Chương 11: tống tổng đổi khẩu vị
Vẻ cợt nhả của Tống Thành lập tức đánh thức dây thần kinh cảnh giác của An Nhiên. Cô vội lùi ra sau, một mực trốn sau lưng Hoàng Kiên, để anh che chản cô khỏi ánh mắt sắc sảo của hẳn.
Hoàng Kiên nằm chặt tay An Nhiên không buông, tuy anh không nói gì nhưng bàn tay ấm áp của anh giữ lấy những ngón tay đang run rẩy, lạnh toát kia, ủ ấm nó một như một sự hứa hẹn.
Tình thế lại một lần nữa rơi vào thế giằng co.
Hoàng Kiên ước lượng nếu không khẩn trương thì không xong việc, anh một tay giữ chắc khấu súng, tay còn tay kéo An Nhiên bước nhanh ra khỏi cống. Vừa đi được vài bước, An Nhiên đã xây xấm mặt mũi, vấp ngã Đất trời vừa đảo lộn một vòng, cô hé mắt, nhận ra mình nằm gọn trong tay Hoàng Kiên. Anh hốt hoảng sờ trán cô, xót xa “Nóng quát Em cố chịu một lát, chúng ta đến bệnh viện”
An Nhiên mệt mỏi lắc đầu, cô chỉ muốn về nhà thôi. Về với Cá Chép.
Nhưng Hoàng Kiên không đồng ý. Hơi nóng từ trán cô phả ra không khác gì một viên than hoa vừa bén lửa, báo hiệu một trận sốt không phải dạng vừa. Anh kiên quyết muốn dìu thân thể đã mềm oặt, không đủ sức đứng vững của cô lên xe.
Hoàng Kiên cùng An Nhiên lộn xôn một hồi, càng khiến cho Tống Thành ngứa mắt. Hản định xông tới nhưng Ân Lãm đã nhanh hơn, vội chạy ra trước, khéo léo giữ lấy hai người.
Trái ngược với tính cách táo bạo, quyết đoán của ông chủ, bản tính Ân Lãm vốn ưa thích giải quyết sự việc theo cách lạt mềm buộc chặt. Đi theo Tổng Thành nhiều năm như vậy, hắn càng Giờ luyện thành tỉnh tuyệt chiêu “lấy lùi làm tiết này mà để Hoàng Kiên ôm người chạy mất, chẳng phải cả thành phố này sẽ bị lật tung lên cho ông chủ hẳn tìm người hay sao?
Miệng lưỡi được thừa hưởng và trui rèn trong gia đình có truyền thống làm nghề luật được Ân Lãm hào phóng mang ra dùng trên người Hoàng Kiên.
“Sếp Kiên, xem ra cô ấy sốt không nhẹ, cần phải chữa trị ngay. Ở đây chúng tôi có sẵn bác sĩ, chỉ bằng anh để ông ấy xem bệnh cho An Nhiên trước. Khi cô ấy khá hơn lại tính tiếp”
Hoàng Kiên tính lườm Ân Lãm một cái, bộ tưởng anh ngu sao mà dỗ như dỗ trẻ con vậy.
Nhưng khuôn mặt đang biểu lộ thái độ – cực – kì ~ thành – thật của Ân Lãm khiến anh không thể mở miệng mảng.
Đúng lúc đó, điện thoại của Hoàng Kiên vang lên, là số cá nhân của cục trưởng đơn vị gọi tới, không thể không nhận “Vâng… tôi đang nghe đây”, Hoàng Kiên thận trọng trả lời, vẫn không ngừng nhìn về phía Tống Thành cảnh giác, “Dạ? Ngay bây giờ ư?… Tôi hiểu tồi”
Anh nghiến răng cúp máy. Cuộc tập kích đột xuất bắt bọn buôn lậu sao lại xảy ra đúng ngày như vậy? Đối với loại nhiệm vụ cần huy động đến toàn đội của Hoàng Kiên chắc chẩn là cấp độ nguy hiểm tương đối cao, quy mô hàng hóa và đường dây cực lớn. Cục trưởng đã yêu cầu anh ngay lập tức về đơn vị trình diện rồi tập kết anh em, nhanh chóng lên cửa khẩu Na Mèo phối hợp với bộ đội biên phòng.
Lệnh triệu tập quá gấp, anh không kịp đưa An Nhiên về nhà Minh Châu. Còn để cô ở lại đây trong tình trạng sốt cao ư? Hoàng Kiên nhìn lại bộ dạng ngạo mạn của Tống Thành… Chờ đến khi lợn biết bay đi!
Trong lúc anh còn đang rối rắm thì Tống Thành đã lên tiếng: “Để cô ta về nhà” Hắn nhếch môi cười khiêu khích. “Thế nào?”
Lập tức, Ân Lãm phối hợp diễn rất đúng lúc: “Đúng vậy đó. Nếu anh không yên tâm để An Nhiên ở lại đây thì chúng tôi đưa cô ấy về nhà mẹ đẻ. Anh yên tâm hơn rồi chứ?”
Lại thêm một Nguyễn Vũ Như từ xa tiến lại, đáng vẻ lo lắng cho em gái từ đầu chí cuối không thay đổi.
Hoàng Kiên ngẫm nghĩ một lúc, xem ra tình huống như vậy là hợp lí nhất. Ít ra ở nhà mẹ đẻ An Nhiên, Tống Thành cũng không thể làm bừa. Anh tự mình gọi xe taxi, sau đó, giúp Vũ Như đưa cô lên xe.
Hai cô gái vừa rời đi, Hoàng Kiên cũng nhanh chóng quay về đơn vị, không kịp nghỉ ngơi một giây. Chỉ nửa tiếng sau, anh đã sẵn sàng tập trung, anh đường làm nhiệm vụ. Trước khi muốn xác nhận An Nhiên đã về đến nhà an toàn mới yên tâm hẳn.
“Ừm.. em mệt quá…, tiếng cô ở đầu dây bên kia thật yếu ớt.
“Em nghỉ ngơi đi. Giữ gìn sức khỏe” Hoàng Kiên nói nhanh, sau đó anh tắt ngưồn điện thoại.
Khi làm nhiệm vụ, anh buộc phải ngất mọi kênh liên lạc, chỉ sử dụng duy nhất bộ đàm được cài đặt riêng đế đảm bảo bí mật ‘Về phần Vũ Như, sau khi đưa An Nhiên về nhà, cô ta cùng Hoàng Phương trao đổi rất lâu.
Nguyễn Chính Quốc hoàn toàn không biết trong lúc ông ta đang ngủ say sưa thì vợ mình cùng con gái lớn lại bàn mưu tính kế xử lí con gái út.
Hoàng Phương sau khi nghe Vũ Như kể lại toàn bộ sự việc xảy ra ở biệt thự của Tống Thành thì không rét mà run. Bà ta biết Tống Thành là dạng người lạnh lùng, vốn nghĩ hắn sẽ xử lí bằng cách âm thầm sau lưng. Không ngờ hản lại dám trực diện vứt “kẻ giả mạo” xuống hồ nuôi cá sấu.
May mà bà đã cho Vũ Như uống thuốc, làm cho con bé thực sự nghĩ rằng mình là người bị hại, diễn trọn vẹn vai chị gái lương thiện bất hạnh.
Bằng không, dưới con mắt tỉnh tường như diều hâu của hẳn, sự việc chẳng mấy chốc đã bại lộ.
Nếu hẳn đã yêu cầu đưa An Nhiên về đây thì bà cũng cần phải cẩn thận hơn trong việc xử con nhãi ranh này, tuyệt đối không được đế lộ sơ hở nào cho hẳn bắt thóp.
Lập tức, bà sai người dọn một phòng sạch sẽ, đưa An Nhiên vào năm. Nguyễn Chính Quốc ngày mai cũng bay đi công tác, dẫu có biết con gái út đã quay về cũng không thể ở lại hỏi han quá lâu, không lo ông ta rầy rà lắm chuyện.
Thế là lần đầu tiên trong đời, An Nhiên được hưởng chế độ đãi ngộ cực tốt ngay trong chính ngôi nhà của mình. Có điều, cô chẳng còn chút tỉnh táo nào để hưởng thụ. Từ lúc trở về, cơn sốt của cô không những không thuyên giảm mà còn ngày một nặng hơn. Sau khi nghe điên thoại của Hoàng Kiên xong, cô rơi vào mê man, không biết gì nữa Trong lúc đó, Cá Chép vẫn ngây ngô ở nhà chờ mẹ về. Chưa bao giờ nó phải xa mẹ lâu như vậy nên cứ chốc chốc lại nhìn ra cửa, vu vơ ngóng, “Đi thay quần áo rồi ngủ thôi” Minh Châu sau khi dọn dẹp xong “sở thú” của Cá Chép, đau đớn đưa tiễn chàng thụ xinh đẹp của lòng mình vào.
sọt rác trong tình cảnh chàng vẫn mặc bikini thì quay sang xử lí “tên tội phạm nhí”. Cá Chép để yên cho Minh Châu bế nó vào nhà tắm, lột cái áo đã nhem nhuốc màu sáp ra, lại ngoan ngoãn giơ †ay cho Minh Châu lau người bằng khăn ấm rồi rửa chân cẩn thận. Toàn bộ quá trình đều là Minh Châu dốc sức chín trâu hai hổ, vật lộn với đám khăn khố, gáo chậu loảng xoảng loẹt xoẹt “Con nhớ mẹ” Cá Chép cúi mặt, làm hai cái má phính càng chảy xuống như hai cái bánh nếp trắng nõn.
Minh Châu trùm cho nó một bộ quần áo ngủ màu vàng cam, khiến nó trông giống một con cá vàng hơn là cá chép. Cô vỗ võ mông nó, ôm về phòng ngủ “Mẹ con dặn ngủ ngoan mới được đi công viên, nhớ không?”
Cá Chép gật đầu. Ngoan thì ngoan, nhưng mà ngủ một mình rất đáng sợ đó. Nghĩ nghĩ, nó lại rúc vào lòng Minh Châu, ôm cổ cô cọ cọ. Mái tóc vừa dày vừa mềm của Cá Chép dụi vào làm Minh Châu cười khanh khách. Cô ôm nó về phòng mình, hào sảng nói “Trẫm ưu ái cho nhà ngươi ngủ nhờ một hôm.
Không được tè đầi Cá Chép vội ngẩng lên, bắt gặp ánh mắt “quân tử nhất ngôn” của Minh Châu thì gật đầu rối rít ‘Con sẽ không tè đầm. Mẹ nói từ lúc hai tuổi con đã biết gọi mẹ dậy cho đi tè rồi”
Đây vẫn là một trong những “chiến công” mà Cá Chép tự hào nhất, mẹ nó trước kia còn đem khoe rối rít cơ mà.
Thế là Minh Châu lăn nó lên giường, Cá Chép nhanh chóng chui vào chăn, năm ngay đơ cán cuốc, tỏ vẻ con ngủ rất nhanh đây này. Thoáng cái, tiếng thở đều đều đã vang lên nho nhỏ. Minh Châu lại mở laptop ra, đăng nhập tài khoản, gõ chương mới: “Cá Chép nhỏ: Một mình xây sở thú”
Truyện thiếu nhỉ của cô rất được hội các mẹ bỉm sữa hoan nghênh. Từ khi ra series “Cá Chép nhở” với nhân vật chính là cậu bé Cá Chép ~ con trai vị hà bá cai quản sông Hồng, tên tuổi của cô càng trở nên có sức hút. Minh Châu kì cạch làm việc, thỉnh thoảng lại ngó chừng “nguyên mẫu” đang nằm thẳng băng, hai tay dang rộng giữa giường của mình, miệng thỉnh thoảng lại chóp chép như đang mơ thấy món ăn gì ngon lắm.
Một đêm trầy trật qua đi, sáng sớm hôm sau, chuông cửa nhà Nguyễn Chính Quốc đã vang lên Người đến là một phụ nữ mặc áo blouse, xách theo một hòm thuốc xinh xẳn.
“Xin chào. Tôi là Phạm Linh Chi, đến xem bệnh cho cô Nguyễn An Nhiên” Cô từ tốn giới thiệu Người hầu trong nhà nhìn thấy vị bác sĩ xinh đẹp, phong thái nho nhã liền mở cửa, dẫn Linh Chỉ lên gác hai. Cô xách hòm thuốc, đi theo, trong lòng không nén được tò mò về bệnh nhân của mình. Là yêu quái phương nào mà để chính Ân Lãm – thư kí thân tín nhất của Tống tổng – phải đích thân gọi điện cho cô, yêu cầu đến thăm bệnh thật sớm chứ? Nghe nói tối qua anh ta vừa kết hôn mà sáng nay đã gọi bác sĩ tới khám bệnh cho.
phụ nữ, chẳng lẽ… Nghĩ đến đây, ánh mắt của vị bác sĩ ưu tú nhất nhì bệnh viện thành phố dân dần trở nên… thiếu nho nhã: Đừng bảo là hẳn túng dục quá độ, hại chết con gái nhà người ta đi À khoan… Linh Chỉ thò tay vuốt vuốt cảm. Đây không phải biệt thự của Tống Thành. Đang tân hôn mà còn gọi bác sĩ tới khám cho gái… A, chắc chản là Nguyễn An Nhiên kia nghe tin Tống Thành kết hôn liền đau khổ tự vẫn. Hắn thương tiếc tình nhân nên mới gọi cô đến cứu. Đúng đúng, càng nghĩ, Linh Chỉ càng tâm đắc với suy luận của mình. Khi bạn muốn làm Conan mà ba mẹ bạn bất đi học y chính là như vậy!
Suy luận một hồi cuối cùng cũng đến phòng bệnh nhân. Linh Chỉ lưu loát thực hiện một loạt thao tác kiểm tra. Nhìn nhiệt kế hiển độ, cô nghiêm mặt trách mắng người hầu đứng gần đó: “Sốt tới 40 độ 3 mà không ai làm gì sao?
Không biết đường chườm khăn lạnh, thay đồ lau người cho bệnh nhân à? Muốn bệnh nhân co giật chết à?”
Người hầu nghe thế thì sợ hết hồn, vội vâng vâng dạ dạ. Chị ta đã báo cáo với bà chủ rồi nhưng bà chủ còn cáu gắt, quát tháo không được.
làm phiền bà nên bọn họ cũng lơ là. Người hầu này mới làm được hai năm, không biết thân thế thực sự của An Nhiên.
Linh Chỉ tiêm thuốc cho An Nhiên, đồng thời cảm kim lên ven tay, đặt dây truyền nước cho cô.
Xong xuôi mọi việc, cô dặn dò người hầu cách chăm sóc rồi quay về bệnh viện. Sáng nay cô còn một buổi hội chẩn, không thể tới trễ.
“Alo, Ân Lãm?”, Linh Chỉ vừa tới cống bệnh viện thì điện thoại đã gọi tới hỏi thăm tình hình, “Ừ, sốt rất cao, cảm lạnh. Đế muộn thêm mấy tiếng nữa thì biến chứng nặn Bên kia nói thêm điều gì, Linh Chỉ liền cười nhăn nhở: “Biết rồi. Này, tôi nhìn cô ấy cũng xinh xắn nhưng không bằng mấy cô minh tinh lần trước đâu. Tống tổng nhà các cậu đổi khẩu vị à?”
Ân Lãm nguýt dài. Người dưới lại dám công khai trắng trợn tọc mạch chuyện thâm cung bí sử của ông chủ, trên đời này chỉ có Phạm Linh Chỉ là duy nhất. Anh sẵng giọng nhắc nhở: “Tém tém cái miệng lại. Họa từ miệng mà ra đấy Linh Chỉ cười vang: “Cậu hỏi thử anh ấy xem, nếu đã đổi khẩu vị thì có muốn thử vị mới không? Đăng nào Nguyễn An Nhiên kia vẫn còn nẫm đấy dài dài”
“Vị mới gi?” Ân Lãm tò mò khiến Linh Chỉ càng được một phen tích cực “quảng bá bộ nhận diện thương hiệu cá nhân”
lữ bác sĩ đài các kiêu sa, học vấn cao, dáng bốc lửa, nắm chắc trong tay ba mươi sáu huyệt đạo quan trọng trên cơ thể đàn ông. Có thể dùng một bàn tay đưa anh ấy đi dạo một vòng quỷ môn quan uống trà của Diêm vương, cũng có thể dùng hai bàn tay đưa anh ấy lên thiên đàng uống cà phê với Thượng đế”
“Xùyyy.”, Ân Lãm khinh bỉ ngắt điện thoại, trong lòng chửi mảng. Thô bỉ như cô, đến người giàu lòng bao dung nhân ái như tôi còn chẳng thèm, lại còn đòi mơ đến Tống tổng hiên ngang khí phách nhà chúng tôi!
Tống Thành đang xem báo cáo, thấy vẻ mặt như vừa ăn phải thứ gì ghê tởm lắm của Ân Lãm thì hơi ngạc nhiên: “Thế nào?”
Ân Lãm vội ngẩng lên, bắt gặp ánh mắt khó hiểu của sếp nhà mình trên kính chiếu hậu, bèn nghiêm chỉnh trả lời: “Anh Thành… Đúng là do hôm qua An Nhiên ngâm nước nên cảm lạnh, sốt cao. Bác sĩ nói để thêm mấy tiếng nữa thì sẽ gây ra biến chứng \g. Hiện tại đã được truyền nước và tiêm hạ Tống Thành nghe xong, ngớ ra một lúc mới nói: hỏi lịch làm việc chiều nay thế nào: A, sếp của tôi ơi, anh có thể nói rõ ràng câu hỏi như vậy ngay từ đầu không? Ân Lãm hấp tấp mở ghi chú đọc một lèo mấy cuộc gặp đã được.
sắp xếp chu đáo: Phó giám đốc ngân hàng, Chủ tịch Hội đồng quản trị chuỗi sân gofl, Giám đốc nhà máy vật liệu xây dựng… Tống tổng nhà anh dù sao cũng đang ở độ tuổi dư thừa tỉnh lực. Đêm tân hôn mà cô dâu thật ôm cô dâu giả chạy mất hút, nếu không xả bớt nhiệt huyết vào công việc thì e là sếp sẽ bùng nổ mất.
Nghe xong, Tống Thành lại rơi vào trầm mặc với tài liệu trên tay. Mãi đến khi xe dừng trước cửa tòa nhà công ty, hắn mới nói: “Hôm nay xong việc sớm thì qua xem sao”
“Anh muốn xem dự án xây sân golf hay chuỗi nhà máy bên Đông Anh?”
Tống Thành đang bước nhanh liên chậm lại, tự hỏi có phải thư kí của mình hôm nay để quên não ở nhà không, “Tôi nói xem Nguyễn An Nhiên”