img...

Chương 21: mẹ con là vợ chú là chồng

Chương 21

Cá Chép khóc bao nhiêu thì Vũ Như thỏa mãn bấy nhiêu. Sau khi nhìn thằng nhỏ khóc hết nước mắt, cô ta đứng lên, đi vào nhà. Hôm nay cô ta tới đây không phải mục đích để trêu chọc trẻ con mà để làm một việc lớn lao hơn nhiều.

Nhưng Vũ Như vừa quay người thì đột nhiên Cá Chép đang ngồi khóc phía sau đột nhiên nín bặt. Thăng bé ngẩng lên nhìn Vũ Như, ánh mắt trong suốt như nhìn xuyên qua tâm can cô ta khẽ lay động rồi đột nhiên nói: “Cô đang nói dối”

Vũ Như quay phải lại, khó chịu khi bị một đứa nhóc ba tuổi nói trúng tim đen. Cô ta híp mắt lại, hai tay khoanh trước ngực, cao giọng “Nói dối? Vì sao cô Vũ Như phải nói dối cháu?” Đột nhiên cô ta thấy cách thăng bé nhìn mình rất giống An Nhiên. Điều đó càng làm nỗi chán ghét trong lòng cô ta tăng lên.

“Không phải là cô Vũ Như đang thương hại cháu sao? Bố không có. Đến mẹ đẻ cũng bỏ đi theo trai rồi. Thật là đứa không cha không mẹ, thật đáng thương! Không có bố mẹ dạy dỗ nhưng sau này đừng trở thành đứa mất dạy đầu đường xó chợ đấy!”

Trái ngược với dự tính của Vũ Như, Cá Chép nghe xong lại hoàn toàn yên tĩnh, không khóc lóc ầm ï như lúc nấy. Nó cau mày, mắt đen lay láy hoàn toàn mở lớn, không hề chớp một lần giống như muốn moi hết tim phổi đối phương ra nhìn cho rõ. Đứng trước sự tĩnh lặng của một đứa trẻ, Vũ Như bỗng đâm ra chột dạ. Tình huống ngoài dự liệu này khiến cô ta nhất thời không biết nói gì.

Cá Chép im lặng một lúc lâu, sau đó mới từ từ cất tiếng: “Cô độc ác” Có vẻ nói mộ nhấn mạnh lần nữa. “Cô nói l Ý là người lớn lại đi nói với đứa nhỏ rằng nó không có bố mẹ dạy dỗ, mắng mẹ nó bỏ con theo trai, mắng nó là đứa đầu đường xó chợ thì đúng là tâm địa quá ác độc, rắp tâm làm tổn thương người khác, dù cho đó là đứa cháu mới ba tuổi của mình. Thế mà lúc trước còn tự nhận là người thân của nó. Người thân gì mà lại mắng chửi thậm tệ như thế?

Vũ Như bị một thằng nhóc độp thẳng mặt thì nhất thời xấu hổ. Mặt cô ta nóng lên bừng lần chưa đủ, nó bừng. Từ nhỏ tới lớn, chưa có ai dám nặng lời với cô ta câu nào. Thế mà hai mẹ con nhà này lại dám động đến thiên kim tiểu thư như cô sao? Mẹ thì căn đứt thịt người, con mới nứt mắt đã biết mắng chửi người lớn, đúng là loại thô bỉ, thiếu giáo dục! Không dạy dỗ một lần thì không chừa.

Cô ta xăm xăm tiến lại, định vung tay lên thì Cá Chép đã hét lớn: “Chị gái độc ác!” Nó bực bội rướn cái cổ lên gào. “Mẹ đi là đúng!”

Chắc chắn mẹ bị bắt nạt nên mới bỏ trốn.

Cá Chép tự nhủ thầm, mẹ thương nó nhất, không bao giờ bỏ rơi nó. Nhất định là mẹ bị cô ‘Vũ Như xấu tính bắt nạt nên ngày xưa mới bỏ nhà đi.

Bàn tay Vũ Như đang vung lên, rất muốn hạ một cái bạt tai thật mạnh xuống thì bị ai đó giữ chặt, không cho cô ta nhúc nhích một phân nào. Bàn tay to, cứng như thép bóp chặt cổ tay của Vũ Như không khác gì gọng kìm bằng thép nguội.

“Chú Thành..”, Cá Chép thấy cứu tinh của mình đã về, liền mếu máo chạy tới ôm đùi, vùi mặt khóc lớn, bộ dạng rất mực thương tâm.

Tống Thành vứt tay Vũ Như ra rồi cúi xuống ôm nó, võ nhè nhẹ cái mông tròn ủm.

Hắn vốn là người ít kiên nhẫn nhưng lúc này cũng chẳng biết làm sao. Cá Chép hức hức vài tiếng, nhệch mồm nghều ngào: “Cô nói con không có bố mẹ”

Thằng nhãi ranh rất biết ăn vạt Vũ Như tức nổ đom đóm mắt, muốn bịt cái mồm mách lẻo.

của nó lại mà không được, thành ra cứ ấp úng chống chế: “Em… không nói thế. Là nó nghe nhầm thôi” Đôi mắt lúng liếng khẽ đảo một vòng, làm ra vẻ tội nghiệp, “Em… chỉ hỏi thäng bé bố nó là ai thôi.”

Tống Thành nghiêm nghị nhìn khuôn mặt đỏ ửng của Vũ Như, không nói gì. Anh lại cúi xuống võ võ Cá Chép, nhỏ giọng: “Con muốn biết bố mình là ai không?”

Cá Chép sụt sịt gật đầu, hai tay vẫn ôm cổ hẳn. Tống Thành bế nó lên, nói: “Lau nước mắt đi, chúng ta đi xem một thứ”

Hắn bế đứa nhỏ đi phăm phăm về phía nhà chính. Vũ Như thấy vậy cũng vội vàng đuổi theo. Xem ra Tống Thành rất để ý đến đứa trẻ này, vậy thì bất lợi lớn nhất của An Nhiên sẽ được hóa giải, cô cần phải nhanh chóng đi trước mấy bước nữa mới được.

Thư phòng của Tống Thành năm ở hướng đông, bên trog được sắp xếp gọn gàng, đơn giản. Chỉ có sách là chất đầy trên các giá gỗ.

Hắn đặt Cá Chép xuốt lở tủ lấy ra giấy chứng nhận kết hôn, vẫy vẫy thằng bé lại gần Cá Chép còn chưa biết chữ, làm sao biết tờ giấy màu hồng đó có ý nghĩa gì. Tống Thành giải thích: “Mẹ của con đã kết hôn với chú rồi. Đây là giấy chứng nhận từ nay về sau mẹ An Nhiên là vợ, chú Thành là chồng.”

Một lời Tống Thành nói ra nhẹ như lông hồng mà là cả hai người nghe đều chấn kinh.

Vũ Như nhào tới, nhìn chăm chằm hai cái tên được viết đối diện nhau, không tìm ra một điểm bất thường gì. Tại sao lại làm giấy chứng nhận nhanh như vậy? Không phải hắn ta rất hận An Nhiên vì đã lừa gạt hẳn sao?

Cá Chép nghỉ nghỉ hoặc hoặc cầm tờ giấy săm soi như thể nếu nó nhìn đủ lâu sẽ tự khắc hiểu được mấy kí tự loäng ngoằng kia.

Tống Thành lại với tay lấy một khung ảnh trên mặt bàn xuống, đưa cho nó: “Có ảnh chụp đây. Con nhìn xem có phải mẹ đang cười với chú không?”

Chính là bức ảnh do Ân Lãm chụp để lưu lại làm kỉ niệm ngày “thịt rơi máu chảy”. Lúc này tuy An Nhiên bị Tống Thành nắm lấy cảm, mặt kề sát mặt nhưng cô vừa bắt bẻ được hắn, trong lòng rất thích thú, liền cười một cái.

Cá Chép thấy mẹ cười rõ là tươi nên lời Tống Thành nói cũng đáng tin. Nó tần ngần một chút rồi quay sang hỏi “Thế bây giờ con gọi chú là bố à?”

“Không được!!!”, Nguyễn Vũ Như đang đứng phía ngoài lập tức chen ngang. Giọng nói gay gắt làm chính cô ta cũng phải giật mình, biết là lỡ lời bèn sửa lại: “Chuyện này không phải là sai hay sao?

Chú Thành vốn là chồng của cô đấy”

Cá Chép lại tròn mắt. Chồng của cô độc ác sao lại cưới mẹ nó? Tống Thành đứng dậy, lấy ảnh cùng giấy chứng nhận cất vào chỗ cũ, dửng dưng nói: “Chưa từng đứng chung một lễ đường, không ai làm chứng, nhẫn cưới cũng không có, giấy chứng nhận lại càng không. Cô định nhận vơ đấy à?”

Vừa nói, hắn vừa ôm Cá Chép ra ngoài, giao cho Hà Văn Nhĩ mang thãng bé đi chuẩn bị nước tắm. Vũ Như nhìn người quản gia ôm đứa nhỏ đi khuất mới lên tiếng bày tỏ uất ức với Tống Thành: “Rõ ràng anh nói muốn cưới em mà khi thấy em bị An Nhiên lừa gạt, anh không bênh vực vợ chưa cưới của mình sao? Ngay cả kết quả xét nghiệm máu anh cũng thấy rồi, em chính là bị con bé hạ độc. Một kẻ dám lừa gạt tất cả mọi người để cướp hôn phu của chị gái mà anh cũng chấp nhận lấy làm vợ ư?”

Vũ Như khóc đến đỏ cả mũi, vội rút khăn tay ra chấm chấm. Tống Thành nhìn bộ dạng của cô ta trái ngược một trời một vực với lúc cãi nhau với Cá Chép, liền cười khẩy: “Ý cô là tôi không có mắt?”

Lời cảnh cáo của hắn khiến Vũ Như đang nhân đà uất ức mà nói một tràng vội khựng lại: “Em… em không có ý đó… Ý em là..”

Tống Thành nhớ lại lúc An Nhiên đang ốm nặng mà vẫn cố chấp cần tay Vũ Như đến đứt thịt, nếu không phải thâm thù đại hận thì cũng là tính mạng bị đe dọa mới dữ dẫn như vậy.

Thời điểm hẳn ghé sát mặt An Nhiên nói chuyện còn ngửi thấy mùi mù tạt rất nồng, cổ áo vương đầy vết bẩn. Người ốm biết tự lấy mù tạt ăn hay sao?

Tống Thành đem cửa thư phòng khóa lại, vứt Vũ Như đứng chơ vơ ngoài hành lang. Hắn lạnh lùng cảnh cáo: “Tốt nhất là không nên có ý gì cả. Tự cô không biết giữ địa vị thì không thể ăn vạ bắt đền người khác.”

Nghe xong, Vũ Như đã bủn rủn chân tay, vội vàng sụp xuống nhận lỗi. Bao nhiêu lí do đều được cô ta mang ra dùng một lượt: vì em yêu anh, em bị sốc do bị em gái phản bội, em chỉ muốn anh được hạnh phúc…

Tống Thành không mảy may đáp lại. Hẳn cứ thế bỏ đi, con trai còn đang chờ hắn dạy cách tự tắm.

Lúc này, An Nhiên vẫn bị nhốt trong phòng, hoàn toàn không biết rằng trong nhà không những có thêm con trai mà còn mọc thêm cả chị gái. Cô đang cố đè nén cơn sốt ruột đến quặn cả dạ dày. Hà Văn Nhĩ vừa nói cho cô biết, ngày mai sẽ có nhân viên y tế đến lấy máu cô đem đi xét nghiệm. Chỉ cần có kết quả cô cũng bị hạ độc, nhất định Tống Thành sẽ không coi cô như kẻ lừa đảo mà đối đãi nữa.

Cô thật sự mệt mỏi với trò hành hạ của hắn rồi Đêm nay đột nhiên Tống Thành lại xuất hiện. Hắn cầm chùm chìa khóa dự phòng để.

mở cửa. An Nhiên đang ngủ liền giật mình tỉnh lại, thấy mình bị đè rất nặng “Cút xuống!”, cô hừ giọng. Tống Thành đang dụi mặt vào hõm cô gặm cắn, liền kinh ngạc ngẩng lên: “Em không hét à?” Hắn còn dự tính trước là mình sẽ bịt cái miệng ầm ï của cô bäng cách nào cơ đấy.

An Nhiên lườm hắn một cái nhưng bóng đêm đã che mất tầm nhìn: “Anh đè nặng như thế, đến thở còn khó”

Tống Thành đột nhiên bật cười, chống tay năm nghiêng một bên để cô không khó chịu.

Hản ngảm nhìn khuôn mặt cô ẩn hiện dưới ánh sáng mờ nhạt hắt vào từ ô cửa, ngón tay dài nằm lấy một lọn tóc mềm mại, đùa nghịch.

An Nhiên để mặc hẳn một lát, sau đó không chịu được, lại nói: “Không có gì hỏi thì về đi. Tôi buồn ngủ”

Tống Thành liếc nhìn cô, ánh mắt thâm thúy, một lúc sau mới cất tiếng: “Bố của Cá Chép là ai?”

An Nhiên chưa kịp mở miệng, hắn đã chặn ‘Đừng nói cái tên đó ra. Tôi không tin”

cô lại im lặng nhằm mắt.

Nhìn biểu hiện đó, Tống Thành có chút ngờ ngợ nhưng hän chẳng nói gì. Tất cả những suy đoán hắn đều để trong bụng, kể cả lần trước khi hắn chạm vào cô, thái độ đau đớn xua đuổi bất thường đó, sẽ có ngày hẳn xoa dịu nó, để cô không còn trốn tránh nữa.

Cả hai cứ thế nằm bên cạnh nhau trong màn đêm yên tĩnh.

Rất lâu sau, An Nhiên mới cất giọng khe khẽ: “Con trai tôi… nó sao rồi?”

“Nó ổn”

Từ khóe mắt cô chảy ra một hạt nước trong veo. Cô nhớ con đến điên mất rồi, chỉ muốn được nhìn thấy thăng bé, ôm nó trong †ay, ngửi mùi sữa thơm tho từ cái miệng xinh xắn của nó, nghe nó ngọt ngào làm nũng trong lòng mình: “Con yêu mẹ nhất”

“Tôi có thể gặp con không?”

Tống Thành không đáp. Hắn nghiêng người tới hôn cô. An Nhiên giật mình định tránh nhưng cô chợt hiểu ra, hẳn muốn cô phải làm một cuộc giao dịch. Cô nặng nề ngồi dậy, đem vạt áo buông xuống, lộ ra đôi vai trần trơn bóng. Dáng hình mỏng manh, run rẩy của An Nhiên lọt vào đáy mắt Tống Thành khiến hắn khó nhọc nuốt khan. Hẳn vươn tay ra, định chạm lấy. Khi đầu ngón tay còn cách làn da mỏng như lụa kia một khoảnh khắc, hắn chợt dừng lại. Thủ đoạn thương trường hẳn không muốn dùng trên người của cô gái này. Dù mùi hương ngọt ngào của cô làm hắn tham luyến, nhưng chung quy lại, nhìn cô yếu ớt, đơn bạc thế, hắn lại không nỡ.

Tống Thành ghé sát vành tai cô, thì thâm trong lúc khoang mũi hắn đang ngập tràn hương hoa mộc dìu dịu: “Lúc nào cũng ngoan ngoãn như vậy thì tốt biết mấy”

Rồi hăn rời đi. Lặng lẽ như lúc đến.

An Nhiên ngơ ngác ngồi giữa những bối rối. Vậy là sao? Hắn không giống bình thường… Có thứ gì đó trong cô đang châm chậm chuyển động. Đêm ấy, cô ngủ không ngon.

Ngày hôm sau là cuối tuần, Tống Thành kêu thư kí lái xe đưa hẳn cùng Cá Chép sang quận bên cạnh, nơi có một công viên rất nhiều cây xanh và trò chơi cho trẻ nhỏ. Ba người vừa ra đến cửa đã gặp Vũ Như, cô ta mang theo rất nhiều đồ chơi đến, nói rằng muốn làm lành với Cá Chép. Sau ngày hôm qua, cô ta hiểu rằng thẳng bé này có vị trí nhất định trong lòng hắn, tuyệt đối không thể xem thường.

Thế là cả bốn người cùng đi. Bọn họ ở công viên hóng gió một hồi thì bác sĩ do Hà Văn Nhĩ nhờ lấy máu giúp An Nhiên cũng đã tới. Cô ngồi trên ghế, cắn răng chịu đau khi kim tiêm chọc vào da thịt. Máu bắt đầu bị rút vào trong ống xi-lanh.

“Chịu khó đi em gái, sắp xong rồi” Ngồi cạnh cô phía bên kia là Thanh Trí, hắn đến cùng lúc với Lê Hiền – bác sĩ lấy máu. Từ khi nghe tin Tống Thành kết hôn, hắn đã cực kì tò mò về cô dâu. Người phụ nữ khiến Tống Thành đồng ý cưới về rốt cuộc có bao nhiêu hấp dẫn? Vừa nghĩ, hẳn vừa liếm liếm môi.

Mới rút được một nửa xi-lanh, An Nhiên đã bị choáng váng đến xây xẩm mặt mũi. Cô gượng mở mắt nhìn chäm chẵm ống tiêm nhưng lập tức hối hận. Màu đỏ chói mắt như một cú giáng cuối cùng, khiến cô lịm đi, không biết được gì nữa.

Hà Văn Nhĩ thấy máu đã rút xong mà An Nhiên vẫn nhằm mắt im lìm, gọi mãi không được, vội kêu bác sĩ quay lại “Lê Hiền, Thanh Trí, cô ấy ngất xỉu rồi”

Lê Hiền quay lại, cảm thấy phiền phức rồi đây.

Hắn sờ soạng động mạch cổ rồi khám xét mắt mũi miệng một hồi, sau đó nở nụ cười thô bỉ: “Bệnh nhân bị thiếu nước” Nói xong còn quay sang liếc Thanh Trí rất có ý tứ. “Cởi quần áo ra, gọi một người đàn ông tới trực tiếp bơm nước’ vào là tốt nhị Hà Văn Nhĩ há hốc miệng, có cả loại cứu chữa này sao? Lê Hiền bấm huyệt cho An Nhiên hồi tỉnh xong, vội vội vàng vàng ôm phong bì tiền chạy mất, để lại Thanh Trí đang rất có thâm ý nhìn An Nhiên. Hản lấy lí do chính đáng ôm An Nhiên lên phòng nghỉ ngơi, bất chấp sự từ chối yếu ớt của cô.

Hà Văn Nhĩ chợt linh cảm có điều bất thường, cuống quýt gọi điện cầu cứu