Chương 23: ám sát
Nguyễn Vũ Như vừa đi khỏi, bên trong phòng An Nhiên lập tức trở thành bãi chiến trường. Một bên Tống Thành muốn đại khai sát giới, thẳng tay tàn sát không chừa đường lui cho đối phương. Bên kia An Nhiên cũng nhức nhối, vật vã như chết đi sống lại.
Dù quá trình chuẩn bị còn rất dài nhưng An Nhiên đã sắp đến giới hạn chịu đựng. Cơn đau từ sâu trong cốt tủy tràn ra, theo từng động tác của Tống Thành mà đay nghiến từng ngóc ngách trên cơ thể cô. Ngay chính lúc lăn lộn sát lẫn ranh ngăn cách giữa nhu cầu sinh lý và lý trí, trái tim An Nhiên như bị ai bóp nghẹt. Vì cái gì mà cô phải chịu đựng nỗi ô nhục này? Loại hành động vốn dùng để biểu thị sự gãn kết thể xác và tâm hồn của những cặp đôi đang say đầm trong tình yêu mà khi tới lượt cô lại là sự tra tấn, đày đọa.
Hai lần đều là bản thân không tình nguyện.
Nhưng lần thứ hai này còn nhục nhã hơn, bởi cô nghe được âm thanh rên rỉ cầu xin của chính mình.
An Nhiên cứ thế khóc thút thít, nhắm chặt mắt để không phải nhìn thấy kẻ mà cô không muốn đang từng bước khám phá, chiếm đoạt mỗi tấc da thịt, đồng thời, cơ thể đói khát của cô lại giương cao đòi hỏi, bất lực van vỉ mong hắn chạm tới nhiều hơn. Mười đầu ngón tay của Tống Thành gồng lên, kiên nhẫn châm lên lửa nóng khắp mọi nơi chúng dạo qua.
Mọi âm thanh ướt át đều bị chặn lại bên trong cánh cửa gỗ làm cho toàn bộ khu phía tây vắng lặng đến đáng sợ. Phía đông của biệt thự, nơi Ân Lãm cùng Cá Chép vừa mới chuẩn bị xong nước tắm, Vũ Như cũng đã tìm thấy cả hai. Cá Chép đang ôm quần áo sạch bỏ vào giỏ đựng. Nó đã được Tống Thành dạy cho.
cách tắm rửa nên muốn thực hành ngay. Vũ Như mỉm cười, đẩy Ân Lãm ra ngoài: “Hôm nay thẳng bé chơi mệt, cần phải gội đầu. Việc này đàn ông con trai sao làm được”
Cá Chép “a” một tiếng. Chú Thành chưa dạy nó cách gội đầu nha! Làm sao bây giờ?
Chẳng lẽ con đường trở thành đàn ông chân chính lại bị trì hoãn ngay từ bước chân đầu tiên?
Vũ Như tiến đến, rất hiểu ý mà nói với nó: “Cô chỉ giúp cháu gội đầu thôi. Sau đó, cháu tự tắm là được, đúng không?”
Cá Chép nghĩ nghĩ, liền g: được nó cũng không có cách nào khác. Ân Lãm thấy đôi bên đã thỏa thuận xong, anh để Vũ Như lại với Cá Chép, đi xuống phòng khách chờ, trong lòng toan tính hôm nay là cuối tuần, mình nên ăn vạ một bữa cơm nhà sếp luôn. Dì Hai nấu cơm ngon số một!
Nước tắm đã được chuẩn bị chu đáo, một bồn đầy, trong vắt, ấm áp. Vũ Như cho Cá Chép ngồi giữa làn nước, ngửa đầu lên thành bồn tắm để xoa bọt xà phòng. Có lẽ kiếp trước Cá Chép đúng là… cá, nó không sợ nước, còn thích thú quấy đạp cho bọt nước văng tứ tung.
Mỗi lần tắm là một lần nó được nghịch đủ trò, hoặc là nghêu ngao hát, hoặc là chơi té nước.
Vũ Như bị nó hất nước văng vào mặt, ướt cả quần áo thì tức lảm. Bộ đồ hàng hiệu cô vừa đặt mua, mới mặc được một lần đã bị nó làm cho ướt nhẹp. Nhãi con, đúng là khiến người ta bực mình! Bàn tay cáu kinh lại cào da đầu mạnh hơn một chút. Thằng nhỏ kêu oai oái: “Đau quát Cô làm đau cháu rồi!”
Không chỉ đau thôi đâu, cô đây còn muốn bóp chết cháu đấy! Vũ Như trong mắt đầy căm hận nhưng vẫn phải nhẹ tay lại, tự nhủ bản thân phải kiềm chế.
Xả hết hai lượt xà phòng, Vũ Như bắt đầu mát-xa da đầu cho Cá Chép khiến nó thích thú, cảm giác như được làm người lớn vậy.
Toàn bộ cơ thể được nước ấm ôm ấp thoải mái, phòng tắm lại yên tĩnh, nó thiu thiu rồi cứ thế chìm dần vào giấc ngủ.
Vũ Như cất tiếng gọi hai câu, không thấy liếng thăng bé đáp lại. Cô ta biết thời khắc đã lên đứng lên dọn dẹp hết đầu gội cùng ghế ngồi gọn lại, sau đó nhẹ nhàng nâng cái đầu tròn tròn của Cá Chép lên, thả nghiêng cho nó chìm vào nước.
Cá Chép vẫn không biết gì. Nó ngoẹo đầu rồi chìm nghỉm, chỉ còn vài cái bong bóng nổi lên.
Vũ Như lần đầu dám dìm người khác vào nước cho chết đuối, cô ta đứng nhìn thành quả của một lúc, ruột gan không tránh được hồi hộp. Khuôn mặt tròn xoe của đứa trẻ trở nên méo mó kì dị dưới làn nước khiến cô ta hoảng hốt, vội tháo chạy ra ngoài, tìm một phòng ngủ cho khách gần đó, đóng chặt cửa.
Quả tim đập thình thịch, tạo ra một cơn chấn động không nhỏ trong lồng ngực Vũ Như.
Năm lên giường, úp mặt vào tường mình không biết gì hết, không biết gì hết, không biết… Như là một cách tự ám thị chính mình, Vũ Như thực sự thuyết phục bản thân tin được rằng cô đã làm đúng một việc là gội đầu cho Cá Chép. Phần còn lại cô ta tuyệt đối không hề hay biết.
Nỗi sợ bị phát hiện trộn lẫn với niềm phấn khích vì đã dám mạo hiểm để xử lý thành công một kẻ ngáng đường khiến máu trong động mạch Vũ Như cuồn cuộn, toàn thân nhộn nhạo, cồn cào khó tả. Niềm vui sướng của dòng máu dã man khiến cô ta giống như một vận động viên điền kinh sắp chạm đến vạch đích, vô cùng kích động.
Lúc này, Ân Lãm đã xem hết một tập phim truyền hình cổ trang, thỏa mãn ngắm nam chính hiên ngang tiêu sái cưỡi gió đạp mây, cầm kiếm vung ngang vẩy dọc, anh chợt nhớ đến Cá Chép, tự hỏi thằng bé đã tắm xong chưa. Vốn Ân Lãm định đi lên xem, nhưng nhớ ra có Vũ Như ở đó, dù sao phụ nữ chăm trẻ nhỏ vẫn tốt hơn, anh lại ung dung mở tiếp một tập phim nữa ra xem.
Trong phòng tắm, Cá Chép nằm ngay đơ trong bồn tắm. Nó đang mơ màng thì mơ thấy xung quanh mình toàn nước. Một trận đại hồng thủy dữ tợn dâng lên tứ phía, nhấn chìm hai mẹ con nó. Nước lạnh buốt xộc vào khoang mũi làm Cá Chép không thể thở được.
Nó nghe tiếng mẹ gọi ầm ï một lúc, cố giơ tay ôm lấy mẹ nhưng một cơn sóng thần ập đến, giằng mẹ nó ra xa. Cá Chép không gào được, nước đã chui cả vào miệng nó, bịt kín lỗ mũi và cuống họng. Nó vội nín thở, trước đây nó từng thi nín thở dưới nước với mẹ rồi. Nhưng không được bao lâu, mũi, họng và toàn thân nó đau rát. Cái miệng theo phản xạ há to, hớp lấy không khí nhưng chỉ có nước lại tràn vào ngập ngụa.
“Mẹ ơi!”
Nó muốn mẹ. Nó cần mẹ cứu nó khỏi cơn đau. Cá Chép vùng vây loạn xạ. Tay và chân nó va phải thành bồn tắm bằng sứ đau điếng khiến nó mở mắt. Xung quanh nhòe nhoẹt nước, hai lỗ tai cũng lùng bùng luôn.
“Con ơi, con của mẹ ơi..”, tiếng mẹ nó từ xa xăm vắng lại. Đúng là mẹ đến thật! Cá Chép vui sướng vươn tay muốn ôm lấy, nhưng cái nó tóm được lại là thành lạnh lẽo bồn tắm.
Khuôn mặt hiền dịu xinh đẹp của mẹ mỉm cười động viên nó, khiến nó càng thêm khao khát được chạm vào mẹ.
Bàn tay bé xíu bám thật chặt, gồng lên. Rồi lại thêm một bàn tay nữa cũng giơ lên, tóm lấy thành bồn tắm. Nó mệt lắm rồi, trong phổi đau rát kinh khủng, nhưng mẹ đang ở rất gần, nó chỉ cần cố thêm một chút nữa.
Cá Chép dồn toàn bộ sức lực cuối cùng vào hai bàn tay, đu người lên. Đôi vai nhỏ bé run lẩy bẩy vì gồng quá sức, kéo cái đầu tròn xoe nhô lên khỏi mặt nước. Nước ấm đã nguội cả rồi. Làn nước lạnh ngắt tràn qua khuôn mặt đã tái mét, rơi xuống ào ạt.
Hai lỗ mũi thằng bé phập phồng hít thở.
Nó ho sặc sua, ngực căng tức đau đớn. Theo.
từng tiếng ho, nước trong miệng cứ thế văng ra. Thằng bé sợ quá, muốn khóc mà không khóc được. Toàn thân nó đau ê ấm, mỗi lần ho đều đau thắt, mỗi lần hít thở thì đau rát, rất khổ sở.
Cá Chép bò ra khỏi bồn tắm, loạng choạng đi ra tìm người cứu giúp. Nó kêu khóc: “Có ai không? Cứu cháu với..” Tiếng kêu vừa vặn bay.
qua khe cửa, lọt vào trong căn phòng Vũ Như đang nằm. Cô ta giật mình ngồi bật dậy. Thằng nhóc chưa chết?
“Cứu..”, âm thanh nhỏ như muỗi kêu khiến Vũ Như hoảng hốt. Hay là nó đã chết và quay về đòi nợ? Cô ta run lẩy bẩy, nhất thời ngồi im thin thít, không dám mở cửa ra xem. Trong đầu Vũ Như, hàng loạt tình huống bay ra, trộn lung tung loạn xạ. Cô ta ôm đầu, cố trấn tĩnh, tìm đường rút lui Cá Chép bò đến cầu thang thì đúng lúc Ân Lãm tự nhiên thấy nóng ruột, vứt trai đẹp cổ trang để chạy lên xem. Thấy thằng nhỏ toàn thân ướt đẫm, da dẻ, mặt mũi đều trắng bệnh, run lập cập thì vội bế thốc nó lên, hỏi loạn: “Làm sao lại thế này? Nhóc có sao không?”
Sức lực đã cạn kiệt, Cá Chép gục vào ngực Ân Lãm, thiếp đi làm anh sợ gần chết.
Bảo bối này mà có mệnh hệ gì thì anh làm sao mà đền được!!!
“Bác sĩ, gọi bác sĩ!” Ân Lãm vừa ôm thãng bé vừa chạy hồng hộc xuống sảnh, kêu inh ỏi.
“Người đâu, mau đến đây. Có chuyện rồi!”
Hà Văn Nhĩ nghe tiếng kêu thì chạy ra, vội vàng nhấc điện thoại gọi cho bác sĩ. Chợt nhớ ra Phạm Linh Chi đã đi công tác, ông liền bấm máy gọi cho Lê Hiền Lúc này, ở một khu thương mại, Lê Hiền đang ngồi uống cà phê với một cô em xinh đẹp. Nhìn thấy số của quản gia nhà Tống Thành hiện lên màn hình, hắn suýt chút nữa phun cả ngụm latte lên mặt đối phương. Từ lúc hẳn rời khỏi đó tới giờ chưa được bao lâu, không phải cô gái tên An Nhiên kia có biến chứng gì chứ? Lê Hiền nhăn nhăn nhó nhó nhìn màn hình điện thoại, rối :ối rằm một hồi.
Hay là bọn họ không tìm được người “tiếp nước” cho cô ta nên gọi hăn tới “chữa trị”? A, nếu vậy thì hắn nhất định phải thực hiện trọn lời thề Hippocrates mới xứng với y đức, tỏ rõ lương tâm, chứng minh đạo đức nghề nghiệp.
Đấy là hẳn đang làm tròn trọng trách “lương y như từ mẫu” chứ không phải vì cô gái kia xinh đẹp đâu nhat Nghĩ thế, Lê Hiền lập tức bái bai cô em xinh đẹp, chạy vù đến biệt thự.
Tình hình của Cá Chép không đến nỗi quá tệ. Cũng may nó tỉnh lại kịp thời, lúc trước cũng nín thở được một chút nên nước không vào phổi nhiều, chăm sóc một lúc đã hoàn toàn bình phục. Lê Hiền vỡ mộng, làm xong việc lại cun cút đi về, trong lòng rất muốn gọi điện cho cô em lúc nãy nhưng người ta chặn số hắn mất rồi!
Ân Lãm cho người gọi Vũ Như xuống, hỏi cho rõ ngọn ngành. Vừa thoáng thấy Cá Chép đang ngồi sì sụp húp canh gừng chống cảm, Vũ Như đã hiểu ngay kế hoạch của mình thất bại. Trong đầu cô ta điểm qua một lượt. Trong nhà tắm không có camera, lúc đó thằng nhỏ kia cũng ngủ gật, hành vi của cô ta không thể bị bại lộ được.
“Cô hãy nói rõ, tại sao lại để thẳng bé ra nông nỗi này?” Ân Lãm không để Vũ Như kịp ngồi xuống đã hỏi ngay, ánh mắt tinh như diều hâu chiếu thẳng mặt cô ta, không cho cơ hội thoái thác.
‘Vũ Như chậm rãi lấy hơi, giữ bình tĩnh mới nói: “Tôi vừa ngủ dậy, làm sao biết nó suýt chết đuối như thế nào”
“Sao cô biết Cá Chép suýt chết đuối? Tôi đã nói gì đâu”, Ân Lãm nghiêm mặt, một tay đẩy gọng kính, ánh mắt lạnh lùng quét một lượt khắp người Vũ Như, không để lọt dù chỉ là một biểu hiện nhỏ.
Đừng tưởng Ân Lãm thường ngày hay le te đùa giỡn thì coi thường, dù sao cũng là thư kí thân tín của Tống tổng, theo hản lâu như vậy, Ân Lãm cũng học được một chút dáng vẻ uy phong, áp bức đối phương. Khi nào thực sự bực mình, anh sẽ mang dáng vẻ đó ra dùng dọa người Vũ Như biết mình nói hớ, vội thanh minh: “Lúc nấy ở trên kia, tôi có nghe thấy tiếng bác sĩ nói loáng thoáng” Để cho màn diễn “người vô tội” thêm sức thuyết phục, cô ta vội nhào tới bên cạnh thăng nhỏ, rối rít hỏi hai háu có sao không? Trong người có còn khó chịu chỗ nào?”
Cá Chép đang say sưa húp canh, thấy người hỏi thì lắc đầu. Vũ Như quay ra Ân Lãm, vô cùng đắc ý: “Tôi gội đầu cho bé xong thì mệt quá, đi về phòng ngủ nằm một lát. Dù sao thẵng bé thích tự tắm, anh cũng biết mà”
Trong lòng cô ta không khỏi thở phào một hơi, đã thấy rõ chưa? Nếu tôi dìm thằng bé thì vì sao nó không lên tiếng tố cáo tôi? Cô ta làm ra vẻ bất đắc dĩ: “Chắc thằng bé ngủ quên trong bồn tắm nên mới xảy ra sự cố. Tôi cũng có lỗi vì đã tin tưởng để thắng bé lại một mình. Lẽ ra tôi không nên để nó tự tắm”
Ân Lãm nhìn Vũ Như tự biên tự diễn một hồi, trong lòng biết là sự việc không đơn giản như vậy. Phòng ở biệt thự đều cách âm rất tốt, muốn ngồi trong phòng kín từ tầng hai nghe được người tầng một nói chuyện thì hơi bị khó. Huống hồ, Lê Hiền chỉ nói “nước vào phổi”, không nhắc đến từ “chết đuối”, làm sao cô ta biết? Hơn nữa, nếu thực sự nghe thấy thẳng bé suýt chết đuối mà không chạy xuống xem xét tình hình ngay, phải chờ một lúc sau có người lên gọi mới xuống thì đúng là cô ta thực sự có vấn đề.
Nhưng hiện tại không có bằng chứng gì trong tay, Ân Lãm đành im lặng quan sát thêm. Nếu Nguyễn Vũ Như này thực sự có ý đồ hại Cá Chép, anh sẽ không để cô ta toại nguyện.
Thấy Ân Lãm nhún nhường nhưng vẫn giữ thái độ lạnh nhạt, Vũ Như liền tiến một bước, quyết định đi thêm một nước cờ để giành lợi thế: “Tôi biết mình chỉ là cô dâu hụt của Tống Thành, nhưng dù sao cũng là người được anh ấy chọn ngay từ ban đầu. Vậy mà bây giờ, không những tôi bị mất chồng vào tay cô em gái, lại còn phải chịu tiếng xấu là hãm hại con trai của cô ta sao? Công lý ở đâu?”
Thêm một màn diễn ấm ức được tung ra, Ân Lãm vội xua tay: “Tôi không nói là cô hãm hại Cá Chép. Cô bình tĩnh đi, đừng kích động.”
Nhưng Vũ Như không dừng lại được, cô uất ức nói: “Nếu đã vậy, hãy để người lớn trong nhà làm rõ công bằng xem. Dù sao tôi cũng là người được nhà họ Tống mang lễ ăn hỏi tới.
Chỉ cần mẹ anh Thành nói một câu không cần đứa con dâu là tôi, tôi sẽ đi ngay, nhất định không làm phiền các người nữa”
Vừa nói, cô vừa rút điện thoại, gọi cho mẹ Tống Thành. Xem ra cô gái này đã quyết không bỏ cuộc, cố tình muốn làm bung bét mọi chuyện rồi. Quả nhiên, chưa đầy hai phút sau, Nguyễn Vũ Như cúp điện thoại, cười tươi như hoa nở: “Mẹ gọi tôi và anh Thành về bên ấy. Còn nói rổ cả hai phải cùng về”