img...

Chương 33: lục căn thanh tỉnh

Chương 33

Đường phố chiều chủ nhật lại bắt đầu đông đúc, xe của Tống Thành theo dòng người đi đến tận chân cầu thì giảm tốc độ.

“Về nhà.” Tống Thành chỉ đạo cho Ân Lãm không bẻ lái sang hướng nhà Hạ Cẩm nữa. Anh chỉ muốn quay lại căn nhà của chính mình.

Ân Lãm vừa lái xe vừa nói: “Anh để thằng bé lại như vậy có ổn không?”

Tống Thành nhớ lại đôi mắt long lanh của Cá Chép cùng dáng vẻ hoạt bát của nó khi vừa tới trường học.

Thằng nhỏ đúng là ham vui. Thấy trường mầm non có nhiều bạn mới, lại lắm đồ chơi hay, nó cứ nằng nặc đòi ở lại. Tống Thành nghĩ đứa trẻ nên chơi cùng bạn bè đồng lứa để phát triển được bình thường, hắn quyết định làm thủ tục cho con ở nội trú luôn. Dù sao hắn cũng không muốn con trai phải chịu đựng tuổi thơ khắc nghiệt với những bài học nghiêm khắc sớm như mình đã từng.

Bản thân Cá Chép cũng không giống những đứa trẻ ba tuổi khác, nhất định phải bám dính lấy một nơi chốn thân quen. Nếu đã không được ở gần mẹ thì với nó nơi nào cũng như nhau. Thực ra, từ sâu thằm bên trong, trực giác của Cá Chép mách bảo nó rằng nếu quay về nhà Tống Thành thì sẽ tiếp tục phải chịu đau đớn như trận chết đuối hụt hôm trước. Dù nó không thể nói được thành lời, nhưng nỗi sợ vô hình ấy như một cái bao lớn ngăn cách nó với ý muốn quay về nhà.

Tuần sau Tống Thành sẽ rất bận rộn, An Nhiên thì không khỏe, hắn nghĩ tốt nhất nên để Cá Chép ở lại nơi có những người giỏi chuyên môn bảo mẫu, nhân thể cho nó bắt đầu học tập. Trường học cũng không quá xa, hắn có thể tới đón thằng bé bất cứ lúc nào.

So với việc lo lắng cho con trai thì hắn lại nghĩ đến mẹ nó nhiều hơn. Hà Văn Nhĩ đã báo cáo lại tình huống ở nhà, khi nghe đến vết thương trên chân của An Nhiên, lồng ngực hắn bỗng nhói một tia kì quái. Lúc trước, khi cả hai cùng thân mật, hắn đã không đủ tỉnh táo để chú ý đến những dấu vết bất thường kia.

Hà Văn Nhĩ nói xong thì ngắt điện thoại nhưng Tống Thành vẫn thừ người ngồi trên xe, trong bụng sốt ruột không biết An Nhiên lại làm ra cái đống lộn xôn gì.

Đây không phải lần đầu cô làm một ai đó đổ máu. Cô vợ nhỏ của hắn ngay cả khi nằm bẹp dí trên giường bệnh cũng hung hăng, nguy hiểm như một con sư tử nhỏ, trái ngược hẳn hình ảnh an tĩnh trong lần đầu hắn gặp cô.

“Không thể yên tâm được!“, Tống Thành cắn răng bất lực nhìn dòng xe chậm chạp bò trên đường.

Ân Lãm thấy điện thoại Tống Thành lần nữa đổ chuông nhưng hắn lập tức tắt đi. Ba cuộc gọi liên tiếp đều như vậy, không biết ai mà dai như đỉa thế không biết?

Anh vừa mới thắc mắc xong thì lại đến lượt điện thoại của mình rung ầm ầm. Ân Lãm đeo tai nghe, bấm nút nhận cuộc gọi.

“Alo?”

“Anh đang ở đâu đấy? Không mau về đón tôi à?”, tiếng Vũ Như kêu réo vô cùng thiếu kiên nhẫn. Chắc chắn ba cuộc gọi mà anh Thành không nhận chính là của cô ta rồi.

Ân Lãm từ tốn đáp: “Tôi đưa anh Thành về nhà.”

Anh cũng không phải thư kí riêng của cô ta, không có trách nhiệm phải đưa đón. Vũ Như nghe xong liền im lặng. Bên đầu dây vọng loáng thoáng tiếng nói chuyện, sau đó, giọng Hạ Cẩm vang lên rất rõ ràng: “Quay lại đón Vũ Như về.”

Ân Lãm liếc mắt nhìn Tống Thành để xin ý kiến, thấy hắn cáu kỉnh, miễn cưỡng gật đầu thì hiểu ra. Anh đánh tay lái một vòng, quay xe về nhà Hạ Cẩm đón người.

Xe vừa dừng trước cổng, Vũ Như đã đứng chờ. Ân Lãm không xuống xe đón người, Tống Thành dĩ nhiên càng không nhúc nhích, cô ta đợi không được, bèn tự mình đi vòng ra phía ngoài mở cửa sau lên xe.

Vừa mới ngồi xuống, Vũ Như đã thở dài: “Anh đi đâu sao chẳng bảo em, làm em đợi mãi.”

Tống Thành tay vẫn chống cằm, bực mình đáp: “Tôi đi đâu sao lại phải báo cáo với cô?”

Giọng hắn gắt gỏng thấy rõ, ánh mắt sắc bén ném một ánh nhìn cảnh cáo khiến Vũ Như im bặt. Ở đây không có Hạ Cẩm, không có ai chống lưng cho cô rồi.

Cô liền vội vàng đánh lạc hướng: “Em chỉ lo lắng cho anh thôi mà. À, Cá Chép đâu rồi anh?”

Tống Thành đáp cụt lủn: “Đi học” làm Vũ Như chẳng hiểu đầu cua tai nheo ra sao. Chiều chủ nhật lại đi học là ý gì? Nhưng cô ta không dám hỏi lại, sợ làm Tống Thành mất hứng thêm. Cô kiếm cớ nói thêm dăm ba câu để thay đổi bầu không khí nặng nề trên xe nhưng chẳng ai hưởng ứng. Cuối cùng, chiếc xe cứ thế yên lặng chạy thằng một lèo.

Về tới nơi cũng đã chập choạng tối, cơm nước bà Hai đã chuẩn bị xong xuôi nhưng Tống Thành chưa ăn mà muốn đi thẳng vào phòng của An Nhiên. Lúc ở bệnh viện, Hồng Ngọc đã gọi điện cho cô chủ, khóc ấm ï, tố cáo An Nhiên cắt đứt gân tay của cô ta. Hiện tại Vũ Như cũng muốn gặp An Nhiên để đòi lại công bằng cho hầu gái thân tín của mình. Cô ta theo Tống Thành lên cầu thang. Đi được một lúc, Tống Thành nhận ra Vũ Như đang muốn đến cùng một chỗ với mình thì dừng lại.

Hắn nheo mắt nhìn Vũ Như, đuôi lông mày khẽ động, tỏ vẻ khó chịu.

“Cô đã quên lệnh cấm của tôi.”

Mới hôm qua, hắn đã thẳng thừng tuyên bố rằng cô vĩnh viện không được bước chân vào phòng của Nguyễn An Nhiên, hôm nay cô đã dám phớt lờ lời hắn?

Vũ Như vội lắc đầu, không dám nhúc nhích thêm một bước. Cô đành nói: “Em muốn biết lí do vì sao An Nhiên lại cắt gân tay của Hồng Ngọc. Chẳng lẽ em ấy ghét em rồi ghét lây sang cả người bên cạnh em hay sao? Em muốn hỏi cô ấy rằng mình đã làm gì để bị ghét đến thế. Anh có thể hỏi giúp em được không?”

Tống Thành thở dài, dáng vẻ hoàn toàn bất lực.

Anh quay sang nhìn sâu vào mắt cô, đáp: “Không.” Sau đó bỏ đi.

Do phải vật lộn mất sức, An Nhiên gần như không ăn được, Hà Văn Nhĩ lúc trước đành gọi bác sĩ tới truyền nước hoa quả cho An Nhiên. Lúc này, bà Hai từ dưới bếp mang khay đồ ăn lên, thấy Tống Thành đứng trước cửa liền nói: “Cậu chủ có muốn dùng bữa tối tại phòng này không?”

Tống Thành thấy nghĩ ý đó không tệ, liền gật đầu: “Được.” Sau đó rất tự giác nhận lấy cái khay, bê vào phòng, để lại Vũ Như đang tức tối muốn điên luôn!!

An Nhiên không có trên giường. Hắn cũng không nghĩ nhiều, trực tiếp cất tiếng gọi.

Không có âm thanh nào đáp lại.

Tống Thành chột dạ, vội bỏ khay lên bàn, chạy tới mấy ngóc ngách tìm người mà không thấy. Ngoài ban công cũng không có. Cuối cùng, hắn đứng trước cửa nhà vệ sinh, sốt ruột gõ cửa: “Em ở trong đó à?”

Đáp lại hắn là một sự im lặng đáng sợ.

Cảm giác mất mát rơi tõm vào lòng hắn, tạo thành hố sâu hun hút.

Tống Thành dứt khoát vặn chốt cửa nhưng không được. Cửa bị khóa từ bên trong chứng tỏ An Nhiên đã ở đó. Vậy tại sao cô không lên tiếng? Hắn đập cửa, gọi lớn: “Mở cửa ra, An Nhiên!” Vẫn im lặng hoàn in lặng.

Hắn sốt ruột chẳng muốn đi tìm quản gia để lấy chìa khóa, liền dùng bả vai to lớn, rắn như thép của mình húc tung bản lề. “Rầm!” một tiếng, bản lề kim loại văng ra, rơi xuống sàn nhà tạo thành âm thanh chói tai.

Nguyễn An Nhiên quả thực đang ở bên trong nhà vệ sinh. Cô ngất xỉu ở trên sàn, quần còn chưa mặc xong. Tống Thành bất chấp mùi xú uế trong phòng, phăm phăm xông vào, nhìn một cái là hiểu ngay tình hình.

Hắn lay gọi An Nhiên, thấy cô lờ đờ mở mắt ra, sau đó lại nhắm nghiền, miệng lẩm bẩm: “Mật…” thì bật cười, không nhịn được nhéo má cô một cái.

Ra là cô vợ nhỏ của hắn muốn đi vệ sinh, nhưng không hiểu sao lúc đứng lên định tẩy rửa thì dây truyền dịch lòng thòng vướng víu thế nào lại quấn vào cổ chân. Cuối cùng ngã xuống, chẳng còn sức mà đứng lên nữa, cứ thế lịm đi.

Tống Thành cảm thấy nếu bây giờ mà gọi An Nhiên thức dậy, để cho cô ý thức được rõ ràng tình trạng xấu hổ của bản thân thì hẳn là cô sẽ cắn lưỡi tự tử mất. Hắn chưa muốn góa vợ sớm như vậy đâu. Thế là hắn đành lặng lẽ tự mình ra tay thu thập. Trong lòng Tống Thành nghĩ hẳn là những ngày này mình đang được số phận rèn luyện cho kĩ năng làm bảo mẫu. Hết tắm cho con lại đến làm vệ sinh cho vợ, xem ra hắn sắp trở thành hình mẫu người đàn ông hoàn hảo của gia đình được rồi!

Hắn đưa tay xả nước bồn cầu cho sạch sẽ, sau đó nâng An Nhiên lên, để cô nằm sấp vắt ngang qua hai đùi hắn. Tống Thành được cái trời sinh da mặt tuy láng mịn nhưng lại rất dày, hắn đem cánh mông An Nhiên mở ra, không biết xấu hổ là gì lấy giấy vệ sinh lau sạch.

Sau đó lại lấy vòi nước ấm cùng xà phòng rửa vài lượt, tới khi ưng ý mới thôi. Toàn bộ quá trình vô cùng chật vật, không những phải giữ cho dây truyền không bị rối loại mà còn đem quần áo của cả hai xịt ướt lép nhép, thế mà hắn vẫn không hề có lấy một cái nhíu mày.

Lần đầu tiên trong đời Tống Thành có được trải nghiệm mới mẻ, tự tay lột quần áo phụ nữ, làm cho người ta khỏa thân mà chính mình lại giữ được lục căn thanh tịnh.

Xong xuôi đâu đấy, hắn ôm An Nhiên về giường trong tình trạng cả hai đều không một mảnh vải che thân.

An Nhiên bây giờ mới ngấm lạnh, trong giấc ngủ vô thức rúc sâu vào lòng Tống Thành như tìm kiếm sự che chở của hắn. Dù đã được phủ một lớp chăn lông cừu mịn màng nhưng cô vẫn tham luyến hơi ấm từ cơ thể hắn, nhất định dính chặt không buông. Da thịt sát vào nhau, lúc này lục căn của Tống Thành bớt thanh tịnh dần dần rồi.

Nhưng hắn sờ thấy lớp gai ốc nổi lên trên cánh tay trần của An Nhiên thì đành nằm im, ra sức xoa cho tay cô ấm lên. Trong lòng ôm thân thể mềm mại, trần truồng của vợ, bàn tay to lớn liên tục ma sát đủ mọi nơi trên cơ thể cô, lại còn phải chịu đựng hương thơm như có như không ngập tràn khoang mũi cùng hơi thở khẽ khẽ như cánh bướm rung rinh đậu trên cổ mình, Tống Thành quẫn bách muốn điên rồi!

Chắc chắn số phận của hắn đang đến đại hạn nên cuộc đời hắn mới chịu lắm giày vò đến nhường này!