img...

Chương 34: boa nhiều một chút

Chương 34

Thử thách mà số phận dành cho Tống Thành kéo dài cỡ nửa giờ đồng hồ thì có chuyển biến. Chai nước truyền đã hết, Tống Thành liền khoác áo choàng tắm, gọi bà Hai tới giúp cô khóa van lại và rút dây truyền.

Bà Hai mau mắn chạy lên, nhìn thấy cảnh cậu chủ mặc áo choàng tắm ung dung ngồi ăn tối, còn cô chủ thì hai mắt nhắm nghiền, trên người đắp chiếc chăn lông cừu mỏng, để lộ bờ vai trần thì bà không kìm được một tiếng than nho nhỏ. Người ta là con gái, lại đang ốm như thế, chân cẳng thì thương tích chỉ chít, vậy mà cũng không tha. Đàn ông đúng là cầm thú mà!

Tống Thành nghe thấy tiếng than của bà thì ngượng ngùng hắng giọng, muốn thanh minh: “Cô ấy…

ngã trong nhà vệ sinh, nên… ướt áo.“ Như để mình họa cho lời hắn nói, tiếng nước rào rào chảy trong bồn tắm càng to hơn.

Đúng là mượn gió bẻ măng! Bà Hai cũng không nhiều lời, chuyện vợ chồng người ta, bà xen vào làm chi. Vừa nãy mới nghe Ân Lãm nói cậu chủ cho Cá Chép đi học nội trú, bà vẫn còn chưa hết sửng sốt đây này.

Cho nên bà nhanh tay làm xong việc rồi vội vàng đi luôn, không quên khép cửa cẩn thận. Bây giờ thằng bé con đáng yêu nhất nhà đi rồi, lại có thêm một cặp đôi chủ tớ hách dịch tới, bà cảm thấy những tháng ngày tiếp theo chẳng còn vui vẻ gì.

Bà Hai vừa đi thì An Nhiên cũng tỉnh lại, nhìn thấy Tống Thành thì hai mắt mở to. Hắn đang mặc áo choàng tắm, cô thì… chờ chút… Hai tay An Nhiên vội luồn vào chăn, sờ soạng chính mình. Xong rồi, toàn thân trên dưới đều không có quần áo. Chẳng lẽ…

chẳng lẽ… khi cô ngủ…

Trong đầu cô xoẹt xoẹt tái hiện lại một loạt hình ảnh ướt át diễm tình của hai người vào sáng hôm qua.

Lúc đó, tuy đang bị giày vò, thiêu đốt nhưng cơ thể mẫn cảm của cô vẫn ghi nhớ từng cảm giác trên mỗi tấc da thịt. Nơi nào mười đầu ngón tay của hắn lướt qua cũng đều châm lên ngọn lửa nóng ran, không thể dập tắt. Nơi nào nụ hôn của hắn rơi xuống cũng đều hóa mềm nhữn, êm ái như tơ. Tuy không thể gọi tên chính xác cảm xúc choáng ngợp điên cuồng khi đó nhưng cô biết hắn đã mở ra một cánh cửa riêng tư bí ẩn nơi cô, dẫn lối cho cô tới khu vườn đầy hương sắc lạ lùng.

Lý trí đày ải An Nhiên bởi cảm giác ô nhục nhưng thể xác lại cất lên những thanh âm khác hẳn. Sau khi ngẫm nghĩ lại, cô hiểu rằng việc Tống Thành làm tuy bỉ ổi nhưng đúng là hắn đã giúp cô vượt qua một đại nạn.

Hơn nữa, ngoài những thời khắc mấu chốt không thể kiên nhẫn kìm nén thì trong suốt quá trình đó, hắn lại tận lực khắc chế khát vọng của chính mình. Tâm trí mơ hồ của cô khi ấy vẫn vang vọng lời thì thầm của hắn đâu đó bên dưới cơ thể mình: “Đau không? Nhịn một chút, lát nữa sẽ bớt đau.”

Từng động tác nhẹ nhàng nâng niu của hắn khiến lòng cô có chút rung động. Cảm giác hắn mang lại dễ chịu hơn kí ức kinh hoàng năm xưa rất nhiều.

An Nhiên không để lộ suy nghĩ đó ra sắc mặt. Cô.

đăm chiêu nghĩ ngợi, cố lục kí ức để nhớ xem lần này là chính mình lại tiếp tục nhào đến ôm hắn hay là hắn chủ động giở trò đồi bại với mình nữa. Do không rõ mình là nạn nhân hay hung thủ để có phản ứng thích hợp, An Nhiên đành nằm im, giương mắt nhìn đối phương, cố dựa vào sắc mặt hắn mà đoán tình hình.

Lúc này, Tống Thành chợt nhớ lại hình ảnh thảm hại lúc trước của cô trong nhà vệ sinh, không kìm được một tiếng cười lục khục. Hắn vội lên tiếng đánh lạc hướng: “Có muốn ăn chút gì không?”

An Nhiên lắc đầu.

“Em chắc chứ?”

Cô lại gật đầu.

Tống Thành liền tiến lại giường, cúi xuống lật tung chăn ra, khiến toàn thân lõa lồ của An Nhiên phơi bày dươi ánh đèn vàng ấm áp. Cô thét lên một tiếng, cuống quýt tìm cách che đậy thân mình nhưng không kịp. Tống Thành đã ôm cô lên, đi thằng vào nhà tắm.

“Anh… muốn làm gì?” mặt An Nhiên tái mét, cắt không còn hột máu. Đừng nói là làm việc đó nữa, cái cảm giác hammuốn dữ dội trong cô đã tan hết rồi.

Tống Thành đặt cô xuống bồn tắm, chậm rãi đáp: “Tắm cho em.”

Vòi nước vẫn tiếp tục chảy ồ ạt, nước ấm trong bồn dâng lên khi cơ thể cô chìm vào trong bồn, mơn trớn da thịt.

An Nhiên đỏ bừng mặt mũi, cố gắng cúi thấp như muốn dìm cả đầu mình xuống nước mà trốn. Cô xua tay: “Em tự làm. Anh đi ra đi Tống Thành coi như không nghe thấy, bình thản nhấc vòi hoa sen xuống, chầm chậm tưới nước lên cô.

“Nhắm mắt vào.” Dòng nước phun xuống từ đỉnh đầu An Nhiên làm mái tóc dài của cô ướt nhẹp. Cô giật mình, kêu ầm lên khiến Tống Thành bật cười. Hắn lấy lọ dầu gội trên giá xuống, đổ một ít lên tóc cô rồi xoa nhè nhẹ. Đầu của An Nhiên không lớn, cần cổ lại mảnh mai như một con búp bê sứ. Tống Thành sợ rằng nếu mình không nhẹ tay thì sẽ làm cô gãy cổ mất.

Hắn chẳng có tí tẹo kinh nghiệm gội đầu cho người khác, cứ xoa lung tung khiến bọt văng ra xung quanh. An Nhiên chằng dám hét nữa, chỉ ngồi im thin thít, đóng chặt mắt mũi miệng để không bị bọt xà phòng dính trúng. Thỉnh thoảng, cô mới nói mấy tiếng ngắn ngủn như: “Sang trái”, “Đau!”, “Xả nước đi.”

Tống Thành theo hướng dẫn của cô, làm sạch bọt trên tóc, sau đó còn cẩn thận xoa bóp da đầu. Lúc này An Nhiên đã quen với kiểu chăm sóc tiềm ẩn nhiều rủi ro của hắn, cô quay người lại, ngửa đầu gối lên thành bồn tắm cho hắn tiện xoa bóp. Tống Thành lóng ngóng một lúc cũng quen, được An Nhiên khích lệ: “Anh sắp sửa hành nghề gội đầu thuê được rồi đấy.”

Lời vừa nói ra, cả hai đều ngượng ngùng nhận ra đây là lần đầu tiên bọn họ nói chuyện trong hòa bình, hoàn toàn không có mùi thuốc súng. Tống Thành thấy cảm giác bình yên đầy mới mẻ đang nảy nở trong lòng mình cũng không tệ, liền lịch sự đáp lễ lại bằng một lời nói đùa tương xứng: “Vậy em nhớ boa cho anh nhiều một chút.”

Lời ít ý nhiều, hắn lập tức thành công trong việc làm cho bầu không khí đang trong sáng vui tươi chớp mắt liền dần dần đen tối. An Nhiên đỏ mặt, ngậm chặt miệng, trong bụng mắng thầm: “Boa cái đầu nhà anh!”

Việc tắm rửa diễn ra quy củ, nghiêm túc và kết thúc khi Tống Thành dùng khăn bông bọc kín người An Nhiên lại, ôm cô ra ngoài. Xét cho cùng, dù bọn họ chẳng yêu nhau nhưng cũng đã là vợ chồng. Thế mà lần đầu tắm chung lại rất lịch sự, chỉn chu, không có hành vi nào thân mật quá mức. Càng nghĩ, An Nhiên càng thấy buồn cười. Cô ngồi khoanh chân trên giường, hai tay giữ khăn tắm thật chắc, để Tống Thành chậm rãi lau khô tóc cho mình. Đột nhiên, hắn dừng lại, nói: “Anh đi lấy máy sấy.”

Không kịp để An Nhiên kịp phản ứng, hắn đã biến mất. Cô nhìn cánh cửa chỉ khép hờ, liền hiểu rằng cơ hội dỡ bỏ lệnh phong tỏa của mình đã đến.

Tống Thành đi về phòng mình lấy máy sấy, sau đó gọi Hà Văn Nhĩ mang thuốc tiêu sưng , làm mờ sẹo lên cho hắn. Khí hắn đang ôm đống đồ đạc lỉnh kỉnh quay lại thì Vũ Như từ đâu nhảy ra ngay trước đường đi của hắn.

Cảm giác êm ái trong lòng Tống Thành bị sự xuất hiện đột ngột này thổi bay mất không ít. Hắn cau mày.

nhìn bộ dạng lả lơi của Vũ Như, cô ta cũng vừa tắm xong, trên người khoác áo ngủ mỏng tang. Từng lọn tóc ẩm ướt đang nhỏ nước lên bờ vai sáng bóng. Có vẻ Vũ Như cũng bị giật mình khi nhìn thấy Tống Thành, khẽ chớp mắt ngượng ngập hỏi: “Em vừa gội đầu mà trong phòng lại không có máy sấy… Anh cho em mượn một chút được không?”

Vũ Như vừa nói, ánh mắt vừa nhanh chóng rơi trên chiếc máy sấy trên tay Tống Thành. Hắn nhìn mái tóc dài của Vũ Như đang nhỏ nước tong tong đến mức ướt đẫm cả lưng áo ngủ, liền nói: “Không được. Hỏi quản gia.”

“..“ Vũ Như không ngờ hắn lại phũ phàng như vậy, nhưng chưa kịp nghĩ ra cách ứng phó thì hắn đã đi đến cuối hành lang. Cô tức đến nghiến răng, hai bàn tay bóp chặt mớ tóc ướt khiến dòng nước chảy mạnh xuống nền nhà như mở vòi nước. Vạt áo ngủ mong manh phía trước cũng ướt sũng, làm lộ ra cả phần cơ thể nhạy cảm tròn trịa. Từ lâu Vũ Như vẫn tự tin vào cơ thể lồi lõm đúng chỗ của mình. Thế mà Tống Thành lại phớt lờ, hắn vẫn là đàn ông đấy chứ?

Vũ Như đang tính quay về phòng thì Hà Văn Nhĩ cầm một cái máy sấy đi tới. Ông làm như không thấy cơ thể lộ liễu của Vũ Như, hai mắt vẫn nhìn thằng mặt cô, bình tĩnh nói: “Máy sấy cô cần đây/ Xong lại lạnh lùng nhắc nhở. “Tôi đã nói cô cứ chờ trong phòng, tôi sẽ mang máy lên. Cô ăn mặc hở hang như thế đi lại trên hành lang, lỡ có người làm nào nhìn thấy thì…

Vũ Như giật lấy cái máy, sẵng giọng: “Thì sao? Tôi thích mặc gì là quyền của tôi.”

Hà Văn Nhĩ gật đầu đồng tình, sau đó nói tiếp: “Cậu chủ có yêu cầu phải giữ cảnh quan sạch đẹp. Ở trong phòng thì tùy cô nhưng ra đến hành lang thì xin hãy chú ý trang phục lịch sự.”

Ý ông ta nói cô chính là “cảnh quan không sạch đẹp”? Nguyễn Vũ Như lần đầu bị một người làm chửi xéo thì rất mất mặt, muốn chỉnh ông ta một trận về tội vô lễ. Nhưng cô chưa kịp nói gì thì đã nghe thấy tiếng Tống Thành từ xa vọng lại: “Sao em lại chạy ra đây?”

Nguyễn An Nhiên vẫn quấn khăn tắm quanh người, ôm lấy hắn nịnh nọt: “Anh đi lâu quá.”

Vũ Như nhìn cảnh ấy mà ứa gan. Rõ ràng cô ta ăn mặc còn lằng lơ, bẩn thỉu hơn, vì sao không ai nói gì?

Tống Thành cảm thấy hình như cô vợ nhỏ đang giăng sẵn một cái bẫy cho hắn, nhưng nhìn cô khiêu khích như vậy, hắn cũng đành nhắm mắt nhảy vào.

Hắn ôm cô, kéo vào phòng, giọng trầm ấm cất lên: “Coi chừng cảm lạnh.”

Cánh tay rắn chắc của hắn quấn quanh eo cô, lưu luyến không buông. An Nhiên cố đè lại cảm giác bài xích khi phải chủ động thân mật với người mình không yêu, cô ngước lên nhìn Tống Thành bằng ánh mắt long lanh nhất có thể. Tống Thành không cưỡng lại được sức hút ấy, liền cúi xuống muốn hôn cô.

Nhưng An Nhiên đã khéo léo né tránh. Cô kiễng chân, rướn người hết cỡ mới chạm gần tới quai hàm hắn, thì thầm: “Cảm ơn anh.”

Hai tay An Nhiên run lẩy bẩy, túm chặt áo của Tống Thành. Hắn nhìn ra được cô đang cố kiểm chế nỗi sợ của mình như thế nào. Lúc thì hung dữ như một con sư tử cắn người, lúc lại giống một con hồ ly với đôi mắt lúng liếng khao khát nhục cảm; còn hiện tại chẳng khác gì một con mèo con nhát chết đang làm nũng với hắn. Không biết cô còn dáng vẻ nào mà chưa bày ra cho hắn xem.

Tống Thành hít một hơi thật sâu để trấn tĩnh lại.

Hắn không thích ép uổng phụ nữ chuyện giường chiếu, nhưng cũng tò mò muốn xem Nguyễn An Nhiên còn có “bài vở” gì.

Hắn bèn túm lấy cô quẳng lên giường, một tay giật tung khăn tắm, ném xuống đất.

An Nhiên bị bất ngờ, chỉ kịp giương mắt nhìn tấm vải bông trắng muốt bay vèo ra xa rồi từ từ rơi xuống nền gạch. Toàn thân cô đỏ chín như con tôm luộc, hai cánh tay ra sức che đậy những nơi tư mật.

“Anh… anh… Phẫn uất đến nghẹn cả giọng, An Nhiên không dám nhìn thẳng Tống Thành mà chỉ một mực cúi gằm mặt, giống như đang muốn dùng mắt đào một cái lỗ trên đệm để chui xuống. Quan sát cô luống cuống tay chân, mặt mũi đỏ đến mức như muốn nhỏ máu, Tống Thành cảm thấy có chút mãn nguyện.

Hắn cười cười, bày ra phong thái ung dung quân tử: “Nằm sấp xuống để bôi thuốc.”