Chương 38: tìm làm
Trước khi tới đây, Lê Hiền đã điều tra thông tin từ phía Phạm Linh Chỉ xong xuôi rồi. Như một sự trùng hợp tình cờ, Linh Chỉ chưa kết thúc chuyến công tác này đã tiếp tục có lịch công tác khác. Vì thế, dù muốn hay không thì vẫn phải bàn giao công việc cho anh ta. Thế là nghiễm nhiên Lê Hiền trở thành bác sĩ chăm sóc sức khỏe cho An Nhiên.
“Em gái, từ hôm đó tới giờ còn thấy chóng mặt hay bị ngất nữa không?”
An Nhiên gật đầu: “Tối hôm qua” Cô còn chẳng biết mình được Tống Thành xách từ nhà vệ sinh vào kiểu gì. Nhưng hắn chẳng nói một lời nào về chuyện đó, có lẽ cũng chưa xảy ra việc gì đáng xấu hổ.
Lê Hiền sán lại gần, muốn cầm tay An Nhiên, đon đả nói: “Để anh bắt mạch cho.
Anh cũng biết một ít về Đông y đấy.”
Cô thật thà đưa tay cho hắn. Lê Hiền quả thực nghiêm chỉnh bắt mạch, một lúc mới nói: “Vẫn còn yếu. Cần tĩnh dưỡng thêm”
An Nhiên muốn rút tay về nhưng hản lại nắm chặt không buông, cảm giác kì quái khiến cô gai người.
Lúc này, ở NC Building, Tống Thành vừa mới kết thúc cuộc họp. Toàn bộ ban lãnh đạo cần có thêm một cuộc hội ý kín nữa. Vì thế, hẳn phải ở lại muộn hơn so với dự kiến. Tất cả là do dự án xây dựng khu đô thị mới ở phía Nam thành phố gặp trục trặc trong khâu giải phóng mặt bằng, dẫn tới việc tiến độ mở thêm cửa hàng của NC cũng bị ảnh hưởng theo.
Tống Thành ngồi ở ghế chủ tọa, vừa yêu cầu ban lãnh đạo đề xuất phương hướng, vừa tự mình ngẫm nghĩ phương án xử lí. Bên ngân hàng rót vốn hắn đã trao đổi xong, phía đại diện khách hàng sẽ cần cử một vài người xuất sắc của NC ra tay hỗ trợ. Lại còn về phía thủ tục hành chính đang có áp lực vì sắp tới đợt thanh tra thuế toàn diện.
Tới khi hẳn kết thúc được buổi làm việc thì mặt trời đã lặn từ lâu. Thở phào một hơi, Tống Thành muốn nhanh chóng quay về nhà.
Hà Văn Nhĩ nói rằng An Nhiên sẽ tự mình vào bếp nên hắn rất nôn nóng được thưởng thức tay nghề của cô.
Tống Thành không biết rằng, có người đang muốn dụ dỗ vợ của hắn. Lê Hiền lúc trước nghe câu được câu chăng về chuyện An Nhiên muốn tìm việc, liền vội vàng chiêu dụ “Phòng làm việc của anh đang tìm một người làm thư kí. Lương trả rất khá, em có muốn thử tới đó xem một chút không?”
An Nhiên ái ngại nói: “… Trước hết, anh cứ buông tay em ra cái đã.”
Phải để người ta nói thẳng ra rồi đấy, Lê Hiền đành thu móng vuốt lại, lắc lắc lư lư cười: “À, bệnh nghề nghiệp thôi. Tay em lạnh quá, người nhiều âm…”
Cô hấp tấp ngắt lời hắn: “Phòng làm việc.
của anh trả lương thư kí bao nhiêu?” Nếu không bẻ lái ngay, sợ rằng hắn sẽ nói nốt đoạn sau: “Cần bổ sung dương khí” thì chết dở.
Lê Hiền thấy cô mon men đến gần cái bẩy của mình, liền giơ tám ngón tay lên, nụ cười mang ý tự mãn.
“Tám triệu à?”
“Tám con số. Số đầu không nhỏ hơn 2”
thư kí nho nhỏ mà trả như Nhưng hình như hơi khá quá… mức thì ph: “Có yêu cầu gì không?”
“Có, đi công tác cùng sếp.” Lê Hiền buột miệng đáp.
An Nhiên lườm hắn một cái. Sếp chẳng phải là anh sao? Đi công tác với anh không phải chính là đi cho lợn ăn à? Đem cái viễn cảnh phải ở qua đêm với cái gã đáng ngờ.
này đặt lên bàn cân với tiền lương, cô thấy.
chẳng tương xứng chút nào, liền lịch sự từ chối.
Nào ngờ Lê Hiền cầm tinh con đỉa đói, cứ bám riết không buông: “Em gái vẫn chê ít sao? Anh đảm bảo công việc không hề phức tạp, môi trường làm việc lại rất an toàn”
Cô đành nói là mình đã nhờ quản gia tìm giúp. Khi nào tìm không được sẽ nhờ anh ta giúp sau nhưng Lê Hiền vẫn rất tha thiết, nhằng nhãng bám theo: “Không muốn làm thư kí của anh cũng được. Vậy em gái có cân nhắc một vị trí khác không?” Bộ mặt tí tởn, nụ cười nham hiểm bất thường kia chẳng báo hiệu chỗ nào tốt.
“Miễn không phải vị trí nào đó đi kèm hai tiếng ‘của anh là được”.
*À… không phải ‘của anh đâu” Anh ta cười toe toét. “Của con anh.”
Con cái cục tác nhà anh! An Nhiên muốn đấm cho anh ta một phát lăn quay luôn quát Cô kiếm cớ bận đi nấu cơm, vứt lại Lê Hiền chỏng chơ giữa vườn. Anh ta nhìn dáng vẻ hấp tấp của An Nhiên thì nhếch môi cười.
Hóa ra lời đồn là thật, cô gái này còn chẳng buồn mang Tống Thành ra làm cái cớ để từ chối anh, chắc chản hôn nhân của bọn họ chỉ là cái vỏ bọc đối phó với truyền thông bên ngoài. Thế thì anh theo đuổi An Nhiên cũng sẽ không coi là vặt râu hùm đi.
Vừa nghĩ đến đấy, Hà Văn Nhĩ đã như một cái bóng âm thầm từ phía sau thình lình lên tiếng: “Này.”
“Oái! Ông quản gia…” Anh ta giật mình nhảy dựng lên. “Lần sau có thể xuất hiện trước mặt tôi theo phong cách con người được không?”
Hà Văn Nhĩ coi như không nghe thấy mấy lời đó. Ông đưa điện thoại của mình cho hắn, lãnh đạm nói: “Cậu có điện thoại”
Ai muốn tìm hắn mà phải thông qua ông già này vậy? Nghĩ bãng ngón chân cái cũng biết.
“Tôi nghe”
Quả nhiên, trong điện thoại vọng ra tiếng gầm gừ của Tống Thành: “Từ bao giờ vườn nhà tôi cho phép người lạ vào thả thính quăng bả bừa bãi nhỉ?”
Lê Hiền bắt đầu thấy lạnh gáy, hắn vội cười cầu tài: “Làm gì có đâu. Nghe nói em gái An Nhiên đang tìm việc làm nên tôi giới thiệu công việc cho cô ấy thôi. Hợp tác làm ăn ấy mà Tống Thành bật cười rất thoải mái mà lại khiến Lê Hiền sởn gai ốc vì một dự cảm chẳng lành: “Vừa hay NC của tôi đang chuẩn bị mở thêm chỉ nhánh liên quan đến dịch vụ cung cấp thiết bị y tế ở nước ngoài, để tôi đề cử cậu với ban giám đốc nhé. Cũng không xa lắm đâu, ngay châu Phi thôi”
“Anh Thành ưu ái tôi quá rồi..”, Lê Hiền biết điều ngậm miệng, vội vàng trả lại điện thoại cho quản gia. Hà Văn Nhĩ nhận lại điện thoại rồi bỏ vào trong. Muốn cảm sừng cậu chủ nhà ông à, đâu có dễ thế.
Trong lúc Tống Thành đang bơi giữa dòng xe cộ ách tắc để về nhà, An Nhiên đã chuẩn bị xong xuôi hết cả bàn ăn. Mắm tôm loại ngon nhất, vắt chanh, đánh bông lên cực kì hấp dẫn. Bí đỏ xào tỏi phải đổi tên thành tỏi xào bí đỏ mới đúng, một bát con con mà dậy mùi tỏi phi vừa hăng vừa thơm khắp phòng. Lại thêm một bát chân giò chặt miếng vừa ăn, ướp thật đẫm riềng thơm mẻ chua, mang kho một lúc thì mùi riềng mẻ bắt đầu hòa quyện với mùi tỏi, bay từ bếp ra tới tận vườn. Lại thêm một đĩa sầu riêng hạt lép tráng miệng bóc múi sẵn sàng cùng một bình nước diếp cá ép tươi xanh nõn.
Tống Thành bước chân đến sảnh, cảm thấy dạ dày nhộn nhạo, muốn quay ra.
Nhưng ánh mắt An Nhiên đã nhanh hơn, bắt được hẳn. Cô mỉm cười, không nói một lời, dùng ánh mắt khiêu khích lòng can đảm của hẳn: Dám hay không dám?
Hà Văn Nhĩ cũng không ngờ “bữa tối tình yêu” của cậu chủ lại thành ra “bữa ăn sống còn” như vậy, nhất thời không biết phải làm sao cho phải. Nhưng trước khi ông kịp nghĩ ra cách cứu vãn tình hình, Tống Thành đã thu hết can đảm tu luyện được suốt mấy chục năm làm người, hùng dũng đi vào, mặt không đổi sắc, phong thái ung dung như đi giữa rừng hoa.
Hắn bước đến bên An Nhiên, lúc này đang bưng đĩa cơm sầu riêng vàng tươi đi ra.
“Và rất đúng lúc”, cô làm như không có việc gì, thản nhiên nói, “Anh mau đi thay đồ rồi ra ăn cơm”
Lúc này Tống Thành mới nhìn đầy đủ hình hài chỉ tiết của “mâm cơm tử thần”.
Trong đầu hẳn phi ra hàng loạt câu hỏi: Làm thế nào mà cô ấy kết hợp được những món kinh dị này? Không, không đúng. Phải là làm thế nào để sống sót sau khi ăn những món này? Hoặc là, làm thế nào để không cần ăn những món này mới đúng.
An Nhiên kín đáo quan sát ánh mắt của Tống Thành, nhìn thấy cục yết hầu của hắn lăn lộn lên xuống khổ sở thì vô cùng sung sướng. Cảm giác có người sắp rớt xuống cái hố do mình đào sẵn thật quá kích thích, khiến cô bồn chồn mất kiên nhẫn. Cô túm lấy eo Tống Thành, đá hẳn quay lại cửa chính, luôn miệng giục: “Mau lên nào. Em chờ cơm đấy!”
Chết sớm chết muộn kiểu gì cũng là phải chết. Tống Thành nghĩ nếu mình không thoát được cái hố này, chỉ bằng tranh thủ kiếm lại chút lời lãi, có chết cũng bớt hối tiếc.
Hắn đứng sững người trước cử, nhìn xuống khuôn mặt tươi tỉnh với đôi mắt cười cong cong của cô. An Nhiên chỉ cao đến ngang ngực hắn, lúc này cô đang ngửa mặt lên quan sát vẻ mặt đau khổ như đứng trước họng súng kia.
Một bàn tay to lớn đưa ra kéo sát lưng cô vào vòm ngực rắn chắc đang hít thở phập.
phồng. Khuôn mặt điển trai của Tống Thành từ trên cao hạ xuống, phủ bóng lên đôi mắt cười của An Nhiên. Cô không kịp phản ứng, đành đứng yên cho hẳn tùy tiện gặm cản cánh môi mọng nước của mình. Dẫu muốn quay mặt đi cũng không được, bàn tay còn lại của Tống Thành nắm chắc cái cằm thon thon, giữ cho cần cổ ngửa ra sau, tiện bề chiếm đoạt.
Đĩa sầu riêng trên tay An Nhiên run bần bật, cô không dám ngọ nguậy, sợ làm rơi rớt mọi thứ xuống sàn.
Những ngón tay thô ráp của Tống Thành vuốt ve dọc cần cổ, tinh tế cảm nhận từng nhịp nhấp nhô của cô. Thông qua những đầu dây thần kinh cực kì nhạy cảm, hắn lần tới được một hõm nhỏ trên cổ cô, nơi mà hễ hắn lướt qua, cô đều run rẩy không thể kiểm soát.
Tống Thành say sưa hưởng thụ “bữa tối” ngon miệng, nếm không biết bao nhiêu ngọt ngào từ khóe miệng xinh đẹp của An Nhiên.
Đến khi cô hô hấp khó khăn, hắn mới luyến tiếc buông tha.
Vừa mới về nhà đã muốn giở trò ngay tại nơi ồn ào người qua kẻ lại! An Nhiên lườm hắn, muốn bỏ chạy nhưng Tống Thành vẫn chưa ăn đủ. Hắn ôm cô chặt hơn, ghé miệng vào sát vành tai cô thì thầm: “Rất ngon!”
Cô đỏ bừng mặt, định mắng hắn một câu cho đỡ xấu hổ nhưng hắn ra tay nhanh hơn, lại cúi xuống tiếp tục vươn đầu lưỡi miêu tả khóe môi của cô thật tỉ mỉ. Đôi môi hẳn liên tục mút lấy những giọt nước bất cẩn trào ra, âu yếm dụ dỗ cô để xông vào cướp đến tận cùng