Chương 42: ai cũng nóng
Tống Thành hùng hục nâng tạ rồi tập cơ lưng một hồi, cảm thấy toàn thân mỏi rã rời rồi mới ra khỏi phòng tập, quay về phòng riêng tắm gội. Dục vọng chất chứa trong lòng đã tan đi khá nhiều, hắn thư thái mở máy tính giải quyết một số công việc. Mái tóc vẫn ướt nước làm khuôn mặt đẹp trai Tống Thành bớt đi vài phần lạnh lẽo, tăng thêm mấy phần tùy tiện.
Đột nhiên cửa phòng vang lên tiếng gõ.
Hắn còn đang nghĩ là người nào có thể tìm hẳn đêm khuya như vậy thì cánh cửa đã tự đông mở ra. Nguyễn Vũ Như lả lơi xuất hiện trước cửa, thân hình như không có xương sống tựa vào khung gỗ, nhìn hắn đầy ẩn ý.
Tống Thành cau mày: “Có chuyện gì?”
Hắn ghét nhất những kẻ tùy tiện. Tùy tiện vào phòng riêng của hắn lại càng đáng ghét hơn.
Nguyễn Vũ Như nhìn Tống Thành ngồi thoải mái trên ghế, trước ngực là hai vạt áo choàng tắm mở rộng, lộ ra một vùng cơ bắp săn chắc, vẫn lấm tấm những giọt nước ẩm thật quyến rũ. Dáng người hẳn vốn cao lớn, vai rộng, hơi gầy, nhưng bên trong lại có cơ bắp rõ ràng.
Vũ Như lả lướt đi tới, trên tay cầm theo một đĩa đồ ăn nhẹ. Cô khéo léo đặt cái đĩa khảm bạc lên bàn làm việc của Tống Thành, dựa khẽ vào cạnh bàn, nhu thuận nói “Hôm nay anh không ăn được mấy phải không? Em mang cho anh chút gì đó ăn tạm cho đỡ đói.”
Thấy Tống Thành không vui vẻ đáp lời, cô lại nói thêm: “Nếu anh muốn ăn gì thì cứ nói, em sẽ chuẩn bị cho anh”
Mệt mỏi thật! Thân hình trắng nõn có lồi có lõm đầy đủ của Vũ Như như ẩn như hiện dưới lớp áo ngủ bằng tơ thượng hạng. Cô rất khéo léo lựa chọn màu đỏ sẫm, tôn lên nước da trắng ngần. Kiểu dáng áo cũng thiết kế tỉnh tế, vừa quyến rũ gợi cảm mà không bị phô phang quá đà.
Tống Thành lướt mắt đánh giá một lượt từ trên xuống dưới. Dáng người cô ta có điểm tương đồng với An Nhiên, chiều cao cũng giống, chỉ có một điểm khác là eo của An Nhiên cao hơn cô ta một chút, ngực cũng lớn hơn vì đã sinh con. Dưới bụng An Nhiên cũng có một vết sẹo mờ. Lúc trước, hắn đã âu yếm vết sẹo đó rất lâu, khiến cô đỏ bừng cả thân hình mềm mại.
Toi rồi! Khao khát tưởng đã xả xong lại như một giếng nước tràn đầy. Vũ Như thấy ánh mắt đắm đuối chăm chú của Tống Thành, cảm thấy mình lựa chọn chiếc váy ngủ này đúng là thượng sách.
Cô bạo dạn tiến lại gần, khe khẽ đặt tay lên vai hắn, dịu dàng thỏ thẻ: “Anh làm việc muộn như vậy, mệt lắm phải không?” Sau đó lại cố ý cúi người ghé sát, nói thầm. “Em xoa bóp cho anh nhé.”
Bàn tay thứ hai chưa kịp đưa lên, Tống Thành đã gạt phắt. Hắn không buồn nhấc mí mắt, lãnh đạm nói: phòng này là nơi cô được tự ý vào?”
Vũ Như thoáng giật mình, biết là mình đã vội vàng quá, liền thẳng người lên, nụ cười đoan trang pha chút ngượng ngùng liền quay trở lại: “Em… em thấy phòng anh còn sáng đèn, nghĩ là anh tối nay chưa ăn gì mấy nên mới mang đồ ăn nhẹ qua…”
Vốn dĩ đi kèm lời phân trần còn có một động tác lấy lòng nhưng Tống Thành không để cô ta tiến thêm một bước. Hắn tắt máy, đứng lên khỏi ghế, đi thẳng ra cửa.
Cánh tay dài của hẳn giữ cửa mở toang.
Quai hàm đanh lại, lạnh nhạt nói “Đừng để tôi mất kiên nhãn. Tôi không phải đứa con ngoan biết nghe lời mẹ lắm đâu”
Đây là lời bóng gió khá rõ ràng. Hản để cô ở lại là vì hän nợ cô một lần. Nhưng nếu cô không biết điều, hắn sẵn sàng tống cô ra khỏi cửa, bất chấp ý kiến phản đối của Hạ Cẩm.
Hắn lại hất hàm một lần nữa, sốt ruột thúc giục. Vũ Như không còn cách nào khác ngoài việc lầm lũi đi ra. Tống Thành cũng ra theo, kéo cửa đánh sầm một tiếng. Hắn chẳng buồn nhìn lại Vũ Như, cứ thế đi một mạch. Trước khi đi xa còn vứt lại một câu: “Chướng mắt”
Vũ Như bẽ mặt, đứng như trời trồng nhìn bóng Tống Thành đi xa dần. Trong lòng ê ẩm, cô không hiểu nổi vị tổng giám đốc hào hoa phong lưu của N€ trong kí ức đã đi đâu.
Chẳng lẽ An Nhiên có chiêu trò bí mật gì để lấy lòng hẳn? Nhìn đường đi của hắn, nhất định lại mò đến căn phòng kia rồi.
Quả thực, Tống Thành đi tới đó thật. Vừa tắm gội xong mà thân thể hẳn lại bắt đầu nóng rực lên rồi. Hai cú đạp hôm trước không đủ sức dọa hắn, hắn đã có đề phòng rồi. Trong đầu Tống Thành lướt qua một loạt phương án khắc chế con mèo nhỏ hung dữ này.
Nhưng khi bước vào phòng An Nhiên, hắn lại giật mình.
An Nhiên nằm trên giường nhưng dường như cô đang gặp ác mộng. Hai đầu lông mày nhíu lại, trán tấm vài giọt mồ hôi, khuôn mặt cực kì khổ sở.
Cô đang khóc? Nguyễn An Nhiên đang mơ thấy cái gì mà nước mắt đầm đìa trên gối vậy? Chẳng lẽ cổ họng vẫn còn đau?
Bàn tay thô to của hắn lần sờ kiểm tra, An Nhiên không động đậy, chỉ có phần cổ phập phồng nhè nhẹ khiến người ta thương tiếc.
Hơi nóng trong lòng Tống Thành lập tức vơi đi một nửa. Hắn nhẹ nhàng trèo lên giường, thân mình uyển chuyển như một con báo nằm xuống bên cạnh cô. Hai tay rằn chắc vụng về ôm lấy cô, cố sức nhẹ tay để cô không thức giấc.
An Nhiên đang chòng chành trong giấc mơ lạnh lẽo, giấc mơ quen thuộc nhiều đêm cứ lặp đi lặp lại, bỗng nhiên cảm thấy ấm áp lạ thường. Cô được một cụm mây ấm áp bao bọc toàn thân, giữ cho cô không bị rung lắc bởi cơn giông gió trong tiềm thức. Không cần nghỉ ngờ gì, cô nương tựa vào hơi ấm vững chãi này, phó thác hoàn toàn bản thân cho nó.
Ngủ say sưa một lúc lâu, cơn đau rát trong cổ họng chợt đánh thức An Nhiên. Cô mở mắt, ngỡ ngàng nhận ra khuôn mặt đang say ngủ của Tống Thành kề sát bên cạnh.
Hắn vào lúc nào vậy?
Hơi ấm bao bọc lấy cô là của hắn sao?
An Nhiên ngọ nguậy muốn ngồi lên để uống nước. Nhưng cô vừa khẽ động, Tống Thành liền mơ màng tỉnh theo: “Hừm?” Bàn tay hắn theo thói quen xoa nhè nhẹ eo cô trấn an.
An Nhiên sợ hết hồn, không dám động đậy. Tống Thành thấy im ắng, lại yên tâm nhắm mắt. Cô bèn chậm rãi nâng tay của hẳn lên, nhẹ nhàng lách người ra, đến thở cũng không dám thở mạnh. Nhưng Tống Thành lại tỉnh lần nữa. Hắn mở mắt, nhìn cô chằm chằm. Ánh mắt ngái ngủ thấm đẫm bản năng đàn ông dọa An Nhiên hồn vía thăng thiên. Nếu cô vẫn muốn động đậy nữa, nhất định hắn sẽ không ngại gây ra động tĩnh lớn hơn.
Thế là An Nhiên đành chịu trận, nằm im trong vòng tay Tống Thành. Cơn khát cứ liên tục đòi hỏi cuống họng khô nóng nhưng cô phải cần răng chịu đựng. Hiện tại không phải chỉ có một mình cô nóng đâu!
Cứ thế hai người yên yên ổn ổn ngủ qua một đêm, chỉ khác một chút là Tống Thành ngủ rất ngon còn An Nhiên mắt mở thao láo tới rạng sáng mới mệt quá thiếp đi. Trước khi ngủ, cô còn nghĩ đến công việc sắp tới của mình. Chỉ cần cô chăm chỉ một chút, không lo không tích đủ tiền mua nhà cho con trai.
Cô đã nhớ nó đến sắp điên rồi, không biết đến khi nào Tống Thành mới chịu buông tay?
Giữa cô với hắn, ngoài tờ giấy hôn thú thì còn gì ràng buộc nhau? Vậy mà hắn giữ con trai cô, cho nó đến trường nội trú. An Nhiên cũng biết rõ công việc sắp tới Hà Văn Nhĩ tìm cho cô cũng theo sự chỉ đạo của Tống Thành, việc ông gọi bác sĩ tới lấy máu xét nghiệm giúp cô cũng phải có sự đồng ý của hắn. Hắn đối với cô vừa săn sóc lại vừa số sàng như vậy, rốt cuộc hắn coi cô là cái gì?
“Mình muốn rời khỏi đây.”
An Nhiên thở dài. Cô đã qua cái độ tuổi được phép mơ mộng rồi. Dẫu vẫn còn rất trẻ nhưng cô không có tương lai rộng mở như những người bạn khác. Ngô Minh Châu tuy vất vả tự lập nhưng vẫn còn tốt hơn cô rất nhiều. Chí ít cô ấy còn có công việc mà mình yêu thích, một cái tổ nhỏ để trốn tránh mưa gió cuộc đời.
“Nhất định mình cũng sẽ tìm được một nơi chốn bình an. Cho mình và con.”
Cô hạ quyết tâm. Khổ một chút cũng được. Chỉ cần con trai được hạnh phúc.
Tương lai tươi sáng của thằng bé là mục đích sống của cô.