Chương 31: hiến pháp ba chương!
- Ặc….
Dương Thần hối hận mình đã được lựa chọn theo kỳ thi. Sớm biết đã lựa chọn tài liệu phù hợp với tiếng Anh và tiếng Pháp. Nhưng lúc này đành phải kiên trì đến cùng, nói:
- Cũng chỉ là hứng thú thôi! Tôi học ngoại ngữ còn có chút thiên phú!
- Ồ? Vậy anh còn có thiên phú gì?
Lâm Nhược Khê xoa hai tay trước ngực, vẻ mặt không tin.
Dương Thần sờ sờ cái mũi, khó có thể mở miệng. Thật ra thiên phú của tôi còn khá nhiều, đánh nhau, giết người là thành thạo nhất! Nói đến công nghệ cao cũng biết một chút, làm máy bay chiến đấu, xe tank, chơi súng ống… cũng coi như là kha khá. Hơn nữa những chuyện này khó có thể nói ra, chỉ lắc đầu, nói:
- Không có, khả năng cũng chỉ có giới hạn, bà xã đại nhân minh giám!
- Không được gọi tôi như vậy!
Lông mày của Lâm Nhược Khê lại dựng đứng lên một lần nữa. Thay đổi cách gọi làm cô không tự nhiên xưng hô được, buồn bực nói:
- Dương Thần! Mặc kệ nguyên nhân gì. Nếu anh lựa chọn Quốc Tế Ngọc Lôi trở thành nhân viên của tôi. Tôi phải nói rõ với anh một chuyện.
- Cô muốn khai trừ tôi?
Dương Thần buồn bực buông tay,
- Nay! Tôi nói bà… Ặc… Lâm tổng ơi! Tôi rất vất vả mới tìm được phù hợp với yêu cầu của cô như vậy. Ngồi văn phòng, thể diện, có thể là một công việc khô không khốc. Cô không cần đối xử với tôi tàn khốc như vậy mặc dù tôi có hơi đẹp trai một chút, phong độ một chút. Tuy có thể gây độc hại đến các nữ nhân viên một chút, nhưng tôi vẫn là một người đàn ông chung tình, làm sao có thể trêu hoa ghẹo nguyệt đây? Hơn nữa, hoa dại không có mùi, cô xem là…
- Im miệng!
Lâm Nhược Khê không chịu nổi vỗ mạnh xuống bàn, cái miệng nhỏ nhắn cong lên. Con người này da mặt quá dày. Chẳng lẽ sinh viên tốt nghiệp đại học cũng có phẩm hạnh như thế này hay là do cái nhìn của người Mỹ khác?
Khóe miệng Dương Thần khẽ nghẹn cười, không biết như thế nào, mỗi khi thấy bộ dạng vợ mình xấu hổ, trong lòng lại có một niềm thích thú khó tả.
Giống như thi nhân viết cái loại nghệ thuật này… Cúi đầu dịu dàng một chút, giống như hoa sen không thẹn thùng trước gió…
Đương nhiên, Lâm Nhược Khê có lẽ là đóa hoa sen, nhưng cô không cần thiết phải dịu dàng. Cô là một phụ nữ thành phố kiêu ngạo, thêm một chút nũng nịu thuần khiết, mới hấp dẫn người nơi đây!
Một lúc lâu, Lâm Nhược Khê mới bình tĩnh trở lại, mắt lộ ra sát khí, nhìn chằm chằm Dương Thần, nói:
- Dương Thần! Ở công ty chúng ta cần có hiến pháp tạm thời!
- Được! Thế nào cũng được!
Dương Thần cũng không tranh giành cùng cô bé!
- Thứ nhất, tôi không cho phép anh xưng hô cái kiểu buồn nôn như vậy! Chỉ được gọi là Lâm tổng hoặc Chủ tịch giống các nhân viên khác! Thứ hai, anh không thể vô duyên vô cớ chạy tới phòng làm việc của tôi, ở nơi công cộng không được đi quá gần, phải duy trì khoảng cách… Thứ ba, anh không được nói cho những người khác trong công ty chuyện chúng ta kết hôn. Phải giữ bí mật. Thứ tư…
- Đợi chút, không phải là tam chương là chỉ có ba điều quy định thôi sao? Tại sao còn có thứ tư?
Dương Thần giơ tay kháng nghị.
“Rầm” Lâm Nhược Khê đập hai tay xuống bàn, trừng mắt:
- Tôi nói mấy điều là mấy điều. Tôi nói mấy cái là mấy cái, không cho phép anh xen mồm vào!
- Ặc… Vâng!
Dương Thần cười khổ.
Lâm Nhược Khê nói tiếp:
- Thứ tư, anh đi làm ở công ty của tôi, tôi sẽ chú ý giám sát anh. Anh không được phá hỏng công tác trật tự của công ty. Anh chỉ cần an phận, tôi sẽ không đuổi việc anh, thậm chí sẽ tiếp tục bao che cho anh! Nhưng không cho phép anh tự ý gây chuyện thị phi… Thứ năm…
Nghe Lâm Nhược Khê nói khoảng hơn mười phút sau, Dương Thần ngáp một cái, Lâm Nhược Khê mới dừng lại.
- Lâm tổng, nói xong, nói xong rồi tôi đi xuống lầu trước!
Dương Thần nịnh nọt cười nói, sợ lại sinh ra một quy định mới, hắn cũng quên hết có bao nhiêu điều.
Lâm Nhược Khê trầm ngâm một lát, gật gật đầu nói:
- Trước hết nói đến đây thôi, nói tóm lại là điều nào anh cũng cần phải tuân thủ. Anh ở bên ngoài quấy rối như thế nào tôi cũng sẽ không quản anh. Đó là chuyện của anh, chúng ta không xâm phạm lẫn nhau. Nhưng ở công ty anh phải nghe tôi, an phận thủ thường.
- Dạ dạ dạ…
Dương Thần đáp vội vã không ngừng, đứng dậy rời đi.
Đúng lúc này, trên bàn làm việc chiếc điện thoại thời thượng vang lên. Lâm Nhược Khê đưa tay nhấn cái nút, chợt nghe trong điện thoại truyền đến giọng lạnh nhạt của thư ký Ngô Nguyệt:
- Lâm tổng, Tổng giám đốc Hứa Trí Hoành hẹn chị tham gia bữa tối tại khác sạn Lam Loan để trao đổi về khoa học kỹ thuật Đông Hoa cùng hợp tác với Quốc Tế Ngọc Lôi của chúng ta, năm nay sẽ công bố một buổi trình diễn thời trang.
Nghe thấy cái tên “Hứa Trí Hoành”, Lâm Nhược Khê nhíu mày:
- Ngô Nguyệt! Không thể từ chối sao?
Bên kia điện thoại Ngô Nguyệt do dự, mới nói:
- Lâm tổng, chị đã từ chối anh Hứa ba lần rồi. Lần này trao đổi chính là lần công bố trình diễn thời trang. Khu triển lãm bố trí xây dựng của chúng ta, đều cần đến khoa học kỹ thuật Đông Hoa cả về mặt tài nguyên lẫn quan hệ ủng hộ đối phương. Lý do rất đầy đủ, nếu từ chối… e rằng…
- Được rồi! Tôi biết rồi!
Lâm Nhược Khê khẽ nhấp miệng:
- Cô giúp tôi sắp xếp một chút. Buổi tối nay tôi sẽ đi, đặt hai chỗ ngồi đi!
- Lâm tổng cần tôi đi theo sao?
- Không!
Lâm Nhược Khê ngẩng đầu liếc mắt nhìn Dương Thần đang lén lút đi ra cửa,
- Tôi sẽ tự mình lái xe đi. Hết giờ làm việc cô có thể về nhà!
- Dạ! Lâm tổng…
Ngô Nguyệt thấy mặc dù hơi kỳ quái, nhưng tuyệt đối phục tùng không hỏi nhiều.
Cúp điện thoại, vừa muốn chạy ra cửa Dương Thần liền áy náy, quay đầu lại cười thảm nói:
- Lâm tổng! Cô không phải muốn tôi đi khách sạn Lam Loan. Mà theo tôi nhớ đó là khách sạn năm sao. Cô xem bộ dạng tôi nghèo hèn giống đi khách sạn năm sao cùng cấp trên sao? Hơn nữa nói chuyện kinh doanh tôi cũng không hiểu, không giúp được gì rồi.
Lâm Nhược Khê cười lạnh nói:
- Anh nghĩ tôi muốn dẫn anh đi sao? Nói nhảm sẽ rất mất thể diện… Chẳng qua tôi kết hôn với anh chính là muốn anh có mặt trong những buổi tối như thế này! Anh nghĩ hết biện pháp đừng cho Hứa Trí Hoành kia đến gần tôi, tốt nhất là khiến hắn mất hết hy vọng.
- Có thể công kích thẳng vào người không?
Dương Thần không kiên nhẫn nổi,
- Nếu không tôi cho anh ta một nhát đao là được rồi!
- Không được, anh không được khiến hắn tiếp cận tôi nhưng cũng phải để chuyện kinh doanh của chúng ta thành công.
Lâm Nhược Khê gằn từng tiếng nói.
Thở một hơi thật dài, Dương Thần nhìn qua Lâm Nhược Khê vài lần, lẩm bẩm miệng:
- Tôi nói Lâm tổng, cô muốn mướn chồng hay là mướn ngôi sao màn ảnh Oscar đây?
- Chúng ta ký hợp đồng. Trước mặt người khác ở bên ngoài, anh phải sắm vai cho thật tốt. Là đàn ông phải giữ chữ tín.
Lâm Nhược Khê nhìn bộ dạng của Dương Thần kinh ngạc, trong lòng cũng hơi đắc ý.
Thời gian trôi qua rất nhanh, Dương Thần đã trở lại với bộ phận PR. Hắn cũng tò mò không hiểu tại sao lại bị kêu vào văn phòng Chủ tịch. Đã đến giờ tan tầm.
Toàn bộ buổi chiều trong phòng làm việc chỉ có Mạc Thiện Ny ngồi thở phì phì. Không hiểu cô ấy làm sao? Từ trước đến nay chỉ coi trọng ý kiến của chính mình, tại sao Chủ tịch Lâm Nhược Khê lại từ chối đề nghị sa thải Dương Thần. Lại còn không biết vì sao lại kêu Dương Thần tới văn phòng của cô ây? Chẳng lẽ Dương Thần có hoàn cảnh đặc biệt? Mấy vấn đề này vẫn quang quẩn trong óc Mạc Thiện Ny, khiến cô mất ngủ suốt đêm.
Lại nói đến Dương Thần. Từ chối lời mời tiệc rượu của một đám đồng nghiệp nữ. Một mình lén lút đi vào tầng hầm để xe của Quốc Tế Ngọc Lôi. Ngồi trên chiếc xe Bentley lịch sự tao nhã là Lâm Nhược Khê, có hẹn tới khách sạn Lam Loan.