Chương 34: ai thô lỗ
Bữa tối, do niềm ham thích ăn uống của Dương Thần mà món chính bít tết phải gọi đến ba phần thì bữa cơm mới kết thúc.
Hứa Trí Hoành thấy xót ruột, tên hàng rong bán thịt dê xiên nướng trước mắt ăn uống no say rồi thoải mái ợ hơi, nguyên nhân cũng là vì hắn đang muốn trêu chọc ta, tốn tiền chẳng đáng là bao, nhưng cái bộ dạng vô lại của hắn khiến ta không có một chút sức lực để phản công nào, những lời công kích cũng chẳng khác nào giơ tay đánh bao cát, vô tác dụng.
- Cảm ơn giám đốc Hứa đã chiêu đãi, tôi nghĩ chúng ta nên về thôi.
Lâm Nhược Khê nhẹ nhàng lau đôi môi mọng phơn phớt son hồng đứng dậy nói.
Lúc này, nụ cười của Hứa Trí Hoành đã có chút chán chường:
- Nhược Khê, muộn rồi, hay là để tôi bảo Mao Cầu đưa cô về, buổi tối cô lái xe một mình về không an toàn đâu.
- Không cần không cần.
Dương Thần cười hi hi nói:
- Không phải là đã có tôi rồi hay sao, ăn 4 suất bít tết, giờ tôi khỏe lắm rồi, giám đốc Hứa, bít tết của anh nhiều chất dinh dưỡng lắm, ăn vào cứ như uống Viagra vậy! Bảo đảm tối nay sức lực dồi dào.
Nghe lời nói thô thiển này, mấy người bồi bàn đều không nhịn nổi cười, nhìn Dương Thần và Lâm Nhược Khê bằng ánh mắt đầy hàm ý, đến thằng ngốc cũng biết trong đầu họ đang nghĩ gì.
Lâm Nhược Khê thì đỏ mặt, len lén nhéo tay Dương Thần, cô cảm thấy thật mất mặt.
Trong đầu Hứa Trí Hoành đang quát lớn “Đồ dã nhân”, “Đồ quê mùa”, “Đồ súc sinh”, nhưng miệng thì chỉ biết nói mấy lời cứng ngắc:
- Anh Dương khách sáo rồi, đó là chuyện nên làm mà, Mao Cầu, tiễn khách,…
Lâm Nhược Khê không ngờ trong phòng lại có nhiều bồi bàn thế, cô kéo tay Dương Thần, bước nhanh ra khỏi phòng, cô cảm thấy nhân viên phục vụ xung quanh đều chằm chằm nhìn cô với ánh mắt nghi hoặc, mặt cô nóng ran.
Tiễn hai người đi khỏi, Mao Cầu bước vào phòng, dáng vẻ thất thểu, Hứa Trí Hoành đã buông người nằm trên sofa từ lúc nào để mấy cô phục vụ quán rượu Island Resort xoa bóp hai bả vai.
- Tiễn rồi à?
Hứa Trí Hoành ti hí mắt, thấp giọng hỏi.
Mao Cầu rút một điếu thuốc ra khỏi túi quần, châm lên rồi hít một hơi dài, cười ngây ngô lộ ra hàm răng vàng khè:
- Đã tiễn rồi, cô Lâm lái xe nhanh thật, vừa mới đó ma đã không thấy bóng rồi.
- Hừ…
Hứa Trí Hoành cười lạnh lùng:
- Con đàn bà ngu xuẩn, nghĩ rằng tìm đại một thằng đàn ông khác là có thể cho mình ra rìa được hay sao, cô ta xem thường ta quá đấy!
- Sếp, có cần tôi đi xử tên họ Dương không? Tên tiểu tử này rõ ràng muốn đấu đầu với sếp đấy.
Mao Cầu thu nắm đấm nói.
- Cậu đừng có ra tay trước, sai mấy thằng biết việc đi làm là được rồi, phải biết rõ về hắn trước đã. Tôi không tin một thằng bán thịt dê nướng vỉa hè lại biết Nebbiolo là cái gì, còn nữa, thằng này hơi bị thô thiển, nhưng xem ra không giống một thằng ngốc đâu.
- Sếp ơi, anh nghĩ nhiều quá rồi, thời đại này có cái gì lên mạng đều biết được hết, nếu thật sự là nhân vật tiếng tăm gì đó, lẽ nào còn rỗi việc tới mức đi bán thịt dê xiên nướng chứ?
Mao Cầu khinh thường nói.
- Sai một ly đi một dặm, kẻ hành sự làm việc phải cẩn thận, đây chính là lý do mà cậu làm nhân viên, tôi làm sếp đấy.
Hứa Trí Hoành lim dim mắt nói nhỏ.
- Vâng vâng, sếp nói như thế nào thì là như thế, tôi sẽ đổi kế hoạch thành ngày mai lên phố tìm mấy thằng lưu manh xử lý tên tiểu tử đó, nếu như nó chết cũng đáng thôi.
Mao Cầu gãi gãi đầu, nói một cách khó hiểu:
- Thưa sếp, em thấy việc gì anh phải treo cổ trên một cái cây chứ? Cô Lâm xinh đẹp thật, nhưng con gái đẹp ở Trung Hải này có thiếu gì đâu, sếp muốn chơi gái đẹp, là các em phải xếp hàng ý chứ, chẳng giống như Mao Cầu tôi, với cái bộ dạng này, không có chi phiếu to, các em không thèm để ý đến.
Nói xong Mao Cầu sờ sờ bộ mặt râu ria của mình buồn bã nói.
- Cậu thì hiểu cái gì?
Hứa Trí Hoành nói:
- Dáng vẻ của đàn bà chỉ là cái vẻ bên ngoài. Dung mạo của Lâm Nhược Khê cho dù là toàn Trung Hải này khó ai bì kịp, nhưng cũng không có nghĩa là cả nước này không có, chứ đừng có nói là cả thế giới này phụ nữ đẹp có cả đến hàng vạn hàng triệu.
- Thế tại sao sếp cứ theo đuổi cô Lâm không chịu buông?
Mao Cầu dường như thấy rất khó để có thể hiểu được.
- Mao Cầu, cậu nghĩ một người phụ nữ, nhất là một người đã xinh đẹp từ khi còn nhỏ, mới ở độ tuổi hai mươi mà đã nắm giữ một Công ty Quan hệ xã hội Quốc Tế Ngọc Lôi lớn như thế, chẳng lẽ chỉ đơn giản dựa vào ngoại hình của cô ấy hay sao? Tính cách của cô ấy, nổi tiếng khắp giới thượng lưu ở Trung Hải này vì sự lạnh lùng, hầu như không có bạn bè, nhưng mọi việc của cô ấy vẫn thuận buồm xuôi gió. Mấy năm gần đây, cổ phiếu của Ban Quan hệ xã hội Quốc Tế Ngọc Lôi chỉ tăng không giảm, cậu tưởng dễ mà được như thế à?
- Lẽ nào sếp vẫn muốn tìm một cô để giúp việc kinh doanh hay sao?
- Mặc dù cô ấy là thiên tài trong lĩnh vực quản lý, nhưng không có nghĩa tôi thua kém cô ấy. Chẳng qua trong tâm lý các nhân viên ở Ban Quan hệ xã hội Quốc Tế Ngọc Lôi, cô ấy có một uy lực vô cùng lớn, vậy nên mới có thể điều khiển được con tàu tối tân Quốc Tế Ngọc Lôi mà thôi.
Hứa Trí Hoành chậm rãi nói:
- Tôi muốn có được cô ấy, ngoài việc vì cô ấy là một người đáng để tôi chinh phục, là người duy nhất xứng với tôi, thì còn một và nguyên nhân khác, cậu không thể hiểu được đâu...
- Tôi đúng là không thể hiểu được thật.
Mao Cầu cười hi hi nói.
- Sếp đương nhiên là thông minh hơn tôi rồi, nếu không sao tôi lại đi theo sếp chứ.
Hứa Trí Hoành hắng giọng nói:
- Cậu đừng có vì một việc không liên quan gì đến mình mà không để tâm nhé, cái cô Mạc Thiện Ny mà cậu thích đó cũng làm ở Ban Quan hệ xã hội Quốc Tế Ngọc Lôi, nếu tôi có được Lâm Nhược Khê, đợi đến lúc khống chế được Quốc Tế Ngọc Lôi, thì những cô gái trong đó cũng không thể nào ở xa cậu được.
Nghe được ba chữ “Mạc Thiện Ny”, mắt Mao Cầu lập tức sáng lên, liếm môi thở ra một hơi:
- Sếp ơi, sao sếp lại nhắc đến mấy cô ấy, tôi mỗi khi nằm mơ là đều mơ thấy cặp mông lớn của Mạc Thiện Ny, anh nói xem nếu thật sự đưa được cô ấy lên giường thì phải tốn biết bao nhiêu hồn vía! Anh không nhắc đến thì thôi, nhắc đến là tối nay tôi lại phải đến câu lạc bộ đêm tìm hoa rồi!
- Thôi đi! Tôi thấy cậu còn thô lỗ hơn cái tên bán thịt dê xiên nướng kia đấy!
Hứa Trí Hoành lừ mắt nhìn Mao Cầu mắng mỏ.
Mao Cầu hoàn toàn không thèm để ý, miệng cười ha ha ngậm điếu thuốc bước ra khỏi phòng.
Đợi khi Mao Cầu đi không lâu, Hứa Trí Hoành chậm rãi vươn vai, nắm chặt cổ tay cô phục vụ đang đấm bóp vai cho hắn, khuôn mặt vô cảm hỏi:
- Bao nhiêu tiền?
Nữ phục vụ ngạc nhiên, khuôn mặt đẹp đẽ trát một lớp phấn bự màu hồng bỗng đỏ lên, do dự một lát rồi cắn răng nói:
- 5... 5 ngàn... Tôi chưa từng làm chuyện này trước đây...
- Hừ.
Hứa Trí Hoành cười gằn lạnh lùng.