Chương 54: lạp long
Dịch: mtq
Biên dịch,Biên tập: dester, zeuspnt
Lâm Vãn Vinh thầm than một tiếng, lão tử cũng không biết tại sao lại may mắn như thế mà lại gặp được tiểu bảo bối Xảo Xảo, thật là đáng yêu quá đi mất. Hắn nắm chặt lấy tay Đổng Xảo Xảo nói:
-"Về sau những chuyện như thế này không được giấu ở trong lòng, phải nói cho đại ca biết, có khó khăn gì để đại ca giải quyết."
Đôi mắt đẹp của Đổng Xảo Xảo ngân ngấn lệ, nàng khẽ cắn đôi môi ngọc dạ một tiếng dịu dàng nói:
-"Xảo Xảo biết rồi. Đại ca, chàng là bầu trời của Xảo Xảo."
Trong lòng Lâm Vãn Vinh cảm ngọt ngào như được ăn kẹo mật vậy, không ngờ tiểu nha đầu Xảo Xảo này nói những lời tình tứ cũng không hề thua kém hắn đâu.
Lâm Vãn Vinh thầm vui sướng, khẽ nói:
-"Xảo Xảo, bảo bối của ta…"
Trái tim Đổng Xảo Xảo như đang đánh trống trong lồng ngực vậy, nàng không còn khả năng suy nghĩ gì nữa.
Khụ. khụ…Lạc Viễn không thể xem tiếp được nữa rồi nên vội vàng giả bộ ho vài tiếng, cắt ngang cuộc nói chuyện tình chàng ý thiếp của hai người. Lâm Vãn Vinh ngẩng đầu lên nhìn thì thấy ánh mắt của mọi người đều đang tập trung vào mình, rõ ràng là rất không bằng lòng với việc hắn đã làm hỏng một tiểu cô nương trong trắng thuần khiết như Đổng Xảo Xảo.
Lâm Vãn Vinh cười lớn nói:
-"Xảo Xảo, bây giờ chúng ta còn thiếu bao nhiêu ngân lượng nữa?"
Đổng Xảo Xảo lắc đầu nói:
-"Đại ca, vẫn còn thừa năm trăm lượng bạc nữa, chúng ta tiết kiệm một chút , sau khi mở hàng thì sẽ có thu nhập ngay rồi."
Lâm Vãn Vinh gật đầu, lấy từ trong lòng ra một đống bạc vụn , trấn an nàng nói:
-"Xảo Xảo, ngân lượng ta có rất nhiều, nàng cứ tuỳ ý sử dụng, không được ngược đãi bản thân nữa, phải biết rằng nàng là bảo bối ngàn vàng cũng không đổi được của ta đó."
-"Đại ca…"
Nét mặt Đổng Xảo Xảo ửng hồng khẽ kêu lên một tiếng, toàn thân nàng bủn rủn, quả thật không thể nghe những lời khiến cho tim nàng đập nhanh hơn và càng nghe càng thấy thích này của chàng được.
Lâm Vãn Vinh lại hỏi đến những việc chuẩn bị cho ngày khai trương, hắn thành tâm muốn lôi kéo Lạc Viễn và cũng không coi Lạc Viễn là người ngoài nên đã nói đến công việc của tửu lầu trước mặt hắn. Đổng Xảo Xảo thông minh tháo vát nên đã sớm hoàn thành những việc đã giao phó rồi, Lâm Vãn Vinh nghe vậy rất lấy làm hài lòng.
-"Thanh Sơn, bên Hồng Hưng thế nào rồi?"
Lâm Vãn Vinh tỏ ra không có ý gì nhìn Lạc Viễn một cái rồi hỏi.
Đổng Xảo Xảo thấy mấy người đàn ông bọn họ nói chuyện liền ngoan ngoãn kéo vị Ngưng tỷ tỷ kia ra một chỗ để nói chuyện.
Đổng Thanh Sơn cũng là một người cơ trí linh hoạt nên thấy đại ca nhắc đến việc đó trước mặt Lạc Viễn , biết hắn nhất định có thâm ý nên thẳng thắn trả lời:
-"Gần đây chúng ta luôn chỉ tích trữ lực lượng , nhân thủ của ba đường khẩu của Hồng Hưng đã rất đông đảo, theo sự nhắc nhở của đại ca, bọn đệ tìm một số những huynh đệ đã từng học võ công hướng dẫn các huynh đệ khác cùng luyện tập, tăng cường sức mạnh chiến đấu. Vậy nhưng gần đây trong thành bên phía Ngô Chánh Hổ hình như không được thái bình cho lắm. Có vài lần bọn họ đã dẫm chân lên địa bàn thành nam của chúng ta. Đại ca, đệ thấy một trận quyết đấu với Ngô Chánh Hổ là không thể tránh khỏi rồi."
Lạc Viễn quả nhiên là một người ưa náo nhiệt, vừa nghe thấy mấy câu này là đã không chịu nổi, vội vàng kéo tay Đổng Thanh Sơn nói:
-"Thanh Sơn huynh đệ, Cái mà đệ nói Hồng Hưng gì đó là chuyện gì vậy? Dẫm chân lên địa bàn là thế nào? Nghe ra vừa hứng thú vừa căng thẳng, mau nói cho ta nghe đi."
Lạc Viễn lớn hơn Đổng Thanh Sơn một tuổi, lại không hề làm ra vẻ công tử con nhà giàu có nên hai người nói chuyện rất tâm đắc.
Đổng Thanh Sơn nhìn Lâm Vãn Vinh một cái, thấy đại ca gật đầu hắn bèn mang chuyện của Hồng Hưng kể cho Lạc Viễn nghe.
Lạc Viễn nghe thấy hôm đó huyết chiến một trận với Lý Nhị Cẩu ở ngoài thành thì há hốc mồm kinh ngạc, tỏ ra vô cùng kích thích , luôn mồm nói tại sao chàng lại chưa từng được thử qua những sự việc kích thích như thế chứ.
Đổng Thanh Sơn lại nói về tông chỉ và cơ cấu của Hồng Hưng là để bảo vệ kẻ yếu, ngăn chặn bạo lực khiến cho Lạc Viễn nghe mà máu nóng trào dâng. Đây quả là một lý tưởng vĩ đại, nếu cứ đi tiếp theo lý tưởng đó, chỉ cần Hồng Hưng phát triển lớn mạnh , tiêu diệt những ác bá đang tác oai tác quái kia , thống nhất được thành Kim Lăng, như vậy thì cả cái thành Kim Lăng này sẽ không còn có xã hội đen nữa rồi.
Lâm Vãn Vinh nghe Đổng Thanh Sơn nói luyên thuyên mà không hề chớp mắt thì thầm cười trong bụng, trước đây đối diện với bọn lôm côm hạ đẳng thì Đổng Thanh Sơn nói đến những việc cướp ngân lượng cướp đàn bà nhưng bây giờ đối diện với một phần tử trí thức cao cấp như Lạc Viễn, Đổng Thanh Sơn lại nghĩ ra một cái gì đó vĩ đại như tiêu diệt ác bá, thiết lập hoà bình, quả thật là rất có sức hấp dẫn. Không cần phải nói, trong thời gian ngắn mà hắn đã làm cho Hồng Hưng lớn mạnh như vậy, chắc chắn là do dùng biện pháp này đây, sao hắn lại không phát hiện sớm tên tiểu tử này còn có cái tài năng này kia chứ?
Lạc Viễn đứng phắt dậy nói:
-" Thanh Sơn, ta muốn gia nhập Hồng Hưng, đệ sẽ không phản đối chứ?"
-"Cái này.."
Đổng Thanh Sơn hơi khó xử nhìn sang Lâm Vãn Vinh một cái, thấy hắn mỉm cười bèn nói:
-"Đệ không có ý kiến gì cả nhưng phải hỏi ý kiến lão đại của đệ đã."
Lạc Viễn nhìn Lâm Vãn Vinh một cái nói:
-"Lâm đại ca, vị lão đại đó chính là huynh phải không?"
Đợi cả ngày trời cũng đã đợi được câu này rồi, Lâm Vãn Vinh gật đầu, sắc mặt căng thẳng nói:
-"Lạc huynh đệ, những lời vừa rồi Thanh Sơn nói đệ cũng đã nghe hết rồi. Tuy mục tiêu của Hồng Hưng chúng ta rất to lớn nhưng con đường thực hiện mục tiêu đó rất khó khăn và rất lâu dài, thậm chí còn phải dùng đến thủ đoạn bạo lực mạnh mẽ nữa, đệ phải suy nghĩ cho thật kỹ lưỡng, hơn nữa thân phận của đệ tôn quý…."
Lạc Viễn vội vàng lắc đầu nói:
-"Bên nhà đệ thì không thành vấn đề, phụ thân đệ vô cùng tiến bộ, đối với chuyện của đệ và tỷ tỷ người không quản nhiều. Còn về vấn đề sử dụng thủ đoạn bạo lực, đó chính là thủ đoạn lấy bạo lực trị bạo lực thôi. Không giấu gì đại ca, đệ đã lớn như thế này nhưng chưa từng thử qua cảm giác chém người nó thế nào đâu."
Tuyệt quá, Lâm Vãn Vinh như mở cờ trong bụng, hắn còn đang lo lắng làm sao để thuyết phục Lạc Viễn không ngờ chính Lạc Viễn đã tự thuyết phục bản thân mình rồi. Hắn cố làm ra vẻ nghiêm chỉnh nói:
-"Lạc huynh đệ, đệ muốn gia nhập Hồng Hưng cũng được thôi nhưng xã đoàn của ta có quy định, bất luận là ai cũng phải tuân thủ. Đó là trọng nghĩa thủ tín, trung thành dũng mãnh, trung với xã đoàn không bao giờ phản bội, mấy điều này đệ có thể làm được không?"
-"Trọng nghĩa thủ tín, trung thành dũng mãnh, trung với xã đoàn, không bao giờ phản bội."
Lạc Viễn đứng đậy, giơ tay phải lên cao, trang nghiêm tuyên thệ.
-" Hảo huynh đệ, từ nay về sau đệ đã là một thành viên của Hồng Hưng chúng ta rồi."
Lâm Vãn Vinh kéo tay hắn cười nói, trong lòng thầm đắc ý, con người ở thời đại này rất coi trọng lời thề, Lạc Viễn nói mấy câu này là đã buộc chặt mình lên cỗ chiến xa Hồng Hưng rồi, như vậy làm sao lại không khiến hắn vui mừng được kia chứ.
Lâm Vãn Vinh nghĩ ngợi một lát, con người Lạc Viễn này cơ trí linh hoạt, vô cùng thông minh, vừa khéo bổ sung hỗ trợ cho sự dũng mãnh cứng rắn của Đổng Thanh Sơn , làm nổi bật có lợi cho nhau. Hắn nói:
-"Lạc huynh đệ, mọi việc của Hồng Hưng từ này về sau giao cho đệ và Thanh Sơn đó, Thanh Sơn vẫn còn nhỏ nên rất dễ xúc động, đệ phải dạy dỗ nó nhiều đấy."
Lạc Viễn là một người thông minh, chàng biết những lời của Lâm Vãn Vinh là đã đặt chàng vào vị trí quân sư của Hồng Hưng rồi, chàng rất kính phục, cũng rất hợp tính với Đổng Thanh Sơn nên bèn cười lớn nói:
-"Đại ca yên tâm, đệ và Thanh Sơn nhất định sẽ cố gắng, để cho không ai dám coi thường Hồng Hưng của chúng ta nữa."
Ba người cười lớn, Đổng Thanh Sơn bèn mang chuyện tên Ngô Chánh Hổ ở trong thành đó nói một lượt:
-" Tên Ngô Chánh Hổ đó thành lập ra Hắc Long hội, dưới tay hắn có đến mấy trăm huynh đệ, bọn họ có thể đứng vững trong thành và ngày càng phát triển nghe nói là có người che chở ở sau lưng. Đệ đã thăm dò mấy lần nhưng cũng không có tin tức cụ thể, chỉ nghe nói nhân vật đứng đằng sau đó họ Trình."
Lâm Vãn Vinh không thông thuộc lắm với quan truờng của thành Kim Lăng này nhưng hắn có biết một công tử họ Trình, đô chỉ huy sử đó không phải là họ Trình sao?
-"Họ Trình?"
Lạc Viễn cau mày nói:
-"Đại ca, trong thành Kim Lăng này những gia đình quyền quý họ Trình đâu có mấy người, không phải chính là Trình Thụy Niên đấy chứ?"
Lâm Vãn Vinh cười hì hì nói:
-"Ngoài người này ra có lẽ không thể tìm được ai khác đâu."
Lạc Viễn vốn đã có hiềm khích với Trình Thụy Niên nên nghe thấy vậy thì càng lên tinh thần nói:
-"Ha ha…như vậy càng tốt, vậy chúng ta hãy đánh đổ Hắc Long hội trước, xem tên họ Trình đó còn có khả năng gì nữa nào?"
Nếu là trước đây, Lâm Vãn Vinh còn phải cẩn thận suy nghĩ trăn trở một chút, nhưng bây giờ không như vậy rồi. Ngô Chánh Hổ của Hắc Long hội đó chẳng qua là có con trai của đô chỉ huy sử đứng sau lưng, lão tử cũng đã thu nhận công tử của tổng đốc làm tiểu đệ còn sợ không địch lại ngươi hay sao.
-"Đại ca. nếu như Ngô Chánh Hổ lại đến nam thành gây chuyện thì bọn đệ phải làm thế nào?"
Đổng Thanh Sơn nói.
-"Lạc huynh đệ, đệ thấy chúng ta phải làm sao đây?"
Lâm Vãn Vinh thay đổi giọng điệu, chuyển chủ đề này cho Lạc Viễn .
Lạc Viễn nghĩ ngợi một lát hắng giọng nói:
-"Nếu bọn chúng lại đến ,vậy thì đánh. Chúng ta một mực né tránh chỉ có khiến cho kẻ địch nghĩ rằng chúng ta yếu mà thôi, hơn nữa Hồng Hưng của chúng ta mới thành lập không lâu, căn bản còn chưa ổn định, rất nhiều người đều đang quan sát chúng ta, nếu tỏ ra quá yếu ớt thì sẽ tạo thành tiếng tăm là yếu ớt mất. Chi bằng chúng ta nhân cơ hội này tuyên truyền một phen, giương cao lá cờ của Hồng Hưng chúng ta, tiến thêm một bước để phát triển thế lực. Trước khi Hắc Long hội đó nắm rõ được thực lực của chúng ta thì tuyệt đối không dám manh động, hành động khinh suất đâu. Lo lắng duy nhất của đệ là một khi thật sự đánh rồi thì chúng ta sẽ ứng phó như thế nào đây?"
Lâm Vãn Vinh gật gật đầu, Lạc Viễn phân tích quả là có lý, kẻ địch đã đánh đến cửa rồi, nếu vẫn tiếp tục không đánh trả thì danh tiếng của Hồng Hưng hội không phải xem như xong rồi sao. Vậy nhưng nếu như thật sự đánh trả thì với thực lực hiện nay của Hồng Hưng vẫn chưa phải là đối thủ của Hắc Long hội.
Hắn trầm tư một lát rồi chợt vung tay thật mạnh nói:
-"Đánh, nhất định phải đánh thật dữ dội. Hồng Hưng của chúng ta cơ sở còn mỏng, kinh nghiêm ít nhưng chỉ có trong chiến đấu mới có thể dần dần trưởng thành hơn. Tuy nhiên chúng ta không thể đánh một cách linh tinh hỗn loạn, chúng ta nhất định phải tập trung ưu thế binh lực, tiêu diệt lực lượng của chúng , đánh cho chúng trở tay không kịp."
Lạc Viễn trầm tư nói:
-"Đại ca, đây là cách đánh gì vậy?"
Lâm Vãn Vinh nói:
-"Lấy một ví dụ đơn giản, ở các khu vực bộ phận, chúng ta không ngại cố ý tỏ ra yếu ớt, làm tê liệt bọn chúng, khiến cho lòng kiêu ngạo của chúng lớn hơn nữa, đợi đến khi chúng thả lỏng cảnh giác, tiến sâu vào địa bàn của chúng ta còn chúng ta thì đã tập trung lực luợng mạnh nhất, lần lượt tập kích từng nhóm một, dần dần làm tiêu hao lực lượng của bọn chúng."
Lạc Viễn nói:
-"Đại ca, ý của huynh là không đánh trực diện với chúng mà đánh xong là đi luôn?"
-"Đúng , tập trung cục bộ ưu thế binh lực, làm tiêu hao lực lượng mạnh mẽ của chúng. Đợi đến khi chúng ta đánh đã quen tay rồi, lực lượng lớn mạnh rồi thì mới nhất loạt tiêu diệt bọn chúng."
Lâm Vãn Vinh vô cùng tự tin nói.
Lạc Viễn và Đổng Thanh Sơn cùng gật đầu, chiêu này của đại ca quả thật rất có lý. Mấy người nói chuyện rất vui vẻ, Lạc Viễn bèn kêu gào muốn đến gặp các huynh đệ của Hồng Hưng . Lâm Vãn Vinh cũng lo lắng Hồng Hưng phát triển gấp quá như vậy liệu có thể đã chiêu mộ vài gian tế hay không nên cũng muốn đến xem xem. Ba người bước ra khỏi cửa, đi thẳng về phía nam thành.