Chương 241: nữ tử nguy hiểm
- Ân, vừa rồi thời điểm ta sử dụng cánh tay Kỳ Lân, tựa hồ cũng ẩn ẩn cảm thấy ở phía đông truyền đến một ít cảm ứng.
Tần Phàm nhẹ gật đầu, sau đó liền đi về phía đông. Truyện được copy tại
Vòng trong của Yêu Thú hoang nguyên nếu so với bên ngoài càng thêm rậm rạp, cây cối cũng cao lớn hơn rất nhiều.
Gió lạnh gào thét, ở bên tai như quỷ khóc kêu gào, lại phối hợp tiếng yêu thú gầm nhẹ, lộ ra cảm giác làm cho người ta có chút rờn rợn.
Ở chỗ này, không có thể trông thấy bóng người, nhưng mà tùy thời có khả năng ở lao ra một con có yêu thú cao cấp thể lấy tính mệnh của ngươi.
Bất quá, phàm là người xuất hiện ở chỗ này, tất cả đều không phải phàm nhân. Không có được thực lực nhất định, không có nhân loại nào dám tùy ý đặt chân tới đây.
Ở chỗ này, thậm chí nhân loại so với yêu thú càng thêm nguy hiểm.
- Tiểu tử, cẩn thận một chút, tựa hồ động tĩnh vừa rồi kia là ở phía trước truyền đến, chúng ta trốn ở một bên xem náo nhiệt là được rồi, không nên tùy tiện ra tay.
Lúc này thanh âm của Cổ Mặc vang lên bên tai.
Tần Phàm đáp ứng, hắn vốn cũng không phải loại người tùy tiện xen vào việc của người khác, huống chi người có thể đi tới vòng trong của Yêu Thú hoang nguyên, không có một người nào là thế hệ đơn giản.
Hắn đạp trên mặt đất một cái, thân hình liền nhảy lên một gốc cây đại thụ che trời, ẩn giấu thân hình, sau đó phóng mắt nhìn lại tiền phương.
Chỉ thấy trên mảnh đất trống phía trước, ngổn ngang lộn xộn mấy cây đại thụ che trời, chung quanh một đống bừa bộn, mà ở chính giữa, có bảy tám nam nhân đang vây quanh một nữ tử áo trắng.
Mấy nam nhân kia đều là ăn mặc mạo hiểm giả, từng cái khí thế trên người đều không kém, nhìn ra được ít nhất đều có thực lực cảnh giới Tiên Thiên trở lên.
Mà nữ tử bị vây quanh kia, tóc dài đen nhánh, nhưng làn da lại cực kỳ tái nhợt, trên mặt lộ vẻ lãnh diễm chi sắc, một đôi con ngươi đen nhánh càng là lộ ra lạnh như băng tới cực điểm, tựa hồ liếc nhìn người là có thể đem người đóng băng.
- Ồ? Đó là Kim Tuyến Tử Văn Xà?
Ánh mắt Tần Phàm khẽ động, sau đó trông thấy ở sau lưng nữ tử kia có một thi thể thằn lằn cực lớn, toàn thân hiện ra đường vân tím sắc, nhưng mà có một đầu kim tuyến lóe sáng từ đầu một đến đuôi.
- Có phải là vì tranh đoạt nó hay không.
Tần Phàm hơi trầm ngâm, cũng đã minh bạch đại khái. Mặc dù Kim Tuyến Tử Văn Xà này chỉ là yêu thú cấp năm thượng giai, nhưng mà tác dụng thật lớn, rất nhiều luyện dược sư đều đang thu mua nó, đầu kim tuyến kia có thể dùng để luyện chế một loại đan dược tên là Kim Nguyên đan, giá trị cao tới ngàn vạn Kim nguyên, thậm chí giá trị so với yêu thú lục cấp bình thường còn cao hơn.
- Hắc, tiểu tử, nữ nhân kia thoạt nhìn có vài phần tư sắc, ngươi có định anh hùng cứu mỹ nhân không?
Lúc này thanh âm của Cổ Mặc hơi có chút nghiền ngẫm truyền vào trong tai Tần Phàm.
- Nói đùa gì vậy, nữ tử này dám một mình tiến vào vòng trong của Yêu thú hoang nguyên, thực lực nói không chừng so với ta còn cao hơn, mà ta chỉ là một Tam cấp Tiên thiên Võ sư nho nhỏ, ở đây tùy tiện một ai cũng mạnh hơn ta, ta đi ra ngoài là muốn chết sao?
Tần Phàm nhếch miệng mỉm cười nói.
Một nữ tử, dám một mình xâm nhập vào đây, còn có thể giết chết Kim Tuyến Tử Văn Xà kia, vốn là không đơn giản.
- Hơn nữa nhìn nữ tử này đối mặt bảy tám Tiên thiên Võ sư vây khốn, lại biểu hiện được bình tĩnh như thế, thậm chí không có một tia cảm xúc ba động, phần tâm bình tĩnh này, ta cũng là mặc cảm.
Tần Phàm lại nhìn thoáng qua trong tràng, tiếp tục nói.
- Bất quá bản Võ Thánh thấy nữ tử kia lại ẩn ẩn có chút địa phương kỳ quái, nhưng trong khoảng thời gian ngắn ta lại nói không nên lời.
Lúc này Cổ Mặc trầm ngâm một hồi nói ra.
- Khí chất của nữ tử này cùng Kỷ Huyên nhi có chút tương tự, nhưng ánh mắt của nàng thoạt nhìn so với Kỷ Huyên nhi còn lạnh hơn rất nhiều, hơn nữa tràn đầy sát khí, cho người cảm giác là một người hoàn toàn không có cảm tình.
Tần Phàm lại nhìn nữ tử kia một hồi, sau đó truyền âm nói.
Tuy Kỷ Huyên nhi nhìn từ bên ngoài là lạnh như băng, nhưng trên thực chất nàng lại là vì thụ qua quá nhiều tổn thương mà tự bảo vệ mình, mà nữ tử trước mắt này, càng giống như là trải qua vô số giết chóc về sau, xuất hiện cái chủng loại lạnh như băng kia.
Trực giác nói cho Tần Phàm biết, nữ tử này cực kỳ nguy hiểm.
- Nữ nhân, lưu lại Kim Tuyến Tử Văn Xà này, ngươi có thể ly khai.
Lúc này, một trung niên nam tử nhìn như là thủ lĩnh lạnh lùng nói.
Mà nữ tử kia vẫn là không nói một lời, ánh mắt lạnh đến cực điểm, không có một điểm cảm tình.
Tranh!
Nháy mắt sau đó, một tiếng kiếm minh vang lên, liền trông thấy trường kiếm trên tay nữ tử kia xuất hiện vung lên, hàn mang hiện ra, chỉ về phía trước, trực tiếp đâm tới yết hầu nam nhân trung niên.
- Động thủ!
Trung niên nam tử kia vội vàng kêu lên, sau đó vũ khí của mọi người đồng thời công tới nữ tử kia.
PHỐC!
Nhưng mà trung niên nam tử kia vừa dứt lời, tốc độ của nữ tử tăng lên cực nhanh, vậy mà lập tức xuyên qua những người khác ngăn cản, trường kiếm sắc bén trong tay dứt khoát đâm vào cổ họng của hắn.
Trường kiếm rút ra, máu tươi nóng hổi bắn tung tóe.
- Tốc độ nhanh như vậy!
Tần Phàm cũng không khỏi hai mắt ngưng tụ, vừa rồi hắn chỉ là chứng kiến một đạo hư ảnh hiện lên, nữ tử kia vậy mà đã giết chết một người. Hắn đoán chừng tốc độ này thậm chí so với hắn toàn lực thi triển Lưu tinh bộ còn muốn nhanh hơn một tí.
- Lão đầu, chẳng lẽ nữ tử này là Linh Vũ sư?
Tần Phàm truyền âm hỏi Cổ Mặc.
- Vẫn là cảnh giới Tiên Thiên, chỉ là tốc độ bản thân nàng cực nhanh, hơn nữa tu luyện công pháp tựa hồ cũng có chút quái dị.
Cổ Mặc hồi đáp.
- Chẳng lẽ nữ tử này sử dụng tinh thần công kích?
Tần Phàm có chút nghi hoặc, nhìn trung niên nam tử đã chết đi kia, lại phát hiện hai mắt hắn trừng ra phía ngoài, tựa hồ là cực độ kinh hãi.
Mà hắn nhớ lại vừa rồi lúc trung niên nam tử kia đối mặt một kiếm đâm tới, cả người ở trong nháy mắt đó giống như ngây dại ra, không có chút né tránh nào, chỉ là mở mắt nhìn trường kiếm kia đâm vào cổ họng của mình.
Mà miệng vết thương kia lại cực nhỏ, ngoại trừ lúc vừa mới rút kiếm phun ra chút ít máu tươi, lúc này đã đọng lại.
Mà nhìn lại trong tràng, nữ tử kia giết chết một người, không có chút dừng lại nào, trường kiếm tiếp tục đâm tới mục tiêu kế tiếp. Mà trên mặt vẫn là lạnh lùng chi sắc, không có một tia cảm xúc, cho người cảm giác không có bất luận cảm tình gì.
- Đại ca.
Những mạo hiểm giả khác trông thấy trung niên nam tử kia ở trong nháy mắt liền chết đi, cũng không khỏi thay đổi sắc mặt.
- Không nên loạn! Mọi người không được phân tán, tập trung công kích!
Những người này đều là mạo hiểm giả, trải qua thiên tân vạn khổ mới trở thành Tiên Thiên võ sư, từng cái đều không phải nhân vật tầm thường, rất nhanh liền có người tổ chức tiến công lần nữa.
PHỐC! PHỐC! PHỐC!
Bất quá tuy như thế, trường kiếm trong tay nữ tử kia lại vẫn nhanh chuẩn hung ác, mỗi một kiếm đâm ra, y nguyên sẽ có một người chết đi.
- Đây mới thực sự là giết người không chớp mắt ah...
Trong lòng Tần Phàm cũng không khỏi thở dài, nữ tử này từ khi xuất hiện đến hiện tại, cũng không nói qua một câu gì, trực tiếp rút kiếm giết người, hơn nữa hoàn toàn không có một tia dừng lại cùng do dự.
Rất nhanh, trong tràng ngoại trừ nữ tử kia ra, chỉ còn lại có một người.
- Tiểu thư tha mạng!
Vào lúc đó, mạo hiểm giả kia đột nhiên quỳ dưới mặt đất, trong miệng cầu xin tha thứ nói:
- Ta biết rõ trong Yêu thú hoang nguyên này giảng chính là nhược nhục cường thực, chúng ta đã dám đoạt đồ đạc của ngươi, vốn nên có giác ngộ phải chết, nhưng mà trong nhà của ta trên còn có mẫu thân lớn tuổi, dưới có ấu nữ mới sinh ra không lâu, kính xin...
Mạo hiểm giả kia nói được ngôn từ khẩn khẩn, lộ ra cực kỳ thương cảm, ngay cả Tần Phàm cũng không khỏi động lòng trắc ẩn, nhưng mà người nọ còn chưa dứt lời, nữ tử kia đã không có một tia dừng lại, trường kiếm trong tay không có một tia cảm tình, lần nữa đưa vào trong cổ họng mạo hiểm giả này.
Kiếm ra, lại thu hoạch được một cái mạng.
Mạo hiểm giả kia chậm rãi ngã xuống đất, trên mặt lộ vẻ không cam lòng.
Mà trên mặt nữ tử kia vẫn không có một tia biến hóa, thậm chí ngay cả nhíu mày cũng không có xuất hiện qua.
- Nữ nhân thật ác độc.
Trong nội tâm Tần Phàm không khỏi thầm nghĩ.
- Nữ tử này thoạt nhìn so với ngươi còn ác hơn nhiều, ngày đó ngươi ở dược cốc còn buông tha Hầu Chung kia, như thay đổi nữ tử trước mắt này, không nói hai lời đâm một kiếm rồi.
Lúc này thanh âm của Cổ Mặc cũng truyền đến bên tai.
- Rất đáng sợ đấy, thời điểm người nọ cầu xin tha thứ nàng cũng không có nửa điểm do dự, giống như là hoàn toàn không có cảm tình.
Tần Phàm cũng kiêng kị nói.
- Đừng cho nàng phát hiện, nếu không sẽ có phiền toái rất lớn...
Cổ Mặc truyền âm nói.
Nhưng mà, ngay khi thanh âm của Cổ Mặc vừa dứt bên tai, nữ tử kia lại đột nhiên nhìn thoáng qua địa phương ẩn thân của Tần Phàm, tuy trên mặt của nàng y nguyên không có bất kỳ biến hóa nào, như không có bất luận suy nghĩ gì, trường kiếm trong tay lập tức chỉ lên, thân hình của nàng rất nhanh lao về phía Tần Phàm.
- Móa, ta là không có gây nàng ah! Càng không có nghĩ qua đoạt đồ đạc của nàng! Hơn nữa ta một chút cũng không có nhúc nhích, như vậy cũng bị nàng phát hiện?
Tần Phàm không khỏi chửi nhỏ một tiếng, nhìn thân ảnh lạnh như băng càng ngày càng gần kia, hắn vội vàng nhảy lên, nhanh chóng bỏ chạy, lúc này hắn không có ý tứ giao thủ cùng nữ tử này, hơn nữa hắn đoán chừng cơ hội mình có thể thắng được cũng không cao.
- Vẫn còn truy?
Tần Phàm toàn lực triển khai thân pháp, đã chạy một quãng xa, nhưng mà phát hiện nữ tử thần bí kia vẫn ở sau lưng theo đuổi không bỏ.
- Ta và nàng đến tột cùng có thâm cừu đại hận gì chứ? Thậm chí ngay cả thi thể Kim Tuyến Tử Văn Xà kia cũng chưa thu, liền trực tiếp đuổi tới? Nhìn bộ dáng của nàng là không giết ta không bỏ qua ah!
Trong nội tâm Tần Phàm cũng không khỏi nhiều thêm vài phần tức giận, truyền âm cho Cổ Mặc nói ra:
- Lão đầu, ngươi giúp ta giải quyết nàng đi.
- Không phải bản Võ Thánh không muốn giúp ngươi, chỉ là bản Võ Thánh rất ít động thủ với nữ tử, hơn nữa nữ tử kia còn am hiểu tinh thần công kích, kia là có thể trực tiếp công kích được hồn thể đấy, coi như là ta ra tay, cũng chưa hẳn là đối thủ của nàng.
Tthanh âm bất đắc dĩ của Cổ Mặc truyền đến:
- Ngươi lại để cho ta suy nghĩ một chút, bản Võ Thánh luôn cảm thấy người này tu luyện công pháp có chút đặc thù...
- Ta cũng sắp bị nàng giết chết, còn nghĩ công pháp của nàng làm gì?
Lúc này bỗng nhiên Tần Phàm cảm giác được sau lưng một hồi gió lạnh đánh úp lại, trong lòng không khỏi hơi trầm xuống, vội vàng xoay người một cái.
Trường kiếm trực tiếp đâm vào trên cánh tay phải của Tần Phàm.
Ông!
Cùng lúc đó, ánh mắt của Tần Phàm cùng nữ tử kia đụng lại với nhau, lập tức cảm giác được một cỗ lãnh ý ngập trời xâm nhập đến trong tinh thần ý chí của mình.
- Nhớ ra rồi, nàng tu luyện là Cực hạn chi đạo!
Nhưng vào lúc này, thanh âm của Cổ Mặc lại vang lên bên tai Tần Phàm.
- Nàng tu luyện cũng là Cực Hạn Chi Đạo?
Tần Phàm nao nao, nhìn lại cánh tay phải của mình, nhưng lại phát hiện cánh tay Kỳ Lân ở trạng thái mạnh nhất lại bị kiếm của nàng đâm vào sâu một tấc!
- Cánh tay Kỳ Lân vậy mà cũng bị tổn thương!
Hai mắt Tần Phàm ngưng tụ, nhìn xem rất nhiều rất nhiều máu tươi chảy xuống, trong lòng hắn không khỏi cả kinh. Chính mình khí lực mạnh bao nhiêu hắn thập phần tinh tường, cánh tay Kỳ Lân này so với bộ vị khác trên thân thể còn cứng rắn hơn vài lần, nhưng hôm nay lại bị thương sâu như vậy!
Từ khi hắn đạt được cánh tay Kỳ Lân đến nay, còn là lần đầu tiên.
- Ah.
Lập tức, Tần Phàm còn cảm giác được từ trong đôi mắt nàng kia truyền đến một cỗ sát khí cường đại, tựa hồ chỉ bằng vào ánh mắt có thể giết chết người, để cho tinh thần ý chí của hắn lập tức cảm giác được linh hồn bản thân run rẩy.
- Ta đây là sợ hãi?
Trong nội tâm Tần Phàm lại kinh, tâm bình tĩnh của hắn sớm đã tôi luyện đến trình độ lâm nguy không sợ, nhưng vào lúc đó hắn tựa hồ chứng kiến một ác nhân khí thế độc ác ngập trời, một sát thủ giết người không chớp mắt lạnh như băng đang nhìn mình chằm chằm, lại để cho hắn tự nhiên cảm thấy sợ hãi, cảm xúc này là hắn thật lâu không có xuất hiện qua.
...
Khẽ cắn lưỡi, để ình cố gắng duy trì thanh tỉnh, sau đó một quyền đánh về phía trước; khí kình cường hoành đánh tới trên người nữ tử kia.
PHỐC!
Nàng kia lập tức rút trường kiếm ra, tốc độ bay nhanh tránh đi một kích này của Tần Phàm, sau đó tiếp tục mặt không biểu tình đâm tới lần nữa.
Cũng đúng vào lúc này, miệng vết thương trên cánh tay phải của Tần Phàm còn truyền đến một hồi lạnh như băng, để cho huyết nóng của hắn vào lúc này phảng phất muốn đông lại, hắn vội vàng dùng năng lượng Hỏa hệ vận chuyển toàn thân, lúc này mới tiêu trừ loại cảm giác kia.
Nhưng tốc độ của cô gái này quá nhanh! Tần Phàm thậm chí toàn lực triển khai Lưu Tinh Bộ cũng không nhanh bằng nàng, ngay thời điểm Tần Phàm xử lý tình huống trong cơ thể, kiếm của nàng đã lập tức đi tới trước mắt.
Bành!
Vào lúc đó Tần Phàm chỉ phải sử dụng Huyền Trọng vực, 50 lần trọng lực lập tức bao phủ trong phạm vi trăm mét.
Nhưng nữ tử này tựa hồ là hồn nhiên chưa phát giác ra, trường kiếm tiếp tục tới gần Tần Phàm, không có bởi vì chung quanh bỗng nhiên thay đổi trọng lực mà cảm giác được một chút kinh ngạc, thậm chí ngay cả một tia ngạc nhiên cũng không có lộ ra.
Nói cách khác, cho dù ở bên trong Huyền Trọng vực, tốc độ của Tần Phàm cùng nàng chênh lệch còn không có gần hơn.