Chương 216: song kiêu ngày xưa của vấn kiếm tông
Thiếu niên đẹp trai Lâm Tín chậm rãi nói:
- Chờ thêm một canh giờ nếu Đinh Hạo vẫn chưa trở về thì chúng ta phải tìm cách rời đi, không thể ngồi đây chờ chết.
Ngọc Giác Dao nhe răng khểnh cắn môi, kiên quyết nói:
- Nếu đi thì các ngươi đi, ta và Yên Chức sư tỷ nhất định sẽ ở đây chờ Đinh sư huynh trở về.
Mộ Dung Yên Chức không nói tiếng nào ngầm đồng ý Ngọc Giác Dao.
Thiếu niên đẹp trai Lâm Tín lộ nụ cười khổ.
Nói thật là thiếu niên đẹp trai Lâm Tín hơi hâm mộ, ghen tỵ Đinh Hạo.
Bàn về bề ngoài thì Lâm Tín cũng là mỹ thiếu niên hiếm thấy, phong độ phiên phiên, thong dong tự tin, thực lực càng là số một trong toàn HSm Bắc Viện. Cho đến nay thiếu niên đẹp trai Lâm Tín rất có duyên với nữ nhân, đi tới đâu cũng trở thành tiêu điểm của mọi người. Nhưng mọi thứ so sánh với Đinh Hạo thì kém quá xa, từ khi thiếu niên đẹp trai Lâm Tín vào Vấn Kiếm tông so về thực lực, sức hấp dẫn thiếu nữ gã đều thua Đinh Hạo.
* * *
Kiếm quang gào thét, giống như cửu thiên ngân hà đổ ập xuống, ánh sáng bạc lóe lên sau đó là tiếng xé gió sắc bén.
- Ha ha ha ha ha ha! Một đám si mị võng lượng, diễn trò hề cũng dám đến chịu chết, thật là không biết sống chết.
Tổng giáo tập xấu xa Vương Tuyệt Phong cười to, tay cầm thanh trường kiếm tinh cương bình thường phát ra thần uy vô thượng, từng luồng kiếm quang tung hoành rít gào bao phủ phạm vi trăm thước.
Phía đối diện, mấy chục người áo đen không né kịp bị một luồng kiếm quang chém nát bấy.
Một thanh âm mơ hồ âm trầm như phát ra từ bốn phương tám hướng:
- Vương Tuyệt Phong, hôm nay không giết được ngươi nhưng đừng vội đắc ý, hãy xem Mã Nhất Phi bên cạnh ngươi sẽ chống được bao lâu.
Bên cạnh Tổng giáo tập xấu xa Vương Tuyệt Phong, vai Mã Nhất Phi cắm một ám khí hình dạng kỳ lạ như một con ma trùng khát máu xâm nhập vào xương. Từng dòng múa đen trào ra từ miệng vết thương, mặt Mã Nhất Phi đen thui, da thịt lộ ra ngoài cũng đen như mực, rất đáng sợ. Rõ ràng Mã Nhất Phi bị trúng độc ám khí cực nặng.
- Ha ha ha ha ha ha! Hắn kéo dài được bao lâu thì mắc mớ gì đến ta? Dù hắn chết rồi chờ chút nữa lão tử làm thịt ngươi xem như báo thù cho hắn.
Tổng giáo tập xấu xa Vương Tuyệt Phong cười to, không bị dao động. Tổng giáo tập xấu xa Vương Tuyệt Phong không ngừng lên xuống cố gắng bắt giữ vị trí người nói chuyện trong bóng tối.
Đột nhiên!
Tổng giáo tập xấu xa Vương Tuyệt Phong vung trường kiếm, một luồng kiếm quang nhanh như chớp bay ra biến mất trong bóng tối phía bên trái.
Trong hắc ám vang tiếng kêu rên:
- Phụt.
Tổng giáo tập xấu xa Vương Tuyệt Phong cười to bảo:
- Ha ha ha ha ha ha! Bắt được ngươi rồi! Lý Lan, còn không mau ra tay!
Chớp mắt trong bóng tối vang tiếng vũ khí va nhau, rất nhanh ngừng lại. Bóng người chớp lóe, thiếu niên mày liễu Lý Lan mặc áo xanh chậm rãi bước ra khỏi bóng tối, tay xách một người áo đen trung niên đã hôn mê.
Lý Lan ném nam nhân trung niên áo đen xuống trước mặt Tổng giáo tập xấu xa Vương Tuyệt Phong, bình tĩnh nói:
- Sao ngươi biết ta ở gần đó?
- Ha ha ha ha ha ha! Có gì đâu, một nén nhang trước ta đã biết ngươi tới gần.
Tổng giáo tập xấu xa Vương Tuyệt Phong đắc ý nói:
- Tiểu tử giỏi, không khiến ta thất vọng.
Lý Lan bó tay với Tổng giáo tập xấu xa Vương Tuyệt Phong không có giống giáo viên một chút nào.
Lý Lan cáu kỉnh nói:
- Ngươi tin tưởng ta như vậy? Lỡ như ta không phải đối thủ của cao thủ Tinh Vẫn tông này thì sao?
Tổng giáo tập xấu xa Vương Tuyệt Phong khinh thường nói:
- Xì, ngươi có thể giấu giếm ta sao? Tất nhiên ta biết tiểu tử nhà ngươi có bao nhiêu vũ khí bí mật.
Tổng giáo tập xấu xa Vương Tuyệt Phong khom người lục tìm trên thân thể nam nhân trung niên áo đen. Rất nhanh Tổng giáo tập xấu xa Vương Tuyệt Phong tìm ra giải dược, xoay người giao cho Mã Nhất Phi. Một bình uống, một bình thoa ngoài da, tiếp đó Tổng giáo tập xấu xa Vương Tuyệt Phong vạn công trợ giúp sư đệ Mã Nhất Phi chữa thương.
Lý Lan đứng bên cạnh hộ pháp.
Lý Lan thở dài thầm nghĩ:
- Vương Tuyệt Phong không uổng là một trong Vấn Kiếm Song Kiêu ngày xưa, vốn là một trong thiên tài đỉnh cao nhất Tuyết Châu, tiếc rằng sau chuyện năm đó thì tính cách thay đổi. Người ngày xưa kiêu ngạo giờ đây biến thành như vậy...
- May mắn mấy năm đồi phế nhưng thực lực của hắn có tăng tiến, mạnh hơn đám người Mã Nhất Phi cùng thế hệ rất nhiều.
Chốc lát sau người Mã Nhất Phi không còn vết đen.
- Bà nội nó, lần này chúng ta xui quá.
Tổng giáo tập xấu xa Vương Tuyệt Phong nhăn nhó huyên thuyên:
- Ai ngờ di tích thượng cổ này ẩn giấu bí mật như vậy. Tổ cha nó, xem ra tằng nhóc Mục Thiên Dưỡng chỉ công phá một di tích giả, di tích thật ở sâu bên trong. Rắc rối thật, e rằng di tích thượng cổ này không đơn giản như mặt ngoài, có cổ nhân sống âm thầm khống chế chỗ này, chúng ta muốn xông ra thì hơi khó.
Lý Lan nhíu mày liễu hỏi:
- Không có cách nào sao?
- Co một cách, trừ phi tìm ra trung tâm khống chế cơ quan ảo trận di tích thượng cổ, xử lý cường giả thượng cổ âm thầm khống chế rồi phá hủy cơ quan đi.
Tổng giáo tập xấu xa Vương Tuyệt Phong nghiến răng nói:
- Nhưng cái này còn khó hơn cả xông ra ngoài, trừ phi chúng ta may mắn nghịch thiên.
May mắn nghịch thiên?
Nói đến đây trong đầu Lý Lan hiện lên hai người.
Nhậm Tiêu Dao tên mập siêu may mắn của HSm Bắc Viện hay cắn đùi gà.
Và... Đinh Hạo.
* * *
- Hộc hộc hộc...
Quách Nộ thở dốc, gã cảm thấy ngực sắp nứt ra, vết thương trên tay phải sâu thấy xương, bụng trái cũng có một vết rách, máu chảy ra từ miệng vết thương khiến người gã nhẹ hẫng. Quách Nộ dựa vào kiên cường cố chống.
Quách Nộ đang chạy trốn.
Người truy sát Quách Nộ là nữ nhân tóc bạc của Thanh Bình học viện hai ngày trước kiêu căng bá đạo.
Lý do chỉ vì hôm đó Quách Nộ là tán tu duy nhất đứng ra khen Đinh Hạo hay.
Sau khi vào di tích thượng cổ tông môn, Quách Nộ và mấy tán tu có quan hệ khá thânh ợp thành một tiểu đội thăm dò, bọn họ chọn hướng nam tầng hai di tích ngầm. Mới đầu thăm dò khá thuận lợi, dù sao đây là nơi chín môn phái đã tìm tòi, các cơ quan, trận pháp đều bị công phá, trên đường đi không gặp nguy hiểm gì.
Quách Nộ khá may mắn, được một thanh cổ đao tàn tồn, cực kỳ sắc bén, khá to, thích hợp cho gã sử dụng.
Tiếc rằng may mắn của Quách Nộ đã chấm dứt.
Khi vang tiếng nổ điếc tai và thanh âm khủng bố lọt vào tai mọi người, truyền tống đột ngột đưa mỗi người tong di tích thượng cổ đến chốn xa lạ.
Sau khi Quách Nộ bị đưa đi rất nhanh gặp phải đoàn người Thanh Bình học viện nữ nhân tóc bạc.
Nữ nhân tóc bạc có thù trả ngay sớm nhớ kỹ mặt mũi Quách Nộ, cái này đúng là oan gia ngõ hẹp. Hai bên không nói mấy câu đã đánh nhau, nữ nhân tóc bạc đặt quyết tâm giết chết Quách Nộ, xuống tay không lưu tình.