Chương 242: tình cờ gặp thôn dân thung lũng thôn
- Meo?
Mèo con màu trắng tai gập đáng yêu đang ngủ ngon bị đánh thức, nó rất bất mãn quay đầu liếc võ giả trẻ, khóe môi cong lên rất là nhân tính hóa.
- Meo... Meo!
Giọng Đinh Hạo rắn đanh:
- Một đám đồ bỏ, trwóc khi ta chưa đổi ý hãy cút!
Đinh Hạo không quay đầu lại, cười nhạt.
- Dám mắng lão tử? Tìm cái chết. Tất cả cùng lên, băm tiểu tử này ra!
Võ giả trẻ tuổi tức giận, lúc trước Đinh Hạo tay không hút vật làm gã rung động. Võ giả trẻ tuổi vung tay, một đám võ giả dữ tợn rút vũ khí tấn công sau lưng Đinh Hạo.
Cô bé hét to:
- Cẩn thận!
Đinh Hạo không quay đầu, vung tay.
Vù vù vù vù vù!
Một sáng nóng cháy như tia chớp hồng mông thuở ban đầu xẹt qua hư không.
Xẹt xẹt xẹt xẹt xẹt!
Một chuỗi tiếng vải rách vang lên.
Chớp mắt võ giả trẻ tuổi và đồng bạn đứng ngây như phỗng nhìn vũ khí trong tay gãy thành hai khúc. Bọn họ cảm thấy lạnh như rơi vào hầm băng.
Quá đáng sợ!
Thiếu niên này không quay đầu lại giơ tay chém một đao đã chặt gãy vũ khí của sáu, bảy người. Bọn họ không kịp phản ứng lại, thực lực, kỹ xảo như vậy không thể tưởng tượng nổi.
Cao thủ!
Cao thủ đáng sợ!
Mọi người nằm mơ cũng không ngờ thiếu niên nhìn nho nhã tuấn tú lại là cao thủ thâm tàng bất lộ.
Đao quang màu đỏ sậm nhiếp hồn người, siêu nhanh, trong không khí tràn ngập hơi thở nóng cháy rõ ràng là công lực siêu cao.
Đinh Hạo đặt long văn huyết đao bên bàn, vẫn không quay đầu quát to:
- Một đám cặn bã, cút!
Đám người võ giả trẻ tuổi dù bị mắng là cặn bã cũng không dám bất mãn cái gì, như nghe đại xá, không nói câu hăm dọa đã gục đầu chạy vắt giò lên cổ.
Người xung quanh hoan hô.
Đinh Hạo mỉm cười nói:
- Hập niên ma nhất kiếm, san bằng chuyện bất bình, đây chính là cảm giác hành hiệp trượng nghĩa sao? Ha ha ha ha ha ha! Lão bá, thêm mười tô mì, ta muốn mời khách.
Đinh Hạo mỉm cười, vẫy tay với cô bé:
- Tiểu muội muội, lại đây, ca ca mời ngươi ăn được không?
Cô bé ngẩn ngơ, ngoái đầu nhìn phụ thân rồi lại ngó Đinh Hạo cười tươi, cuối cùng cô bé đi từng bước một đến gần.
Cô bé tới gần Đinh Hạo, ngẩng đầu lên, đôi mắt đen láy trong suốt như suối, đơn thuần nói:
- Đại ca ca, Tuyết Nhi nhìn ra được ngươi là người tốt.
Đinh Hạo mỉm cười nói:
- Ha ha ha ha ha ha! Thật ngoan, vậy đại ca ca người tốt mời ngươi ăn mì. Nào, ngươi đói rồi, ăn trước đi.
Đinh Hạo đẩy tô mì trước mặt mình tới gần cô bé. Cô bé ngần ngừ một lúc, cuối cùng không ngăn được đồ ăn hấp dẫn, bưng bát to nhai ngồm ngoàm.
- Ha ha ha ha ha ha! Cô bé, ăn chậm một chút, đừng để nghẹn.
Tâm trạng Đinh Hạo bỗng biến tốth ơn.
Phụ thân của cô bé biểu tình cảm kích cùng đồng bạn vội vàng cúi đầu cảm tạ.
- Đa tạ công tử ra tay giúp đỡ.
- Chỉ là tiện tay, thấy gai mắt đám sói đói.
Đinh Hạo vừa nói vừa chỉ tô mì nóng hổi bưng lên bàn, nói:
- Ta thấy các vị đại ca đã đói, hay là ăn rồi lại nói tiếp?
Đám người xấu hổ nói:
- Sao có thể không biết ngượng...
- Không sao, gặp mặt là có duyên, cần gì nhăn nhó? Huống chi nhiều tô mì đã đưa lên, một mình ta không ăn hết. Các vị đại ca, mời.
Đinh Hạo chỉ chỗ ngồi bên cạnh mình, không nói nhiều, ăn tô mì.
Đám người nam nhân trung niên thấy Đinh Hạo rộng rãi, họ ngần ngữ một lúc rồi cảm ơn, ngồi xuống ăn ngấu nghiến.
Nhóm người này đói lả, nhanh chóng ăn hết, liếm sạch tô. Đinh Hạo mỉm cười, kêu lão nhân chủ tiệm liên tục bưng mì lên. Một bọn họ ăn hết ba mươi tám tổ, những người đứng xem trợn mắt há hốc mồm nhìn.
Chờ đám người ăn no Đinh Hạo mới mỉm cười đẩy mớ bạc trả nam nhân trung niên, hỏi:
- Nghe nói các ngươi cần dùng số bạc này mời võ giả thủ hộ?
- Đúng, đúng.
Nam nhân trung niên biểu tình kích động nói:
- Hai mươi ngày trước võ giả thủ hộ của thôn chúng ta đi di tích thượng cổ Tây Nham sơn mạch thám hiểm do chín môn phái tổ chức, ai ngờ... ai ngờ không quay về nữa, không biết sinh tử. Thấy tuyết trắng rơi, mùa đông đến, không còn võ giả thủ hộ toàn thôn xóm nằm trong vòng nguy hiểm bị yêu ma ăn thịt. Chúng ta đành gom lại ngân lượng hy vọng có thể thuê một vị võ giả thủ hộ bảo vệ người trong thôn qua mfua đông dài.
Đinh Hạo nhìn mớ bạc chưa đến mười lăm lượng, lắc đầu.
Chút tiền này quá ít, thậm chí không đủ mời một võ giả nhất khiếu võ sĩ cảnh.
Nhưng Đinh Hạo không tiện đả kích mấy người đó, lòng máy động, lên tiếng:
- Thôn xóm các ngươi tên là gì?
Nam nhân trung niên cung kính nói:
- Thôn xóm xa xôi rất ít người biết, chúng ta tự đặt tên, cách hai trăm dặm.
Thung Lũng thôn?
Cách hai trăm dặm?
Đinh Hạo thầm mừng, giống y như trên bản đồ, quả nhiên là Thung Lũng thôn. May mắn Đinh Hạo thuận miệng hỏi nếu không thì đã bỏ lỡ mấy người này.
Đinh Hạo ngẫm nghĩ, ngồi xuống, chậm rãi nói:
- Võ giả thủ hộ mất tích có phải tên là Quách Nộ không?
- Công tử biết Quách đại ca?
Nhóm người nam nhân trung niên mừng rỡ, nói nhanh:
- Đúng đúng, Quách Nộ đại ca chính là võ giả thủ hộ. Bốn năm qua nếu không có Quách đại ca bảo vệ thì chúng ta đã bị xóa sổ, hắn là thần thủ hộ của chúng ta. Tiếc rằng lần này Quách đại ca đi bặt vô âm tín, chúng ta rất lo cho hắn nhưng không có khả năng đi Tây Nham sơn mạch tìm hắn...
Vậy là đúng rồi.
Đinh Hạo gật đầu, hiện hắn không thể báo tin Quách Nộ chết rồi, sợ đả kích bọn họ.
Đinh Hạo cúi đầu suy nghĩ, cầm mười lăm lượng bạc, nói:
- Ta nhận mười lăm lượng này, ta là bằng hữu của Quách đại ca. Nếu các ngươi không chê thì mùa đông này để ta làm võ giả thủ hộ của các ngươi được không?
- Cái gì?
Đám người nam nhân trung niên đứng ngây như phỗng.
Đinh Hạo có thực lực gì? Dù bọn họ không hiểu võ công nhưng mới rồi thấy rõ ràng mười mấy võ giả kia sợ hắn đến không dám thở mạnh. Cao thủ như vậy đồng ý làm võ giả thủ hộ nho nhỏ cho Thung Lũng thôn?