Chương 50: khảo hạch tân sinh (2)
Chu Y cũng là đảo mắt liên hồi, lần đâu tiên xuất hiện trường hợp vượt ra khỏi sự không chế của bà khiến bà bất ngờ giây lát, bà suy nghĩ một lát liền nói:
- Được rồi, Khống Chế Hệ thì Khống Chế Hệ, như thế ba người các ngươi phối hợp cũng dễ hơn. Khảo hạch tân sinh là lần sát hạch đầu tiên của các ngươi ở học viện Sử Lai Khắc, và nó cũng rất quan trọng đối với con đường tu luyện của các ngươi sau này. Trong kỳ sát hạch này, học viên nào có được thứ hàng cao mới có thể có mặt trong danh sách bồi dưỡng của học viện. Trong ban của chúng ta, ta coi trọng nhất là ba người các ngươi. Vương Đông và Tiêu Tiêu thì không cần nói rồi, thực lực và thiên phú của hai đứa nó đều cao hơn các đệ tử khác rất hiều, còn Hoắc Vũ Hạo ngươi, tuy tu vi không mạnh, thiên phú cũng bình thường nhưng lại có nghị lực cứng cỏi cộng với vũ hồn đặc thù mang thuộc tính tinh thần. Ba người các ngươi với điều kiện tiên quyết là Vũ hồn thứ hai của tiêu tiêu có thể bù đắp. Ta cho các ngươi một nhiệm vụ, phải giành lấy quán quân trong sát hạch tân sinh. Nếu không được quán quân, Tiêu Tiêu thì bỏ qua, riêng hai người các ngươi chuẩn bị tinh thần theo ta tu luyện.
Hoắc Vũ Hạo gật đầu nói:
- Chu lão sư, cho dù là giành được quán quân thì ta vẫn muốn theo người tu luyện.
Chu Y sửng sốt:
- Nhóc con, ngươi không thấy ta rất nghiêm khắc sao? Người ngoài nói gì sau lưng ta, ta còn lạ gì, cần gì phải nịnh nọt thế.
Hoắc Vũ Hạo lắc đầu, chân thành trả lời:
- Không phải, Chu lão sư. Ta thật sự luôn muốn theo người học tập. Tuy ngài có nghiêm khắc, nhưng đi theo ngài mới có thể học được nhiều thứ hữu dụng. Ta ngẫu nhiên để ý đệ tử của các ban khác, ít nhất trong các lớp tân sinh thì ba tháng nay thực lực của bọn họ không tăng nhiều như chúng ta.
Chu Y rốt cuộc cũng mỉm cười, tuy khuôn mặt già nua của bà khi cười cũng không đẹp gì cho cam, thế nhưng đây là lần đầu tiên Hoắc Vũ Hạo cảm nhận được cảm xúc ôn hòa từ người bà.
- Tốt lắm, ba người các ngươi về nghỉ ngơi cái đã. Nhớ kỹ, nhất định phải đạt được quán quân. Hơn nữa ta cũng cho các ngươi biết, học viện Sử Lai Khắc chúng ta, không phải khoe khoang chứ, trong các lần khảo hạch của học việc, quan quân của Tân Sinh và quân quân tốt nghiệp Ngoại Viện là có phần thưởng nhiều nhất. Là gì thì đợi các ngươi đạt được quán quân sẽ biết. Về đi, về điều chỉnh trạng thái cho tốt, ta tin vào thực lực của các ngươi.
- Dạ.
Ba người đồng thanh nói rồi cùng rời khỏi phòng học.
Vừa ra khỏi cửa, Tiêu Tiêu giống như thu hết dũng khí, nói:
- Vương Đông, ta có thể nói chuyện với ngươi được không?
Vương Đông khoát tay nói:
- Giờ chưa được, ta còn muốn trở về chuẩn bị cho trận đấu ngày mai. Tiêu Tiêu, kỳ sát hạch này, ta muốn thấy được sự lợi hại của song sinh Vũ Hồn của ngươi.
Nói xong, hắn khoác vai Hoắc Vũ Hạo đi mất.
Nhìn thấy sự mất mát trong mắt Tiêu Tiêu, Hoắc Vũ Hạo nhìn nàng mỉm cười. Tiêu Tiêu cũng miễn cưỡng cười đáp lại, bọn hắn tuổi còn nhỏ, đối với người khác phái còn có chút cảm giác mông lung. Vương Đông cự tuyệt có làm cho Tiêu Tiêu cảm thấy chút mất mác trong lòng nhưng nàng cũng không nghĩ nhiều, chỉ nghĩ thầm trong lòng: "Có gì đặc biệt hơn người chứ, chờ sát hạch bắt đầu ngươi sẽ hiểu được năng lực của ta. Hừ!" Sự kiêu ngạo của nàng luôn ẩn giấu sâu trong nội tâm.
- Người ta có hảo cảm với ngươi, ngươi không cần từ chối thẳng thừng thế chứ!
Hoắc Vũ Hạo trêu ghẹo Vương Đông.
Ba tháng vừa qua, hai người cũng đã khá thân rồi, mà cuộc sống tu luyện ở học viện với Hoắc Vũ Hạo chỉ xem như rèn luyện thân thể, tinh thần hắn thả lỏng hơn trước rất nhiều. Ít nhất ở đây mọi đệ tử đều bình đẳng, không có cấp bậc như trong phủ Công Tước. Tinh thần thoải mái nên tính cách của hắn cũng trở nên vui tươi hơn nhiều, không còn là một thiếu niên trầm mặc ít nói như lúc vừa đến nữa.
Vương Đông bĩu môi, nói:
- Các cô nương yêu thích ta rất là nhiều, chẳng lẽ người nào ta cũng nhận lời?
Nói tới đây lại càng ra vẻ.
- Chúng ta vẫn còn nhỏ, hết thảy phải lấy chuyện học hành làm trọng, nào có tâm tư cho việc khác? Hoắc Vũ Hạo, tâm lý của ngươi thật bất bình thường.
- Ta…
Hoắc Vũ Hạo đúng là nói không lại hắn.
- Ngươi thắng!
Vương Đông cười hắc hắc, nói:
- Đi thôi, hôm nay trước tiên về làm chút cá nướng, ngày mai mới chính thức báo danh, phỏng chừng ngày mốt mới bắt đầu. Thời điểm chúng ta đại triển thân thủ đã tới.
Hoắc Vũ Hạo tức giận nói:
- Ngươi mỗi ngày không ăn cá nướng sẽ chết sao? Hơn nữa sắp khảo hạch rồi, chẳng lẽ muốn đến lúc lâm trận mới mài gươm à?
Vương Đông hừ một tiếng, nói:
- Tên ngốc này, chỉ biết luyện với luyện. Ngươi không sợ luyện nhiều trở nên choáng váng sao?
Hoắc Vũ Hạo cười hả hả nói:
- Ta thiên phú kém, tu vi thấp nên phải lo lắng chứ. Ngươi cũng biết rằng hiện hồn lực của ta đạt mười bảy cấp phần lớn là do tác dụng của dược vật. Cuối cùng có chút may mắn mới thông qua khảo hạch. Chu lão sư an bài ta cùng tổ với Tiêu Tiêu và ngươi rõ ràng là muốn chiếu cố ta. Nếu ta không cố gắng, chẳng phải là phụ lòng Chu lão sư sao?
Vương Đông bĩu môi nói:
- Thiên phú của ngươi đúng là chẳng ra gì, nhưng Vũ Hồn thì không tệ lắm. Yên tâm, có thiên tài ta đây, đừng nói là thu thập mấy tên tân sinh, cho dù là đệ tử năm hai cũng chưa chắc đã thắng được ta. Đến lúc đó ngươi chỉ cần thi triển tinh thần dò xét của ngươi, sau đó liền ở phía sau là được rồi. Bổn thiên tài ra tay, quán quân còn không phải dễ như trở bàn tay.
Hoắc Vũ Hạo nhắc nhở:
- Học viện Sử Lai Khắc chúng ta chính là học viện đệ nhất thiên hạ, thiên tài ẩn giấu không thiếu, ngươi phải cẩn thận không được khinh suất. Bất quá ta thấy thực lực của Tiêu Tiêu cũng không tồi, đến lúc đấy hai người phối hợp tốt với nhau là được.
Hắn có bốn tinh thần kĩ năng, thế nhưng Vương Đông chỉ mới biết đến Tinh Thần Tham Trắc Cộng Hưởng. Về năng lực chiến đấu, tuy là Hoắc Vũ Hạo tu luyện tuyệt học Đường Môn cũng đã có chút thành tựu, thế nhưng chỉ bằng tuyệt học Đường Môn cùng với Vũ Hồn cường đại chiến đấu là còn chưa đủ. Đúng như lời của Vương Đông, trong lúc khảo hạch thì tác dụng lớn nhất của hắn chính là kĩ năng Tinh Thần Tham Trắc.
Vương Đông tuy rằng ngoài miệng có thể áp được Hoắc Vũ Hạo nhưng thực thế còn lâu mới lay chuyển được sự cố chấp của hắn. Sau khi quay về kí túc xá, hai người liền minh tưởng tu luyện, bất quá Hoắc Vũ Hạo cũng đáp ứng Vương Đông buổi tối sẽ nướng cá cho hắn ăn.
Mười bảy cấp Hồn lực thì trong người đã có thể hội tụ một dòng khí màu trắng. Dựa theo lộ tuyến vận hành Huyền Thiên Công, toàn thân thông thấu, kinh mạch ấm áp, chẳng những thoải mái còn có tiến bộ rõ ràng.
Trả qua ba tháng khổ luyện, Hoắc Vũ Hạo mơ hồ cảm giác được sau khi dùng hai viên Huyền Thủy Đan cùng với tác dụng tẩm bổ kinh mạch của Huyền Thiên Công, kinh mạch của hắn đã mở rộng hơn rất nhiều, hơn nữa co dãn và cứng cỏi mười phần. Về phương diện thể chất cũng không kém gì bạn bè cùng lứa tuổi, có điều dù sao con đường phát triển đúng đắn của hắn cũng hơi muộn, muốn đuổi kịp Vương Đông là khó có khả năng, chỉ có thể là cộng đồng tiến bộ.