Chương 17: sinh bệnh
- - "Chân thành, nhiệt tình."
Lục Yến vừa dứt lời, lông mày tinh xảo của trưởng công chúa liền nhíu lại, nói liên tiếp "Con, con, con...".
Mắt đẹp của nàng trợn tròn, một dáng vẻ không thể lý giải, nhìn chằm chằm hắn, nói: "Lúc trước nói thử xem chính là con, tặng người ta tranh chữ cũng là con, nếu như ban đầu đã không thích con chỉ cần nói cùng ta một tiếng là được, cần gì phải đẩy nàng vào tình thế bất đắc dĩ như hiện tại?"
Lục Yến trầm mặc một lúc lâu, sau đó nói với Trưởng công chúa: "Sao mẫu thân không đi hỏi một chút xem nàng đã làm điều gì?"
Ánh mắt trưởng công chúa cứng lại, nghe ý tứ của hắn, hẳn bên trong còn có chuyện khuất tất, liền chậm rãi nói: "Nàng......!nàng đã làm điều gì?"
Lục Yến nói: "Trưởng công chúa cho rằng việc nàng phái người theo dõi con có được tính là phạm sai lầm không?"
Trưởng công chúa trong lòng cả kinh, lập tức phản bác nói: "Sao có thể? Mấy ngày gần đây nàng trừ bỏ hầu hạ ở bên người tổ mẫu con thì đều ở Phù Tuyết các luyện tập tranh chữ, ngày cả phố xá cũng không ra." Không nói nàng thích Mạnh Tố Hề bao nhiêu nhưng mấy lời lão thái thái nói vài ngày trước đó lại đả động nàng.
Vậy, Mạnh Tố Hề là khi nào có thể vào trong mắt lão thái thái? Nghĩ đến, chắc là lúc bọn họ ở trong đình chơi cờ ngày ấy.
Hôm ấy Lục Yến hồi phủ, không biết vì sao vẫn luôn lạnh mặt, nửa phần mặt mũi cũng không cho Mạnh Tố Hề.
Nhìn một màn đó, lão thái thái như thấy chính bản thân hồi còn trẻ.
Mạnh Tố Hề chẳng những không giận dỗi, ngược lại còn trông mong mà đuổi theo.
Cái lão thái thái nhìn trúng là tính tình biết tiến biết lùi của nữ nhi Mạnh gia.
Chỉ cần nàng có thể một lòng hướng về Lục Yến, biết quản gia, thân phận cao hay thấp cũng không quá quan trọng như vậy.
Lão thái thái sống cả đời, thường xuyên suy nghĩ tại sao tam phòng có thể sống chung hoà thuận như thế? Lục Xán vốn là một người trêu hoa ghẹo nguyệt, nói hắn đã dạo chơi qua bách hoa cũng không quá, chọn tới chọn đi, cuối cùng chỉ có một mình Ôn thị là tính tình hợp với tâm hắn.
Ôn thị biết cúi đầu, biết rống người, một lạnh một nóng điều hòa, cuộc sống sinh hoạt mới tốt đẹp.
Nếu một người lãnh đạm, người còn lại cũng lãnh đạm, tân hôn còn hoà thuận, sống lâu dài, sớm muộn cũng trở thành một đôi oán ngẫu.
Lời nói lão thái thái có thể chạm tới tâm của trưởng công chúa là vì gần hai năm nay, nữ nhi phủ Anh Quốc công đang tới tuổi thành thân, nữ nhi phủ Ninh hầu gia cũng đang nói chuyện định thân, trưởng công chúa không phải chưa từng tác hợp qua.
Nhưng với cái kia tính tình kia của Lục Yến nàng đã quá rõ ràng, một chút cũng không chịu nhường nhịn.
Chuyện như vậy đã trải qua vài lần, cho nên trưởng công chúa thấy Mạnh Tố Hề giỏi về lấy lòng người, cũng thuận mắt vài phần.
Nhưng thật không ngờ.......!
Lục Yến nhìn mẫu thân sắc mặt trầm xuống, lại nói: "Nếu nàng an phận, con chưa chắc sẽ làm như thế."
Trưởng công chúa suy nghĩ nửa ngày, nhìn Lục Yến nói: "Cho nên, trên cổ......!Là con cố ý?"
Lục Yến theo bản năng sờ lên cổ một chút, "Cái này không phải."
"Nói như con, cự tuyệt nàng là thật, qua đêm ở Bình Khang phường cũng là thật?"
Lục Yến khóe môi hơi kéo một chút, trên mặt mang theo vẻ phong lưu trưởng công chúa chưa từng bắt gặp, "Đúng vậy." Chuyện này, Lục Yến muốn cũng phải nhận, không muốn cũng phải nhận, bằng không vết cào này từ đâu ra, càng không thể nói rõ.
Trưởng công chúa tay nắm thành quyền.
Dù sao Lục Yến cũng đã nhược quán, có một số việc nàng không phải không thể lý giải, nhưng cứ nghĩ đến việc nhi tử của mình không biết là ngày hay đêm lưu lại ở cái loại địa phương kia cùng những nữ tử phong trần đó hàng đêm pha trộn, nàng thực khó có thể tiếp thu.
Nàng thở dài một hơi, mới vừa sinh ra ý tưởng nạp cho hắn một thị thiếp đàng hoàng, liền nghe Lục Yến nói: "Mẫu thân không cần lo lắng, sau này thành thân, con tự nhiên sẽ cắt đứt sạch sẽ." Một câu nói đơn giản, không lưu chút tình cảm.
Tĩnh An trưởng công chúa bị hắn làm cho á khẩu không trả lời được, khen hắn không được, mắng hắn cũng không xong, thậm chí không muốn tiếp tục cùng hắn nhiều thêm một chữ.
Là ai dám nói con sinh ra thì giống mẹ?
Nàng có bao giờ vô sỉ như thế?
******
Buổi tối hôm sau, phủ Trấn Quốc công mở tiệc chiêu đãi phu nhân Mạnh gia.
Không khí trên bàn tiệc không phải rất hoà hợp, từ thái độ Tĩnh An trưởng công chúa đối với Mạnh phu nhân là có thể nhìn ra được, chuyện kết thân này chỉ sợ sẽ khó khăn.
Cho dù Mạnh Tố Hề làm gì, nói gì, trưởng công chúa cũng không nhiều lời.
Cô nương người ta muốn thể diện, phủ Trấn Quốc công bọn họ cũng muốn thể diện, như vậy chung quy chẳng có biện pháp nào.
Trong lòng hiểu rõ nhưng không nói ra, nhẹ nhàng đối đáp, đó là tốt nhất.
Lúc dùng bữa, sắc mặt phu nhân Mạnh gia còn xem như không tồi, nhưng vừa ra tới con đường được trang trí tinh xảo phía tây, mặt liền trầm xuống.
Ôn thị vội vàng đuổi theo sau, gọi một tiếng, "Nhị muội muội chậm đã."
Phu nhân Mạnh gia vẫn như cũ đi thực mau, thẳng đến khi bị tam nãi nãi kéo lấy tay, mới thấp giọng nói: "Việc này nếu bàn về phải trái, ta thật sự không cảm thấy Hề nha đầu làm sai cái gì, rõ ràng là thế tử Lục gia kia ngủ lại câu lan ngõa xá* trước, Hề nha đầu bất quá chỉ muốn nhìn một chút......"
* Ở đây chỉ địa phương chuyên biểu diễn các loại múa hát, giao lưu không trong sáng, hay nói một cách đơn giản là thanh lâu.
Còn chưa nói xong, tam nãi nãi liền bưng kín miệng nàng, "Yến ca nhi cũng là ta nhìn lớn lên, một năm nhược quán kia tới nay, bên người chưa từng xuất hiện thị thiếp, như thế nào mà khi Hề Hề tới liền muốn ngủ lại loại địa phương kia? Còn nữa, người ta cũng không nói rõ muốn cùng Hề Hề kết thân, không phải sao? Nhị muội muội, nhà cao cửa rộng thì càng nhiều quy củ, nói chuyện phải có chứng cớ, nếu cứ nói bừa, không cẩn thận lại đắc tội người, nhà chúng ta bây giờ dù sao cũng không bằng được trước kia......"
Tam nãi nãi còn chưa nói xong, phu nhân Mạnh gia liền hất tay nàng ra, "Ta hôm nay xem như minh bạch vì sao phụ thân luôn nói con gái gả chồng như bát nước đổ đi, đại tỷ tỷ hiện tại là phu nhân phủ Trấn Quốc công, lời nói, việc làm, quả nhiên khác trước!"
Một phen lời nói âm dương quái khí của phu nhân Mạnh gia không thể nghi ngờ như đâm vào lòng Ôn thị.
Ôn thị đỏ hồng đôi mắt, nói với nàng: "Lời Nhị muội muội nói hôm nay sao lại khác hẳn với lời nói lúc trước khi có mặt nha đầu Tố Hề?"
Mạnh phu nhân bị tỷ tỷ luôn luôn ôn nhu đối đãi hờn dỗi lại, không khỏi đỏ mặt.
Nhớ lại lúc trước gặp được hai người Mạnh thị, Tố Hề, phu nhân Mạnh gia chính là khóc lóc than thở, nói với Ôn thị, nói hai mẹ con bọn họ tình cảnh gian nan.
Mạnh đại lão gia - Mạnh Đình tuy rằng đã làm tam phẩm quan to trong triều, nhưng gia tộc căn cơ nông cạn.
Mà chỗ dựa lớn nhất trong triều, chính là hoàng đế.
Cho nên ý định của Mạnh Đình rất đơn giản, hắn muốn để Mạnh Tố Hề tham gia tuyển tú đầu xuân năm sau.
Hai chữ tuyển tú tuy ngắn gọn nhưng lại chứa đựng toàn bộ hàm ý.
Nhưng Thành Nguyên đế chính là trưởng tử của tiên hoàng, năm nay đã gần nửa trăm tuổi không nói, riêng hoàng tử dưới gối đã có sáu người, hắn để Mạnh Tố Hề tiến cung, bất quá chỉ muốn tranh cái danh quốc cữu, tranh cái tước vị mà thôi.
Mạnh gia có ba nữ nhi, Mạnh Tố Hề, Mạnh Lam Hề, Mạnh Vận Hề.
Ngoại trừ Mạnh Tố Hề do Mạnh phu nhân sinh, hai người còn lại đều do biểu muội của Mạnh Đình - Trang di nương sinh ra, Mạnh Đình đối với Trang di nương là cảm tình sâu đậm, hắn sợ hai nữ nhi con vợ lẽ sau này sẽ kém một bậc, không khỏi yêu thương nhiều hơn một ít.
Có thiên vị hiển nhiên sẽ sinh ra đối xử khập khiễng.
Trong nhà có ba nữ nhi lại không có một người muốn tiến cung hầu hạ lão hoàng đế, Mạnh Đình liền cố tình đối với Mạnh Tố Hề - đích nữ duy nhất này, ám chỉ nhiều lần.
Thê thiếp Mạnh gia đều không có học thức làm cho ba đứa nhỏ từ khi sinh đến khi lớn lên chỉ biết nơi chốn đua đòi, so học thức, so ăn mặc, so bề ngoài, phàm là những thứ có thể so sánh, đều không bỏ qua.
Cho dù, Mạnh Tố Hề có chiếm thế hạ phong, Mạnh phu nhân cũng sẽ dùng bạc mà bù trở về.
Dù sao của hồi môn nàng có rất nhiều, nhiều đến khiến người đỏ mắt ghen tị.
Sự tình lộn xộn ở Mạnh gia, bao gồm cả tính tình tranh cường hiếu thắng của Mạnh Tố Hề, Ôn thị đều rõ ràng.
Nếu không rõ ràng, sao nàng lại cố ý dặn dò đi dặn dò lại Mạnh Tố Hề đây?
Ôn thị nhìn muội muội ruột thịt, thở dài, "Được rồi, mọi chuyện cũng qua rồi, Hề Hề nếu như không muốn tiến cung thì nghĩ biện pháp khác là được, muội cũng đừng quá khẩn trương."
******
Lúc chạng vạng, Lục Yến tay cầm một quyển sách, ngồi ở sân uống trà.
Tỳ nữ Vân Nhi ở Túc Ninh đường, đi lại gần, nhỏ giọng báo, "Thế tử gia, Mạnh cô nương nói muốn gặp ngài một lần, bây giờ đang chờ ở ngoại viện."
Lục Yến cúi đầu nhấp một ngụm, thấp giọng nói: "Cho nàng vào đi."
Không thể không nói, Mạnh Tố Hề lúc này thập phần quy củ, nàng nhỏ giọng đi đến trước mặt Lục Yến, thấp thỏm nói: "Thế tử có thể để muội giải thích một chút được không?"
Lục Yến không lên tiếng, chỉ cho nàng một ánh mắt "Cô nói", tâm Mạnh Tố Hề cũng run rẩy theo, phảng phất như nàng đã gây ra một sai lầm nghiêm trọng.
Nàng rũ đầu, nước mắt xoành xoạch rơi trên mặt đất, nghẹn ngào nhận sai, thái độ thành khẩn, không có chút ý tứ muốn trốn tránh sự việc.
Lẽ ra trước mắt có một cô nương lã chã chực khóc như vậy, làm gì có nam nhân nào nhìn thấy mà không mềm lòng.
Chỉ riêng Lục Yến, lúc này Mạnh Tố Hề thế nhưng nghe rõ mồn một âm thanh hắn lật sách.
Trong nháy mắt, cảm xúc nàng đã ấp ủ tốt đều bị gió thổi tan.
Hắn đang nghe nàng nói chuyện sao?
Nàng nắm chặt nắm tay, nhìn Lục Yến, nhẹ giọng gọi một câu: "Thế tử."
Lục Yến ngẩng đầu, dùng đôi mắt mà sâu thẳm bên trong là lạnh lùng, lãnh ngạnh, nhìn nàng nói: "Ta đang nghe." Ngữ khí như vậy so với trước đó, thật ra đã khá hơn nhiều.
Mạnh Tố Hề nhìn thẳng vào mắt hắn, lại nhìn thấy ba vết cào trên cổ kia, không nhịn được suy nghĩ, ban đêm khi hắn ôm ôn hương nhuyễn ngọc triền miên, đi vào giấc mộng cũng dùng ánh mắt lạnh băng này sao?
Lại hồi tưởng bộ dáng khi hắn cùng nàng chơi cờ, trong lòng đột nhiên sinh ra cảm xúc khổ sở, tư vị cầu mà không được này, vô cùng khó chịu.
"Sau này Tố Hề còn có thể cùng thế tử chơi cờ sao?" Mạnh Tố Hề nhắm mắt lại nói.
Nghe vậy, Lục Yến khép lại quyển sách trong tay, nói: "Sắc trời không còn sớm nữa, Mạnh cô nương trở về đi."
Thần sắc Lục Yến nhàn nhạt, ngữ khí bình đạm, không có ý tứ tức giận.
Nhưng nói trắng ra chính là cự tuyệt, nàng hiểu rõ.
******
Chờ Mạnh Tố Hề đi rồi, Lục Yến đạp lên ánh nắng nhẹ lúc chiều tà đi vào nội thất, vừa được một lát liền nghe thấy thanh âm đập cửa.
"Vào đi." Lục Yến nói.
Dương Tông vào trong, đóng kĩ cửa sổ, thấp giọng nói: "Thế tử gia, Thẩm cô nương hình như bị bệnh, thuộc hạ nghe Mặc Nguyệt nói, nàng sốt cao không ngừng ước chừng đã một ngày, bọn họ không dám tự tiện thỉnh đại phu, nhưng cứ kéo dài như vậy cũng không phải cách hay, Mặc Nguyệt liền báo cho thuộc hạ."
Bất ngờ nghe được ba chữ Thẩm cô nương, Lục Yến không khỏi sinh ra một tia hoảng hốt.
Hắn vuốt ve nhẫn bạch ngọc trên ngón trỏ, nhớ lại thời điểm lúc hắn rời đi buổi tối ngày đó.
Nàng ngồi trong bồn tắm ngủ quên, ngâm nước lạnh lâu như vậy không sinh bệnh mới lạ.
Lục Yến đối với y thuật không thể nói là tinh thông, nhưng một căn bệnh phong hàn đơn giản này thực không làm khó được hắn.
Suy nghĩ một lát, liền cầm lên một trang giấy, chuẩn bị viết phương thuốc rồi sai Dương Tông đi bốc.
Nhưng vừa đặt bút xuống, trước mắt hắn đột nhiên xuất hiện dáng vẻ mảnh mai của nàng, cùng câu nói nàng vẫn luôn thích nói -- "Đại nhân, ta khó chịu."
Trong lúc nhất thời, huyệt thái dương hắn đột nhiên ong ong.
Lục Yến ném bút trong tay đi, nói: "Trước mắt, sắp tới giờ cấm đi lại ban đêm, không cần phân phó xe ngựa, ta sẽ cưỡi ngựa qua.".