Chương 25: đau lòng
Thuyền nhỏ chậm rãi cập bờ.
Triệu Xung mang theo Hoán Nương rời đi rồi, Thẩm Chân bước đi lảo đảo, suýt nữa ngã ngồi trên mặt đất.
Lục Yến tay mắt lanh lẹ đỡ nàng dựa vào thân mình, cúi đầu nhìn, chợt phát hiện trên cổ tay áo nàng có vết máu.
Sau khi ý thức được bản thân nhìn thấy cái gì, hắn vội vàng kéo ống tay áo nàng lên.
Quả nhiên, trên cánh tay tinh tế trắng nõn hiện rõ miệng vết thương.
Vừa thấy đã biết là vết thương mới.
Nghĩ vậy, ánh mắt Lục Yến không khỏi trầm xuống, bắt lấy cánh tay nàng, lạnh giọng hỏi: "Đây là tự cô làm?"
Lúc này rượu đã xộc lên não, ngữ khí, lời nói bất thiện của Lục Yến dừng ở lỗ tai Thẩm Chân đều giống như tiếng ruồi muỗi vo ve không ngừng.
Nàng cái gì cũng không nghe rõ.
Mặt Thẩm Chân càng ngày càng hồng, chỉ biết nhẹ giọng nỉ non "Nóng", "Khó chịu".
Thấy vậy, Lục Yến lập tức xoay người lấy bầu rượu thanh hoa trên đất rót đầy một ly.
Hắn ngửi mùi, lại dùng đầu ngón tay chà xát.
Hắn ngưng thần nhìn bầu rượu hồi lâu, gân xanh trên tay đều hiện lên rõ ràng.
Chợt, chỉ nghe "Bang" một tiếng, bầu rượu đã bị ném xuống đất, vỡ tan.
Thứ này ngoại trừ rượu, còn nhiều thêm hai loại dược, một thứ là long khuyết tử-- một loại mê dược, thứ còn lại chính là giục tình dược.
Vừa rồi nếu nàng không làm bản thân bị thương đến chảy máu, đoán chừng cũng không kiên trì nổi.
Lục Yến giơ tay xoa nhẹ khuôn mặt nhỏ của nàng, ngữ khí chậm rãi, nói "Còn đi được không?"
Thẩm Chân đầu tiên là gật đầu, sau đó lại lắc đầu.
Lục Yến thấy tạm thời không có biện pháp nào có thể cùng nàng giao lưu, liền chặn ngang bế người lên, đưa nàng rời thuyền.
Nhưng hắn mới vừa chạm vào, nàng liền bắt đầu giãy giụa, cánh tay, khuỷu tay đều dùng lực, miệng vết thương còn chưa kịp khép lại kia lại tiếp tục rách ra.
Bởi da thịt như tuyết trắng, giọt máu như huyết châu liền hiện lên vô cùng chói mắt.
Hắn thừa nhận, nếu nói không có một chút đau lòng thì là giả.
Tuy hắn đôi khi cũng sẽ ở trên da thịt non mịn của nàng làm ra chút dấu vết, nhưng hắn vẫn luôn cố gắng kiềm chế, không thật sự làm nàng bị thương.
Hắn lục soát ra từ trên người nàng một cái khăn, sau đó đơn giản lau qua mồ hôi cho nàng một chút.
"Ta ôm cô rời thuyền, đừng giãy giụa được không?"
Thẩm Chân lúc say rượu không thể so với nàng lúc ngày thường, mặc kệ Lục Yến nói gì, nàng hoặc là không lên tiếng, hoặc là chỉ lắc đầu.
Hắn không có biện pháp, chỉ có thể quay người, để nàng ngả lên lưng.
Sau khi xuống thuyền, hắn vẫn luôn đi thẳng về chỗ đầu hẻm, Dương Tông lúc này cũng đưa xe ngựa tới.
Bước lên xe ngựa, Dương Tông xốc lên mành để Lục Yến đặt nàng vào trong, nhưng bất luận như thế nào Thẩm Chân đều không xuống khỏi lưng hắn.
Giằng co một lúc không xong, Lục Yến cuối cùng chỉ đành từ bỏ việc ngồi xe ngựa hồi phủ mà đi đường nhỏ, chầm chậm đi qua hết con phố kéo dài năm dặm.
Nàng nằm ở trên lưng hắn, dọc theo đường đi hai cẳng chân lung lay, trong miệng thỉnh thoảng lại lẩm bẩm một ít lời nói, còn cụ thể nói gì, hắn cũng không nghe rõ.
Sau một lúc lâu, Lục Yến xốc lại thân mình nàng trên lưng.
Thẩm Chân liền thuận thế đem khuôn mặt nhỏ của mình áp vào hõm cổ hắn.
Ai có thể nghĩ đến, cứ như vậy tới lúc nửa đêm, Dương Châu đột nhiên hạ một trận tuyết.
Khác với kinh thành từng trận tuyết đậm, tuyết ở Dương Châu càng giống như mưa phùn kéo dài, rơi trên người, lạnh lẽo tưởng như sắp hoá thành băng, nhưng thật nhanh đã tan thành nước.
Hắn đi vừa êm vừa chậm.
Phía sau mơ hồ còn có thể nghe thấy kỹ linh đàn hát.
Mãi đến khi tiếng đàn xa dần, ánh trăng dần dần mờ nhạt, cũng không biết tại sao, bỗng nhiên nước mắt Thẩm Chân không kiềm chế được mà rơi xuống.
Ngực Lục Yến càng ngày càng đau, nhịn không được mở miệng nói: " Sao đột nhiên lại khóc?"
Nhưng Thẩm Chân đang uống say có thể hiểu được cái gì?
Hắn chỉ có thể chịu đựng đau đớn, tiếp tục đi về phía trước, chỉ đành coi như cho nàng giải toả nỗi lòng một chút.
Giây lát qua đi, nàng ngừng nức nở, Lục Yến vốn tưởng rằng nàng ngủ rồi, ai ngờ nàng lại hướng về phía trước cắn một cái, một ngụm cắn trên lỗ tai hắn.
Bất đồng với hắn chỉ ngậm trong miệng mà đùa bỡn trêu chọc, nàng là thật sự cắn, càng giống như để hả giận, hai hàm răng trắng, chỉnh tề trực tiếp cắn chặt lỗ tai hắn.
"Thẩm Chân." Hắn lạnh giọng gọi tên nàng.
Đáng tiếc Thẩm Chân lúc này dường như không nghe thấy gì, vẫn không nhả ra.
Nàng lại cắn trong chốc lát, thật sự có chút đau, Lục Yến liền uy hiếp nói: "Còn không buông ra, tin hay không ta sẽ ném cô xuống đất?"
Nhưng một chút phản ứng Thẩm Chân cũng không cho hắn.
Thấy uy hiếp vô dụng, hắn liền trầm giọng nói: "Cô rốt cuộc muốn thế nào?"
Nghe giọng hắn nóng nảy, tiểu cô nương trên lưng liền cười thành tiếng.
"Dựa vào cái gì luôn là huynh cắn lỗ tai ta, mà không cho ta cắn lại?" Lời này có vẻ rất kiên cường, nhưng lại phát ra từ giọng nói mềm mại của nàng, liền biến thành một cỗ ai oán, thương tâm.
Nghe nàng nói như vậy, hắn nhịn không được cười nhạo một tiếng.
Những ngày bình thường đều là giận mà không dám nói gì, hôm nay liền mượn rượu thêm can đảm?
Hai đùi nàng giờ phút này còn treo trên cánh tay hắn đấy.
Hắn giơ hai ngón tay ra nhéo nàng một chút, nói: "Thẩm Chân, cô có thể nói lý chút không, ta có dùng sức cắn như vậy sao? Ta có dùng răng cắn cô sao?"
Dứt lời, khóe miệng Lục Yến nhịn không được co rút.
Hắn đúng là điên rồi, hoặc là bị ma nhập, thế nên mới cùng con ma men này giảng đạo lý.
Gió đêm ngày một mạnh, bước chân hắn cũng hơi nhanh hơn.
Hắn nghĩ rằng đến đường chính, dù thế nào cũng sẽ buông nàng xuống.
Nhưng tốc độ đột nhiên nhanh hơn, làm dạ dày Thẩm Chân chợt khó chịu.
Cả người như ngọn lửa mà hướng lên trên cọ cọ.
Mắt thấy rất nhanh sẽ rời khỏi nơi tai vách mạch rừng này.
Lục Yến phát hiện tiểu nhân nhi phía sau không có động tĩnh, cho rằng nàng ngủ, nhẹ giọng nói: "Tỉnh, tỉnh."
Giữa trán tinh xảo của Thẩm Chân bị che kín bởi mồ hôi, nếu quay lại nhìn liền có thể nhận ra, nàng đã nhẫn nhịn tới cực độ.
Nhưng càng muốn nhịn lại càng nhịn không được.
Kết quả vẫn là "oẹ" một tiếng.
Âm thanh chói tai này che lấp hết mọi tiếng động xung quanh, Lục Yến dừng lại bước chân, một cảm giác tê dại về điềm xấu trực tiếp từ lòng bàn chân chạy thẳng về phía đỉnh đầu.
Thanh âm hắn thế mà cũng có một lần run rẩy, "Thẩm Chân cô muốn nôn liền nói với ta thả cô xuống dưới."
Nhưng Thẩm Chân không phải không muốn, nhưng nàng đã nôn rồi a.
Có lẽ là thật sự sợ hắn ném xuống nàng, xuất phát từ bản năng, đôi tay nàng chặt chẽ ôm cổ hắn.
Ngay sau đó lại oẹ một tiếng.
Động tĩnh này có ý nghĩa gì, Lục Yến vô cùng rõ ràng.
Cả người căng chặt.
Hắn giận mà không thể nói.
Hắn lạnh giọng mắng nàng nói: "Thẩm Chân cô dám phun lên người ta thử xem?"
Thanh âm mới dừng trong nháy mắt.
Lục Yến liền cảm thấy trên cổ, trên vạt áo, lập tức tràn ngập một cỗ cảm giác ấm áp.
Lục Yến đứng im giữa không gian, hứng chịu thời tiết gió tuyết đầy trời ở Dương Châu, giống như là thạch tượng, không hề nhúc nhích.
Trong nháy mắt, hắn thật sự hận không thể đem nàng chặt thành từng khúc rồi nuốt vào bụng.
Bừng tỉnh lại, khóe miệng hắn trào lên một cỗ tự giễu.
Thẩm Chân, ta cõng cô đi gần một canh giờ, cô chính là báo đáp ta như vậy đấy.
Đi bộ đến Lộ Viên, Lục Yến bất chấp mọi thứ, lôi kéo Thẩm Chân vào Xuân Hi đường, vòng qua bình phong, đi thẳng đến tịnh thất.
Hắn không thể chịu đựng được trên người mình mang theo mùi vị lạ, cũng không chịu đựng được trên người nàng cũng mang theo hương vị đó.
Đường Nguyệt nhìn Thế tử gia nhà mình sắc mặt âm trầm, trong lòng đột nhiên có chút chột dạ.
Được cho phép đi vào, nàng liền chuẩn bị nước, bồ kết, khăn lau chờ sau khi tắm, xong, liền lặng yên vô tức mà lui xuống.
Thùng gỗ sương khói lượn lờ.
Bản thân hắn đã lau chùi sạch sẽ xong, lúc sau, liền giơ cánh tay bị thương của Thẩm Chân lên, từ trên xuống dưới, từ trong ra ngoài, tỉ mỉ giúp nàng rửa sạch.
Hắn một bên lau người cho nàng, một bên nhíu mi lại, nghiến răng nghiến lợi.
Xoa không hề kiểm soát nửa khối bồ kết mới làm cho hương vị còn lưu lại trong đầu tán đi sạch sẽ.
Lăn lộn lâu như vậy, trước mắt trời đã tờ mờ sáng.
Lục Yến ôm nàng trở lại phòng trong, có lẽ là được bao quanh bởi chăn đệm, nàng theo bản năng liền nằm vào trong góc giường, cuộn thành một đoàn.
Hắn nghiêng đầu đánh giá Thẩm Chân đang ngủ say.
Hắn chau mày, trong lòng bực bội, sâu kín mà thở dài.
Không có một chút buồn ngủ, liền đẩy cửa đi ra ngoài.
Ngồi ở trong đình hóng gió, ngẩng đầu lên liền có thể nhìn thấy mây che lấp trăng, bóng cây rung động..