Chương 34: mê choáng
????Bài mới của Châu Thâm nè, cả nhạc cả lời đều tuyệt vời ông mặt trời, hay a~~ mê!!!
~ ???? ~ ???? ~ ???? ~
Thanh Khê vừa gọi một tiếng đại nhân, đôi mắt Thẩm Chân tức khắc trợn tròn.
"Cô nương?" An ma ma nói.
Thẩm Chân tiến sát đến bên tai An ma ma, nói: "Ta phải đi, việc này, chờ lần tới lại nói cùng ma ma."
Nàng đẩy cửa ra, ngước mắt lên vừa hay đối mắt với người nọ.
Ánh nến trong phòng chiếu lên người hắn.
Dáng người cao gầy, dung mạo thanh tuyển(*) kiêu ngạo, thấy nàng ra tới, cũng chỉ nhàn nhạt nói một câu, "Cần phải đi."
(*) Sáng sủa, anh tuấn.
Ba chữ, thanh thanh lãnh lãnh, căn bản vô pháp phân biệt hỉ nộ.
Thẩm Chân đi đến bên người hắn, theo bản năng mà sờ châu thoa trên đầu, sau đó như không có việc gì nói: "Đại nhân tới lúc nào?" Con người chính là như vậy, lời nói lúc buột miệng thốt ra, có muốn hối cũng hối không kịp.
Thanh âm vừa dứt, Thẩm Chân hận không thể cắn đứt đầu lưỡi của mình.
Đây rõ ràng là giấu đầu lòi đuôi mà.
Lục Yến cúi đầu đánh giá nàng, khóe miệng ngậm một mạt ý cười như có như không, nói: "Vừa đến."
Nghe hắn nói như thế, Thẩm Chân không khỏi thở dài nhẹ nhõm một hơi.
Đáng tiếc nàng không quay đầu lại, nếu quay đầu lại thì có thể thấy Thanh Khê đứng ở phía sau điên cuồng lắc đầu cùng ra hiệu bằng ánh mắt.
Lục Yến đi bộ hướng ra phía ngoài, Thẩm Chân ở phía sau yên lặng đi theo.
Hắn nắm ngựa, ý bảo nàng tự mình đi lên.
Thẩm Chân nỗ lực hai lần vẫn chưa thành công, đành quay đầu lại nói: "Đại nhân......!Ta không lên được, ngài dạy ta một lần nữa được không?" Thẩm Chân nhìn vào mắt hắn, trong lòng lo sợ bất an.
Nàng bỗng nhiên cảm thấy hắn nhất định đã nghe được.
Lục Yến nhìn nàng một cái, mặt vô biểu tình dùng đôi tay tựa như gông cùm xiềng xích giữ chặt eo nàng, nhấc lên trên.
Thẩm Chân lập tức kéo lấy dây cương, cưỡi lên yên ngựa.
Lục Yến sau đó cũng xoay người đi lên.
Một đường trở về này, tốc độ hắn đi chậm lại rất nhiều khiến cho Thẩm Chân ngồi phía trước có cơ hội ngẩng đầu nhìn hắn, lần thứ nhất rồi lần thứ hai, rốt cuộc đến lần thứ ba, Lục Yến cuối cùng cũng nhịn không được nâng cao dây cương, dừng lại, cúi đầu đối diện với nàng.
Trăng rằm sáng tỏ lơ lửng trên bầu trời, sâu trong rừng rậm lá cây xào xạc rung động.
Một nam một nữ ngồi chung một con ngựa, đứng lặng trong gió đêm hiu quạnh.
Xa xa vừa thấy, quả thật khiến người ta có những liên tưởng miên man bất định.
Thẩm Chân nhích lại gần phía lồng ngực kiên cố của hắn.
Lục Yến biết, đây là thủ đoạn nàng quen dùng để lấy lòng hắn.
Hắn không khỏi cười lạnh một tiếng.
Không phải đoạn sao?
Không phải đoạn sao?
Còn dựa lại đây làm gì?
Tuy hắn một lời cũng chưa nói nhưng Thẩm Chân nghe tiếng trái tim đập phập phồng trong ngực kia thì dám chắc hắn đã nghe thấy được.
Một đoạn sương sớm nhân duyên này, nàng không tư cách nói bắt đầu, cũng không có tư cách nói kết thúc.
Nàng chỉ nghĩ, y tính tình hắn, đợi tới lúc thành hôn, hẳn sẽ không lưu lại một ngoại thất, lưu lại một hậu hoạ cho tân nương của hắn.
Nàng vốn định chờ đến lúc đấy mới nhắc tới chuyện rời đi.
Hiện tại hiển nhiên không phải thời cơ.
Nàng lấy lòng cầm tay hắn.
Tay nàng mềm mại, trắng nõn giống như không xương, dường như có thể xoa dịu tâm người.
Hai chữ dục vọng, nảy sinh vào lúc đêm khuya khi ở bên nhau, tựa như củi khô chạm vào liền cháy.
Thẩm Chân thấy hắn không né tránh, ngửa đầu hôn lên hầu kết góc cạnh rõ ràng của hắn.
Môi nàng ướt, mềm, ôn nhuận, giống như là một bầu rượu mạnh, làm người sảng khoái, cũng làm người trầm luân......!
Hầu kết Lục Yến chậm rãi trượt xuống, hai tròng mắt nhiễm một cỗ ám sắc không rõ ràng, gân xanh trên cánh tay nắm lấy dây cương bạo khởi.
Lát sau, hắn đột nhiên cong khóe môi, nói giọng khàn khàn: "Thẩm Chân, đừng trêu chọc ta."
Một đôi mắt đào hoa câu nhân cùng với ngữ khí lạnh nhạt như vậy, vừa xa cách lại vừa như đùa bỡn.
Thẩm Chân nhìn hắn, đang muốn mở miệng, cằm đã bị hắn nhẹ nhàng nâng lên.
Ánh mắt hắn tùy ý đánh giá, giống như muốn nói với nàng, đừng câu dẫn ta, ta cũng không để bụng giờ phút này có phải ở trên lưng ngựa hay không đâu.
Thẩm Chân thấp giọng nói: "Đại nhân tức giận phải không?"
Kiêu ngạo như Lục Yến, nghe góc tường rồi sinh khí, sao có thể chứ?
Đúng lúc nàng đang muốn lên tiếng giải thích, Lục Yến đột nhiên nhìn thấy hai bóng người xuất hiện trong rừng rậm.
Ánh mắt hắn nhíu lại, một tay ôm nàng vào lòng, kín kẽ dán ở một chỗ, ở bên tai nàng thấp giọng nói: "Có người, đừng nhúc nhích, cũng đừng lên tiếng."
Thân mình hắn hơi cúi, chợt, vừa tỉ mỉ vừa kín đáo hôn xuống.......!
Khinh khinh trọng trọng, có lúc mạnh, có lúc lại thật nhẹ nhàng.
Không được một lát, gò má trắng như tuyết của nàng đã xuất hiện vài dấu vết mờ ám.
Thẩm Chân ngoan ngoãn ghé vào lồng ngực hắn, không dám trốn tránh, chỉ có thể phối hợp với hắn làm ra chút ấn ký dẫn người mơ màng.
Hắn giơ tay tháo trâm cài của nàng, một đầu tóc đen cứ thế rũ xuống......!
Một chỗ khác trong rừng rậm.
Một người sách tay nải trên vai quỳ trên mặt đất, chắp tay trước ngực nói: "Bàng tòng sự, thỉnh ngài niệm tình cảm ngày xưa mà buông tha ta đi, ta thề, ta sẽ không nói bất cứ điều gì! Lá thư kia ta sẽ âm thầm thiêu hủy, nhất định sẽ không đưa tới chỗ thánh thượng."
"Ta sẽ mang theo chuyện ở Dương Châu này cùng đặt vào trong quan tài!"
Người đang đứng vẫn không rên một tiếng, nhưng kiếm trong tay đã ra khỏi vỏ.
Lục Yến xoay người xuống ngựa, Thẩm Chân theo sau.
Hai người tìm tới gần chỗ phát ra âm thanh, "Đến gần ta." Lục Yến nói.
Đợi bọn họ đến gần, người cầm kiếm bỗng nhiên nói: "Ai!" Một thanh lãnh kiếm từ không trung xẹt qua, ánh hình ánh trăng, chỉ thẳng vào hai người bọn họ.
Lục Yến dùng bậc lửa trên người mồi lửa, một ngọn lửa bùng lên, lập tức chiếu sáng rừng rậm u ám, yên tĩnh.
Bốn mắt nhìn nhau, Lục Yến lập tức thay đổi bộ dáng, khom người nói: " Hoá ra là Bàng tòng sự." Hắn tên là Bàng Thuật, là một trong mấy thuộc hạ đắc lực nhất của Triệu Xung.
Bàng Thuật vừa thấy là "Vệ Hiện", không khỏi nheo mắt lại, cảnh giác nói: "Sao Vệ công tử lại ở đây lúc này?"
Những lão thủ hạ này của Triệu Xung đối với Lục Yến vẫn luôn rất phòng bị, cho đến khi Lục Yến giúp Triệu Xung vận chuyển tư muối một lần, bọn họ mới đem hắn trở thành người một nhà.
Nhưng tình cảnh trước mắt này, có phải có chút quá trùng hợp hay không?
Bàng Thuật suy nghĩ, sau đó lại thấy Thẩm Chân chậm rãi từ sau lưng Lục Yến đi ra.
Quần áo nàng không chỉnh tề, búi tóc hỗn loạn, gò má đỏ ửng......!
Bàng Thuật vừa nhìn thấy, lập tức phản ứng lại, trên mặt cũng hiện ý cười, "Hoá ra đã quấy rầy Vệ công tử."
Từ khi tới Dương Châu, Lục Yến liền bị gắn với thanh danh "Sa vào tửu sắc".
Trước mắt, làm chuyện như vậy bị người bắt gặp, cũng được coi là "Tình lý bên trong".(*)
(*) Có lý, có thể thấu hiểu, cảm thông.
Lục Yến đi qua, nói: "Xin hỏi Bàng tòng sự, ở đây là có chuyện gì?"
Bàng Thuật chửi một câu, nói: "Hắn là tự tìm đường chết, không thể trách người khác." Dứt lời, Bàng Thuật liền đưa một phong thư tới tay Lục Yến.
Đây là một phong tấu chương.
Một phong tấu chương muốn gửi tới chỗ thánh thượng.
Người quỳ trên mặt đất Lục Yến từng gặp qua.
Hắn tên Nhiếp Viễn, là huyện úy ở Dương Châu, cũng là thuộc hạ của Triệu Xung.
Lục Yến nhìn tấu chương trong tay, làm bộ không quá hiểu rõ, nói: "Đây là......"
Bàng Thuật nói: "Vệ công tử chắc hẳn cũng không biết, người hai ngày trước còn cùng các huynh đệ uống rượu bên nhau, bây giờ đã thăng quan, từ huyện úy, lắc mình biến thành Tả thập di, kiêm hàn lâm học sĩ."
Đừng thấy Tả thập di chỉ là một chức tiểu quan bát phẩm.
Có câu nói rất đúng, nói là "Gà rừng dưới chân thiên tử đều có thể thành phượng hoàng", giống như chức vụ Tả thập di này chuyên môn giúp hoàng đế đề ý kiến về các quan viên, vạn lần không thể khinh thường.
Vừa nghe nói người kia thăng quan, phong tấu chương trong tay này cũng trở nên thú vị hơn nhiều.
"Tôn lôi dật chín uấn, thuỷ bộ la bát trân.
Quả phách Động Đình quất, lát thiết Thiên Trì lân " Ý muốn nói quan lại Dương Châu hoang dâm vô độ, cả ngày chỉ ăn, không làm.
"Dân sinh khó khăn, dân nghèo tài tẫn(*), ngoài thành Dương Châu người ăn thịt người." Đây là chỉ bá tánh Dương Châu đang sinh hoạt trong hoàn cảnh nước sôi lửa bỏng.
(*) Của cải cạn kiệt.
Lục Yến xem xong, cười nhạo một tiếng, nói với Nhiếp Viễn: "Ngươi đây là muốn dẫm lên thi cốt của các huynh đệ, đi lên hoạn lộ thênh thang sao?"
Tiếng nói vừa dứt, Bàng Trùng giận dữ, nhấc người lên ném xuống mặt đất, "Mẹ nhà ngươi, đời này lão tử hận nhất chính là mấy kẻ thất tín bội nghĩa."
Đang lúc hắn muốn một kiếm đâm xuống, Lục Yến xoay chuyển nhẫn ban chỉ trên tay, nói: "Bàng tòng sự."
Bàng Thuật nói: "Vệ huynh có lời gì muốn nói?"
Lục Yến đứng thẳng, khuôn mặt nghiêm túc nói: "Vệ mỗ cho rằng.
Người này hẳn còn nên tái thẩm vấn một phen, nhỡ hắn còn đồng lõa thì sao?"
Sắc mặt Bàng Thuật trầm trọng, "Vệ huynh nghĩ được như vậy sao ta lại không nghĩ tới? Nhưng người này vô tình vô nghĩa, quả thực là một kẻ tiểu nhân, mẫu thân, thê tử cùng hài tử của mình hắn còn bỏ rơi được, sao có thể thú nhận cái gì? Ta thấy hắn chính là muốn thăng quan phát tài đến điên rồi!"
Lục Yến nắm quyền để lên môi, ho nhẹ một tiếng nói: "Vậy không băng, Bàng tòng sự để ta thử xem."
Theo kinh nghiệm của Lục Yến, người có tình có nghĩa cho dù bị dụng hình lăng trì, cũng chưa chắc sẽ nói nửa lời, nhưng nếu là tiểu nhân, chỉ cần lợi ích đủ lớn cái gì bọn họ cũng có thể nói.
"Vệ huynh định làm thế nào?"
Lục Yến chỉ vào chỗ quán trà cách đó không xa, nói: "Nơi này bốn phía trống trải, không quá thuận tiện, không bằng đi tới chỗ đó."
Bàng Thuật gật đầu, "Cũng được."
Bàng Thuật giữ Nhiếp Viễn, Lục Yến kéo Thẩm Chân, bốn người cùng vào quán trà.
Quán trà cũ nát chật chội, bên trong chỉ có một tiểu chưởng quầy ngồi, đang mơ màng sắp ngủ.
Vừa thấy người tới, tiểu chưởng quầy vội vàng vấn lại khăn trên đầu, cười nói: "Các ngài muốn uống gì?"
Lục Yến dẫn đầu mở miệng, "Tây Hồ Long Tĩnh."
Giọng nói vừa dứt, sắc mặt tiểu chưởng quầy khẽ biến, nói: "Đã rõ, thưa ngài." Sau đó liền xoay người đóng chặt cửa ra vào cùng cửa sổ.
Bàng Thuật ngồi một bên lắc đầu nói: "Địa phương rách nát thế này mà cũng có Tây Hồ Long Tĩnh? Chưởng quầy chắc là nói nhảm đi!"
Tiểu chưởng quầy cầm một ấm trà chậm rãi đi tới, nói: "Tiểu điếm tuy không lớn, nhưng có không ít lá trà."
Nói xong, tiểu chưởng quầy rót cho Bàng Thuật một ly, nịnh nọt nói: "Ngài nếm thử?"
Bàng Thuật tiếp nhận, uống một ngụm, nhíu mày nói: "Như vậy cũng xứng xưng là Tây Hồ Long Tĩnh?"
Lúc này, Lục Yến cũng cười nhẹ, hắn cầm lấy ấm trà rót cho Thẩm Chân một ly, "Nàng cũng nếm thử?"
Thẩm Chân không nghi ngờ hắn, nhận lấy nhấp một ngụm.
Lục Yến hôn lỗ tai nàng, trong mắt toàn là ý cười, "Ta tự mình rót cho nàng mà nàng chỉ uống một ngụm thôi sao?"
Thẩm Chân không thói quen thân mật trước mặt người khác như vậy, đỏ mặt, dựa vào hắn, uống một hơi cạn sạch.
Bàng Thuật nhìn Lục Yến không coi ai ra gì thân mật với Thẩm Chân, mặt già đỏ lên, không khỏi cảm thán nói: "Vệ huynh đúng là người trong hồng trần, diễm phúc không cạn." Nói rồi, hắn lại rót cho chính mình một ly, "Thời gian cũng không còn sớm, Vệ huynh muốn thẩm vấn cái gì vẫn nên mau chóng làm đi."
Lục Yến nhìn Thẩm Chân, sau đó lại nhìn Bàng Thuật, nói: "Chờ một chút."
Vừa nghe hai chữ "Từ từ", Nhiếp Viễn ở một bên không khỏi run rẩy nói: "Toàn bộ gia sản của ta đều đưa cho ngài, có được không?"
Bàng Thuật nhìn hắn thì lập tức bừng bừng hỏa khí, đang muốn đá văng tên này đi, nhưng vừa nhấc chân, thế nhưng phát hiện không còn một chút sức lực, sau đó lại cảm giác đầu đau như muốn nổ tung.
Hắn lập tức quay đầu lại nhìn Lục Yến, thế nhưng phát hiện kiều thiếp của hắn cũng đã ngã vào trong lồng ngực hắn.
Bàng Thuật rốt cuộc cũng là một nam tử cao lớn thô kệch, tuy không có sức lực, nhưng vẫn còn giữ được một tia thanh tỉnh, không giống Thẩm Chân cứ như vậy trực tiếp thiếp đi.
Hắn dùng sức lắc đầu, điên cuồng ấn vào huyệt Thái Dương, giận dữ hét: "Sao lại thế này!"
Lúc này, tiểu chưởng quầy khom người nói với Lục Yến nói: "Chủ tử, người này xử lý thế nào."
Lục Yến nói: "Trói lại, ta muốn dẫn hắn hồi kinh."
Thấy thời điểm không sai biệt lắm, Lục Yến đứng dậy đi đến bên cạnh Nhiếp Viễn, gằn từng chữ: "Ta lấy thân phận thiếu doãn phủ Kinh Triệu của triều đình, muốn cùng Tả thập di, làm một cuộc giao dịch."
????P/S: 12/1/2021????.