img...

Chương 12

Chương 12

Quý Tranh cất điện thoại rồi đứng bật lên từ ghế sô pha, nói với Quý Cẩm: “Anh, cho em mượn chìa khóa xe.”

Quý Tranh đột ngột đứng dậy, thấy anh nhíu chặt mày, bầu không khí trong nhà cũng căng thẳng theo. Quý Cẩm đưa chìa khóa xe cho anh, hỏi: “Sao thế?”

Cầm chìa khóa xe, Quý Tranh nói: “Mọi người ăn cơm trước đi, cháu có công việc cần xử lý.”

Dứt lời, Quý Tranh đi thẳng ra cửa.

Anh mở cửa bước ra ngoài, cùng lúc đó, bên ngoài có người đang đứng. Quý Phàm vừa trở về, đây là lần đầu tiên hai ba con gặp nhau trong năm nay, Quý Phàm ngẩng đầu nhìn Quý Tranh, vẻ mặt bỡ ngỡ: “Con định đi đâu?”

Quý Tranh nhìn thẳng vào mắt ba mình, anh không trả lời, chỉ nghiêng người rời đi.

Hành động xem thường của Quý Tranh đã kích thích cơn giận của Quý Phàm, ông quay đầu quát lên: “Quý Tranh, quay lại đây cho ba!”

Bóng lưng cao lớn của anh bước vào chiếc xe Cadillac trắng, đáp lại Quý Phàm là chiếc xe trắng dần dần đi xa.

Ra khỏi đại viện quân đội, xe chạy về hướng đảo Đồng Sa.

Giữa đêm ba mươi giao thừa, tiếng pháo hoa vang vọng trên những con đường vắng lặng. Quý Tranh lái xe, chờ đợi ở từng trụ đèn giao thông trên giao lộ, một cảm xúc không tên dần tích tụ trong lòng.

Đó là cảm giác bất an mà ngay cả khi thi hành những nhiệm vụ nguy hiểm nhất, anh cũng chưa từng cảm nhận được.

Quai hàm siết chặt, đèn xanh bật lên, Quý Tranh lập tức phóng xe đi.

Lúc đến căn hộ hồ Bạch Lộ đã là nửa tiếng sau, trước khi đến, Quý Tranh đã gọi điện thoại báo cảnh sát. Lúc đến nơi, người của cục cảnh sát đã có mặt. Vì sợ tên đột nhập đã vào nhà, Quý Tranh nói mật mã cửa cho cảnh sát, nhóm cảnh sát đã sắp hoàn thành việc khám xét căn nhà.

Quý Tranh vào cửa, mấy cảnh sát đang đứng trong phòng khách chờ anh. Quý Tranh quét mắt nhìn, trong căn hộ không có gì thay đổi, có thể thấy không có cuộc va chạm nào diễn ra. Quý Tranh thả lỏng quai hàm đang siết chặt. Thấy anh tiến vào, một cảnh sát dáng cao cao nhìn anh, hỏi: “Là anh gọi điện thoại báo cảnh sát phải không?”

Quý Tranh trả lời: “Phải.”

Cảnh sát cao nói: “Bọn tôi đã kiểm tra camera, có vẻ như hắn ta biết mình bị phát hiện nên đã bỏ chạy mất. Nhưng anh nói trong nhà còn có người, bọn tôi đã kiểm tra một lượt, không tìm thấy ai cả.”

Quý Tranh nhìn cảnh sát, hỏi: “Camera có ghi lại ai khác ra ngoài không?”

Cảnh sát lắc đầu: “Không có.”

Vẻ mặt Quý Tranh hơi sững lại, anh cảm ơn cảnh sát, sau đó nói: “Xin lỗi, đợi tôi một lát.

Nói xong, Quý Tranh đứng dậy đi đến phòng ngủ trên lầu hai của Khương Cách. Cảnh sát vừa khám xét xong, cửa phòng ngủ để mở, Quý Tranh bước thẳng vào.

Phòng ngủ của Khương Cách được trang trí giống với phong cách của cả căn hộ, đơn giản mà hiện đại, theo tông màu xám trắng. Cô đã chuyển vào ở được mấy tuần, nhưng căn phòng trông vẫn mới tinh như chưa từng có người ở.

Mùi hương mát lạnh mà ngọt ngào của quả lê lan tỏa khắp căn phòng, Quý Tranh nhìn xung quanh, lên tiếng gọi: “Khương Cách, tôi là Quý Tranh.”

Trong phòng bật một ngọn đèn mờ, xung quanh tĩnh lặng, sau khi anh lên tiếng, trong phòng thay đồ truyền đến vài tiếng vang. Quý Tranh nghe thấy, bèn đẩy cửa phòng thay đồ ra.

Trong phòng thay đồ tối đen, vài tia sáng bên ngoài cửa lọt vào, có thể lờ mờ nhìn thấy một hình bóng gầy yếu chui ra khỏi tủ quần áo. Quý Tranh còn chưa kịp hoàn hồn, bóng dáng ấy đã lao vụt vào lồng ngực anh, ôm anh thật chặt.

Hương thơm lan tỏa theo bước chạy của cô, còn có tiếng thở dồn dập. Cô ôm chặt cổ anh, bởi vì khoảng cách chiều cao mà cả người cô treo lơ lửng trên người anh.

Cơ thể cô lạnh buốt mà cứng đờ, đôi tay nhỏ bé ôm chặt lấy cổ anh như người chết đuối. Trong cơ thể lạnh lẽo của cô chỉ còn lại hơi ấm từ những nhịp thở dồn dập, giọng nói như vang vọng từ biển sâu.

“A Tranh…”

Cánh tay Quý Tranh ôm lấy cơ thể Khương Cách, cô nhẹ hẫng như lông vũ. Cô trốn ở đây đợi anh, chỉ mình anh mới có thể khiến cô tin tưởng, chỉ mình anh mới cho cô cảm giác an toàn.

Nhịp tim Quý Tranh dần ổn định, anh cúi đầu ôm chặt lấy cô, bờ môi ấm áp lướt qua vành tai nóng rực.

“Đừng sợ, tôi ở đây.”

Khương Cách vô cùng hoảng sợ, lúc Quý Tranh dẫn cô ra ngoài, dưới ánh đèn, sắc mặt và đôi môi cô đều trắng bệch đến đáng sợ. Cảnh sát nhận ra Khương Cách. Gần đây Khương Cách bị fan cuồng quấy rối, trước đây từng báo cảnh sát hai lần. Sau khi chuyển đến căn hộ ở hồ Bạch Lộ, cô đã từng đến chào hỏi cảnh sát khu vực và cảnh sát ở đảo Đồng Sa.

Báo cảnh sát sẽ phải đến cục cảnh sát để khai báo, Khương Cách không thể rời khỏi Quý Tranh, thế nên anh đi theo cùng.

Đến cục cảnh sát, nữ cảnh sát rót nước cho Khương Cách, rồi mời cô khai báo. Cảnh sát hỏi cô về chuyện xảy ra trong căn hộ. Khương Cách nói sau khi cô nhận được tin nhắn của Quý Tranh thì lập tức trốn vào tủ quần áo. Vốn dĩ tiếng bước chân của người nọ hướng về phòng ngủ của cô, nhưng dường như hắn ta phát giác được điều gì đó nên không tiếp tục tìm người nữa mà rời đi.

Giọng Khương Cách rất khẽ, nhưng cơ thể và vẻ mặt của cô vẫn căng cứng. Một cô gái gầy yếu như thế, cơ thể cứng đờ như chim sợ cành cong, khuôn mặt lạnh lùng mà xinh đẹp hoàn mỹ, khiến người ta nhìn mà đau lòng.

Cảnh sát điều tra camera, tên fan cuồng vô cùng thành thục, thân hình hắn cao gầy, đeo khẩu trang và đội mũ lưỡi trai, camera chỉ ghi lại được bóng dáng của hắn ta.

Cảnh sát hỏi: “Cô có ấn tượng với người này không?”

Trong lúc cảnh sát điều tra camera, Khương Cách đã nhìn về phía màn hình. Khuôn mặt cô không một cảm xúc, đôi mắt hoa đào tĩnh lặng như một vũng nước đọng.

Cô nhìn bóng dáng của hắn ta, ánh mắt lại trở nên cứng cỏi, tựa như đống bùn nhão đột nhiên được hun đúc thành gốm.

“Không biết.” Khương Cách trả lời.

Sau khi ghi chép xong, xác định không còn chuyện gì khác, Khương Cách và Quý Tranh rời khỏi cục cảnh sát. Trước khi đi, Khương Cách bảo Lý Nam gọi cơm tất niên cho người trong cục cảnh sát, xem như là cảm ơn.

Nhóm nhân viên cảnh sát rối rít nói cảm ơn, Khương Cách khẽ nói xin lỗi rồi đứng dậy rời đi. Quý Tranh đi theo sau cô, trước khi Khương Cách lên xe, có người gọi anh lại.

Quý Tranh quay đầu, là người cảnh sát dáng cao cao đã trao đổi tình hình với anh lúc anh đến nhà Khương Cách.

Anh ta mỉm cười bước đến trước mặt anh, tự giới thiệu bản thân: “Em tên là Trần Quân, trước đây cũng phục vụ trong đội lính đặc chủng Nam Thành. Lúc vừa mới vào đội em đã nghe nói anh là lính đặc chủng xuất sắc nhất đội.”

Không ngờ sẽ gặp được chiến hữu ở đây, Quý Tranh bật cười nói: “Xin chào.”

Trần Quân cười, dáng người anh ta cao lớn, nhưng lúc cười lên lại trông có phần trẻ con, thoạt nhìn có vẻ chỉ mới 22, 23 tuổi. Đây là độ tuổi tốt nhất để tham gia quân ngũ, tại sao bây giờ lại làm cảnh sát?

Quý Tranh không hỏi, nhưng Trần Quân lại tự nói ra: “À, em gặp chút sự cố trong lúc làm nhiệm vụ, mắc chướng ngại tâm lý. Sau đó làm khôi phục hai năm vẫn không được, thế nên em quyết định trở về làm cảnh sát. Kỳ thật làm cảnh sát cũng giống như làm lính thôi, đều phục vụ cho nhân dân cả mà.”

Hai câu cuối cùng, mặc dù giọng điệu của Trần Quân vẫn bình tĩnh như trước, nhưng Quý Tranh vẫn có thể nhận ra sự không cam lòng và tiếc nuối.

Trần Quân thoát ra khỏi cảm xúc của bản thân, nói: “Sau này có chuyện gì thì anh cứ gọi cho em. Phải rồi, sao anh lại làm vệ sĩ cho Khương Cách? Là nhiệm vụ đặc biệt sao?”

Trong đội đôi khi sẽ có những nhiệm vụ bảo vệ nhân chứng hoặc đi nằm vùng.

Quý Tranh ngước mắt nhìn Trần Quân đang tràn đầy nhiệt tình, mỉm cười nói: “Tình huống của tôi giống với cậu, nhưng bây giờ vẫn đang trong giai đoạn hồi phục.”

Nụ cười trên mặt Trần Quân vụt tắt.

Hằng năm trong đội luôn có những quân nhân trong quá trình phục hồi như thế, tâm lý của quân nhân rất mạnh mẽ, đả kích bình thường sẽ không gây ra chướng ngại tâm lý. Nhưng một khi đã hình thành chướng ngại tâm lý, xác suất khôi phục là rất nhỏ.

Quý Tranh tạm biệt Trần Quân, trở về xe. Sau khi thắt dây an toàn, Khương Cách đang ngồi bên cạnh hỏi: “Hai người nói gì thế?”

Quý Tranh ngẩng đầu nhìn bóng lưng Trần Quân rời đi, nói: “Không có gì, chỉ nói sau này có chuyện gì thì cứ báo với bọn họ.”

Khương Cách không hề nghi ngờ, tiếp tục vùi mình trong ghế, ngẩn người nhìn ra bên ngoài cửa sổ xe. Đợi một lúc lâu sau vẫn chưa thấy Quý Tranh khởi động xe. Khương Cách quay đầu nhìn anh, Quý Tranh cũng đang nhìn cô, vẻ mặt Khương Cách vẫn như cũ, cô hỏi: “Sao thế?”

Khương Cách hiện tại đã quay trở lại thành Khương Cách lạnh lùng mà mạnh mẽ, cứng đầu mà ngoan cố. Dường như cảnh tượng cô ôm chặt lấy anh như ôm cây cỏ cứu mạng chỉ là một giấc mơ.

Sau khi cảnh sát cho cô thấy bóng người trong camera, cô đã thay đổi.

Quý Tranh nhìn cô, đôi mắt đen không một gợn sóng, anh nói: “Cô không sợ fan cuồng.”

Ánh mắt Khương Cách khẽ động.

Quý Tranh hỏi: “Vậy rốt cuộc cô sợ điều gì?”

Mệt mỏi cả buổi tối, bây giờ đã hơn bảy giờ. Xe không khởi động, cơn gió mùa đông lạnh buốt của Nam Thành luồn qua cửa sổ, tràn vào khoang xe, khiến bầu không khí trong xe càng tĩnh lặng.

Khương Cách dời mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, chạy lịch trình cả ngày, cãi nhau với Khương Đồng, còn thêm việc fan cuồng đột nhập vào nhà đêm nay, tất cả mọi thứ khiến cả thể xác lẫn tinh thần cô mệt nhoài. Quai hàm của cô vẫn căng cứng, đôi môi mím chặt, mắt nhắm nghiền như sắp ngủ thiếp đi. Quý Tranh nhìn cánh môi nhợt nhạt của cô, không hỏi gì nữa, anh khởi động xe rồi chạy vào màn đêm.

Sau khi nhắm mắt, Khương Cách lại ngủ thiếp đi. Cô đã quá mệt mỏi, không chỉ mệt về thân thể và tâm lý mà còn có tinh thần. Lời của Khương Đồng và tiếng bước chân về phía tủ quần áo tựa như lưỡi dao khoét vào não cô.

Cơ thể cô bỗng xóc nảy, Khương Cách mở bừng mắt, nhìn màn đêm tối đen như mực trước xe, sau gáy đã đổ mồ hôi lạnh.

Đến khi hơi thở và tinh thần của Khương Cách đã ổn định lại, cô mới thấy rõ Quý Tranh đang dừng xe tại bãi đất trống trên đỉnh núi, bên trên là bầu trời sao duỗi tay có thể chạm đến, phía dưới là Nam Thành rực rỡ ánh đèn.

Khương Cách biết nơi này, đây là khu vực ngoại ô đảo Đồng Sa, còn chưa được khai phá nên vô cùng hoang vu. Mặt đất trống trải, còn có đất đá vụn, thế nên cô mới tỉnh giấc vì xóc nảy.

Trong lúc Khương Cách ngẩn người, Quý Tranh đã bước xuống xe, anh vòng sang mở cửa ghế phụ, cúi người nhìn Khương Cách. Cô ngẩng đầu nhìn anh, hỏi: “Đến đây làm gì?”

Quý Tranh chống tay lên cửa, khẽ cười: “Cô cứ xuống xe trước đã.”

Vừa tỉnh giấc, đầu óc Khương Cách vẫn hơi mụ mị, nhưng cô lại nghe lời anh bước xuống xe. Cô mặc áo khoác lông dài màu đen, tóc cột đuôi ngựa, dọc xuống khuôn mặt xinh đẹp là cần cổ trắng ngần mảnh khảnh. Quý Tranh liếc mắt nhìn, đưa tay cài áo khoác giúp cô. Khuôn mặt nhỏ xinh của cô bị lớp lông trên mũ áo che khuất, đôi mắt ngơ ngác nhìn anh.

Chỉnh sửa xong, Quý Tranh cười nói: “Đừng để bị cảm lạnh.”

Ánh mắt Khương Cách dán chặt trên người anh, anh tiến đến cốp xe, mở cửa rồi ôm một hộp đồ xuống, đặt cách xe khoảng mười mét. Sau khi đặt xuống, Khương Cách thấy anh lấy gì đó ra từ trong túi.

Bóng lưng cao lớn của anh đứng giữa nền trời đầy sao. Một tiếng “tách” vang lên, bên cạnh anh cũng có một ngôi sao vụt sáng.

Ngọn lửa từ bật lửa soi sáng khuôn mặt tuấn tú của anh. Đường nét khuôn mặt rõ ràng, sườn mặt hoàn mỹ, sống mũi thẳng tắp, đôi môi mỏng ngậm một điếu thuốc. Ngọn lửa kề sát lại gần, điếu thuốc được châm lên. Anh nhả một hơi thuốc, bóng lưng chìm trong màn khói lượn lờ.

Điếu thuốc nhập nhòe sáng, anh ngước mắt nhìn về phía Khương Cách, trong mắt anh phản chiếu tia sáng từ điếu thuốc. Ánh lửa chập chờn, soi sáng nụ cười anh.

Anh dời mắt, quỳ gối xuống đốt mấy món đồ trong thùng.

Món đồ trong thùng như được đánh thức, phóng vụt vào bầu trời đêm. Chỉ chốc lát sau, ánh sáng bung nở trên nền trời, tựa như từng đốm lửa rơi xuống nhân gian.

Anh đưa lưng về phía màn pháo hoa lung linh, quay mặt nhìn cô. Ánh mắt anh cũng sáng rực như những tia pháo hoa. Anh chỉ tay lên trời, khẽ bật cười một tiếng, giọng anh trầm thấp mà êm ái hệt như lần đầu tiên cô nghe thấy.

“Nhìn xem, tuyết rơi rồi.”

Khoảnh khắc ấy, trái tim của Khương Cách và bầu trời rợp pháo hoa kia đều thuộc về anh.