Chương 37
Khương Cách quay trở lại thành Khương Cách trước kia.
Ép buộc bản thân ăn kiêng, kiêng đường kiêng tinh bột, nghiêm khắc yêu cầu bản thân phải giữ tính chuyên nghiệp, khi quay phim không dùng diễn viên đóng thế mà tự mình đóng. Một Khương Cách từng nổi giận khi anh không thể ở bên cô, từng mặc quần áo rộng thùng thình ngồi xổm trước ngõ hẻm chờ anh về nhà, từng đứng trước cửa phòng ngủ nói anh cắn tai cô, từng chạy ra khỏi trạm xe buýt vào cơn mưa, đã hoàn toàn biến mất.
Trong mắt tất cả mọi người, cô vẫn là kẻ không có tình người, lạnh lùng xa cách với bất kỳ ai. Cô khoác lên mình lớp áo giáp thật dày, bóng lưng gầy gò mà thẳng tắp, ánh mắt sắc lạnh, vẻ mặt hờ hững, cô như một công cụ chỉ biết đóng phim. Chỉ có lúc đứng trước mặt vệ sĩ của mình, ánh mắt cô mới thư thả và mềm mại đi phần nào.
Khương Cách trở lại Lê Thành, tựa hồ như cô đã quen với cuộc sống như thế, chẳng bao lâu sau cô đã bước vào quỹ đạo trước đây.
Đến tháng Tư, Giữa Mùa Chanh đã tiến vào giai đoạn cuối cùng. Bộ phim này được sắp xếp lên sóng vào tháng Bảy, cũng có nghĩa rằng sẽ được chiếu vào kỳ nghỉ hè. Sau khi kết thúc cảnh quay cuối cùng vào tháng Tư, đoàn phim bắt đầu giai đoạn tuyên truyền quảng cáo.
Bộ phim mang đề tài yêu thầm, chủ yếu xoay quanh tình cảm của Lê Tinh Thành và Khương Cách trong phim, trong phim một người tên có chữ “Ninh”, một người tên có chữ “Mộng”, hợp lại thành cặp đôi Quả Chanh*.
*Chữ Ninh (宁) và Mộng (梦) ghép lại đọc khá giống “Nịnh Mông” (柠檬) có nghĩa là quả chanh.
Giới giải trí bây giờ đã không còn giống như trước kia, fan cặp đôi rất phổ biến, mà cặp đại thúc phần tử trí thức như Lê Tinh Thành và nữ sinh viên dạt dào thanh xuân như Khương Cách rất hợp thị hiếu, vừa bắt đầu tuyên truyền, trên Weibo đã có vô số fan cặp đôi.
Những cảnh quay cuối cùng của Giữa Mùa Chanh chủ yếu là cảnh tình cảm của Lê Tinh Thành và Khương Cách. Hai người không có quá nhiều cảnh thân mật, thế nhưng trong phim những cảnh ôm hôn đều là chuyện bình thường.
Lê Tinh Thành và Khương Cách có một cảnh hôn trên vách đá, trước khi quay, Lê Tinh Thành bỗng nhiên bị Nhạc Bách Thanh gọi xuống. Cảnh quay bị tạm dừng, Khương Cách đứng chờ trên vách đá.
Lê Thành vào tháng Tư đã ấm áp hơn hẳn, nhưng gió trên vách đá vẫn khá mạnh. Hoàng hôn buông xuống trên bờ biển, ráng chiều nhuộm đỏ cả mặt biển. Khương Cách đứng trên vách đã ẩm ướt, dõi mắt nhìn ra biển khơi, gió biển mằn mặn thổi bay sợi tóc của cô, không cần cố gắng cô vẫn xinh đẹp rạng ngời.
Mục đích Nhạc Bách Thanh gọi Lê Tinh Thành xuống rất đơn giản, cô ta muốn cảnh hôn của Lê Tinh Thành và Khương Cách phải dùng diễn viên đóng thế, không được hôn thật. Nhạc Bách Thanh cố chấp đứng dưới vách đá nhìn anh ta.
Lê Tinh Thành bỗng cảm thấy thật ngột ngạt.
Từ mấy năm trước, mối quan hệ giữa hai người bọn họ đã dần thay đổi, Nhạc Bách Thanh không muốn anh ta đi đóng phim, càng không muốn anh ta đóng cảnh hôn. Mà lúc hai người mới ở bên nhau, anh ta từng đóng cả cảnh hôn lẫn cảnh thân mật, Nhạc Bách Thanh cũng là diễn viên, cô ta biết đây là công việc cơ bản của một diễn viên, thế nên chưa từng nói gì.
Bây giờ thì khác, cô ta bắt đầu cảm thấy nhạy cảm với số tuổi của mình, cũng nhạy cảm với địa vị của mình trong giới giải trí, cô ta giữ chặt Lê Tinh Thành bên mình, ép buộc anh ta, không cho anh ta chút không gian để hít thở.
Lê Tinh Thành đã chịu đựng đủ rồi.
“Lúc nãy đạo diễn đã nói rồi, dùng diễn viên đóng thế sẽ không có được cảm xúc.” Lê Tinh Thành nói, “Đây là cảnh hôn cuối cùng, em cũng đã nhìn thấy góc quay rồi đấy, muốn dùng diễn viên đóng thế cũng không được.”
Nhạc Bách Thanh nhìn anh ta chòng chọc, rồi lạnh giọng cười một tiếng: “Là do góc quay hay là do anh không muốn?”
Lê Tinh Thành đã quá quen với giọng điệu của cô ta, thuận theo lời cô ta nói: “Tôi không muốn dùng diễn viên đóng thế, tôi muốn đóng cảnh hôn với Khương Cách đấy.”
Đã cãi vã với nhau mấy năm, Lê Tinh Thành hiểu rõ tính tình cô ta, cũng biết rõ cách để khiến cô ta đau khổ hơn, anh ta đã không thể nào yêu thương cô ta được nữa rồi. Hốc mắt Nhạc Bách Thanh đỏ bừng lên: “Cô ta không thích anh!”
Giọng cô ta khản đặc mà cuồng loạn, Lê Tinh Thành nhìn cô ta nói: “Vậy thì sao, tôi vẫn có thể hôn cô ấy, đây là nghề nghiệp của cô ấy.”
“Lê Tinh Thành!” Nhạc Bách Thanh gào lên.
Mọi người trong đoàn phim vốn đang lén lút nhìn về phía bên này, vừa nghe thấy Nhạc Bách Thanh hét rống lên, mọi người lập tức nhìn sang đầy lộ liễu. Lê Tinh Thành nhìn Nhạc Bách Thanh, bao nhiêu bất mãn tích tụ trong lòng dường như sắp bùng phát. Cách đó không xa, Khương Cách hoàn toàn không thèm nhìn sang dù chỉ một lần. Lê Tinh Thành dường như đã chịu đựng đủ, anh ta nhắm mắt lại, kiềm nén cảm xúc trong đáy mắt, cuối cùng thì trở lại với vẻ bình tĩnh nhã nhặn như thường ngày.
“Bách Thanh, chúng ta cần phải nói chuyện.”
Không ai biết rốt cuộc Nhạc Bách Thanh và Lê Tinh Thành nói với nhau những gì, Nhạc Bách Thanh xoay người trở về xe, Lê Tinh Thành trở lại trường quay. Trước khi quay lại vách đá, anh ta đi về phía đạo diễn thương lượng một lúc, sau đó mới tiến đến gần Khương Cách.
Khương Cách liếc nhìn Lê Tinh Thành, anh ta áy náy nói: “Cảnh hôn phải dùng diễn viên đóng thế, thật xin lỗi.”
Từ lúc bắt đầu quay bộ phim này, Lê Tinh Thành đã hiểu rõ Khương Cách hơn khá nhiều. Anh ta biết Khương Cách không chỉ đơn giản muốn làm minh tinh, cô kính trọng nghiệp diễn xuất, có tiêu chuẩn riêng của mình. Đối với một diễn viên chuyên nghiệp như cô, yêu cầu mà anh ta đưa ra quả thật là vô cùng thiếu tôn trọng.
Nghe anh ta nói vậy, Khương Cách cũng không trả lời. Cô hơi ngước mắt nhìn xuyên qua anh ta về phía xa, một lát sau, cô dời mắt đi rồi nói: “Không sao.”
Cảnh hôn cuối cùng kết thúc, đoàn làm phim kết thúc công việc thì ăn cơm tối rồi nghỉ ngơi. Vì muốn kịp lên sóng vào dịp nghỉ hè, thời gian quay phim rất cấp bách, sau khi ăn tối xong, đoàn phim còn phải quay cảnh quay đêm trên bờ biển.
Bữa tối Khương Cách không ăn nhiều, từ khi trở lại đoàn phim, cô lại quay về với chế độ ăn kiêng của nữ minh tinh, chỉ có bánh sandwich mà Quý Tranh làm mỗi sáng là cô ăn hết tất cả, còn lại bữa tối cô chỉ ăn vài món hấp.
Ăn tối xong, Khương Cách đi trang điểm cho cảnh quay buổi tối, sau đó thì đi vào toilet.
Toilet mà đoàn làm phim thường dùng là toilet trong nhà hàng Tây, nhà hàng này nằm ở vị trí khá cao, trang trí theo phong cách hiện đại, mang theo một chút lãng mạn.
Khương Cách đi toilet, Tiểu Bàng chờ ở bên ngoài, vừa bước vào, Khương Cách đã nghe thấy tiếng Nhạc Bách Thanh.
Cô mở vòi nước rửa tay, tiếng nước lấn át giọng nói của Nhạc Bách Thanh, khiến giọng cô ta càng trở nên chua ngoa đanh đá. Bình thường cô ta nói chuyện dịu dàng hòa nhã, lúc bí mật nói chuyện mới buông thả bản thân, giọng điệu có phần giận dữ.
“Loại đàn bà lộ liễu quyến rũ đàn ông không tính là gì, cái loại em gái mưa kia* mới là lợi hại, thủ đoạn quyến rũ đàn ông vô cùng cao tay. Ngoài miệng thì bảo không thích không muốn, kỳ thật thì lúc nào cũng liếc mắt đưa tình, lẳng lơ không chịu nổi.”
*Từ gốc “Trà xanh” (绿茶婊 – Hán Việt: Lục trà biểu) là từ lóng của cộng đồng mạng Trung Quốc, ám chỉ những cô gái tỏ vẻ trong sáng, ngây thơ nhưng thật ra rất thủ đoạn và đầy toan tính.
Trong toilet còn có một người khác, nghe giọng thì có vẻ như là thợ trang điểm của Nhạc Bách Thanh. Nhạc Bách Thanh không dùng thợ trang điểm của đoàn làm phim, mà đặc biệt mời người khác tới.
Thợ trang điểm nghe ra hàm ý trong lời Nhạc Bách Thanh, nhưng nhất thời lại không hiểu được, bèn hỏi: “Chị đang nói ai vậy ạ?”
Nhạc Bách Thanh: “Tôi nói ai ư? Cô cảm thấy trong đoàn làm phim của chúng ta ai có bản lãnh này?”
Nhớ lại cảnh tượng lúc xế chiều hôm nay, thợ trang điểm hỏi: “Khương Cách ạ?”
Cười khẩy một tiếng, Nhạc Bách Thanh nói: “Thông minh lắm, nếu có thể nhận ra loại đàn bà ấy thì sau này không cần lo bị tiểu tam cướp mất bạn trai.”
Thợ trang điểm nhìn Nhạc Bách Thanh, thầm nghĩ về chuyện Lê Tinh Thành yêu cầu dùng diễn viên đóng thế cho cảnh hôn, nhất thời không biết phải nói như thế nào. Nhưng Nhạc Bách Thanh là chủ của cô ấy, đương nhiên cô ấy phải cười theo. Trong lúc cô ấy đang cười, cửa phòng rửa tay bỗng bị đẩy ra.
Dáng người cao gầy của Khương Cách rất dễ nhận ra, cô bước đến, đưa mắt đảo quanh một vòng, thợ trang điểm lập tức giật nảy mình.
“Cô ra ngoài đi.” Khương Cách nói.
Cô đang nói với thợ trang điểm, nghe thấy thế, thợ trang điểm không muốn bị cuốn vào tranh chấp giữa nữ minh tinh nên lập tức gật đầu rồi vội vàng ra ngoài.
Trong toilet chỉ còn lại hai người, Khương Cách bước đến cạnh bồn rửa tay.
Khương Cách dần dần tiến đến gần, khí chất của cô quá áp đảo, vẻ mặt Nhạc Bách Thanh hơi thay đổi. Cô ta không xinh đẹp bằng Khương Cách, cũng không nổi tiếng bằng Khương Cách, mà bây giờ cũng không khí thế bằng Khương Cách. Trong lòng cô ta hoảng hốt, cảm giác đố kị trong lòng khiến cô ta muốn phát điên.
Tại sao Khương Cách lại nhiều thị phi? Bởi vì có quá nhiều phụ nữ ghen tị với cô.
Khương Cách bước đến trước mặt Nhạc Bách Thanh, cô cao hơn hẳn cô ta. Đôi mắt đang nhìn Nhạc Bách Thanh hơi nheo lại, trong đôi mắt hoa đào chứa vẻ khinh thường mà lạnh nhạt.
“Có chuyện gì thì nói trước mặt tôi, đừng nói sau lưng.”
Vẻ khinh thường trong mắt cô đã kích thích Nhạc Bách Thanh. Cô ta thà rằng Khương Cách đánh mình như đánh Giản Nghiên lúc trước, chứ không hề muốn bị Khương Cách nhìn với ánh mắt ấy.
Khương Cách xoay người vặn vòi nước đang chảy ào ào, Nhạc Bách Thanh thít cổ, nhìn thẳng vào Khương Cách rồi cười lạnh nói: “Dám làm không dám nhận à? Nếu để tôi bắt được…”
Khương Cách nhấc tay lên, Nhạc Bách Thanh lập tức trợn trừng mắt, ngậm miệng lại.
Khương Cách hạ tay xuống, trong mắt mang theo vẻ cảnh cáo: “Nếu cô còn vạ miệng lần nữa, nói không chừng tôi sẽ khiến cô toại nguyện thật đấy.”
“Nhớ kỹ.” Khương Cách nói: “Nếu cô đã làm tôi khó chịu, thì cô khó chịu chỗ nào tôi sẽ chọc vào chỗ ấy.”
Nói xong, Khương Cách quay người rời khỏi toilet.
Nhạc Bách Thanh nhìn bóng lưng của Khương Cách, cô ta cảm nhận được sự kiêu ngạo ngông cuồng của Khương Cách, nhưng Khương Cách hoàn toàn có tư cách để hành xử như thế trước mặt cô ta, điều này càng khiến cô ta khó có thể nhẫn nhịn.
“Khương Cách!” Nhạc Bách Thanh không kìm được mà gọi, giọng cô ta khản đặc: “Cô đừng có phách lối như vậy, tôi không tin cô không có điểm yếu, tôi…”
Khương Cách quay người lại, Nhạc Bách Thanh lập tức câm miệng, cô ta nhìn cô gái đang đứng dưới ánh đèn trước cửa, làn da tái nhợt đến trong suốt, đôi mắt hoa đào màu nâu lạnh như băng. Khương Cách nhìn cô ta với ánh mắt sắc bén như dao.
“Cho dù tôi có điểm yếu, cô dám động vào không?”
Cô xoay người biến mất sau cánh cửa, Nhạc Bách Thanh cắn chặt môi.
Khương Cách vừa ra ngoài đã thấy Quý Tranh đang chờ. Anh đứng bên lan can lầu hai, ánh đèn dịu dàng bao phủ lên người anh.
Dáng người anh cao lớn thẳng tắp, sườn mặt góc cạnh rõ ràng, ánh mắt đang bình tĩnh nhìn về một góc nào đó dưới lầu một, vừa nghe thấy tiếng bước chân, anh lập tức quay đầu sang. Thấy rõ người tới là Khương Cách, đáy mắt anh lập tức trở nên dịu dàng.
Tâm trạng căng thẳng của Khương Cách đã được thư giãn, Quý Tranh nhìn cô hỏi: “Xử lý xong rồi à?”
“Ừm.” Khương Cách đi sang: “Tôi không đánh cô ta.”
Cô vừa rửa tay còn chưa kịp lau, giọt nước chảy dọc theo đầu ngón tay rơi xuống sàn gỗ. Quý Tranh khẽ bật cười nói: “Tôi biết, muốn ra ngoài đi dạo không?”
Hai người đến bãi biển, lát nữa phải quay phim, Khương Cách không có nhiều thời gian nghỉ ngơi. Lúc thợ trang điểm rời khỏi toilet thì đụng phải Tiểu Bàng đang chờ bên ngoài. Nhìn thấy vẻ mặt của cô ấy có gì đó khác thường, Tiểu Bàng bèn gọi anh đến. Quý Tranh không biết trong toilet đã xảy ra chuyện gì, nhưng anh thấy được lúc ra ngoài cảm xúc của Khương Cách hơi bất ổn, thế nên bèn dẫn cô đi điều chỉnh tâm trạng.
Trở lại Lê Thành đã nửa tháng, công việc của Khương Cách vừa chồng chất vừa phức tạp, nhưng cô hoàn thành rất tốt. Cô đã không còn là cô gái đứng giữa sân vườn ngắm hoa lê nở lúc ấy.
Đã trở về lâu như vậy, Khương Cách đã khá thích ứng với trạng thái công việc hiện nay. Những ngọn đèn ven biển đã sáng lên, trên bờ cát có ánh sáng nhàn nhạt, gió biển vẫn lạnh căm. Quý Tranh bước trên bãi cát mềm mại, lần đầu tiên nhắc đến chuyện trong căn nhà cũ với cô.
“Bây giờ có lẽ hoa lê đã rụng hết rồi.” Quý Tranh nói, “Em đi đúng lúc hoa nở rộ.”
Dù đã vào tháng Tư nhưng Khương Cách vẫn mặc áo khoác lông thật dày, áo lông bao bọc cơ thể cô. Khương Cách cúi đầu nhìn bộ trang phục diễn trên người, cô chớp mắt rồi khẽ “ừm” một tiếng.
Hai người đi tới bờ biển, đêm nay trăng tròn vành vạnh, ánh trăng chiếu sáng gợn sóng lăn tăn, từng đợt từng đợt xô vào bờ, rồi từng đợt từng đợt rút đi, hạt cát bên bờ biển bị cuốn trôi đi, tựa như những hồi ức bị cuốn về nơi xa thẳm.
“Hè năm nay em không có thời gian.” Quý Tranh nhìn Khương Cách, nói: “Nếu không thì chúng ta có thể đi hái lê.”
Khương Cách giẫm lên cát, bàn chân như đang bị lún xuống, cô nói: “Lê mua ở đâu cũng được mà.”
Người đàn ông bên cạnh dừng bước, Khương Cách cũng dừng theo, cô quay đầu nhìn anh. Ánh trăng chiếu sáng bờ biển, cũng chiếu sáng Quý Tranh, cô có thể nhìn thấy nét dịu dàng trong đáy mắt anh.
“Không giống nhau.” Quý Tranh nói xong thì khẽ bật cười: “Rõ ràng em cũng biết mà.”
Đã rất lâu rồi anh chưa nói chuyện với cô như thế, cảm xúc của Khương Cách dần thay đổi. Cô né tránh theo bản năng, mặt cũng đanh lại, tiếng sóng vỗ hòa cùng tiếng tim đập thình thịch của cô.
Quý Tranh bước đến bên cạnh cô, cô cảm nhận được hơi thở của anh một cách rõ ràng. Anh cúi đầu nhìn thẳng vào mắt cô rồi hỏi: “Lúc trở về em nắm cánh tay tôi. Khương Cách, khi ấy em muốn điều gì?”
Rõ ràng chuyện này đã xảy ra nửa tháng trước, tựa hồ như đã trôi qua rất lâu rồi, nhưng cảm xúc ấy vẫn in sâu trong tâm trí cô không thể nào xóa nhòa. Khương Cách né tránh ánh mắt của anh, trả lời: “Không có gì.”
Nhận ra cảm xúc của Khương Cách đã thay đổi, Quý Tranh không gặng hỏi nữa, anh đội mũ áo lông lên cho cô, rồi dịu dàng mỉm cười.
“Lúc ấy cho dù em muốn gì, tôi cũng sẽ cho em.”
Gió biển thổi vùn vụt, trong lòng thoáng lạnh lẽo, Khương Cách ngẩng đầu nhìn anh, anh đứng gần như thế, chỉ cần đưa tay ra là có thể chạm tới. Khương Cách muốn bước một bước đến gần anh hơn, nhưng chưa kịp bước, điện thoại của cô đã vang lên.
Khương Cách hoàn hồn lại, cô lấy điện thoại ra. Nhìn thấy cái tên trên màn hình, cô lập tức nhận cuộc gọi.
“Chị ơi.” Khương Đồng gọi, dường như gió đã xuyên qua ống nghe thổi đến đầu bên kia, Khương Cách nghe thấy tiếng Khương Đồng khẽ ho khan.
Tiếng gió thổi xen lẫn với giọng nói của Khương Đồng, nhịp tim của Khương Cách dần ổn định lại, cô đáp: “Ừm.”
Đầu bên kia, Khương Đồng trầm mặc một lúc lâu như đang do dự, một hồi lâu sau, cô bé nói với Khương Cách.
“Chị, em cảm thấy có người đang theo dõi em.”
Cả người Khương Cách lập tức căng cứng.