Chương 7
Sau khi Bạch Tông Quân ghé thăm, những cảnh quay tiếp theo của đoàn phim bỗng trở nên suôn sẻ lạ thường. Lam Đại cũng cố gắng hơn mọi khi, không còn phạm những lỗi sai cơ bản như quên lời thoại nữa, anh ta càng kính cẩn lễ phép với Khương Cách hơn.
Khương Cách vẫn diễn như bình thường. Đến cuối năm, đoàn làm phim đã hoàn tất các cảnh quay. Sau khi “Túc” đóng máy, Khương Cách cũng không có thời gian nghỉ ngơi. Năm mới đã cận kề, lịch trình của cô càng lúc càng dày đặc. Năm nay cô có một bộ phim Tết sắp được phát sóng, phải bay đi khắp nơi tuyên truyền, mãi đến xế chiều ngày hai mươi tám Tết cô mới trở về Nam Thành.
Sau khi đáp xuống Nam Thành, Khương Cách không có thời gian về nhà nghỉ ngơi, mà phải đi thẳng đến dance studio L. Cô được mời biểu diễn vũ đạo trong tiết mục cuối năm của Nam Thành. Hôm nay luyện tập vũ đạo, ngày mai sẽ phải đến đài truyền hình diễn tập để ghi hình.
Bây giờ là thời đại của minh tinh lưu lượng, có minh tinh góp mặt thì sẽ có tỷ lệ người xem cao, bởi thế các đài truyền hình đều mời hàng loạt minh tinh cho tiết mục cuối năm. Tiết mục múa mà Khương Cách phải trình diễn tên là “Bốn mùa”, bốn tiểu hoa lưu lượng đang hot sẽ vào vai Xuân Hạ Thu Đông.
Bốn tiểu hoa này có địa vị ngang nhau trong giới giải trí, nhưng hễ có nhiều người thì sẽ phải sắp xếp vị trí một hai ba bốn. Vừa được xác nhận, tiết mục này đã lập tức lên hot search, vị trí center khiến mọi người xôn xao bàn luận. Fan hâm mộ gây chiến với nhau, nhà nào cũng cho rằng thần tượng của mình mới là người được xếp vai mùa Xuân. Tổ sản xuất chương trình đã ngầm thừa nhận người vào vai “Xuân” là Khang Kiều.
Nhưng kết quả sau cùng lại là Khương Cách vào vai mùa Xuân. Khang Kiều vào vai Hạ, Lâm Văn Dao vào vai Thu, Lý Tư Tân vào vai Đông. Thứ tự vừa được công bố, fan hâm mộ càng cắn xé nhau ác liệt hơn, thậm chí còn có tin Khương Kiều không tham gia nữa, cuối cùng mọi chuyện đi vào ngõ cụt.
Quý Tranh không hiểu rõ giới giải trí. Thân là tiền bối, Tiểu Bàng và Lý Nam sẽ thường xuyên phổ cập cho anh. Đến lúc phổ cập việc Khương Cách giành được vị trí center, giọng Tiểu Bàng tràn đầy tự hào, cô ấy nói với Quý Tranh: “Ngay từ đầu tổ sản xuấn đã quyết định giao vị trí center cho Khương Gia, lúc trước chỉ là tung tin câu like thôi, để tạo độ hot cho tiết mục ấy mà. Anh Tranh, anh có biết vì sao ngay từ đầu Khương Gia đã được chọn làm center không?”
Quý Tranh liếc mắt nhìn Khương Cách ngồi bên cạnh, Khương Cách đang vùi mình trong chiếc áo lông, mũ che kín mặt cô, dường như cô đã ngủ thiếp đi. Làm việc quay cuồng suốt mười mấy tiếng, người sắt cũng không chịu nổi.
Quý Tranh trầm giọng, cười nói: “Bởi vì cô ấy múa đẹp nhất.”
Anh vừa dứt lời, giọng nói Khương Cách vang lên dưới lớp áo lông, giọng cô khàn khàn, bị lớp áo lông ngăn cản, ngữ điệu cũng hơi biếng nhác: “Anh còn chưa bao giờ thấy tôi múa.”
Quý Tranh khẽ cười, nói: “Xem rồi cũng sẽ nghĩ thế.”
Anh nói xong, cô gái dưới mũ áo lông không trả lời. Một lúc lâu sau, Khương Cách lại kéo sụp mũ xuống che kín khuôn mặt mình.
Tiểu Bàng dè dặt nhìn Khương Cách, gật đầu lia lịa nói với Quý Tranh: “Chính xác luôn.
Vài năm trước, trên diễn đàn mở cuộc bình chọn bốn lưu lượng tiểu hoa thế hệ mới. Bốn nữ diễn viên đều là gương mặt vô cùng quen thuộc trong những bộ phim thần tượng. Năm đó lúc có kết quả, thành tựu và lượng fan hâm mộ của bốn người cũng xấp xỉ nhau, nhưng ba lưu lượng tiểu hoa kia đều từng được đào tạo chuyên nghiệp, riêng Khương Cách là xuất thân kém nhất, còn chưa học hết cấp ba. Cũng vì chuyện này mà suýt chút nữa Khương Cách đã bị gạch tên.
Nhưng chưa đầy một năm, thực lực và thành tựu của bốn người dần dần có khoảng cách. Khương Cách có số lượt bình chọn thấp nhất, nhưng lại là người đóng nhiều phim nhất trong năm, cũng là tiểu hoa với thành tích tốt nhất. Vì thế mà hiện tại trong bốn tiểu hoa, Khương Cách dần dần lấn áp Khang Kiều – người vốn có số phiếu cao nhất.
Vị trí center của màn vũ đạo lần này như chong chóng đoán chiều gió, trong vòng một năm kể từ khi vị trí center được xác định, địa vị của Khương Cách trong dàn tiểu hoa càng trở nên vững chắc.
Dance studio L nằm trên tầng hai của một tòa cao ốc giữa trung tâm Nam Thành, studio này đảm nhận việc sáng tác và tập luyện vũ đạo cho tiết mục cuối năm của đài truyền hình Nam Thành. Ngày mai là lần diễn tập cuối cùng, một vài vũ công đã rời đi, số còn lại đang tập luyện tại studio. Nhóm vũ công phụ đạo đã sớm nghe nói Khương Cách sắp đến, Khương Cách vừa vào cửa đã bị bọn họ bao vây. Vì quá đông người, Khương Cách chỉ ký tên qua loa vài cái, sau đó được Quý Tranh hộ tống đến phòng tập múa.
Khương Cách đã đóng cảnh đánh võ lâu năm, khả năng học thuộc động tác của cô rất tốt, học vũ đạo rất nhanh. Nhưng “Bốn Mùa” là điệu múa cổ điển, khác với động tác đánh võ, phải chú ý đến sự liền mạch của động tác, dáng người phải mềm mại, cơ thể phải dẻo dai. Đoạn vũ đạo của Khương Cách có động tác xoạc chân và ngã người ra sau, eo của cô dẻo, động tác ngã người đã đạt chuẩn, nhưng động tác xoạc chân vẫn chưa hoàn hảo lắm.
Sau khi tiến vào phòng tập múa, Khương Cách tập luyện liên tục từ xế chiều đến tối muộn. Trong lúc Khương Cách luyện tập, Quý Tranh đứng bên ngoài lớp kính cửa, nhìn Khương Cách luyện tập từ trúc trắc đến nhuần nhuyễn.
Quả thật Khương Cách múa rất đẹp, từ lúc cô quay phim Quý Tranh đã nhìn ra.
Sau khi kết thúc lần tập luyện cuối cùng, giáo viên dạy múa bảo Khương Cách nghỉ ngơi một lát. Khương Cách ngồi trên sàn nhà cầm ly uống nước. Nhảy múa với cường độ cao khiến cơ thể cô mệt mỏi rã rời, tóc con trên trán đều mướt mồ hôi.
Đang uống nước, Khương Cách bỗng ngước mắt nhìn ra ngoài, ánh đèn hắt bóng cô lên cửa kính của phòng tập, đan cài vào bóng dáng của người đàn ông đứng bên ngoài.
Phòng tập có bật máy sưởi, Quý Tranh đã cởi áo khoác ngoài, chỉ còn chiếc áo sơ mi đen. Anh tựa người lên bệ cửa sổ, đôi chân dài vắt chéo, nhẹ nhàng mà thoải mái. Lúc cô đưa mắt nhìn sang, anh cũng đang nhìn cô, ánh mắt hai người chạm vào nhau, Quý Tranh mỉm cười với cô.
Vừa mới ngừng tập luyện, nhịp tim của Khương Cách vẫn chưa ổn định lại, trái tim đập dồn dập mà mạnh mẽ trong lồng ngực. Dòng máu cuộn trào khiến hai má cô nóng rực lên, Khương Cách dời mắt đi.
Uống nước xong, Khương Cách không nghỉ ngơi nữa mà đứng dậy tiếp tục luyện tập.
Tiểu Bàng ở trong phòng tập với Khương Cách, cô ấy cầm ly nước đi ra ngoài rót nước cho Khương Cách. Cô ấy vừa bước ra, Quý Tranh đã đứng dậy nói: “Để tôi đi rót.”
“Vâng.” Tiểu Bàng mỉm cười đưa ly nước cho Quý Tranh.
Quý Tranh cầm ly nước của Khương Cách đến phòng trà nước ở cuối hành lang. Hành lang khá trống trải, tiếng bước chân vang vọng. Quý Tranh vừa cúi đầu vặn nắp bình nước thì nghe thấy tiếng nói chuyện vang lên từ một ngã rẽ ở phía cuối hành lang.
“Tôi không lấy được chữ ký của Khương Cách.”
“Tôi cũng không có, cô ta chỉ ký có mấy cái, ai mà giành được!”
“Hôm qua lúc Lý Tư Tân đến, cô ấy ký hết cho tất cả mọi người, Khương Cách đúng là chảnh chọe. Này, cô biết không? Vai Xuân trong “Bốn Mùa” ngay từ đầu đã thuộc về Khang Kiều, sau đó Khương Cách ngủ với đạo diễn, nên mới đổi thành cô ta…”
“Ôi vãi, thế hả, tôi đã nghi là có gì mờ ám mà…”
Hai người họ là vũ công phụ đạo cho tiết mục cuối năm, vừa mới luyện tập xong thì lén lút chạy đến đây hút thuốc lá. Hai cô gái đứng trên bậc thềm cầu thang, phì phèo hút điếu thuốc trên tay. Cô gái tóc ngắn kia chưa kịp dứt lời, bỗng nghe thấy phía trên truyền đến vài tiếng gõ lên tay vịn cầu thang.
Hai người họ lập tức ngẩng đầu, một người đàn ông đang đứng trên cầu thang nhìn xuống. Ánh đèn chiếu rọi lên khuôn mặt anh tuấn, đôi mắt đen trong vắt không nhìn rõ được cảm xúc.
Đến lúc nhìn thấy rõ khuôn mặt của người đàn ông, vẻ mặt hai cô gái lập tức thay đổi. Quý Tranh là vệ sĩ của Khương Cách, dáng người chuẩn, vẻ ngoài điển trai, lúc ở phòng tập luyện vũ đạo bọn họ còn bàn tán về anh.
Hai cô gái nhìn Quý Tranh, sau đó lại quay sang nhìn nhau, sợ đến mức đứng sững ở đó.
“Sau này đừng nói xấu sau lưng người khác.” Quý Tranh rũ mắt nhìn hai người họ, giọng nói nhã nhặn mà lạnh lùng: “Tôi đánh đau lắm đấy.”
Hai cô gái hoàn hồn, liên tục nói xin lỗi, sau đó cuống quít chạy xuống lầu.
Đợi đến khi bóng người trên hành lang biến mất, Quý Tranh hoàn hồn, xoay người trở về phòng trà nước.
Khương Cách luyện tập đến mười giờ tối.
Sau khi tập xong đã rất trễ, Quý Tranh bảo Lý Nam và Tiểu Bàng về nhà trước, anh lái xe chở Khương Cách về. Khương Cách không có ý kiến gì với chuyện này, sau khi lên xe, cô tựa đầu vào cửa sổ.
Cơ thể cô vô cùng mệt mỏi vì phải làm việc liên tục, gây ảnh hưởng đến tâm trạng của cô. Sau khi luyện múa xong, cô vẫn chưa hài lòng với động tác xoạc chân của mình, cả người cô trở nên căng thẳng, bầu không khí quanh cô cũng vô cùng lạnh lẽo.
Cảnh đêm Nam Thành vô cùng xinh đẹp, những ngọn đèn đường cao vời vợi hòa cùng những tòa nhà cao ốc san sát nhau, xe cộ trên đường đông như mắc cửi.
Cơ thể đã mệt mỏi rã rời, nhưng Khương Cách lại không buồn ngủ, đôi mắt hoa đào phản chiếu ánh sáng ngoài cửa sổ, trong tâm trí chỉ còn lại động tác xoạc chân mà cô không thể làm tốt được.
Ánh đèn lập lòe trước mắt, cơ thể Khương Cách càng lúc càng cứng đờ, động tác trong đầu dường như càng lúc càng tệ, đầu gối quá cong, mũi chân cũng không thẳng… Khương Cách rất bực bội, bực bội đến mức lo lắng.
Giữa cơn bực dọc, chiếc xe đang chạy băng băng bỗng nhiên dừng lại bên hàng cây ven đường. Khương Cách nhíu mày quay đầu lại, Quý Tranh mở dây an toàn, bóng cây ven đường khẽ lay động trên khuôn mặt anh.
Quý Tranh mỉm cười với cô, đôi mắt đen trong vắt chứa chất sự dịu dàng: “Đợi tôi một chút.”
Đôi mày đang nhíu chặt hơi giãn ra, Khương Cách không trả lời, chỉ quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ. Không trả lời có nghĩa là đồng ý, Quý Tranh mở cửa xuống xe.
Bây giờ chỉ mới mười giờ rưỡi tối, gió lạnh buổi đêm táp vào da từng cơn đau buốt. Sau khi Quý Tranh xuống xe, Khương Cách quay đầu nhìn sang, trong cơn gió lạnh, dáng người anh thẳng tắp mà rắn rỏi, tựa như hàng cây ven đường.
Anh bước đến trước một sạp hàng nhỏ, sau khi nhìn thấy rõ sạp hàng bán gì, Khương Cách mở cửa bước xuống xe.
Trong lúc chủ sạp lấy đồ ăn, Quý Tranh nói chuyện phiếm với chủ sạp.
Quý Tranh hỏi: “Kẹo hồ lô bán rẻ thế à?”
Chủ sạp: “Ừ, bán xong sớm về nhà sớm, cũng gần hết năm rồi.”
Quý Tranh nói: “Lấy cho tôi hết mấy xâu còn lại.”
Chủ sạp đáp: “Vâng.”
Cầm kẹo hồ lô, Quý Tranh quay người bước về phía xe, vừa quay đầu lại đã thấy Khương Cách đứng bên cạnh xe. Cô khoác chiếc áo lông dài màu đen, trông vẫn gầy yếu như trước, tựa như chỉ cần một ngọn gió thổi sẽ khiến cô ngã mất.
Khương Cách nhìn Quý Tranh bước tới, một tay anh cầm mấy xâu kẹo hồ lô, tay còn lại chỉ cầm một cây. Sau khi đến bên cạnh cô, anh đưa xâu kẹo hồ lô kia tới.
“Ăn không?”
Kẹo hồ lô được làm bằng tay, trên que gỗ thật dài xiên qua vài quả sơn tra đỏ rực, bên ngoài phủ một lớp vỏ bọc bằng đường trong suốt, nhìn thôi đã có thể tưởng tượng ra hương vị của nó.
Khương Cách không nhận lấy, cô liếc nhìn Quý Tranh, nói: “Tôi đang kiêng đường.”
Quý Tranh khẽ bật cười: “Ăn ngon lắm.”
Khương Cách không ăn, Quý Tranh cầm xâu kẹo hồ lô, chuẩn bị cắn một miếng. Vừa đưa đến gần miệng, tay anh lại bị một đôi tay lạnh buốt nắm chặt lấy.
Quý Tranh khựng lại, Khương Cách nắm lấy tay anh, đưa đến bên miệng mình, khẽ cắn một miếng. Vị chua của quả sơn tra hòa với vị ngọt của lớp vỏ bọc đường lan tỏa trong miệng, đầu óc căng thẳng của cô cũng lập tức được thả lỏng. Buông tay Quý Tranh, Khương Cách khẽ nhai, thấp giọng nói: “Không ngon bằng tôi làm.”
Trên mu bàn tay còn lưu lại xúc cảm từ lòng bàn tay cô, mịn màng, lạnh buốt, mềm mại, Quý Tranh hơi thất thần, nhìn nửa quả sơn tra bị Khương Cách cắn. Quý Tranh bật cười, ngạc nhiên hỏi: “Cô cũng biết làm món này sao?”
“Ừm.” Khương Cách trả lời, nói: “Anh Thái Kỷ nhìn trúng tôi lúc tôi đang bán kẹo hồ lô.”
Giữa thành phố tuyết rơi mịt mù, bên bờ sông đã đóng băng, cô ngồi trên xe, nương theo ánh đèn từ quầy đồ nướng bên cạnh đọc sách tiếng Anh. Mái tóc đen tung bay trong gió, đôi môi khẽ mím đỏ bừng mọng nước như kẹo hồ lô bên trong lồng kính, lại giống như có những bâng khuâng không thể nói thành lời.
Đây là lần đầu tiên Khương Cách nhắc đến quá khứ của cô, anh biết Khương Cách xuất thân không tốt, nhưng không ngờ rằng cô từng phải bán kẹo hồ lô. Mười bảy tuổi, cô ký hợp đồng với công ty quản lý, bán kẹo hồ lô đã là chuyện của trước tuổi mười bảy.
Quý Tranh hỏi: “Quê cô ở đâu?”
Khương Cách trả lời: “Bắc Thành, lâu lắm rồi tôi chưa về, nơi đó tuyết rất lớn.”
Dứt lời, Khương Cách ngẩng đầu nhìn bầu trời đêm tối đen như mực, không có sao, đêm nay trời không đẹp.
“Sau khi đến Nam Thành, tôi cũng không còn thấy tuyết nữa.”