Chương 27: quà chia tay
Thẩm Đường cho mình kỳ hạn thất tình là ba đến năm ngày, bây giờ đã gấp hai lần thời gian trôi qua, tối hôm qua cô mới kết thúc công việc trở về khách sạn, trong vô thức đã soạn một cái tin nhắn: [Đang làm gì vậy?]
Đánh ra dấu chấm hỏi cuối cùng kia cô mới giật mình, cô và Tưởng Thành Duật đã chia tay rồi.
Hôm nay là ngày thứ mười ba kể từ lúc chia tay.
Ngày đầu tiên cũng không đau khổ đến như vậy.
Thẩm Đường lật một tờ kịch bản ra, tập trung tinh thần xem cảnh phim quan trọng.
Hoàng Thượng lập trữ quân, quần thần tranh chấp không ngừng, hậu cung cũng âm thầm cấu kết.
Xem một chút đã không thể không phân tâm.
"Chị Đường, có tin nhắn đến nè." Trợ lý đưa điện thoại cho cô.
Suy nghĩ của Thẩm Đường trở về, là tin nhắn đến từ số điện thoại của Trần Nam Kình.
[Đường Đường, thật xin lỗi, nhân vật trong phim ‘Đầu hạ năm ấy’ mà con thử, đoàn đội đã mở mấy lần nhưng vẫn không thống nhất ý kiến, đó là bộ phim của Nhất Nặc nên dì Phàn con rất thích, ba cũng không muốn con không vui. Về sau nếu có kịch bản phù hợp, ba sẽ đề cử con.]
Ngụ ý quá rõ ràng, đây là từ chối vai diễn của cô.
Cô vừa xem hết tin nhắn, vừa lúc chị Lỵ gọi điện thoại đến.
"Chị vừa nhận được điện thoại từ trợ lý của Phàn Ngọc, bảo vai diễn của em bị tước rồi.” Vai diễn trong bộ phim này đã hoàn toàn thất bại.
Bây giờ chị Lỵ không để ý tới mất mát, chỉ tức giận không thôi: "Một trợ lý nhỏ của Phàn Ngọc kia, giọng điệu lại ngông cuồng đến thế, thật đúng là xem chúng ta như món đồ chơi mà."
Chị Lỵ ấn mí mắt: “Trợ lý của Phàn Ngọc còn nói đạo diễn Trần đã cho em biết tin tức này, sao em không nói với chị một tiếng vậy?"
Thẩm Đường: "Vừa mới nhận được thì chị đã điện thoại đến."
"Nói cái gì thế?"
"Còn có thể nói cái gì chứ."
Cũng đúng, chị Lỵ thở dài, tự trấn an bản thân mình: "Vậy mà lại thất bại, dù sao cũng là một bộ phim mà thôi, không có gì to tác. Vốn là muốn tranh cơ hội để em có thể dệt thêm hoa trên gấm thôi, không có cũng không quan trọng, em đừng để trong lòng."
Thẩm Đường hỏi: "Thật sự là trợ lý của Phàn Ngọc gọi cho chị sao?"
"Đúng vậy, sao thế?"
"Không có gì." Thẩm Đường lấy cớ muốn xem kịch bản, cúp điện thoại.
Cô trả lời dãy số vừa rồi mà Trần Nam Kình gửi tới tin nhắn: [Sau này đừng gửi tin nhắn cho tôi nữa, không cảm thấy buồn nôn sao? Tôi buồn nôn.]
Đầu điện thoại kia, Phàn Ngọc nhìn thấy dòng tin nhắn trả lời lại, trong lòng bà ta thoải mái không ít, tốt nhất đời này cô và Trần Nam Kình đừng liên lạc nữa.
Bà ta xóa khung chat.
Trả điện thoại lại chỗ cũ.
Trần Nam Kình không thích người khác động vào điện thoại ông ta.
Vì bộ phim ‘Đầu hạ năm ấy’ này mà bà ta đau khổ đến thấu tim, nhưng Trần Nam Kình vẫn quyết định muốn để nhân vật đó cho Thẩm Đường. Thật lòng muốn Thẩm Đường diễn, Nhất Nặc chỉ thành vật làm nền.
Đương nhiên bà ta cũng kiên quyết không cho phép Thẩm Đường và Trần Nam Kình sớm chiều ở chung như thế.
Trần Nam Kình cứ đến phòng họp bên cạnh mở hội nghị, vì thế bà ta đành phải ra tay gọi điện thoại với người đại diện của Thẩm Đường trước, mấy ngày này bà ta quá bị động rồi, hi vọng có thể dựa vào chiến tranh lạnh để khiến ông ta thỏa hiệp.
Thế mà không có chút hiệu quả nào.
Hội nghị hôm nay, là bàn về quyết định lúc nào sẽ đăng tuyên bố Thẩm Đường là diễn viên chính.
Phàn Ngọc không thể ngồi đây chờ chết.
30 phút sau, tan họp, Trần Nam Kình về phòng làm việc.
Nhìn thấy Phàn Ngọc đang ở phòng làm việc của mình, Trần Nam Kình nhíu mày lại nhưng cũng không lên tiếng.
Phàn Ngọc nghiêm mặt, trong đầu uất ức như măng mọc sau mưa phá đất mà lên, bỗng nhiên điên cuồng, Trần Nam Kình chỉ vì một cái kịch bản mà lại trưng ra sắc mặt như thế cho mình nhìn sao?
Trần Nam Kình có vẻ hơi mệt mỏi, không muốn tranh luận với bà ta.
Phàn Ngọc lười nhác lại nói vòng vo, vòng vo cũng không vòng qua được: "Tôi vừa mới thông báo cho người đại diện của Thẩm Đường, lần này không có duyên hợp tác, sau này có cơ hội sẽ bàn đến, Còn có, tôi đã ký hợp đồng với một diễn viên nữ khác."
Trần Nam Kình lập tức ngẩng đầu lên, không thể nhịn được nữa: "Phàn Ngọc, rốt cuộc bà muốn làm cái gì?"
Phàn Ngọc đứng lên khoanh tay lại, bà ta hiểu nên làm thế nào mới có thể hóa giải mâu thuẫn lần này: "Không làm gì cả, tôi ghen ghét tôi ganh tị, tôi sợ liên lụy đến Nhất Nặc."
"Vì Thẩm Đường, ông không để cho tôi và Nhất Nặc yên tâm trong lòng được sao? Ông có biết biết bây giờ những thợ săn ảnh tinh mắt đến mức nào không? Dấu vết để lại đều có thể bị lật lên bất cứ lúc nào, đến lúc đó trở tay cũng không kịp nữa."
Bà ta nắm chặt hai tay lại, lấy lui làm tiến: "Là tôi không tốt, tôi thừa nhận. Ông muốn giới thiệu tài nguyên cho Thẩm Đường, tôi không ngăn cản, dù sao đó cũng là con gái của ông."
Nói xong, bà ta kết luận: "Nếu ông cảm thấy không tiện, tôi cũng có thể giới thiệu cho Thẩm Đường, nhưng không thể để cho cô ta tiến vào đoàn làm phim của ông được, bí mật mà một khi nhiều người biết thì không giữ được nữa, không cẩn thận cũng có thể để cho người khác nhìn ra mánh khóe. Cũng không phải lần đầu ông bước vào cái giới này, dư luận khủng bố đến mức nào, không phải ông không biết, tôi rất sợ."
Bà ta sử dụng cách yếu thế rồiuy hiếp: "Tôi cũng đã ký hợp đồng với người ta rồi, chẳng lẽ ông còn muốn để tôi thất hứa với người khác sao? Nếu ông thật sự khăng khăng muốn để Thẩm Đường diễn, tôi không thể làm gì khác hơn là để Nhất Nặc rời khỏi, tránh bị người ta mang ra so đo, tôi không nỡ nhìn con gái mình bị người nói như vậy."
Lời nên nói bà ta đã nói ra hết, Phàn Ngọc thấy đủ thì dừng lại, để ông ta chỉnh lý văn kiện trên bàn.
"Phàn Ngọc, làm chuyện gì cũng đừng quá mức." Khuôn mặt Trần Nam Kình không biểu cảm, tự đi rót một ly trà.
Ông ta không quan tâm, đứng bên cửa sổ uống trà.
Nghĩ đến thái độ xa cách của người ba lúc Tết, nghĩ đến lần gặp mặt kia, hẳn là bà ấy cũng giống như mình, cũng là tìm cớ để đi gặp Đường Đường.
Rốt cuộc bà ấy nghĩ như thế nào, còn muốn nhận con gái sao?
...
"Cắt!" Đạo diễn rất kích động, trước đó ông ta còn lo lắng Thẩm Đường không diễn ra được hiệu quả mà mình mong muốn.
Trên mặt Thẩm Đường mang hai hàng nước mắt, đi thẳng ra khỏi phim trường, cũng không ai để ý đến cô nên không hỏi câu gì.
Trợ lý cầm ly nước và túi xách, yên lặng đi theo sau lưng cô.
Mỗi khi cô nhập vai xong, không ai dám quấy rầy.
Cảnh khóc vừa rồi, cũng là cảnh khóc duy nhất trong kịch bản này.
Chỉ có ánh mắt tuyệt tình và nước mắt thất vọng, không có bất kỳ lời kịch gì.
Hoắc Đằng nghe tin đồn liên quan đến cảnh phim của Thẩm Đường, họ nói sau khi cô nhập vai thì rất lâu sau đó mới có thể đi ra ngoài. Bộ phim này, hẳn là cô đã nhập vai rất sâu, thường xuyên một mình ngồi ở chỗ kia ngẩn người, nửa ngày mà cũng không thèm nói câu nào.
Anh ta cũng đi theo Thẩm Đường ra ngoài, muốn giúp cô lấy lại cảm xúc thật.
Vai diễn vừa rồi kia, trong cảnh quay anh ta và cô đã trở thành người xa lạ hoàn toàn.
Tình cảm vào sinh ra tử trên sa trường, cuối cùng vẫn không bù được Đế Vương bạc tình bạc nghĩa.
"Ăn chút đồ ăn nhẹ đi." Anh ta để một túi đồ trên bàn đạo cụ quay phim, là đồ ăn nhẹ thật.
Thẩm Đường lắc đầu: "Giả mù sa mưa à."
Hoắc Đằng cười, nghĩ cô thật sự đang nhập vai không cần nghi ngờ gì nữa.
Anh ta và cô sánh vai nhau đứng trước đại điện: “Quay xong cảnh ngày hôm nay, phần diễn sau này cũng sẽ nhẹ nhõm chút.
Thẩm Đường không phải đang nhập vai mà là đang suy nghĩ chuyện bên ngoài.
Nghĩ đến tin nhắn từ Trần Nam Kình, lại bỗng nhiên rất nhớ Tưởng Thành Duật, trước kia mỗi khi tâm trạng cô không tốt, nghe giọng nói của anh một cái thì giống như được chữa thương vậy.
Sau đó bên tai cô lẩn quẩn câu nói kia của anh: ‘Thẩm Đường, em có nghĩ kỹ chưa, sau khi chia tay, nếu anh gặp được người thích hợp hơn, chúng ta sẽ không thể trở về với nhau được nữa.’
Vậy mà lại uy hiếp cô.
Hoắc Đằng tự mình ăn miếng bánh ngọt kia, vừa ngọt vừa ngấy: "Gió lớn rồi, cô muốn vào trong không?"
Thẩm Đường vẫn lắc đầu như cũ: "Tôi gọi điện thoại một lát."
Hoắc Đằng thấy cảm xúc cô cũng khôi phục không ít: "Nói xong thì vào đi, nếu trong lòng còn khó chịu thì cứ tìm đến tôi, tôi sẽ giả vờ thành một bộ đồ cho cô tùy ý xả giận."
Cuối cùng trên mặt Thẩm Đường cũng vui vẻ: "không có gì đâu, tôi không nhập vai sâu đến vậy."
Trong lòng Hoắc Đằng thả lỏng, tiếp đến anh ta còn một cảnh phải quay.
Trợ lý lấy điện thoại di động ra cho Thẩm Đường, cô ấy tự động đứng cách xa mấy mét.
Đây là lần thứ hai Thẩm Đường soạn tin nhắn cho Trần Nam Kình, cách tin nhắn vừa gửi kia cũng khoảng một giờ.
Trần Nam Kình và Phàn Ngọc còn đang ở trong phòng làm việc, không khí im lặng, từ đầu đến cuối Trần Nam Kình không muốn nói chuyện với Phàn Ngọc, Phàn Ngọc đã sắp xếp thu dọn bàn làm việc chỉnh tề.
Hôm nay ông ta muốn tức giận thì cứ tức giận đi, dù sao bà ta cũng đã đạt được mục đích, hôm nay cũng đã động vào điều cấm kị của ông ta.
Đúng lúc này, điện thoại trên bàn vang lên, dãy số hiện trên màn hình là của Thẩm Đường.
Giữa lông mày Phàn Ngọc giật lên một cái, tim bà ta như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.
Bà ta hiểu rõ Thẩm Đường, lòng tự trọng của Thẩm Đường cao như vậy, sau khi nhìn thấy cái tin nhắn đó, không thể nào chủ động điện thoại lại cho Trần Nam Kình.
Nói không chừng cô sẽ thẳng tay chặn số của ông ta, về sau gặp được ở nơi công cộng cũng chưa chắc nhìn ông ta một cái.
Thế bây giờ là tình huống gì vậy?
Trần Nam Kình liếc nhìn dãy số một cái, dù bị ngược nhưng vẫn đọc trôi chảy, ông ta nhanh chóng đặt ly trà xuống, không tránh mặt Phàn Ngọc mà bắt máy nghe: "Alo, Đường Đường."
Ông ta cho là Thẩm Đường gọi đến tra hỏi vụ việc, ông ta cũng đã chuẩn bị tâm lý trước.
Trong điện thoại không có âm thanh nói chuyện.
Chỉ có tiếng gió vù vù.
Giờ phút này Thẩm Đường đang đứng ở bên ngoài đại điện, trên bậc thang nhìn xuống hoàng cung.
Bên trong đại điện, đang quay cảnh Hoàng Đế lập trữ quân.
Trong bộ phim này, con trai trưởng do cô và Hoắc Đằng sinh ra, nhưng lại không có duyên với địa vị Thái tử.
‘Sanh Tiêu cạn duyên phận’ Chính là nói vể cuộc đời của cô và Hoắc Đằng, lúc anh ta là một Hoàng tử không được yêu thương, hai người cùng nhau sánh vai chinh chiến sa trường, vậy mà sau khi anh ta đăng cơ, cô càng lúc càng xa cách.
Tình thâm thì sao, duyên rồi cũng cạn.
"Đường Đường?" Trần Nam Kình gọi cô một tiếng.
Trong bộ phim ‘Sanh Tiêu cạn duyên phận’, Thẩm đường am hiểu dẫn binh giết địch, nhưng cuối cùng lại bị hoàng cung vây giữ, giống như chim ưng gãy cánh, có lòng nhưng không đủ lực.
Cô không quen đấu đá trong Hậu cung, cho nên không thể đọ sức giành vị trí Thái tử cho chính đứa con của mình.
Trong kịch bản, cô không biết cách châm ngòi ly gián, nhưng không đồng nghĩa với việc ngoài hiện thực cô cũng không biết.
"Đường Đường." Từ đầu đến giờ Trần Nam Kình vẫn nhẫn nại gọi cô.
Ông ta khẳng định cô đang nghe, chỉ là đang cầm cự với ông ta.
Thẩm Đường đếm không hết số bậc thang trong Đại điện: "Trần Nam Kình, có phải ông hi vọng tôi hoàn toàn biến mất không? Để vết nhơ trong cuộc đời của ông sẽ được tẩy trắng, sẽ không ai biết ông còn có đứa con gái này, còn có đoạn hôn nhân hoang đường không dám thừa nhận này nữa."
Trái tim Trần Nam Kình như bị dao cắt: "Đường Đường, con nói gì vậy, sao ba lại không muốn nhìn thấy con? Con nói cái gì mà vết nhơ trong cuộc đời? Không có, cho tới bây giờ ba chưa từng cho rằng như vậy. Lúc con vừa ra đời ba yêu con bao nhiêu, bây giờ vẫn mãi như thế."
Thẩm Đường từng bước cho ông ta biết cái bẫy này: "Nói những lời này thì có ý nghĩa gì? Trong tin nhắn ông dám nói còn ở trước mặt thì không dám nói sao?"
Trần Nam Kình không hiểu chuyện gì: "Tin nhắn gì, ba nhắn cho con lúc nào chứ?"
Thẩm Đường cười lạnh: "Đạo diễn Trần, trí nhớ ông kém như vậy sao, hay là làm rồi bây giờ mới bắt đầu hối hận, không muốn thừa nhận à?" Cô nhắc nhở ông ta: "Một giờ trước."
Trần Nam Kình ngu ngốc đến mấy cũng hiểu được chuyện gì đang xảy ra, ông ta lạnh lùng nhìn về phía Phàn Ngọc, vậy mà bà ta dám lén lấy điện thoại ông ta gửi tin nhắn cho Đường Đường.
Phàn Ngọc rất ít khi gặp bộ dạng này của Trần Nam Kình, ánh mắt chứa đầy cơn giận dữ, bà ta biết mình đã đụng phải ranh giới cuối cùng của Trần Nam Kình, lấy điện thoại của đàn ông đã đành, còn cầm điện thoại đàn ông gửi tin nhắn đi, đây xem như là quả mìn của tất cả đàn ông trên thế giới.
Cũng là Trần Nam kình.
Không phải chưa từng trải qua sóng gió, Phàn Ngọc vẫn có thể bình tĩnh: "Tôi chỉ là thông báo cho cô ta bộ phim đó không thích hợp thôi, không hề nói việc gì khác."
Cũng may, tin nhắn kia bà ta không nói lời gì khó nghe, cho dù Thẩm Đường chụp màn hình cho Trần Nam Kình xem, cùng lắm Trần Nam Kình cũng chỉ tức giận, sẽ không làm gì bà ta.
Thẩm Đường có thể nghe được Phàn Ngọc nói gì qua điện thoại, cô tiếp tục thêm mắm thêm muối: "Hoá ra là vợ ông, khó trách. Ông chuyển lời với bà ta, nếu bà ta còn tiếp tục bốn năm lần quấy rối tôi, tôi sẽ khiến bà ta hối hận. Còn nữa, bảo bà ta dừng dùng giọng điệu đó nhắn tin vào số điện thoại của tôi, thật sự bẩn mắt."
Trần Nam Kình kiềm chế cơn giận với Phàn Ngọc: "Con có ý gì vậy? Bà ấy gửi rất nhiều tin nhắn cho con sao?"
Phàn Ngọc chẳng biết thế nào: "Tôi... tôi gửi nhiều lúc nào?"
Bỗng nhiên bà ta hiểu được, Thẩm Đường đang muốn vu oan cho mình, muốn gán tội cho người khác sợ gì không có lý do.
Trong điện thoại, Thẩm Đường tiếp tục nói: "Đạo diễn Trần, nếu ông không gửi tin nhắn cho tôi, vậy tất cả tin nhắn tôi nhận được những năm nay, chắc đều là kiệt tác của vợ ông. Ông chuyển thêm lời với bà ta, nợ mới nợ cũ với bà ta tôi đều sẽ ghi lại. Bây giờ cơ thể ông nội tôi không tốt, tôi tạm thời chịu đựng bà ta, không muốn khuấy động khiến dư luận xôn xao, để ông nội tôi lo lắng. Còn sau này, cho dù bà ta muốn khóc cũng không có chỗ để khóc."
Nói xong, cô thẳng tay cúp điện thoại.
Lúc mới nhận được tin nhắn kia, cô đã có cảm giác đó là của Phàn Ngọc rồi, bởi vì Trần Nam Kình vẫn còn có một chút lương tâm cuối cùng, sẽ không nói ông ta quan tâm dì Phàn ở trước mặt cô.
Giả vờ vô tội, châm ngòi ly gián cô cũng biết, chỉ sợ Phàn Ngọc chơi không lại thôi.
Bây giờ Phàn Ngọc hết đường chối cãi với Trần Nam Kình.
Không có chứng cứ sự việc, Phàn Ngọc chỉ có thể im lặng.
Muốn chơi một ván này với cô, chỉ sợ cô bất tử rồi.
Có một ngày, cô sẽ để cho tất cả bọn họ, từng người một đều ân hận.
Gió bên ngoài càng lúc càng lớn.
Trợ lý yên lặng đứng ở bên cạnh, cầm trong tay áo khoác của Thẩm Đường, quên luôn phải đi lên đưa cho cô. Bỗng nhiên Thẩm đường cười: "Có phải bị chị dọa sợ rồi không?"
Trợ lý phản ứng chậm nửa nhịp, lắc đầu: "Em cảm thấy rất hả giận mà. Đổi lại là em, em cũng sẽ làm như vậy đó." Những năm nay, cô ấy cũng mơ hồ đoán ra được thân thế của Thẩm Đường, chỉ là chưa từng nhắc đến với người thứ hai, kể cả chị Lỵ.
Trước đó cô ấy còn chưa xác định, cho đến lúc vừa rồi.
Hoá ra cô thật sự là con gái của đạo diễn Trần.
"Chị Đường, Phàn Ngọc lấy danh nghĩa đạo diễn Trần gửi nhiều tin nhắn đến cho chị như vậy sao?" Chuyện này phải khổ sở cỡ nào. Cô ấy là người ngoài cuộc nghe thôi cũng đau lòng.
Thẩm Đường tắt điện thoại đưa cho trợ lý, không che giấu chút nào: "Không có, hôm nay là lần đầu tiên bà ta gửi đến. Phàn Ngọc không ngốc đến mức mãi gửi tin nhắn cho chị đâu, vừa rồi là chị cố ý mượn cơ hội này bẫy ngược bà ta trước mặt Trần Nam Kình, để bà ta nếm thử cảm giác bị đâm sau lưng là thế nào. Không phải bà ta thích uống trà xanh sao, chị cho bà ta uống miễn phí đến nôn ra luôn."
Phàn Ngọc đã ở trong cái giới này ba mươi năm, EQ bà ta cực cao, làm việc có thủ đoạn, cho dù không thích ai cũng giấu kín trong lòng, để người ta không thể làm gì mình. Trợ lý lo lắng: "Lần này chắc chắn Phàn Ngọc sẽ tức gần chết, với tính tình của bà ta, không dễ dàng gì bỏ qua cho chị đâu, nói không chừng sau này còn muốn ngáng chân chị đó."
Thẩm Đường không quan trọng: "Không sao, chị quen rồi."
Lúc cô ra mắt khoảng hai năm, một vai diễn nhỏ còn không có, hoạt động thương mại thường xuyên bị hủy bỏ mà không hiểu tại sao, đến bây giờ, một nửa dữ liệu không mấy tốt đẹp về cô, đều là do Phàn Ngọc ban tặng."
Nhiều chuyện như vậy, dăm ba câu cũng nói không rõ, nhưng tất cả cô đều nhớ kỹ.
Sau này, đủ số rồi cô sẽ hoàn trả, không ai có thể trốn thoát.
...
Vào lúc ban đêm, ‘Đầu hạ năm ấy’ lại lên hotsearch lần nữa.
Đạo diễn Chu Minh Khiêm, Trần Nhất Nặc và Cố Hằng ăn liên hoan, trong bữa tiệc có mấy người cười cười nói nói, bầu không khí rất hòa hợp.
Dân mạng đều đang suy đoán, cuối cùng vai diễn chính con lại đang rơi vào tay ai.
Cái hotsearch này là do Phàn Ngọc mua, bà ta cố ý khiến Thẩm Đường cảm thấy khó chịu, buổi chiều ở phòng làm việc của Trần Nam Kình, hai người họ đã cãi nhau ầm ĩ một trận.
Mặc kệ bà ta giải thích thế nào, Trần Nam Kình vẫn không hề tin bà không gửi tin nhắn quấy rối Thẩm Đường.
Sau đó Trần Nam Kình lấy chìa khóa rời đi, chẳng muốn ầm ĩ với bà ta nữa.
Trước kia bà ta đã coi thường sự nham hiểm của Thẩm Đường.
Cái hotsearch này đang được xếp hạng hai, muốn không nhìn thấy cũng khó.
Tưởng Thành Duật nhấp vào chỗ bình luận, mặc kệ là tin tức trên mạng, hay là tin đồn, anh đều xem hết.
Nghiêm Hạ Vũ tựa lưng vào ghế sô pha ca hát, anh ta cố ý chọn một bài hát cái giai điệu chậm rãi. Ba mặt màn hình lớn trước mắt, màn hình hoà lẫn tiếng hát ở giữa khiến vẻ mặt của anh ta cũng trở nên mờ ảo không chân thực.
Trong tiếng hát trầm thấp, không biết có mấy phần tình cảm chân thực.
Hát xong một bài, Nghiêm Hạ Vũ không còn hào hứng nữa, đưa micro cho người khác.
Anh ta kêu phục vụ mở một bình rượu, tự cầm lấy một ly, một ly khác đưa cho Tưởng Thành Duật.
Rượu mạnh, nồng độ rất cao.
Tưởng Thành Duật nhận lấy ly rượu, từ đầu đến giờ ánh mắt anh vẫn dán trên điện thoại.
Lúc xã giao đêm nay Nghiêm Hạ Vũ đã uống hai đợt, tửu lượng đã không cao, nhưng vẫn một hơi uống hết ly rượu mạnh trong tay. Anh ta quét mắt một vòng sang Tưởng Thành Duật: "Bài cũng không đánh, hát cũng không hát, cậu đang xem cái gì cả đêm vậy?"
Tưởng Thành Duật đọc xong hơn ngàn cái bình luận, trong lòng cũng có thể mơ hồ đoán ra, Thẩm Đường không có duyên với bộ phim ‘Đầu hạ năm ấy’, vai chính đã bị một nữ diễn viên khác nhận.
Thấy anh không lên tiếng, Nghiêm Hạ Vũ chuyển động cái ly không: "Còn băn khoăn về chuyện của Thẩm Đường sao?"
Tưởng Thành Duật nhấp một miếng rượu, không phủ nhận suy đoán của Nghiêm Hạ Vũ, ngược lại còn hào phóng thừa nhận: "Với tính tình của cô ấy, không nên ở ngành giải trí, toàn đắc tội với người khác khiến mình vào chỗ chết."
Có khi anh cũng hoài nghi, cô vào trong giới giải trí này rốt cuộc là để kiếm tiền, hay là làm cho người ta ngột ngạt nữa. Một câu nói không hợp thì đã ầm ĩ với người ta, không hề nương tay, cũng không thèm để ý hình tượng của mình.
Nghiêm Hạ Vũ hỏi: "Thẩm Đường thì thế nào?"
Tưởng Thành Duật hỏi một đằng, trả lời một nẻo: "Cậu giúp tôi hẹn Chu Minh Khiêm một bữa."
"Được rồi, ngày mai tôi hẹn anh ta giúp cậu." Nghiêm Hạ Vũ bắt đầu không tỉnh táo, hỏi nhân viên phục vụ lấy một ly nước, anh ta không hiểu: "Cậu chia tay thế này thì có ý nghĩa gì, dây dưa dài dòng, chi bằng không chia."
Tưởng Thành Duật thoát khỏi mục bình luận trong hotsearch: “Đây vốn là sự ngạc nhiên tôi muốn dành cho cô ấy trước khi chia tay, sau này sẽ không quan tâm cô ấy nữa."
Nghiêm Hạ Vũ "À" lên một cái, anh ta không biết nên cười Tưởng Thành Duật, hay là nên cười chính mình.
“Anh Tưởng, đang chờ cậu nè." Bàn đánh bài bên kia có người gọi anh.
Đến hội nhóm giải trí, chín lần thì đều là vì chuyện làm ăn, còn một lần là để lót đường làm ăn sau này.
Bọn họ tổ bữa tiệc đêm nay, là để mời anh.
Tưởng Thành Duật cầm ly rượu lên, bước chân đi đến bàn đánh bài.
Bên trong phát ra tiếng nói rôm rả, hôm nay anh phân tâm là vì nghĩ đến Thẩm Đường.
Hơn một ngàn bốn trăm cây số bên ngoài Hoành Điếm, Thẩm Đường vẫn chưa kết thúc công việc.
Hôm nay có cảnh quay đêm, trạng thái cô không tốt nên liên tiếp quay hỏng.
Là cảnh đối đầu với Trữ Nhiễm.
Trữ Nhiễm tức giận đến đầu muốn bốc khói, cô ta định trở về sớm nghỉ ngơi một chút, nhưng Thẩm Đường cố ý đối nghịch với cô ta, hết lần này đến lần khác, không phải quên thoại thì là cảm xúc không đúng.
Trợ lý tranh thủ thời gian lấy ra một phần hoa quả cho Thẩm Đường: "Chị Đường, chị bổ sung calo đi, giữa trưa đến bây giờ chị không ăn chút gì hết, sẽ đói đó."
Thẩm Đường không thấy ngon miệng nhưng vẫn cố gắng ăn một chút.
Trữ Nhiễm nghỉ ngơi ở bên cạnh, cô ta cố ý ngồi gần như vậy, nhìn có chút hả hê nói: "Nghiêm Hạ Vũ và Điền Thanh Lộ đính hôn rồi, chắc cô cũng biết. Tôi còn nghe nói, Tưởng Thành Duật cũng sắp đính hôn rồi."
Thẩm Đường liếc cô ta: "Không phiền cô quan tâm chuyện của tôi, cô vẫn nên ngẫm lại chút đi, tại sao đàn ông cô theo đuổi lại chạy đến chỗ tôi."
“...”
Trữ Nhiễm không chiếm được nửa phần thắng, lại còn bị tức chết.
...
Một tuần trôi qua, Thẩm Đường sinh hoạt như bình thường, ngoại trừ quay phim thì vẫn là quay phim.
Lúc không có cảnh diễn ở phim trường, cô lại lo lắng làm sao mới có thể lấy được vai diễn trong ‘Đầu hạ năm ấy’.
Vì ông nội, cô không thể từ bỏ.
Đang mất hồn thì chị Lỵ gọi điện thoại tới.
"Đoán xem chị vừa mới ký hợp đồng gì nào?"
Trong giọng nói không áp chế nổi sự hưng phấn
Thẩm Đường: "Phát ngôn cao cấp sao?"
"Đoán lại."
"Không đoán được." Cô cũng không hào hứng đoán.
Chị Lỵ không thừa nước đục thả câu nữa: “Bộ phim ‘Đầu hạ năm ấy’, vai nữ chính do em diễn, sáng sớm Chu Minh Khiêm đã gọi điện thoại cho chị, lúc chị qua ký hợp đồng cũng có Phàn Ngọc ở đó, thiếu chút nữa mặt bà ta đã tái thành thịt bò luôn."
“...”
Thẩm Đường không dám tin: “Sao bỗng nhiên bọn họ lại quyết định chọn em vậy?”
Chị Lỵ kể chi tiết: "Nghe Chu Minh khiêm bảo là có liên quan đến Tưởng Thành Duật, Phàn Ngọc bận tâm sau này công ty còn phải quay phim kiếm tiền, bà ta chỉ có thể thỏa hiệp."
Nói đến Tưởng Thành Duật, chị Lỵ thở dài, nhưng lại không biết nói gì cho phù hợp: "Mặc kệ như thế nào, em phải nói cảm ơn anh ta một tiếng."
Số điện thoại của Tưởng Thành Duật, Thẩm Đường vẫn nhớ như in, ấn vào một con số ở trên màn hình điện thoại.
Tưởng Thành Duật đang đàm phán với đối tác, thấy dãy số của Thẩm Đường, anh nói tiếng xin lỗi với đối phương rồi rời khỏi phòng khách, đi ra ngoài nghe máy.
"Alo, Đường Đường."
Nghe được giọng nói anh lần nữa, cảm giác đó không thể nào diễn tả thành lời được. Thẩm Đường nói rõ ý của mình: "Bộ phim kia, thật cảm ơn. Tôi cần bộ phim này nên không khách sáo với anh. Chút ân tình này tôi sẽ thiếu, sau này có cơ hội sẽ trả lại."
"Không có gì, cũng không cần trả lại. Cứ xem như chút tình cảm còn sót lại, muốn làm chút gì đó cho em."
Tưởng Thành Duật yên lặng một hồi, lại nói: "Lần đầu tiên em ra sức thử vai, chắc có ý nghĩa đặc biệt đối với em. Chút tình cảm này, là tôi thiếu em, do tôi chỉ muốn bắt đầu, không nghĩ tới kết quả."
Anh không muốn làm lòng cô có thêm gánh nặng: "Xem như là quà chia tay đi."
Anh chờ cô nói chuyện, nhưng đầu dây bên kia không có âm thanh nào, anh không biết cô có ý gì.
Cô cứ im lặng như vậy nửa phút.
"Em làm việc đi, bên này tôi còn có khách."
Thẩm Đường "Ừm" một tiếng, cúp điện thoại.