img...

Chương 45: đường đường, học cách tin tưởng và dựa dẫm anh...

Chương 45

Ngày sinh nhật hai mươi sáu tuổi này, Thẩm Đường bận hơn mọi năm. Lúc Tưởng Thành Duật cầu hôn cô vào nửa đêm, cùng lúc đó nền tảng xã hội của Ninh Dần Kỳ cập nhật bài viết thứ mười hai.

Vừa thức dậy không lâu, Triệu Trì Ý gọi điện thoại cho cô, anh ta đang ở dưới lầu của căn hộ, buổi trưa muốn mời cô ăn cơm.

“Không phải tổ chức sinh nhật cho em, ăn một bữa ăn nhẹ, sau đó lại bồi thường em sau, buổi chiều anh còn phải mở cuộc họp.”

Thẩm Đường trang điểm nhẹ, mặc một chiếc áo khoác màu trắng gạo.

Đầu xuân năm nay tới sớm, trong lòng cô lại nặng nề như mùa đông lạnh lẽo.

“Sinh nhật vui vẻ.” Triệu Trì Ý đã chuẩn bị một bó hoa Đế vương, đã được lựa chọn cẩn thận, nhưng cũng không phải rất đắt tiền.

“Cảm ơn.” Thẩm Đường nhận lấy.

Triệu Trì Ý mở cửa xe cho cô: “Nhà hàng nằm ở gần đây.”

Thật sự không xa, vừa ngồi vững thì xe đã dừng lại trước của một nhà hàng Ý. Nhà hàng này đã mở ở đây mấy chục năm, biển hiệu trước cửa cũng không mấy hoành tráng.

Triệu Trì Ý thường ghé ăn ở nhà hàng này,  giới thiệu vài món hải sản và đồ ngọt đặc sản cho Thẩm Đường.

Gấp thực đơn lại, Triệu Trì Ý nói một câu: “Xin lỗi.”

Thẩm Đường hiểu rõ vì sao anh ta xin lỗi, ở New York, chỉ có vài người biết được chỗ ở của cô, và người duy nhất Trần Nam Kình có thể hỏi chỉ có anh ta.

“Đạo diễn Trần nói ông ấy đã đến mấy ngày, vẫn không tìm được em sống ở đâu.” Triệu Trì Ý không đành lòng, vốn dĩ cũng hy vọng Thẩm Đường có người nhà cùng đón sinh nhật.

Nhưng mà tối qua anh ta gặp đạo diễn Trần ở cửa khách sạn, thì ra quan hệ cha con của hai người họ, còn tồi tệ hơn anh ta nghĩ.

“Anh nghĩ rằng trải qua nhiều chuyện như vậy rồi, mọi người cũng đều buông xuống cả rồi.”

Cho dù như thế nào, đều là do anh ta suy nghĩ không thỏa đáng: “Xin lỗi, tối qua anh đã tự mình đưa địa chỉ của em cho đạo diễn Trần.”

“Không sao cả.” Thẩm Đường nói: “Một người không quan trọng mà thôi.”

Triệu Trì Ý nhìn Thẩm Đường, cô đang nhìn ra bên ngoài cửa sổ.

“Trên đường tới đón em anh còn đang nghĩ phải khuyên em thế nào.”

Anh ta bất lực cười một cái: “Bây giờ cảm thấy thật là không biết tự lượng sức.”

“Khuyên tôi cái gì?” Thẩm Đường vẫn nhìn ra bên ngoài cửa sổ, đôi tình nhân trẻ tuổi tùy ý ôm hôn nhau. Cô tự hỏi tự trả lời: “Khuyên tôi tha thứ Trần Nam Kình sao?”

Triệu Trì Ý đưa cho cô một ly nước: “Khuyên em tha thứ cho bản thân mình.”

Đã hận nhiều năm như vậy rồi, là không muốn buông tha cho bản thân.

Thẩm Đường không nói chuyện.

Triệu Trì Ý nhận ra mình đã nói một câu vô nghĩa, anh ta chuyển sang nói về Ninh Dần Kỳ, cô và Ninh Dần Kỳ chắc chắn không giống như trên mạng đồn thổi, nhưng nhất định cũng rất đặc biệt.

“Rốt cuộc tình cảm em đối với Ninh Dần Kỳ là như thế nào?”

“Là dựa dẫm. Trước mười tám tuổi, ngoại trừ ông nội và bà nội, anh ấy là tất cả của tôi. Sau này không còn gặp được người tốt như anh ấy nữa.”

Món khai vị được bưng lên, Thẩm Đường thu tầm mắt lại.

Cô mở khăn ăn ra, ra hiệu cho anh ta dùng bữa.

Lời nói của Triệu Trì Ý đã đến bên miệng, thấy cô lấy cầm dao nĩa thì cũng ngắt lại.

Cho đến khi đồ ngọt được bưng lên, Triệu Trì Ý mới nói chuyện, không dẫm vào điều cấm kị của cô nữa, nói về bản thân anh ta: “Anh đang bàn chuyện hợp tác với Hà Sở Nghiêu.”

“Ừm, về phương diện nào?”

“Nhà bọn họ kinh doanh dịch vụ ăn uống cao cấp mấy chục năm, dịch vụ ăn uống của khách sạn Thường Thanh còn thiếu sót, hợp tác có thể bổ sung cho nhau.”

Thẩm Đường còn nghĩ rằng anh ta và Hà Sở Nghiêu muốn hợp tác làm ăn về phương diện giải trí: “Không phải anh chỉ quan tâm công ty giải trí của anh sao?”

“Việc làm ăn của khách sạn bây giờ do anh phụ trách.”

Điện thoại kêu lên.

Nhìn vào người gọi đến, biểu cảm của Triệu Trì Ý nhạt xuống.

“Trần Nhất Nặc tìm anh.”

Anh ta ngẩng đầu nhìn cô.

Thẩm Đường xúc một miếng kiwi trong dĩa đồ ngọt đưa vào miệng, hoàn toàn không quan tâm.

Triệu Trì Ý nhận điện thoại, giống như đã nghĩ, Trần Nhất Nặc tìm anh ta là muốn xin cách thức liên lạc và địa chỉ hiện giờ của Thẩm Đường.

“Cô Trần, thật xin lỗi.”

“Chủ tịch Triệu, tôi tìm Thẩm Đường không phải để quấy rồi, tôi cũng đã tới New York rồi, nếu không phải bất đắc dĩ thì làm sao tôi lại tìm anh.” Giọng điệu của cô ta tha thiết.

Thẩm Đường đặt dĩa xuống, chỉ xuống dưới lầu: “Bảo cô ta đến quán cà phê tìm tôi.”

Triệu Trì Ý sửng sốt, vẫn làm theo lời cô, sau khi cúp điện thoại thì gửi định vị cho Trần Nhất Nặc.

Chuyện này xem ra là chuyện gia đình của người ta, anh ta không tiện hỏi thêm.

Vẫn còn phải nhanh chóng đến công ty mở cuộc họp, Triệu Trì Ý thanh toán, sau đó hai người xuống lầu.

Lúc đến Thẩm Đường ngồi xe của anh ra, sợ cô không có xe trở về: “Cuộc họp kết thúc anh sẽ đến đón em.”

Thẩm Đường từ chối: “Không cần đâu, đi về cũng không bao xa.”

Trước khi đi, Triệu Trì Ý nhắc nhở Thẩm Đường xem hotsearch trong nước, có lẽ lần này Trần Nhất Nặc tới tìm cô có liên quan đến những chuyện trên hotsearch kia.

Thẩm Đường ôm bó hoa Triệu Trì Ý tặng vào quán cà phê, trong quán cà phê không nhiều người, cô cũng đã gọi một ly cà phê nóng.

Không mang theo chiếc điện thoại cũ, cô gửi tin nhắn cho chị Lỵ, kêu chị Lỵ nói cho cô tình hình trong nước thế nào.

Bây giờ Bắc Kinh là sáng sớm, chị Lỵ là cú đêm nên đến giờ vẫn chưa ngủ.

Muốn giấu cũng không giấu được, cô ấy chụp ảnh màn hình hotsearch hai ngày nay, bao gồm một chút bình luận hot gửi qua hòm thư điện tử cho cô.

[Chuyện kia của em đã lắng lại nửa năm, trí nhớ của internet có hạn, bây giờ không có ai chú ý nữa. Thứ bảy tuần trước, bộ phim của Phàn Ngọc bị Tiêu Chân đè ép trước giờ phát sóng. Chị đã tung hai cái hotsearch làm quà tặng lớn cho Phàn Ngọc, tin tức bà ta ly hôn với Trần Nam Kình, lại đưa tên của em lên hot search. Trong năm năm bà ta đối phó đoàn đội của chúng ta thế nào, chị trả lại bà ta từng thứ một.]

Thẩm Đường vừa nghe là hotsearch Trần Nam Kình ly hôn, đến cả văn kiện đính kèm cũng lười mở ra.

Nói chuyện với chị Lỵ mấy câu tình huống gần đây, Trần Nhất Nặc đã đến như đã hẹn.

Thẩm Đường tắt điện thoại, nhấc bó hoa kia lên đặt ở góc bàn.

Trần Nhất Nặc không có tâm trạng uống cà phê, vẫn gọi một ly mocha.

Chênh lệch thời gian lộn xộn, sắc mặt cô ta rất tiều tụy.

“Chủ tịch Triệu tặng chị sao?” Trần Nhất Nặc nhìn hoa Đế Vương đang nở rộ một cái, dáng vẻ tùy ý không khác với tính cách của Thẩm Đường. Cô ta không quên nói một câu: “Sinh nhật vui vẻ.”

“Cảm ơn.” Thẩm Đường nhấc ly cà phê lên uống.

“Cô giáo Thẩm.” Trần Nhất Nặc vẫn gọi cô như vậy: “Gia đình em đã tan nát rồi, có thể mong chị xin nương tay cho không? Nửa năm nay, cuộc sống của em và mẹ em quá gian nan.”

“Có thể gian nan bằng tôi hai mươi lăm năm trước sao?” Thẩm Đường mỉm cười: “Nhiều năm như vậy, nhưng mẹ cô chưa từng nương tay với tôi.”

“Em không muốn tranh luận với chị.” Trần Nhất Nặc luôn luôn ghi nhớ, cô ta đến đây là để hòa giải, không phải để cãi nhau.

Nếu cứ tiếp tục náo loạn như vậy, những bộ phim mà mẹ cô ta đầu tư sẽ không có cách nào phát sóng bình thường nữa.

“Em biết chị cũng rất khó khăn. Ba và mẹ em đã ly hôn, chỉ riêng tiền bồi thường vi phạm hợp đồng đã lên tới hàng trăm tỷ, chỗ nào cũng thiệt hại.”

Cô ta nhẹ giọng nói: “Nói thế nào chúng ta cũng là người một nhà, đừng để người khác xem trò cười nữa được không chị?”

“Cô Trần, tôi họ Thẩm, sao có thể nói là người một nhà chứ?”

Trần Nhất Nặc nói không lại cô, chuyển sang nói chuyện khác: “Cô giáo Thẩm, trước đây em thật sự rất thích chị, tán thưởng chị, cũng mong muốn sẽ trở thành bạn bè với chị, tuyệt đối không có nửa câu là giả.”

“Cảm ơn.” Thẩm Đường đặt ly cà phê xuống, khảy những cánh hoa: “Cô thích tôi là bởi vì tôi chưa từng tiết lộ quan hệ của tôi và Trần Nam Kình ra trước mặt cô, cho dù lúc đầu mẹ cô đối với tôi như vậy, hận không thể giẫm chết tôi, tôi cũng chưa từng có chút ác ý với cô. Nếu chúng ta đổi vị trí, cô là tôi, nếu như cô cũng làm được giống như tôi, tôi nghĩ mình không chỉ thích cô lúc trước, hiện tại tôi cũng sẽ không tới làm phiền cô nữa.”

Sắc mặt Trần Nhất Nặc đỏ bừng, như ngồi trên kim châm.

Trong lòng phiền loạn, cô ta khuấy ly mocha.

“Xin lỗi, không phải em muốn làm phiền chị.”

Cô ta cố gắng dùng giọng điệu dịu dàng nhất: “Bây giờ em không có gia đình hoàn chỉnh nữa, mẹ em cũng đã chịu nhiều đả kích rồi, coi như là công bằng đi. Em chỉ muốn dừng chuyện này lại, để chúng ta trở về cuộc sống bình thường thôi.”

“Công bằng? Chuyện này có thể công bằng sao? Cô Trần, chuyện này không thể dừng lại, bởi vì ông nội tôi sẽ không trở về nữa, sự tiếc nuối của ông ấy trước khi ra đi, không thể bù đắp được nữa. Có lẽ trong mắt cô, một người ông không quan trọng, cô có nhiều người thân như vậy, nhưng đối với tôi của tôi, tôi chỉ có hai người thân, đều mang theo tiếc nuối mà rời đi. Tôi không sống tốt, cũng đừng ai mong được sống tốt.”

Thẩm Đường gọi nhân viên phục vụ đến thanh toán.

“Hôm nay gặp cô, là muốn tận mặt nói với cô, sau này đừng đến làm phiền tôi nữa.”

Cô ôm lấy hoa, mang túi xách rời đi.

Ánh mặt trời buổi chiều lười biếng, đón sinh nhật trong thời gian như thế này rất dễ chịu, vậy mà những người không liên quan cứ liên tục xuất hiện. 

Thẩm Đường không trở về căn hộ, cô đi bộ không có mục tiêu trên đường phố.

Đây là ngày nhàn rỗi nhất trong sáu năm nay, không có chuyện gì làm cả.

Đi từ buổi chiều đến khi mặt trời sắp xuống núi, đã đi qua những nơi nào, cô cũng không nhớ được.

Đến dưới lầu của căn hộ, có một chiếc xe việt dã xa lạ, nhưng người đàn ông quen thuộc đang dựa lên cửa xe, anh mặc một chiếc áo khoác đen bên ngoài chiếc sơ mi trắng.

Chiếc xe việt dã hoang không bị trói buộc đều mất đi màu sắc bên cạnh anh.

Tưởng Thành Duật Đứng thẳng, nhìn hoa trong tay cô: “Em mua sao?”

“Triệu Trì Ý tặng.”

Thẩm Đường đặt hoa lên mui xe, vung vung cánh tay đã đau.

Hình ảnh cầu hôn lúc sáng sớm lan ra giữa hai người.

Tưởng Thành Duật vươn tay: “Đưa số cho anh.”

“Anh bay mấy nghìn cây số để đến đây lấy số sao?” Nói xong, Thẩm Đường lấy một thỏi son từ trong túi xách ra, đi tới gần anh mấy bước.

Anh cúi đầu nhìn cô: “Muốn viết lên tay sao?”

“Viết lên tay một lúc sau sẽ mờ mất.” Thẩm Đường kéo áo khoác của anh, viết số ‘250’ lên ngực áo sơ mi của anh.

“Em viết lên áo của anh, anh đưa em ra ngoài ăn cơm thế nào đây?” Tưởng Thành Duật không để ý quần áo bị làm bẩn, anh đã đặt nhà hàng chúc mừng sinh nhật cô, chuyến bay trong đêm còn phải nhanh chóng trở về London, không có hành lý bên người, không có cách này thay áo sơ mi.

“Ai nói muốn ra ngoài ăn cơm với anh.” Thẩm Đường đóng thỏi son lại.

Tưởng Thành Duật rũ mắt nhìn ba chữ số kia: “Người theo đuổi em thực sự nhiều như vậy, Thẩm Đường em đừng sống chết canh giữ vùng biển ở thôn Hải Đường nữa, tranh thủ đến Thái Bình Dương làm vua đi.”

Thẩm Đường cười một cái: “Vậy thì cảm ơn lời chúc tốt lành của anh.”

Tưởng Thành Duật bất lực với cô, mở cửa xe ra cho cô lên xe: “Một nhà hàng Trung Quốc, không làm mất nhiều thời gian của em, ăn xong anh còn phải đến sân bay.”

Hôm nay anh đã lùi một số việc để bay đến đây, dự án với nhà họ Tiêu kia, cần phải trao đổi với không ít chi nhánh bản địa, người khác không thể làm chủ, cần anh quyết định biện pháp ngay tại chỗ.

Thẩm Đường thắt dây an toàn, Tưởng Thành Duật lấy một chiếc nhẫn từ trong túi áo gió ra, vứt áo gió ra ghế sau, đưa chiếc nhẫn đó cho cô: “Của em.”

Thẩm Đường nhìn chiếc nhẫn kia, rồi lại nhìn anh: “Tối qua em từ chối vẫn chưa đủ rõ ràng sao?”

“Cầu hôn thất bại rồi cũng phải đưa nhẫn cho em, đây là đặc biệt chọn cho em đó.” Tưởng Thành Duật đặt chiếc nhẫn lên chỗ ngồi bên cạnh cô.

Khởi động xe quay đầu rẽ sang hướng khác.

“Em cất vào đi, xem có thể nhận được bao nhiêu chiếc nhẫn của anh.”

Thẩm Đường cầm chiếc nhẫn lên, khuôn mặt tinh xảo: “Chuẩn bị lúc nào vậy?”

“Từ khi trở về từ Hawaii.” Tưởng Thành Duật giải thích: “Đây là kiểu dáng riêng được chọn ở cửa hàng, sửa lại cho em nên phải tốn vài ngày.”

“Làm sao anh biết số đo ngón tay của em?”

“Dùng mắt để tính, nếu không vừa thì nói cho anh, nhẫn đặt làm cần phải có số đo chính xác.”

Thẩm Đường đặt chiếc nhẫn trở về chiếc hộp trên tay vịn giữa hai người.

Không đồng ý lời cầu hôn thì không thể nhận nhẫn.

“Số 250 kia.”  Tưởng Thành Duật hỏi cô: “Câu từ chối lời cầu hôn của anh còn chưa đủ sao?”

Thẩm Đường hỏi ngược lại: “Anh cảm thấy sáu chữ kia của anh đủ không?”

“Theo anh nói thì chắc chắn là đủ, đó là mấy chữ anh muốn nói với em nhất.” Tưởng Thành Duật không hiểu: “Một cô gái gả cho người ta, không phải xem nhân phẩm, trách nhiệm và năng lực của anh ta sao? Chỉ vì mấy lời yêu đương thôi à?”

“... Đương nhiên đều phải xem, dưới điều kiện này, ai không thích lời yêu đương chứ?”

“Nếu như em thích, vậy lần sau cầu hôn em anh sẽ nói thêm mấy câu.”

Bỗng nhiên Thẩm Đường nghẹn họng, giọng điệu nuông chiều của anh dành cho cô dường như lại trở về trước đây.

Anh không khuyên cô buông bỏ hận thù nữa, không bảo cô nên làm thế nào nữa.

Nhà hàng Trung Quốc này là Tạ Quân Trình giới thiệu trong nhóm trước đây, mỗi một món ăn đều có thể được gọi là tinh túy trong ẩm thực.

Trên đường tới đây, Tưởng Thành Duật mua cho cô một phần bánh ga tô nhỏ.

Một chiếc bánh ga tô nhỏ, không có nến, Thẩm Đường cũng không muốn ước nguyện, cô lấy nĩa xúc ăn.

“Tuần sau anh về Bắc Kinh, một tháng sau cũng phải ở lại đó.”

Thẩm Đường gật đầu.

Tưởng Thành Duật: “Có thời gian rảnh anh sẽ tới thăm em.”

Thẩm Đường xúc một miếng bánh kem bỏ vào trong miệng: “Em là người anh muốn gặp thì có thể gặp đấy à?”

Tưởng Thành Duật cười nhẹ, thuận theo suy nghĩ của cô: “Anh xếp số đến gặp em nha.”

Mỗi khi giọng điệu của anh mềm xuống, cô không thể chịu được.

“Em muốn hợp tác với anh, lúc nào cũng có thể đến Bắc Kinh tìm anh.” Đến hôm nay Tưởng Thành Duật vẫn chưa nghĩ ra phải hợp tác với cô thế nào, mà cô muốn làm gì tiếp theo, anh cũng không có một chút manh mối.

“Đường Đường, học cách tin tưởng và dựa dẫm anh đi.”

Thẩm Đường cúi đầu ăn bánh kem, không nói chuyện.

Tưởng Thành Duật đưa khăn giấy cho cô, chỉ vào trên môi.

Thẩm Đường hiểu ra, lau chút bơ dính bên cánh môi mềm mại.

Ăn một bữa cơm, hai người không nói mấy câu, bầu không khí yên tĩnh nhưng không ngột ngạt nữa.

Từ nhà hàng đi ra, Tưởng Thành Duật đưa cô trở về căn hộ.

Anh xoay đầu nhìn cô: “Gần đây có mệt lắm không?”

Thẩm Đường chậm rãi lắc đầu: “Không biết.”

Muốn thả lỏng bản thân, nhưng ngược lại mất đi phương hướng.

Vì vậy không biết là nhẹ nhõm hay càng mệt mỏi.

“Mệt rồi thì về Bắc Kinh đi.”

Biết rằng cô sẽ không đáp lại, Tưởng Thành Duật hỏi cô: “Em có nợ ân nghĩa của Triệu Trì Ý không?”

“Không nợ, coi như là anh ta nợ.”

“Ừm.” Tưởng Thành Duật nói: “Nếu nợ, anh sẽ trả.”

Ô tô dừng ở dưới lầu căn hộ, lại đến lúc phải chia xa.

Tưởng Thành Duật lấy áo khoác từ ghế sau cho cô, bó hoa kia cũng đưa cho cô.

Anh nhìn cô, cuối cùng chỉ nói hai chữ: “Ngủ ngon.”

Thẩm Đường vẫy vẫy tay, xoay người đi lên căn hộ.

Theo thói quen cô đút tay vào túi áo khoác, chạm vào một chiếc nhẫn mát lạnh.

Không biết từ lúc nào, anh đã để chiếc nhẫn vào trong túi áo của cô.

Cô vội vàng quay đầu, chiếc xe việt dã của anh đã hòa vào dòng xe.

...

Chiều thứ bảy tuần sau đó, Thẩm Đường đang đọc sách kế hoạch, một dãy số lạ gọi điện thoại tới.

Lúc đầu còn tưởng là Tưởng Thành Duật đổi số điện thoại gọi cho cô, sau khi nhận điện thoại thì lại là một giọng nữ quen thuộc.

“Cô Thẩm, đã lâu không gặp.”

“Trí nhớ của chủ tịch Lục thật kém, vừa gặp nhau hai ngày trước lễ tình nhân mà.”

“Cô xem trí nhớ này của tôi.” Lục Tri Phi đang ở đối diện, nhìn lên căn hộ cao chót vót: “Cô Thẩm, xuống dưới uống ly cà phê không?”

“Đợi một chút.”

Người đến không tốt lành, Thẩm Đường gấp sách kế hoạch lại.

Chiếc nhẫn kim cương nằm trên góc bàn kia, là đồ vật nhỏ có mùi pháo hoa duy nhất trong căn hộ này.

Thẩm Đường thay quần áo xuống lầu, vệ sĩ cũng đi theo.

Lục Tri Phi mặc một chiếc áo sơ mi đen, kiểu dáng mùa xuân năm mới.

Cô ta gọi một ly cà phê cho Thẩm Đường, làm động tác mời ngồi.

“Tôi vừa mới từ London qua đây.” Cô ta cười cười: “Có phải chuẩn bị đối phó công ty của tôi không?”

Thẩm Đường dựa vào lưng ghế: “Biết rõ còn cố tình hỏi sao?”

Lục Tri Phi lấy một tập bản sao tài liệu từ trong túi xách ra: “Cô không còn cơ hội nữa. Một trong những cổ đông của tôi bây giờ là Ninh Dần Kỳ, hợp đồng đã hoàn thành quy trình, cái tôi ký với anh ta là ván bài thỏa thuận. Một khi anh ta hủy bỏ hợp đồng, công ty anh ta tự mình lập nghiệp kia sẽ bồi thường hoàn toàn, đó chính là tâm huyết bao nhiêu năm nay của anh ta.”

Ánh mắt Thẩm Đường lộ rõ sát khí, Ninh Dần Kỳ không hề biết ân oán giữa cô và Lục Tri Phi, khi anh ta đầu tư vào cũng mơ màng không biết gì: “Cô và Tiêu Đổng hợp lại bẫy anh ấy sao?”

“Chữ bẫy này không thể sử dụng tùy tiện đâu, đây là đổ tội cho người khác đó.” Lục Tri Phi mở sang điều khoản mấu chốt, dựng lên cho Thẩm Đường xem: “Nhìn cho kỹ nhé.”

Cô ta chỉ vào điều thứ năm: “Đây là Ninh Dần Kỳ tự nguyện ký. Tôi và Tiêu Đổng đều là vì muốn tốt cho cô, đừng u mê không tỉnh ngộ nữa, đừng bắt ai cắn ai, sống tốt cuộc sống của cô đi.”

Cô ta lại lật đến trang cuối cùng: “Đây là chữ ký của Ninh Dần Kỳ, nhận ra chứ nhỉ? Quên rồi cũng không sao cả, cô có thể tra xem tình hình kết cấu sở hữu cổ phần của công ty tôi bây giờ, tên của công ty Ninh Dần Kỳ ở trên đầu.”

Một phần tiền vốn của Tiêu Đổng là nhập vào chỗ của cô ta thông qua công ty của Ninh Dần Kỳ, có sự giúp đỡ tiền vốn hùng hậu, Thẩm Đường muốn hợp nhất lại, còn khó hơn cả lên trời.

Với tính cách điên cuồng của Thẩm Đường, không chiếm được chắc chắn sẽ hủy hoại, nếu như muốn hủy hoại, vậy chính là hủy hoại hoàn toàn công ty của Ninh Dần Kỳ.

Sức nặng của Ninh Dần Kỳ trong lòng Thẩm Đường, Thẩm Đường sẽ không bỏ mặc.

Cô ta chặn hết cả hai con đường của Thẩm Đường.

Lục Tri Phi cất bản sao hợp đồng đi: “Tôi và Tưởng Thành Duật, có lẽ không có tương lai, nhưng tôi không cho phép sự nghiệp của tôi không có tương lai. Tôi rất mong chờ, tiếp theo cô sẽ chiến đấu với tôi thế nào.”