img...

Chương 203: điền tương tử

Chương 203

Ta sơ hở ở đâu?

Dưới ánh mắt phẫn nộ của Vân Diệp, Hi Đồng dù sao cũng là một hán tử, không cãi vô ích nữa.

- Mới đầu ta tưởng rằng ngươi tới thăm ta, trong lòng vô cùng vui mừng, tha hương ngộ cố tri là chuyện vui sướng nhường nào, nếu như không có cái đầu người này, ta sẽ không phát hiện ra, chỉ coi là một lần tình cờ, xưa này ta không bao giờ dùng ánh mắt nghi ngờ nhìn bạn bè, vì chỉ cần một lần nghi ngờ là không thể làm bạn bè được nữa. Nhưng ngươi lấy một cái đầu người ra, còn là cái đầu người đầy nghi vấn, ngươi coi ta là cái gì? Cái đầu lâu này là của Dạ Đà, không phải đồ giả, ta chỉ là một tiểu hầu tước, không phải Tần Thủy Hoàng, có cần phí tâm cơ tính kế ta không? Dù tính kế ta cũng làm cho kín kẽ một chút, đừng để cho ta nhìn ra, dù làm kẻ ngốc bị lừa chứ ta không muốn nhìn thấy bạn bè lừa mình, đây là mảnh đất lành trong sạch nhất trong lòng ta, ngươi làm vấy bẩn nó, vậy ta và ngươi là kẻ thù.

Vân Diệp phẫn nộ lại khiến Hi Đồng bình tĩnh lại, hỏi từng chữ một:

- Sao ngươi nhìn ra?

- Ngươi giết người quanh năm lại lại phát hiện cái đầu cắt từ người chết và người sống khác nhau à?

- Tiểu tử mau nói khác nhau cái gì?

Lần này lên tiếng hỏi là Lý Tịnh, ông ta tay trái cầm đùi dê, tay phải nắm đầu Dạ Đà lên nhìn, rất là hứng thú:

- Cắt đầu từ người chết cơ thịt sẽ co lại, bất kể đao nhanh đến đâu cũng không thể cắt nhẵn nhụi như thế, chỉ có cắt từ người chết mới được, Hi Đồng ngươi không phát hiện ra à? Ngươi quên sao, ta là một đại phu không tồi, Dạ Đà chỉ còn hai tháng tuổi thọ, ngươi nghĩ ta không nhìn ra? Chẳng lẽ các ngươi coi ta là thẳng ngu?

Lý Tịnh vừa nhai vừa ngắm nghĩa chỗ cắt ở cổ, đầu gật gà gật gù, ai mà không biết còn tưởng ông ta đang ăn thịt người.

- Ẩn môn bọn ta từ ngày thứ ba ngươi nói ra địa phương đó đã phái ra bốn mươi người đi dò đường, nay đã ba tháng rồi, không một ai trở về, chỉ có phi ưng mang về một phong thư, nội dung bên trên bọn ta không hiểu, cần ngươi giải thích, sự hùng mạnh của Ẩn môn bọn ta là điều ngươi không tượng tưởng được đâu, nếu ngươi không muốn người nhà của ngươi có chuyện thì nói cho ta biết, bạch hùng là gì?

Hi Đồng lạnh lùng nhìn người trong lều.

Lý Tịnh phất tay bảo hộ vệ lui ra, trong lều chỉ còn ba người.

Vân Diệp lùi về ngồi xuống một cái đôn gỗ, cười nói:

- Nếu như gia quyến của ta từ giờ trở đi xảy ra chuyện gì, dù là đi đường không cẩn thận bị ngã, ta sẽ tính hết lên đầu các ngươi, ngươi biết ta là kẻ không dễ bị uy hiếp, một khi có chuyện vượt qua giới hạn của ta, các ngươi sẽ nhận sự báo thù tàn khốc mà các ngươi nằm mơ cũng không biết.

Tuy y cười, Lý Tịnh nhận ra hơi lạnh trong đó. Hi Đồng nheo mắt lại thàn một khe hẹp:

- Ngay cả bọn ta ở đâu ngươi cũng không biết thì báo thù thế nào?

- Tên đời này không có bí mật vĩnh hằng, sẽ có người biết, nhất định sẽ có người biết, còn có rất nhiều gia tộc ẩn thế, ta sẽ hỏi từng cái một, cho tới khi hỏi ra mới thôi.

Vân Diệp tựa hồ mất đi hứng thú với Hi Đồng, quay người bỏ đi, được vài bước lại nói:

- Đừng tưởng các ngươi hùng mạnh lắm, các ngươi còn chưa bao giờ thấy thứ được gọi hùng mạnh, ta đợi các ngươi tại hại người nhà của ta, chỉ cần các ngươi dám, ta sẽ trả lại cho các ngươi gấp ngàn vạn lần.

- Đợi đã, cho ta biết bạch hùng là gì, côn bằng là gì? Nơi đó thực sự có những thứ ấy à? Chỉ cần nói cho ta biết, Hi Đồng lấy tổ tiên ra thề, tuyệt không quấy nhiễu các ngươi.

Lý Tịnh chống tay lên bàn, nhìn rất hứng thú.

- Bạch hùng còn gọi là bắc cực hùng, toàn thân lông màu trắng, cực kỳ hung dữ, nặng ngàn cân, con nặng nhất trên hai nghìn cân. Côn bằng? Người dò đường của các ngươi đại khái gặp cá voi rồi, nghe nói con cá voi có thể nặng tới mấy chục vạn cân, hiện giờ thuyền lớn nhất của chúng ta cũng không to bằng nó. Huống hồ không ngờ các ngươi tới nơi đó, không quen thuộc đất đai, còn suốt ngày là đêm tối, bốn mươi người đó không về được đâu.

*** côn bằng là loài cá lớn trong truyền thuyết.

- Ha ha ha, có là tốt rồi, thì ra bạch hùng và côn bằng đều tồn tài, vùng đất không biết chính là chốn man hoang, Vân hầu, ân tình này bọn ta nhớ rồi, sau này ắt báo đáp.

Hi Đồng nói xong có chút điên cuồng, nếu chẳng phải hai ngón cái bị trói thì đã nhảy múa rồi.

Vân Diệp nhìn Hi Đồng thương hại, đám người này vì tiên đạo, ngay tử vong cũng không sợ, thật không biết nói gì với chúng. Chẳng trách đời sau Luân Tử Công có thị trường lớn như thế, đám điên biến thái cứ chết hết đi, bắc cực nguyên thủy sẽ khiến bọn chúng trả giá đắt, nếu như nói lần trước chỉ là bất đắc dĩ nên lừa bọn chúng đi Bắc Cực còn có chút áy áy, lần này không có vướng mắc gì trong lòng hết.

Rời lều, Lý Tịnh hỏi:

- Vậy tam đệ của ta cũng tới nơi đáng chết đó à?

- Không biết, tiểu tử không quen tam đệ của ngài, trên đời này không nhất định chỉ có tam đệ ngài là râu xồm, nơi bọn chúng muốn tới cực kỳ nguy hiểm, đó là vùng man hoang thực sự, có điều nơi đó cũng có người, không khác gì dã nhân hết, nếu tam đệ của ngài tới nơi đó thật, ngài nên lập linh vị đi thì hơn.

Vân Diệp lúc này tâm tình cực tệ, nghĩ tới Hi Đồng dám lấy tính mạng cả nhà y ra uy hiếp, lửa giận không kìm nổi phát ra ngoài, cho nên Lý Tịnh hỏi, y chẳng thèm nghĩ, thuận miệng đáp luôn.

Đường đường Đại tổng quản hành quân bị người ta không coi ra gì, Lý Tịnh thẹn quá hóa giận, quát:

- Người đâu.

Tức thì có hộ vệ chạy tới nghe lệnh.

- Chặt đầu tên trong lều cho lão phu, trêu đầu lên cột cờ thị chúng.

Vân Diệp vội ngăn lại, hiện không phải lúc trở mặt với đám người kia, chém Hi Đồng thì dễ, nếu đồng bọn của hắn chạy tới Trường An báo thù, trong nhà không có chút chuẩn bị nào, nếu đám Tiểu Nha có làm sao, mình không sống nổi.

- Đại tổng quản mai chúng ta về Trường An, mang tên này đi, ít nhiều còn có con tin trong tay, địa vị kẻ này không thấp, tới khi đó còn có cái mặc cả phải không?

- Muốn hắn sống thì thành thực nói cho ta biết từ đầu tới cuối, không bỏ sót chút nào.

Vân Diệp quên mất bản lĩnh của Lý Tịnh một nửa do Hàn Cầm Hổ dạy, một nửa tới từ đạo gia, nghe thấy chuyện kỳ dị như vậy, sao không tò mò.

Hết cách, Vân Diệp đành kể lại một lượt, ai ngờ Lý Tịnh cười lớn:

- Cái môn phái ẩn thế mà ngươi nói lão phu có nghe qua rồi, từ thời Tùy bọn chúng đã liên tục xuất hiện tại thế gian, khi đó bọn chúng tranh ( chư bệnh nguyên hậu luận), sách này do Tùy thái y Sao Nguyên phương soạn ra, nghe nói trong sách ghi bí kỹ tuyệt thế hồi sinh người chết, vì cuốn sách này mà tổng cộng chết không dưới ba trăm người, lão phu nhận lệnh điều tra, truy tìm tới Thái Hành Sơn thì hoàn toàn mất dấu, lão phu chỉ biết thủ lĩnh bọn chúng tên là Điền Tương Tử, ngươi có thể gọi bọn chúng là Điền gia, bọn chúng là hậu duệ của Mặc gia thời viễn cổ, nghe nói bọn chúng rời xa tổ huấn, coi lao động là xỉ nhục, lấy phú quý làm vinh, làm trái hoàn toàn với kinh nghĩa của Mặc gia, bọn chúng dùng kỹ xảo của mình ra sức vơ vét tiền tài, nghe nói chúng có thuật biến đá thành vàng.

- Đại tổng quản, trên đời này căn bản không có chuyện biến đá thành vàng đâu, cho dù có tận mắt nhìn thấy cũng đừng tin, con mắt đôi khi bị lừa gạt, sẽ lừa bản thân khi ta không để ý. Nếu về Trường An có thời gian rảnh, tiểu tử biểu diễn biến đá thành vàng cho Đại tổng quản xem, Điền Tương Tử không phải là cự tử của Mặc gia sao? Vì sao lại biến thành phản đồ?

- Chuyện này lão phu cũng không biết, ngươi muốn biết thì đi hỏi kẻ trong lều.

Lý Tịnh nói cho Vân Diệp biết những chuyện cũ đó xong liền lập tức tách mình ra:

Vân Diệp cứ cảm thấy có gì đó không ổn, nhưng nhất thời không biết từ đâu, đành mặc kệ nó.