img...

Chương 209: thôn chu ngư

Chương 209

Lão hủ xấu hổ, lấy dạ tiểu nhân đo lòng quân tử, mong Vân hầu thứ lỗi. Người nào có của cũng tự nâng niu, đây là đạo lý vạn năm không đổi, vì sao đến Vân hầu lại vứt bỏ như vậy? Lão hủ trăm mối không giải được, mong Vân hầu nói cho biết.

Khi hỏi những lời này, Điền Tương Tử bỗng nhiên ngồi thẳng, đôi mắt mờ đục thoáng cái lấp lánh có thần, hình như muốn nhìn thấu Vân Diệp.

- Bảo bối trong lòng ngươi đã cướp đi tính mệnh gia sư, bây giờ còn liên lụy đến người nhà ta, bảo bối như vậy không cần cũng được. Nếu như ngươi coi là trân bảo thì ta coi là kẻ thù, ngươi muốn thì cứ cầm lấy, chỉ cần đưa cho ta một địa đồ tường tận, trên đường các ngươi cầu tiên đạo không ngại ghi lại khoáng sản xung quanh, sau đó khi về giao lại cho ta. Ta chỉ muốn biết đất chỗ nào có cái gì, có thích hợp để bách tính sinh sống hay không, những tư liệu này mới là bảo bối của ta, về phần thuyết pháp của tiên nhân các ngươi cứ tự đi thực hiện.

**********

Trên thế giới không có người tốt thuần túy, cũng không có bại hoại thuần túy. Trên hồ sơ quan phủ, Điền Tương Tử có thể nói là không chuyện xấu nào không làm, nhưng trên thực tế, lão chỉ là một lão nhân tay trói gà không chặt, tứ chi mềm yếu không giết nổi người. Thứ có thể giết người chính là cơ trí của lão, người thông tuệ như vậy vì sao lại phải chọn tử lộ mà đi? Tuổi đã 80 mà vẫn không chịu ngồi yên.

Kẻ ngu si rất đơn giản, chỉ ăn no rồi ngủ, vô ưu vô lự. Những người còn lại, nhất là người thông minh thì muốn nhiều hơn, nghi ngờ cũng càng nhiều, không biết cũng càng nhiều. Kẻ ngu si không cần biết trên mặt trăng có thần tiên hay không, còn người thông minh mỗi khi ngẩng đầu nhìn tinh không, sẽ không nhịn được mà hỏi thực ra tinh không là gì? Thật sự có phủ đệ thần tiên sao?

Điền Tương Tử trước mặt chính là một người người thông minh, lão tự xưng hiểu được nhân gian chí lý, hiện tại chỉ cần tìm một lối tắt lên trời là có thể từ phàm nhân thành thiên tiên. Khi lão nói những lời này, Vân Diệp phát hiện một loại tâm tình điên cuồng không thể tự kềm chế, đây là một người điên, một người có chứng vọng tưởng, nhưng bản thân lại có lực khống chế rất mạnh, cho nên thường ngày không nhìn ra kỳ quặc.

- Lão phu từ khi tóc búi đi học tới nay, thì chữ đầu tiên nhận biết chính là chữ "Tiên". Vài năm trở lại đây đầu bạc, lật lại điển chương của lịch đại tổ sư, xem kỹ càng tầm chương trích cú, xét kỹ từng chũ, cuối cùng tìm ra được Bạch Ngọc kinh đô, đó là thế giới của bạch ngọc, thần tiên nhảy múa, võ sĩ cầm thương, nghe tiên nhạc mà vũ đạo, tiên hạc ngậm linh chi, bạch quy hiến thụy (rùa trắng mang tốt lành), địa có quỳnh tương (mỹ tửu) chảy ra, thiên có tiên tử tán hoa, chúc mừng lão phu ba nghìn tuổi.

Tư duy tán loạn, nói năng cũng không khớp, giọng nói hư vô, ánh mắt sáng tỏ, tất cả những thứ này đều chứng tỏ vị Điền Tương Tử này quả thực là người điên. Vân Diệp muốn cắn tiếp quả đào, y cần một thứ chặn miệng, bằng không sẽ lập tức chạy trối chết.

- Chúng mày theo đuôi lão phu, trèo thang mây, khoác gió trời, hái ngôi sao. Sớm uống tiên lộ, chiều ăn hoàng hôn. Tiên tịch lưu danh, sớm ở Côn Lôn ngắm tuyết, đêm đã Đông Hải nghe sóng đào, tự do tự tại.

Điền Tương Tử đã rơi vào ảo cảnh tự mình tưởng tượng, không thể tự kềm chế, dụ dỗ Hi Đồng đang đứng bên cạnh. Hi Đồng thân cao 8 xích có dư, nhưng lại giống như con mèo nhỏ co ở sau lưng lão, mặc ý để lão xoa lưng.

Vân Diệp vô cùng hối hận khi đến đây, y nghĩ rằng có thể Điền Tương Tử là cứng đầu, nhưng nhất định là một người cơ trí. Với lợi ích cả đôi bên, y nghĩ rằng hai người sẽ nhất trí, một người đi du ngoạn thế giới, một người ở Trường An xem du ký người kia viết, thật là hoàn mỹ. Nhưng y có tính vỡ đầu cũng không thể ngờ được cuộc gặp giữa hai người lại quỷ dị như vậy, y sẽ phải đàm phán với một người điên?

- Không ngờ tu vi của lão tiên sinh đã cao thâm đến vậy, Vân Diệp vô cùng thán phục. Tiểu tử sẽ dốc chút sức mọn cho đại kế đăng tiên của lão tiên sinh. Cái gọi là một người đắc đạo gà chó thăng thiên, Hi Đồng huynh có tiên duyên này, thực sự là khiến người ngoài ao ước.

Kích động qua đi, ánh mắt Điền Tương Tử dần thanh tỉnh lại, lão rơi vào ảo cảnh tự thân không phải chỉ một hai lần, lần nào cũng nhờ ý chí cường đại mới phản tỉnh lại được. Hi Đồng rõ ràng không có bản lĩnh này, hiện giờ vẫn đang kích động không kiềm chế được.

- Ta nghe Hi Đồng nói Vân hầu ngươi định cho ta biết toàn bộ sự tình về Bạch Ngọc kinh đô?

- Đích xác như vậy, hiện tại bầu trời cực bắc vẫ hắc ám một mảnh, đợi đến cuối tháng 3 mới là lúc hành động. Lúc trước lão tiên sinh phái người xuất phát là quá sớm, nơi nơi nguy cơ, muốn sống so với lên trời còn khó khăn hơn.

Nói chuyện với Điền Tương Tử tỉnh táo thật tốt biết mấy.

- Lão phu cũng cho rằng bọn họ không còn khả năng sống sót, có điều vì đại nghiệp hiến thân cũng là vô thượng vinh quang của bọn họ, lần này lão phu chuẩn bị tự mình đi, Vân hầu nghĩ như thế nào?

- Tiên duyên, tiên duyên, gặp được tức là có duyên, là của lão tiên sinh thì không ai có thể đoạt, không phải của lão tiên sinh thì cưỡng cầu cũng không được. Lão tiên sinh tự mình đi một chuyến tự nhiên là vô cùng tốt, chỉ là thân thể của ngài liệu có chịu nổi giá lạnh?

Vân Diệp thật muốn người này sẽ chết trên ngựa, nhưng miệng vẫn phải khuyên bảo.

- Có Vân hầu chỉ điểm, thiết nghĩ mọi việc sẽ không thành vấn đề. Chỉ là Vân hầu hướng tới sự nghiệp nhân gian, đối với thăng tiên không có hứng thú, bằng không ngươi ta hai người cùng tìm kiếm tiên môn, cùng nhau lên trời chẳng phải là khoái lắm thay.

Những lời này khiến Vân Diệp toát mồ hôi lạnh, nếu như y bị lôi đến Bắc Cực, thì đó mới thật là tự đập đá chân mình.

- Trước khi gia sư lâm chung đã nói cho tiểu tử không được mê luyến tiên đạo, hơn nữa tiểu tử nhìn thảm trạng của gia sư thật sự là không dám có lòng mơ mộng xa vời. Chỉ đành cầu chúc tiên sinh mã đáo thành công, ngày sau khi trời hiện ngũ sắc, tiểu tử nhất định sẽ dâng hương cầu khẩn cho Điền Tương Tử ngài.

Điền Tương Tử phát ra tiếng cười sảng khoái, thoải mái cực kỳ.

- Thế gian này còn nhiều hạng người xu nịnh vì phú quý trăm năm, giống như phù du sáng sinh chiều chết. Vân hầu bỏ đại đạo mà theo tiểu đạo, thật là tiếc lắm thay. Cũng được, tiên duyên không thể cưỡng cầu, ngươi thâm nhập bảo sơn tay không mà về, thật đáng buồn, đáng tiếc.

Điền Tương Tử dùng ánh mắt của ngày tận thế nhìn Vân Diệp, hình như thấy được sự ngu xuẩn trong lối sống của thường nhân. Vân Diệp mặc dù bị khinh bỉ, nhưng biểu hiện ra ngoài không tranh hơn thua, trong mắt Điền Tương Tử y đúng là bị phú quý triệt để làm mờ mắt rồi, lão cũng không thèm quan tâm nữa.

Vân Diệp lấy ra kế sách đến Bắc Cực y viết vài ngày trước, hai tay đưa cho Điền Tương Tử. Nói như thế nào thì người ta cũng là người sắp thành tiên, sắp lấy mạng già 80 tuổi thay y khai phá Bắc Cực, đáng để y kính trọng.

Điền Tương Tử tự tay tiếp lấy, sau khi mở ra thì xem xét tỉ mỉ, lát sau gấp lại nhắm mắt hồi tưởng, tính toán một lát rồi mở mắt hỏi Vân Diệp:

- Cá lớn trăm vạn cân thực sự tồn tại?

- Năm đó Nhâm công tử ném mèo, trâu xuống biển làm mồi nhử, không bắt được cá mà lại được thôn chu ngư, ăn phè phỡn cả năm không hết. Tiên sinh đọc nhiều sách vở, sao lại không biết việc này? Ngài tới Bắc Hải đương nhiên sẽ gặp được thôn chu chi ngư. Bạch hùng (gấu trắng) cũng không đáng ngại, ngài có cao thủ hộ vệ đương nhiên sẽ không lo lắng gì, chỉ là thôn chu ngư kia quả thật không ai có thể hàng phục, nếu gặp thì nên tránh là hơn.

[Trang tử] đương nhiên lão phu đã đọc qua, trước đây còn cho rằng đó chỉ là cường điệu, không ngờ thôn chu ngư lại thực sự tồn tại. Lão phu lần này đi sinh tử khó liệu, thứ tốt vậy bao nhiêu người muốn lấy mà không được. Lão phu dẫu cho làm mồi cho cá, cũng thật sự tuyệt không thể tả.

Điền Tương Tử thật sự là nhất đại kiêu hùng, Tùy mạt ma vương ăn thịt người Chu Sán cũng là một đệ tử của lão. Sau khi Chu Sán chết lão cũng thất tung, người trong thiên hạ hận muốn lột da rút gân lão không phải chỉ có một hai người. Lý Tịnh cũng chính là một trong số đó. Hơn 10 năm tìm kiếm không có đầu mối, không ngờ lão vẫn sống cuộc sống tiêu diêu tự tại.

- Vân hầu tặng lão phu xin nhớ kỹ, ẩn môn cũng chuẩn bị một số lễ mọn, mong rằng Vân hầu vui lòng nhận cho.

Nói xong vỗ vỗ tay, một đại hán đầu trọc ôm một cái rương rắt đặt trước mặt Vân Diệp. Tiếng rương chạm đất thật nặng nề, cho thấy khối lượng không nhẹ.

Lễ vật đưa xong Điền Tương Tử hình như cũng hết sức, hai tráng hán từ sau cây khiêng nhuyễn kiệu đi ra, Hi Đồng nâng Điền Tương Tử lên nhuyễn kiệu, khom lưng với Vân Diệp một cái rồi rời khỏi. Tráng hán đi rất nhanh, trong nháy mắt đã biến mất trong rừng cây bên bờ sông.

Trình Xử Mặc cùng lão phụ binh từ đình nghỉ chân bên sông đi tới nơi Vân Diệp nói chuyện với Điền Tương Tử. Vân Diệp không hề động thân, vẫn ngồi nguyên như cũ, miệng vẫn ngậm quả đào, tư tưởng không tập trung.

Trình Xử Mặc cũng ngồi xuống cạnh Vân Diệp, cầm một quả lê ném cho lão phụ binh, bản thân cũng cầm một quả cắn rau ráu. Hắn biết Vân Diệp cổ quái, chỉ cần lâm vào trầm tư thì đối với việc bên ngoài không còn quan tâm. Việc Trình Xử Mặc hắn có thể làm là ngồi chờ Vân Diệp hồi tỉnh lại.

Một đám hộ vệ Vân gia từ trong rừng cây đi ra, mỗi người đều đao ra khỏi vỏ, cung đã lên dây, sẵn sàng chém giết. Vì Vân Diệp từ đầu đến cuối không phát mệnh lệnh công kích, hiện tại bọn Điền Tương Tử đã rời đi, tự nhiên không cần thiết phải mai phục nữa, đồng loạt hiện thân.

Vân Diệp từ trầm tư tỉnh lại, nhổ hạt đào trong miệng ra. Đào đã ăn xong từ lâu, nhưng y lại cắn hạt đào lúc nào không biết, đến nỗi răng suýt rụng cả ra.

Một con khoái mã từ bờ sông nhảy ra, Lý Tịnh toàn thân trang phục, trên lưng một thanh trường kiếm đeo nghiêng chạy tới trước mặt. Trong ánh mắt hình như muốn phun lửa, rút kiếm chém chiếc kỷ trà trước mặt Vân Diệp thành hai đoạn.

Phất tay đuổi hộ vệ xung quanh đi, thấy trên chiếu vẫn còn Trình Xử Mặc đang ăn trái cây, lão biết không thể đuổi Trình Xử Mặc đi được, liền thấp giọng nói với Vân Diệp:

- Ngươi biết ngày hôm nay ngươi để cho loại người nào chạy thoát không? Chỗ đáng sợ của hắn có nằm mơ ngươi cũng không tưởng được. Hồng thẩm thẩm của ngươi vì sao lại thành hình dạng như vậy, chính bởi vì ăn thiệt thòi dưới tay ma đầu này. Lão phu lật cả thiên hạ 20 năm, hôm nay đã tiếp cận rất gần hắn, tiểu tử, ngươi sẽ vì hành động của ngươi ngày hôm nay mà hối hận cả đời.

Vân Diệp cười với Lý Tịnh:

- Lý bá bá yên tâm, kết cục của lão là táng thân nơi hoang nguyên Bắc Cực. Ngài nói không sai, người này rất đáng sợ, bởi vì lão là người điên. Một người mộng tưởng trường sinh bất lão nếu không phải điên thì cũng là biến thái, ngài không cần hiểu thế nào là biến thái, chỉ cần biết vừa rồi ta cũng rất muốn giết lão, chỉ bởi vì vạn bất đắc dĩ mới thả lão một con đường, ngài chỉ cần xốc chiếu lên là biết.

Trình Xử Mặc nghe Vân Diệp nói như vậy thì lập tức xốc lên. Chỉ thấy phía dưới chiếu có một cái hố. Đường Kiệm và Hứa Kính Tông đang nằm một đống phía dưới hôn mê bất tỉnh, trên người đầy lưu huỳnh, dầu hỏa, củi khô các loại dễ cháy, tất cả nối với một sợi vải dính dầu ở nơi Hi Đồng ngồi.

Lý Tịnh thấy được những thứ này thì oán hận ném kiếm xuống, nói với Vân Diệp:

- Lão tặc này được xưng toán vô di sách (tính không bỏ sót), chúng ta nuốt đắng rồi.

- Đều do tiểu tử lúc trước không nói cho Lý bá bá, bằng không với năng lực của Lý bá bá, dù lão có là thần tiên cũng không thoát được cái chết lần này.

Vân Diệp phải đem sai lầm nhận về mình, bằng không Lý Tịnh lại đổi ý không tới thư viện giảng bài nữa thì nguy to, lúc đó mới là chết. Về phần Điền Tương Tử có chết hay không, chết lúc nào thì Vân Diệp cần quái gì quan tâm?

**********

Đoàn xe bị băng khối của Hoàng Hà ngăn ở bờ sông đã bốn ngày, Vân Diệp không hề sốt ruột hồi kinh, Điền Tương Tử kia dù là người điên, nhưng lão còn lý trí, sẽ không làm chuyện ngu xuẩn thương tổn người nhà Vân Diệp. Chỉ cần trong nhà bình yên vô sự, Vân Diệp liền yên lòng. Y chuẩn bị đánh một giấc, mấy ngày này khi ngủ gió lùa tứ phía, khiến y chán ngấy. Ngủ vốn là niềm vui của y, hiện tại đang có tâm tình, lại có điều kiện, đương nhiên là muốn ngủ một giấc cho sướng.

Nấu một thùng nước nóng to, y ngâm toàn thân trong đó, để nước ấm bao bọc toàn thân, ngăn âm thanh hỗn tạp bên ngoài. Giống như vùi vào trong lòng mẹ, y cuộn người mặc cho cơ thể chìm nổi trong nước, mãi đến khi phổi không chịu được sắp ngạt đến nơi mới ngoi đầu lên thở một hơi. Y hưởng thụ cảm giác gần chết hết lần này đến lần khác mà không biết mệt.

Cuộc sống của y khác xa với mọi người, giống như biên tập phim, làm cho hai cảnh phim khác nhau ghép lại, để diễn viên y có thể diễn tiếp.

Cũng may y có một sư phó không gì không làm được, bản thân biểu diễn vụng về ra sao cũng có thể bù đắp được. Hiện tại lão sư hư hóa này, ở trong lòng Vân Diệp đang dần hoàn chỉnh.

Lão sư không cần cao to, chỉ tương đương người thường là đủ. Cái trán rộng rãi trí tuệ, trên mặt luôn mang nét cười, trong mắt không một tia âm u, trước ngực phất phơ râu ba chòm, trong tay lúc nào cũng cầm một quyển sách, nhưng lại không đọc, luôn luôn dùng ánh mắt chiều chuộng nhìn Vân Diệp.

Nói dối nghìn lần cũng thành sự thật, hiện tại cho dù đối mặt với máy phát hiện nói dối của hậu thế, y cũng tin tưởng khi nhắc tới sư phó của mình, máy phát hiện nói dối cũng phải sai lầm.

Trở lại tìm Diêm Lập Bản, bảo hắn dựa theo miêu tả họa lại, sau đó tìm một gian nhà treo lên. Người ta đều có tín ngưỡng, y cũng cần phải có tín ngưỡng. Thần phật là giả, đều là ảo giác tâm thần nghĩ ra, bản thân y cũng nghi ra một người, có gì là không được?

Kỳ thật sâu trong ý nghĩ của Vân Diệp, không phải y không tin thần phật, mà là có chút hận thần phật. Ngẫm lại bản thân xuyên qua lỗ jun tới Đại Đường, trần truồng đứng giữa đồng hoang vu lạy lục thần phật cứu giúp, kết quả thần phật như bơ lác y đi. Nếu như không có đàn ngựa xuất hiện, có khi bây giờ y đã thành bãi phân sói mất rồi.

Cho nên y hận thần tiên, dù cho hiện tại có một vị thần tiên đứng trước mặt, phản ứng đầu tiên của Vân Diệp không phải là quỳ lạy, mà là mắng cho bõ tức.

Lấy khăn mặt khỏi bọc hành lý, đây là đồ từ hậu thế mang theo. Hai năm nay y rất ít dùng khăn mặt này, chỉ có vào lúc lưỡng lự băn khoăn mới lấy ra dùng, làm vậy khiến y được an ủi.

Mặc chiếc áo mềm mại, Vân Diệp nằm dài trên giường bắt đầu đánh một giấc. Y phân phó hộ vệ Vân gia, trong khi y ngủ thì không cho phép bất kỳ ai đến quấy rầy, phải chờ đến khi y tỉnh mới thôi.

Trinh Quán năm 4, Trường An việc tốt không ngừng, biên cương không ngừng truyền đến tin chiến thắng, đầu tiên là Trình Giảo Kim đại phá quân Đột Quyết yểm trợ ở Hữu Lũng, sau đó Sài Thiệu phá Tương Thành, ngay sau đó tin Âm Sơn đại thắng cũng báo về, Hiệt Lợi bị bắt sống, đây là đại thắng mấy trăm năm chưa từng có. Thành Trường An hoan ca 3 ngày 3 đêm, không ngừng múa hát, trong cung Thái Cực lễ mừng không lúc nào dừng.