Chương 226: mục đích cao đẹp, hành động vô sỉ
Trong đại điện im lặng như tờ, tựa hồ có ngọn gió từ âm phủ thổi qua, tất cả mọi người nhìn Vân Diệp mỉm cười nói ra những lợi ác độc nhất, hơi lạnh thấm từ đầu tới ngón chân. Đậu lão đầu tuy rùng mình, nhưng vẫn giữ thần thái thản nhiên.
Lý Uyên liếm cánh môi khô cong, hỏi Vân Diệp:
- Ngươi và Bạch Ngọc Kinh vẫn còn liên hệ?
- Bẩm thái thượng hoàng, vi thần chưa từng tới Bạch Ngọc Kinh, chỉ nghe gia sư nói tới, đó là nơi không hay, gia sư thà biến thành đất vàng chứ không muốn tới đó, đủ biết nơi đó nguy hiểm thế nào. nguồn TruyệnFULL.vn
Vân Diệp không muốn nhắc tới cại địa danh xui xẻo đó nữa.
- Vân hầu phát ra lời khiêu chiến, lão phu tiếp nhận là được, nhưng không biết Vân hầu định khiêu chiến quyền uy vạn thế của Đậu gia ra sao?
Đậu lão đầu đứng lên, lưng thẳng thắp, tựa hồ chưa bao giờ sợ uy hiếp, cũng phải, gia tộc mấy nghìn năm nếu không có chút nền tảng, sớm bị tiêu diệt trong dòng sông dài lịch sử rồi.
- Không có cách khiêu chiến nào hết, Đậu gia quá to lớn, không phải Vân gia nho nhỏ có thể lay chuyển được, từ xưa tớ nay vùng đất Trung Hoa chưa bao giờ thiếu người lên tiếng vì dân, chưa bao giờ thiếu người gánh vác đạo nghĩa, chưa bao giờ thiếu người lấy trứng chọi đá, thêm Vân mỗ nữa đâu là cái gì?
Mấy người trên bàn có thể xưng là mấy vị đấu sĩ nổi danh nhất triều đường Đại Đường, bao năm trên triều đường hô phong hoán vũ, rải đậu thành binh, hạ lệnh một tiếng trăm người tranh nhau ra sức khuyển mã, hô hấp như có sấm chớp rền vang, cúi nhìn kiến bọ thiên hạ, trở tay làm phong vân biến sắc.
Chưa bao giờ nghĩ có một con kiến thuận tay bóp chết dám khiêu chiến với họ, còn dứt khoát quyết liệt không để lại đường lui. Lý Uyên mặt biến đổi không chừng, Bùi Tịch vừa mừng vừa sợ, Đậu lão đầu như ăn phải một con ruồi.
- Vân Diệp, ngươi định đòi lại công bằng cho nữ tử đáng thương kia ra sao?
Lý Uyên hỏi đầy hàm ý:
- Thái thượng hoàng minh xét, vào năm Vũ Đức thứ bảy, người ban ra Vũ Đức luật chế định hành vi, đạo đức của người thiên hạ, vì sao nay có ác tặc ngược đãi người ta tới chết, làm thành nến sống, người lại làm như không thấy, trước kia khởi binh, lấy trách nhiệm thiên hạ của mình đâu rồi? Ngồi nghe lời ác độc mà không kinh hãi là vì sao? Người tuy đã lui về, nhưng ngươi không còn yêu cái Đại Đường do một tay mình gây dựng lên nữa hay sao?
Lúc này Lý Uyên bị Vân Diệp cực kỳ coi thường, anh hùng có sa cơ cũng là anh hùng, nhưng Lý Uyên không phải anh hùng, hào tính tráng chí của ông ta bị nữ nhân mỹ tửu mài mòn sạch rồi.
Lý Uyên chỉ biết cúi đầu, tựa hồ lòng nguội lạnh, xua tay giải tán, một mình về hậu đường, bóng lưng cực kỳ cô đơn.
- Vân hầu coi chuyện thiên hạ là trách nhiệm của mình, Bùi Tịch khâm phục vạn phần, chuyện Bùi Anh tùy nó, sinh tử do trời định.
- Ta là người dạy học, trong lòng không dám có chút xấu xa nào, Vân Diệp hiểu nỗi khổ trong lòng Bùi công, trừ luật pháp, ai có tư cách tùy tiện đoạt đi một sinh mạng, Đậu gia sao có thể ngoại lệ?
- Đậu gia đời đời công huân, chẳng lẽ không đổi lấy được một tính mạng không quan trọng à? Vân hầu thực sự muốn đối địch với Đậu gia ta? Không sợ tan xương nát cốt?
Đậu lão đầu nhìn Vân Diêp như nhìn một con chó đã chết:
- Vân mỗ giờ sẽ tới huyện nha Trường An minh oan cho ca cơ kia, phải rồi, còn chưa thỉnh giáo Đậu công, ca cơ đó tên là gì?
- Con tiện nhân đó tên Lục Trúc, Vân hầu nhớ cho kỹ, đừng quên.
Đậu Yến Sơn mỉa mai:
Từ cung điện của Lý Uyên ra, Lý Thừa Càn hỏi:
- Diệp Tử, ngươi thực sự muốn báo thù cho ca cơ kia?
Vân Diệp đứng lại, vuốt ve cây cột đại điện:
- Ta không báo thù cho Lục Trúc, ta chỉ muốn một lẽ công bằng cho oan hồn chết thảm ở nhân gian, nho gia luôn nói tới nhân từ, Đậu lão đầu chắc cũng thích nhân từ, chỉ có điều lão ta dùng mỹ đức cao quý đó lên mình, còn với người khác chỉ có tàn khốc. Trước kia có một bài văn tên là ( chính khí ca), ta đọc không hiểu, hiện giờ đột nhiên ta hiểu rồi, những người cao thượng, khi làm những chuyện đó, thì ra trong lòng đều bất bình, khiến người ta trằn trọc không yên giấc, chỉ làm chuyện đó, mới có thể ngủ yên ổn được.
Y nắm tay đấm mạnh vào cột, tựa hồ giải phóng hoàn toàn uất khí trong lòng ra.
Lý Thừa Càn quyết làm rõ:
- Chính khí ca là gì, ta chưa bao giờ nghe qua, có phải cùng ( thiếu niên thuyết) trước kia ngươi từng đọc là cùng loại.
- Đúng thế, nó cùng một loại khảng khái, Thành Càn, sau này ngươi làm hoàng đế, ngàn vạn lần đừng quên bách tính sống dưới đáy xã hội, cho dù không thể khiến cuộc sống bọn họ tốt hơn, cũng đừng đi hại bọn họ, bọn họ là những người yếu ớt nhất trên đời, không chịu nổi sóng gió đâu.
Lý Thừa Càn gật đầu rất nghiêm túc, đồng thời khẽ thì thầm nói vào bên tên Vân Diệp một tràng, nghe hết, sắc mặt Vân Diệp mới hòa hoãn hơn.
Vân Diệp nhớ lại cuộc sống của mình đời sau, bình đạm, vui vẻ là chủ đạo, nhìn thấy thảm cảnh nhân gian cũng rơi nước mắt, chỉ là khi đó lấy khả năng không làm gì được để thoái thác, giờ mình là hầu gia rồi, chẳng lẽ còn nói khả năng không đủ sao? Chẳng lẽ nói làm hoàng đế mới có thể giải quyết được chuyện trong thiên hạ sao? Lý Uyên là thái thượng hoàng, ông ta chỉ biết né tránh, có thể thấy hoàng đế cũng không phải vạn năng, không còn đường lui nữa, muốn lòng yên ổn, phải tự làm.
Lão tử là trí giả của cái thế giới này, loại chuyện không ai dám làm, lão tử không làm thì còn ai làm?
Vân Diệp kiếm giấy bút, ngọn nguồn sự việc đã rõ, một tời giấy cáo trạng mau chóng được viết xong, không khoa trương, không mập mờ, ngay cổ văn cũng không dùng, chỉ là tờ cáo trạng rõ ràng, đưa lên Lý Thừa Càn.
- Diệp Tử, xem ra lần này ngươi nghiêm túc thật.
Lý Thừa Càn xem xong cáo trạng nói:
- Vì sao?
- Vừa rồi ngươi phẫn nộ tới mức ngay cả vàng cũng quên lấy, đó không phải con người của ngươi. Cho nên ta nói ngươi nghiêm túc, ít nhất chuyện này ngươi coi quan trọng hơn cả vàng.
- Thành Càn, ta nhìn thấy ngươi lấy vàng rồi, số vàng đó là muốn mời ngươi đem khắc, in ra mấy chục vạn bản, ta muốn tất cả người phủ huyện Trường An biết hành vi cầm thú của Đậu gia, trước tiên phát tán năm vạn bản ở Trường An rồi tính.
Lý Thừa Càn mặt trắng bệch, người lảo đảo, ba mươi lượng vàng làm được chuyện này? Ít nhất phải một trăm lượng, hắn là con quỷ nghèo, làm chuyện này sẽ khiến hắn càng nghèo. Hơn nữa thời gian không đủ, khắc xong mấy nghìn chữ cần nửa tháng.
- Ta muốn chữ lớn, mỗi trang chỉ cần một trăm chữ, ngươi tìm mười mấy thợ điêu khắc lập tức làm việc, chữ không cần đẹp, rõ ràng là được, không cần khắc nổi, bản chìm cũng được, ta nghĩ dùng một tối là xong, ngươi làm cho ổn thỏa nhé, công tượng của Vân gia cũng sẽ làm, ta muốn thứ này mai dán khắp Trường An.
Lý Thừa Càn không nói gì, chỉ phái người tìm tất cả người biết chữ ở Đông Cung tới, sao cáo trạng của Vân Diệp ra, có quản sự tìm thợ điêu khắc, chuẩn bị in ấn.
Người của Đậu gia không ngừng ra vào hào môn quan quý, nhiều năm thông gia, Đậu lão đầu có vô số thân quyến, cũng có vô số môn nhân, hẳn tảo triều ngày mai, tấu chương đàn hặc Vân Diệp sẽ chất đống long án của Lý Nhị.
Đại Đường không xuất hiện chuyện ám sát, dù Đậu gia hận Vân Diệp chết ngay lập tức, nhưng không dám tùy ý động thủ ở Trường An, một khi ra tay, sẽ thành tử địch của tất cả quý tộc Trường An, triều Hán giết người giữa đường để lại bóng ma quá lớn trong lòng quan viên, không ai muốn sống cuộc sống nơm nớp sợ hãi.
Chuyện kinh doanh của Vân gia không làm được nữa rồi, lão nãi nãi bảo Lão Trang tới hộ vệ cho Vân Diệp, đi theo còn có ba mươi lão binh xuất ngũ, lão nãi nãi không biết trong thành Trường An xảy ra chuyện gì, chỉ biết đại hộ đặt hàng của Vân gia đã hủy hết, dù bỏ tiền đặt cọc cũng muốn dứt bỏ dính dáng tới Vân gia, thập chí có kẻ còn định thừa cơ bắt chẹt Vân gia. Lão nãi nãi quyết đoán dừng mọi chuyện kinh doanh, toàn Vân gia vào trạng thái đề phòng.
Lão Trang mang tớ một câu nói:" Chuyện không làm được, đi là hàng đầu." Nãi nãi không nói gì thêm, chỉ sợ nói nhiều tôn tử không yên tâm, lỡ chuyện bỏ chạy, trong lòng dạ nhỏ bé của nãi nãi, tôn nhi là quan trọng nhất, những người khác, bao gồm cả bà đều không đáng nhắc tới.
Đuổi Lão Trang đi, Vân Diệp đóng cửa lại, ngồi ở bàn tay chống cằm, ngây ra nhìn ngọn đèn, trên bàn chất đầy những thứ đáng giá nhất của Vân gia, nãi nãi chuyên môn đổi mấy chuỗi khai nguyên thông bảo mới, còn có ít bạc vụt, lá vạng nặng tới hai cân, ngay khải giáp của y cũng được nãi nãi đưa tới.
Vuốt ve khải giáp, Vân Diệp cười khổ, tự nói một mình:
- Nãi nãi à, tôn nhi cũng muốn chạy, nhưng chúng ta chạy đi đâu, hoàng đế đã đặt bẫy từ trước, tôn nhi là con mồi trong bẫy, hoàng đế không tin đại thần trong triều, nhà ta không có quan hệ với môn phiệt, chỉ có nhà ta làm mồi nhử là tốt nhất, vốn bị người ta đố kỵ, giờ hoàng đế ở trên hắt dầu vào, một hai chén nước sao dập được ngọn lửa lớn này. Nếu như không phải thái tử nói cho biết chỗ mấy dũng tướng ở kinh thành, tôn nhi suýt định hòa giải với Đậu gia, đó mới là điều đáng sợ nhất. Lão Trình, Lão Ngưu nhất định cấp bách lắm, sợ tôn nhi chọn nhầm phe. Quan Lũng bây giờ chắc náo loạn, Trình Giảo Kim ở Lũng Hữu, Trường Tôn Vô Kỵ ở Quan Trung, Úy Trì Kính Đức ở kinh thành, Trương Lượng ở Hà Bắc, Đoạn Chí Huyền ở Sơn Đông, Trương Sĩ Quý ở Lạc Dương, hoàng đế bệ hạ của ta, ngài muốn làm cái gì?
Nhà cũ của Vân gia ở kinh thành do ít người trông có vẻ hoang vu, có có xanh ngoan cường mọc ra giữa khe đát, ở chỗ tối trong góc tường, hộ vệ Vân gia đứng im không nhúc nhích, thi thoảng có hàn quang đầu binh khí lóe lên, nói cho Vân Diệp biết tình cảnh của y nguy hiểm cỡ nào.
- Hầu gia về ngủ chút đi, đã canh bốn rồi, mai còn phải tới huyện nha.
Lão Trang không biết từ đâu ra, nhỏ giọng khuyên nhủ Vân Diệp:
- Lão Trang, hai năm qua ngươi không rời ta, ngươi nói xem, ta thực sự là kẻ khốn nạn không? Vì một ca cơ thậm chí không biết tên mà cược tính mạng già trẻ cả nhà vào, có đáng không?
- Hầu gia, tiểu nhân không đọc sách, nhưng biết có nhân tâm, ở thảo nguyên người nhìn thấy Na Mộ Nhật sắp biến thành chén rượu, vẻ mặt cực kỳ đáng sợ, tiểu nhân biết, người thực ra không bận tâm tới có vài người chết, dù là chết trận hay chết bệnh, hầu gia đều không bận tâm, vì con người dù sao cũng chết, chỉ là sớm hay muộn thôi. Tiểu nhân thấy hầu gia bận tâm là ca cơ kia bị biến thành nến, đó mới là nguyên nhân trọng yếu Đậu gia đắc tội với người, chạm vào vảy ngược của người, đương nhiên không để chúng sống yên lành.
Vân Diệp ngạc nhiên, phát hiện hán tử thô hào này là người tinh tế hiếm có, vỗ cánh tay Lão Trang nói:
- Khi ta ở Lũng Hữu có một vị trưởng bối nói với ta, người có thể giết chết, chém chết, thiêu chết, nói chung chết cách nào cũng được, duy nhất một điều là không thể chết đói.
- Ta lại không cho là như vậy, thiên hạ này lương thực vĩnh viễn không đủ, ngươi không chết đói thì người khác chết đói, người thân của vị trưởng bối đó chết đói, cho nên cách nhìn của ông ấy hơi cực đoan.
- Hầu gia của ngươi không hiểu, người sở dĩ được gọi là người, vì người vượt qua cầm thú, tôn trọng sinh mạng của người khác, chính là tôn trọng bản thân, dã thú ăn dã thú là vì đói, ăn hết, chứ nó không lấy thi thể làm việc khác, chỉ có loại động vật kỳ quái như con người mới vì đủ loại nguyên nhân mà giết người, những kẻ quá đáng, không được gọi là người nữa, vì thế mới dùng đầu người sống làm chén rượu, làm nến, cho nên bọn chúng đáng chết.
Lão Trang gật đầu tựa hiểu tựa không, thấy Vân Diệp không có chút buồn ngủ nào, không khuyên nữa, hôm nay hầu gia không hứng thú ngủ.
Đẩy cửa sương phòng, bên trong đèn đuốc sáng choang, người Vân Diệp tìm tới đều đang mau chóng sao chép cáo trạng của Vân Diệp, bọn họ đã thuộc lòng hơn một nghìn chữ đó, bàn đặt ở cửa chất một chồng giấy dầy.
Là người đời sau, Vân Diệp sao chẳng hiểu tác dụng mạnh mẽ của dư luận, không đổ nước bẩn cho Đậu gia, chỉ nói cho người dân Trường An biết, Đậu gia thích lấy người làm nến, hiện giờ trong nhà chúng đang đốt một cây nến làm tử thi thể nữ tử đáng thương tên Lục Trúc, muốn người dân Trường An cẩn thận, đừng làm trái ý Đậu gia, hậu quả sẽ là bị Đậu gia làm nến đốt.
Vân Diệp không tin bách tính Trường An sẽ không hứng thú, ngay cả chuyện người ta thượng mã phong cũng truyền bá xôn xao, gặp chuyện khủng bố như vậy mà không động lòng à? Cầm một tờ giấy viết tác phẩm của mình, Vân Diệp đọc xong đắc ý lầm bẩm:
- Văn hay lắm.
Không tin một thế gia lấy người làm nến chụp xuống đầu Đậu gia lại không khiến Đậu lão đầu dửng dưng, thanh danh mấy nghìn năm, ta nhổ vào, cho Đậu gia các ngươi thấy uy lực của báo chí, cho các ngươi biết thế nào là dư luận oanh tạc, nếu ba ngày sau người Trường An thấy người Đậu gia không tránh mắt thì ta đổi sang họ Đậu.
Ngày mai thái tử sẽ tìm một số người dân có thân nhân mất tích, cứ tùy tiện tìm vào người, nói với người ta, khả năng người đó không còn nữa, Đậu gia thích dùng người làm nến như vậy một Lục Trúc sao mà đủ nói không chừng đều bị Đậu gia bắt làm nến rồi.
Biện pháp có hơi thất đức, Lý Thừa Càn lúc mới nghe mặt mày kinh khủng, nhưng hăng hái đi làm, mẹ hắn đã nói với Vân Diệp, nếu có chuyện gì không tiện làm, có thể nhờ thái tử giúp, cái chính sách tốt như thế mà không tận dụng sao được.
Vân Diệp rất tin, con ác long pháp lực vô biên trong hoàng cung kia đang hứng thú theo dõi mọi động tĩnh ở trong thành, cái long trao ẩn dưới bụng chắc ngứa ngáy lắm rồi.
Từ ngày Đại Đường kiến lập, thành Trường An chưa bao giờ thay đổi tiết tấu cố hữu của nó, một trăm linh tám phường lần lượt mở cửa, mọi người tựa hồ quên đi sự huyên náo hôm qua, vẫn cứ bắt đầu công việc hàng ngày, quan tâm tới đám hào môn tít trên cao chẳng bằng quan tâm tới giá gạo hôm nay, phải biết rằng mùa đông năm nay giá gạo tăng lên thêm ba thành, cũng không biết những nạn dân ăn sạch lương thực Trường An đã đi hay chưa?
Có đứa bé thèm ăn dụi hai cái mắt nhập nhèm, nhìn cây du góc đường, luôn lấy làm lạ cái cây du đó sao chẳng lớn lên gì cả, hôm qua nhìn thấy trên cây đã có chồi màu xanh rồi, sao hôm nay vẫn như thế, tức giận đái lên cây một bãi, cái cây già chết tiệt, lại lần nữa làm người ta thất vọng.
Lại nhìn cây hòe hai bên đường, nuốt nước bọt, so với quả du thì hoa hòe mới là mon ngoan thật sự, lấy hoa hòe trăng trắng trộn với gạo nấu lên, vị ngọt thơm đó có thể truyền ra phố, tiếc là cây hòe đến tháng bốn mới nở hoa, giờ chỉ có cành trơ trụi chẳng có gì trên đó.
Ngựa cuốn lên bụi bẩn thật đáng ghét, thành Trường An mùa xuân nếu không có mưa luôn mù mịt.
Kỵ sĩ nhảy tử trên ngựa xuống, tay xách thùng hồ, dùng chổi chấm hồ bôi lên tường, rồi rút từ ống trúc trên lưng ngựa ra một tờ giấy, dán lên trường phường, nhìn lên xuống một lượt, thấy dán không tệ, liền lên ngựa tới mục tiêu tiếp theo.
Kỵ sĩ như thế không phải chỉ có một người, ở đâu cũng có, nhưng làm việc giống nhau, quệt hồ, dán giấy.