Chương 21
Edit: Pinkie
Minh Khê đút tay vào túi áo đồng phục, đang định trở vào lớp học thì bỗng nhiên bị người ta gọi lại.
“Minh Khê!”
Triệu Viên ôm một chồng tư liệu in, vành mắt đỏ, trong ánh mắt hiện lên vẻ lo lắng, đi về phía Minh Khê.
Minh Khê quay đầu lại, nhìn thấy cô ấy, ngay cả chào hỏi cũng không muốn chào, lập tức quay người đi vào lớp.
Mình cực khổ làm chân sai vặt với chạy mấy vòng mới tích được một ít vận khí, đừng để gặp phải Triệu Viên, bị vầng hào quang của cô ấy đè bẹp đến một chút cũng không còn đấy chứ!
“Chờ đã, tớ có lời muốn nói với cậu.” Triệu Viên bước nhanh mấy bước, tiến đến chặn trước mặt cô.
Minh Khê đưa mắt nhìn chậu cây của mình. Lúc Triệu Viên vừa đến, mấy chồi non nhỏ bên trong chậu đung đưa, đồng thời cũng ngừng phát triển.
Như thế này làm sao giọng điệu của Minh Khê tốt cho được, chân mày nhíu lại: “Tớ không có lời gì muốn nói với cậu.”
Một số người trên hành lang đều quay lại nhìn hai người.
Thì thấy Triệu Viên cắn môi một cái, tựa hồ như có chút sợ hãi Minh Khê, lấy hết dũng khí nói: “Tớ chỉ muốn, chỉ muốn thay mặt Ngạc Tiểu Hạ xin lỗi cậu……”
Người đẹp tâm thiện.
Trong đầu các bạn nam trên hành lang đột nhiên đều xuất hiện một từ như vậy.
Chuyện này rõ ràng không có liên quan đến Triệu Viên, thậm chí Ngạc Tiểu Hạ còn muốn kéo cô ấy xuống nước, nhưng cô ấy lại càng để ý đến cảm nhận của Triệu Minh Khê, cho nên lập tức tới xin lỗi.
Trong khi đó, căn bản Minh Khê lại không nghe thấy Triệu Viên đang nói cái gì.
Triệu Viên không mặc đồng phục, trên người là váy thủy thủ màu xanh đậm thịnh hành nhất hiện nay, kết hợp với đôi vớ màu trắng và giày da màu cà phê.
Tóc dài được buộc hết ra sau tai, bên trái đỉnh đầu có một cái nơ bướm màu xanh lam.
Trông cô ấy vừa sạch sẽ, hào phóng, lại yếu đuối, mỏng manh.
Nói tóm lại là có rất nhiều từ tốt đẹp để hình dung.
Minh Khê có dáng người thon dài, cao hơn cô ấy gần nửa cái đầu, đôi mắt cụp xuống, ánh mắt vừa vặn rơi trên cái nơ bướm màu xanh lam trên đỉnh đầu.
Minh Khê yên lặng nhìn cái nơ bướm kia, rất khó để không nghĩ tới một số chuyện đã phát sinh trước kia.
Hai năm trước, lúc cô vừa mới tới nhà họ Triệu, cô kéo túi hành lý, túi hành lý là túi mây tre được bà nội cô đóng gói vào. Sau khi được Triệu Trạm Hoài mang về nhà họ Triệu, ngoại trừ Triệu Mặc, thì cả nhà họ Triệu đều đối xử tốt với cô. Trong lòng cô cũng đầy mong đợi, chờ mong cuộc sống mới.
Mẹ Triệu kéo tay cô, bảo cô đi tắm rửa, thay quần áo khác.
Nhưng mà đợi đến sau khi cô đi ra thì mới phát hiện những bộ quần áo cũ và túi hành lý mây tre của bà nội đã bị ném ra ngoài thùng rác của biệt thự —— Mẹ Triệu nói rằng trước đây cô đã chịu nhiều khổ sở, muốn dẫn cô đi mua đồ mới.
Minh Khê nhỏ giọng cãi lại, những thứ đó là bà nội sắm cho cô.
Mẹ Triệu không mấy vui vẻ, nói với cô: “Con nên thích ứng với hoàn cảnh mới.”
Lúc ấy, Minh Khê mới mười lăm tuổi, cảm thấy khó chịu. Cô rất muốn tìm những đồ vật mà bà nội cho về, nhưng lại sợ mình trở thành người quái đản, gây phiền phức, làm cho mọi người trong nhà không vui vẻ.
Thế là cô không yên lòng ăn cơm, cũng không ăn được mấy miếng, định đợi sau khi mẹ Triệu lên lầu, thì sẽ ra ngoài cầm về.
Thật không nghĩ đến, đợi tới lúc buổi tối cô ra ngoài tìm thì xe rác đã sớm dọn đồ đi mất.
Khi đó, Minh Khê buồn bã mấy ngày liền. Lúc đó mới ý thức được, hoàn cảnh nơi này không phải cô đổi một bộ quần áo, đi đôi giày da nhỏ như Triệu Viên thì có thể dễ dàng hòa nhập được.
Cô lớn lên mười lăm năm ở thị trấn nhỏ phương Bắc, thường thì sáng sớm ngày hôm sau, những người hàng xóm trò chuyện với nhau vài câu, sau đó cùng hỗ trợ đem rác ra bãi rác. Mà ở đây, các bảo mẫu sẽ dọn rác mọi lúc mọi nơi.
Có lẽ cô phải làm nhiều thứ hơn để có thể hòa nhập với nơi đây.
Sau khi ý thức được điều này, Minh Khê càng thêm cố gắng, giống như cô ấy đã làm trong mười lăm năm trước.
Cô bắt đầu quan sát cách ăn ở của người nhà họ Triệu, chú ý đến những chi tiết nhỏ như sau khi ăn cơm xong bọn họ sẽ súc miệng vài lần. Học cách làm như vậy để bản thân không mất tự nhiên, cố gắng để cho mình thong dong một chút.
Ngày đó, mua xong quần áo, giày dép, lúc Triệu Trạm Hoài dẫn Minh Khê đi làm thủ tục chuyển trường, Minh Khê để ý thấy có rất nhiều bạn nữ đang đánh giá mình.
Minh Khê để ý thấy, cô và các bạn ấy rất khác biệt —— Cho dù đều mặc quần áo đắt tiền mua trong trung tâm thương mại, nhưng các bạn nữ này mặc lên rất đẹp.
Áo thun sẽ được thắt nút, và váy xếp ly sẽ được thiết kế riêng để tạo ra những họa tiết độc đáo.
Tóc không phải chỉ một màu đen nhánh, dài xõa qua vai như cô, không hề có bất kỳ phụ kiện nào. Phần lớn, các bạn ấy sẽ có những phụ kiện lấp lánh, tạo sự sống động, giống như bọn họ đang đi đầu xu hướng.
Minh Khê bị các cô ấy nhìn chăm chú, bị nhìn đến mức gương mặt nóng bừng vì tự ti, hận không thể tìm cách trốn đi.
Một lần nữa cô ý thức được, đây có thể không phải là sự khác biệt giữa quần áo và ngoại hình, mà là sự khác biệt giữa việc được nuôi dưỡng bởi các tạp chí thời trang từ khi còn nhỏ, mỗi mùa một phong cách khác nhau.
Cô muốn hòa nhập, chắc có lẽ còn phải lại cố gắng thêm một chút, dốc lòng thêm một chút.
Sau khi trở về, Minh Khê vừa học cách sử dụng điện thoại, máy tính mới, vừa quan sát xem Triệu Viên làm như thế nào —— Triệu Viên là ví dụ xinh đẹp nhất bên cạnh cô.
Minh Khê định bắt đầu với việc lấy tiền mua một số phụ kiện trước.
Lần đầu tiên mua, cô đã bị hoa mắt, không biết nên mua loại nào. Nhớ đến cái nơ bướm trên đầu Triệu Viên, nghĩ mua giống vậy sẽ không phạm sai lầm, thế là cũng mua hai cái.
Ngày hôm đó về nhà, cô rất vui vẻ, muốn cầm đồ vật lấy lòng đi hỏi mẹ Triệu một chút, xem thử có phải khiếu thẩm mỹ của cô đã tiến bộ hay không.
Nhưng lúc đi ngang qua phòng Triệu Mặc, thì nghe thấy giọng nói chuyện của anh ta.
Triệu Mặc châm chọc: “Mới tới đã học theo người ta, cái gì cũng muốn mua giống như Viên Viên. Hãy đi dỗ dành Viên Viên đi.”
Người đối diện là ai, Minh Khê không biết, nhưng tóm lại không phải Triệu Trạm Hoài thì là mẹ Triệu, hoặc là Triệu Vũ Ninh, chính là những người trong nhà này.
Ngày đó, Minh Khê vội vàng hấp tấp quay về phòng, giấu tất cả đồ phụ kiện đã mua xuống lớp dưới cùng trong ngăn tủ.
Nước mắt cô chảy dài.
Trong hai năm qua ở nhà họ Triệu, Minh Khê đã nhanh chóng trưởng thành, gần như buộc phải biến hình với tốc độ nhanh nhất.
Cuối cùng, cô đã có thể ngẩng đầu ưỡn ngực, hòa nhập vào hoàn cảnh xung quanh, trông giống như những cô gái từ nhỏ đã lớn lên ở đây.
Ung dung không vội vàng, và ứng phó tự nhiên.
Cô cũng biết cách thể hiện vẻ đẹp của mình.
Khi người khác nhìn, thì cô lập tức thoải mái để người ta nhìn.
Bây giờ, Minh Khê mười bảy tuổi vô cùng tự tin, không quan tâm tới ánh mắt của người ngoài, cho dù mặc đồng phục, mang cặp sách cũ thì cũng thản nhiên không sợ sệt.
Nhớ lại năm mình mười lăm tuổi, tự nhiên cô cảm giác lúc ấy bản thân quá mức rụt rè và hèn mọn, quá để ý ánh mắt của người khác, thậm chí hơi quá mức.
Nhưng Minh Khê không muốn chối bỏ chính mình.
Dù sao, những cẩn thận, mẫn cảm lúc ấy là do cô mới từ thị trấn nhỏ phương Bắc tới thành phố này. Đó chính là một Triệu Minh Khê chân thật và đương nhiên phải như thế.
Từ một góc độ nào đó, Minh Khê cảm thấy nguyên tác biến mình thành một nữ phụ độc ác cũng đúng.
Đứng dưới góc độ của Triệu Viên, khi cô đến đây, cô hấp dẫn mọi lực chú ý của cả nhà, cô mua đồ trang sức giống cô ấy. Sau đó, cô còn cẩn thận từng li từng tí làm đồ ăn, lấy lòng người trong nhà, ảo tưởng cướp đi mọi sủng ái mà cô ấy có.
Nhưng mà, đó là toàn bộ khát vọng được chú ý và yêu thương của Triệu Minh Khê năm mười lăm tuổi.
Bây giờ, Triệu Minh Khê hai tay hai chân, không yêu ai, chỉ một lòng muốn thi đại học và giữ lại mạng sống này.
Cô đem lực chú ý dời lại trên người Triệu Viên, thì nghe Triệu Viên còn đang nói: “…… Mà tớ lại cảm thấy trong đó cũng có lỗi của tớ, tớ đã không kịp thời phát hiện hai người các cậu có mâu thuẫn sâu như vậy.”
Minh Khê nhìn hành lang đầy người, không tới hai mươi người nhưng cũng được mười mấy người, đều ở đây để nghe Triệu Viên xin lỗi mình, giống như cô là người vô lý.
“Chuyện này liên quan gì tới cậu? Nếu chuyện này là lỗi của cậu ấy, tại sao cậu lại muốn ở trước mặt mọi người nói xin lỗi thay cậu ấy? Là để thể hiện cậu là người đẹp tâm thiện sao?”
Minh Khê nhịn không được mà nói: “Kiểu như thế này, Trung Quốc và Mỹ đánh nhau có phải cậu cũng muốn nói lời xin lỗi, bởi vì cậu không kịp thời phát hiện hai nước có mâu thuẫn?”
Triệu Viên lập tức nghẹn lại. Mọi người cũng lập tức nghẹn lại.
Minh Khê: “Tớ chỉ nghe nói thủ phạm xin lỗi nạn nhân, chưa từng nghe nói qua người qua đường Giáp chạy tới xin lỗi người bị hại, đây không phải tự kiếm chuyện thêm cho mình sao —— Trừ khi cậu ngầm thừa nhận là cậu giật dây để cậu ấy làm.”
Triệu Viên lã chã chực khóc, vội vàng nói: “Minh Khê, cậu đừng hiểu lầm tớ như vậy, chuyện cậu ấy hại tớ bị dị ứng đó, làm sao tớ có thể để cậu ấy làm những chuyện kia? Các người một là người thân của tớ, một là bạn của tớ……”
“À.” Minh Khê nghiêm mặt nói: “Nhưng mà cậu ta lại hại cậu, lại khi dễ tớ, dưới tình huống như vậy, cậu còn muốn nói xin lỗi thay cho cậu ta, cậu thật đúng là khoan dung độ lượng đấy —— Vậy sau này, trên đường có người giết người, cậu cũng muốn cầm loa xin lỗi thay cho tội phạm giết người kia sao?”
“……”
Mấy người ở hành lang nghe thấy cũng suy nghĩ có điểm không đúng.
Đúng vậy, Triệu Viên nói ra chuyện Ngạc Tiểu Hạ hại cậu ấy bị dị ứng trước mặt mọi người, có thể nói tình bạn giữa họ đã rạn nứt, vì điều gì mà phải nói xin lỗi thay cho Ngạc Tiểu Hạ, còn tỏ vẻ ủy ủy khuất khuất trước nhiều người như vậy nữa.
Nhìn qua thì cảm giác rất hiền lành, thậm chí thiện lương đến mức có mấy phần thánh mẫu, nhưng là cẩn thận ngẫm lại một chút, làm sao phân biệt đâu là Bạch Liên Hoa.
Triệu Viên không nghĩ tới mọi chuyện lại biến thành như thế này, giống như Triệu Minh Khê không còn là Triệu Minh Khê của trước kia. Triệu Minh Khê hiện tại sẽ không đỏ mặt, nói không nên lời mà có thể làm thay đổi lòng người với vài câu nói. Nói chuyện sa điêu còn tạo hảo cảm.
Lúc trước, Triệu Minh Khê luôn đeo khẩu trang, xung quanh không có người nào giúp cô. Nhưng mà hiện tại cô đã tháo khẩu trang, dung nhan xinh đẹp như vậy, cho nên mọi người cũng không khỏi dễ dàng tha thứ cho cô mấy phần —— giống như lúc trước dễ dàng tha thứ cho Triệu Viên vậy.
“Một chút chuyện nhỏ thế này vì sao lại bị cậu phóng đại thành giết người và chiến tranh giữa hai nước?” Triệu Viên cảm giác được ánh mắt của mọi người xung quanh bắt đầu thay đổi, lo lắng hỏi.
Cô ấy còn chưa nói xong thì đã bị Minh Khê cắt ngang: “À, bây giờ lại là một chút chuyện nhỏ, đôi mắt đỏ bừng vừa mới nãy của cậu trước mặt nhiều người như vậy tới tìm tớ, tớ còn tưởng rằng có chuyện lớn như trời sập xảy ra đấy.”
Mọi người xung quanh: “Phốc ——”
Triệu Viên: “……”
Ngạc Tiểu Hạ: “……”
Ngạc Tiểu Hạ đứng ở cách đó không xa, lắng nghe, không biết vì cái gì, cô lại cảm thấy có chút thoải mái với chuyện vừa mới xảy ra? Không phải mình cũng chán ghét Triệu Minh Khê sao?!
Sau khi chuyện sáng nay xảy ra, Ngạc Tiểu Hạ cảm giác, so với Triệu Minh Khê, cô ta càng ghét Triệu Viên hơn, cái gì cũng không làm, cái gì cũng không nói, nhưng lại có một đám người bảo vệ.
Triệu Viên không còn dám tiếp tục đề tài mới vừa rồi, cô sợ nói thêm cái gì nữa, thì mọi người xung quanh sẽ nhìn mình bằng ánh mắt khác.
Cô ấy vội vàng đưa chồng tư liệu đang ôm trong ngực cho Triệu Minh Khê: “Không phải cậu chuẩn bị thi cuộc thi liên TSo, đây là một số trọng điểm mà tớ đã vạch ra, hi vọng có thể giúp cậu.”
Triệu Viên cho rằng ít nhất Triệu Minh Khê sẽ không kháng cự chuyện này, một khi cô ấy nhận lấy thì cô sẽ khoan dung độ lượng, không so đo những lời độc địa mà cô ấy vừa nói mà sẵn lòng giúp đỡ cô ấy.
Nhưng không nghĩ tới tay của Triệu Minh Khê bỏ trong túi áo đồng phục không thèm đưa ra: “Không cần, tớ đã có.”
Tối hôm qua, lúc ra khỏi thư viện, nhân viên quản lý thư viện đã cho cô một phần trọng điểm, nhìn một chút đã biết ngay là bút tích của Thẩm Lệ Nghiêu. Minh Khê không có gì mà không nhận lấy, dù sao cô và Thẩm Lệ Nghiêu cũng chẳng phải thâm cừu đại hận gì. Thẩm Lệ Nghiêu là thành viên của đội tuyển, lại có mấy năm liên tục là người đứng nhất, vạch trọng điểm thì chuẩn xác hơn nhiều so với cái trên tay Triệu Viên.
Trong lòng Triệu Viên đã chắc chắn rằng Minh Khê không thực sự muốn tham gia cuộc thi liên trường, chắc có lẽ cô ấy chỉ nói như thế với anh cả một chút mà thôi, muốn thể hiện là cô ấy rất cố gắng học tập.
Triệu Viên cũng không muốn ở lâu, lo lắng hỏi vấn đề cuối cùng: “Chừng nào thì cậu về nhà?”
“Không trở về.”
Triệu Viên không muốn thừa nhận cô đã nhẹ nhàng thở ra trong lòng: “Mọi người trong nhà đều rất lo lắng cậu.”
Minh Khê nghe được câu này, cô giương mắt chế giễu nhìn.
Triệu Viên cảm thấy giống như mình đã bị cô nhìn thấu, vô thức né tránh ánh mắt của cô.
Sau đó, nghe thấy Triệu Minh Khê nói: “Đừng lo lắng, những thứ mà cậu muốn lấy, tôi đều xem như rác rưởi, cậu muốn thì đều cho cậu tất.”
“Cậu ——” Triệu Viên muốn nói tại sao cô có thể nói mẹ, anh cả như vậy, nhưng lời này còn chưa nói ra miệng, thì tim giống như bị nhéo một cái. Người cô giống như bị đánh một quyền vào bông, trống rỗng, khiến cô cảm thấy bất lực.
Trước kia, Triệu Minh Khê rất quan tâm đến người nhà, thế mà bây giờ có thể nói ra những lời như vậy, cô thực sự không cần sao?
Lúc Triệu Viên rời đi thì gần như không thể kiểm soát được vẻ khó coi trên gương mặt.
Hầu hết mọi người trên hành lang nghe thấy Triệu Viên nói chuyện như vậy thì đều có chút kỳ quái. Một bạn nữ của lớp chuyên bên cạnh đã giơ ngón cái về phía Minh Khê: “Cô gái đối xử với Bạch Liên Hoa cũng miệng lưỡi lắm, tớ thích.”
Đôi mắt Minh Khê trong suốt, trả lại cho cậu ấy bằng một nụ hôn gió.
Nhưng lại có mấy bạn nam cảm thấy Triệu Minh Khê không chịu nói lý.
Mấy người ồn ào đi theo Lý Hải Dương đều là người của lớp nâng cao, đương nhiên cũng thân quen với Triệu Viên hơn. Bọn họ vẫn chưa rời đi, sau khi theo dõi xong mọi chuyện thì không khỏi đứng về phía Triệu Viên.
Có một bạn nam không nhịn được mà nói: “Có kiến thức, tướng mạo đẹp mắt như vậy, nhưng cái miệng lại không tha cho bất kỳ ai.”
Lý Hải Dương mở bên cạnh muốn kéo cậu ta đi, nhưng cậu ta vẫn tiếp tục nói: “Triệu Minh Khê, Triệu Viên cũng chỉ quan tâm cậu, cậu có thể đừng nói lời cay đắng như vậy được không? Người khác không biết còn tưởng rằng cậu đang ghen tỵ với cậu ấy đấy! Đến ngày sinh nhật của cậu ấy mà cũng chẳng thấy cậu chúc mừng lấy một câu.”
Quả nhiên mấy thiếu niên thích bạn nữ đều nông cạn, chỉ nhìn mặt.
Minh Khê không muốn để ý tới những bạn nam này, nhưng cũng không muốn nghe bọn họ cái gì cũng không biết mà lại ở đây đánh giá cô.
Cô vừa muốn mở miệng, thì cửa sổ đột nhiên mở ra, Phó Dương Hi lạnh lùng nói: “Ghen tỵ với cậu ta? Ghen tỵ vì cậu ta không đẹp bằng Triệu Minh Khê thơm ngọt sao?! Các người có biết không, Triệu Minh Khê có bạn cùng bàn là tôi, làm sao có thể ghen tỵ với người khác? Cái người tên Lý Cá Voi, mày nhìn cái gì —— “
Phó Dương Hi còn chưa nói hết, nhưng thấy cậu suýt chút nữa lật tung cửa sổ thì mấy người ở hành lang tản ra, còn mấy người lớp nâng cao cũng bỏ chạy xuống lầu.
Minh Khê: “……”
Thơm ngọt?
Minh Khê hoài nghi có phải Phó Dương Hi học ngữ văn không tốt, không biết được người và đồ ngọt là khác nhau.
Minh Khê trở vào lớp, ngồi xuống chỗ ngồi của mình, nhịn không được mà nói với Phó Dương Hi: “Cậu ta tên là Lý Hải Dương.”
Cậu đứng đó, nhìn chằm chằm Triệu Minh Khê ngồi xuống, hầu kết bỗng nhúc nhích, giống như muốn nổi cáu nhưng nhịn được, nổi giận trong bụng.
Thấy Triệu Minh Khê cầm giấy nháp tiếp tục làm bài tập thì Phó Dương Hi đạp cái ghế rồi ngồi xuống, nhìn chằm chằm cô một lúc.
Vẻ mặt của cậu rất khó coi, nhưng khi hỏi ra thì giọng lại rất thấp và nhẹ: “Người trong nhà cậu đều như thế à?”
Minh Khê không muốn nói về đề tài này. Mặc dù Phó Dương Hi lại giúp cô một lần, hai người giống như lập thành tình hữu nghị giữa đại ca và đàn em, nhưng mọi chuyện trong hai năm này thì Mình Khê rất khó mở miệng, cũng không biết bắt đầu nói từ đâu.
Cô trầm mặc lật ra một đề, không lên tiếng.
Phó Dương Hi nắm tóc, có chút bực bội.
Cậu nhịn không được quay đầu trừng Kha Thành Văn một chút.
Kha Thành Văn: “……”
Phó Dương Hi hoàn toàn không có kinh nghiệm an ủi người khác, hắn nhìn một bên mặt Triệu Minh Khê, há to miệng, nhưng lại vụng về ngậm miệng lại.
Sau đó cậu lại quay đầu trừng Kha Thành Văn một chút.
Kha Thành Văn: “……”
Cuối cùng Kha Thành Văn cũng hiểu Phó Dương Hi có ý gì, vội vàng nói ẩn ý với Triệu Minh Khê: “Học sinh chuyển lớp, cậu đừng không vui! Nếu cậu thực sự không vui thì chúng tớ sẽ đi đánh bọn họ. Ở đây anh Hi không đánh bạn nữ, nhưng cậu thì có thể, cậu muốn đánh thế nào thì đánh thế ấy! Muốn mượn mấy người thì mượn chừng đó người! Thực sự không được thì còn có thể lấy tiền đập chết bạn nữ kia và người nhà cậu!”
“Không có chuyện gì mà đánh một trận thì không thể giải quyết, cảm thấy không nguôi giận thì có thể đánh hai bữa! Dùng tiền piapiapia!”
Phó Dương Hi hừ một tiếng, nói: “Đây là ý của Kha Thành Văn, cũng không phải ý của tớ, nhưng nếu cậu đã gọi một tiếng anh Hi thì tớ cũng miễn cưỡng, không quá tình nguyện bảo kê cho cậu, cho nên nói đi, cậu muốn làm thế nào.”
Thật ra Minh Khê không có để chuyện của Triệu Viên ở trong lòng, nhưng thấy hai người to xác Phó Dương Hi và Kha Thành Văn vụng về an ủi mình, thì cô cũng nở nụ cười.
Ngòi bút trong tay cô không dừng lại, chép công thức ra giấy, nói đùa: “Nện tiền cho cậu ấy không bằng mua cho tớ một chiếc máy bay đi.”
Nói xong nhưng lại không nghe Phó Dương Hi lên tiếng, cô nghiêng đầu qua nhìn thì thấy dường như Phó Dương Hi đang suy nghĩ nghiêm túc về khả năng chuyện này.
Minh Khê:???
Đầu năm nay, nhà giàu ba đời đều hào phóng với đàn em của mình như vậy sao?
Trước đó cậu ấy còn đuổi mình đi, không để cho mình ngồi cùng bàn, bây giờ hào phóng với mình như vậy, Minh Khê quả thực thụ sủng nhược kinh.
Minh Khê sợ cậu nghĩ quẩn mà mua thật, vội vàng nói: “Không, đừng suy nghĩ nữa, tớ muốn máy bay làm gì? Tớ không lái được, tớ đang vị thành niên!”
“Vị thành niên?” Nói đến đây, Phó Dương Hi nhớ tới một chuyện: “Vừa nãy bọn họ nói đến sinh nhật của Triệu Viên, vậy sinh nhật của cậu là khi nào?”
“ ……” Đây cũng là một chuyện mà Minh Khê không muốn trả lời.
Sinh nhật của cô muộn hơn Triệu Viên chừng mười ngày, lúc đó xảy ra sự cố ngoài ý muốn trong lồng sưởi của bệnh viện. Hai năm trước, người nhà họ Triệu tìm cô về thì ngoài việc chuyển hộ khẩu về đây, còn sửa ngày sinh của cô lại, đổi lại thành cùng ngày với Triệu Viên.
Bởi vì nếu không làm như vậy, về sau không cách nào giải thích vì sao cô với Triệu Viên là chị em nhưng sinh nhật lại cùng năm khác ngày.
Ngày sinh trên thẻ căn cước của cô về căn bản không thuộc về cô, cô cũng không muốn nghĩ tới.
Minh Khê mơ hồ nói: “Ngày 24 tháng 10, cậu có chuyện gì không?”
Phó Dương Hi cố gắng giả bộ điềm nhiên như không có chuyện gì, nói: “Nếu như cậu không muốn về nhà sinh nhật, cậu có thể ra ——”
Lời còn chưa dứt thì Minh Khê đã cắt ngang: “Ngày đó tớ đã có sắp xếp, tớ phải về quê.”
Phó Dương Hi không biết quê quán của Triệu Minh Khê ở chỗ nào, mở to hai mắt, vô thức hỏi: “Quê cậu ở đâu?”
“Một thị trấn nhỏ ở phương Bắc.”
Phó Dương Hi nhìn cô chằm chằm hai giây, rất không hài lòng khi cô qua loa như vậy, nhưng cảm thấy có thể do tâm tình của cô đang không tốt thế nên không nói gì nữa, suy nghĩ sau này sẽ hỏi lại.
Kha Thành Văn ở bên cạnh chen miệng nói: “Học sinh chuyển lớp, không thể tổ chức sinh nhật cho cậu thì cậu có thể tới sinh nhật của anh Hi nha. Anh Hi, không phải sinh nhật của anh cũng sắp tới sao? Cũng chỉ còn hơn nửa tháng nữa ——”
“Ngậm miệng! Sao mà tùy tiện nói sinh nhật của tớ ra?!” Phó Dương Hi lập tức xù lông, đứng dậy che miệng của Kha Thành Viên: “Lỡ đến lúc đó có một đám người tặng quà thì làm sao bây giờ? Phiền chết đi được!”
Nhưng cậu lại vô thức nhìn xem phản ứng của Triệu Minh Khê.
“Ngày 5 tháng 11!” Kha Thành Văn vẫn hô lên.
“Ngày 5 tháng 11.” Minh Khê nghĩ đến ngày 24 tháng 10 về giỗ bà nội, không yên lòng lặp lại một lần nữa: “Tớ nhớ kỹ.”
Cô ấy nhớ kỹ!
Hai tai Phó Dương Hi đỏ lên, buông lỏng cổ của Kha Thành Văn ra, lầm bầm một câu: “Phiền chết, cũng đừng đưa quà tặng gì đó đâu đấy!”
*
Bên này, Thẩm Lệ Nghiêu đang tập huấn, sau khi học xong chương trình học của hôm nay, thì bọn họ đi đền quán trà sữa ở bên cạnh trường.
Khổng Giai Trạch cũng mới vừa học xong lớp ba-lê ở bên cạnh, nghe tin có đội tuyển của trường trung học A ở đây nên lập tức cao hứng bừng bừng, đổi quần áo rồi qua bên đó.
Cô ấy vừa bước vào, nhân viên của quán trà sữa trợn tròn mắt lên một chút, áo khoác gió ka-ki bên ngoài bộ đồ múa ba-lê làm lộ ra dáng người hoàn mỹ của Khổng Giai Trạch.
“Các cậu tập huấn thế nào rồi?” Khổng Giai Trạch thấy Thẩm Lệ Nghiêu đang nhíu mày nhìn điện thoại thì có chút xấu hổ, đành phải chào hỏi Diệp Bách ở bên cạnh.
Kết quả, Diệp Bách cũng chăm chú nhìn điện thoại.
Giống như còn chưa hoàn hồn, hoàn toàn không có ai để ý tới cô ấy.
Mấy bạn nam khác trong đội tuyển của trường trung học A bình thường cũng quen thuộc nhưng bây giờ cũng giống như hai người kia.
“Các cậu đang xem cái gì đấy?” Khổng Giai Trạch cởi áo khoác đi qua, có chút không vui hỏi.
“Quá xinh đẹp đúng không ——” Diệp Bách quay đầu, khiếp sợ nhìn chằm chằm Thẩm Lệ Nghiêu: “Nghiêu thần, có phải cậu đã sớm biết hay không?”
Thẩm Lệ Nghiêu chỉ cau mày, cũng không tỏ vẻ bất ngờ, hiển nhiên là đã sớm biết.
Diệp Bách quả thực hối hận vì trước kia mình đã chế giễu Triệu Minh Khê là kẻ đeo bám, sớm biết cậu ấy đẹp như thế, nói không chừng cậu đã theo đuổi, dù sao tính cách của cậu ấy cũng rất tốt.
“Cái gì xinh đẹp?” Khổng Giai Trạch tưởng rằng đang nói mình, vô thức cúi đầu xuống, kéo vạt áo, nở nụ cười.
Kết quả, lúc này Diệp Bách mới chú ý tới cô, ngẩng đầu nhìn bộ trang phục múa ba-lê trên người cô một chút: “Hả? Cậu có lớp học gần đây à?”
Không đợi Khổng Giai Trạch trả lời, lực chú ý của Diệp Bách lại rơi xuống điện thoại di động của cậu ấy.
Khổng Giai Trạch: “……”
Rốt cuộc mất người này đang nhìn cái gì?!
Khổng Giai Trạch lấy điện thoại di động ra, mở diễn đàn của trường trung học A mà bọn họ đang nhìn, kết quả nhìn thấy Triệu Minh Khê – người được cô và Ngạc Tiểu Hạ cùng nhau bỏ phiếu cho đứng ở vị trí thứ hai, giờ đã hơn 3500 phiếu, đứng vị trí thứ nhất.
“……”
Khổng Giải Trạch khó hiểu nhìn bức hình cô gái ở trên, hiển nhiên là mới chụp vào sáng nay.
Nói là bức ảnh của nữ minh tinh trẻ tuổi cô cũng tin.
Đầu óc Khổng Giai Trạch xoay chuyển rất nhanh, nháy mắt đã hiểu được chuyện gì đang xảy ra —— Khó trách sao Triệu Minh Khê lại có dũng khí theo đuổi Thẩm Lệ Nghiêu như vậy, thì ra cô ấy xinh đẹp như thế.
Sắc mặt Khổng Giai Trạch vô cùng khó coi, nhìn chằm chằm mấy bạn nam kia một lúc, cố gắng nói với giọng điệu thoải mái: “ Tớ có tin tức về cuộc thi liên trường, các cậu có muốn nghe hay không? Hay chỉ lo nhìn mỹ nữ người ta nha.”
Lúc này, mấy bạn nam mới chú ý tới cô, ngẩng đầu lên, hỏi: “Tin tức gì?”
“Là tin tức nội bộ, nhìn sắc mặt của Nghiêu thần thì mọi người đủ biết.” Khổng Giai Trạch cố ý thừa nước đục thả câu, mắt nhìn chằm chằm Thẩm Lệ Nghiêu, nhưng mà Thẩm Lệ Nghiêu lại không nhìn về phía cô ấy.
“Mau nói đi.” Lúc này, lục chú ý của Diệp Bách mới từ trên điện thoại di động ngước lên: “Cuối cùng là tin tức nội bộ gì? Cuộc thi bị hủy bỏ sao, không thể nào.”
Mọi người đều biết Khổng Giai Trạch có họ hàng làm trong sở giáo dục của thành phố, cho nên khi cô ấy nói tin tức nội bộ thì tính chân thực rất cao.
Khổng Giai Trạch nhìn chằm chằm Thẩm Lệ Nghiêu, nhưng lại không nhận được bất kỳ phản ứng nào, đành phải cắn cắn môi dưới, nói: “Liên quan đến trường của các cậu. Là vị giáo sư Cao kia của trường các cậu —— Chính là thầy giáo chủ nhiệm trước kia của lớp chuyên các cậu, nghe nói thầy ấy đi xin thêm một suất dự thi, muốn có nhiều thêm một cơ hội? Là tin tức nội bộ, hiện còn chưa xác định, đừng nói ra ngoài.”
“Làm sao có thể?” Diệp Bách kinh ngạc nói: “Chuyện lớn như vậy, làm sao có thể không nghe phong phanh gì cả?”
Một bạn nam nói: “Đến cuối cùng giáo sư Cao có lai lịch thế nào? Tớ chỉ biết cả dạy học và ra đề của thầy ấy đều rất lợi hại. Thầy ấy thường xuyên xuất hiện trên các tạp chí quốc gia, thầy chủ nhiệm và hiệu trưởng đều kính nể thầy ấy ba phần thì cũng thôi đi, nhưng vì cái gì thầy ấy lại có tiếng nói trong ban tổ chức cuộc thi?”
Khổng Giai Trạch trợn nhìn bạn nam kia một chút, ghét bỏ bạn nam kia không có kiến thức, nói: “Huấn luyện viên kim bài dẫn dắt đội tuyển cấp quốc gia nhiều năm đã nghỉ hưu, cậu nói thử xem?”
Diệp Bách biết rõ về giáo sư Cao hơn một chút, nói: Nhưng mà không có khả năng nha, xưa nay giáo sư Cao không nhận quà tặng, cũng không có thân thích trong trường chúng ta. Thầy ấy xin cho trường chúng ta nhiều thêm một suất để được cái gì?”
“Cũng không biết.” Khổng Giai Trạch lấy ghế, ngồi xuống bên cạnh Thẩm Lệ Nghiêu, nói: “Dù sao cũng đừng nói ra ngoài.”
Sau khi Khổng Giai Trạch nói tin tức này thì lực chú ý của mấy bạn nam mới dời đến trên người cô.
Một bạn nam thầm mến cô, thấy ánh mắt của cô cứ một mực nhìn Thẩm Lệ Nghiêu, còn Thẩm Lệ Nghiêu lại đang nhìn ảnh chụp trên điện thoại, sắc mặt của cô càng thêm không thích, thế nên cũng đoán được tâm tư của cô.
Thế là cậu ấy cố ý lấy lòng nói: “Tớ thấy bề ngoài không quan trọng, trí thông minh mới quan trọng. Dáng dấp đẹp hơn nữa thì có làm được cái gì, ngay cả tư cách tham gia cuộc thi liên trường còn không có.”
Trong lòng Khổng Giai Trạch cũng nhẹ nhõm một chút, cười cười với bạn nam kia.
Cô không ngờ rằng dung mạo của cô thật đúng là không xinh đẹp bằng Triệu Minh Khê.
Nhưng chỉ đẹp như thế thì làm được gì, nếu như bàn về thành tích, thông minh và toàn năng, người sáng suốt đều biết cô ưu tú hơn nhiều.
Ví dụ như, cô có thể tham gia cuộc thi này, mà Triệu Minh Khê có lỗ đầu bể trán cũng không tham gia được.
“Uống xong rồi sao, uống xong thì tất cả câm miệng, trở về trường.”
Thẩm Lệ Nghiêu cất điện thoại, sắc mặt lạnh lẽo đứng lên.
Cậu ấy đi đến quầy, ngẩng đầu nhìn menu một chút, gọi một ly dâu tây kem cheese.
“Suýt nữa tớ quên mất, tớ còn chưa gọi món.” Khổng Giai Trạch nhìn xung quanh một chút, thấy tất cả mọi người đều có, chỉ có mình là không có, còn tưởng rằng cậu ấy mua cho mình, ngạc nhiên đi tới: “Cảm ơn nha!”
Thẩm Lệ Nghiêu nhìn cô: “Không phải cho cậu, cậu tự mua đi.”
Khổng Giai Trạch: “……”
Khổng Giai Trạch lúng túng nhìn về phía sau, may mắn mấy bạn kia cũng đang thảo luận tin tức cô vừa mới nói, không có chú ý bên này.
Ngược lại, Diệp Bách hiểu được mấy phần tâm tư của Thẩm Lệ Nghiêu, cậu ấy đi đến bên cạnh Thẩm Lệ Nghiêu, nhỏ giọng nói: “Có phải đã nửa tháng rồi Triệu Minh Khê không đến tìm chúng ta?”
Không chỉ không chủ động tìm, mà cả tin nhắn cũng không có.
Diệp Bách không biết Thẩm Lệ Nghiêu có chủ động gọi điện thoại cho Triệu Minh Khê không, nhưng nhìn ngày đó Thẩm Lệ Nghiêu phải đến thư viện tìm Triệu Minh Khê, thì biết hẳn là cậu ấy có gọi, nhưng Triệu Minh Khê đã đổi số —— thậm chí không có nói cho cậu ấy biết.
Một người thường xuyên xuất hiện trong sinh hoạt của mình, đột nhiên biến mất hoàn toàn như vậy. Đừng nói Thẩm Lệ Nghiêu cảm thấy như thế nào, ngay cả Diệp Bách cũng cảm thấy không quen.
Với lại trường trung học A lớn đến thế sao? Rõ ràng là cùng một trường, cùng một tòa nhà, cùng một căn tin, thậm chí là hai lớp bên cạnh nhau, mà hầu như không có ngẫu nhiên gặp mặt.
Không biết hiện tại Triệu Minh Khê cố gắng tránh mặt Thẩm Lệ Nghiêu, hay là có nhiều trùng hợp đến như vậy, chỉ là trước đây Triệu Minh Khê cố gắng đối xử tốt với Thẩm Lệ Nghiêu mà thôi.
Thẩm Lệ Nghiêu lạnh lùng, không nói chuyện.
Diệp Bách lại nhìn nhân viên phục vụ đưa dâu tây kem cheese cho cậu ấy, hạ giọng nói: “Nghiêu thần, cậu cũng đừng suy nghĩ nhiều, tớ thấy cậu ấy đang muốn bắt lấy cậu cho nên mới làm như vậy để thu hút sự chú ý của cậu.”
“Cậu nhìn xem, cái này chẳng phải là đã thu hút sự chú ý của cậu sao? Theo tớ nhớ thì dâu tây kem cheese chính là món yêu thích của Triệu Minh Khê. Cậu mua về cho cậu ấy thì đó chính là cậu nhận thua trước.”
Thẩm Lệ Nghiêu trừng mắt nhìn cậu ấy, sau đó nhìn chằm chằm ly đồ uống đã được đóng gói đẹp đẽ.
Do dự năm giây, cậu ném vào thùng rác.
Cậu chưa từng chịu thua bất kỳ ai.
Lần này cũng không ngoại lệ.
*
Bên này, thấy tiệc sinh nhật đến càng ngày càng gần thì Triệu Trạm Hoài bắt đầu đau đầu. Nếu như không dỗ dành Minh Khê trước ngày sinh nhật của mẹ Triệu, em ấy không chịu trở về thì giấy không thể gói được lửa.
Đã liên tiếp hai ngày, Triệu Vũ Ninh không gặp được Triệu Minh Khê ở trường, đành phải sau khi tan học, bảo hai người anh em của mình đem quà tặng mà mình đã tỉ mỉ chuẩn bị đến dưới lầu ký túc xá của Triệu Minh Khê.
Trước khi tặng quà, Triệu Vũ Ninh định viết thư xin lỗi, nhưng cậu cảm thấy văn chương rác rưởi của mình căn bản sẽ không viết được cái gì, để anh em của cậu viết giùm thì lại quá buồn nôn. Tám đời cậu chưa viết xin lỗi cái gì, thế là Triệu Vũ Ninh dứt khoát vò tờ giấy thành đống rồi bực bội ném đi.
Triệu Minh Khê không trở về, cậu cảm giác cậu đã đói đến mức gầy mất hai cân.
Mặc dù trong lòng Triệu Vũ Ninh rất bất an, có cảm giác như sắp mất đi cái gì đó, nhưng cậu vẫn cảm thấy Triệu Minh Khê sẽ trở về trước ngày tổ chức sinh nhật —— Năm nay là đại thọ năm mươi tuổi của mẹ, chắc hẳn là chị ấy không thể không trở về nhỉ?
Nhưng mà sáng ngày hôm sau, cậu chờ dưới ký túc xá của Triệu Minh Khê một lúc, thì phát hiện gói quà mà mình đã giao cho dì quản lý còn chưa mở mà đã xuất hiện trong thùng rác bẩn thỉu.
Tác giả có lời muốn nói:
Thẩm Lệ Nghiêu: Tôi chưa từng thua ai bao giờ.
Thật lâu sau đó, nhìn thấy Minh Khê và thái tử gia của Phó Thị thành đôi, cậu thật muốn bóp chết Diệp Bách.
Ps: Nhớ kỹ sinh nhật của Dương Hi.