Chương 24
Triệu Trạm Hoài về phòng mình, mới phát hiện trong phòng mình có rất nhiều đồ của Triệu Viên, trên salon có hai cái gối, một cái áo khoác.
Huyệt thái dương của anh giật mạnh mẽ.
Nếu như chỉ là tình cảm anh em thông thường, người bên ngoài nhìn vào thì giống như thực sự quá thân thiết, hơn nữa, nếu đổi là người khác thì Viên Viên cũng không có ỷ lại đến như vậy.
Trước kia, Triệu Trạm Hoài không có nghĩ nhiều về phương diện này. Anh tin tưởng, bây giờ Triệu Viên cũng chưa thực sự cảm thấy có loại cảm giác này với anh. Nhưng câu nói của Minh Khê giống như một hồi chuông cảnh báo, làm cho anh bừng tỉnh —— Không biết đó có phải là dấu hiệu hay không, nhưng anh đều muốn bóp chết từ trong bụng.
Giữ khoảng cách với nhau là cần thiết.
Triệu Trạm Hoài rút kinh nghiệm xương máu, nhanh chóng bảo trợ lý thu dọn hết tất cả đồ của Triệu Viên ở trong phòng mình, bỏ vào trong một thùng giấy rồi đem trả cho em ấy.
Còn có một số thứ không biết có phải của Triệu Viên hay không, nhưng chỉ cần là đồ dùng của con gái thì anh đều để trợ lý bỏ vào. Dù sao anh vẫn luôn giữ mình trong sạch, không có mang người về nhà, cho nên chắc chỉ có thể là của Triệu Viên.
Khi dọn dẹp đồ đạc, Triệu Trạm Hoài mới cảm giác được mình vô thức bất công như thế nào.
Trong phòng của anh không có một đồ vật gì của Minh Khê. Cẩn thận nhớ lại, hình như cho tới bây giờ, Minh Khê cũng chưa bao giờ vào phòng anh.
Nghĩ đến điều này, tâm trạng của Triệu Trạm Hoài càng thêm nặng nề.
Triệu Viên nhận thùng giấy từ tay trợ lý thì ấm ức và tức giận đến cực điểm, ngực phập phồng, đóng sầm cửa lại, đến giờ cơm chiều cũng không xuống lầu.
Dì bảo mẫu đi gõ cửa hai lần, cô vẫn chôn đầu trong chăn, không chịu xuống ăn cơm. Ở trong nhà, Triệu Viên rất ít khi nổi tính khí như vậy, bởi vì mọi người đều rất sủng ái cô, cô chưa bao giờ chịu ấm ức nào lớn cả.
Một khi cô không vui đến mức không chịu ăn cơm, thì người trong nhà chắc chắn sẽ luân phiên tới dỗ dành cô.
Nhưng hôm nay mẹ Triệu còn chưa về, cũng chỉ có Triệu Trạm Hoài và Triệu Vũ Ninh ở nhà.
Triệu Vũ Ninh là người thiếu nhạy bén, nói chuyện với ai cũng đều không khách khí, lúc tới gõ cửa thì nói: “Chị Viên, chị có ăn hay không, không ăn thì dẹp đi, Không phải chỉ là sa thải dì Trương sao? Còn chị thì sao, anh cả nói dì Trương luôn hà khắc với chị Minh Khê, vậy dì Trương quan trọng hay chị Minh Khê quan trọng hơn?”
Triệu Vũ Ninh tự lẩm bẩm một mình: “Nói nhảm, so với việc sa thải một trăm dì Trương thì chị Minh Khê quay về vẫn quan trọng hơn.”
“……”
Trong lòng Triệu Viên như chết lặng.
Vốn Triệu Trạm Hoài cũng nên quan tâm một chút, nhưng thứ nhất, anh đang quyết tâm kéo dài khoảng cách với Triệu Viên, thứ hai, suốt đêm qua anh không ngừng nghĩ tới những lời mà giáo viên chủ nhiệm kia của Minh Khê đã nói với anh.
Cảm giác áy náy với Triệu Minh Khê chiếm ngự tất cả —— Trước kia Minh Khê chưa ăn cơm, mình cũng không có quan tâm, vì sao cần phải nâng Triệu Viên trong lòng bàn tay cơ chứ.
Do dự một chút, Triệu Trạm Hoài cau mày nói: “Cứ để kệ em ấy.”
Cho đến mười giờ tối, cũng không có ai tới dỗ dành Triệu Viên.
Hai mắt Triệu Viên sưng như quả hạch đào, thời gian dần trôi, lòng cô giống như kiến bò trên chảo nóng, rốt cục cũng luống cuống.
Điều này hoàn toàn nằm ngoài dự đoán của cô.
Đến cùng là vì cái gì?
Ước chừng đến mười một giờ, bên ngoài có đèn xe, mẹ Triệu đi thu xếp tiệc sinh nhật đã trở về.
Một lát sau, cửa phòng Triệu Viên bị đẩy ra, mẹ Triệu đi tới, ngồi xuống bên giường, nhẹ nhàng xốc chăn của Triệu Viên lên, thở dài, an ủi: “Viện Viện, chỉ vì một người như dì Trương, con cần gì phải như vậy chứ? Lần này vốn là dì Trương làm sai, anh cả con đang tức giận.”
“Nếu con vẫn thực sự không nỡ, chờ đến tiệc sinh nhật, Minh Khê trở về, chúng ta bảo dì Trương xin lỗi Minh Khê, nhận sai, xong rồi gọi dì Trương trở lại.”
Vẫn là mẹ Triệu quan tâm cô.
Triệu Viên an tâm không ít, cô ngồi dậy, nghẹn ngào: “Dạ……”
Nhưng thật ra, là vì chuyện của dì Trương sao? Chuyện cô để ý chính là thái độ của anh cả và Triệu Vũ Ninh.
Mẹ Triệu trấn an cô xong, lại nhìn ra ánh trăng lạnh lẽo ngoài cửa sổ, không khỏi nói: “Cũng không biết nha đầu Minh Khê này ở trường học thế nào, đã lâu lắm rồi con bé không trở về, lần trước mắng con bé xong mẹ đã có chút hối hận, nhưng là lại không tìm được bậc thang để hạ xuống.”
Triệu Viên vừa mới an tâm một chút thì sắc mặt lập tức cứng đờ.
Bàn tay đặt dưới chăn của cô im lặng nắm chặt.
“Chờ đến khi chị ấy nghĩ thông suốt thì sẽ trở về thôi ạ.” Triệu Viên chỉ có thể miễn cưỡng nở nụ cười an ủi.
Mẹ Triệu nhẹ gật đầu: “Chờ sau tiệc sinh nhật, con bé trở về, chúng ta sẽ mua cho con bé tất cả đồ mà con bé thích.”
Triệu Viên: “……”
Mẹ Triệu cũng có chút mệt mỏi, không nói thêm gì với cô nữa, quay người đi ra ngoài.
Đêm nay, cả đêm Triệu Viên không ngủ, trong lòng lòng rối rắm lại dày vò.
Không biết có phải là ảo giác của cô hay không, hình như bởi vì chuyện Triệu Minh Khê bỏ nhà đi mà một số thứ trong nhà đang lặng lẽ thay đổi.
*
Ngày hôm sau, hai mắt Triệu Viên có chút sưng, cô dùng phấn nền che phủ một chút, nhưng cũng không có cách nào che được hoàn toàn.
Lúc kéo cờ, Bồ Sương lập tức nhìn ra, hỏi: “Cậu thế nào, tối hôm qua trong nhà cậu xảy ra chuyện gì sao? Hôm qua tớ lừa cậu, là lỗi của tớ, tớ cũng không biết anh cả cậu lại đi tìm Triệu Minh Khê……”
Nghĩ nghĩ, Bồ Sương an ủi: “Ta thấy là do bây giờ Triệu Minh Khê bỏ nhà đi cho nên mọi người trong nhà cậu mới tập trung mọi lực chú ý lên người cậu ấy.”
“Tớ biết.” Triệu Viên nghiêng đầu, ánh mắt không tự chủ nhìn về phía Triệu Minh Khê đứng ở hàng thứ ba của lớp quốc tế cách đó không xa. Giống như cô, có rất nhiều người đều đang lặng lẽ nhìn Triệu Minh Khê.
Sau khi tháo khẩu trang, Triệu Minh Khê càng ngày càng dễ nhìn, đứng ở trong sương mù mông lung, khuôn mặt trắng nõn, ngũ quan xinh đẹp, không cần làm gì chỉ đứng giữa đám người cũng lập tức biến những người khác làm nền cho mình.
Hơn nữa, lúc cậu ấy rời nhà không mang theo quần áo gì, nhưng không biết vì sao gần đây đều mặc đồ hiệu thiết kế riêng, làm cho cậu ấy càng thêm nổi bật xuất chúng.
Triệu Viên nhíu mày: “Nhưng tớ không bao giờ có thể bỏ nhà trốn đi.”
“Sợ cái gì?” Bồ Sương nhỏ giọng nói: “Cô chủ nhiệm nói hôm nay sẽ công bố kết quả kỳ thi tháng mười. Khẳng định thành tích của Triệu Minh Khê rất khó coi, mà thành tích của cậu luôn luôn tốt.”
“Cậu đem điểm của mình về cho mẹ và anh cả của cậu xem, lực chú ý của bọn họ khẳng định sẽ lại chuyển lên người cậu.”
……
Lúc kéo cờ, giáo viên chủ nhiệm của ba lớp đều không có mặt, họ đang dành thời gian để xếp loại điểm kiểm tra hàng tháng, cũng chỉ có một thầy trưởng khối trông coi kỷ luật.
Mỗi lớp xếp thành một khối hình vuông, bởi vì Minh Khê có dáng người cao gầy hơn với các bạn nữ khác nên đứng ở chính giữa hàng thứ ba.
Cô vẫn đang suy nghĩ về kỳ thi tháng vào cuối tuần trước và những câu hỏi mà Giáo sư Cao đặt ra vào ngày Chủ nhật hôm qua.
Học với giáo sư Cao, Minh Khê tìm thấy được cảm giác trước đây, đơn thuần học tập vui vẻ.
Giống như lúc trước ở thị trấn nhỏ phương Bắc vậy, không cần suy nghĩ gì, cũng không cần quan tâm gì, chỉ cần dốc hết sức học tập là được.
Chỉ cần cuối kỳ nhận được khích lệ của giáo viên, cầm bảng điểm về cho bà nội, chú Đổng và dì Đổng xem là đã đủ vui vẻ rồi.
Đáng tiếc mỗi tuần chỉ có một lần.
Đang lúc Minh Khê thơ thẩn nghĩ đến những chuyện này, bỗng nhiên sau lưng có tiếng “rè rè ——”. Bạn nữ sau lưng cô cẩn thận kéo tay cô, Minh Khê cúi đầu quay lại, thì bạn nữ kia nhét ốp lưng điện thoại vào trong tay cô.
Minh Khê không hiểu gì, thứ gì đây?
“Rè rè ——”
Cô vô thức ngẩng đầu nhìn lên, thấy thân hình cao lớn của Phó Dương Hi ở hàng cuối cùng, mái tóc màu đỏ trong sương sớm và gió lạnh giống như con nhím, khuôn mặt trắng nõn còn dính một chút tính khí lúc mới rời giường, nhưng lại lộ ra vẻ tự mãn.
Thấy cô bị gọi lại, Phó Dương Hi nhanh chóng giơ tay lên, rồi khua loạn xạ.
Để cô nhìn điện thoại của cậu ấy sao?
Minh Khê nhìn kỹ, mới phát hiện ốp lưng điện thoại cậu ấy màu đen, giống hệt như cái mà bạn nữ kia vừa mới nhét vào trong tay mình.
Điểm khác biệt duy nhất là mặt sau của các ốp lưng của cậu ấy là hình mặt trời nhỏ với những đường cong trắng đơn giản, còn mặt sau ốp lưng đưa cho cô là hình khẩu trang với những đường cong màu đen đơn giản.
Minh Khê:???
Ốp lưng điện thoại đôi?
Minh Khê thiếu chút nữa bị dọa sợ.
Nhưng là lại quay đầu nhìn lại, phát hiện mười mấy bạn nam xếp hàng sau mình đều đồng loạt giơ điện thoại lên cho cô nhìn.
Tất cả đều có ốp lưng giống nhau như đúc, chỉ có màu sắc khác nhau, cam, vàng, xanh lam, xanh lá cây và tím, và các họa tiết đằng sau chúng cũng khác nhau.
Bạn nam bị đưa ốp lưng màu vàng và hình đống phân dùng ánh mắt đau khổ nhìn Triệu Minh Khê.
“……”
Trái tim đập nhanh của Minh Khê lúc này mới bình tĩnh lại.
Hù chết cô.
Còn tưởng rằng đột nhiên Phó Dương Hi đưa ốp lưng điện thoại đôi cho mình, ồ, thì ra đây là ốp lưng điện thoại đặt làm riêng cho bang phái này.
Thật quá ngây thơ.
Mặc dù cảm thấy vừa ngây thơ lại rắm thúi, nhưng Minh Khê vẫn tìm thấy được cảm giác thân thuộc, giống như có một đám người đã chấp nhận cô.
Minh Khê cong cong khóe môi, quay đầu nhìn Phó Dương Hi một chút, sau đó cúi đầu lấy điện thoại di động ra, đổi ốp lưng điện thoại lên rồi giơ lên cao, nhưng cũng không quay đầu nhìn về phía Phó Dương Hi.
Bên tai Phó Dương Hi lập tức đỏ lên, nói với mấy người Kha Thành Văn: “Tớ đã nói cậu ấy sẽ đổi mà.”
Kha Thành Văn lặng lẽ chặn ánh mắt lạnh như băng của Thẩm Lệ Nghiêu của lớp chuyên bên cạnh, muốn nói rồi lại thôi, nói: “Khiêm tốn một chút, anh Hi, tất cả mọi người đều đang nhìn đấy. Cậu muốn mua ốp lưng điện thoại đôi thì cứ mua, làm gì buộc tất cả mọi người phải thay?”
“Ốp lưng điện thoại đôi cái gì, muốn chết a? Là cậu ấy thích tớ được không, loại đồ nữ tính đó phải đợi đến khi cậu ấy tự mua mới được.” Phó Dương Hi không thừa nhận, trừng mắt nhìn Kha Thành Văn: “Tớ mua ốp lưng điện thoại cho bang phái! Còn không cho phép tiểu gia ta có một chút sở thích cá nhân sao?”
Kha Thành Văn lập tức nói: “Chuẩn!”
Phó Dương Hi: “Lăn”.
Nói xong Phó Dương Hi ngẩng đầu lên, thì thấy thầy trưởng khối đang nhìn cậu, nhịn không được muốn đi tới bắt cậu, Phó Dương Hi liền nhướng mày, dùng khẩu hình nói chữ “im lặng”.
“……” Thầy trưởng khối xoay chân, đi nơi khác kiểm tra.
Kha Thành Văn: “……”
Thay đổi mới ốp lưng điện thoại mới, tâm trạng của Phó Dương Hi rất tốt. Lần trước bị phạt dọn nhà vệ sinh cậu còn chưa chịu phạt xong, hôm nay, trở lại lớp, cậu chủ động đem rác xuống lầu vứt.
Hôm nay không cần đọc sớm, Minh Khê thấy cậu đi đổ rác thì hai mắt sáng lên, nhanh chóng đi theo.
Phó Dương Hi chân dài, bước mấy bước đã xuống lầu xong.
Minh Khê chạy chậm theo, đến dưới đường nhỏ của tòa nhà thì mới đuổi kịp cậu.
Phó Dương Hi nghe thấy sau lưng có tiếng bước chân, thì quay đầu, nhìn thấy cô: “Cậu xuống đây làm gì?”
“Tớ giúp cậu!” Minh Khê chộp lấy thùng rác từ trên tay Phó Dương Hi.
Gần đây chậu cây cứ đứng im, không có tiến triển gì mấy.
Chủ yếu là do đưa đồ ngọt quá nhiều lần, giúp Phó Dương Hi làm bài tập cũng quá nhiều lần, cho nên vận khí thu được gần như bằng không.
Trừ cái đó ra, hai thứ tiếp xúc da thịt có thể mang lại vận khí nhiều nhất là vô tình ôm thì cũng đã ôm, nắm tay thì cũng đã nắm.
Minh Khê vẫn chưa nghĩ có thể làm thêm thứ gì nữa.
Đúng lúc, đổ rác thì chưa từng làm qua, có thể thử một chút.
Phó Dương Hi rinh thùng rác không buông tay, nhưng thấy Minh Khê kiên trì, hai mắt còn phát sáng thì anh cũng đành phải buông tay ra.
Lúc Minh Khê nhận lấy mới phát hiện có chút nặng, xách cả hai tay, cô vội vàng nói: “Anh Hi, cậu lên đi, tớ có thể làm được!”
Có đôi khi Phó Dương Hi cảm giác có phải cô đối xử quá tốt với cậu rồi hay không, ngay cả loại chuyện đổ rác nhỏ nhặt này mà cũng muốn làm vì cậu. Cái này chẳng lẽ chính là tương thân tương ái, hoạn nạn giúp nhau sao?
Cậu yên lặng nhìn cô.
Tháng mười gió thật lạnh, Minh Khê đứng trước mặt cậu, phải hơi ngửa đầu để nhìn cậu. Phó Dương Hi cảm thấy như vừa ăn một viên kẹo vị dâu.
Phó Dương Hi cúi đầu xuống, nhìn thấy dây giày của Triệu Minh Khê bị lỏng, cậu nói: “Bình thường cậu buộc dây giày như thế này à?”
Minh Khê cúi đầu nhìn đôi giày thể thao màu trắng của mình, không rõ ràng cho lắm: “Sao thế?”
Cách cô buộc dây giày rất quái lạ, buộc loạn xạ rồi thắt hai nút, mặc dù không đến mức bung ra nhưng nhìn rất không gọn gàng.
“Lại đây.” Phó Dương Hi bỗng nhiên nói.
Minh Khê:?
Phó Dương Hi không kiên nhẫn được nữa, lạnh lùng nói: “Đến gần thêm một bước.”
“Làm gì?” Minh Khê ghét bỏ hỏi, cầm thùng rác, bối rối đi lại gần cậu thêm một bước.
Phó Dương Hi bỗng khom người xuống đi, ngón tay chạm vào dây giày của cô, tháo dây giày ra rồi sau đó thắt lại thành hình hai cái nơ bướm xinh đẹp: “Như thế này mới đúng.”
Trong hẻm nhỏ, Minh Khê đứng đấy, Phó Dương Hi nửa ngồi trước mặt cô, bóng người bị ánh mặt trời màu cam kéo dài trên mặt đất.
Minh Khê rủ mắt nhìn mái tóc đỏ của cậu, bàn tay nắm túi rác không khỏi siết chặt, trong lòng cảm thấy khẩn trương không giải thích được.
Cô cảm thấy gần đây Phó Dương Hi có chút lạ.
—— Đối xử với cô quá tốt.
Ánh mắt cô lại rơi trên người Phó Dương Hi đang buộc lại dây giày cho mình.
Minh Khê giật mình, đã lớn như vậy, trải qua hai kiếp, ngoại trừ bà nội buộc dây giày cho mình thì Phó Dương Hi là người đầu tiên.
Minh Khê lập tức không được tự nhiên rụt chân về, lùi một bước.
Ngón tay của Phó Dương Hi không còn ở trên giày cô, bỗng rơi vào khoảng không, toàn thân cậu cũng lập tức cứng ngắc.
Sau khi ý thức được mình đang làm gì, tim cậu đập thình thịch, hai tai đỏ như cắt ra máu, từ từ cứng ngắc đứng dậy.
Cậu dùng ánh mắt như muốn nói ‘uầy, khẩu trang nhỏ chưa từng trải qua chuyện đời’ để nhìn Triệu Minh Khê, rồi đút hai tay vào túi quần, đắc ý nói: “Cậu khẩn trương như vậy để làm gì, tất cả mọi người đều học chung một lớp, cậu lại là đàn em của tớ, giúp đỡ nhau là chuyện hiển nhiên mà —— Trừ khi cậu ——”
Minh Khê không cần nghe hết cũng biết cậu đang định nói lời không đâu, đáng tiếc trên tay còn đang cầm thùng rác nên không thể che tai lại được.
“Ngậm miệng.” Minh Khê thật muốn đập thùng rác lên đầu cậu, nhanh chóng tiếp tục bước nhanh về phía trước.
Hầu kết của Phó Dương Hi giật giật, đi theo sau cô. Cậu nhịn không được mà nở nụ cười.
Cậu nhìn bóng lưng xinh đẹp của cô, đột nhiên xúc động muốn nói, chúng ta yêu nhau đi. Nhưng lời nói đến cổ họng lại thẹn thùng đỏ mặt nuốt trở vào.
Khẩu trang nhỏ còn chưa có thổ lộ đâu, có lẽ cậu ấy còn chưa chuẩn bị sẵn sàng.
Cậu không thể tùy tiện được.
“Cùng đi.” Phó Dương Hi bước mấy bước đuổi theo, một tay đút túi quần, cố gắng hạ khóe miệng đang có xu hướng ngày càng cong lên của mình, đưa một tay ra muốn rinh thùng rác.
Minh Khê hận không thể cầm thùng rác bỏ chạy: “Không cần, không sao, tự tớ có thể làm được.”
Phó Dương Hi: “Đừng cho là tớ không hiểu, con gái nói ‘không muốn’ chính là ‘muốn’, con gái nói ‘không sao’ tức là ‘có vấn đề’.”
Minh Khê: “……”
Con mẹ nó chứ, cậu biết cái gì!
Phó Dương Hi bất chấp tất cả, tiếp tục cầm thùng rác.
Minh Khê thực sự không hiểu rõ, vì sao cậu ấy có thể để cho những đàn em khác đi đổ rác thay cậu ấy, nhưng đến phiên mình, thì đổ rác, dọn nhà vệ sinh cậu ấy đều không cho.
Minh Khê chỉ có thể nghĩ cậu là một thằng đàn ông rắm thúi nhưng cũng có phong độ thân sĩ.
Thà có một nửa dù sao còn tốt hơn là không có gì.
“Được rồi.” Tâm trạng Minh Khê suy sụp, đành phải cầm một bên của thùng rác sắt, cùng Phó Dương Hi đi ra bãi rác của trường.
Đổ rác xong, lúc cầm thùng rác rỗng trở về, Phó Dương Hi lại bắt gặp thầy trưởng khối đang ở tòa nhà dạy học đi ra.
Bởi vì chuyện lúc chào cờ sáng nay nên thầy trưởng khối muốn cậu đi theo thầy ấy một chuyến.
Phó Dương Hi thối mặt, đành phải đưa thùng rác cho Minh Khê, để Minh Khê đi lên trước.
Minh Khê mừng rỡ khi Phó Dương Hi không có bên cạnh, vừa ung dung rinh thùng rác đi lên lầu vừa đếm số chồi con trong chậu cây. Bởi vì đây là lần đầu tiên cho giúp Phó Dương Hi đổ rác, cho nên đã có ba chồi non mọc lên.
Tới bây giờ đã có 79 chồi non.
Minh Khê vui mừng, cả người phấn chấn, mỉm cười vui vẻ về lớp quốc tế.
Kết quả lúc lên lầu, còn chưa vào lớp, cô ngẩng đầu lên thì nhìn thấy Thẩm Lệ Nghiêu và năm người khác trong đội tuyển của trường từ trên lầu đi xuống.
Lớp chuyên của bọn họ luôn đi cầu thang bên trái của tòa nhà dạy học, không biết vì sao hôm nay lại đi xuống phía cầu thang bên phải.
Mọi người nhìn Triệu Minh Khê, đều có chút xấu hổ, vô thức liếc mắt nhìn Thẩm Lệ Nghiêu.
Thẩm Lệ Nghiêu nhìn thấy nụ cười trên mặt Triệu Minh Khê, chỉ cảm thấy vô cùng chói mắt, bàn tay trong túi quần không khỏi nắm chặt lại.
Vừa mới nãy, trên hành lang, cậu nhìn thấy Triệu Minh Khê và Phó Dương Hi đi đổ rác, hai người cười cười nói nói.
Phó Dương Hi còn giúp cô buộc dây giày.
Ánh mắt của Thẩm Lệ Nghiêu không cách nào khống chế phải nhìn xuống đôi giày của Triệu Minh Khê, trong lòng tràn ngập lửa giận.
Bước chân của cậu không tự chủ đi qua, bị Diệp Bách kéo bả vai lại, Diệp Bách ghé vào tai cậu, nói: “Có thể là cậu ấy cố ý đấy, Nghiêu thần, nhịn xuống.”
Lần này Thẩm Lệ Nghiêu lại trực tiếp phủi tay Diệp Bách xuống.
Trong đầu cậu giống như dây cung bị kéo căng, tất cả đều là hình ảnh Triệu Minh Khê và Phó Dương Hi ở chung một chỗ vừa rồi, không cách nào tỉnh táo, càng không cách nào nhịn xuống được.
Đến cùng cô muốn làm gì?
Cho dù không có cậu ở đó, cô cũng có quan hệ tốt với Phó Dương Hi như vậy sao.
Trước khi kiểm tra, cậu còn trông thấy bọn họ nắm tay nhau.
Thẩm Lệ Nghiêu nắm chặt tay trong túi quần, cố gắng giữ lý trí, đứng trước mặt Triệu Minh Khê: “Tớ nghe tin, thứ bảy tuần này nhà họ Đổng sẽ về nước, cậu có biết không? Có cần ——”
Dừng một chút, Thẩm Lệ Nghiêu ngước mắt, cố gắng nói thật hờ hững: “Tớ cùng cậu đi đón bọn họ.”
Hai năm trước, Thẩm Lệ Nghiêu đã gặp người nhà họ Đổng, cũng biết mối quan hệ giữa nhà họ Đổng và nhà họ Triệu với Triệu Minh Khê.
“Hả?” Minh Khê sửng sốt một chút, mới nhận ra, sau khi nhà họ Đổng trở thành nhà giàu mới nổi, thì đã gia nhập vào giới của nhà họ Triệu và nhà họ Thẩm, cho nên tin tức bọn họ về nước đã truyền tới tai Thẩm Lệ Nghiêu cũng không có làm lạ.
Cô nhanh chóng lắc đầu: “Không cần, không cần. Cảm ơn cậu đã cho tớ thông tin quan trọng, tự tớ đi đón người là được rồi.”
Thẩm Lệ Nghiêu khẽ nhíu mày: “Vì sao?”
Minh Khê: “Cái gì vì sao? Nếu bọn họ nhầm tưởng cậu là bạn trai của tớ thì làm sao bây giờ?”
“……”
Thẩm Lệ Nghiêu không hiểu thời gian gần đây Triệu Minh Khê như thế nào, giống như chính anh cũng không hiểu rõ vì sao Triệu Minh Khê lại không hi vọng người khác nghĩ lầm ——
Trong lòng của cậu không có cách nào giải thích được, nhịn không được mà hỏi: “Đây không phải là hi vọng của cậu sao?”
“……” Minh Khê đã hiểu, thì ra Thẩm Lệ Nghiêu vẫn còn tưởng là cô thích cậu ta.
Mặc dù trước mặt nhiều người như vậy, nói chuyện này thì không tốt lắm, nhưng mà Thẩm Lệ Nghiêu đã chủ động hỏi, Minh Khê vẫn quyết định nói rõ ràng ngay chỗ này, nếu không thì phải mất thời gian hẹn gặp ở quán cà phê.
Bản thân mình theo đuổi Thẩm Lệ Nghiêu trước kia là một chuyện hết sức qua loa. Mặc dù cậu ta chưa từng ngăn cản cô theo đuổi nhưng cũng không nghiêm túc.
“Tớ không còn thích cậu.”
Minh Khê nhìn Thẩm Lệ Nghiêu, nghiêm túc nói: “Trước kia thích cậu, có thể là bởi vì cậu đã giúp đỡ tớ. Nhưng dù sao khi đó còn nhỏ, không hiểu rõ, cậu không cần để trong lòng.”
Minh Khê nói rất rõ ràng.
“…………”
“…………”
“…………”
Đầu hành lang im ắng, phảng phất chỉ có tiếng gió.
Diệp Bách khiếp sợ há to miệng.
Thẩm Lệ Nghiêu cứ nhìn Triệu Minh Khê nói ra từng chữ ‘không còn thích’, sắc mặt cậu vô cùng khó coi.
Trong lòng nhất thời có cảm giác đau âm ỉ.
Mấy anh em trong đội tuyển đứng phía sau, nhìn sắc mặt của cậu thì đều không dám thở mạnh.
Tình hình này, mặc dù Thẩm Lệ Nghiêu đã sớm loáng thoáng đoán ra, nhưng lại từ đầu đến cuối không thể tin được, thật không nghĩ rằng cô sẽ chính miệng nói ra trước khi cậu tự thuyết phục chính mình.
Thẩm Lệ Nghiêu không biết có nên tán thưởng Triệu Minh Khê dứt khoát hay không. Trong trí nhớ của cậu, cô muốn làm gì, cô quyết định gì, trước nay chưa từng dây dưa dài dòng.
Một cách dứt khoát, giống như theo đuổi trước đây chỉ là một trò đùa.
Thẩm Lệ Nghiêu vốn cho là khi Triệu Minh Khê không còn xuất hiện trong tầm mắt của mình, cậu sẽ thở phào một hơi, tiết kiệm không ít thời gian ứng phó với cô.
Nhưng trong phút giây này, thế mà cậu lại không hề có cảm giác giải thoát, mà lại là một cơn đau âm ỉ.
Cảm giác hoàn toàn thiếu vắng điều gì đó chưa bao giờ rõ ràng đến thế……
Sắc mặt Thẩm Lệ Nghiêu khó coi cực kỳ, lạnh lùng nhìn chằm chằm Triệu Minh Khê.
Triệu Minh Khê đoán chừng là mình làm cho cậu ta xấu hổ, đành phải lúng túng nói: “Vậy cứ như thế? Tạm biệt, tớ phải vào lớp.”
Nói xong, Triệu Minh Khê cũng không nhìn Thẩm Lệ Nghiêu hay bạn của cậu ta ở phía sau có phản ứng gì, bỏ chạy ngay lập tức.
……
Nhìn chằm chằm bóng lưng của Triệu Minh Khê mấy giây, Diệp Bách vẫn không dám tin: “Cậu ấy đang nói đùa sao? Nói không thích liền không thích, nào có người từ thích chuyển thành không thích nhanh đến như vậy? Hay là vẫn đang muốn kích thích cậu?”
Đầu óc Thẩm Lệ Nghiêu ong ong, không có tâm tư quản Diệp Bách nói cái gì.
Mọi chuyện cuối cùng làm sao lại biến thành như thế này?!
Thậm chí cậu còn bắt đầu suy nghĩ về những gì cậu đã làm vào ngày cô đột nhiên bắt đầu xa cậu? Thế nhưng là không có, Thẩm Lệ Nghiêu nghĩ không ra. Ngày cô đột nhiên xa cậu đó, cũng chỉ là một ngày nắng đẹp bình thường.
Càng như vậy, càng làm cho Thẩm Lệ Nghiêu thêm khó chịu.
Diệp Bách nói: “Nhưng vừa mới nãy Phó Dương Hi buộc dây giày cho cậu ấy, cậu ấy vô thức lùi về sau một bước —— Nhìn cậu ấy cũng không giống như như kiểu thay người yêu như thay áo đúng không?”
“Để tớ yên tĩnh một mình.” Thẩm Lệ Nghiêu hất tay cậu ấy ra, quay người đi xuống dưới.
“Nghiêu thần, chờ một lúc phải làm thí nghiệm, còn phải ghi điểm!” Một bạn nam trong đội tuyển nói với theo.
Diệp Bách vội vàng đuổi theo, nói: “Cậu thích cậu ấy sao? Không phải cậu thích cậu ấy đó chứ? Nếu cậu không thích Triệu Minh Khê, thì hoàn toàn không cần phải để ý nha!”
Bước chân trên bậc thang của Thẩm Lệ Nghiêu dừng lại, từ trong cổ họng nói ra mấy chữ: “Tớ không thích.”
Diệp Bách nói: “Đúng vậy.”
Thẩm Lệ Nghiêu nói với chính mình, cậu không thích cô, không quan trọng, không sao, không phải vấn đề gì lớn.
Mỗi ngày có nhiều người nhét thư tình vào trong hộc bàn của cậu như vậy, thiếu cô cũng không sao.
Cho dù cậu thưởng thức cô, cũng có thể tiếp tục làm bạn bè —— Cô chỉ là không thích cậu mà thôi.
Nhưng ngay lúc này, Thẩm Lệ Nghiêu vẫn tâm phiền ý loạn, không nói nên lời.
Mọi thứ đều nằm ngoài tầm kiểm soát của cậu.
Cậu không còn tâm trạng để đi làm thí nghiệm gì cả, nhấc chân đi xuống lầu, lạnh lùng nói: “Đừng có đi theo.”
*
Cùng lúc đó, trong văn phòng, mấy thầy cô giáo đang tụ tập lại, ngạc nhiên nhìn vào tờ giấy làm bài thi.
“Câu hỏi cuối cùng cần sử dụng phân tích hàm tuyến tính. Đây là câu hỏi mà tôi đặc biệt đưa ra để nới rộng khoảng cách điểm số. Phạm vi kiến thức nằm ngoài nội dung chương trình học của trường cấp ba. Làm tôi vui mừng đó chính là có tổng cộng bảy người trả lời câu hỏi rõ ràng một chút, trong đó, thậm chí có ba người trong số họ ngay cả bước giải đều đúng, cho thấy kiến thức rất rộng.” Thầy Khương chủ nhiệm lớp chuyên kiêm trưởng bộ môn Toán nói.
“Bài này là của Thẩm Lệ Nghiêu, chữ viết của em ấy tôi đã nhìn hai ba năm nay rồi, không sai được.” Thầy ấy giơ một bài thi bên trái lên, vẻ mặt không khỏi đắc ý, rồi lại giơ bài thi bên phải lên: “Còn bài thi này là của Khưu Vĩ lớp tôi ——”
Với những học sinh ưu tú, các thầy cô đều nhớ nét chữ của họ rất rõ ràng.
“Như vậy vấn đề là, bài thi còn lại ở trên bàn này là của ai?”
Thầy Khương nói: “Tôi chưa bao giờ nhìn thấy chữ viết của học sinh này!”
Bây giờ các bài thi đều đã chấm xong nhưng chưa ráp phách, do đó không biết là của ai. Ba thầy cô thực sự sửng sốt với bài thi này, vừa ăn sáng vừa thảo luận.
Cô Diệp Băng của lớp nâng cao liếc nhìn thầy Lư của lớp quốc tế đang ngồi ở nơi hẻo lánh, mỉm cười mơ hồ nói: “Không bao giờ có khả năng là của lớp quốc tế nhỉ?”
“Tôi nói chứ, thầy Lư, thành tích của lớp thầy mà cứ tiếp tục như vậy thì không thể ở tòa nhà này được nữa đâu! Mặc dù lớp thầy không cần tham gia thi đua, không cần thành tích quá tốt, chỉ yêu cầu phát triển toàn diện là được rồi —— Nhưng cũng không thể kém quá xa so với hai lớp chúng tôi chứ? Không phải lại rơi vào lớp thường à?”
“Hơn nữa, thi đua tháng này của thầy đã bị trừ một nửa do vị thái tử gia Phó Thị kia, chẳng lẽ lần này lại bởi vì kỳ thi tháng mà trừ đi nửa còn lại sao?”
Thầy Lư gặm bánh trứng chiên cuộn, mặt mũi tràn đầy oán hận, nhưng lại không dám nói lời nào.
Ông đã tạo nghiệt gì mà phải làm chủ nhiệm cái đám học sinh lớp quốc tế này cơ chứ, thành tích thì ở mức trung bình còn gây họa thì lúc này cũng xung phong đứng hạng nhất.
Mặc dù nghe thì trong lòng khó chịu nhưng trên mặt vẫn nở nụ cười với cô Diệp Băng: “Cái kia chắc hẳn là của lớp nâng cao của cô, cô phân biệt chữ viết một chút đi.”
Thầy Khương cũng nói: “Là của lớp nâng cao, không sai được đâu.”
Mặc dù Diệp Băng cũng không xác định được chữ viết của bài thi này là của học sinh nào trong lớp mình, nhưng cô cũng cho rằng, khẳng định là của lớp mình, không có chạy đi đâu được.
Cô cong môi đỏ, cầm bài thi kia lên phẩy phẩy, nói: “Em không muốn đoán, vẫn nên xếp các bài thi theo môn rồi ráp phách vào đi.”
Một lúc sau, các giáo viên bộ môn khác đem bài thi tới. Lúc đem bài thi tới đều nói, có một bài thi có nét chữ không quen nhưng làm bài không tệ. Điểm số tăng vọt.
Chỉ có thầy giáo Sinh học không có nói như vậy.
Ba giáo viên chủ nhiệm lập tức nghi hoặc, các giáo viên bộ môn cũng cảm thấy nét chữ này không quen?
Bởi vì họ đặc biệt chú ý đến nét chữ không đoán được là ai lại được max điểm môn Toán, nên khi ráp phách, bọn họ đặc biệt chú ý xem học sinh đó rốt cuộc là ai.
Lúc bì niêm phong được mở ra, cả ba giáo viên chủ nhiệm đều vây quanh một chỗ.
Mặc dù thầy Lư cảm thấy không có chuyện của mình, nhưng vẫn đắng chát tụ lại, làm bộ mình rất nhiệt tình, cũng không ghen ghét.
Kết quả chờ đi khi danh tính được lộ ra ——
“……”
???
Thầy Lư cũng không dám tin vào mắt mình!
Mà cô Diệp Băng và thầy Khương cũng đều ngây ngẩn cả người: “Hả, cái này, Triệu Minh Khê là ai?”
Mẹ nó, học sinh của ông thi được max điểm, hai người này đều không biết gì về học sinh của mình, thầy Lư cả giận nói: “Là học sinh của lớp tôi! Chính là học sinh chuyển từ lớp thường lên vào tháng này!”
“Chuyện gì thế này?!” Thầy Lư sửng sốt trọn vẹn năm giây, nhanh chóng lật từng bài thi của Triệu Minh Khê, khi lật đến bài thi Ngữ Văn và tiếng Anh thì tay của ông bắt đầu run rẩy, trong lòng muốn gào thét, vừa không dám tin vừa sợ hãi, sợ những bài thi tiếp theo của em ấy sẽ rất bình thường ——
Kết quả sau khi lật hết tất cả bài thi của em ấy, ngoại trừ môn Sinh học không làm xong hết thì điểm số của tất cả các môn còn lại đều rất cao, tổng lại đều được 7/10.
“Cái quỷ gì thế này? Từ lớp thường chuyển đến? Tất cả đều là 7/10?” Diệp Băng nhịn không được mà nói: “Đề thi toán lần này rất khó nha! Tương đương với độ khó của cuộc thi liên trường những năm qua! Có phải đề thi các môn khác rất đơn giản không?”
Mấy giáo viên bộ môn khác nói: “Không có, đề thi bộ môn của chúng tôi cũng đặc biệt khó.”
“Chuyện gì thế này?” Diệp Băng không tin, vội vàng xoay người sang chỗ khác: “Mau cộng điểm số của những học sinh khác lại thử, tính vị trí xếp hạng một chút.”
Nếu lớp thường chuyển lên mà được 7/10 thì chẳng phải những người khác của lớp chuyên và lớp nâng cao đều được 7/10 trở lên hết sao?”
*
Chỉ là kỳ thi tháng mà thôi, đối với lớp nâng cao mà nói thì đây là chuyện thường ngày, căn bản không có ai để ý.
Nhưng bởi vì lần này dính đến chuyện người dẫn chương trình kỷ niệm ngày thành lập trường sẽ rơi vào lớp nào, cùng với chuyện lần đầu tiên hoa khôi trường học mới cùng chung một bộ đề thi, cho nên học sinh lớp nâng cao đều không khỏi chú ý đến thành tích thi của Triệu Minh Khê.
Trước kia Triệu Viên cũng không chú ý đến mấy kỳ thi như thế này, dù sao thành tích của cô luôn đủ tốt, không có chuyện gì xảy ra thì luôn nằm trong top 20. Mặc dù không thông minh bằng đội tuyển của trường ở lớp bên cạnh nhưng vẫn đủ sức giết chết 99% người của thành phố.
Nhưng lần này bởi vì có Triệu Minh Khê tham gia, nên trong lòng của cô cũng có chút khẩn trương.
Sau khi ăn sáng xong thì tới lớp, cô ngồi đọc sách nhưng tâm tư lại một mức chú ý tới động tĩnh ở cửa, chờ cô chủ nhiệm mang kết quả tới.
Vì chuyện phát sinh ở hành lang buổi sáng sớm, tận mắt nhìn thấy Triệu Minh Khê từ chối Thẩm Lệ Nghiêu, nên Diệp Bạch và mấy người của lớp chuyên đều đang bàn tán ngầm, rốt cuộc có chuyện gì xảy ra với Triệu Minh Khê.
Thế là bình thường không thèm để ý tới thành tích kỳ thi tháng —— Bởi vì cho dù thế nào đi chăng nữa thì bọn họ đều giữ sáu vị trí đầu tiên, nhưng lần này bọn họ đều không khỏi chú ý tới.
Bên này Triệu Minh Khê cũng rất khẩn trương và căng thẳng.
Cô nghe nói cuộc thi liên trường không còn chọn người. Nói chung, nếu như cô có thể lọt vào top 20 thì vẫn có khả năng tham gia cuộc thi liên trường năm nay.
Có trời mới biết cô mơ ước được tham gia đến như thế nào.
Khi thi mấy môn đầu tiên trong kỳ thi này, cô cảm thấy vui mừng vì cảm giác debuff hoàn toàn biến mất, không biết có phải là trước khi thi được mọc thêm mười chồi non hay không.
Nhưng đến lúc thi môn Sinh học thì cảm giác không viết ra chữ quen thuộc kia lại ập đến, cảm giác áp bách lại tới, thế là cô làm không tốt bài thi Sinh học.
Cũng không biết kết quả đến cuối cùng như thế nào.
Cô không ngừng nhìn đồng hồ, quay đầu hỏi Kha Thành Văn: “Khi nào thì thầy chủ nhiệm sẽ công bố điểm thi nhỉ?”
“Tiết đầu tiên, chắc khoảng 8:50 đó.” Kha Thành Văn ngồi bàn trên chơi game: “Khẩu trang nhỏ, cậu rất lo lắng sao?”
Vừa dứt lời thì cậu đã thấy Phó Dương Hi cuộn cuốn sách lại, cong chân, dùng ánh mắt uy hiếp nhìn cậu.
Phó Dương Hi không cho phép người khác gọi biệt danh này.
Kha Thành Văn vội vàng đổi giọng: “Triệu Minh Khê, cậu rất lo lắng sao?”
“Đương nhiên là lo lắng.” Trong lòng Minh Khê tự nhủ, đây là cách kiếm tiền nhanh nhất: “Tớ muốn tham gia cuộc thi.”
Thật ra tham gia các kỳ thi hay làm gia sư thì căn bản không kiếm được nhiều tiền, nhưng mà tham gia cuộc thi, lọt vào vòng chung kết thì mỗi người sẽ được thưởng 50.000 Nhân Dân Tệ.
Nếu được giải trong vòng chung kết thì không chỉ trường mà thành phố cũng sẽ thưởng tiền! Còn được thêm điểm! Lấy ở đâu ra chuyện tốt như vậy!
Đương nhiên, có giải trong vòng chung kết thì thật sự Minh Khê không dám nghĩ.
“Nhưng thành tích của cậu ——” Kha Thành Văn liếc nhìn cô từ trên xuống dưới, do dự nói: “Cũng không thể nào đi.”
“Nói cái gì đấy?” Phó Dương Hi lại rút đánh cậu một cái.
Hai chân Kha Thành Văn đều sưng lên, cũng không dám ngồi trên bàn nữa, vội vàng trở về chỗ ngồi.
Người lần trước không có ý tốt nói Minh Khê tháo khẩu trang xuống không biết dáng dấp như thế nào lại không biết sống chết, nhỏ giọng nói câu: “Những cuộc thi thế này, làm gì có cửa tham gia, cậu ta đừng kéo điểm trung bình của lớp chúng ta xuống thì đã cảm tạ trời đất rồi.”
Vốn cho rằng giọng nói của mình rất nhỏ, cả lớp đang nhao nhao thì sẽ không có ai nghe được, kết quả Phó Dương Hi lập tức đứng lên, trừng mắt: “Đào Hàm, mày ra đây một chút.”
Kha Thành Văn nhịn không được: “…… Cậu ta tên là Uông Hàm.”
Chết tiệt.
Người kia lập tức chui xuống gầm bàn.
Trong phòng học lập tức hỗn loạn.
Phó Dương Hi nổi giận đùng đùng muốn đi ra phía sau Minh Khê để bắt Đào Hàm. Nhưng Minh Khê nghĩ tới chuyện mới lúc sáng cậu bị thầy trưởng khối gọi lên văn phòng cho nên nhanh chóng ngăn cậu lại.
Phó Dương Hi thấy không có cách nào đi ra sau lưng Minh Khê cho nên đi về phía cửa sổ bên phải, muốn nhảy qua cửa sổ.
Đúng lúc này.
Thầy Lư chủ nhiệm lớp đột nhiên xông vào!
Tất cả mọi người nhìn thấy mặt thầy Lư ửng hồng, sải bước đi về phía Triệu Minh Khê, ánh mắt nhìn cô giống như nhìn con gái ruột!
Sau đó ——!
Đột nhiên kéo cô đứng dậy, lập tức ôm lấy cô, rồi hét lên “Ahhhhhhhh”, sau đó còn hưng phấn ôm Triệu Minh Khê xoay hai vòng.
Triệu Minh Khê hoa mắt chóng mặt: ……?
Phó Dương Hi:!!!???
“Lư Trương Vĩ, con mẹ nó thầy làm gì thế?!” Phó Dương Hi tức hổn hển, kéo Triệu Minh Khê ra ngoài.
Tác giả có lời muốn nói:
Dương Hi: Đây chính là tương thân tương ái, hoạn nạn giúp nhau sao?
Minh Khê: Tương cái đầu của cậu đấy.