img...

Chương 28

Chương 28

Edit: Pinkie

Triệu Trạm Hoài còn đang tìm chỗ đậu xe, Triệu Mặc đã không kịp chờ, muốn nhảy xuống xe trước.

“Em cũng đừng xuống xe trước! Anh cảnh cáo em, em nhìn thấy Triệu Minh Khê thì đừng——” Thấy Triệu Mặc vội vã đi tìm người, Triệu Trạm Hoài nhíu lông mày, vội vàng đậu xe vào một chỗ đậu xe chật hẹp.

Triệu Mặc dẫn đầu đi tới thư viện tìm Triệu Minh Khê. 

Mặc dù anh ta không phải là minh tinh nổi tiếng gì, nhưng cũng coi là có chút danh tiếng, nên anh ta đã đội mũ lưỡi trai, kéo thấp vành nón xuống, ra vẻ thần bí bước nhanh tới, cong môi, vỗ bả vai bên phải của Minh Khê. 

Minh Khê còn tưởng rằng là Hạ Dạng hoặc Phó Dương Hi, quay đầu sang phải nhìn lại. 

Giọng nói của Triệu Mặc lại vang lên ở bên trái: “Tiểu Đậu Nha, lại giả vờ học tập à, để anh nhìn xem em đang làm bài tập gì?” 

Lời còn chưa dứt, anh ta đã đưa tay lấy quyển đề thi trên bàn của Minh Khê, ‘oh’ một tiếng trong miệng, theo thói quen châm chọc: “Là đề thi, anh khuyên em nên từ bỏ đi nha, IQ của em cũng chỉ đến như vậy thôi.” 

Ngàn vạn lần, Minh Khê không nghĩ là Triệu Mặc. Huyệt thái dương của Minh Khê lập tức giật mạnh một cái. Nhưng mà ngẫm lại cũng đúng, tiệc sinh nhật của mẹ Triệu, cho dù Triệu Mặc có bận bịu cỡ nào thì cũng sẽ về nước.

Minh Khê lập tức đứng lên, đẩy Triệu Mặc ra sau, giật lấy sách vở trên tay Triệu Mặc, sau đó nhanh chóng thu dọn đồ dùng học tập cho vào cặp sách. Thư viện không phải là nơi thích hợp để cãi nhau, Minh Khê đeo cặp sách trên vai, không nói một lời, xoay người rời đi.

Sức lực của Minh Khê rất lớn, Triệu Mặc thiếu chút nữa không đứng vững. Anh ta đỡ lấy cái bàn, hơi kinh ngạc nhìn bóng lưng của Triệu Minh Khê một chút —— Đây là thế nào?

Trước kia anh ta cũng hay chọc ghẹo em ấy như vậy, em ấy cũng không có phản ứng lớn như vậy nha, ngược lại còn rụt rè gọt hoa quả, gọi anh hai. Làm sao nửa năm không gặp, tính tình của em gái nhỏ lại lớn như vậy?

Triệu Mặc nhanh chóng đi theo.

Bên ngoài thư viện.

Minh Khê bước nhanh xuống cầu thang. 

Kiếp trước, lúc cô mới bước vào cửa nhà họ Triệu, Triệu Mặc rất ghét cô, dăm ba câu trào phúng là không thể thiếu.

Sau đó hai năm, cô làm rất nhiều chuyện để lấy lòng cả nhà, Triệu Mặc mới thật sự có dấu hiệu xem cô như em gái —— Nhưng mà, tính độc miệng của anh ta đã tập thành thói quen, nói chuyện vẫn rất khó nghe.

Trước khi cô qua đời ở tuổi hai mươi ba, cả nhà họ Triệu, bao gồm cả Triệu Mặc cuối cùng đã có dấu hiệu hòa hợp với cô. Nhưng đó đã là năm năm sau. Lần này, Minh Khê không muốn lãng phí năm năm trên người mấy người nhà họ Triệu này —— quả thực chính là lãng phí thời gian!

“Tiểu Đậu Nha, em thật lớn lối đó nha, bây giờ không học Triệu Viên, đổi thành phản nghịch sao?” Triệu Mặc đuổi theo, quen thói thô bạo vươn tay, muốn vừa bóp vừa bấm mặt của Minh Khê, nhưng lại bị Minh Khê đánh một phát vào mu bàn tay.

“Cút.”

“Em nói cái gì?” Triệu Mặc còn tưởng rằng lỗ tai mình có vấn đề.

Triệu Minh Khê bảo anh cút đi?

Tay anh cứng đờ, dùng ánh mắt không thể tin nhìn Triệu Minh Khê, ngu ngơ lặp lại một lần: “Em bảo anh cút?”

“Là bảo anh cút.” Trong mắt Minh Khê tỏ vẻ chán ghét.

Năm mười lăm tuổi, cô còn nhỏ, không biết loại người như Triệu Mặc là thiếu dạy dỗ, còn tưởng rằng những người trong giới giải trí đều có chút cá tính nghệ sĩ như vậy.  Sau này cô mới biết, cá tính nghệ sĩ cái quái gì, anh ta chỉ khiến người ta căm hận mà thôi. 

“……” Tâm trạng bây giờ của Triệu Mặc cũng không khác gì bị một cơn sấm sét đột nhiên đập xuống, anh ta kinh ngạc đến mức quên mất mình phải phản ứng như thế nào. 

Sau khi phản ứng lại, thì anh ta tức giận phủi đất đứng lên.

Hai ba bước đã đuổi kịp Triệu Minh Khê, cả giận nói: “Con mẹ nó chứ, anh mới từ nước ngoài trở về, em không chào anh một tiếng coi như xong đi, em còn bảo anh cút? Triệu Minh Khê, con mẹ nó, em có phải đã quá phản nghịch rồi hay không?”

Người này còn tưởng rằng cô đang trong thời kỳ phản nghịch ư.

Triệu Mặc tức giận, nắm chặt cổ tay Minh Khê, nói: “Được rồi, đi tới khách sạn với anh, hôm nay tổ chức tiệc sinh nhật, anh không có tâm trạng dạy dỗ đứa con nít không biết tốt xấu như em.” 

Ngón tay anh ta còn chưa đụng tới cổ tay của Minh Khê thì Minh Khê đã giơ cổ tay lên, đẩy anh ta ra. 

Rồi, một tiếng “bốp” thanh thúy vang lên trong không khí.

Không biết có phải là ảo giác của Triệu Mặc hay không, anh ta cảm thấy Triệu Minh Khê nhìn anh ta giống như nhìn con ruồi bay tới gần mình, có chút hối hận—— Em ấy hối hận cái gì?

Hối hận đã làm mọi thứ để anh hai này vui lòng? Hay vì đã vào cái nhà này?

Trong nháy mắt, Triệu Mặc bị ánh mắt ghét bỏ của cô làm cho nổi giận: “Triệu Minh Khê —— Ánh mắt của em là có ý gì? Vì sao lại dùng ánh mắt này nhìn anh?”

“Anh cảm nhận ánh mắt này có ý gì thì chính là ý đó.” Minh Khê: “Trở về? Anh nằm mơ đi! Nếu anh không đi tôi sẽ gọi bảo vệ, không muốn ngày mai xuất hiện trên trang bìa tạp chí thì anh mau cút nhanh lên!” 

Triệu Mặc: “Em gọi ——”

Minh Khê cắt ngang lời anh ta: “À, tôi quên, anh cũng chỉ là diễn viên tuyến mười tám không nổi tiếng, fan hâm mộ của anh đều là cương thi không còn mấy ai, chút chuyện nhỏ này chưa chắc đã có người chú ý tới anh.”

Triệu Mặc: “……”

Triệu Mặc tức giận đến mức tăng huyết áp, tròng mắt đỏ lên. Khi đang tức giận, anh ta nhìn thấy vẻ mặt vừa lạnh lùng vừa chán ghét của Minh Khê, thì trong lòng còn cảm thấy nhói đau như bị kim đâm vào tim.

Xem như anh ta đã hiểu rõ vì sao Triệu Trạm Hoài muốn nói rồi lại thôi trước khi đi ra ngoài. 

Minh Khê hoàn toàn không còn tôn trọng hay lấy lòng anh ta nữa, chỉ còn lại cảm giác phản cảm của một người xa lạ khi dây dưa không dứt mà thôi.

Đến cùng là vì cái gì?

Triệu Mặc lạnh lùng hít vào một hơi, thấy mơ hồ có mấy người đang đánh bóng rổ nhìn qua, biết nơi này không phải là nơi thích hợp để cãi nhau, anh ta lại đưa tay túm lấy cổ tay Minh Khê: “Cùng anh về khách sạn rồi nói!” 

Cách con đường rợp bóng cây không xa, Phó Dương Hi và Kha Thành Văn mang theo thức ăn mua từ bên ngoài, đang đi về hướng thư viện, còn chưa tới gần thì đã thấy một người đàn ông xa lạ đội mũ lưỡi trai đang lôi lôi kéo kéo Triệu Minh Khê.

Đầu Phó Dương Hi ong một tiếng, lý trí biến mất. Cậu đi tới, đạp cho Triệu Mặc một cước. 

Minh Khê cản lại nhưng mà không kịp.

Triệu Mặc không kịp chuẩn bị, đập eo vào lưới sắt của sân bóng rổ, mắt muốn nổi đom đóm, mũ cũng bị hất xuống đập vào sống mũi, ngăn tầm nhìn của anh ta làm cho anh ta không nhìn rõ đó là ai.

Sau đó lại bị người kia nổi giận đùng đùng xách lên vai, đánh một quyền tới rồi quăng xuống đất.

Chỉ nghe thấy mấy cậu bé đang chơi bóng rổ ở bên kia hét lên.

“Mẹ nó, anh Hi? Anh Hi lại đánh người, đó là ai? Lưu manh sao?”

“Có lưu manh vào trường phi lễ nữ sinh? Đánh cho anh ta một quyền!”

Trong lòng Triệu Mặc không ngừng nói tục, mẹ nó, mẹ nó, mẹ nó! Mẹ nó, đến cuối cùng, tình huống này là như thế nào!

Anh vội vàng muốn đứng lên.

Nhưng một giây sau, nắm đấm dày đặc như mưa nện vào người và mặt anh ta.

Chờ tới lúc Triệu Trạm Hoài vội vàng chạy tới thì đã thấy đầu Triệu Mặc chảy đầy máu.

*

Ba mươi phút sau, tại đồn cảnh sát.

“Một nhóm học sinh cấp ba lại đánh nhau với một người đàn ông trưởng thành. Trước khi làm chuyện này có suy nghĩ kỹ chưa hả, có biết trong trường có đánh nhau thì các cậu sẽ bị kỷ luật không hả?!” 

Đồng chí cảnh sát ngửa đầu quát lớn trước một đám học sinh, nổi giận đùng đùng: “Còn có cậu, tại sao lại nhuộm đỏ tóc? Tại sao lại dẫn đầu đánh người?!”

Một đám đàn em cúi đầu như gà mổ thóc. 

“Anh ta là tên biến thái, không đánh anh ta thì đánh ai?” Phó Dương Hi ngẩng cao đầu, không phục nói: “Về phần nhuộm tóc đỏ, bởi vì cháu đẹp trai nha, hơn nữa pháp luật cũng không có quy định tóc đỏ thì không thể làm người ——”

Nói xong Phó Dương Hi quay đầu mắt nhìn luật sư vội vàng mang theo cặp công văn chạy tới: “Triệu Minh Khê đâu?”

Luật sư Trương vội vàng đi tới, nói: “Phó thiếu, đang chờ ở bên ngoài.” 

Phó Dương Hi: “Đừng để cậu ấy ở cùng một chỗ với đồ lưu manh tâm thần kia.” 

“Mẹ nó, ai là đồ biến thái lưu manh?!” Bị một đồng chí cảnh sát khác răn dạy, Triệu Mặc phẫn nộ nói, anh ta vừa mới mở miệng thì máu ở khóe miệng lập tức chảy ra.

Anh ta nghiến răng nghiến lợi nói: “Tôi là anh của con bé! Là anh hai của con bé! Hôm nay đến đây để đón con bé về tham gia tiệc sinh nhật!”

Triệu Trạm Hoài nhíu mày: “Triệu Mặc, em bớt tranh cãi, ngậm miệng lại.”

Đồng chí cảnh sát cũng lập tức quát lớn: “Cậu cũng đừng quấy rối! Nếu là người trai của người liên quan, vì sao lại bị nhầm thành lưu manh? Ai bảo cậu táy máy tay chân?”

Triệu Mặc cả giận nói: “Tôi là nghệ sĩ! Lúc ấy có người nhìn về phía bên này, tôi sợ bị fan cuồng theo dõi cho nên mới nhanh chóng muốn đưa Triệu Minh Khê đi trước ——”

“Oh.” Kha Thành Văn và một đám đàn em của Phó Dương Hi nhao nhao cười: “Còn có fan cuồng, fan cuồng của anh còn không nhiều bằng fan cuồng của anh Hi của chúng tôi đâu đấy.” 

Triệu Mặc: “……”

Triệu Mặc tức giận đến mức nhồi máu cơ tim, huyết áp tăng thêm mấy chục, nếu không phải ở cục cảnh sát thì anh sẽ phải dạy dỗ cho đám ranh con này một trận.

Phó Dương Hi: “Hừm, mặc dù là sự thật, nhưng đừng quá khoa trương như vậy chứ.”

Triệu Mặc và Triệu Trạm Hoài: “……”

Phó Dương Hi nói với luật sư Trương: “À, tôi cảm thấy mình mất tận mấy cọng tóc, ông đã đến hiện trường đếm chưa?” 

“Đã đếm rồi, cậu chủ yên tâm đi.”

Đồng chí cảnh sát: “……”

Triệu Trạm Hoài: “……”

Triệu Mặc: “…………”

Luật sư Trương nói với Triệu Mặc đang tức giận đến phát run và Triệu Trạm Hoài đang xanh mặt: “Hai vị, chuyện kế tiếp một mình tôi sẽ đại diện để thương lượng cùng các vị.”

Phó Dương Hi và hai đàn em từ trong phòng đồng chí cảnh sát đi ra.

Triệu Minh Khê đang ôm cặp sách, bất an đứng bên ngoài hành lang chờ đợi, cái bóng kéo thật dài, thấy bọn họ ra, lập tức vội vàng đứng lên: “Thế nào?”

“Không có chuyện gì lớn. Bởi vì đánh người còn có Kha Thành Văn và những người khác, vì không liên lụy đến bọn họ nên luật sư Trương có thể sẽ lựa chọn giải quyết riêng.” Phó Dương Hi đi xem cổ tay của Minh Khê, thấy trên cổ tay trắng nõn không để lại vết hằn gì thì lửa giận trong lòng mới giảm xuống một ít.

Người trong phòng y tế thúc giục: “Nhanh vào đây!”

“Chờ một chút.” Phó Dương Hi quát về phía đầu hành lang bên kia.

Dừng một chút, mũi chân của cậu cọ cọ dưới mặt đất, bởi vì làm sai chuyện nên không dám ngẩng đầu lên nhìn Triệu Minh Khê. 

Minh Khê cũng nhìn cậu.

Một lát sau, người trong phòng y tế lại thúc giục một lần nữa. Phó Dương Hi mới gãi gãi đầu, nhỏ giọng nói: “Thật xin lỗi, khẩu trang nhỏ, tớ đánh anh cậu, tớ không biết anh ta là ——”

Minh Khê nói: “Không sao, tớ mới không thèm để ý tới bọn họ đâu.”

Thì ra cậu ấy muốn nhắc tới cái này. 

Sống mũi Minh Khê có chút chua xót, kiếp trước, ngoại trừ có mấy người bạn là Hạ Dạng và Đổng Thâm, không có ai vì cô mà ra mặt như thế. 

Thật ra có đôi khi, người nhà không phải là người nhà, dường như cũng không quan trọng như vậy. Ai đối xử tốt với mình đó mới là quan trọng nhất. 

Cô nhìn về phía Phó Dương Hi và mấy người ở đằng sau cậu ấy: “Các cậu không sao là được rồi.” 

Kha Thành Văn vội nói: “Chúng tớ không có việc gì, anh em là phải nghĩa khí mà. Với lại cậu yên tâm, anh Hi đã dạy dỗ rồi, chúng tớ sẽ không nói chuyện hôm nay gặp người nhà cậu cho người khác biết.” 

Phó Dương Hi xoa nhẹ tóc Triệu Minh Khê, nhẹ nhàng nói: “Vậy cậu ở chỗ này chờ một chút, đừng đi đâu, chúng tớ đi phòng y tế xử lý vết thương một chút, chờ một lúc, chúng ta sẽ cùng rời đi.” 

Mấy người bọn họ ngược lại không bị thương tích gì, chỉ là trên tay bị thương một chút. 

Triệu Mặc bị đánh thành ra thế kia, đoán chừng một lúc nữa phải tới bệnh viện.

Minh Khê gật đầu: “Được.”

*

Đã bảy giờ tối, tiệc sinh nhật cũng sớm đã bắt đầu, mà ba người Triệu Trạm Hoài, Triệu Mặc và Triệu Minh Khê đều không có mặt, thậm chí điện thoại cũng không có ai nhận.

Bên kia mẹ Triệu đã bắt đầu lo lắng.

Mọi chuyện đã náo loạn lớn như vậy, muốn che giấu những người khác của nhà họ Triệu là không thể nào.

Triệu Trạm Hoài bực bội nhìn Triệu Mặc, tâm trạng nặng nề, nhíu mày đi đến bên cửa sổ gọi điện thoại.

……

Đêm nay, tiệc sinh nhật của mẹ Triệu bị phá hư toàn bộ, tất cả mọi người nhà họ Triệu đều nhốn nháo. 

Triệu Mặc được đưa đến bệnh viện. Triệu Viên và trợ lý của Triệu Trạm Hoài, cả người đại diện của anh ta cũng đi theo. 

Sau khi mẹ Triệu và cha Triệu biết được Triệu Mặc bị thái tử gia của Phó Thị đánh ra thành dạng này thì sắc mặt khó coi ngay lập tức. Bọn họ không thể nào kiện thắng, chuyện này chỉ có thể giải quyết riêng mà thôi.

Ngoài ra, cả hai cũng biết được một chuyện còn bùng nổ hơn.

*

Bên ngoài cục cảnh sát.

Mẹ Triệu cất áo khoác, đầu cảm thấy bị quá tải, lung lay sắp đổ, hoàn toàn không cách nào lý giải được những gì Triệu Trạm Hoài vừa nói: “Cái gì mà Minh Khê muốn phân rõ giới hạn với nhà chúng ta?! Con nói rõ thử xem, đến cùng chuyện gì đã xảy ra?! Không phải con bé chỉ bỏ nhà rời đi thôi sao?! Không phải con cũng thường xuyên tới trường xem con bé sao! Bây giờ lời này của con là có ý gì?!”

Triệu Trạm Hoài nhìn vô cùng mệt mỏi, xoa xoa mi tâm, nói: “Trên thực tế, từ lần trước em ấy rời nhà, con không có cách nào khuyên em ấy trở về, chỉ là con sợ mọi người biết được sẽ có phản ứng này, cho nên mới luôn giấu diếm, nhưng hôm nay vẫn là giấy không thể gói được lửa.”

Sắc mặt cha Triệu tái xanh: “Lúc ta không có ở đây, trong nhà rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?! Làm sao lại náo thành như thế này?!”

“Không nên hỏi con có được hay không.” Triệu Trạm Hoài không cách nào giải thích, sắc mặt luôn luôn ôn hòa cũng có chút không kềm chế được: “Làm sao con biết mọi chuyện lại biến thành như thế này, hai người nên tự hỏi trước là hai người có quan tâm tới Minh Khê sao?” 

Triệu Vũ Ninh ngồi xổm xuống, nghe ba người cãi nhau, tâm tình cũng vô cùng bực bội.

“Con bé chỉ là đứa trẻ bướng bỉnh, hôm nay lại náo loạn thành ra thế này, tất cả mọi người tìm đến con bé, hấp dẫn ánh mắt của tất cả mọi người, con bé sẽ vui vẻ ngay thôi.” Mẹ Triệu chắc chắn nói: “Con bảo con bé không trở lại, mẹ đi gọi con bé về!” 

Triệu Trạm Hoài giật giật khóe miệng, làm tư thế ‘mời’. 

Mẹ Triệu đi vào cục cảnh sát chưa được hai bước thì Triệu Minh Khê đi ra. 

Theo sau cô là mấy cậu học sinh cao to, cầm đầu là cái người đã đánh Triệu Mặc phải nhập viện, đầu tóc đỏ vô cùng nổi bật trong đêm, nhìn thế nào cũng trông rất ngang ngược càn rỡ, khóe miệng dán miếng băng dán cá nhân.

Cha Triệu, mẹ Triệu nhìn thấy đã lập tức nổi giận. Nhưng ngại thân phận của đối phương, cho nên cả nhà bọn họ chỉ có thể kiềm chế cơn giận này. 

Minh Khê nhìn mấy người bên ngoài sân một tí, xoay người nói với Phó Dương Hi: “Các cậu chờ tớ một lúc, có một số việc vẫn cần xử lý.”

Kha Thành Văn có chút lo lắng nói: “Triệu Minh Khê, cậu sẽ không thật sự muốn đoạn tuyệt quan hệ với người trong nhà ——”

Sau khi đoạn tuyệt quan hệ, cô vẫn còn là học sinh, có thể đi nơi nào? Lại nói, người trong nhà cô cũng chỉ bất công với cô mà thôi.

Kha Thành Văn cảm thấy không đến mức như vậy.

Nhưng lời còn chưa nói hết thì đã bị cắt ngang.

“Ngừng, dừng lại.” Phó Dương Hi nói: “Đừng có khuyên nhủ gì, như người uống nước, ấm lạnh tự biết, người bên ngoài xen vào đều rất đáng ghét. Triệu Minh Khê, cậu đừng nghe người khác, cũng đừng nghe tớ, tự mình quyết định. Chỉ cần nghĩ thông suốt, quyết định gì cũng đều là quyết định tốt.”

Minh Khê nhìn Phó Dương Hi, kiên định gật đầu.

“Cần hỗ trợ sao?” Phó Dương Hi chỉ chỉ luật sư ở phía sau cậu.

Minh Khê lắc đầu: “Tự tớ giải quyết.”

Phó Dương Hi vượt qua Triệu Minh Khê, lạnh lùng nhìn cả nhà kia, trong lòng có chút cảm giác khó chịu, nhưng cậu cũng biết, dù sao cũng phải để chút không gian cho khẩu trang nhỏ tự mình giải quyết.

Cậu nghĩ nghĩ, nhận lấy cặp sách của cô, đưa tay ra nói: “Vậy thì, điện thoại di động của cậu.”

Minh Khê:?

Minh Khê móc di động ra.

Phó Dương Hi lại nói: “Vân tay.”

Minh Khê dùng vân tay mở điện thoại ra. 

Phó Dương Hi nhanh chóng chuyển điện thoại sang giao diện điện thoại và nhập số điện thoại di động của cậu.

Sau đó nhét điện thoại vào trong tay Minh Khê, giọng nói trầm ổn: “Để màn hình luôn sáng, chờ một lúc nữa, cậu nhấn một cái thì sẽ gọi vào số điện thoại này, điện thoại reo tớ sẽ qua ngay.”

Kha Thành Văn nói: “Bọn tớ cũng qua.”

Minh Khê gật đầu, quay người đi về phía cha Triệu, mẹ Triệu ở bên kia.

Đêm thật lạnh, nhưng cô cảm giác sau lưng mình có một bức tường vô cùng vững chắc.

*

Thấy Minh Khê lạnh lùng đi tới, ánh mắt nhìn bọn họ giống như đang nhìn người xa lạ kiếm chuyện tới cửa, gân xanh trên trán của cha Triệu bắt đầu nhảy lên. 

“Đừng đến tìm con nữa.” Minh Khê mở miệng trước: “Hết lần này đến lần khác, rất phiền.”

Mẹ Triệu còn chưa mở miệng thì đã bị nghẹn lại, đại não vô cùng loạn.

Rất phiền? Minh Khê nói bọn họ rất phiền?

Bỗng dưng bà ý thức được lời của Triệu Trạm Hoài nói không phải là giả —— Điệu bộ này của Minh Khê giống như thật sự muốn đoạn tuyệt quan hệ với bọn họ.

Trên mặt mẹ Triệu bắt đầu có biến hóa, thân thể bởi vì không dám tin mà run run: “Triệu Minh Khê, con đang nói cái gì vậy? Hôm nay, bạn học của con và anh hai đánh nhau là hiểu lầm, cha mẹ không trách con, con nhanh chóng theo ba mẹ trở về đi! Con có biết đã một tháng rồi còn không về nhà sao? Có chuyện gì về nhà rồi từ từ nói!” 

“Còn không có hiểu ý của con sao?” Minh Khê lạnh lùng nói, cố gắng nói rõ hơn một tí, để mọi người trong nhà này nghe hiểu một lần: “Đoạn tuyệt quan hệ có nghĩa là các người không cần nuôi con, tương lai các người già đi, con cũng không có trách nhiệm phụng dưỡng. Xét về phương diện pháp luật thì chúng ta không ai nợ ai.”

Mẹ Triệu: “……”

Minh Khê móc một cái thẻ ra, ném cho Triệu Trạm Hoài.

Triệu Vũ Ninh ở sát bên trong lập tức đứng dậy. 

Triệu Vũ Ninh nói: “Chị ——”

“Đừng gọi tôi là chị.” Minh Khê trực tiếp cắt ngang lời cậu ấy.

Yết hầu của Triệu Vũ Ninh khô khốc.

Mặt Triệu Trạm Hoài trắng bệch, nhận lấy: “Đây là ——”

Minh Khê nói: “Đây là tiền tôi mượn của Hạ Dạng, mười ba vạn, để trả là cho nhà họ Triệu các người số tiền đã tiêu trên người tôi hai năm qua. Tiền của Hạ Dạng tôi có thể từ từ trả lại cho cậu ấy, còn tiền của các người, tôi không muốn thiếu. Về phần các người thiếu tôi, tôi cũng lười cần.” 

Nghĩ nghĩ, Minh Khê lại nói: “À, có nhiều thứ tôi vẫn muốn đòi về. Hình của tôi, mời các người xóa bỏ hết trong điện thoại của các người đi, đừng dùng hình của tôi bất hợp pháp. Còn mười ngày nữa tôi sẽ là người thành niên, có quyền lấy lại đồ của mình, vậy nên hãy xóa tất cả hình của tôi đi.”

“Về phần hình của các người, tôi đã xóa hết từ trước rồi.”

Mẹ Triệu gần như không thở được, bà thở hổn hển, che ngực nói: “Hôm nay là sinh nhật mẹ, con nhất định phải nói những lời nói lẫy này sao?!!”

Cha Triệu không dám tin nhìn Minh Khê, nhịn không được quát lớn với Triệu Trạm Hoài và Triệu Vũ Ninh: “Lúc ta không có ở đây, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?!”

Tim Triệu Trạm Hoài nhói đau. Anh có cảm giác, nếu hôm nay không thể giữ Minh Khê lại, vậy thì sau này sẽ thực sự tan vỡ. Anh nhịn không được mà nói: “Minh Khê, chí ít hôm nay, trong ngày sinh nhật của em, em đừng nói ——”

“Đây không phải là nói lẫy.” 

Vì cái gì tất cả đều cho rằng cô đang nói lẫy? Là chắc chắn cô không thể rời khỏi bọn họ sao? Hay vẫn chắc chắn rằng cô nhất định sẽ làm những người này vui lòng?

Minh Khê hít vào một hơi, nói: “Ngay từ đầu là con sai, con không nên chờ mong cha mẹ ruột, không nên chờ mong cuộc sống mới khi tới đây, không nên nhớ thương những thứ không thuộc về mình. Bây giờ con đã dọn ra ngoài, cũng không để cho mọi người đặt vào tình thế khó xử giữa con và Triệu Viên, càng không làm chướng mắt mọi người.”

“Mời mọi người coi như bây giờ làm hết trách nhiệm với con một lần cuối, bỏ qua con, đừng quấy rầy con nữa, có được hay không?”

Không khí nhất thời tĩnh mịch vô cùng.

Tiếng gió thoảng đưa như đang gào khóc.

Cha Triệu, mẹ Triệu vốn còn đang tức giận khi thấy Triệu Minh Khê bước ra khỏi cục cảnh sát, thì lúc này đầu óc hoàn toàn trống rỗng.

Bọn họ tốn rất nhiều thời gian mới tìm được con gái ruột của mình, nhưng mà sau khi đón về lại biến thành kết cục như thế này. 

Ai biết, con bé lại muốn đoạn tuyệt quan hệ với bọn họ.

Đoạn tuyệt quan hệ.

Lời này nói ra, cho dù là thật hay giả, đều giống như là một thanh đao đao, từng chút từng chút cắt vào tim phổi người ta. 

Tim mẹ Triệu giống như bị một bàn tay to bóp lấy, bóp chặt đến mức đau đớn, cho tới bây giờ, chưa bao giờ bà nghĩ sẽ có giây phút này.

Trong đầu bà xuất hiện rất nhiều khoảnh khắc ở cùng Minh Khê —— Lúc bà thử đồ, Minh Khê sẽ kiên nhẫn chờ và nói được, Minh Khê là người kiên nhẫn nhất nhà, khi vai bà bị đau, cũng là Minh Khê chủ động tới đấm vai cho bà, khi bà phàn nàn cha Triệu cả ngày không có ở nhà, cũng là Minh Khê bày mưu tính kế cho bà……

Mà giờ phút này, những khoảnh khắc từng chút một nhanh chóng tập hợp lại và biến thành đôi mắt lạnh lùng của Minh Khê.

Đến cùng vì sao mọi chuyện lại đi tới bước này.

Mẹ Triệu nắm chặt quần áo của mình, một câu cũng không nói nên lời, chỉ có thể  cứng ngắc đứng đấy, như chết lặng.

Đại não cha Triệu cũng ong ong. Ông vừa về thì gặp phải nhiều chuyện như vậy, căn bản không phản ứng kịp, chỉ vô thức bước lên phía trước, muốn dẫn Minh Khê về nhà. 

Nhưng Minh Khê nhìn động tác của ông ấy thì lập tức lui về sau một bước.

Động tác lui về phía sau một bước này vô cùng đả thương người.

Nó mang ý nghĩa —— Chớ tới gần tôi.

Hai năm trước, cô vẫn là đứa nhỏ dùng hết sức chạy về phía bọn họ, nhưng hôm nay cô lùi lại phía sau giống như người xa lạ. 

Trong lòng Triệu Trạm Hoài và Triệu Vũ Ninh đều đau đớn.

Vào giờ phút này, bọn anh cũng không biết nên nói cái gì.

……

Minh Khê không nhìn họ nữa.

Mười giây sau, Minh Khê bấm dãy số điện thoại trong tay.

Một lát sau, một chiếc xe gắn máy việt dã chạy tới, sau lưng còn có mấy chiếc xe nữa. 

Cùng với tiếng động cơ rền vang, Phó Dương Hi cởi mũ bảo hiểm xuống, mặt mày tuấn tú, tóc đỏ phách lối.

Cậu  cúi người, đội mũ bảo hiểm lạnh buốt lên đầu Minh Khê.

Minh Khê nhìn cậu, trong lòng lắng lại. 

Đã đoạn tuyệt quan hệ, tảng đá lớn trên vai cô đã rơi xuống, có lẽ sớm phải nên thế này, kiếp trước cô đã không nhìn thấu.

Nhưng khi đưa lưng về phía người nhà họ Triệu, vành mắt của cô vẫn đỏ ửng.

Minh Khê cố chấp không muốn thừa nhận bản thân mềm yếu, cô chỉ thừa nhận khổ sở là bởi vì chính mình lãng phí tám năm kia.

Cô nói khẽ với Phó Dương Hi: “Cảm ơn!”

Phó Dương Hi cài chặt khóa dưới cằm cô, đầu ngón tay anh khẽ quẹt qua khóe mắt của Triệu Minh Khê, nhanh chóng lau đi.

“Rời khỏi căn nhà quỷ quái này mà vui vẻ như vậy sao?” Phó Dương Hi giương mắt nhìn người nhà họ Triệu: “Lên xe đi!” 

Bọn họ không muốn khẩu trang nhỏ, khẩu trang nhỏ là của mình cậu.

……

Trong gió đêm, trong lòng những người nhà họ Triệu đều bị tảng đá lớn đè nặng, nhìn chiếc xe gắn máy kia xẻ gió, theo ánh đèn neon, chạy lên cầu lớn, vượt qua sông. 

Tóc đen của Triệu Minh Khê bị gió thổi phật, cách bọn họ càng ngày càng xa.

Triệu Minh Khê không quay đầu lại dù chỉ một lần.

Tác giả có lời muốn nói: 

Dương Hi hiện tại: Là của một mình ta ha ha ha ha 

Dương Hi ba ngày sau: Nước mắt rơi.