img...

Chương 30

Chương 30

Edit: Pinkie

“……”

Phó Dương Hi đột nhiên nói ra một câu tiếng Anh rắm thúi như vậy, ngay lập tức kéo Minh Khê ra khỏi ảo giác.

Hạ Dạng nhịn không được liếc mắt nhìn, nói với Kha Thành Văn: “Lớp quốc tế của các cậu đều có bệnh như vậy sao?” 

Kha Thành Văn thừa dịp Phó Dương Hi không rảnh để thu thập cậu, che miệng nói nhỏ với Hạ Dạng: “Thực không giấu diếm gì cậu, tớ là bình thường nhất.”

Hạ Dạng: “……”

Được rồi, cô không nên ở chỗ này chờ mong điều gì, không có lấy một người bình thường.

Minh Khê lại rơi vào trạng thái mộng mị, bước xuống xe, không khỏi nín thở.

Cô nhìn mọi thứ trước mắt vừa quen thuộc lại xa lạ, tim đập thình thịch.

Cô nhìn mọi người, nhịn không được mà hỏi: “Làm sao chúng ta lại ở chỗ này?”

Kha Thành Văn nói: “Thị trấn của cậu không có sân bay, cho nên máy bay chỉ đến được trung tâm thành phố, sau đó anh Hi bao hai chiếc xe, chúng ta vượt qua đoạn đường bùn đất trong 4 tiếng đồng hồ mới tới được đây.”

Minh Khê nhìn Phó Dương Hi.

Cô rất khó hình dung được cảm nhận của mình lúc này, giống như lúc lạnh giá nhất có người mang lửa than đến, quấn thêm quần áo cho cô, nói với cô rằng hết thảy đều tốt đẹp. 

……

Cổ họng như bị nghẹn lại, Minh Khê muốn nói gì đó, nhưng cảm thấy lời cảm ơn lúc này lại quá khách khí.

Phó Dương Hi mang theo hơi thở sắc bén lẫn một chút lười biếng, nổi bật như màu tóc đỏ của cậu, đứng trong đám người thì có thể nhận ra ngay. Nếu như trước kia, Minh Khê chỉ đơn thuần vì vận khí mà tiếp cận cậu, thì bây giờ cậu ấy đối với Minh Khê mà nói, cho dù không có vận khí thì vẫn là một người rất quan trọng.

Rất quan trọng. Minh Khê lặng lẽ đưa ra quyết định trong lòng.

Bị Triệu Minh Khê nhìn chằm chằm,  mặt Phó Dương Hi lập tức nóng lên.

“À, trên đời không việc gì khó, chỉ sợ kẻ có tiền.” Phó Dương Hi tỏ vẻ thản nhiên, một tay vuốt ngược tóc về phía sau, dương dương đắc ý, vẻ mặt như kiểu ‘chỉ như một bữa ăn sáng thôi, tớ cũng chỉ tiện tay giúp cậu, không nên quá cảm động’, tay còn lại cậu cầm cặp sách của Triệu Minh Khê từ trên xe xuống. 

Vừa đắc ý xong thì nghe được Kha Thành Văn đột nhiên oán trách: “Tớ nói chứ anh Hi, cậu cũng làm việc thật bộc phát, ngày nào không đến, hết lần này đến lần khác lại hơn nửa đêm hôm qua chạy đến đây. Vừa qua một trận mưa, khắp nơi đều là vũng bùn, cả người tớ gần như bị ướt cả rồi. Hơn nữa, Triệu Minh Khê, rốt cuộc cậu bao nhiêu ký thế? Anh Hi nói cậu quá nặng, chúng tớ đều không thể ôm nổi, không phải ——”

Hai tai Phó Dương Hi lập tức đỏ bừng, thô bạo cắt ngang lời cậu ấy: “Cậu nói nhiều như vậy làm gì? Có muốn tớ đăng ký cho tham gia cuộc thi một triệu chữ trong một giờ không?” 

Kha Thành Văn: “……”

Hạ Dạng kinh ngạc hỏi: “Thật sự có cuộc thi này sao?”

Minh Khê không thể nhịn cười.

“Được rồi, được rồi, nhanh lên nào, nơi này gió lớn quá.” Phó Dương Hi thấy Triệu Minh Khê bị lạnh cóng đến mức trắng bệch nên vội vàng thúc giục. 

Minh Khê gật đầu, hít sâu một hơi, chuẩn bị tâm lý thật tốt, đi vào cái sân đổ nát ở trong sâu con hẻm kia. 

Phó Dương Hi đi vòng qua, nói mấy câu với tài xế lái xe.

Có tiếng động cơ nổ máy, hai tài xế nhanh chóng phóng xe rời khỏi con đường xóc nảy.

Khương Tu Thu xuống xe cuối cùng, cả người rụt lại, hận không thể lấy áo len trùm lên đầu, cậu bị lạnh đến mức toàn thân run rẩy, đi đến bên cạnh Phó Dương Hi, hỏi: “Cậu để người ta khi nào tới đón?”

“Bảy giờ sáng mai.”

Khương Tu Thu thấp giọng nói: “Vậy chẳng phải là muốn qua đêm ở chỗ này?”

Phó Dương Hi nhìn Triệu Minh Khê đi ở đằng trước, thản nhiên nói: “Khẩu trang nhỏ nhà tớ rất vất vả mới đến đây một chuyến mà, huống hồ ——” Phó Dương Hi nhìn xung quanh, hạ giọng nói: “Tớ đã điều tra, mỗi ngày tàu lửa chỉ có một chuyến lúc bảy giờ.” 

“Chờ đã.” Khương Tu Thu còn đang buồn ngủ, mí mắt đột nhiên nhảy một cái: “Cậu đừng nói với tớ là khi trở về muốn ngồi xe lửa đó nhé, không phải lúc tới chúng ta đi máy bay tư nhân à?!” 

“Chúng ta đi máy bay một chút đã kinh động đến phía ông nội tớ.” Phó Dương Hi lấy điện thoại ra: “Ba mươi —— Bây giờ đã là năm mươi hai cuộc gọi nhỡ, tớ không nhận, ông ấy đã đóng băng quyền được điều động máy bay rồi —— Cậu làm gì, Khương Tu Thu, sắc mặt này của cậu là có ý gì? Cậu trúng độc hả?”

“Cậu chuẩn bị chờ chết đi.” Khương Tu Thu nói: “Chờ cậu trở về xem người nhà cậu dạy dỗ cậu thế nào.” 

“Đó là chuyện của tớ.” Phó Dương Hi lơ đễnh, tỏ vẻ cây ngay không sợ chết đứng: “Nhìn phong cảnh xinh đẹp của nơi đây đi, nếu không nhờ có tớ, thì không biết bao giờ cậu mới có cơ hội nhìn ngắm non sông tổ quốc tươi đẹp như thế này đâu!”

Khương Tu Thu đưa mắt nhìn xung quanh nghèo nàn rách nát: “……”

Thực sự cảm tạ thái tử gia ngài.

Minh Khê đi vào trong sân.

Chiếc bàn trà nhỏ quen thuộc bằng tre trong sân đã không còn, bị ném ở góc dưới mái hiên để cất đồ, lâu ngày không có ai dọn nên bị phủ một lớp bụi dày. Giấy dán cửa sổ mà cô dán lên ô cửa kính đã bị bong ra, chỉ để lại một vài dấu vết. Cây dành dành cũng đã không còn, bùn đất làm cho những viên đá cẩm thạch lót sàn thêm thô ráp. Bức tường sân màu đỏ đất cũng đã được xây dựng lại.

Chính xác mà nói, khu đất này không phải của bà nội và Minh Khê, mà là của nhà thím Lý bên cạnh. Trước kia là hai bà cháu thuê lại, sau khi bà nội qua đời, thím Lý đã cho sửa chữa lại sân nhỏ này. 

Hết thảy bây giờ chỉ là cảnh còn người mất.

Nhưng tâm trạng của Minh Khê hoàn toàn khác với kiếp trước. Kiếp trước, sau khi bà nội qua đời, mỗi lần cô trở về đều là về một mình. Chưa kể đến lần tuyệt vọng trở về sau khi mắc căn bệnh nan y kia. Đi qua biển người, cảm thấy không có một nơi nào mình thuộc về.

Nhưng có lẽ lần này bên cạnh có một đám bạn bè nói cười châm chọc nên trong sân náo nhiệt hơn nhiều. Tâm trạng của Minh Khê cũng tươi sáng hơn, tràn ngập hi vọng với lần trở về này. 

Phó Dương Hi mang theo cặp sách đi tới, một tay đút túi quần, một tay đưa mặt nạ mắt nóng Vân Nam Baiyao, mắt thì nhìn đông nhìn tây chứ không nhìn cô, giả bộ như tùy ý nói: “Đắp một tý, mắt cậu đã sưng lên rồi.” 

Minh Khê mở gói mặt nạ mắt dùng một lần ra, phát hiện đây là mặt nạ mắt dạng hơi có thiết kế rỗng, con mắt có thể lộ ra.

Sau khi cô đeo lên, Phó Dương Hi liếc cô một chút.

Da Triệu Minh Khê trắng nõn, đôi mắt đen nhánh, lông mi vừa đen lại vừa dài, hốc mắt đỏ giống như con thỏ. Sau khi đeo lên thì hai góc nhọn của miếng mặt nạ ​​mắt được nâng lên, càng làm cô trông giống như một chú thỏ đang ngơ ngác hơn.

Vẻ mặt lạnh lùng của Phó Dương Hi gần như không kìm được nữa.

“Rất khôi hài sao?” Minh Khê lấy tay ấn vào phần nóng xung quanh mắt, làm ấm bàn tay, hỏi: “Cậu lấy ở đâu vậy?”

Phó Dương Hi lại móc ra một cái khác: “Tùy tiện mua thôi.”

Khương Tu Thu đang đứng chờ ở góc tường lạnh lẽo: “……”

Ai đã yêu cầu tài xế đậu xe hơn nửa ngày ở nhà ga? 

Một tay Phó Dương Hi đang cầm cặp sách, cho nên cả lúc lâu mà không thể lấy được miếng mặt nạ ra. 

Minh Khê vươn tay, mở ra cho cậu, rồi nhón chân lên đeo giúp cậu: “Đừng nhúc nhích.”

Phó Dương Hi bỗng nín thở.

Không khí rét lạnh, gương mặt trắng nõn của Triệu Minh Khê càng thêm trắng bệch.

Mới qua một đêm, mặt cô giống như bị nhỏ đi một vòng, bị miếng mặt nạ mắt che hết phân nửa, chỉ lộ ra đôi môi hồng nhạt và cái cằm láng bóng. 

Cô tới gần. Phó Dương Hi nuốt nước bọt, cảm thấy máu mình dồn hết lên da đầu. 

……

Kha Thành Văn nhảy tới như một con khỉ, hét lên: “Không công bằng, tớ cũng ngủ không ngon, một mình Khương Tu Thu nằm ngang hết hàng ghế phía sau, ép chân tớ đến mức tê dại, mắt tớ cũng có quầng thâm, sao tớ lại không có?!”

Bầu không khí bị phá hư ngay lập tức.

“Con mẹ nó, không phải bình thường mắt cậu cũng đen xì sao?!” Phó Dương Hi tức hổn hển, đẩy đầu cậu ấy ra: “Không có, chỉ có hai cái.”

Kha Thành Văn: “……”

Hôm qua, Minh Khê đã được các cậu ấy trợ giúp cho nhiều như vậy, cảm thấy rằng tình bạn của bọn cô đã nâng lên một bậc. Cô ngượng ngùng tháo mặt nạ mắt trên mặt mình xuống, nói: “Nếu không thì lấy của tớ nhé? Tớ ngủ đủ rồi, mắt không còn khó chịu nữa.”

Kha Thành Văn vừa muốn vui vẻ nhận lấy, thì Phó Dương Hi đập tay cậu một phát.

Phó Dương Hi thối nghiêm mặt, móc 3 cái mặt nạ mắt từ trong túi ra: “Cho.” 

Kha Thành Văn:???

Minh Khê: “Không phải cậu nói chỉ có hai cái sao??”

Mặt không đỏ, tim không đập nhanh, mắt không chớp, Phó Dương Hi nói: “Vừa rồi tớ quên mất là còn một hộp.”

“……”

Năm người đều đeo mặt nạ mắt, giống như nhóm trộm chuẩn bị xông vào cướp bóc, làm cho thím Lý đang bưng chậu sứ rửa rau giật mình.

Minh Khê vội vàng tháo mặt nạ mắt xuống, đi qua nói: “Thím Lý, là cháu, cháu về thăm một chút.”

“Là Minh Khê à?!” Thím Lý lập tức nhận ra Minh Khê, nhanh chóng đặt chậu sứ xuống, kéo tay cô, cẩn thận nhìn từ trên xuống dưới, bùi ngùi mãi không thôi, nói: “Minh Khê đã trở nên xinh đẹp hơn rồi.”

Thím Lý rất nhiệt tình, lôi kéo năm người ở lại ăn cơm, sau đó đốt lửa để năm người quây quần, sưởi ấm tay. Sau khi bận rộn xong, thím ấy lại lôi kéo Minh Khê nói chuyện một hồi lâu.

Minh Khê ở trong căn phòng trước kia một lúc lâu, nhặt từng món đồ trước kia chưa kịp mang đi. 

Đến bữa trưa, mọi người ăn cơm ở nhà thím Lý, mặc dù nóng hôi hổi nhưng gạo rất cứng, đồ ăn hương vị cũng ở mức trung bình.

Thế nhưng cả Phó Dương Hi và Khương Tu Thu đều không nói gì, còn Kha Thành Văn và Hạ Dạng thì tích cực giúp thím Lý rửa chén. 

*

Chớp mắt đã đến buổi chiều.

Minh Khê định đi tảo mộ, ngoại trừ Khương Tu Thu sợ lạnh, không thể rời khỏi chậu than, thì ba người kia đều cùng đi với cô. 

Bọn họ mua một chiếc bật lửa và tiền giấy đủ màu sắc như đỏ,  xanh lá cây ở một cửa hàng trong thị trấn, đựng chúng trong một túi nhựa màu đỏ, rồi từ từ lên núi. 

Trên núi có rất nhiều ngôi mộ, thị trấn nhỏ như thế này không có quy hoạch như thành phố lớn, chỗ này một ngôi mộ, chỗ kia lại một ngôi mộ. 

Mộ bà nội Minh Khê ở trong một góc vắng vẻ, trên một ngọn đồi tương đối dốc. Hiện tại, trời mưa trơn ướt, chỉ cần sảy chân một tí là có thể ngã ngay lập tức.

Bái tế xong, chỉ tốn mười phút, Kha Thành Văn và Hạ Dạng đều bị ngã một lần. 

Minh Khê lập tức nói với Hạ Dạng: “Nếu không ba người các cậu về trước đi.” 

Hạ Dạng nhìn bùn đất trên người mình, như thế này thì không quay về cũng không được, một lát nữa bùn đất thấm vào trong áo quần thì càng khó chịu hơn. 

Hơn nữa, bái tế đã xong rồi, bọn cô là người ngoài cũng không tiện ở lại lâu, vì thế nói: “Vậy bọn tớ về trước, cậu cũng cẩn thận một chút nhé, đừng để bị ngã.” 

“Ừm.” Minh Khê nhẹ gật đầu.

Phó Dương Hi giả bộ như không nghe thấy, nói: “Tớ không bị ngã, tớ chờ cậu.” 

Trên núi vắng vẻ, một mình con gái ở trên này đúng là không được, Kha Thành Văn cũng nói: “Vậy anh Hi ở lại với Triệu Minh Khê một lúc, tớ và Hạ Dạng đi xuống trước.”

Hai người kia vừa đi, trên núi lập tức yên tĩnh trở lại.

Minh Khê yên lặng đốt tiền giấy.

Phó Dương Hi đứng bên cạnh cúi đầu nhìn cô, nắm tóc, cảm thấy tâm phiền ý loạn. Cậu cũng không biết nên an ủi cô như thế nào, quả thực muốn gọi Kha Thành Văn trở lại. 

Minh Khê ngẩng đầu nhìn cậu một chút, cười: “Không cần an ủi tớ, tớ không buồn,  ngày mai chúng ta về TSo?”

“Ừ——” Phó Dương Hi nhẹ nhàng thở ra, vừa muốn nói chuyện về bằng xe lửa thi bỗng nhiên hai người nghe thấy tiếng chó sủa điên cuồng. 

Thực sự quá dọa người, như thế nó có thể vọt tới bất cứ lúc nào. 

Minh Khê giật nảy mình, nhanh chóng thả tiền giấy xuống rồi đứng dậy: “Từ khi nào trên núi này lại có chó?!”

Cô nắm lấy cổ tay của Phó Dương Hi, muốn kéo cậu đi. 

Nhưng không biết có phải là ảo giác của Minh Khê hay không, Phó Dương Hi gắt gao nhìn chằm chằm con chó ngao Tây Tạng, cả người cứng đờ, lòng bàn tay đang nắm tay Minh Khê thì đổ đầy mồ hôi.

Lần đầu tiên Minh Khê thấy cậu ấy như vậy, trên mặt không tỏ vẻ gì, thậm chí còn pha chút lạnh lùng. 

Cậu mím chặt môi. 

“Dương Hi!” Minh Khê bị cậu dọa sợ, kinh hô một tiếng.

Lúc này, Phó Dương Hi mới miễn cưỡng thoát khỏi trạng thái kia, hầu kết trượt lên trượt xuống, sau khi kịp phản ứng thì cậu la lên một tiếng “hỏng bét” rồi nhanh chóng kéo Minh Khê  quay người chạy.

Bọn họ phản ứng chậm như vậy, con chó ngao Tây Tạng kia đã nhe răng trợn mắt xông về phía hai người.

Con chó kia to lớn, trong mắt đen thui. Trong nháy mắt, răng nanh bén nhọt trong miệng nó đã nhe tới gần, mùi hôi hám xộc vào mũi hai người.

Phó Dương Hi chắn trước mặt Minh Khê. 

Hai người trượt chân và lập tức bị hụt chân, giẫm phải bùn đất trơn trượt rồi ngã lăn xuống sườn núi nhỏ phía dưới.

Cũng may đất mềm nên không ai bị thương. 

Nhưng đến khi con chó kia định lao xuống thì… 

“Đại Hắc!”

Con chó bị gọi lại, hung ác nhe răng với bọn họ. Nhưng rất nhanh sau đó, một bác nông dân địa phương đi tới, tỏ ý xin lỗi vươn tay ra: “Thật xin lỗi, hai cô cậu học sinh, nhanh nhanh, chú kéo hai đứa lên.”

Phó Dương Hi đỡ Minh Khê dậy: “Có bị thương ở đâu không?” 

Minh Khê lắc đầu: “Không có.”

Mặt Phó Dương Hi rất thúi, nổi giận với người đàn ông trung niên đang giữ con chó: “Chú đừng quản chúng tôi, chú chỉ cần trói con chó nhà chú lại là được!”

*

Chờ đến khi Phó Dương Hi và Minh Khê trở về, trên người cả hai còn nhiều bùn đất hơn với với Hạ Dạng và Kha Thành Văn, sắp biến thành tượng đất luôn rồi.

Thím Lý giật nảy mình, vội vàng bảo hai người đi tắm rửa.

Minh Khê tương đối quen thuộc với kiến trúc nơi này, cho nên tắm rất nhanh, thay bộ quần áo mà thím Lý đưa cho rồi đi ra. 

Phó Dương Hi thì chậm hơn.

“Hai người gặp phải con chó khổng lồ hả?” Khương Tu Thu đi tới hỏi.

“Ừ.” Minh Khê nghĩ đến phản ứng khi chiều của Phó Dương Hi, cảm thấy có chỗ không thích hợp, lo lắng hỏi: “Phó Dương Hi sợ chó sao?” 

Phản ứng hôm nay của cậu ấy rất không bình thường, thậm chí lúc quay về tắm rửa, cậu đều im lặng không nói chuyện. Quả thực so với tính khí phách lối thường ngày thì giống như hai người khác nhau vậy. 

“Cũng không phải chuyện lớn gì, chính là ——”

Khương Tu Thu vừa muốn nói chuyện, thì đã bị Phó Dương Hi từ trong phòng tắm đi ra cắt ngang: “Mẹ nó, bị tớ bắt gặp, muốn nói xấu sau lưng tiểu gia ta sao!”

Mái tóc đỏ của Phó Dương Hi ướt sũng, tóc cũng chưa kịp lau khô đã vội vàng kéo Triệu Minh Khê ra sau lưng, cách Khương Tu Thu xa một đoạn. 

Cậu lại khôi phục bộ dáng rắm thúi thường ngày, không vui nhìn Triệu Minh Khê nói: “Khẩu trang nhỏ, không phải cậu đã nói chỉ nhận tớ làm lão đại, vậy mà cậu lại cùng người khác nói xấu tớ!”