img...

Chương 43

Chương 43

Phó Dương Hi không về nhà, tối nay chỉ có mình Minh Khê.

Sau khi tắt đèn, cả căn nhà lập tức trống rỗng. Chỉ còn lại một ngọn đèn tường màu xanh nhạt ở huyền quan, phát ra ánh sáng nhàn nhạt, còn hầu hết những nơi khác đều chìm trong bóng tối.

Căn chung cư 200m2 vốn đã lớn, vì không có đồ đạc gì nên càng có vẻ trống trải.

Mà giờ lại không có một tiếng động, giữa không gian quạnh quẽ vắng vẻ, bỗng hiện ra cảm giác lạnh lẽo vô cùng.

Điều này khác hoàn toàn với suy nghĩ của Minh Khê.

Cô cho rằng với tính cách khoe khoang tùy ý như Phó Dương Hi, nơi ở nhất định sẽ rất náo nhiệt và bừng sức sống, ở đó sẽ có cha mẹ ân ái, có bạn có bè.

Nhưng sự thật lại không phải như vậy.

Lúc này Minh Khê mới phát hiện mình biết rất ít về Phó Dương Hi.

Cô ở một mình trong chung cư, trong lòng ngổn ngang trăm mối, đêm đã khuya mà vẫn không thể chìm vào giấc ngủ.

Minh Khê không nhịn được phải đứng dậy, đi đến quầy bar rót một cốc nước.

Tuy chủ nhân không ở đây, một mình cô đánh giá căn hộ này thì có vẻ không hay cho lắm, nhưng Minh Khê vẫn không nhịn được mà nhìn khắp nơi.

Trong lòng cô như bị gãi ngứa, rất tò mò không biết Phó Dương Hi thường xem phim gì, vì thế cô lên tầng hai, xem hết băng và đĩa phim trong phòng chiếu. Đa số là phim khoa học viễn tưởng, còn có một số đĩa phim gốc in tiếng nước ngoài khiến người ta không phân biệt được là thể loại gì.

Điều đáng ngạc nhiên là vị Thái Tử gia Phó thị sắc bén như ánh mặt trời chói lọi lại không phải là một người lộn xộn, mỗi một bộ phim đều được đánh số thứ tự.

Minh Khê đã chụp lại cuốn danh mục phim, dự định về sau khi hai người xem phim cùng nhau, cô sẽ cố hết sức chọn bộ phim cậu chưa xem.

Tiếp theo, Minh Khê mặc áo ngủ, lại vào một gian phòng khác trêи tầng hai và ngó nghiêng một chút.

Trêи bàn đặt người máy quét rác đã bị tháo tung ra, đang sửa được một nửa, linh kiện màu xám vứt lung tung ở đó. Minh Khê theo bản năng muốn chạy qua xem thử, nhưng gia giáo khiến cô cảm thấy tùy ý động vào đồ của người khác là không tốt. Vì thế cô chỉ đứng từ xa nhìn một lát.

Dạo một vòng quanh căn hộ, cảm giác mà tất cả mọi nơi mang đến cho Minh Khê chỉ gói gọn trong hai chữ:

Trống trải.

Đi đi lại lại như vậy một hồi, đã qua 12 giờ đêm.

Đêm khuya.

Minh Khê vội vàng xuống lầu về phòng mình.

Cô nhìn trần nhà, trằn trọc mãi không ngủ được, không nhịn được lại mở khung chat với Hạ Dạng ra, nhìn chằm chằm lịch sử trò chuyện với 1096 lần nhắc tới “Phó Dương Hi” mà ngây người.

Cảm giác ngứa ngáy lại bất giác xuất hiện trong lòng cô.

Như ma xui quỷ khiến, đến khi Minh Khê hồi phục tinh thần, cô đã bắt đầu tìm kiếm trêи Baidu —— cách nhận biết mình có thích một người không?

Minh Khê hoảng sợ, theo bản năng muốn thoát ra, nhưng sau khi ɭϊếʍ đôi môi khô ráo, cô vẫn không nhịn được mà căng cứng người xem thử.

Điều đầu tiên là: 【 Sẽ không kiềm chế được mà đi tìm hiểu sở thích của đối phương. 】

Minh Khê nhìn ảnh danh mục phim mình vừa chụp, lập tức hãi hùng khϊế͙p͙ vía.

Cô bụm mặt, chôn đầu vào gối, hít sâu mấy hơi.

Qua một lát, sau khi đã chuẩn bị tâm lý thật tốt.

Minh Khê tiếp tục lướt xuống.

Điều thứ hai là: 【 Sẽ không kiềm chế được mà nhìn chằm chằm đối phương, cảm thấy đối phương rất đẹp. 】

Máu Minh Khê đã chạy thẳng lên da đầu, mặt cô bất giác nóng lên.

Điều thứ ba là: 【 Sẽ mất ngủ vì đối phương, còn lo lắng cho đối phương. 】

Minh Khê quả thực phát điên.

Cô ném điện thoại sang một bên, mặt ngửa lên trần nhà, duỗi chân làm động tác đạp xe đạp như muốn quên hết những gì mình vừa thấy.

Nhưng một khi chiếc hộp Pandora đã bị mở ra, có một số việc không thể thu lại được.

Một lúc sau Minh Khê vẫn vò đầu bứt tai, cô không nhịn được bò dậy, lại mò điện thoại về, nuốt nước miếng một cái rồi tiếp tục lướt xuống xem.

Cô xem từng cái một.

Sau đó.

Phát giác mình gần như trúng quá nửa.

Minh Khê kéo đến cái cuối cùng, cái cuối cùng là: 【 Khi bạn bắt đầu hoài nghi mình có thích đối phương hay không, cũng vì vậy mà xem bài trắc nghiệm này và xác minh từng thứ một, vậy không cần nghi ngờ nữa, đáp án chính là “Chuẩn 100%”. 】

Minh Khê: “……”

???

Lần này Minh Khê hoàn toàn không ngủ được.

Mất ngủ.

Một con dê.

Hai con dê.

Ba con Phó Dương Hi.

……

Trái tim Minh Khê đập bình bịch, cô nằm trêи giường, thức trắng cả một đêm.

Minh Khê luôn ngủ ngon và đủ giấc, đây là lần mất ngủ đầu tiên của cô trong suốt một thời gian dài.

Phía chân trời nổi lên vầng sáng trắng, mà hôm nay Triệu Minh Khê giống như một con cá ươn tiếp tục nằm trêи giường, mở to hai mắt, ngơ ngác như người mất hồn.

……

Hôm sau.

Minh Khê cho rằng ngày hôm sau Phó Dương Hi sẽ trở về, vì không ngủ được nên cô thức dậy từ sớm, bắt đầu dọn dẹp nhà cửa, nhân tiện kéo ghế sô pha đến bên cạnh cửa sổ sát đất, tháo rèm xuống và ném vào trong máy giặt, giặt xong rồi đem phơi khô, cuối cùng lại gian nan treo rèm lên lần nữa.

Cô bận bịu đến mức mồ hôi nhễ nhại, một buổi sáng cứ thế trôi qua.

Trong quá trình dọn dẹp, Minh Khê phát hiện ra ốp điện thoại bị rơi vỡ của Phó Dương Hi.

Cô không nhịn được phải mò vào Taobao, đặt cho cậu một cái ốp giống hệt cái ban đầu.

Buổi trưa Phó Dương Hi không trở về.

Buổi chiều Minh Khê lên mạng tìm kiếm một loạt đáp án cho câu hỏi “Làm thế nào để từ chối khéo người lớn gán ghép mình với người mình không thích?”, sau đó vắt hết óc sắp xếp câu chữ, thêm thêm bớt bớt, mãi mới gửi được một tin nhắn để giải thích rõ chuyện ở nhà hàng cơm tây với dì Đổng.

Tiếp đó, cô đến dạy kèm cho cháu trai của giáo sư Cao như thường lệ.

Khoảng 8 giờ tối cô về nhà, lúc ấn mật khẩu, trong lòng mơ hồ mong đợi sẽ nhìn thấy hình ảnh Phó Dương Hi ngồi trêи ghế salon chơi game.

Nhưng khi đẩy cửa đi vào, mọi thứ trêи quầy bar vẫn còn nguyên, không khác gì lúc cô đi.

Phó Dương Hi vẫn không về.

*

Thứ Hai Minh Khê đến trường trong từng cơn gió lạnh, đến tận tiết thứ hai, chỗ ngồi bên cạnh vẫn trống không, vẫn giữ nguyên hiện trạng như khi cô rời đi với Phó Dương Hi vào cuối tuần trước.

Trong giờ học, cô không nhịn được quay đầu hỏi Kha Thành Văn.

Nhưng Kha Thành Văn cũng không rõ lắm, chỉ ôm bóng rổ nói: “Không biết đâu, trước đây anh Hi trốn học thường như cơm bữa, thầy chủ nhiệm với thầy Lư đều quen cả rồi, tháng trước ngày nào anh ấy cũng chăm chỉ đi học mới khiến người ta cảm thấy kỳ lạ đó.”

“Với lại cậu cũng không biết vì sao anh ấy không đi học thì sao bọn tôi biết được? Không phải cuối tuần cậu đến nhà anh ấy sao?”

Nói đến đây, Kha Thành Văn không nhịn được bày tỏ hâm mộ: “Tuy tôi biết địa chỉ nhà anh Hi nhưng tôi còn chưa được vào cổng chung cư nhà anh ấy đâu. Sao, có to không? Cuộc sống ở một mình của người có tiền là như thế nào?”

Minh Khê không thể không biết xấu hổ mà nói cho Kha Thành Văn biết, mình không chỉ vào cửa mà còn biết mật khẩu mở cửa cơ.

Bởi vì không có tin tức về Phó Dương Hi, trong lòng Minh Khê thật sự lo lắng khó chịu, vì thế buổi chiều lại không nhịn được hỏi Khương Tu Thu: “Nhà cậu ấy đã xảy ra chuyện gì sao? Tối thứ 7 đã vội vã quay về.”

Khương Tu Thu nhận thư tình, tranh thủ ngước mắt đào hoa lên nhìn Minh Khê, nói: “Bé Khẩu Trang đừng lo lắng, chắc không phải chuyện gì lớn đâu. Nó có thằng em họ mới về nước, muốn chuyển tới trường chúng ta, chắc nó về có liên quan đến chuyện này.”

Kha Thành Văn không thể không bảo vệ Phó Dương Hi, nói: “Anh Hi không cho gọi ——”

Khương Tu Thu cười híp mắt nói: “Không phải nó không ở đây sao, quản thế méo nào được.”

Hai người cười đùa với nhau, Minh Khê về chỗ ngồi của mình, tiếp tục làm bài tập với tâm trạng nặng nề.

Khương Tu Thu quen biết Phó Dương Hi lâu nhất, cậu ta đã nói không có việc gì, vậy chắc là không có chuyện gì lớn.

Có lẽ cô thật sự quá nhạy cảm.

Minh Khê cũng thả lòng phần nào.

Hết thứ hai rồi đến thứ ba, sang thứ tư, Minh Khê dọn khỏi nhà cậu, trở về ký túc xá trường.

Phó Dương Hi vẫn không đến lớp.

Trong lớp, ngoài cô ra thì đám đàn em rõ ràng đã quen với cảnh này.

Đến lúc này Minh Khê mới được tận mắt chứng kiến một Phó Dương Hi đánh cá ba ngày, phơi lưới hai ngày trong lời nói của Kha Thành Văn.

Chẳng trách cậu không nhớ tên giáo viên chủ nhiệm và bạn bè trong lớp.

Với tần suất đi học như thế này, cậu có thể nhớ được tên ai mới là lạ!

Suốt ba ngày, không một mầm non nào trong chậu cây của Minh Khê mọc lên, cô đã cố gắng hết sức để bản thân không mất mát như vậy, nhưng trong lòng vẫn không kiềm chế được mà sinh ra chút muộn phiền.

Nói ví dụ như, điều thứ năm của bài trắc nghiệm《cách nhận biết mình có thích một người hay không?》 chính là —— Nhớ.

Minh Khê cắn môi, sắp xếp lại đống bài thi đặt trêи bàn Phó Dương Hi rồi nhét vào cặp trong ngăn bàn cho cậu. Đợt tập huấn sắp bắt đầu, ngày cuối cùng của đợt tập huấn chính là vòng thi sơ loại, Minh Khê cũng không có thời gian suy nghĩ những cái khác, cô bắt đầu đầu vùi đầu vào làm đề.

Vào tiết hai của buổi chiều thứ 5, Minh Khê sắp xếp vở bài tập của tổ và mang đến văn phòng. Cô đi về phía văn phòng giáo viên, đúng lúc nhìn thấy một bóng dáng cao gầy bước ra từ phòng làm việc của thầy chủ nhiệm, chỉ lóe lên một cái rồi lập tức đi xuống cầu thang. Dáng người cực kỳ giống Phó Dương Hi, nhưng lại có điểm không hề giống —— chính là mái tóc ngắn đen nhánh.

Minh Khê vô thức đi ngang qua đám đông hỗn loạn trêи hành lang, bước chân vội vã, nhưng đối phương đã nhanh chóng xuống lầu, ngay cả một phần vạt áo cũng không thấy rõ.

Tiếng chuông báo vào lớp vang lên, Minh Khê bị thầy Lư gọi lại, đành phải quay đầu vào văn phòng.

Không khí lạnh ùa về càng lúc càng mạnh, chẳng mấy chốc, mảnh lá cây cuối cùng trong trường đã vàng úa héo tàn.

Hôm sau trời mưa như trút nước.

Có nước đọng ở khắp mọi nơi trong trường.

Minh Khê mặc áo khoác thật dày, đeo khăn quàng cổ, búi tóc củ tỏi, thu dọn hành lý, bỏ bộ đề thi và một tập giấy nháp dày vào cặp sách rồi đến khu tập huấn cùng hai mươi người khác. Đoàn người đón gió lạnh đi vào cổng trường, chờ xe buýt trường thuê tới, thở ra từng làn khói trắng.

Thẩm Lệ Nghiêu nhìn thấy cô, bước chân dừng một chút, lập tức chủ động đi về phía cô.

Minh Khê đang nắm chặt chiếc ốp điện thoại in hình khẩu trang nhỏ màu trắng, quay đầu nhìn vào bên trong trường, muốn xem hôm nay Phó Dương Hi có tới không, đến khi phục hồi tinh thần lại phát hiện Thẩm Lệ Nghiêu kéo vali màu đen đứng bên cạnh mình, cô nhíu mày, không nhịn được mà dịch sang bên phải vài bước.

Sắc mặt Thẩm Lệ Nghiêu thay đổi trong gió lạnh.

Nhìn thấy một màn này, mười chín người còn lại tham gia tập huấn đều có chút kinh ngạc.

Điều kinh ngạc đầu tiên chính là Nghiêu thần lại có thể chủ động đứng bên cạnh Triệu Minh Khê, kinh ngạc tiếp theo là Triệu Minh Khê lại cố tình đứng xa ngàn dặm, như thể không hề muốn ở cùng một chỗ với cậu ta.

—— Đây chính là Thẩm Lệ Nghiêu đó!

Lớp chất lượng có 6 người, gồm cả Triệu Viện và Bồ Sương. Lớp quốc tế có 3 người, ngoài Triệu Minh Khê ra còn có 2 học sinh năng khiếu tiếng Anh. 12 vị trí còn lại đều do lớp chất lượng cao bao thầu. Ngoài 5 người trong đội tuyển, 7 người còn lại cũng đều thuộc lớp chất lượng cao.

Minh Khê đếm, tổng cộng 7 bạn nữ, đến lúc đó không biết sẽ phân phòng khách sạn như thế nào.

Cô vừa nghĩ đến chuyện này, Bồ Sương cũng không nhịn được nhỏ giọng nói với Triệu Viện: “Sẽ không phân bọn mình ở một phòng với Triệu Minh Khê chứ?”

Triệu Viện không lên tiếng.

Kể từ sau chuyện của công ty Triệu Trạm Hoài, gần đây cô ta ốm đi rất nhiều, sắc mặt cũng không được tốt.

Cô ta lặng lẽ quay đầu nhìn Triệu Minh Khê, thấy Triệu Minh Khê đứng một mình trong gió rét ở cuối cùng, vành tai trắng nõn bị lạnh cóng, càng phát ra vẻ óng ánh sáng ngời, búi tóc cao làm lộ ra cần cổ thiên nga thon dài, mấy bạn nam đều không nhịn được nhìn về phía cô.

Triệu Viện vô thức siết chặt ngón tay, đè mạnh lên vali.

Càng làm lại càng sai, người trong nhà lại cảm thấy là cô ta đang tranh giành với Triệu Minh Khê.

—— Có lẽ lần trước Triệu Minh Khê thi tốt là do may mắn, nếu không tại sao thành tích trước đây đều kém như vậy?

Triệu Viện quyết định trước tiên sẽ không làm gì cả, cứ đợi kết quả cuộc thi vào 10 ngày sau là có thể loại bỏ Triệu Minh Khê hoàn toàn.

Trong nhóm này, ngoại trừ Triệu Minh Khê, những người còn lại đều là những thí sinh dày dặn kinh nghiệm.

Bọn họ đã cùng tham gia tập huấn trong nhiều năm liên tiếp.

Cũng chỉ có một mình Triệu Minh Khê đột nhiên chen chân vào vì năm nay giáo sư Cao đã giành một suất.

20 người cũng vì vậy mà biến thành 21 người.

Có thể tưởng tượng được cảnh trong một cái vòng nhỏ hẹp đột nhiên xuất hiện một gương mặt xa lạ, khó tránh khỏi sẽ bị xa lánh và nghi ngờ.

Triệu Minh Khê cũng chỉ nhờ vào một lần thi tháng có thành tích tốt mà đã may mắn lấy được cơ hội người khác tranh cướp bể đầu, có phải có chút không công bằng hay không?

Trong đám người nhanh chóng phân chia ranh giới rõ ràng, Triệu Minh Khê trơ trọi ở một bên.

Ngay cả 2 người trong lớp quốc tế cũng bị xa lánh, chỉ biết đứng ở một góc.

Trái lại, Thẩm Lệ Nghiêu và những người trong đội tuyển muốn đứng cùng cô, giúp cô hòa nhập, nhưng cô lại tự thụt lùi.

Minh Khê căn bản không thèm để ý những thứ này, lúc xe bus đến nơi, cô lặng lẽ xách vali hành lý, lên xe cuối cùng.

……

Nơi tập huấn là một khách sạn gần trường đại học, ngay ngày đầu tiên, thầy Khương đã vội vàng chia phòng, sau đó bắt đầu kiểm tra số người và phát bài thi.

Nhịp điệu lập tức trở nên dồn dập.

Minh Khê cũng không còn kịp suy tư những thứ khác, mãi cho đến 11 giờ đêm vẫn cắm đầu làm đề rồi lại ngẩng đầu xem giải thích.

Một đám người có chỉ số IQ cao nhất tụ tập chung một chỗ, bầu không khí rõ ràng đã thay đổi, khi thảo luận hoặc tranh luận với nhau, không quá khi nói trong không khí có làn khói súng vô hình.

Ăn cơm cũng vội vã, chỉ 10 phút là phải giải quyết xong.

Minh Khê cực kỳ thích bầu không khí thuần túy này, nếu như không có chuyện vào giờ nghỉ giải lao của buổi chiều ngày hôm sau, cô đi ra ngoài mua chút đồ ăn để bổ sung thể lực, sau khi trở về lập tức phát hiện hộp bút, bài thi và cặp sách của mình đều bị vứt vào thùng rác.

“……”

Minh Khê nhịn hai giây, cố kiềm lại huyệt Thái Dương đang nhảy thình thịch, bình tĩnh đi tới nhặt cặp sách của mình —— chính là cái Phó Dương Hi đã tặng cô từ thùng rác màu đỏ lên.

Trong thùng rác khó tránh khỏi có mấy hộp sữa chưa uống hết, vỏ chuối và túi que cay linh tinh.

Bài thi và hộp bút đã bị ai đó cố tình lấy từ cặp sách ra rồi ném vào thùng rác, tất cả đều nhơ nhớp, loang lổ vết dầu, cặp sách thì chỉ có dưới đáy dính nước bẩn, nhưng giờ nước bẩn cũng đang chảy xuống từng giọt một.

Tâm trạng Minh Khê bùng nổ trong nháy mắt.

Cô cầm cặp sách bằng hai ngón tay, lạnh lùng quét mắt nhìn những người có trong phòng: “Ai làm?”

Trong phòng học chỉ có mấy người tụm năm tụm ba, nhóm Thẩm Lệ Nghiêu đã sang trường đại học bên cạnh đánh bóng rổ. Lúc này trong phòng học cũng chỉ có 5 bạn nữ và 3 bạn nam.

Ánh mắt Minh Khê lập tức nhìn về phía Triệu Viện. Triệu Viện theo bản năng đứng lên, vội vàng đi tới đưa khăn giấy: “Minh Khê, mau lau đi, biết đâu vẫn dùng được đấy.”

Không phải Triệu Viện. Minh Khê đoán Triệu Viện sẽ không làm ra thủ đoạn thấp kém như vậy.

Hơn nữa lúc cô đi ra ngoài, Triệu Viện cũng không ở trong phòng.

Cô xách chiếc cặp sách vẫn đang chảy nước bẩn đi tới trước mặt mấy người còn lại trong phòng, hỏi từng người một: “Cậu? Hay là cậu?”

“Không phải không phải.” 3 bạn nam đều bị dọa rồi.

Tuyệt đối không ngờ rằng thái độ của cô lại cứng rắn đến vậy, có hai bạn nữ lập tức luống cuống.

Minh Khê không thể nhịn được nữa mà đi đến trước mặt Bồ Sương và một bạn nữ khác học lớp chất lượng: “Là các cậu sao?”

Dầu chảy từ cặp sách xuống lập tức rơi lên đầu gối Bồ Sương, Bồ Sương tức giận đứng lên, ra sức phủi quần: “Triệu Minh Khê, cậu cẩn thận một chút, cậu biết cái quần này của tôi bao nhiêu tiền không?”

“Chính là cậu.”

Minh Khê kéo Bồ Sương lên, lôi cặp sách trong ngăn bàn cô ta ra, kéo khóa, đi đến bên cạnh thùng rác rồi lập tức đổ ụp xuống.

Đủ thứ từ hộp bút, notebook, laptop,… rơi ào ào vào thùng rác, phát ra hàng tá tiếng động.

Toàn bộ phòng học lặng ngắt như tờ.

Mọi người không cả dám thở mạnh.

Bồ Sương ngây ra như phỗng, sau khi phản ứng lại thì hét lên một tiếng rồi nhào tới cướp về: “Triệu Minh Khê!”

Ngay trước mặt cô ta, Minh Khê cũng ném luôn cặp sách cô ta vào.

“Cậu cũng tham gia à?” Minh Khê lại nhìn sang một bạn nữ khác của lớp chất lượng.

Thấy bạn nữ đó sợ ngây người, ánh mắt trốn tránh, cô lập tức đi tới, lấy cặp sách cô nàng rồi ném ngay vào thùng rác.

Cái cặp thứ hai bị ném vào thùng rác không bị dính dầu, Minh Khê còn giẫm thêm một phát.

Tất cả mọi người đều choáng váng.

“Triệu Minh Khê, cậu quá đáng quá rồi đấy? Ném một cái còn chưa đủ sao? Hơn nữa, là cặp sách cậu tự rơi xuống đất, bọn tôi tưởng là rác nên mới ném vào thùng, vậy sai chỗ nào hả?”

Minh Khê lạnh lùng nói: “Cho nên cậu đứng trêи mặt đất, tôi cứ tưởng cậu là rác nên ném vào thùng rác, vậy có phải cũng được đúng không?”

“Tới đây.” Minh Khê vừa nói vừa vén tay áo tóm chặt cô nàng vừa đứng ra nói chuyện.

Cô nàng đó hoàn toàn không ngờ Triệu Minh Khê nhìn có vẻ ngọt ngào điềm đạm nhưng khi tức giận lại đáng sợ như vậy, vì thế lập tức co rúm vào góc tường.

Vẻ mặt Minh Khê bình tĩnh, trong lòng đè nén lửa giận, nắm tay cô nàng lôi về phía thùng rác.

Đây là chuyện giữa các cô gái, ba bạn nam cũng không tiện xen vào, chỉ biết ngẩn người nhìn.

Cô nàng đó sợ đến mức nước mắt nước mũi giàn giụa, liều mạng bám vào bàn, nhưng không ngờ Triệu Minh Khê đã dùng hết sức lực, bàn ghế đều bị cô lật tung một loạt.

Lúc này cô nàng đó mới hoàn toàn sợ: “Triệu Minh Khê, cậu buông tay ra, tôi sai rồi.”

Triệu Minh Khê lạnh tanh hất tay cô ta ra, cô ta vội vàng nắm chặt cổ tay đau rát của mình.

Bồ Sương khϊế͙p͙ sợ nhìn Triệu Minh Khê —— trong ấn tượng của cô ta, Triệu Minh Khê không phải là người như thế, trước kia cô ta và Ngạc Tiểu Hạ tới nhà họ Triệu chơi, nếu làm hỏng đồ gì đó của Triệu Minh Khê, phần lớn thời điểm Triệu Minh Khê đều sẽ nuốt giận.

Cô ta tuyệt đối không ngờ rằng bây giờ Triệu Minh Khê vì rời khỏi nhà họ Triệu, không còn quan tâm đến cái nhìn của nhà họ Triệu nữa, cho nên sẽ có thù tất báo.

Trước đây cứ tưởng là người nhà họ Triệu sẽ bởi vậy mà dạy dỗ những người bên cạnh Triệu Viện, nhưng hy vọng này đã mất, giờ Minh Khê phải học cách tự bảo vệ mình.

Cô đi tới chỗ Bồ Sương.

Bồ Sương nuốt nước bọt, lùi về sau một bước, đặt ʍôиɠ trêи ghế.

“Đây là lần đầu tiên, cũng là lần cuối cùng.” Minh Khê cảnh cáo: “Nếu còn làm trò mèo sau lưng tôi nữa thì cứ chờ bị trả thù gấp trăm lần đi.”

Một bạn nữ khác của lớp chất lượng bị Minh Khê ném cặp sách đã mạnh dạn nói: “Cậu vào đây nhờ may mắn, cũng sẽ không có lần sau đâu, cậu cho rằng cậu có thể tiến vào trận chung kết sao, đợt tập huấn cho trận chung kết vào lần tiếp theo nhất định không có cậu.”

Minh Khê nhìn chằm chằm cô ta: “Không có tôi, vậy cậu nghĩ sẽ có cậu hả? Thi vòng loại ai có thành tích kém hơn thì người đó nghỉ học, ok không?”

Một đám người đều hít khí lạnh.

Chơi lớn thế á???

Bồ Sương cảm thấy Triệu Minh Khê thật sự quá kiêu ngạo, cô chỉ mới thi ổn một lần thôi, vậy mà còn muốn vào trận chung kết???

Bồ Sương không nhịn được cả giận nói: “Tôi và cậu cá cược, ai có thành tích kém hơn thì người đó nghỉ học! Mọi người đều làm chứng! Triệu Minh Khê, đến lúc đó cậu thua cuộc thì đừng có mặt dày không chịu nghỉ học đấy nhá!”

Triệu Viện ở bên cạnh mang vẻ mặt muốn cản nhưng không cản được.

“Được, tôi cá cược với cậu.” Minh Khê nhìn Bồ Sương, cầm lấy bút và giấy trêи bàn ai đó, viết roạt roạt mấy chữ rồi ném trước mặt Bồ Sương: “Ký tên!”

Bồ Sương nghiến răng nghiến lợi ký tên.

Nhóm Thẩm Lệ Nghiêu cũng trở về, nhìn thấy cảnh này trong phòng học, sắc mặt lập tức thay đổi.

Sự việc này nhanh chóng truyền đến tai thầy dẫn đoàn – cũng chính là thầy Khương.

Thầy Khương đương nhiên là cào bằng, tuy mấy người Bồ Sương ra tay trước nhưng Triệu Minh Khê cũng ném hai cái cặp sách, đã trả lại gấp đôi rồi. Vì thế ông dạy dỗ cả hai bên một trận, mắng các cô làm cho trại huấn luyện trở nên rối loạn, có thể đặt tâm tư vào việc học được không?

Thẩm Lệ Nghiêu ở bên ngoài nghe, không nhịn được đẩy cửa đi vào giải thích với thầy Khương.

Mà hai mắt Triệu Minh Khê vẫn đang nhìn chằm chằm chiếc cặp sách bị bẩn, hôm nay còn là sinh nhật cô, thật là tồi tệ.

Hai học sinh năng khiếu của lớp quốc tế thấy vậy đã vội vàng gọi điện thoại cho Phó Dương Hi.

*

Bọn họ vốn không có thông tin liên lạc của Phó Dương Hi, nhưng trước khi tới khu tập huấn, Phó Dương Hi đã tới trường tìm bọn họ vào hôm thứ Năm, cho bọn họ số điện thoại để bọn họ giúp cậu để ý Triệu Minh Khê một chút, có việc gì phải lập tức gọi điện thoại qua.

Chuyện bé như hạt vừng cũng phải gọi.

Hai người vừa mừng vừa sợ.

Trong lớp cũng không có mấy đứa đàn em biết được số điện thoại của Phó thiếu, giờ bọn họ được vào thẳng cấp một, có phải có thể gia nhập vòng trung tâm xung quanh Thái Tử gia không?

Khi nhận được điện thoại, Phó Dương Hi đang xụ mặt ngồi ăn cơm với ông cụ Phó.

Ông cụ nhìn mái tóc đen ngắn cũn của cậu, chỉ cảm thấy cực kỳ chướng mắt, thật sự không nhịn được phải ném đũa, cau mày nói: “Anh ở đây vướng tay vướng chân tôi mấy ngày rồi, rốt cuộc khi nào thì cút hả? Sao đột nhiên lại muốn nhuộm tóc?”

Phó Dương Hi không đáp mà hỏi ngược lại: “Thế đến bao giờ ông mới khôi phục quyền hạn của cháu?”

Sau khi cậu sử dụng máy bay riêng trở về Đồng Thành, ông cụ lập tức đóng băng tài khoản của cậu, một số người trước kia có thể sử dụng giờ cũng không dùng được nữa, hiện giờ chỉ có mỗi luật sư Trương là dám không nghe lời ông cụ mà ngấm ngầm làm việc giúp cậu.

“Muốn tôi khôi phục quyền hạn của anh hả? Anh cũng không nhìn xem cả ngày anh đều làm mấy chuyện vớ va vớ vẩn gì! Suốt ngày gây rắc rối, ở trường thì đứng thứ nhất từ dưới lên, sắp xếp cho anh tham gia khóa học quản lý anh cũng không đi!”

Vừa nói, lửa giận trong lòng ông cụ càng dâng lên.

Ông liếc mắt nhìn xung quanh, nếu không phải không thuận tay thì ông thật sự muốn dùng bộ đôi “tay già chân yếu” của mình để đánh thằng nhãi này một trận.

“Cháu đi.” Phó Dương Hi bỗng nhiên nói.

Tiếng quát mắng của ông cụ chợt tắt lịm.

Ông không tưởng tượng nổi nhìn về phía Phó Dương Hi, mấy người làm bên cạnh cũng không tưởng tượng nổi mà nhìn Phó Dương Hi.

Luật sư Trương bị giữ lại ăn cơm cũng mở to hai mắt.

Bầu không khí im phăng phắc.

Chạng vạng tối, sắc trời u ám mờ sương.

Phó Dương Hi gẩy bát cơm, đầu cũng không ngẩng lên: “Cháu định làm người một cách đường đường chính chính, cho nên ông khôi phục quyền hạn cho cháu đi.”

“Vì sao?” Ông cụ không nhịn được mà bật thốt lên.

Suốt 5 năm qua, thằng nhóc này đi học đúng kiểu đánh cá ba ngày, phơi lưới hai ngày, đến trường cũng chỉ ngủ, lấy thực lực của mình để kéo tụt hạng của lớp quốc tế, nếu không phải Phó thị vẫn luôn đầu tư xây dựng trường học, chủ nhiệm khóa và hiệu trưởng nhìn thấy cậu là nhức đầu thì đã mời cậu ra khỏi trường trung học A từ lâu rồi.

Ngoài cái này ra, cậu cũng sẽ không tham gia tất cả các trường hợp mà Phó thị yêu cầu cậu đến, ví dụ như tiệc từ thiện hoặc các cuộc gọi thầu.

Năm ngoái ông cụ còn tổ chức một cuộc họp cổ đông cho cậu.

Một đám người chờ cậu, cuối cùng đều đen mặt, bởi vì việc này mà trực tiếp đàm phán thất bại với một số đối tác nước ngoài.

Với cái kiểu lười nhác bất cần đời của cậu, cho dù ông cụ hạ quyết tâm để cậu thừa kế thì những người trong hội đồng quản trị cũng chưa chắc sẽ đồng ý hết. Bởi vì sợ tương lai Phó thị sẽ bị hủy hoại trong tay cậu.

“Còn có thể vì sao chứ?” Phó Dương Hi nhếch miệng, hờ hững chế nhạo: “Ông dù thế nào cũng phải đưa Phó Chí Ý vào trường cháu, nếu cháu không khôi phục quyền hạn của mình, chẳng lẽ trơ mắt nhìn nó lấn át cháu à?”

“Anh mẹ nó chỉ có chút tiền đồ này hả?!” Ông cụ suýt nữa bị mấy lời này của cậu chọc giận đến dồn máu não, bệnh huyết áp cao phát tác ngay lập tức, ông vén tay áo túm lấy cái thìa, từ bên kia bàn, đứng dậy đi đánh cậu.

Phó Dương Hi vội vàng vứt bát đũa xuống, linh hoạt nhảy ra ngoài.

Đúng lúc này, chuông điện thoại cậu reo vang. Nghe điện thoại, sắc mặt cậu biến đổi, cơm cũng không ăn mà chạy ù đi.

Ông cụ thở hồng hộc ném thìa xuống, hỏi luật sư Trương ở bên cạnh: “Nó đi đâu thế?”

Luật sư Trương nói: “80% là lại đi tìm cô bé kia rồi.”

“……”

Ông cụ đặt ʍôиɠ ngồi xuống, trái lại sắc mặt cũng không tệ lắm, còn quan tâm luật sư Trương và thư ký: “Ăn đi, bữa cơm gia đình thôi, mọi người ăn nhiều một chút.”

Thư ký nghe thấy tiếng động cơ ô tô từ ngoài sân truyền đến, là tiếng xe nổ máy đi. Nhịn không được hỏi ông cụ: “Phó thiếu nghiêm túc ạ? Không phải trước kia cậu ấy không thèm để ý Phó Chí Ý sao? Sao lần này lại có tâm tư tranh giành với Phó Chí Ý vậy?”

Trước đây ông cụ ép Phó Dương Hi ký tên và chuyển nhượng cổ phần sang tên ông, cậu cũng không hề hấn gì, cũng không quá để ý Phó Chí Ý – đứa con hoang của bác cả nhận được bao nhiêu lợi ích từ nhà họ Phó.

Sao giờ đột nhiên lại ——?

Ông cụ hừ một tiếng: “Thằng nhãi này sợ bị chúng ta nhìn ra tâm tư. Nó vì Phó Chí Ý mới đến tìm tôi khôi phục quyền hạn chỗ nào chứ? Nó vì cô bé ——”

Ông cụ bỗng nhiên hỏi luật sư Trương: “Cô bé kia tên gì nhỉ?”

“Triệu Minh Khê.” Luật sư Trương vội vàng nói: “Không phải ngài sẽ cho cô bé một số tiền để cô bé rời khỏi Phó thiếu chứ ——”

“Cái quỷ gì đấy? Cậu và Phó Dương Hi xem nhiều phim truyền hình cẩu huyết quá đến lú rồi hả?” Ông cụ giận không kiềm được: “Tôi chỉ hỏi một chút thôi.”

Ông cụ vẫn còn lẩm bẩm: “Giờ xem ra, sự tồn tại của cô bé cũng là một chuyện tốt?”

Bọn bắt cóc năm đó là kẻ thù trêи phương diện làm ăn của Phó thị, bị Phó thị dồn ép đến phá sản, xem như một cuộc trả thù mang tính chất giết con tin.

Nhưng mà Phó Dương Hi – người duy nhất sống sót vẫn không thể tránh khỏi sự oán trách của tất cả mọi người trong nhà họ Phó.

Năm đó ông đã cho Phó Dương Hi mười ba tuổi một lựa chọn.

Trốn tránh, hoặc là đối mặt.

Hoặc là cầm một số tiền có tiêu xài phung phí mấy đời cũng không hết, ra nước ngoài, rời xa Phó thị, như vậy, sau này sẽ không bao giờ bị người ta đàm tiếu sau lưng, cũng không cần phải chịu những đả kϊƈɦ và tổn thương từ những người ở lại, càng không cần bị người khác xem như cái bóng của cha và anh trai.

Hoặc là ở lại, gánh vác một phần trách nhiệm thuộc về mình. Có lẽ sẽ tốn rất nhiều thời gian để tất cả mọi người chữa lành vết thương. Mà trong quá trình này, có thể cậu sẽ vì quá trình chữa thương của mẹ mình, của những người thân khác mà chịu những tổn thương từ họ.

Lúc ấy ông cụ đã nghĩ, nếu tiểu Phó Dương Hi lựa chọn cái thứ nhất, vậy ông chỉ có thể giao số tài sản cuối cùng cho những người khác.

Nhưng không ngờ rằng, tiểu Phó Dương Hi lúc ấy mới 13 tuổi đã lựa chọn ở lại.

Cũng không phải là cậu không thể trốn, nhưng cậu đã lựa chọn gánh vác và chịu đựng, dùng cách riêng của mình để trở thành nơi trút giận và xoa dịu vết thương năm đó của mọi người.

Rất ít người có can đảm quyết định như vậy, huống chi lúc ấy cậu mới mười ba tuổi, vì thế lúc ấy ông cụ đã hạ quyết tâm, chính là cậu.

Nhưng Phó Dương Hi ở lại cũng gặp phải một vấn đề. Cậu không thể quá xuất sắc, cũng không thể sống quá tốt.

Nếu sống quá tốt, nếu cứ thoải mái vui cười, như vậy là có lỗi với người đã vì cậu mà chết.

Ngay cả khi cậu có thể vượt qua những người đã oán trách cậu, cũng không thể vượt qua được nội tâm áy náy dằn vặt của mình.

Vì thế 5 năm qua, cậu tự đày đọa bản thân mình, thay đổi màu tóc, tính cách cũng thay đổi hoàn toàn, tựa như đang trả thù bản thân, tồn tại chẳng khác gì phế vật. Không đi về phía trước, không tiến tới vươn lên, cũng không tiếp xúc với công việc kinh doanh của gia đình, càng không giống đám cậu ấm cô chiêu nhà giàu khác, cứ vung tay một cái là có cả du thuyền.

Thậm chí lần chi tiêu nhiều nhất của cậu chính là chuyến bay riêng kia.

Cậu cũng chỉ sống một cuộc sống của học sinh cấp ba vô cùng đơn giản.

Nhưng giờ, chính tai ông cụ nghe thấy cậu nói: “Muốn làm người một cách đường đường chính chính.”

Chỉ trong thời gian ngắn, thế nhưng tâm trạng ông cụ đã đủ ngũ vị tạp trần.

Khi một người có thứ mình quan tâm, mới có thể muốn sống thật tốt.

Khi cậu có được một người, cậu mới có thể bước ra khỏi đêm đen trong quá khứ.

Cô bé bên cạnh cậu, có lẽ chính người là có thể kéo cậu ra ngoài.

Kéo cậu ra ngoài không phải là cánh tay cô, mà là ɖu͙ƈ vọng thích cô mãnh liệt tận sâu thẳm trong cậu.

Bởi vì thích cô, muốn được cô thích, cho nên muốn trở nên tốt hơn.

Cho nên mới sinh ra ý nghĩ vùng vẫy, đấu tranh muốn rời khỏi vũng bùn lầy đã vây hãm mình bao năm.

Ông cụ bỗng nhiên cười một mình, nếp nhăn đầy mặt giãn ra: “Thằng nhãi này…… Thất thần làm gì, mọi người đều ăn cơm đi.”

Ông cụ vô cùng vui vẻ gắp thức ăn, khẩu vị cực kỳ tốt, chiến đấu hết hai đĩa đồ ăn một cách ngon lành.

Mà hai người còn lại trêи bàn trố mắt nhìn nhau, đều không rõ nguyên do.

*

Sau khi Minh Khê bị phê bình xong thì quay về phòng khách sạn.

Bởi vì có tất cả 7 bạn nữ, cuối cùng cô ở một mình một phòng.

Cô không tìm thấy máy giặt trong phòng khách sạn, vì vậy đành phải vặn vòi nước, bỏ cặp sách vào bồn tắm rồi ngồi xổm xuống giặt.

Khách sạn rất vắng vẻ, sàn lát đá cẩm thạch màu xám lạnh ngắt, ánh đèn không sáng lắm, chỉ có ngọn đèn bàn ở đầu giường tỏa ra ánh sáng màu vàng. Trêи bàn trà đặt những quyển tạp chí còn chưa lật. Rèm cửa sổ kéo kín mít. Tất cả đều rất quạnh quẽ.

Minh Khê xắn tay áo tới khuỷu tay, vì không có bột giặt nên phải lấy một chút sữa tắm, ra sức giặt vệt dầu loang trêи cặp sách.

Nhìn nước trong bồn tắm dần tản ra một ít dầu màu vàng cam.

Gương mặt cô phản chiếu trong nước, có mấy sợi tóc lòa xòa trêи má.

Trong nháy mắt này.

Trong đầu Minh Khê nảy ra một ý nghĩ mãnh liệt.

Nếu Phó Dương Hi ở đây thì tốt rồi.

Phó Dương Hi kiêu ngạo ngang tàng, cùng với quả đầu HKT đỏ rực, chỉ cần nhìn một cái đã thấy bừng sáng như ánh sáng mặt trời.

Cô đột nhiên.

Rất nhớ Phó Dương Hi.

Cô muốn nhắn tin cho Phó Dương Hi, hỏi giờ cậu đang ở đâu.

Cô muốn hỏi, vì sao đã bảy ngày cậu không xuất hiện.

Chủ nhật, thứ Hai, thứ Ba, thứ Tư, thứ Năm, thứ Sáu, thứ Bảy.

Còn buổi tối thứ Bảy nữa, vậy là hơn bảy ngày một chút rồi.

Hôm nay là sinh nhật Minh Khê, nhưng cũng không có nhiều người biết lắm, ngay cả nhà dì Đổng cũng không biết.

Trước kia Minh Khê là được bà nhận nuôi, bởi vì là nhận nuôi, cho nên cũng không biết rõ ngày sinh cụ thể. Lúc ấy bà điền đại một ngày sinh nhật cho cô. Hai năm trước sau khi trở lại nhà họ Triệu, cô mới biết mình sinh vào ngày 24 tháng 10.

Nhưng dù đã biết, trêи thẻ căn cước của cô cũng không phải ngày này. Nhà họ Triệu đã đổi ngày sinh trêи căn cước của cô thành ngày 14 tháng 10 giống như Triệu Viện.

Minh Khê trái lại cũng không để tâm chuyện có đón sinh nhật hay không. Đối với cái này, cô không có khái niệm chính xác, cũng không phải một người quá quan trọng nghi thức.

Cô chỉ là ——

Nhớ Phó Dương Hi.

Minh Khê đột nhiên mở vòi nước và rửa sạch bọt xà phòng trêи tay, sau đó cầm lấy điện thoại.

Cô click mở khung chat với Phó Dương Hi, cực kỳ muốn nhắn một tin gì đó. Giờ tâm trạng cô như lại trở về lần đầu tiên nhắn Wechat cho Phó Dương Hi, nhìn chằm chằm chồi non trong chậu cây mà không biết nên nhắn cái gì, cũng như nhắn vào lúc nào. Chỉ khác nhau ở chỗ, giờ cô còn chẳng buồn ngó tới chậu cây của mình.

Mục đích của cô là tiếp cận cậu, nhưng không biết bắt đầu từ lúc nào, từ đơn thuần là muốn hít vận may, đến biến thành muốn sưởi ấm.

Hoặc có thể là, cô thích cậu.

Chữ “Thích” này dần dần hiện ra trong đầu, trái tim Minh Khê bắt đầu loạn nhịp, máu dồn đến tứ chi, khiến cô nóng nảy, bốc đồng đến mức bất chấp tất cả mà gửi một tin nhắn ngay lập tức, thế nhưng chỉ một giây tiếp theo đã lặng lẽ rút quân, thay vào đó là cảm xúc tiêu cực và những nhút nhát e dè cứ rối rít ùa về.

Minh Khê chưa bao giờ trải qua cảm giác này.

Trước kia cô cảm thấy mình thích Thẩm Lệ Nghiêu, cô cũng ra sức tìm hiểu sở thích của Thẩm Lệ Nghiêu.

Nhưng Minh Khê phát hiện, đối với Thẩm Lệ Nghiêu, cô không có nhớ mong, không có cảm giác muốn khóc khi được bảo vệ, càng không có cảm giác cực kỳ an tâm khi được dựa vào. Cô chưa từng mất ngủ, cũng chưa từng vì Thẩm Lệ Nghiêu không để ý tới mình mà căng thẳng sầu lo.

Minh Khê nghĩ, nếu đối với Thẩm Lệ Nghiêu là thích, vậy thứ cảm giác càng thêm khát khao mong ước của hiện tại là gì.

Hay là, lúc ấy đối với Thẩm Lệ Nghiêu chỉ là ngưỡng mộ và lấy lòng.

Minh Khê gõ chữ trêи WeChat: “Tôi rất nhớ cậu”, rồi lại xóa.

“Cậu có khỏe không?” Xóa.

“Giờ cậu đang ở đâu?” Xóa.

Tất cả tin nhắn còn chưa gõ xong đã bị cô xóa từng chữ một.

Cô không biết nên nhắn gì.

Minh Khê suy tư nửa ngày, cuối cùng vò đầu, tâm phiền ý loạn ném điện thoại sang một bên, tiếp tục ngồi xổm xuống giặt cặp sách.

Đúng lúc này cô nghe thấy tiếng thét chói tai ở phòng bên cạnh.

Hình như là giọng Bồ Sương: “Ai ném hành lý của tôi???!”

Phòng khách sạn cách âm không được tốt.

Tiếng mắng chửi đầy tức giận của mấy bạn nữ truyền tới dồn dập: “Giày tôi cũng bị ném rồi, lúc nãy đi lên nhìn thấy đôi giày trong cống nước rất giống của tôi, tôi còn tưởng không phải, kết quả giờ không thấy đâu rồi!”

“Có phải Triệu Minh Khê không?”

“Triệu Minh Khê còn về sau bọn mình mà.”

“Tức chết mất, mau đi kiểm tra camera đi! Mùa đông mà một bộ quần áo cũng không có thì sống kiểu gì.”

Sau đó mấy cô gái nổi giận đùng đùng đi xuống sảnh khách sạn.

Minh Khê ngu người, lập tức đứng lên, cô hơi nghi ngờ Phó Dương Hi là người làm.

Hành động trả thù kiêu ngạo như vậy, ngoài Phó Dương Hi ra còn có thể là ai.

Cô đứng ngốc một lát, bỗng nhiên nghe thấy bên ngoài cửa có tiếng động.

Minh Khê lập tức đi về phía cửa —— có phải cậu ấy tới không?

Minh Khê thậm chí còn không kịp nhìn vào mắt mèo, vui vẻ chạy ra mở cửa.

Người đứng ngoài cửa lại là Thẩm Lệ Nghiêu.

Vẻ mặt Minh Khê sững sờ trong giây lát, hơi kinh ngạc, Thẩm Lệ Nghiêu xách một cái bánh kem nho nhỏ, tay kia còn xách một chiếc túi, giống như món quà gì đó.

Tốt xấu gì cũng quen biết hai năm, cũng coi như thanh mai trúc mã, Thẩm Lệ Nghiêu biết ngày sinh nhật thật của cô.

Minh Khê nhìn thấy là cậu ta, niềm mong đợi thầm kín trong lòng bỗng vụt tắt.

Thẩm Lệ Nghiêu cũng nhìn ra vẻ mặt cô thay đổi, hơi nhăn mày, nói: “Chuyện hôm nay cậu đừng để trong lòng, mấy bạn nữ đó dù sao cũng bị thầy Khương mắng rồi. Cậu vẫn nên tập trung vào việc học, lần sau nếu còn xảy ra mấy chuyện như này thì cứ nói thẳng với thầy giáo hoặc tớ —— đi thôi, tớ dẫn cậu ra ngoài đón sinh nhật.”

Chỉ một câu nói, Minh Khê đã biết mình và Thẩm Lệ Nghiêu không phải người chung đường.

Đừng để ở trong lòng.

Nhưng đối với cô mà nói, có những chuyện không thể không để trong lòng.

Thẩm Lệ Nghiêu là người có gia cảnh tốt, cái gì cũng không thiếu. Cũng sẽ không bao giờ tưởng tượng được trước kia cô muốn nhận được sự yêu thương của người nhà họ Triệu và sự thưởng thức của Thẩm Lệ Nghiêu đến nhường nào.

Sắc mặt Minh Khê lạnh nhạt, hơi hé miệng, vừa định từ chối thì chợt thấy một bóng hình quen thuộc ở khúc ngoặt cầu thang.

Tuy chỉ chợt lóe lên rồi biến mất, nhưng trái tim Minh Khê nhảy dựng, gần như vô thức đuổi theo.

……

*

Ra khỏi khách sạn là con đường rộng thênh thang trồng đầy cây xanh.

Ánh trăng chiếu xuống mặt đất thành từng vầng sáng bạc lạnh lùng.

Minh Khê trơ mắt nhìn bóng dáng quen thuộc ở trước mặt, dưới ánh trăng, nom cậu cao gầy mảnh khảnh, bóng lá đổ trêи người, cậu sải bước thật nhanh.

Mà trái tim Minh Khê nảy liên hồi, không sai, thứ Năm cô không cảm giác sai, người đi ra từ văn phòng thầy chủ nhiệm đúng là Phó Dương Hi.

Chỉ là không biết cậu đã nhuộm tóc đen từ khi nào.

Cậu đã tới, nhưng tại sao lại lập tức quay đầu bỏ đi.

Phó Dương Hi cảm thấy mình không nên xuất hiện, cậu vừa tới, lập tức nhìn thấy hai người kia ở cửa phòng khách sạn.

Cậu đứng ở góc tường, đốt ngón tay tái nhợt, máu từ tứ chi xông thẳng lên đỉnh đầu khiến toàn thân lạnh ngắt.

Mặc dù đã chuẩn bị tâm lý kỹ càng trước khi đến, có khả năng sẽ nhìn thấy Thẩm Lệ Nghiêu ở cùng một chỗ với Triệu Minh Khê, nhưng cậu phát hiện, khi cậu thật sự đối mặt với sự thật này, cậu vẫn cực kỳ chật vật.

Sắc trời rất tối.

Minh Khê không đuổi kịp cậu, không thể không dừng lại.

“Phó Dương Hi.” Minh Khê hô một tiếng.

Uất ức bỗng tràn từ chóp mũi ra.

—— Đây là thứ cảm xúc không hề có khi đối mặt với người khác.

“Tôi ——”

Minh Khê không biết nên nói gì, mấy ngày không gặp, đột nhiên trở nên xa lạ. Hơn nữa, tuy không biết vì sao nhưng cô có thể nhìn ra Phó Dương Hi vẫn luôn trốn tránh mình. Nhưng Minh Khê vẫn không nhịn được mà gọi cậu lại.

Rất nhiều cảm xúc ê ẩm trong lòng.

Cuối cùng hội tụ lên đại não, câu thốt ra là: “Dây giày của tôi tuột rồi.”

Không khí như tĩnh lại, ánh trăng đong đưa, bóng cây trêи mặt đất cũng bị gió thổi lay động.

Bước chân Phó Dương Hi bỗng ngừng lại.

Cơ thể cao lớn của cậu giật giật, bả vai có xu thế chuyển động.

Giờ khắc này.

Tất cả mọi thứ như chậm lại.

Phó Dương Hi quay đầu, liếc mắt nhìn Minh Khê.

Cậu bực bội không lên tiếng, đột nhiên đi trở về.

Đi được hai bước, cậu lại bực bội chạy về phía này.

Xung quanh rất yên tĩnh, Minh Khê nhìn cậu.

Tiếng giày đạp trêи mặt đất, như từng bước từng bước đạp vào lòng Minh Khê.

Phó Dương Hi chạy lại, theo mái tóc đen xõa xuống, có thể thấy rõ sự lặng lẽ và thương tích đầy mình vì bị bỏ rơi.

Cô không cần cậu, nhưng chỉ cần cô gọi một tiếng, cậu vẫn sẽ quay lại.

Cậu ngồi xổm xuống, buộc dây giày lỏng lẻo của Triệu Minh Khê.

Cậu buộc rất chậm.

Minh Khê rũ mắt, phá vỡ sự yên tĩnh: “Có phải cậu tới chúc mừng sinh nhật tôi không?”

“Ừ.” Phó Dương Hi rầu rĩ đáp lại.

Cậu buộc dây giày cho Minh Khê xong rồi đứng dậy.

Minh Khê ngước mắt nhìn cậu. Hôm nay Phó Dương Hi hơi khác so với ngày thường, không biết có phải vì thay đổi màu tóc hay không mà mặt mày cậu nặng nề tâm sự, vẻ kiêu ngạo trêи mặt cũng biến mất, chỉ còn lại sự nhượng bộ và bất đắc dĩ không thôi.

Cậu nhìn về phía sau Minh Khê.

Minh Khê vô thức quay đầu lại, nhìn theo ánh mắt cậu.

Nhìn thấy Minh Khê quay đầu lại, cả người cậu cứng đờ, giọng khàn khàn: “Chờ người khác tổ chức sinh nhật cho cậu xong, thời gian còn lại tôi sẽ ở cùng cậu, cho dù muộn thế nào thì lát nữa hãy cứ gọi điện cho tôi nhé, được không?”

“Tôi chờ cậu.” Phó Dương Hi lui về vị trí hèn mọn nhất.

“Triệu Minh Khê! Cậu không thể đi.” Thẩm Lệ Nghiêu từ khách sạn đang vội vàng đuổi theo.

Lúc này Minh Khê mới nhận ra thứ cậu ta đang cầm trêи tay kia là một chiếc hộp thủy tinh trong suốt, bên trong đựng huy chương vàng.

Cậu ta muốn đưa cái này cho mình.

“Tôi rất nghiêm túc.” Thẩm Lệ Nghiêu bình tĩnh nói: “Những lời nói với dì Đổng hôm đó đều là nghiêm túc.”

Cùng lúc đó, Phó Dương Hi cũng thấy rõ. Cậu vô thức nhìn sang Minh Khê, yết hầu lên xuống, cố hết sức kiềm chế thù địch và ghen ghét đang dâng trào trong mắt mình, xoay người định bỏ đi.

Cậu không thể tiếp tục nhìn thêm nữa, nếu không cậu không thể bảo đảm mình sẽ làm ra chuyện gì.

“Chờ một chút.” Nhưng Minh Khê lập tức nắm cổ tay cậu.

Minh Khê sợ cậu chạy mất.

Minh Khê không chắc Phó Dương Hi có thích mình không, hay chỉ coi cô như đàn em.

Nhưng sâu trong bản năng, cô muốn phủi sạch quan hệ với Thẩm Lệ Nghiêu ngay trước mặt cậu.

Cho dù cậu vẫn chưa thông suốt, vẫn chỉ coi cô là đàn em, cô cũng không muốn làm cậu hiểu lầm.

Cả người Phó Dương Hi cứng đờ, vẫn chưa quay đầu lại, trong lòng thầm nói, chẳng lẽ cô còn muốn cậu ở lại xem Thẩm Lệ Nghiêu thổ lộ với cô sao?

Hay là muốn chúc mừng sinh nhật cùng bọn họ.

Trái tim Phó Dương Hi lạnh lẽo, vô vọng nghĩ, Bé Khẩu Trang quả nhiên không có lương tâm.

Nhưng mà giây tiếp theo.

Những gì cậu nghe được là ——

“Rất xin lỗi, tôi không muốn đón sinh nhật với cậu.”

Đầu óc Phó Dương Hi choáng váng, cô nói với mình sao?

Cậu tựa như phiến đá cứng đờ, cả người rơi thẳng xuống, như sắp rơi vào giữa cơn ác mộng, cậu hít sâu một hơi, chậm chạp nghiêng đầu nhìn Triệu Minh Khê.

Nhưng Triệu Minh Khê lại đang nhìn về phía Thẩm Lệ Nghiêu.

Từ từ?

Câu tiếp theo Triệu Minh Khê nói với Thẩm Lệ Nghiêu là: “Thẩm Lệ Nghiêu, tôi xin lỗi, tôi đã nói rõ ràng với cậu rất nhiều lần rồi, từ trước khi chuyển lớp tôi đã không còn thích cậu.”

“Mấy hôm trước bị dì Đổng một mực kéo đi ăn cơm cùng nhau, vì giữ thể diện cho người lớn nên tôi mới không nói ra ngay lúc ấy.”

“Nhưng xong việc tôi đã giải thích rõ với dì Đổng rồi. Sau này chắc chắn bà ấy cũng sẽ tôn trọng ý kiến của tôi, sẽ không cố tác hợp hai chúng ta nữa.”

Mỗi lần Minh Khê nói một câu, sắc mặt Thẩm Lệ Nghiêu lại tái đi một chút.

Mà Phó Dương Hi lại ngây ra như phỗng, sau đó máu bắt đầu tràn về từng chút một, sắc mặt tái nhợt cũng dần khôi phục vẻ hồng hào.

Đầu cậu ong ong, tim đập thình thịch —— Bé Khẩu Trang đang từ chối Thẩm Lệ Nghiêu hả?

Cô không từ chối cậu?

Cô đang từ chối Thẩm Lệ Nghiêu?

Cô nói từ trước khi chuyển lớp đã không thích Thẩm Lệ Nghiêu?

Lý trí Phó Dương Hi trở về một chút, chân tay lạnh như băng cũng dần có cảm giác.

Cô nói cô không thích Thẩm Lệ Nghiêu.

Rất lâu trước khi chuyển lớp đã không thích.

Đã lâu vậy sao?

—— Phó Dương Hi nhận ra mình suýt nữa đã bật cười, vội vàng mím chặt môi.

“Cho nên xin cậu mang bánh kem và quà sinh nhật của cậu về đi, tôi không thích cậu.”

Thái độ Minh Khê kiên định, thậm chí là lạnh lùng.

“Nếu về sau cậu còn như vậy, chúng ta cũng không nhất thiết phải làm bạn nữa.”

Sắc mặt Thẩm Lệ Nghiêu cực kỳ khó coi.

Cho dù nghĩ tới bây giờ Triệu Minh Khê né xa cậu ta ba thước, nhưng tuyệt đối không ngờ rằng chỉ là cùng đón sinh nhật với tư cách một người bạn mà cô cũng không muốn.

Rốt cuộc tại sao chuyện lại thành ra thế này?

……

Cậu ta còn muốn nói thêm gì đó, nhưng Triệu Minh Khê đã kéo Phó Dương Hi đi.

……

Phó Dương Hi bị Triệu Minh Khê kéo, giờ phút này cả người cậu giống như chiếc TV cũ kỹ không sửa chữa nhiều năm, nghĩ đi nghĩ lại những lời Triệu Minh Khê vừa nói với Thẩm Lệ Nghiêu.

Mỗi một lần lặp lại, khóe miệng đều không khống chế được là giương lên một chút.

Tần suất nhịp tim của cậu đã lên đến đỉnh điểm, máu không ngừng dâng lên đầu.

Cả người cậu nhẹ bẫng, nếu không phải bị kéo, rất có thể cậu đã bay thẳng lên trời.

“Bé Khẩu Trang này ——”

Minh Khê nắm tay cậu, đôi mắt sáng lấp lánh: “Anh Hi, chúng ta đi ăn sinh nhật đi.”

Hơi ấm từ trong lòng bàn tay đột nhiên truyền đến, làm cho dòng máu lạnh băng của Phó Dương Hi ấm áp lên, tất cả đau lòng và khó chịu mấy ngày nay dường như đều bị câu nói này xua tan hết.

Cô nói là “Anh Hi, chúng ta đi ăn sinh nhật đi”.

Mà không phải “Thẩm Lệ Nghiêu, chúng ta đi ăn sinh nhật đi”.

Có phải có nghĩa là, giờ đối với cô Thẩm Lệ Nghiêu chỉ là người qua đường Giáp không! Người qua đường Ất! Người qua đường Bính! Người qua đường Đinh!

Phó Dương Hi xác nhận điều này một lần nữa.

Phó Dương Hi đột nhiên nói: “Gần đây có sân thể ɖu͙ƈ không?”

Minh Khê: ?

Phó Dương Hi muốn chạy 300 vòng quanh sân thể ɖu͙ƈ, cậu ra sức làm mặt lạnh, cố gắng không để mình mừng rỡ như điên như khi ăn mừng chiến thắng của đội tuyển bóng đá quốc gia.

“Vậy mấy ngày nay cậu biến mất là đi đâu?”

“Bị ông nội tôi cản trở.” Phó Dương Hi không có mặt mũi nào nói mình đã nhìn thấy cô và Thẩm Lệ Nghiêu, còn có mấy người nhà họ Đổng ăn cơm ở nhà hàng tây, vì thế mới thất vọng ê chề mà tìm một nơi để trốn.

……

Nửa tiếng sau, trêи người Minh Khê khoác áo khoác của Phó Dương Hi, được cậu dẫn vào phòng riêng của một khách sạn hạng sang.

Khắp phòng đều là bóng bay màu hồng phấn, vàng cam và xanh da trời, trêи cửa sổ dán dòng chữ “Sinh nhật 18 tuổi vui vẻ”.

Bánh kem size lớn nhất được Đổng Thâm và Hạ Dạng đẩy ra.

Kha Thành Văn và Khương Tu Thu đều có mặt, Khương Tu Thu ngủ rồi còn bị người ta kéo ra ngoài.

Chóp mũi Minh Khê ê ẩm, không khỏi than thở: “Tớ còn tưởng mọi người quên sinh nhật tớ rồi.”

“Sao có thể chứ?” Kha Thành Văn khoa trương nói: “Anh Hi ——” Anh Hi mỗi ngày phải nhắc tới 800 lần đó.

Chỉ là còn chưa nói ra khỏi miệng đã bị Phó Dương Hi giẫm chân.

Biểu cảm trêи gương mặt cậu trở nên vặn vẹo.

Mọi người ngồi xuống xung quanh bánh kem.

Vì vẫn chưa đến 12 giờ nên chưa thể thổi nến và cắt bánh được.

Khương Tu Thu lười biếng ngồi ở góc, liếc mắt nhìn Triệu Minh Khê, theo tầm mắt của Triệu Minh Khê, vừa hay dừng trêи người Phó Dương Hi, cậu nghiền ngẫm một lát rồi chợt bật cười, đề nghị: “Chúng ta chơi trò nói thật lòng đi.”

Bầu không khí đột nhiên sôi nổi lên.

Ánh mắt Minh Khê thì không nhịn được mà rơi trêи người Phó Dương Hi, cô cảm thấy có chút tiếc nuối khi cậu nhuộm tóc đen. Màu đỏ cũng rất đẹp, nhưng nói như thế nào nhỉ, khí chất không giống nhau, người vẫn là người đó, đều rất tuấn tú. Nhìn một lúc, tim Minh Khê lại đập thình thịch liên hồi.

Một khi ý thức được mình thích Phó Dương Hi, giờ cô cảm thấy Phó Dương Hi chỗ nào cũng tốt.

Phó Dương Hi ngồi bên cạnh Triệu Minh Khê, tất cả uất ức, giận hờn và bực bội trong khoảng thời gian này đều biến thành màu đỏ lan tràn bên tai.

Sao lại thế này, sao cậu cứ cảm thấy ánh mắt Bé Khẩu Trang nhìn mình như có gì đó thay đổi?

Lại là ảo giác của cậu sao? Hay là cậu lại tự mình đa tình?

Chai rượu thứ nhất xoay về phía Minh Khê.

Khương Tu Thu nhìn Phó Dương Hi, lại nhìn Triệu Minh Khê, đánh bất ngờ: “Triệu Minh Khê, câu hỏi của tôi là, nếu Phó Dương Hi và Thẩm Lệ Nghiêu rơi xuống sống cùng một lúc thì cậu sẽ cứu ai?”

Cả người Phó Dương Hi căng chặt, không nhịn được phải trợn mắt lườm Khương Tu Thu, dùng ánh mắt ý bảo “ĐM mày chán sống rồi hả mà hỏi vấn đề này, Triệu Minh Khê vừa kết thúc một khoảng thời gian yêu thầm, nhất định sẽ chọn Thẩm Lệ Nghiêu, mày không phải là cố ý kϊƈɦ động người ta hả ——”

Lại không ngờ rằng thấy Minh Khê trả lời không chút nghĩ ngợi: “Tớ cứu Phó Dương Hi.”

“……”

???

Phó Dương Hi không tưởng tượng nổi nhìn về phía Triệu Minh Khê, đầu óc trống rỗng.

Khương Tu Thu cười như không cười, chai rượu thứ hai xoay chuyển linh hoạt trong tay cậu, lại hướng về phía Triệu Minh Khê: “Xem ra câu hỏi thứ hai lại dành cho Triệu Minh Khê rồi, cậu thấy Phó Dương Hi để tóc đỏ đẹp hay là tóc đen đẹp?”

Phó Dương Hi lại căng thẳng khắp người.

Bé Khẩu Trang nhất định sẽ chọn màu đen chứ……

Kết quả cậu nghe thấy câu trả lời của Triệu Minh Khê là: “Chỉ cần là Phó Dương Hi, thế nào cũng đẹp hết.”

“……”

Mấy người trong phòng: “……”

Trong lòng Triệu Minh Khê nghĩ như vậy, ngoài miệng liền nói như vậy.

Ánh mắt cô vẫn luôn vương vấn trêи mặt Phó Dương Hi, một tuần không gặp nên cô không nhịn được mà nhìn thêm mấy lần.

Kha Thành Văn nói: “Bé Khẩu Trang, cậu còn rất biết nịnh hót đấy.”

Mà ở giữa bầu không khí vui vẻ này, Phó Dương Hi bị Triệu Minh Khê nhìn đến mức hai má càng ngày càng nóng, trái tim loạn nhịp như muốn nổ tung.

Thình thịch, thình thịch, thình thịch.

Cậu siết chặt bàn tay đút trong túi quần, sắc mặt đỏ bừng, sao lại thế này, Bé Khẩu Trang đột nhiên được đả thông sáu mạch nhâm đốc hả?

Ngay sau đó Khương Tu Thu lại hỏi câu thứ ba: “Nếu tớ và Kha Thành Văn đồng thời rơi xuống nước thì cậu cứu ai?”

Tâm tư Minh Khê vẫn luôn đặt trêи người Phó Dương Hi, lập tức nói theo bản năng: “Tớ cứu Phó Dương Hi.”

“………………”

Cả phòng bỗng yên tĩnh lại.

Một bầu không khí xấu hổ lan tràn.

Kha Thành Văn không nhịn được gào lên: “Giờ câu hỏi này không có Phó Dương Hi!”

“……” Minh Khê chậm nửa nhịp mà “Ồ” một tiếng: “Ờ thì, vậy tớ, vậy tớ cứu Kha Thành Văn đi.”

Kha Thành Văn: ……

Từ đã, cái biểu cảm không quá tình nguyện này của cậu là như nào hả???

“Cái này ấy à, là tính cách hấp dẫn không thể tránh được.” Phó Dương Hi cay nghiệt và đáng ghét đã trở lại.

Cậu cố gắng đè lại khóe miệng đang điên cuồng giương lên của mình.

Nhưng mà chú chim nhỏ trong lòng vừa sống lại đang điên cuồng vỗ cánh, hận không thể chống hai cánh hít đất 300 cái đã để lộ sự mừng rỡ như điên của cậu.