Chương 201: sinh vật thái cổ
Sinh vật này có lân phiến trải khắp người, tản phát ánh sáng bạc lóng lánh, nằm yên ở đó không nhúc nhích. Chiều cao nó khoảng hai thước, bắp thịt toàn thân phồng lên, trông tràn đầy lực lượng.
- Nó đã chết!
Diệp Phàm thở dài một cái.
Hắn dùng thanh đao bằng đá lật sinh vật này lại, để cho khuôn mặt ngửa lên trên. Dung mạo của nó gần giống với nhân loại, nếu như không có những tấm lân phiến kia, con sinh vật này có thể được xem là một nam tử anh tuấn.
Trong Tử sơn tuyệt đối không chỉ có một con như vậy, bởi vì ác niệm vô hình bên cạnh hắn khi nãy cũng có bộ dáng này. Theo đó, ít nhất có một con còn sống.
Diệp Phàm phát hiện có một tấm bia đá bị bể nát đặt ở ngay bên dưới sinh vật màu bạc. Ở trên tấm bia đá có khắc mấy chữ "người tự ý động, chết", ngoài ra, không còn gì đặc biệt.
Nhìn thấy mấy chữ này, Diệp Phàm liền sinh lòng cảnh giác, Đây là những chữ do con người viết, sinh vật Thái Cổ vì vậy mà chết, nó tự ý động vào cái gì? Vào khối nguyên trước mặt sao?
Nếu như cẩn thận quan sát những gì còn sót lại, có thể phát hiện sinh vật màu bạc sáu từ này đã giãy dụa từ chỗ khối nguyên lui về phía sau, cuối cùng chết oan chết uổng.
- Khối nguyên này nguy hiểm...
Nguyên khí lưu động xung quanh, nơi đây thật tường hòa. Diệp Phàm đứng dậy đánh giá khối nguyên trước mắt: cao khoảng hai thước, nhưng trông rất nặng, cũng phải đến mấy ngàn cân.
Tuy xung quanh khối nguyên này có ánh sáng lưu chuyển thành những áng mây, nhưng quả thật không phải là thần nguyên, chỉ là một khối bảo nguyên có độ tinh khiết rất cao. Nhưng thể tích lớn như khối nguyên này, tuyệt đối rất hiếm thấy.
- Không đúng, bộ quần áo bằng da đá trên người ta không ngừng tản phát ánh sáng kỳ dị...
Khi đến gần khối nguyên, những đồ vật làm bằng da đá bao bọc thần nguyên trên người hắn không ngừng lóe lên.
Diệp Phàm đi một vòng quanh khối nguyên, phát hiện thấy trên bề mặt có không ít vết rách, bên trong khối nguyên có những đốm nhỏ sáng sáng vô cùng thần bí, giống như một ngôi sao.
- Bên trong có mảnh vụn thần nguyên...
Diệp Phàm đưa thanh đao bằng đá tới gần khối nguyên, thanh đao này lập tức tản phát ánh sáng màu ngọc bích, giống như một thanh bảo đao tuyệt thế.
- Không sai, có người đem mảnh vụn thần nguyên phong vào trong khối nguyên khổng lồ này.
Lòng hắn kinh ngạc, cẩn thận quan sát nữ tử trong khối nguyên một lần nữa.
Trông nàng rất an tường, tựa như đã lâm vào giấc ngủ say vĩnh hằng.
Diệp Phàm thở dài một cái, đây đúng là một thi thể, đã sớm mất đi sự sống. Tuy nhìn bề ngoài rất sống động, nhưng vẫn không thể che giấu được sự thật là tính mạng đã sớm mất đi.
Nữ tử này rất mỹ lệ, mẽ lệ đến nỗi làm cho chim sa cá lặn, trăm hoa phải thất sắc. Đáng tiếc tất cả đã là quá khứ, bị thời gian mang đi hết thảy.
Bỗng nhiên Diệp Phàm chú ý đến một miếng ngọc bội cũng bị phong trong nguyên, nó được quần áo nữ tử che lại, nếu không chú ý thì rất khó nhìn thấy.
- Sinh vật Thái Cổ...cũng thích trang sức này?
Hắn hơi nhíu mày, có rất nhiều dấu hiệu cho thấy rất có thể nữ tử trong nguyên này là loài người.
Đột nhiên Diệp Phàm rùng mình một cái, hắn lại thấy được những đồ vật khác trong khối nguyên. Đó là xung quanh những đốm nhỏ thần nguyên vỡ vụn kia, còn có một chút lông mao màu đỏ.
- Lông mao màu đỏ...
Tâm thần hắn bỗng nhiên chấn động kịch liệt.
Vào ban đêm tổ tông đầu tiên Trương gia biến mất, bỗng nhiên có một cơn gió lốc lông mao xuất hiện trên mảnh đất màu đỏ này, rồi có sinh vật gào thét suốt một đêm, thật lâu mà không chịu rời đi.
- Đứa trẻ làm bạn với Nguyên Thiên sư sợ hãi đến nỗi thành si ngốc, hắn nói lúc ấy đã thấy cánh tay vị tổ tông Trương gia ấy có rất nhiều lông mao màu đỏ.
Nghĩ tới những thứ này, Diệp Phàm nhanh chóng liên tưởng lại. Khi hắn mới đi vào bên trong Tử sơn, hắn đã từng thấy có rất nhiều cường nhân lưu lại các hàng chữ, số người nữ tử trong đó cũng không nhiều lắm.
- Chẳng lẽ đây là thi thể...Dao Trì Thánh nữ Dương Di vạn năm trước?
Diệp Phàm không dám hành động lỗ mãng, lui về sau mấy bước rồi cẩn thận tìm tòi xung quanh cổ mỏ, hắn muốn tìm một chút đầu mối.
Hắn nhanh chóng tìm được một ít chữ được viết trên vách động: Trương Kế Nghiệp bái tế.
- Vị tổ tiên Trương gia ngàn năm trước đã từng đến nơi này!
Diệp Phàm mừng rỡ trong lòng, hắn cảm thấy Nguyên Thiên thư cách mình không còn xa nữa.
Bởi vì sinh vật Thái Cổ cũng chết ở nơi này, nên Diệp Phàm không dám động đến khối nguyên kia. Mà bản thân hắn lúc này cũng suy nghĩ rất nhiều chuyện.
- Vận mệnh Nguyên Thiên sư...
Nghĩ tới những thứ này, hắn cảm thấy sống lưng mình phát rét.
- Nếu như ta trở thành Nguyên Thiên sư, tuổi già cũng phải gặp những chuyện đáng sợ sao?
Diệp Phàm đi ra ngoài xa, nhưng trong lòng vẫn bị bóng ma này làm ảnh hưởng.
Lực lượng triệu hoán đầy ma tính kia có lúc mạnh, cũng có lúc yếu. Diệp Phàm tiếp tục đi tới sâu trong Tử sơn thêm một dặm, rốt cuộc có phát hiện quan trọng: hắn thấy một cái hoa tai bằng đá bị gãy lìa, giống y hệt với cái hoa tai hắn mang theo kia.
Cùng một thời gian, bỗng nhiên quanh thân Diệp Phàm có ánh sáng lưu chuyển, mấy đồ vật như thanh đao, tinh bàn bằng đá phát sáng chói mắt.
Một đội nhân mã vô thanh vô tức từ trong phế mỏ đi ra, đi đứng rất chỉnh tề, hàng ngũ không bị rối loạn.
Đây là âm nhân âm mã (1), toàn thân họ lạnh như băng, giống như từ trong cõi U Minh đi ra.
- Loại vật này ở đây lại nhiều như vậy...
Bọn họ giống như những u linh, nhanh chóng xông tới mà không có một tiếng động. Sắc mặt người nào người nấy đều trắng bệch, không có chút máu, càng không có sự dao động của sinh mệnh, chỉ có một cỗ năng lượng kỳ dị lưu động.
Kể từ lúc hiểu được tu hành là gì, Diệp Phàm đã từng suy nghĩ qua việc những vật gì được gọi là "quỷ". Hắn cảm thấy quỷ chính là những "năng lượng bổn nguyên" còn chưa tiêu tan của người chết, sau đó tạm thời tạo thành quỷ, qua một thời gian dài chúng sẽ tự động biến mất.
- Mấy chục vạn năm trước nơi này có rất nhiều người chết, chỉ sợ loại vật này ở đây không thiếu...
Diệp Phàm cũng không lo lắng, bởi vì hắn không sợ loại vật này. Chỉ cần không phải là sinh vật Thái Cổ, mọi chuyện vẫn yên ổn.
Phốc!
Hắn vung thanh đao bằng đá lên ngay giữa đấm âm nhân âm mã, nhanh chóng phá tan ra. Da đá bao bọc thần nguyên quả nhiên trời sanh khắc tà.
Đột nhiên có một tiếng hét chói tai vang lên, quanh quẩn khắp bên trong Tử sơn, âm thanh này làm cho tâm hồn người phải khiếp đảm, dù là ai thì cũng cảm thấy quanh cơ thể mình có từng đợt khí lạnh bốc lên.
Cách đó không xa, có một bóng ảnh đang vọt tới như u linh. Đây là một nữ tử tóc tai bù xù, mặc một bộ y phục tuyết trắng. Nàng ta đang xông thẳng tới chỗ Diệp Phàm.
Keng!
Nữ tử này thoáng cái đã đánh bay thanh đao bằng đá, lực đạo rất lớn.
- Nàng là...
Hắn giật mình phát hiện âm thân (2) nữ tử này rất chân thật, giống như là người thật vậy.
- Sao trong Tử sơn này cái gì cũng có vậy...
Nữ tử này bị âm khí trong Tử sơn thấm nhuần, lâu ngày sinh ra được âm thân mạnh mẽ như thế.
Xoẹt!
Diệp Phàm lấy một ngọn lửa năm màu từ trong đỉnh ra, bắn tới nàng ta. Chỉ trong phút chốc, nàng ta kêu lên thảm thiết, rồi biến thành tro bụi ngay tại chỗ.
Hắn sải bước đi tới trước, tiến vào một tòa phế mỏ, lập tức có một cỗ khí tức lạnh thấu xương xông tới. Đây là một hầm băng, khắp nơi đều bị đóng băng cứng.
- Trương Kế Nghiệp tiền bối, không phải người chết ở chỗ này chứ...
Vừa mới đi vào không lâu, Diệp Phàm liền cảm thấy da đầu tê dại. Bởi vì cái mỏ nguyên này trùng hợp nằm trên một âm mạch, hắn thấy ở bên trong có rất nhiều âm nhân âm mã, cả bọn đang chuyển động đi tới hắn.
Không có hài cốt nào xung quanh, điều đó cho thấy Trương Kế Nghiệp không chết ở chỗ này. Diệp Phàm trực tiếp tế đỉnh ra, rồi dùng ngọn lửa năm màu đốt sạch toàn bộ âm nhân âm mã.
Những âm vật này còn chưa hiện rõ chân thật, hiển nhiên thời gian thành hình có hạn, nhưng trong lòng hắn cảm thấy bất an. Mấy chục vạn năm trước nơi đây có nhiều người chết đi, chỉ sợ sâu trong Tử sơn có những âm nhân nhiều năm.
Cứ liên tưởng như vậy, hắn cảm thấy đại sự không ổn. Ngoài sinh vật Thái Cổ ra, sợ rằng còn có những quỷ vật khác.
Diệp Phàm đi tới thêm một dặm nữa, liền thấy được một thanh đao bằng đá bể tan tành, còn có một cái tinh bàn bị chấn nát.
- Trương Kế Nghiệp tiền bối, tu vi người không cao, nhưng sao lại đi xa đến vậy...
Hắn kêu khổ trong lòng.
Đột nhiên đóa hoa sen màu xanh trong Luân Hải Diệp Phàm lay động, rồi tản phát một màn sáng màu xanh bao phủ cơ thể hắn lại.
- Nơi này có đồ vật gì đó?
Hắn cảm thấy sau lưng mình có vật gì đó đang tới, bỗng nhiên xoay người lại.
Trong một cổ mỏ cách chỗ hắn đứng mấy chục thước, có một quái vật lớn lạnh băng đang theo dõi hắn.
Nửa thân dưới con quái vật này là thân thể mãng xà, to lớn như một cái lu nước, dài đến mấy chục thước. Nửa thân trên của nó lại giống con người, lông mao màu đen dài đến nửa thước, hai cánh tay rất dài, lông ở lòng bàn tay cũng là màu đen.
- Ngươi...có thể nghe hiểu ta nói gì không?
Diệp Phàm đề phầm.
Ầm!
Con sinh vật không rõ đó thoáng cái đã phóng tới hắn, hai cánh tay làm thành một hình thế bẻ khóa hướng tới cỗ họng Diệp Phàm. Kình lực phát ra rất lớn, giống như một ngọn núi đang đè ép xuống.
Diệp Phàm nhanh chóng hướng qua một bên, dùng thanh đao bằng đá chém xuống, lập tức có ánh lửa bắn ra bốn phía, giống như đang bổ trên sắt đá vậy.
Ở nơi xa, bỗng nhiên có một cơn gió truyền tới, rồi một tiếng rống gầm thê lương quanh quẩn khắp nơi.
Một con chim kỳ quái bay tới, nó không có lông mao, toàn thân được lân phiến bao trùm. Đáng tiếc là thân thể nó quá lớn, không thể giương cánh phi hành nên chỉ có thể chạy vội trên mặt đất.
Khối thân thể khổng lồ mấy chục thước của nó chạy nhanh trong hang, tạo nên tiếng vang ầm ầm.
- Sinh vật Thái Cổ!
Diệp Phàm đã từng nhìn thấy hóa thạch loại sinh vật này trong mỏ nguyên. Con chim kỳ quái này không tấn công sinh vật thân rắn kia, cả hai cùng hợp lại tấn công tới hắn.
- Rốt cuộc vẫn kinh động tới bọn họ!
Sát niệm cường đại như thủy triều dâng cao mãnh liệt, theo sát hắn không nghỉ. Lực lượng cuồng bạo do hai con sinh vật này phát ra làm cho lòng người kinh sợ.
- May mắn...không phải là sinh vật hình người thuần túy...
Diệp Phàm cảm thấy sát ý của bọn nó, đồng thời thông qua luồng sát niệm ấy, hắn cũng biết được một sự thật: sinh vật Thái Cổ bị kinh động xuất thế sẽ không sống lâu được, một khi không còn nguyên bao bọc, chúng nó sẽ nhanh chóng bị mục nát.
Chỉ cần khối nguyên bao quanh chúng nó đã bị mở ra, dù cho chúng nó có quay trở lại bên trong thì cũng không làm gì được.
- Xem ra, chỉ có những sinh vật ngoài ý muốn bị phong vào thời đại nguyên bắt đầu hình thành, mới có thể trường tồn đến bây giờ...
Hai con quái vật này như hai ác thần, sát ý ngập trời như hận không thể đánh chết Diệp Phàm ngay tức khắc vậy.
May mà bên trong Tử sơn có quá nhiều hang động, mà những hang động ấy lại nhỏ hẹp. Mỗi khi đi qua các hang động ấy, hai chúng nó phí rất nhiều công sức, tốc độ giảm xuống nghiêm trọng.
Ầm!
Một cỗ lực lượng bài sơn đảo hải đánh tới Diệp Phàm, lực lượng cường đại tới mức có thể đánh tan cả núi sông.
Khi một lần nữa quay lại nhìn về phía sau, Diệp Phàm càng biến sắc hơn. Sinh vật hình người sáu tay xuất hiện, chính là tồn tại đã ngưng tụ ra ác niệm vô hình bên cạnh hắn trong mỏ nguyên kia. Toàn thân sinh vật này có ánh sáng màu bạc bao phủ, giống như được một ngọn lửa bao phủ.
Diệp Phàm không còn lựa chọn nào khác, hắn tế đỉnh ra rồi thu mình vào trong đó, nhanh chóng xông tới phía trước.
Ầm!
Lực lượng do sinh vật đánh ra khổng lồ không gì sánh nổi, tiểu đỉnh do khí mẹ vạn vật tạo thành bị đánh bay ra xa, liên tiếp xuyên thủng qua mười mấy cổ mỏ, làm cho các cổ mỏ ấy sụp đổ xuống như một miếng đậu hũ vậy.
Ngao rống...
Âm thanh rống gầm này truyền đến làm cho người ta sợ hết hồn hết vía, ngay cả Diệp Phàm đã ngồi ở trong tiểu đỉnh mà cũng run lên không thôi.
Con quái vật này thật sự quá mạnh mẽ, một kích kinh khủng khi nãy thật không thể ngăn cản được. Nếu như không phải có tiểu đỉnh Huyền Hoàng ở đây, sợ rằng hắn đã bị tan xương nát thịt.
- Cuối cùng cũng chứng kiến được sự kinh khủng của sinh vật Thái Cổ rồi...
Diệp Phàm ngự đỉnh đi tới phía trước.
Hắn phát hiện, càng đi sâu vào trong Tử sơn thì lực lượng triệu hoán đầy ma tính kia càng mãnh liệt.
Ầm!
Sinh vật màu bạc đuổi theo, tung một chưởng ra khi còn cách rất xa. Tiểu đỉnh Huyền Hoàng bị chấn động mạnh mẽ, một lần đánh xuyên qua mười mấy cổ mỏ.
Lúc này bên trong Tử sơn đã không còn bình tĩnh nữa, liên tiếp có những tiếng kêu thê lương truyền đến, so với sinh vật sáu tay màu bạc kia còn đáng sợ hơn.
Diệp Phàm núp ở trong đỉnh mà còn có cảm giác linh hồn mình muốn bị tan vỡ, điều này làm cho lòng hắn chấn động.
- Sao có thể mạnh đến như vậy?
Cùng một thời gian, lực lượng triệu hoán đầy ma tính sau trong Tử sơn thoáng cái đa tăng gấp mười lần, Diệp Phàm ỏ trong đỉnh cũng không làm chủ thân thể mình được, muốn phóng nhanh tới chỗ đó.
- Sao có thể như vậy?
Một cỗ khí tức đầy áp lực tràn ngập khắp nơi, lực lượng triệu hoán lại cường đại gấp mấy lần. Đến bây giờ, Diệp Phàm phát hiện mình không thể ngăn được nữa, hắn không thể khống chế thân thể mình, rất muốn đi tới đó.
Boong!
Đột nhiên có một tiếng chuông lớn vang lên, như thần âm trời cao, làm cho toàn bộ Tử sơn yên tĩnh lại chỉ trong nháy mắt.
- Mười mấy vạn năm trước, Đại Đế trấn áp sinh vật trong thần nguyên tuyệt thế, vũ khí Cực Đạo mà hắn tế ra chính là một cái chuông lớn ngang với trời đất...
Diệp Phàm nghe thấy tiếng chuông mà động, hóa thành một luồng ánh sáng xông tới phía trước. Các sinh vật Thái Cổ ở đằng sau đã dừng lại, không còn đuổi theo nữa.
Xoẹt!
Diệp Phàm xông vào một động phủ trống trải, giống như một đại điện vậy, vô cùng rộng lớn, tiếng chuông cũng biến mất ở đây.
Hắn cẩn thận quan sát, nơi đây rất giống một đại điện trống trải. Nhưng nó thật sự quá lớn, không khác gì một quảng trường cả.
- Một cỗ hài cốt...
Đầu tiên hắn phát hiện một bộ xương người, ở ngay bên cạnh còn có một cuốn sách bạc lấp lánh phát sáng.