Chương 1: phá đỉnh (1)
Lần này mình có thể sẽ trở thành trò cười của toàn cả gia tộc !
Lâm Lạc nằm ở trên giường, lộ ra một nụ cười khổ.
Hắn rõ ràng ở trên sân huấn luyện bị một tảng đá từ trên trời giáng xuống nện cho hôn mê!
Tuy tu vi của hắn chẳng qua chỉ là Hậu Thiên hai tầng, cách cao thủ còn kém xa xa lắm, nhưng cũng không đến mức bị một tảng đá nện cho hôn mê, hơn nữa một cái chóng mặt chính là ba ngày ba đêm!
- Bất quá, tảng đá này đến tột cùng là từ đâu nện tới? Theo độ cao để phán đoán, hẳn không phải là từ trên sân huấn luyện ném ra !
Lâm Lạc nhớ lại tình cảnh lúc trước, sờ lên đầu, kỳ quái chính là rõ ràng không có bất luận miệng vết thương gì.
- Dù sao ta đã là phế vật được gia tộc công nhận, cho dù lại gây ra thiên đại chê cười, cũng không có cách nào càng mất mặt mũi!
Lâm Lạc tự giễu cười cười, nhưng làm một đệ tử của võ tu thế gia, ai lại cam tâm trở thành một phế vật, chẳng những bị tộc nhân cười nhạo, hơn nữa ngay cả hạ nhân cũng không để chủ tử như hắn vào mắt!
- Tuy căn cốt của ta không tốt, khó coi, nhưng so sánh với bất luận kẻ nào đều tu luyện chăm chỉ hơn rất nhiều! Thiên đạo thù cần, thiên đạo thù cần (* cần mẫn được đền đáp), chẳng lẽ cái này chính là hồi báo mà ta trả giá cố gắng sao?
Hắn chính là cháu đích tôn của Lâm gia Gia chủ Lâm Hành Nam, theo lý thuyết hẳn là phong quang vô hạn. Nhưng Lâm Hành Nam ở ba năm trước đây bế quan trùng kích cảnh giới võ đạo chí cao, liền không có tin tức truyền ra nữa, mà cha mẹ của hắn lại chết sớm, tỷ tỷ duy nhất cũng từ lúc mười hai năm trước bái nhập tông môn gì đó, không còn có tin tức, để lại hắn một người cô đơn như vậy.
Nếu chỉ là như thế mà nói, Lâm Lạc cũng không đau khổ như vậy.
Đây là một thế giới dùng võ vi tôn, ở trong bất luận gia tộc nào đệ tử thiên phú kiệt xuất đều là tài phú quý giá nhất, là mấu chốt để một gia tộc có thể sinh tồn, lớn mạnh! Bởi vậy, đệ tử thiên phú kiệt xuất đều tìm được trọng điểm bồi dưỡng, hưởng hết vinh quang, mà đệ tử thiên phú thấp kém khó tránh khỏi sẽ bị kỳ thị.
Dưới gối Lâm Hành Nam ngoại trừ Lâm Lạc ra thì không có nam đinh khác, nói cách khác đợi Lâm Hành Nam lùi bước, vị trí gia chủ Lâm gia nhất định sẽ rơi vào trên người của hắn! Bởi vậy, địa vị của Lâm Lạc tự nhiên xấu hổ, trước còn có Lâm Hành Nam trấn áp, nhưng theo thời gian Lâm Hành Nam bế quan lâu ngày, Lâm Lạc cũng càng ngày càng không bị chào đón.
Hôm nay Lâm gia là Đại Trưởng lão Lâm Hồng Phong nắm quyền, người này dã tâm bừng bừng, sau khi Lâm Hành Nam bế quan, hắn tận lực chèn ép thế lực của Lâm Hành Nam, đến duy trì tộc nhân của mình.
Lâm gia trải qua mấy trăm năm sinh sôi nảy nở, chi nhánh vô số, các chi hệ đều muốn tranh đoạt vị trí gia chủ, vì chi nhánh của mình tranh thủ càng nhiều tài nguyên tu luyện.
Ba năm qua, Lâm gia không sai biệt lắm đã thay đổi triều đại, nếu không phải kiêng kị tu vi Hậu Thiên tầng mười hai của Lâm Hành Nam, chỉ sợ Lâm Hồng Phong đã sớm soán vị ngồi trên vị trí Gia chủ.
Mà năm gần đây lại liên tục truyền ra tin tức Lâm Hành Nam trùng kích thất bại, đã vẫn lạc, làm cho thời gian của Lâm Lạc càng ngày càng không dễ qua, mượn tiền bạc mỗi tháng mà nói, chiếu quy củ là mười lượng bạc, nhưng năm trước đã giảm bớt đến năm lượng, từ một tháng trước bắt đầu lại hạ xuống một nữa!
Dù nói thế nào, Lâm Lạc cũng là trưởng tôn của Lâm gia, chỉ cần Lâm Hành Nam một ngày vẫn là Lâm gia Gia chủ, điểm này là không thay đổi! Người phía dưới dám cắt xén tiền bạc thường lệ của hắn tự nhiên là được chưởng sự giả ngầm đồng ý, Lâm Lạc chỉ có đem phẫn nộ đặt ở trong nội tâm!
Về phương diện khác, hắn cũng hận mình không biết tranh đấu, nếu hắn cũng có tư chất như vài cái thiên tài của Lâm gia, làm sao có thể sẽ bị động như thế?
- Nằm oán trời trách đất không có chút ý nghĩa nào, còn không bằng nắm chặt thời gian tiếp tục tu luyện!
Vô số mục quang hèn mọn cũng không có làm cho ý chí tinh thần của Lâm Lạc sa sút, cam chịu, ngược lại làm cho hắn trở nên càng ngày càng kiên cường, chỉ cần nhận định con đường phía trước, dù cho té ngã một vạn lần, hắn cũng sẽ một vạn lẻ một lần đứng lên, tiếp tục đi tới!
Lâm Lạc từ trên giường ngồi dậy, kích hoạt ba cái khiếu huyệt hấp thụ thiên địa linh khí chung quanh, lại dùng Xích Dương Quyết luyện hóa thành chân nguyên lực của bản thân.
Võ giả, đoạt thiên địa tạo hóa để cường hóa bản thân, nghịch thiên mà đi, tu hành rất gian nan!
Nhân thân có ba trăm sáu mươi khiếu huyệt, từng cái khiếu huyệt đều có thể hấp thụ linh khí chung quanh, cung ứng võ giả đánh cắp thiên địa Chi Linh, hóa thành bản thân chi lực. Nhưng những khiếu huyệt này cũng không phải từ nhỏ có thể hấp thụ linh khí, người bình thường sinh ra cũng chỉ có một hai cái khiếu huyệt có thể vận dụng, những cái khác thì cần thông qua hậu thiên tu luyện, kích hoạt từng cái khiếu huyệt này.
Kích hoạt khiếu huyệt càng nhiều, tốc độ tu hành này tự nhiên cũng càng nhanh. Bởi vậy, phán định thiên phú tu võ của một người tốt hay xấu, chỉ cần nhìn hắn kích hoạt nhiều ít khiếu huyệt là được.
Lâm Lạc ra đời chỉ có một khiếu huyệt được kích hoạt, mà từ mười tuổi bắt đầu tu võ, bảy năm qua rõ ràng chỉ kích hoạt được hai cái khiếu huyệt! Tiến cảnh tự nhiên thong thả, tu vi chính là Hậu Thiên hai tầng, nói ra tuyệt đối sẽ làm cho người cười chết!
Trong gia tộc chút ít võ giả Hậu Thiên hai tầng tư chất bình thường đều kích hoạt mười cái khiếu huyệt trở lên, có thể thấy được tư chất của Lâm Lạc là kém cỡ nào!
- Khiếu huyệt mở rộng ra, linh khí nhét vào thân thể của ta, luyện hóa!
Ông!
Thân thể chấn động, Lâm Lạc nhắm hai mắt, nhưng ý thức lại bị một cổ lực lượng không hiểu dẫn dắt, tiến nhập trong thức hải!
Đây là một phiến thiên địa mênh mông cuồn cuộn, hư vô, hắc ám, nhưng ở giữa thức hải nhất lại chìm nổi một tử đỉnh tàn phá, đang tản phát ra tử quang doanh doanh!
Lâm Lạc mãnh liệt kinh hãi, lập tức thối lui ra khỏi trạng thái tu luyện, trên mặt tràn đầy biểu lộ khiếp sợ.
- Ta sao có thể chứng kiến bộ dạng trong thức hải? Thế giới bên trong, đây không phải chỉ có siêu cấp cường giả Hậu Thiên mười tầng trở lên giả mới có thể làm được sao?"
Không thể trách hắn sợ hãi, võ giả theo như thực lực phân chia có tất cả mười hai tầng cảnh giới, hắn hiện tại chỉ là Hậu Thiên hai tầng, cách Hậu Thiên mười tầng là xa như trời và đất!
- Chẳng lẽ là ảo giác của ta? Đúng, nhất định là ảo giác, như nói cách khác, trong thức hải của người như thế nào lại có một cái phá đỉnh chứ!
Lâm Lạc thì thào tự nói, chậm rãi trấn định lại, một lần nữa khoanh chân ngồi xuống, tiến nhập trạng thái tu luyện.