Chương 18: lần đầu xuất chúng (2)
Lực chú ý của mọi người lập tức bị chỉ trích của La Chung Lương hấp dẫn, cho dù là đánh lén, một võ giả Hậu Thiên nhị tầng có thể thực hiện được ở trước mặt võ giả Hậu Thiên tầng bốn sao?
Mặt mũi Lâm Lạc tràn đầy kiêu ngạo, hừ một tiếng nói:
- Lên lôi đài luận võ, phải làm tốt chuẩn bị chiến đấu, chẳng lẽ sau này ngươi gặp được địch nhân còn phải trông cậy vào đối phương hỏi tính danh ngươi, lẫn nhau nói tiếng 'mời' mới động thủ sao?
Mọi người lập tức á khẩu không trả lời được, chiến đấu chân chính tự nhiên không có công bình gì đáng nói, mặc dù Lâm Lạc có chút cưỡng từ đoạt lý, nhưng mà nói cũng là lời nói thật.
- Nhớ kỹ, người đả bại ngươi là Lý Kế !
Lại một đạo nhân ảnh bay lên lôi đài, nhưng còn không có đợi hắn nói xong, đã bị Lâm Lạc một cước đồng dạng đạp xuống dưới, mà một cước này so với một cước lúc trước kia thì nặng hơn nhiều, người nọ đau đến mức ôm bụng chảy mồ hôi lạnh.
- Bản thiếu gia không có hứng thú biết rõ danh tự chó với mèo!
Lâm Lạc vô cùng kiêu ngạo nói.
Hắn cũng không có hạ lôi đài, ngược lại là làm một cái thủ thế vô cùng trào phúng, sau đó dùng mục quang bễ nghễ quét xuống dưới đài.
- Quá kiêu ngạo !
Lại là một người chui lên lôi đài, nhưng kết cục đồng dạng là bị một cước đạp bay.
Liên tiếp bảy người bị đá hạ lôi đài, trên mặt của mọi người đều lộ ra vẻ thận trọng.
Tuy Lâm Lạc có đánh lén, nhưng về sau mấy người đi lên đều có chuẩn bị, nhưng vẫn bị Lâm Lạc một cước đạp bay! Hơn nữa, thực lực mười người này đều là Hậu Thiên tầng bốn, nếu Lâm Lạc là Hậu Thiên nhị tầng mà nói, đâu có thể nào liên tục đánh lén đắc thủ mười lần?
Chẳng lẽ phế vật Đại thiếu gia này cũng không phải phế vật, mà là cố ý ẩn dấu thực lực, muốn bỗng nhiên nổi tiếng? Không đúng, hắn là cháu nội của Lâm Hành Nam, lại không phải rễ cỏ gì, cần phải cố ý giấu diếm thực lực sao?
A! Chẳng lẽ là Lâm Hành Nam thành công trùng kích Tiên Thiên Cảnh? Trong truyền thuyết Tiên Thiên Cảnh cường giả thủ đoạn nghịch thiên, đem một võ giả căn cốt cực kỳ kém ngạnh sanh tạo thành Hậu Thiên ngũ tầng, lục tầng chuẩn cao thủ tuyệt không phải là việc gì khó!
Nghĩ đến đây, trong nội tâm tất cả mọi người đều lo sợ, một Tiên Thiên Cảnh cường giả ý nghĩa vô địch! Chẳng lẽ, Bạch Dương trấn sau này sẽ trở thành thiên hạ của Lâm gia?
Thấy không có người khiêu chiến, Lâm Lạc cười ha ha nói:
- Nếu không người nào dám khiêu chiến bản thiếu gia, vậy trực tiếp đem phần thưởng lấy ra cho bản thiếu gia, tuy chỉ là một khối đồng nát sắt vụn, bản thiếu gia cũng không để vào mắt, nhưng nếu là ban thưởng quán quân, bản thiếu gia miễn cưỡng thu vậy!
Mọi người vừa nghe lại tức giận đến ngứa răng, Thiên La Mục Kim còn là đồng nát sắt vụn mà nói, vậy còn có cái gì được xưng tụng là bảo vật! Tiểu tử này quá ghê tởm, cái này không phải cố ý tổn hại người sao?
- Lâm Lạc, không thể tưởng được ngươi còn giấu được rất sâu !
Lý gia Lý Song Ngư bỏ hai tay sau lưng, chậm rãi leo lên lôi đài. Trong lịch sử Bạch Dương trấn, trong tam đại gia tộc còn cho tới bây giờ không có người đột phá qua Tiên Thiên Cảnh, mà hắn cũng không tin tưởng Lâm Hành Nam có thể bước ra một bước này, mà chỉ là trước kia Lâm Lạc cố ý giấu dốt mà thôi.
- Nói nhảm thật nhiều!
Dù sao Lâm Lạc cũng là lần đầu tiên học bộ dáng ăn chơi trác táng, có chút chẳng ra cái gì cả, hắn ngoắc ngón tay.
- Đối phó ngươi, bản thiếu gia một tay là đủ rồi!
- Quá kiêu ngạo !
- Tuy Lý Song Ngư không phải đệ nhất cao thủ một đời tuổi trẻ trong Lý gia, nhưng cũng là một thiên tài, nghe nói tu vi đã là Hậu Thiên lục tầng đỉnh cao, tùy thời có thể phá vỡ bước vào Bạo Khí Cảnh!
- Ha ha, họa là từ miệng mà ra, cái này hắn muốn hỏng bét!
- Gia hỏa kiêu ngạo như vậy, đáng đời!
- Thất thiếu gia, hảo hảo giáo huấn hắn một chầu!
Tuy người dưới đài cảm thấy Lâm Lạc cuồng ngạo, mà Lý Song Ngư lại tức giận đến lồng ngực kịch liệt phập phồng, hắn lạnh lùng nhìn xem Lâm Lạc:
- Ngươi sẽ vì ngươi khẩu xuất cuồng ngôn mà trả giá thật nhiều!
Vọt!
Lý Song Ngư dưới chân đạp mạnh, thân hình tựa như tia chóp phóng ra ngoài, một đạo ngân quang hiện lên, trong tay của hắn đã nhiều hơn một chuôi trường kiếm sáng loáng, hướng về Lâm Lạc nhanh đâm mà đi.
Lâm Lạc không chút nào yếu thế, hữu quyền nhấc lên, cùng đối phương liều mạng, nắm tay đánh vào trên thân kiếm, liên tục phát ra rung động lắc lư.
Hơn mười chiêu thoáng qua một cái, song phương rõ ràng thế lực ngang nhau!
Lúc này thần sắc bọn người Thẩm Nguyệt Lam, Lâm Đông Bình đều ngưng trọng lên, ngay cả người dưới đài nguyên bản thay Lý Song Ngư cố gắng trợ uy cũng dần dần không có thanh âm.
- Hừ, cảnh giới cũng không có nghĩa là thực lực!
Lý Song Ngư lạnh lùng nói ra.
- Ngươi tuy cùng ta đồng dạng là tu vi Hậu Thiên lục tầng, nhưng lực lượng là chết, người là sống ! Lâm Lạc, cho ngươi biết một chút về Âm Vân Kiếm Pháp của Lý gia ta!
- Cái kiếm pháp chó má gì, bản thiếu gia hết thảy một quyền trấn áp!
Lâm Lạc cười ha ha, mấy chiêu đầu tất cả mọi người chỉ là thăm dò lẫn nhau, hiện tại mới là động thật ! Tuy Lý Song Ngư có tuyệt chiêu, nhưng Lâm Lạc cũng đồng dạng có Hổ Ảnh Quyền, càng không có dùng Lội Bạo Sát!
- Cuồng vọng!
Lý Song Ngư giận dữ, ông một tiếng, thân kiếm đại minh, rõ ràng phát ra tiếng vang chói tai, hình thành một đạo gợn sóng mà mắt thường có thể thấy được hướng Lâm Lạc oanh kích mà đi.
Đây là Lý gia tuyệt học Âm Vân Kiếm Pháp, kiếm âm chẳng những có thể phát ra tác dụng nhiễu loạn đối thủ, còn có lực phá hoại tương đối cường đại, Bạo Khí Cảnh cao thủ thi triển thậm chí kiếm âm cũng có thể chấn vỡ tảng đá!
Cảnh giới cao nhất của Âm Vân Kiếm Pháp có thể phát ra mười ba đạo âm ba, tuy uy lực một đạo âm ba xa xa không kịp một kiếm oai, nhưng số lượng càng nhiều đồng dạng uy lực cường đại! Nhưng muốn đạt tới cảnh giới cao như vậy phải xem ngộ tính của tu luyện giả, nó cũng sẽ bị tu vi bản thân hạn chế.
Một đạo âm ba hiển nhiên không phải tài nghệ thật sự của Lý Song Ngư, cũng không biết hắn đến tột cùng đạt đến cảnh giới nào.
Nhưng hắn ở trên tạo nghệ Âm Vân Kiếm Pháp hiển nhiên không có đạt tới cảnh giới cao nhất, nếu không Âm Vân sẽ nhìn không đến ! Âm Vân vô ảnh vô hình là để cho người khủng bố nhất, giết người đả thương địch thủ trong lúc vô hình.
Lâm Lạc triển khai Hổ Ảnh Quyền, đồng dạng chỉ sử dụng Nhất Ảnh, một quyền liền đánh nổ nát Âm Vân.
Chiến! Chiến! Chiến!
Lý Song Ngư cũng không dám còn có ý khinh thị nữa, sát chiêu của Âm Vân Kiếm Pháp dần dần lộ ra, đánh ra Âm Vân càng ngày càng nhiều.
Hai đạo, ba đạo, bốn đạo. . . bảy đạo!
Trong nội tâm Lý Song Ngư lấy làm kinh ngạc!