Chương 15: ngụy hầu nổi giận
Chuyển ngữ: Mon Mon
Biên tập: Tiểu Sên
Trong tâm trí của Trần Thuỵ bây giờ tràn ngập bóng hình của Tiểu Kiều, vừa xuống tường thành liền nhanh chóng tới phủ Thái Thú, ra lệnh lập tức trang trí hỉ đường để hắn thành hôn với Tiểu Kiều.
Với tính cách hắn, thì nữ tử mà hắn ưng ý rơi vào tay hắn cũng giống như dê vào miệng cọp, mặc hắn xâu xé, làm gì có chuyện hắn nhân nhượng? Chỉ là lần này không biết tại sao không thể ra tay tàn nhẫn với nàng được, thầm nghĩ đợi thêm một ngày nữa cũng chả sao, chờ bái đường thành thân xong, bất luận nàng có muốn hay không đều đã là người của mình, lúc đó lại lấy ra vật nam nhân hoành tráng, cho nàng nếm thử bản lĩnh của hắn, còn sợ nàng không khuất phục hay sao!
Hôm đó hắn an bài lính canh tường thành, đem những chức vụ quan trọng như hộ quân và giáo uý giao cho những người thân cận của mình, sau đó không quản chuyện khác nữa, chỉ lởn vởn trước mặt Tiểu Kiều, không ngừng sai người dâng vàng bạc châu báu tới để lấy lòng nàng. Đến hôm sau, khi mặt trời gần xuống núi thì mọi thứ đều được sắp xếp ổn thoả, phòng tân hôn cũng được trang trí hoàn mỹ, Trần Thuỵ sốt ruột đợi đến giờ lành, sai người đến phòng ép Tiểu Kiều ra để tiến hành hôn lễ. Bỗng cấp báo truyền đến, mật thám phát hiện ngoài thành 30 dặm có đội quân đang tiến tới, dường như là quân của Nguỵ Thiệu, rất nhanh sẽ tiến đến cửa thành.
Không ngờ Ngụy Thiệu hành quân lại nhanh đến thế, Trần Thụy đành tạm dừng hôn lễ, lệnh cho mật thám đi dò tin, mật thám trở về báo rằng chỉ còn cách cổng thành chưa tới 10 dặm.
Trần Thụy tức giận chửi Ngụy Thiệu đã phá hủy chuyện tốt của mình, nhanh chóng cởi bỏ hỉ phục, sai người mang áo giáp khoác lên người, tay cầm họa kích, đang hăng hái chuẩn bị dẫn quân ra ngoài đối địch thì chợt nhớ điều gì đó, chần chờ một lát, hắn xoay người chạy nhanh về phòng, mở cửa ra, nói với Tiểu Kiều: “Mỹ nhân, tên Ngụy Thiệu tự mình tới đây nộp mạng, dám phá chuyện vui của chúng ta! Nàng đợi ta, chờ lát nữa ta ra ngoài giết chết hắn, đợi ta đánh thắng quay về sẽ tiếp tục cùng nàng bái đường.”
Nói xong liền lấy dây thừng ra trói tay chân của Tiểu Kiều lại, cuối cùng bế nàng đặt lên giường, luôn miệng an ủi: “Mỹ nhân đừng trách ta thô lỗ, thực sự là ta không yên tâm với nàng. Chỉ sợ ta không ở cạnh nàng, lỡ nàng nghĩ quẩn làm chuyện dại dột, lúc đó ta hối hận cũng muộn rồi! Nàng chịu khó một chút, ta đi rất nhanh sẽ quay lại.” Nói xong thả mùng xuống, xoay người đi ra, dặn bà vú già đứng ngoài cửa canh gác. Sau đó hắn chạy tới cửa thành, điểm chọn binh tướng, leo lên ngựa, dựng cờ, phi ngựa dẫn đầu đoàn quân hùng hậu ra khỏi cửa thành, uy phong lừng lẫy, chờ Ngụy Thiệu tới.
Ngụy Thiệu hành quân tới, trên đường sớm có mật thám báo cáo tình hình cặn kẽ, biết được Trần Bàng đã bị Trần Thụy chế ngự, tướng lĩnh của Thạch Ấp đã thay đổi, Trần Thụy cũng xếp quân dàn trận ở ngoài thành, nghêu ngao tuyên bố muốn cùng mình quyết đấu một trận phân cao thấp, hắn liền nhanh chóng tới tiến về phía thành, cách mấy dặm, xa xa đã thấy thành trì phía trước, hai quân tao ngộ.
Ngụy Thiệu nhìn phía đối diện, Trần Thụy đang ngồi trên lưng ngựa, tay cầm họa kích, hai bên là bốn tên kiện tướng, phía sau cờ xí tung bay, trên thêu chữ Trần to bằng cái đấu, phấp phới trong gió, oai phong lẫm liệt. Trần Thụy thúc ngựa phóng lên, hướng về Ngụy Thiệu ngạo mạn lớn giọng khiêu khích.
Nguỵ Thiệu coi như không nghe thấy, chỉ lấy ra Song cơ quán hổ thiết cung của mình, sau khi đã ngắm chuẩn, vận sức kéo cung, hướng về phía của Trần Thuỵ bắn ra 3 tên liền.
Mũi tên bay vèo trong gió như muốn xé rách không khí, trên không trung đầu đuôi hợp nhất, tựa như linh xà thẳng tắp, lao thẳng tới Trần Thuỵ đang đứng cách xa hơn trăm bước, Trần Thuỵ không phòng bị, hoảng hốt, thấy mũi tên chớp mắt đã bay tới gần, thậm chí không kịp dùng họa kích để đỡ tên, bất chấp khó coi, vội vàng ép sát người vào lưng ngựa, như thế mới vừa đủ để né khỏi mũi tên.
Trên đỉnh đầu có một cơn gió thổi vút qua, chỉ nghe liên tiếp ba tiếng “bụp bụp bụp” phát ra sau lưng, quay đầu lại nhìn, ba mũi tên nối tiếp nhau ghim thẳng vào cán cờ. Mặc dù ngoài trăm bước nhưng lực vẫn đủ đâm xuyên qua cán cờ bằng gỗ dương to bằng cổ tay, đuôi của mũi tên vẫn còn lắc lư, vụn gỗ của cán cờ bay tứ tung, một cơn gió thổi tới, “soạt” một tiếng nhẹ, cán cờ đã gãy làm 2, kéo theo lá cờ rơi thẳng xuống đất.
Tổ phụ của Nguỵ Thiệu là Nguỵ Luân thời trẻ nhận lệnh vào Lạc Dương, giữ chức Lang tướng Vũ Lâm một thời gian. Nguỵ gia mặc dù là thế tộc, tổ tiên nhiều lần đảm nhiệm chức thái thú, nhưng vì ông dung mạo tuấn tú nên ban đầu không ai tin vào năng lực của ông. Vào một ngày Hán đế mở yến tiệc, trong bữa tiệc lấy bắn tên làm thú vui, tương truyền rằng những xạ thủ ngày xưa có thể bắn một mũi tên xuyên năm bộ giáp, hy vọng có thể tận mắt chứng kiến. Rất nhiều xạ thủ trong bữa tiệc đều tranh nhau bắn thử, nhưng lại không ai có thể bắn xuyên qua năm bộ giáp.
Trong lúc nhà vua thất vọng thì Nguỵ Luân bước ra, muốn thử bắn với bảy bộ giáp. Hán đế kinh ngạc, nhưng vẫn cho người xếp bảy tầng giáp sắt lại thành hàng. Kết quả Nguỵ Luân bắn một phát xuyên qua cả. Nhà vua vô cùng bất ngờ, người trong tiệc cũng chấn động. Từ đó danh tiếng của Ngụy Luân vang dội, Hán đế phong cho ông hiệu là Cường Nỗ tướng quân, lệnh cho ông đem quân đánh với tộc Hung Nô. Bấy giờ Từ phu nhân, tổ mẫu của Nguỵ Thiệu cũng là công chúa (con gái của chư hầu vương) vì thế mà ái mộ Nguỵ Luân, sau đó gả cho ông, rồi sinh ra phụ thân của Nguy Luân là Nguỵ Kinh. Nguỵ Kinh cũng nổi danh thiện xạ.
Thật không ngờ, mấy chục năm sau, Nguỵ Thiệu cũng không phụ danh Cường Nỗ của tổ phụ, có thể bắn ra một mũi tên tuyệt đỉnh như thế!
Quân lính hai bên im lặng một lúc, bỗng nhiên, bên phía Nguỵ Thiệu phát ra những tiếng hô hào vang dội, binh sĩ cùng nhau dùng khiên dậm đất, tiếng hô như sấm dậy chấn động đất trời. Trần Thuỵ đứng ở tuyến đầu, tướng sĩ hai mặt nhìn nhau, yên lặng như tờ. Hai bên còn chưa khai chiến, khí thế đã thua cả đoạn dài.
Trần Thuỵ sau lưng toát mồ hôi lạnh, mắt thấy cờ bị gãy, khí thế cũng thua, hắn thẹn quá hóa giận, ngồi thẳng lên giục ngựa xung trận, lớn tiếng khiêu chiến với Nguỵ Thiệu.
Nguỵ Thiệu chậm rãi thu cung, mặt lạnh như băng, không để ý đến hắn. Lúc này Nguỵ Lương đã thúc ngựa ra khỏi hàng, đi về phía Trần Thuỵ nói: “Tên tiểu tử Trần Thuỵ kia, thắng được ta rồi tính sau!”
Phó tướng Trương Cống đứng bên Trần Thuỵ phi ngựa lên nghênh chiến, nhưng nào phải đối thủ của Nguỵ Lương, mới so vài chiêu đã bị chém rơi xuống ngựa. Lại một tên phó tướng khác tên Lưu Hướng ra trận, vẫn đánh không lại, trọng thương phóng ngựa quay về.
Những vị phó tướng Trần Thuỵ dẫn theo đều là người của Trần Bàng, chỉ trong hai ngày, quyền lực của Trần Bàng bị cướp mất, Trần Thuỵ lại tự cao tự đại không nghe bất kì lời khuyên nào, hở một tí là dùng quân pháp uy hiếp, các vị tướng quân tâm tư sớm đã không phục. Giờ khắc này ra trận, đầu tiên là mũi tên của Nguỵ Thiệu làm toàn quân kinh sợ, cờ rơi xuống đất lại mất thêm sĩ khí, giờ Trương Cống và Lưu Hướng một người chết một người trọng thương, những người còn lại nào còn tâm tư ứng chiến, tất cả đều do dự, không còn ai dám tiến lên nữa.
Nếu bàn về đấu tay đôi thì Nguỵ Lương rất ít khi bại trận, lần này bị chơi khăm một vố, nữ quân bị cướp đi trên tay mình là sự sỉ nhục vô cùng lớn, hận không thể lập tức xông vào thành để đoạt lại nữ quân. Nhìn thấy đối phương không còn ai ra ứng chiến, hắn gầm lên 1 tiếng, đơn phương độc mã xông về phía Trần Thuỵ. Mọi người đều khiếp đảm trước khí thế ấy, nhốn nháo lùi về sau, Trần Thuỵ không còn cách khác đành phải tự mình xông lên, hai người đối mặt nhau trên ngựa, Nguỵ Lương vung đại đao chém xuống, sức mạnh ngàn cân, cánh tay Trần Thuỵ nặng trĩu, khó khăn lắm mới né được, kinh hãi trước sức mạnh to lớn của Nguỵ Lương, lúc này hắn mới hối hận bản thân đã khinh địch, biết có tiếp tục đánh cũng không thắng được.
Cũng may hắn nhanh trí, lại ứng phó một lát, làm động tác giả sau đó liền thúc ngựa quay đầu chạy vào thành, ra lệnh rút vào trong thành để thủ. Mọi người thấy hắn chạy vào thành đều loạn cả lên, binh sĩ cũng không lo trận pháp, tranh nhau rút vào thành, Nguỵ Thiệu hạ lệnh nổi trống truy kích, một hơi đuổi tới cửa thành, Trần Thuỵ ra lệnh hỏa tốc đóng cửa thành lại, lúc này vẫn còn nhiều binh sĩ chưa kịp vào thành, chớp mắt đã bị Nguỵ quân đuổi theo giết sạch.
Nguỵ Thiệu đứng dưới cửa thành, ra lệnh công phá. Trần Thuỵ trấn tĩnh lại, đích thân lên tường thành chỉ huy phòng thủ, lúc sau tiếng trống vang rộng khắp trời, tiếng hét chấn động mặt đất, ngoài tường thành đá rơi như mưa, cầu lửa bay tán loạn, long trời lở đất.
Tường thành Thạch Ấp cao chót, tướng sĩ thủ thành lại là thuộc hạ cũ của Trần Bàng, hằng ngày được huấn luyện bài bản, sau khi theo Trần Thuỵ rút vào thành, tự biết rằng không còn đường lui, nên ai nấy đều dốc hết sức để phòng thủ, thế tiến công của Nguỵ Thiệu tuy mạnh, nhưng cũng không thể công phá được trong một sớm một chiều.
Lúc hai bên giao chiến đã là hoàng hôn, trận chiến cứ kéo dài đến tối, đôi bên đều có thương vong. Chỉ là thế công của Nguỵ Thiệu không những không giảm đi mà ngược lại càng hung mãnh, binh sĩ thấy Nguỵ Thiệu dẫn đầu leo lên thang mây, ai nấy đều chiến đấu quên mình, xem cái chết tựa lông hồng, thế tiến công như thủy triều không dứt. Binh sĩ thủ thành Thạch Ấp nào đã gặp qua thế tiến công ác liệt như vậy? Dần dần không trụ nổi. Trần Thuỵ thấy tình hình không ổn, lại không chịu nhận thua, chém tại chỗ hai tên lính lùi bước, ép các binh sĩ khác tử thủ, lúc này phía sau đột nhiên có tiếng thét lên, quay đầu lại nhìn không ngờ là Trần Bàng.
Thì ra thân tín của Trần Bàng nhân cơ hội này đã giải thoát cho ông ta, mời ông ta lên thành chỉ huy để cổ vũ sĩ khí. Trần Bàng mặc dù cực ghét tên cháu trai đã đối xử với mình như vậy, nhưng thành sắp bị mất, đây không phải là lúc để đo với Trần Thuỵ, nhanh chóng mặc bộ áo giáp chạy tới, đoạt lại cờ tướng quân, lệnh cho thuộc hạ trói Trần Thuỵ lại, đồng thời chém hết những thân tín của hắn, còn mình lên thành chỉ huy.
Binh lính Thạch Ấp vốn đã không còn quyết tâm phòng thủ, bỗng nhiên thấy Trần Bàng xuất hiện, được cổ vũ, sĩ khí lại nổi lên, chặn được một đợt công phá của Nguỵ Thiệu.
Nhưng thế tiến công của Nguỵ Thiệu quá ác liệt, Trần Bàng cũng dần trụ không được, trong lòng biết rằng nếu tiếp tục thế này chắc chắn thành sẽ bị phá, đang lo lắng, đột nhiên nghĩ tới Tiểu Kiều, ông lập tức sai người đưa nàng tới tường thành, muốn uy hiếp Nguỵ Thiệu rút quân.
Không ngờ Trần Thụy canh lúc mọi người không để ý tự mình đã cởi trói, đang định lén đưa Tiểu Kiều trốn đi, chợt nghe Trần Bàng hạ lệnh muốn bắt Tiểu Kiều lên tường thành, hắn liền chửi ầm lên, chửi Trần Bàng là lão thất phu, cướp đao chém chết tên lính áp giải mình, quay đầu chạy trốn xuống dưới thành.
Trần Bàng giận dữ, đang ra lệnh thuộc hạ đuổi theo hắn thì bỗng thấy trong thành lửa cháy ngút trời, ông càng giận hơn nữa, đến khi bình tĩnh nhìn lại mới thấy ánh lửa đến từ phủ Thái Thú.
Bên cạnh phủ Thái Thú là kho lương thực. Trần Bàng làm ăn nhiều năm, tất cả đều để trong đó, lượng lương thực dữ trữ có thể giúp cả thành phòng thủ trên một năm. Thường ngày khói lửa quản lí vô cùng nghiêm ngặt, không biết tại sao, khi ngàn cân treo sợi tóc như lúc này lại xảy ra hoả hoạn. Lửa mượn thế gió cháy càng lớn thêm, gần như đỏ cả nửa bầu trời đêm, trong thành la hét ầm ĩ, loạn cả lên.
Trần Bàng kinh hãi, muốn đi cứu kho lương thực, nhưng thế công phá dưới thành lại quá ác liệt, chỉ đành cắn răng cố thủ, binh sĩ ở cửa thành bị đám cháy làm cho phân tâm, lại thêm sợ hãi trước thế công phá hung mãnh của Nguỵ Thiệu, mặc dù lúc này có Trần Bàng trấn thủ cũng thể lo được 2 bên, cửa thành đột nhiên phát ra tiếng “Ầm” lớn, cánh cửa bị khúc gỗ to phá tan, trong tiếng la hét, người ngoài thành ồ ạt xông vào, hai bên tiến vào cuộc chiến đẫm máu.
Chưa nói đến sự ác liệt của cuộc chiến này, bên kia tên Trần Thuỵ nhân lúc loạn đã tẩu thoát, trong lúc chật vật như thế, lòng vẫn hắn vẫn không bỏ được mỹ nhân, phóng thẳng vào phủ Thái Thú, thấy chỗ xảy ra hoả hoạn là nơi nàng bị giam, do dự một lát, cuối cùng vẫn cắn răng xông vào. Nhưng bên trong lửa cháy dữ dội, cả căn nhà đều nằm trong biển lửa, xà nhà không ngừng đổ xuống, đứng bên ngoài, khói lửa xông xa khiến hắn phải lui lại vài bước.
Trần Thuỵ nghĩ mỹ nhân nhất định đã chết trong biển lửa, vừa đau lòng vừa hối hận, thét lên 1 tiếng: “giết ta đi!” Máu dồn lên não, quay đầu định đi liều mình với Nguỵ Thiệu, nhưng mới ra khỏi phủ Thái Thú vài bước đã nghe thấy phía trước truyền đến những tiếng thét chói tai, theo ánh lửa, hắn nhận ra quân đội Nguỵ Thiệu đã đánh vào thành, đang đánh về hướng của mình. Hắn lại kinh hãi một phen, cuống quýt quay đầu chạy vào phủ Thái Thú, một mạch chạy tới hậu viện, cuối cùng trèo qua tường nhà xí để thoát thân.
Trận ác chiến cuối cùng cũng kết thúc, lúc này đã về khuya. Trần Bàng bị thương, bị bắt sống, binh sĩ Thạch Ấp thương vong hơn nửa, còn lại đều đầu hàng. Tướng sĩ dưới trướng Nguỵ Thiệu mặc dù mệt mỏi vô cùng, cũng bị thương nặng không ít, nhưng công phá được Thạch Ấp khiến lòng quân hưng phấn, khắp nơi vang lên tiếng reo hò.
Phó tướng Lý Sùng thống kê thương vong và sắp xếp công việc, Công Tôn Dương sắp xếp người dập lửa, Nguỵ Thiệu vội đi về phía phủ Thái Thú, đi được nửa đường thì gặp Công Tôn Dương và một giáo quan vội vã chạy tới, tên giáo quan kia vừa gặp Nguỵ Thiệu liền chạy đến trước mặt hắn, quỳ một chân báo cáo, nói rằng đã phái người đuổi theo Trần Thuỵ, nhưng vẫn chưa tìm được Nữ quân.
Căn cứ theo lời khai của người hầu phủ Thái Thú, Nữ quân lúc ấy bị giam trong hỉ phòng, mà nơi cháy đầu tiên cũng là hỉ phòng. Lúc đó, bà vú già nhận lệnh của Trần Thuỵ canh chừng Nữ quân thấy trong phòng có ánh lửa sáng lên, mở cửa nhìn vào nhưng bị khói lửa khiến cho cay mắt, liền mau chóng gọi người đến dập lửa, thế nhưng lửa cháy quá lớn, nhanh chóng lan ra cả tòa nhà.
Tên giáo quan này đã cho người tìm kiếm xung quanh nhưng không tìm thấy tung tích Nữ quân, bèn đoán rằng rất có thể nàng đã chết trong biển lửa.
Giáo quan báo cáo xong nhìn Nguỵ Thiệu, vẻ mặt có phần bất an.
Nguỵ Thiệu đứng yên tại chỗ, hơi ngửa đầu, nhìn về đám cháy ngút trời cách đó không xa.
Trên mặt hắn, trên người hắn đều nhuốm đầy vệt máu, áo giáp trên người phản chiếu với ánh lửa đối diện, khuôn mặt cũng mang theo vẻ chết chóc.
Hắn nhìn đăm chiêu, không biết đang nghĩ gì.
Lát sau, hắn nói từng chữ rõ ràng, nhưng ngữ khí lại vô cùng bình thản, dường như không mang bất kì trăn trở nào: “Truyền lệnh ta xuống, giết Trần Bàng, nam nhân trong nhà giết chết, nữ nhân thì bắt làm doanh kỹ, chôn sống lính tốt, không chừa một ai”.
Công Tôn Dương kinh hãi, liếc hắn một cái. Thấy trong mắt hắn nhuốm màu đỏ rực, ánh mắt chứa đầy sát khí, lập tức bước lên khuyên ngăn, còn chưa mở miệng, Nguỵ Thiệu đã nói: “Tiên sinh không cần nhiều lời, ý ta đã quyết.” Giọng nói lạnh như băng.
Công Tôn Dương đang do dự, bỗng sau lưng lại có một giáo quan chạy đến, sắc mặt hắn vui mừng, từ xa đã hét lớn: “Quân hầu! Đã tìm thấy Nữ quân! Đã tìm thấy Nữ quân! Nữ quân ẩn thân trong chuồng ngựa!”
Công Tôn Dương vui mừng, lập tức chạy lên hỏi cho ra lẽ, giáo quan báo rằng, Nữ quân bình an vô sự, chỉ là hai cổ tay bị bỏng nặng, đã được đưa đến nơi an toàn.
Công Tôn Dương lại thuật lại một lần, nhìn vẻ mặt Nguỵ Thiệu, khuyên nhủ: “Chúa công! Không thể giết Trần Bàng, giữ lại còn có thể dùng, những binh sĩ Thạch Ấp còn lại cũng đã đầu hàng chúa công, chôn sống là điều không hay, mong chúa công suy nghĩ lại.”
Công Tôn Dương nói xong, thấy Ngụy Thiệu dù chưa gật đầu nhưng cũng không lên tiếng, thầm thở phào nhẹ nhõm, nghĩ một chút, lại khuyên: “Nữ quân bình an là tốt, chỉ là lần phong ba này đã phải chịu nhiều sợ hãi. Chúa công sao không đi thăm Nữ quân? Việc còn lại trong thành cứ giao cho thuộc hạ.”
“Phiền tiên sinh phái quân y đến trị thương cho nàng, sai thêm người canh gác cho tốt, không được xảy ra sai sót gì. Ta còn có việc, đi trước đây.”
Nguỵ Thiệu nói xong liền xoay lưng bước đi.
Công Tôn Dương nhìn theo bóng lưng Ngụy Thiệu, khẽ lắc đầu, quay lại dặn dò thuộc hạ.