img...

Chương 33: trừng trị

Chương 33

Chuyển ngữ: Ying

Biên tập: Tiểu Sên

Buổi sáng Ngụy hầu ra khỏi phòng trễ hơn mọi ngày. Trước khi đi còn dặn dò Xuân Nương, nói không cần gọi nữ quân dậy.

Lúc hắn nói nhìn vẻ mặt so với ngày thường lạnh nhạt hơn hẳn. Khi ấy Xuân Nương ngẩng đầu nhìn một cái, cảm thấy hình như hốc mắt của Ngụy hầu hơi lõm xuống, giống như đêm qua ngủ không được ngon giấc. Nhưng tinh thần lại không thấy chút mệt mỏi nào, mà ánh mắt lại càng rạng rỡ hơn.

Trừ hôm trước Ngụy hầu đi ra ngoài sớm thì hầu như Tiểu Kiều luôn thức dậy cùng hắn, tiễn hắn đến ngoài cửa Tây phòng. Hôm nay đã không còn sớm nữa, vậy mà Xuân Nương không thấy Tiểu Kiều dậy, trong lòng lo lắng không yên, sợ nàng lại sơ suất chọc giận Ngụy hầu. Giờ nghe Ngụy hầu trước khi đi còn dặn dò như vậy, bà mới cảm thấy yên tâm. Chờ hắn đi rồi, bà vào phòng ngủ vén màn lên, thấy Tiểu Kiều quay mặt vào trong say ngủ, tóc tai rối bời, xiêm y thì tuột đến tận bả vai, để lộ cả một màng lưng trắng như tuyết. Trên mặt đất trước giường ném rất nhiều khăn đã dùng qua. Trong màn hơi nóng, mơ hồ có thể ngửi được mùi giường chiếu.

Xuân Nương là người từng trải, cho nên bà rất rõ chuyện gì đã xảy ra. Đêm qua chính là chuyện phòng the quá mức. Bà suy nghĩ cũng không hiểu được, không biết Ngụy hầu đang trong thời kì sung sức tuổi trẻ hay vì nguyên nhân nào khác, không chỉ làm hại bản thân tới mức hốc mắt lõm xuống, mà nữ quân cũng thành như vậy. Bà không đành lòng đánh thức Tiểu Kiều, lặng lẽ dọn đồ trên mặt đất rồi lui ra ngoài, sau đó đứng canh ngoài cửa, đợi cho đến lúc Tiểu Kiều ngủ đủ, bà mới đi vào hầu hạ nàng thức dậy.

Bình thường Tiểu Kiều cũng không có thói quen mới thức dậy là đi tắm. Có điều đêm qua mặc dù không phải chịu đau, nhưng việc kia cũng không nhẹ nhàng gì, cả người đều ra một thân mồ hôi, bây giờ tỉnh lại thấy toàn thân đều dinh dính không thoải mái, cho nên nàng kêu người hầu chuẩn bị nước tắm rửa. Lúc thoát xiêm y sợ Xuân Nương nhìn thấy những vết đỏ bị nhéo trước ngực, nên lúc tắm rửa nàng không chịu cho bà ở bên cạnh như mọi hôm, tự nàng cởi xiêm y rồi bước vào thùng nước tắm.

Có điều hai cái cánh tay thật sự đau nhức, mỗi lần nàng giơ tay lên đều có chút khó khăn. Đang cúi đầu lau người thì rèm bị vén lên, thấy Xuân Nương đang đi vào, nàng vội vàng rụt người xuống nước.

“Lão phu nhân bên kia cho người tới nói, muốn mời nữ quân đi qua.”

Tiểu Kiều liền đoán có lẽ liên quan đến chuyện tối qua.

“Ta biết rồi, Xuân Nương, bà cứ đi ra ngoài trước đi. Ta sẽ ra ngay…”

Nhưng Xuân Nương đã đi tới, đỡ lấy hai vai của Tiểu Kiều đem nàng từ trong nước xách lên giống như vớt con gà con, rồi nói: “Nghe giọng người tới đưa tin thì hình như có chuyện quan trọng, để tỳ hầu hạ người mặc xiêm y, cũng nhanh hơn một chút….”

Tiểu Kiều bị nhấc lên bất ngờ vội vàng cầm lấy khăn tắm che trước ngực, nhưng vẫn không thoát khỏi ánh mắt của Xuân Nương. Bà khẽ giật mình, gạt hai tay của Tiểu Kiều ra rồi nhìn kỹ, sau đó bà cau mày lại, oán trách: “Nam quân lần này ra tay … Cũng không biết nặng nhẹ…” Giọng nói mang theo chút đau lòng cùng bất mãn.

Tiểu Kiều đâu dám nhắc tới chuyện đêm qua, ngậm chặt miệng không nói lời nào.

“Nữ quân chờ một chút.” Xuân Nương chạy ra ngoài, lúc trở lại cầm một hộp thuốc mỡ, bà lấy một ít thuốc bôi cho Tiểu Kiều, nhẹ nhàng bôi lên những chỗ bị véo đến đỏ, thuốc vừa thoa lên Tiểu Kiều liền thấy mát hơn hẳn. Cuối cùng lau khô thân thể mặc xiêm y vào, rồi Tiểu Kiều vội vàng rửa mặt chải đầu, lập tức đi sang Bắc phòng. Vừa bước vào đã cảm giác bầu không khí khác lạ.

Từ phu nhân ngồi ở trên sạp nhỏ, Chung bà bà đứng một bên, bên cạnh còn có Vương bà bà đang đứng thẳng, bà ấy chính là người đưa băng tối hôm qua, trên mặt đất có bà vú già bên Đông phòng đang quỳ ở đó, hình như là hạ nhân ở bên ngoài phòng Chu phu nhân, lúc trước khi Tiểu Kiều đi tới Đông phòng đã gặp bà vú này mấy lần.

Không khí có vẻ nghiêm nghị. Tiểu Kiều không dám lơ là, quỳ ở trước mặt Từ phu nhân đang ngồi ở trên giường, cúi đầu hành lễ vấn an, rồi xin lỗi bà vì mình đã đến muộn.

Từ phu nhân khẽ mỉm cười, nói: “Không sao. Tổ mẫu gọi cháu tới là muốn hỏi mấy câu.”

Chung bà bà sai Vương bà bà cùng với bà vú già bên Đông phòng đi ra ngoài, sau đó cũng lui ra, trước khi đi còn nhẹ nhàng khép cửa lại.

Trong phòng chỉ còn lại Từ phu nhân cùng Tiểu Kiều. Từ phu nhân gọi Tiểu Kiều tới gần, để cho nàng ngồi bên cạnh mình, xong rồi nói: “Buổi sáng lúc ta thức dậy, Trọng Lân đã tới vấn an ta, thấy như vậy ta rất vui. Nó còn nói mấy câu rồi mới rời đi. Ai ngờ một lúc sau ta nghe nói, đêm qua bên Đông phòng hình như có chuyện xảy ra. Lúc đầu nghe nói

tối qua bà mẫu cháu gọi Trọng Lân qua bên Đông phòng ăn cơm, chẳng biết sao lại xảy ra tranh chấp, đến cả cửa phòng cũng bị nó đạp gãy, còn Khương bà bà nghe đâu bị đánh đến ngất, hình như còn có liên quan tới cả Trịnh Sở Ngọc. Ta còn nghe nói đêm qua trong phòng cháu gọi người mang rất nhiều băng tới. Thời tiết như vầy, cháu muốn nhiều băng để làm gì?”

Từ phu nhân dừng lại một chút rồi nói tiếp: “Đêm qua rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, cháu hãy kể lại cho ta nghe.”

Tiểu Kiều chần chờ.

Quả nhiên, nhanh như vậy Từ phu nhân đã biết chuyện tối qua. Nhưng nàng không biết bà biết chuyện Chu thị cho Ngụy Thiệu uống xuân dược hay không.

Nàng lập tức nhớ tối qua đã nhắc đến Từ phu nhân hai lần trước mặt Ngụy Thiệu, muốn đi qua xin bà ấy giúp đỡ, nhưng đều bị hắn cự tuyệt.

Dĩ nhiên những việc xấu xa như thế này, làm tôn tử dĩ nhiên không muốn cho tổ mẫu biết. Nhưng Tiểu Kiều luôn cảm thấy, đêm qua từ vẻ mặt cho tới giọng điệu của hắn, cho tới chuyện sáng nay hắn ở ngay trước mặt tổ mẫu không hề có biểu hiện khác thường, xem ra hình như Ngụy Thiệu không muốn để cho tổ mẫu biết Chu thị đã làm ra những chuyện như vậy đối với hắn.

Hắn vẫn muốn giữ thể diện cho Chu phu nhân.

Hắn không muốn nói, nhưng Từ phu nhân lại gọi mình qua hỏi.

Nếu nói, bị hắn biết được chuyện này từ miệng mình lộ ra, chính là đắc tội với hắn.

Nhưng nếu không nói……Với uy quyền của Từ phu nhân thì sớm muộn gì bà cũng biết. Đến lúc đó nàng cũng chịu tội.

Tiểu Kiều ngước mắt lên thì bắt gặp Từ phu nhân cũng đang nhìn mình, nàng suy nghĩ một lát rồi trả lời: “Thưa tổ mẫu, tối qua bên Đông phòng xảy ra chuyện gì cháu quả thực không biết, lúc phu quân trở về cũng không nói với cháu nửa câu. Về chuyện lấy băng, thì khi phu quân trở về phòng liền đi thẳng vào trong phòng tắm, sau đó bảo cháu kêu người mang băng tới. Cháu còn đang lưỡng lự không biết chuyện gì thì phu quân đã giục cháu nhanh lên, có vẻ gấp lắm.  Cháu thấy thế cũng không dám chần chừ thêm, gọi người mang băng tới mới biết được…phu quân muốn bỏ băng vào bên trong bồn tắm để ngâm mình…”

Từ phu nhân hơi nhíu mày.

Tiểu Kiều cúi đầu.

“Sao không nói tiếp? Sau đó thì sao?”

Tiểu Kiều nhỏ giọng nói: “Sau đó cháu lo lắng phu quân bị đông lạnh nên vào xem tình hình thế nào, thì thấy cả người phu quân ngâm trong nước băng, còn nói khát nước, cháu lập tức đi ra ngoài bưng nước vào cho phu quân. Về sau nữa thì….”

Nàng cúi đầu, vẻ mặt xấu hổ lúng túng, không nói gì nữa.

Từ phu nhân nhìn Tiểu Kiều, chân mày nhíu chặt hơn.

Tiểu Kiều chỉ nói đơn giản mấy câu như vậy, Từ phu nhân làm sao có thể không đoán ra được, đêm qua cháu tôn tử cùng cháu dâu chẳng những điên loan đảo phượng, hơn nữa còn rất là dị thường.

Từ những điều cháu dâu mới kể lại cho bà nghe, rõ ràng là phản ứng sau khi cháu trai trúng xuân dược.

Từ phu nhân lập tức giận dữ.

Nam nhân Ngụy gia không thịnh, trượng phu cùng nhi tử đều nhất mạch đơn truyền, hôm nay dưới gối bà cũng chỉ có một mình tôn tử là Ngụy Thiệu. Không chỉ coi như tâm can máu thịt, cho dù bảo Từ phu nhân dùng tuổi thọ của mình, thậm chí cả toàn bộ gia nghiệp Ngụy gia để đổi lấy một đời bình an cho Ngụy Thiệu, bà cũng cam lòng.

Trăm ngàn lần không nghĩ tới, lại có người ra tay ác độc như vậy, dám bỏ thuốc lên tâm can của bà.

Bà lập tức hỏi: “Sau đó thân thể Trọng Lân có tổn thương gì không? Cháu cứ nói thật cho tổ mẫu biết, không cần phải cố kỵ, cũng không cần ngượng!”

Ở trước mặt Từ phu nhân kể lại chuyện hôm qua, Tiểu Kiều cảm thấy vô cùng xấu hổ. Cho nên vừa rồi cũng chỉ ậm ờ úp mở vậy thôi, nhưng bây giờ nghe giọng tổ mẫu vừa lo lắng xen cả tức giận, đành thôi xấu hổ, nói: “Hẳn không có gì đáng ngại. Ban đầu phu quân rất khó chịu, về sau… ngủ thiếp đi.”

Từ phu nhân trầm ngâm chốc lát, từ từ thở dài một hơi, rồi nhìn Tiểu Kiều. Thấy nàng rủ mắt xuống, hai gò má đỏ ửng. Nhớ khi sáng lúc tôn nhi đến vấn an bà có nhắc tới nàng một câu, nói nàng còn ngủ nên không đánh thức nàng dậy đi cùng. Đêm qua chắc là bị tôn nhi mình dày vò đến mệt, trong lòng thương tiếc, vỗ nhè nhẹ lên tay nàng rồi ôn nhu nói: “Tổ mẫu đã biết. Không có chuyện gì nữa, cháu trở về nghỉ ngơi đi.”

Tiểu Kiều cúi đầu tạ ơn Từ phu nhân, sau đó lui ra ngoài. Chờ nàng đi, Từ phu nhân gọi Chung bà bà vào, nói cho bà ta nghe suy đoán của mình.

Chung bà bà kinh hãi, thấy Từ phu nhân trầm mặt, bà chần chờ một chút, rồi nói: “Lão phu nhân xin bớt giận. Tỳ cho người gọi phu nhân qua đây, để lão phu nhân hỏi cho rõ ràng mọi chuyện…”

“Không cần, ta lâu rồi không qua bên đó. Lúc này không cần nó tới, để ta tự mình đi qua!”

Từ phu nhân đứng dậy, lạnh lùng nói.

Chung bà bà đỡ Từ phu nhân bước xuống, hầu hạ bà thay xiêm y, rồi dìu bà đi tới Đông phòng.

….

Đêm qua Chu phu nhân không chợp mắt, sáng sớm hai mắt sưng vù lên. Trời vừa sáng thì Ngụy Thiệu tới, bà nhớ tới dáng vẻ giận dữ của nhi tử tối qua, trong lòng càng thấp thỏm không yên, miễn cưỡng ổn lại tinh thần mỉm cười với nhi tử. Thấy hắn không ngồi, cũng không có nói chuyện, cứ đứng ở trước mặt nhìn chằm chằm bà, thấy vậy bà run giọng nói: “Trọng Lân con, chuyện tối qua là ta không phải. Đều do người làm mẫu thân như ta nhất thời hồ đồ, lại đối với con làm ra chuyện như vậy. Đêm qua sau khi con đi, ta còn tưởng từ nay về sau con không còn chấp nhận người mẫu thân này nữa! Trong lòng ta…”

Đôi mắt bà đỏ lên, nước mắt chảy xuống. Bà nghẹn ngào nói: “Chỗ tổ mẫu của con chắc đã biết chuyện… Bình thường bà ấy đã xem thường ta, từ nay về sau càng ghét hơn. Ta cũng đành chịu, có trách thì trách ta quá hồ đồ, hôm nay ta sẽ sang bà mẫu để thỉnh tội, bà ấy muốn trách phạt như thế nào, ta đều chấp nhận hết….”

Đôi mày của Ngụy thiệu nhíu chặt, một lát sai dường như mới đè nén cảm xúc xuống, chậm rãi nói: ” Chuyện đêm qua con vẫn chưa nói cho tổ mẫu biết, cũng không có ý định để cho tổ mẫu biết chuyện này, đỡ làm tổ mẫu khó chịu.

Chu phu nhân vừa nghe thấy thế, cả người thở phào nhẹ nhõm.

“Nhưng bây giờ mẫu thân phải nghe theo con hai chuyện.” Ngụy Thiệu lạnh lùng nói.

Chu phu nhân vội vàng gật đầu. “Con cứ nói!”

“Chuyện thứ nhất, đưa Trịnh Sở Ngọc ra khỏi nhà, từ nay về sau không cho phép nàng ta bước vào cửa Ngụy gia. Chuyện thứ hai, mẫu thân từ nay về sau cũng không được qua lại với bà mo nữa….”

Trong mắt hắn xẹt qua một tia âm trầm.

“Nếu con biết được mẫu thân còn thông đồng với bà mo bỏ thuốc, con sẽ lập tức cho người tới san bằng cái miếu của bà ta!”

Chu phu nhân sợ hết hồn.

Chuyện đêm qua không thành, bà còn oán giận bà mo không đưa thuốc tốt. Chẳng qua không nghĩ tới, sao nhi tử lại biết mình xin thuốc từ chỗ bà mo. Thấy nhi tử nói vậy, dù sao đây cũng là chuyện không có vẻ vang gì, mặt đỏ lên, bà nói: “Không qua lại với bà mo nữa, ta nhớ rồi, ta cũng hối hận lắm, con yên tâm đi. Nhưng điều thứ nhất…”

Bà chần chờ một chút, liếc nhìn Ngụy Thiệu. Thấy nhi tử u ám nhìn mình, tự nhiên bà rùng mình một cái, trong lòng biết rõ lần này không thể giữ cháu gái bên ngoại được rồi.

“Ta biết rồi. Nhưng mà Sở Ngọc không nơi nương tựa, giờ đưa nó ra ngoài thì nó biết đi đâu được? Con cho ta mấy ngày để sắp xếp. Ta biết con không thích Sở Ngọc, qua chuyện này ta cụng biết lỗi rồi, từ nay về sau không ép con lấy nó nữa. Mấy năm nay Sở Ngọc luôn bầu bạn với ta, giờ ta muốn đưa nó đi, tốt xấu gì cũng phải cho nó chút thể diện, để ta chuẩn bị cho Sở Ngọc vài thứ, cũng coi như là bù đắp cho nó, dù sao nhiều năm như vậy Sở Ngọc vẫn luôn thay thế con ở bên ta tận hiếu….Chuyện này coi như mẫu thân cầu xin con.”

Chu phu nhân nói đến đây, nước mắt lại chảy xuống.

Ngụy Thiệu lại nhíu mày, một lát sau nói: “Ba ngày. Ba ngày sau nếu nàng ta vẫn ở đây, mẫu thân đừng trách con bất hiếu.”

Chu phu nhân không còn cách nào khác đành phải gật đầu, nức nở nói: “Trọng Lân, chuyện này ta sai rồi, mẫu thân có lỗi với con…” Nước mắt ngắn dài.

Ngụy Thiệu nhìn Chu phu nhân, như muốn nói tiếp cái gì, cuối cùng vẫn thôi, sau cùng chỉ nói: “Chỉ cần mẫu thân nhỡ kĩ lần bài học lần này, sau này đừng làm những chuyện hồ đồ nữa, như vậy nhi tử có phúc lắm rồi.”

….

Sau khi Ngụy Thiệu đi, Chu phu nhân một mình ngẩn người hồi lâu, đến trưa gọi người vào hỏi thì biết biết Trịnh Sở Ngọc vẫn đang ở trong phòng, từ sáng đến giờ cũng chưa cơm nước gì. Nghe thấy vậy bà đích thân đi qua, nói lại chuyện buổi sáng.

Trịnh Sở Ngọc đã khóc đến nỗi hai mắt sưng đỏ, nói: “Di mẫu, con chỉ hối hận mình không nên hồ đồ, cam chịu thấp hèn mà làm ra chuyện như vậy. Cho dù biểu ca không nói thì con cũng không thể tiếp tục ở trong nhà này nữa. Con thấy biểu ca giận di mẫu lắm, đây càng không phải là ý muốn của con. Con đã nghĩ xong rồi, con sẽ đi.”

Chu phu nhân thấy nàng suy nghĩ cho bà như vậy, càng không đành lòng, bà dùng mọi cách an ủi, nói: “Con yên tâm, chuyện này bên Bắc phòng vẫn chưa biết, Trọng Lân cũng đáp ứng ta không nói chuyện này ra. Bây giờ ta đưa con ra ngoài chỉ là tạm thời thôi, con chờ thêm một thời gian nữa, di mẫu xem tình hình lắng xuống lại đón con về.”

Trịnh Sở Ngọc lau nước mắt: “Di mẫu, con đi rồi di mẫu ngàn vạn lần đứng đối nghịch với biểu ca. Biểu ca là người con có hiếu, trong lòng biểu ca cũng rất quan tâm tới di mẫu. Di mẫu nên đối xử như trước, dùng lí lẽ chân tình làm cảm động thì biểu ca nhất định sẽ mềm lòng. Chỉ cần biểu ca che chở cho di mẫu, lão phu nhân bên kia cũng nể mặt biểu ca mặt thôi, như vậy thời gian tới di mẫu mới không còn gặp nhiều khó khăn…”

“Sở Ngọc, chỉ có con lo lắng cho di mẫu… Nếu như nữ nhi Kiều gia có một nữa tri kỉ như con, ta cũng không mất mặt với nhi tử như vậy.

“Di mẫu —— ”

“Hai dì cháu các người đúng là tình cảm sâu đậm! Ngay cả bà già như ta cũng phải u sầu!”

Sau lưng đột ngột có giọng nói vang lên.

Chu thị quay đầu, thấy Từ phu nhân không biết tới từ lúc nào, trong tay đang chống quải trượng đứng trước cửa, thần sắc thoạt nhìn cũng không có gì bất thường, nhưng con mắt duy nhất kia như có gai nhọn thẳng tắp đang bắn về phía mình, bà sợ hãi kêu, cuống quít buông Trịnh Sở Ngọc ra, quỳ xuống trước mặt Từ phu nhân hành lễ, rồi run giọng nói: “Bà mẫu sao lại đến đây? Nếu có chuyện gì cho người gọi một tiếng là được.”

Từ phu nhân cũng không để ý tới bà, ánh mắt nhìn thẳng về phía Trịnh Sở Ngọc đang quỳ sau lưng Chu phu nhân.

Trịnh Sở Ngọc mặt trắng bệch, không dám ngẩng đầu lên.

Từ phu nhân nhìn Trịnh Sở Ngọc một lát, chậm rãi nói: “Lập tức đưa Trịnh Sở Ngọc ra khỏi nhà. Từ nay về sau đừng để ta gặp lại nó.”

Bà nói xong, lập tức có hai người phụ nữ khỏe mạnh đi vào, kéo Trịnh Sở Ngọc ra bên ngoài.

Trịnh Sở Ngọc khóc ầm lên.

Từ phu nhân tâm loạn như ma, vội nói: “Bà mẫu…” Vừa mới mở miệng, đã thấy ánh mắt Từ phu nhân quét về phía mình, không nói tiếp được nữa.

“Ta biết dì cháu ngươi làm bạn đã nhiều năm, cho nên tình cảm sâu đậm. Ngươi yên tâm, ta sẽ không bạc đãi nó. Phụ mẫu nó qua đời nhưng vẫn còn bá phụ, bây giờ đưa nó về, đồ cưới cũng đem đi cùng luôn, rồi Trịnh gia ta sẽ tìm cho nó một nhà khá giả, an bài như vậy ngươi còn bất mãn?”

Chu thị ngập ngừng nói: “Hết thảy đều nghe theo bà mẫu an bài.”

Bên ngoài không  còn nghe tiếngTrịnh Sở Ngọc nữa, tất cả vú già trong phòng cũng đều lui ra ngoài. Cuối cùng chỉ còn lại Chu thị đang quỳ dưới đất, đầu cúi xuống không dám ngẩng lên.

Hồi lâu không nghe thấy gì, bà đang muốn ngẩng đầu lên thì chợt nghe Từ phu nhân nện quải trượng xuống nền nhà, nện mạnh đến nỗi viên gạch xanh dưới chân bà nứt tét.

Bà lạnh lùng nói: “Ta đã cho ngươi ngẩng đầu lên chưa?”

Chu thị run một cái, ngước mắt lên, thấy Từ phu nhân giận dữ nhìn mình, ánh mắt còn sắc hơn dao.

Bà gả vào Ngụy gia hai ba chục năm nay, trong lòng mặc dù luôn oán trách Từ phu nhân đối xử lạnh nhạt với mình, nhưng chưa bao giờ nghiêm khắc như lúc này. Tim bà đập thình thịch, miễn cưỡng ổn định lại tinh thần, lấy hết can đảm nói: “Không biết tức phụ đã làm sai điều gì để bà mẫu giận như thế, xin bà mẫu chỉ rõ, để tức phụ còn biết mà sửa đổi…”

Từ phu nhân gắt lên: “Tối qua sao ngươi dám ác độc bỏ thuốc tôn nhi ta?  Vì muốn nhét cháu ngoại tốt của ngươi vào phòng tôn nhi ta mà ngươi dám làm ra chuyện độc ác như vậy?  Đó là thuốc thôi tình*! Nếu có kẻ ác đổi thành thuốc độc, kẻ ngu như ngươi đã tự tay hạ độc con ngươi rồi! Trịnh Sở Ngọc là cháu ngoại của ngươi, còn tôn tử  ta chắc không phải con đẻ của ngươi hả?”

(Thuốc thôi tình: thuốc kích dục)

Mặt Chu thị lập tức tái nhợt, trán dày đặc mồ hôi, biết Từ phu nhân đã biết được mọi chuyện nên không dám cãi nửa lời, dập đầu xuống đất khóc không ra tiếng: “Tức phụ nhất thời hồ đồ nên phạm lỗi lớn! May mắn không gây ra hậu quả xấu. Cầu bà mẫu trừng phạt, sau này con sẽ không dám làm những chuyện như vậy nữa!”

Từ phu nhân giận dữ, vừa rồi quát mắng nên thở dốc không ngừng, một lát sau mới hồi phục, lạnh lùng nói: “Ngươi ngày thường cùng qua lại với bà mo, ta cũng mắt nhắm mắt mở cho qua. Hôm nay ngươi lại dám ra tay với con đẻ, tâm địa ngươi cũng thật tà ác! Ngươi là mẫu thân của tôn nhi ta, ta cũng chẳng dám làm gì ngươi, kẻo tôn tử ta phải chịu tội. Cũng được, nếu chính ngươi muốn ta trừng phạt, vậy ngươi vào từ đường sám hối trước mặt tổ tông đi! Khi nào hiểu rõ ràng mọi chuyện thì về!”

Từ phu nhân nói xong, không nhìn Chu thị một cái, xoay người rời đi.

Đến ngoài cửa, thân thể bà thoáng lảo đảo, Chung bà bà đứng ngoài vội đỡ lấy bà.

Từ phu nhân nhắm mắt lấy lại bình tĩnh. Thấy Chung bà bà nhìn mình, ánh mắt lo lắng, bà lắc đầu nói “Ta không sao”. Chung bà bà vội dìu bà về Bắc phòng.

“Lão phu nhân, buổi sáng lúc Nam quân tới không hề nhắc tới chuyện đêm qua, có thể thấy Nam quân không muốn để người biết chuyện này. Lão phu nhân trừng phạt phu nhân như vậy, Nam quân tính tình cương trực, nếu biết lão phu nhân cho gọi nữ quân tới, giận cá chém thớt…”

Bà ngừng lại.

Con mắt duy nhất của Từ phu nhân nhìn về phía trước, nhàn nhạt nói: “Vậy thì xem bản lĩnh của Kiều nữ. Nếu chuyện nhỏ này cũng không qua được, thì ngày sau sao có thể cùng sánh cùng Trọng Lân sánh tới bạc đầu?”

Chung bà bà trầm mặc chốc lát, gật đầu nói phải.