Chương 9: sát khí
Chuyển ngữ: Trang Tử
Biên tập: Tiểu Sên
Hôm qua chiến thắng Bác Lăng trở về, dẹp quân phản loạn Trần Tường ở Tịnh Châu, tối nay lại là đại hôn của quân hầu, trong doanh trại giết dê mổ heo, được phá lệ uống rượu khen thưởng, cũng là rượu mừng quân hầu ban xuống.
Ngụy Thiệu từ năm 17 tuổi đã bắt đầu tự mình điều quân. Mỗi khi hành quân đều ăn chung nồi, ngủ chung lều với tướng sĩ, khi phá thành đoạt đất thì luôn xung phong dẫn đầu làm gương cho binh sĩ, nhưng lúc trị quân lại cực kỳ nghiêm khắc, kỷ luật nghiêm minh. Binh sĩ vừa kính trọng vừa sợ hãi hắn, ngày thường rất ít cơ hội có thể thoải mái ăn uống một phen, vì thế tối nay họ đều vui mừng gấp bội, ngoài thành hay trong trại cũng đốt lửa tưng bừng, khắp nơi đều nghe được tiếng hát vang dội.
Rượu được nửa tuần thì phía trước chợt có tiếng hoan hô ầm ĩ, binh sĩ nháo nhào chạy qua xem, bất ngờ thấy Ngụy Thiệu ra khỏi thành đến quân doanh, mời rượu cảm ơn các tướng sĩ đã anh dũng chiến đấu để giành lại Bác Lăng.
Quân hầu trong đêm tân hôn vẫn không quên ra khỏi thành thăm hỏi tướng sĩ. Toàn bộ quân doanh lập tức sôi nổi hẳn lên, toàn bộ binh sĩ vây quanh hắn, tranh nhau mời rượu chúc mừng tân hôn, Ngụy Thiệu vẻ mặt tươi cười, hào khí ngất trời, ai đến cũng không cự tuyệt. Ngụy Lương đi cùng sợ hắn say quên mất không động phòng, đành phải liên tục thay hắn cản lại, cuối cùng mới có thể giúp Ngụy Thiệu thoát thân về thành, chỉ là lúc này, đêm cũng đã quá khuya rồi.
…
Làm lễ xong, tân nương được dẫn về phòng tân hôn ở Xạ Dương xá, nơi Ngụy Thiệu vẫn thường xuyên ngủ lại. Tiểu Kiều cởi lễ phục xong, nàng bảo Xuân Nương và các thị nữ đi nghỉ trước. Thị nữ nối đuôi nhau ra ngoài, cuối cùng chỉ còn lại Xuân Nương vẫn đứng đó, lưỡng lự không chịu đi.
Trượng phu của Xuân Nương vốn là gia binh của nhà họ Kiều, lúc bà hai mươi tuổi sinh một đứa con gái, nhưng còn chưa đầy tháng thì trượng phu đã chết trong một lần ra trận. Sau đó cha mẹ chồng không chịu chứa chấp bà nữa, định gả bà đi để đổi lấy tiền, về sau bọn họ hay tin Sử Quân phủ vừa có một tiểu thư mới sinh, đang tìm một nhũ mẫu thích hợp. Bọn họ nghĩ nếu bà được chọn trúng, thì tiền thưởng chắc chắn sẽ nhiều hơn việc bán bà đi làm con dâu cho người ta, thế là tìm cách đưa bà vào.
Xuân Nương có dung mạo đoan chính, thân thể khỏe mạnh, mẫu thân Tiểu Kiều cho người đi dò hỏi, biết bà ngày thường an phận hiền hậu, trượng phu mất, còn cha mẹ chồng chỉ muốn bán bà đi, cũng thấy tội nghiệp. Hơn nữa trượng phu của bà cũng là vì chiến đấu cho Kiều gia mà chết, vì vậy mẫu thân Tiểu Kiều cũng kiêng dè, mời bà cốt đến làm lễ rồi để bà làm nhũ mẫu cho Tiểu Kiều. Xuân Nương đội ơn báo đáp, dụng tâm dưỡng dục Tiểu Kiều, từ đó đến nay. Bây giờ Tiểu Kiều phải gả nơi xa, bà tất nhiên không muốn rời bỏ nàng, vì vậy cũng đi theo.
Thời khắc động phòng hoa chúc, vốn là ngày lành cảnh đẹp, nhưng dường như thiếu đi một phần viên mãn. Xuân Nương nhớ lại dáng vẻ của Ngụy Thiệu, thân trường thể tráng, khổng vũ hữu lực, vừa nhìn liền biết là dạng người quen liếm máu trên lưỡi đao, mà nữ tử Sử Quân thể chất mềm mại yếu ớt, bắp đùi cũng không to bằng cánh tay hắn, lại vừa đến tuổi cập kê, nhỡ Ngụy Thiệu tính tình hung bạo, cư xử thô lỗ, chỉ sợ làm nàng phải chịu khổ, trong lòng bà lo lắng không thôi.
Tuy Xuân Nương chỉ là tỳ nữ, nhưng cũng xem như là một nửa mẫu thân nàng. Tiểu Kiều thấy bà cứ nhìn mình muốn nói lại thôi, vẻ mặt lo lắng, nàng đành an ủi bà.
Xuân Nương gắng gượng bày ra vẻ mặt tươi cười, còn kề bên tai Tiểu Kiều liên tục dặn dò, nói đợi lúc Ngụy hầu vào phòng phải cùng nhau làm lễ Chu Công*, nên tỏ ra mảnh mai yếu ớt, phải kích thích hắn yêu thương, nam tử một khi đã thương yêu thì tự nhiên cũng sẽ cư xử dịu dàng hơn.
(*Lễ Chu Công: vợ chồng ở cùng một phòng, quan hệ với nhau)
“Tuyệt đối không được cậy mạnh. Người phải nhớ lấy, nhớ lấy!”
Tiểu Kiều nghe bà cứ dặn dò mình mãi, lúc này mới hiểu sao vừa rồi bà cứ chậm chạp không muốn đi. Mặc dù đã sống hai đời người, nhưng ở phương diện này nàng vẫn chưa đủ kinh nghiệm, nghe xong mặt không nhịn được hơi đỏ lên, chỉ gật đầu lung tung đồng ý.
Xuân Nương lúc này mới buông tay nàng, cúi đầu bước ra khỏi tân phòng.
Trong phòng cuối cùng chỉ còn lại mình Tiểu Kiều, chờ đợi tân lang Ngụy Thiệu đến.
Đây là một gian phòng ngủ ngăn nắp mà rộng lớn, cửa ra vào bài trí một chiếc bình phong màu đen cao hơn đầu người, vẽ hình sáu con rồng đạp mây, ngăn cách phòng ngủ thành hai gian trong ngoài. Trên giường lớn bên cạnh bình phong trải một bộ chăn đệm mới tinh màu đỏ, chăn gối chỉnh tề, màn trướng đính ngọc bích treo rủ xuống hai bên, vừa là trang sức, cũng vừa trừ tà cho phòng tân hôn. Trên mặt đất phía đối diện có đặt một chiếc sạp thấp hình chữ nhật để ngồi, bên trên có phủ đệm, chính giữa phòng có một chiếc bàn con, ngoài ra còn có một tủ thấp, một chiếc hòm vuông để dựa vào tường, trên kệ đèn, một đôi nến đỏ thô ráp nhỏ như cánh tay trẻ con đang cháy, ngoài những thứ đó ra trong phòng cũng không còn bất cứ đồ trang trí nào nữa.
Tiểu Kiều đánh giá xong căn phòng, một mình đứng ở chính giữa, nhìn nến đỏ đến ngây ngốc.
Có lẽ do lúc nãy bị ảnh hưởng từ những lời của Xuân Nương về chuyện phòng the, cứ thế ngơ ngẩn suy nghĩ, lúc đầu Tiểu Kiều cũng không cảm thấy có gì to tát, vậy mà lúc này nàng lại dần thấy khẩn trương.
Ở kiếp trước, nhiều năm sau đó Tiểu Kiều từng âm thầm đến gặp mặt đường tỷ Đại Kiều lần cuối, khi ấy Ngụy Thiệu đã xưng đế, bên người hắn còn có một nữ nhân nghe nói rất được sủng ái, vậy mà Đại Kiều trên danh nghĩa là nương tử của hắn thì hắn lại chẳng thèm quan tâm, kệ nàng tự sinh tự diệt.
Cũng vì lần gặp đó mà Tiểu Kiều mới biết được, hóa ra kể từ ngày đầu Đại Kiều gả cho hắn, hắn đã chẳng chạm qua nàng ấy dù chỉ một đầu ngón tay.
Mặc dù Đại Kiều không quốc sắc thiên hương bằng Tiểu Kiều, nhưng cũng là một người có mỹ mạo xinh đẹp. Vậy mà hắn không hề chạm qua nàng ấy dù chỉ một lần, có thể thấy được hắn căm hận Kiều gia đến mức nào. Đã căm thù đến thế, vậy mà hắn còn đồng ý lấy con gái Kiều gia, chứng tỏ hắn ta là người rất có tâm cơ, lại biết ẩn nhẫn, người bình thường chắc không làm được.
Kiếp trước ấn tượng về hắn là như vậy, nên Tiểu Kiều cảm thấy đêm nay, Ngụy Thiệu chắc cũng sẽ không chạm vào mình. Chỉ cần không có gì với hắn, thì mọi chuyện sau này cũng dễ dàng hơn.
Nhưng lỡ có thì sao?
Nếu hắn viên phòng (làm chuyện vợ chồng) với nàng, thì với thân hình và trọng lượng của hắn, chỉ cần hơi ngồi mạnh xuống thôi cũng có thể ép nàng thổ huyết, nếu tâm tình hắn không thoải mái —— khả năng rất lớn, đến khi thú tính bộc phát, thì với thân thể đã xuất giá – nhưng thực ra còn hai ngày nữa mới đủ mười lăm tuổi của nàng, e rằng nàng không chịu nổi.
Nàng thật sự không có nào hình dung dáng vẻ của mình giống như Xuân Nương nói, lúc làm chuyện kia, ở dưới thân hắn cái gì mà phải lấy nhu thắng cương. Tiểu Kiều kiếp trước từng gả cho Lưu Diễm, mặc dù không phải là người ngây thơ không biết gì, nhưng ở phương diện này nàng còn chưa kịp tích lũy kinh nghiệm thực chiến thì đã biến thành Tiểu Kiều bây giờ.
Tiểu Kiều càng nghĩ càng không chắc chắn, cuối cùng nàng lấy lại bình tĩnh, tiếp tục ngồi xuống giường lớn nhìn màn trướng đối diện đến ngẩn người.
…
Khi vừa tới đây, nàng rất không quen tư thế ngồi của người nơi này. Hiện tại ghế dựa chân cao chỉ xuất hiện trong bộ lạc người Hồ ở phương Bắc, còn ở đây ngồi trên ghế cao bị coi là hành động lỗ mãng. Trước mặc người khác, lúc ngồi xuống, nàng chỉ có thể chọn một trong hai tư thế. Hoặc là mông đè lên gót chân ngồi xổm, tư thế ngồi này hằng ngày tương đối thoải mái, hoặc là, mông nhấc lên, thân trên thẳng tắp, gọi là quỳ thẳng, có tên khác là ngồi quỳ, là loại tư thế ngồi khi chuẩn bị đứng dậy hoặc đón khách, biểu thị thái độ tôn kính.
Dù là loại tư thế ngồi nào, Tiểu Kiều đều không thể giữ được lâu, càng không thể giống như Xuân Nương ngồi im suốt một canh giờ để thêu thùa may vá. Ngày trước ở nhà, chỉ cần không có người ngoài, thì cho dù bị Xuân Nương trách là khiếm nhã nàng vẫn cứ ngồi duỗi thẳng hai chân để thả lỏng, nên đến giờ nàng vẫn không học được cách ngồi quỳ lâu.
Tiểu Kiều ngồi nghiêm chỉnh một lúc lâu trên sạp vẫn không thấy Ngụy Thiệu trở về. Bên ngoài hết sức im ắng, không nghe thấy tiếng gì cả, thấy vậy nàng bèn duỗi thẳng chân, kéo cái hòm bên cạnh dựa xuống, buông lỏng tứ chi, nửa nằm nửa tựa trên giường.
Bên ngoài trời đông giá rét, còn trong phòng lại đặt một chậu than nóng rực, ấm áp, trong không khí tản ra mùi huân hương nhàn nhạt. Đêm qua nàng ngủ không ngon giấc, hôm nay lại mệt mỏi làm lễ cả ngày, dần dần, Tiểu Kiều mệt mỏi rã rời, đang lúc mông lung sắp ngủ thì bỗng bên nghe thấy tiếng động.
Có người đến.
Sau đó, nàng nghe thấy tiếng thị nữ bên ngoài kêu: “Nam quân đã về.”
Nam quân là từ xưng hô mà nô bộc và thê thiếp phải gọi với nam chủ trong nhà, đối lập với đó là nữ quân.
Cơn buồn ngủ của Tiểu Kiều ngay lập tức bay mất, dụi dụi mắt, nhanh chóng trở mình bò lên sạp, quay về tư thế ngồi quỳ, ngay sau đó nàng nghe thấy tiếng cánh cửa bị đẩy ra, ngẩng đầu lên, thấy sau tấm bình phong có một dáng người cao lớn, có vẻ đứng không vững, lảo đảo như sắp ngã.
Tiểu Kiều giật mình vội vàng ngồi dậy, chuẩn bị bước xuống giường thì bóng người kia đứng thẳng lại, đi qua bình phong, xuất hiện trước mặt nàng.
Có phải Ngụy Thiệu không?
Hắn có vẻ uống không ít rượu, khuôn mặt sắc nét lạnh lùng giờ hơi ửng đỏ, sau khi hắn bước vào liền đi thẳng vào trong, tự mình cởi bỏ mũ áo, “‘Xoạt… Phịch” một tiếng ném lên bàn trang điểm, cũng không thèm liếc nhìn Tiểu Kiều còn đang quỳ gối nửa người trên sạp phía đối diện, quay người đi đến giường lớn, một tay vén màn lên, những viên ngọc bích va chạm lẫn nhau, vang lên âm thanh réo rắt.
Tiếp đó, tiếng giày “Bịch”, “Bịch” rơi xuống đất, sau đó căn phòng trở nên tĩnh lặng.
…
Tiểu Kiều thấy hắn trèo thẳng lên giường, cảm giác như vừa chớp mắt đã ngủ, sống lưng căng thẳng cuối cùng cũng có thể buông lỏng.
Nàng thầm thở ra một hơi, hai mắt nhìn chằm chằm Ngụy Thiệu trên giường, từ từ khôi phục tư thế quỳ.
Có lẽ hắn thật sự ngủ rồi. Hoặc là say rượu mất rồi.
Một lúc lâu sau, Tiểu Kiều từ từ chậm rãi duỗi thẳng hai chân, tay nắm thành quyền, nhẹ nhàng đấm bóp hai chân đang sưng đau, trở lại dáng ngồi nửa dựa nửa nằm lúc nãy.
Cứ thế, một kẻ nằm trên giường, một người ngồi dưới sạp, cả hai đều bình an vô sự.
Không khí trong phòng, ngoại trừ huân hương được đốt từ lúc đầu, còn thoang thoảng xen lẫn mùi rượu từ trên người Ngụy Thiệu. Ngửi lâu cũng không còn khó chịu, có điều đầu óc hơi mê man.
Đêm đã khuya. Tiểu Kiều cứ thế ngồi tựa trên sạp, thỉnh thoảng lại ngủ gà ngủ gật, đôi lúc bỗng nhiên giật mình, mở mắt nhìn thấy Ngụy Thiệu vẫn nằm trên giường cao mới lần nữa thả lỏng, tiếp tục ngủ gật. Cứ vậy hết lần này đến lần khác, cho đến lần cuối nàng tỉnh lại vì bị lạnh.
Ngoài cửa sổ vẫn tối đen. Nhìn độ dài còn lại của nến hỉ thì có lẽ bây giờ khoảng canh tư. Than trong chậu cũng gần tắt, chỉ còn tỏa ra một chút độ ấm, trong phòng lạnh ngắt, cái lạnh bên ngoài liền thấm vào.
Cả người Tiểu Kiều rét run, hai tay ôm chặt vào nhau, xoa nhẹ hai bên cánh tay đã nổi đầy da gà vì lạnh, nàng đoán chắc chỉ một lúc nữa thôi trời sẽ sáng, sau đó lại nhìn chằm chằm Ngụy Thiệu trên giường, thấy hắn không hề nhúc nhích, chần chờ một lúc, cuối cùng nàng xuống sạp, rón rén đi đến gần giường.
Trong phòng ngủ, theo tập tục của tầng lớp quý tộc thời này, mặc kệ phu thê có cùng chăn gối hay không, trên giường lúc nào cũng phải để hai chiếc chăn.
Ngụy Thiệu lúc này nằm ở mép giường hơi nghiêng ra ngoài, còn không thèm đắp chăn, hai chiếc chăn lúc này đều đặt hết phía trong giường, vẫn được gấp chỉnh tề.
Tiểu Kiều nhẹ nhàng không một tiếng động, đi đến cuối giường, đứng cạnh chân Ngụy Thiệu.
Nàng lặng lẽ nhìn hắn một cái.
Hắn nằm ngửa, bởi vì người cao chân dài nên cả người đã chiếm hơn nửa chiếc giường, mặt đỏ hồng vì rượu giờ đã giảm bớt. Có thể do ánh đèn hơi mờ chiếu không tới góc giường, nên trông sắc mặt hắn còn lộ ra vẻ an bình đến lạ, một đôi mày kiếm đen rậm càng nhìn càng thuận mắt, hai mắt nhắm lại, ngủ say.
Tiểu Kiều ngừng thở, cố gắng nghiêng thân về phía trước, thân nàng khẽ sượt qua chân hắn, đưa một tay với sang, định nhấc chiếc chăn ngày càng gần mình ở trên giường ra thì bỗng Ngụy Thiệu đột nhiên tỉnh lại, bất ngờ mở to mắt, sau đó, bên tai vang lên tiếng “Xoẹt” của kiếm rút khỏi vỏ, nàng còn chưa thấy rõ chuyện gì xảy ra thì Ngụy Thiệu đã rút một thanh trường kiếm từ dưới gối, nhảy xuống giường. Bên tai mát lạnh, mũi kiếm liền kề sát cổ nàng.
Tất cả hành động chỉ diễn ra trong chớp mắt.
Tiểu Kiều cứng đờ người.
Nàng rõ ràng có thể cảm nhận được mũi kiếm lạnh lẽo đang kề lên cổ, lông tơ dưới da dựng đứng hết lên. Cái lạnh lẽo này khác hẳn hơi lạnh từ không khí trong phòng.
Nàng thậm chí còn có thể ngửi thấy mùi rỉ sắt thoang thoảng từ lưỡi kiếm.
Nàng biết đây là mùi máu.
Tiểu Kiều từ từ quay đầu lại, chống lại ánh mắt của hắn.
Trong mắt hắn lúc này chứa đầy tơ máu đỏ, lộ ra sát khí nhàn nhạt.
“Thiếp hơi lạnh, vừa rồi chỉ muốn lấy chăn thôi. Không ngờ lại làm kinh động đến chàng.” Nàng cố dùng giọng thật bình tĩnh.
Nhưng trong lòng nàng tin chắc, mình quả thật không hề đụng vào hắn dù chỉ một chút.
Ngụy Thiệu nhìn nàng vài giây, quay đầu nhìn quanh căn phòng được trang trí đỏ rực, phảng phất như nhớ ra điều gì, nhắm hai mắt lại, giơ tay bóp trán, sát khí quanh thân cuối cùng cũng biến mất.
Hắn từ từ buông kiếm xuống.