Chương 129: bại lộ
Trans: Sunday, Vũ
Beta: Vũ
“Thiên Giáo thành lập đến nay đã lâu, hơn ba mươi năm rồi, ban đầu là những lưu dân Giang Nam mất tài sản ruộng vườn kêu gọi tập họp ở rừng núi mà thành, chuyên đối nghịch với quan phủ, trên giang hồ xưng là “Đại Đồng Hội”, cũng chưa làm nên thành tựu gì. Cho tới khi Giáo Thủ đặt chân đến đây, cảm hóa bằng đạo học, giảng đạo hơn mười ngày trong núi, người trong hội đều ngỡ là thần tiên hạ phàm, đề cử làm thủ lĩnh. Về sau lão nhân gia đổi tên “Đại Đồng Hội” thành “Thiên Giáo”, nói rằng chúng ta không còn là giặc cướp lưu lạc trong rừng xanh mà thành lập nên giáo phái mới nêu cao song song cả đạo giáo và phật giáo. Một là tránh đi mối hiềm nghi phạm thượng làm loạn, hai là truyền giáo giảng đạo khắp năm sông bốn bể, thêm nhiều tín đồ gia nhập, lập phân đà tại các tỉnh lị, nhỡ các huynh đệ gặp phải chuyện gì, cũng dễ bề chăm sóc chiếu cố.” Trong thành Thông Châu, Hoàng Tiềm vừa bước vừa chỉ về phía trước, cười nói.
“Trương đại nhân nhìn xem, phía trước là phân đà Thông Châu, còn xây dựng bên trong đạo quán dựa theo quy tắc cũ mấy chục năm trước. Các huynh đệ đã kính cẩn chờ đợi từ sớm.” Trương Già ngước mắt lên nhìn, quả nhiên là một đạo quán.
Phía tây thành Thông Châu này tựa vào núi, đó là tấm lá chắn tự nhiên, tuy thế núi không cao, nhưng cũng mang dáng vẻ mấy phần đẹp đẽ. Trên đó trồng những cây tùng già tươi xanh quanh năm kể cả mùa đông. Dưới chân núi có một cái cổng, phía trên treo ba chữ “Thượng Thanh Quan”, tấm biển và kiến trúc đều mang nét cũ kỹ, như đã trải qua nhiều năm rồi, thậm chí nhìn từ bên ngoài vào đã vô cùng rách nát, có lẽ bình thường cũng chẳng mấy khói hương.
Sau khi nhìn Tiểu Bảo đánh xe đưa Khương Tuyết Ninh đến tiệm thuốc Vĩnh Định, Trương Già có phần mất tập trung, vẻ tẻ nhạt trên khuôn mặt hơi trở nên nghiêm nghị. Thấy đạo quán, hắn cũng chỉ gật gật đầu.
Nguồn gốc của Thiên Giáo được lưu truyền trong dân gian vô cùng thần kỳ, mà trong mắt một quan viên triều đình biết rõ chi tiết như hắn, lại chẳng có gì là kỳ quái bí mật cả. Những gì Hoàng Tiềm nói đại khái không sai.
Trước kia Thiên Giáo là những lưu dân mất ruộng vườn tài sản họp lại với nhau thành “Đại Đồng Hội”, để đối đầu với hương thân hoặc ăn cướp của khách thương tới lui, dựa vào đó mà tìm một nơi để sinh sống. Nhưng vào khoảng mười lăm năm sau khi tiên hoàng đăng cơ, cũng tức là Đức Chính năm mười lăm, hai bên phật – đạo xảy ra một chuyện không lớn cũng không nhỏ.
Đạo giáo là giáo phái bản địa, thịnh hành tại trung thổ đã lâu. Chẳng biết làm sao hơn hai trăm năm trước phật giáo được truyền vào từ phương tây, gặp lúc loạn thế, đại giang nam bắc nhất thời có vô số tín đồ, âm thầm nhưng không thua gì đạo giáo. Hai bên sửa miếu cứ sửa miếu, khởi quan cứ khởi quan, đôi khi tranh đoạt nội bộ và địa giới, kèn cựa lẫn nhau. Cho đến lúc tiên hoàng đăng cơ, Phật giáo đã phát triển mạnh mẽ.
Khi ấy Phật giáo do Bạch Mã Tự dẫn đầu, tiên hoàng thậm chí từng đích thân tới Bạch Mã Tự dâng hương cầu phúc, trụ trì phương trượng chính là bản triều quốc sư Viên Cơ hòa thượng; Đạo giáo lại do Tam Thanh Quan đứng đầu, truyền rằng đạo chính thống đã có cả ngàn năm, Quan chủ có đạo hiệu là “Chân Ất”, người người đều tôn kính gọi một tiếng “Chân Ất Đạo Nhân”, cũng tinh thông đạo pháp.
Không ngờ năm đó, hai bên tranh chấp, gây ra náo động rất lớn. Hai bên giáo đều có lòng muốn tranh địa vị, vì thế Viên Cơ hòa thượng và Chân Ất Đạo Nhân hẹn nhau dưới chân núi Thái Sơn luận đạo, hai bên dùng chân pháp Phật – Đạo, so cao thấp. Nhất thời người tu hành kẻ tin đạo tụ tập hết lại, nghe hai người giảng đạo.
Vì trôi qua đã lâu, chuyện rầm rộ năm đó chỉ còn lưu lại đôi câu vài lời, nhưng kết quả cuối cùng lại được lưu truyền rộng rãi… Chân Ất Đạo Nhân phía Đạo giáo thất bại thảm hại. Trên phố đồn rằng sau khi Viên Cơ hòa thượng cùng Chân Ất Đạo Nhân luận đạo mười ngày, nhiều đạo quán bị vạch trần tại trận, bắt cóc dân nữ, dung túng cái ác, giống như nhà thổ (nhà chứa kỹ nữ), còn nói Chân Ất Đạo Nhân là yêu ma giáng thế gây họa cho thiên hạ, là một tên “tà đạo”, bị làm phép khiến cho hiện hình. Người người xôn xao.
Tam Thanh Quan bị người ta đập phá sạch sẽ, Chân Ất Đạo Nhân chạy chốn, biệt tích từ đây. Trải qua trận này, danh tiếng Viên Cơ hòa thượng vang dội, khói hương Bạch Mã Tự ngày một cường thịnh.
Nhưng điều ít ai biết là Chân Ất Đạo Nhân không thực sự biến mất.
Hắn thay đổi hoàn toàn, tự đổi tục gia danh tự cho mình, lấy ý “vạn sự giai hưu” (mọi chuyện an yên), đổi thành “Vạn Hưu Tử”, chọn trúng thời cơ dân chúng lầm than, khi “Đại Đồng Hội” truyền giáo giảng đạo, lại khinh phật bỏ đạo, tự lập “Thiên Giáo”, ngóc đầu trở lại. Lấy “thiên hạ đại đồng” làm tôn chỉ của Thiên Giáo, mọi người giúp đỡ nhau đều là huynh đệ, do đó được truyền tụng rộng rãi. Thiên hạ phần nhiều là bách tích nghèo khổ, nghe được giáo nghĩa không ai không vui mừng. Vì thế chỉ mấy năm đã thu được thành tựu. Hơn hai mươi năm trước, Bình Nam Vương mưu phản vì có sự giúp đỡ của chúng, mới có thể đánh thẳng tới kinh thành, suýt chút nữa lật đổ long ỷ của hoàng đế Đại Càn.
Rốt cuộc chân tướng luận đạo năm đó ra sao, tất nhiên Trương Già không thể biết được. Nhưng có thể suy luận theo lẽ thường, “Vạn Hưu Tử” hiện tại, người đang làm giáo thủ Thiên Giáo – “Chân Ất Đạo Nhân”, đương nhiên vẫn còn ghim mối oán cừu năm đó. Bốn năm trước Viên Cơ hòa thượng tương trợ Thẩm Lang đăng hoàng vị, công lao còn cao hơn Tạ Nguy một bậc, lại vì đức cao vọng trọng trong Phật giáo, được phong làm quốc sư, chỉ sợ càng khiến vị Vạn giáo thủ này xem như cái gai trong mắt cái đinh trong thịt.
Thiên Giáo đã tự sánh mình với phật giáo, phân đà như tu hú chiếm tổ chim khách, lẩn trong chùa miếu, đạo quán, cũng chẳng hiếm lạ gì. Chỉ là không rõ, bên trong có bao nhiêu hung hiểm đang đợi người sa chân.
Đám người Thiên Giáo đang cùng đi trước mắt, gần như đều từ phân đà Thông Châu tới, vô cùng quen đường nẻo đi đến Thượng Thanh Quan. Phạm nhân vượt ngục đi theo phía sau, trên mặt lộ ra sự lo lắng.
Tiêu Định Phi lắc lư phe phẩy quạt xếp mạ vàng phô trương giữa trời đông, lại quan sát bốn bề, tuy ngũ quan tuấn tú phong lưu, nhưng nét mặt lại có chút cảm giác không an phận. Hắn nhìn về phía cổng đạo quán. Mấy tên đạo đồng canh giữ bên ngoài, trông đều có vẻ linh hoạt, nhìn thấy bọn họ từ xa đã đi vào bên trong thông truyền. Tiêu Định Phi liền cảm thấy lòng bàn chân nặng như rót chì.
Trông thấy sắp đi đến bậc thềm của đạo quán, con ngươi hắn nhanh chóng đảo một cái, tức thì kêu lên “ôi chao”, tay ôm sườn trái, nói phổi mình đau, cũng cần đi khám đại phu. Nào ngờ Phùng Minh Vũ sớm đã biết tính hắn, tuy không biết vì sao lại giả vờ thế này trước khi vào phân đà, nhưng lại ghi nhớ cẩn thận phân phó của giáo thủ phải trông coi hắn, không nhượng bộ lấy nửa điểm: “Ngô đà chủ ở bên trong đạo quán, nếu công tử không khỏe, hay là để lão hủ xem cho công tử trước khi vào, không ổn thì tìm đại phu, được không?”
Khuôn mặt Tiêu Định Phi tái mét ngay lập tức. Hắn nhìn trái nhìn phải, đều là giáo chúng Thiên Giáo, muốn đi thực sự là không thể nào. Cuối cùng chỉ có thể niết cái mũi cùng mọi người đi vào đạo quán.
“Thượng Thanh Quan” này là đạo quán bản địa ở Thông Châu, nhiều năm sau trận luận pháp phật – đạo, đạo giáo suy thoái, đạo sĩ bên trong dần dần chạy hết, ngược lại tiện cho Thiên Giáo chiếm làm sào huyệt, tựa lưng vào một ngọn núi thấp, quả nhiên được trời ưu ái.
Đạo đồng đón tại cửa, gặp mặt đã nói “Cung nghênh Hoàng hương chủ”. Vừa hạ tay xuống đã nhanh nhẹn dẫn đường đưa đám người vào trong.
Bên ngoài nhìn có vẻ yên tĩnh, nhưng qua một cánh cửa đã nghe thấy tiếng người phía trong huyên náo, cao giọng cười lớn. Trương Già cùng hai người Hoàng, Phùng đi qua khỏi cửa, thấy ngoài đại điện rộng lớn có bãi đất bằng phẳng, chật ních toàn người là người, y phục khác nhau, nhưng đều mang dáng vẻ to lớn cường tráng. Mười mấy vò rượu mạnh xếp ở cuối hàng lang, giữa trời đông hương rượu tỏa ra tràn ngập men cay như muốn đốt cả đạo quán này!
Đạo đồng dẫn bọn họ vào hô lớn một tiếng: “Hoàng hương chủ, Phùng tả tướng trở về rồi!” Bên trong lập tức yên tĩnh. Một tiếng cười sang sảng kinh động màng nhĩ chợt từ trong đại điện kia truyền tới, người theo âm thanh bước ra, là một nam nhân trung niên có thân hình cân đối, trên cằm để một bộ râu đen, khoác một ngoại bào xanh đen, bước đi vững vàng mạnh mẽ, hai mắt sắc bén lướt tứ phía, trực tiếp nghênh đón đám người Phùng Minh Vũ: “Hahaha, cuối cùng Phùng tiên sinh, Hoàng hương chủ cũng thành công trở về, thật đáng mừng đáng chúc!” Đây là đà chủ phân đà Thông Châu của Thiên Giáo – Ngô Phong.
Hai người Phùng Minh Vũ, Hoàng Tiềm lập tức khiêm nhường: “Đều là công sức các huynh đệ phân đà, hai người chúng ta không dám tranh công.” Ngô Phong vừa nhìn sang liền thấy đám người “thừa ra”, vô cùng hài lòng: “Lần này không những cứu được huynh đệ giáo ta, còn đưa đến nhiều nghĩa sĩ từ trong ngục tới, lại góp một viên gạch tăng thêm thế lực giáo ta. Công lao này mà báo lên trên, giáo thủ nhất định sẽ trọng thưởng!”
Đám người trong ngục do Mạnh Dương đứng đầu, xem như nhờ ân huệ của Thiên Giáo mới thoát được từ trong ngục ra, cứ thế theo Thiên Giáo tới Thông Châu, quả thật cũng có tính toán gia nhập Thiên Giáo. Nhưng giờ đây chưa hàn huyên, hỏi ý bọn họ câu nào, đã nói là “góp một viên gạch cho thế lực của Thiên Giáo”, nói như thể họ đến đây nhờ vả vậy. Điều này khiến nhiều người thầm nhíu mày.
Một đám giết người cướp của quả thực chẳng phải dạng hiền lành gì, lúc đến đây từng lời qua tiếng lại với giáo chúng Thiên Giáo, bây giờ nghe Ngô Phong nói như vậy thực không dễ chịu chút nào.
Mạnh Dương đứng ở phía sau, khóe môi nhếch lên cười.
Ánh mắt hắn lướt qua đám người Thiên Giáo, rơi ở chỗ Trương Già. Tuy Trương Già trong ổ địch, ngược lại không có lấy nửa phần hoảng loạn, cũng chuyển mắt nhìn sang Mạnh Dương, sau giây lát liền bình tĩnh hạ tầm mắt, tạm thời chưa phản ứng gì.
Phùng Minh Vũ liền nhân cơ hội này chuyển chủ đề lên người Trương Già, cười nói: “Ngay cả chuyện này chúng ta cũng không dám tranh công. Hẳn đà chủ đã nghe nói, lần này ngoài Thông Châu phân đà của chúng ta ra, Độ Quân tiên sinh ở kinh thành còn phái đến cường viện nữa. Nếu không có vị Trương đại nhân này ra tay tương trợ, chúng ta không thể thuận lợi cứu được người ra, chưa biết chừng còn trúng phải mai phục âm hiểm của triều đình!”
Vì thế Ngô Phong “ồ” một tiếng. Ánh mắt hắn chuyển đến Trương Già, ánh mắt nhìn từ trên xuống dưới, ẩn chứa mấy phần soi xét nghiền ngẫm, ngược lại trên mặt là dáng vẻ hào sảng, chắp tay nói: “Nghe danh Độ Quân tiên sinh đã lâu, hôm nay được gặp đại nhân cũng coi như gặp tiên sinh lão nhân gia một lần. Trương đại nhân ở trong triều, cũng chịu khom mình hiệu mệnh Thiên Giáo, quả thực hiểu rõ đại nghĩa, chịu khổ vì nhiệm vụ! Ngô mỗ bội phục!”
Người giang hồ có tác phong hành sự của người giang hồ, nhưng Trương Già không quen, lại là ngôn từ bất thiện, khiêm tốn lấy lệ hai câu liền không nói gì nữa. Ngô Phong cũng không cảm thấy gượng gạo, chỉ gọi người rót rượu ra.
Đám người chen chúc trong đạo quán đều nâng bát gốm thô lên hô to “Kính thiên kính địa kính đại đồng”, ngửa cổ uống ừng ực ba bát, dáng vẻ hào khí ngút trời.
Trương Già không quen uống rượu. Nhưng trước cục diện này không thể chối từ, ngửa đầu cùng đám người uống ba bát, rượu mạnh cắt hầu, thiêu đến tâm phế, sặc muốn kêu lên, nhưng trong lòng lại càng bình tĩnh, không hề lộ chút khiếp sợ nào. Đám người thấy thế đều vỗ tay cổ vũ khen ngợi hắn. Chỉ là uống rượu xong, mặt Phùng Minh Vũ lộ vẻ khó xử, nói: “Đà chủ, lão hủ ở đây có việc này, không biết nên nói hay không…”
Nói xong ông ta nhìn xung quanh. Ngô Phong hiểu ý, cười nói: “Vậy vào trong nói, mời!” Phất tay, hắn mời đám người vào trong điện.
Trong đại điện bày tượng Tam Thanh Tổ Sư, phía trên xếp hai chiếc ghế, Ngô Phong ngồi bên trái, bên phải để cho Tiêu Định Phi. Những người còn lại ngồi xuống theo thứ tự. Ước chừng là vì “Độ Quân Sơn Nhân”, đám người Phùng Minh Vũ mời Trương Già ngồi ở vị trí đầu tiên bên trái. Những người có lai lịch còn lại trong Thiên Giáo, đều chen chúc phía sau đám người hoặc đứng ngoài cửa điện. Mạnh Dương không ngồi, dáng người cao lớn đứng khoanh tay trong góc, khóe miệng kéo lên một nụ cười quái dị mà nhìn.
Ban nãy ở bên ngoài còn bình thường, vừa tiến vào trong điện, lạ thay có chút yên tĩnh. Nơi này dựa núi mà xây, vốn đã âm lãnh. Trở nên yên tĩnh càng có vẻ quỷ dị cùng uy nghiêm đáng sợ hơn, lại nhìn chung quanh, không khí đã âm thầm biến đổi.
Ngô Phong hỏi Phùng Minh Vũ: “Tả tướng có chuyện gì khó xử?” Phùng Minh Vũ lấy từ trong tay áo một tờ giấy được cuộn lại, bên trên viết chữ nhỏ, còn điểm lên kí hiệu Viễn Sơn rất đặc trưng, chỉ đưa cho Ngô Phong, vuốt râu nói: “Đây là mật hàm lão hủ nhận được từ ngoài thành Thông Châu đêm qua, Ngô đà chủ cũng là người trong giáo đã lâu, ắt hẳn vừa nhìn đã biết kí hiệu này từ đâu tới.” Ngô Phong nhìn thấy kí hiệu tức thì chấn động.
Giọng hắn hơi run rẩy, nói: “Là mật hàm Độ Quân tiên sinh tự tay viết!” Phùng Minh Vũ cười, ánh mắt lại biến chuyển, như có như không nhìn Trương Già một cái, nói: “Đúng vậy, Giáo chúng đều biết Độ Quân tiên sinh và Công Nghi tiên sinh phụ tá đắc lực cho giáo thủ, thần cơ diệu toán chưa từng sai. Nhưng bức mật hàm này, lão hủ có chút không hiểu thấu.”
Trương Già cảm nhận được ánh mắt của Phùng Minh Vũ, mắt rũ xuống, không nói lời nào.
Ngô Phong tỉ mỉ đọc bức mật hàm, sắc mặt biến đổi ba lần. Sau khi Tiêu Định Phi ngồi xuống vị trí phía trên bên phải giống như ngồi phải đinh, cái mông không thành thực, hận không thể nhảy lên trốn thật xa, luôn âm thâm quan sát thần sắc đám người, thấy Ngô Phong như vậy, trong lòng liền run lên.
Hắn hỏi: “Viết cái gì?” Sắc mặt Ngô Phong hoàn toàn lạnh xuống, ánh mắt lạnh lẽo lướt qua toàn bộ gương mặt của những người trong điện, sau đó mới nói: “Mật hàm của tiên sinh chỉ điểm, vào kinh cướp ngục lần này, hành động trong giáo đã bị tiết lộ trước, là có nội gián quấy phá. Nội gián này vẫn trở về cùng giáo chúng, hòng gây bất lợi cho giáo ta!”
“Nội gián!”
“Ầm” một tiếng, lời này của Ngô Phong khiến cả điện lập tức ầm ĩ đầy tiếng người, như muốn nổ tung! Đặc biệt là đám người lần này từ trong kinh trở về đều mang sắc mặt vô cùng sửng sốt, đánh giá lẫn nhau, trong mắt tràn ngập hoài nghi và phòng bị, chỉ có Trương Già lù lù bất động, Mạnh Dương lạnh nhạt bàng quan.
Phùng Minh Vũ đi cùng mọi người cả chặng đường, tuy đã thăm dò Trương Già ba lần, hoài nghi trong lòng từ đầu đến cuối vẫn chưa thể gạt bỏ, vì thế chất vấn Trương Già trước tiên, vẻ mặt lại hòa nhã, cười nói: “Trương đại nhân đã được tiên sinh ra lệnh, chuyến này lại đặc biệt đến vì chuyện cướp ngục, chẳng hay có biết “Nội gián” này là ai không?”
Trương Già uống ba bát rượu, huyệt thái dương đang đập thình thịch.
Mặt hắn lạnh lùng nghiêm túc, ngồi nghiêm chỉnh, nói: “Trương mỗ phụng mệnh hiệp trợ chuyện cướp ngục sớm đã rời kinh mấy ngày trước, mật hàm lại mới đến đêm qua, tả tướng đại nhân hỏi Trương mỗ, lại là làm khó ta rồi.”
Dường như Phùng Minh Vũ đã dự liệu được những lời này của hắn, lại nói: “Vậy Trương đại nhân đã là môn khách đắc lực của tiên sinh, cớ gì bên trong mật hàm tiên sinh lại không nhắc đến ngài nửa câu?”
Trương Già rũ mắt: “Chuyện lớn tình thế cấp bách, Trương mỗ hèn mọn nào biết được?”
Phùng Minh Vũ cười hì hì: “Trương đại nhân nói chuyện cần phải nghĩ cho rõ, lệnh muội đang bệnh, giáo ta niệm tình đại nhân ra tay xuất thủ cứu giúp mới phái người dốc lòng chăm sóc, nếu đại nhân không đối đãi chân thành, thực khiến người ta chạnh lòng đấy!” Trong lời nói nghiễm nhiên lấy Khương Tuyết Ninh ra để áp chế!
Phải biết hai người đi khám bệnh cùng Khương Tuyết Ninh đều là giáo chúng Thiên Giáo, Tiểu Bảo còn nhỏ tuổi, Phùng Minh Vũ sợ bàn giao cho nó, nó lại không nhịn được nói toạc ra, nên âm thầm dặn dò hai tên đắc lực kia, bảo họ bất kể thế nào cũng phải khống chế Khương Tuyết Ninh, khiến nàng trở thành lợi thế quan trọng trong tay bọn họ.
Quả nhiên, lời này của hắn vừa dứt, sắc mặt Trương Già lập tức hơi thay đổi! Trên người hắn mặc y phục sẫm màu, một tay đặt trên tay vịn của ghế ngồi, một tay nhẹ nhàng đặt trên gối, ngón tay dài gập lại tạo nên đường cong cứng rắn lạnh lùng, chỉ chốc lát khóe mắt đuôi mày đã ngưng tụ hàn khí. Hắn ngước mắt lên đối mặt với Phùng Minh Vũ.
Giờ phút này chẳng biết vì sao Phùng Minh Vũ lại cảm thấy sống lưng mình run lên, giống như bị dao róc xương đánh trúng vậy, rùng mình, ngay sau đó lại nghe người này nói với vẻ lạnh lùng chua chát: “Vốn dĩ dọc đường còn không dám chắc chắn, dù sao tả tướng thường tại tổng đà Kim Lăng, tự xưng là phụng mệnh giáo thủ cùng giải quyết chuyện cướp ngục. Nhưng Thông Châu đã có Ngô Đà chủ tọa trấn, cũng không thiếu người chủ trì đại cục. Nhưng sau khi tả tướng đại nhân nhận được phong thư liền tẩy sạch bản thân, bôi đen Trương mỗ, cuối cùng lộ ra đuôi cáo.”
Phùng Minh Vũ hoàn toàn không ngờ hắn sẽ đánh ngược lại, sợ đến nỗi đứng bật dậy, khuôn mặt đỏ lên như gan heo, giận tím mặt: “Thằng nhãi ranh dám ngậm máu phun người!”
Đám người trong điện không khỏi nhìn nhau.
Trương Già lại rất bình tĩnh, chỉ nhẹ nhàng vuốt thẳng nếp nhăn trên vạt áo bào, nói: “Trương mỗ chính là mệnh quan triều đình, nếu không phải quy phục làm môn hạ của tiên sinh, nghe theo hiệu lệnh của bổn giáo, sao lại phải xông vào nơi mạo hiểm, vứt bỏ lợi lộc bước vào đầm nước đục này? Về tình về lý, đều hoang đường.”
“Ngươi!” Phùng Minh Vũ sợ ngây người, căn bản không thể tin được Trương Già cả chặng đường kiệm lời, nay từng câu nói như phun ra đao kiếm! Nhìn như bình tĩnh, thực ra lại ẩn giấu đủ điều hung hiểm!
Phải, muốn thăm dò tin tức, triều đình phái tên lâu la là được rồi, cần gì phải phái một mệnh quan phá án như thần, vốn có danh tiếng trong sạch đến?
Lòng Phùng Minh Vũ đã loạn mấy phần. Ông ta muốn giải thích cho mình, nhất thời lại không chỉnh đốn suy nghĩ của mình cho rõ được, thân mình trong lớp y phục phát run lên, chỉ nói: “Ở tổng đà Kim Lăng có ai không biết không hiểu lão phu, hay cho Trương Già lại biết đổi trắng thay đen! Ngô Đà chủ, ngươi nghe một lời của lão phu, bắt Trương Già này lại đã, xin trong giáo gửi mật hàm cho Độ Quân tiên sinh hỏi chuyện này xem, chắc chắn người này sẽ lộ nguyên hình!”
Phùng Minh Vũ đúng là nhân vật số một tại Kim Lăng. Hắn nghĩ bản thân nói ra, Ngô Phong sẽ làm theo. Ai ngờ nói cả nửa ngày không thấy động tĩnh gì, vừa quay đầu, ánh mắt chần chừ của Ngô Phong chuyển từ người ông ta sang người Trương Già, lại từ chỗ Trương Già, chuyển về phía ông ta, dáng vẻ rất khó xử.
Trong lòng Phùng Minh Vũ lập tức kêu lên một tiếng.
Được lắm.
Ai cũng có tính toán của riêng mình!
Tổng đà ở tận Kim Lăng, cách Thông Châu như trời nam đất bắc, mặc dù phân đà Thông Châu nghe tổng đà điều khiển, bí mật giám thị động tĩnh trong kinh. Nhưng dù sao cách nhau quá xa, “tướng bên ngoài, quân lệnh có thể không nhận”. Huống hồ Thông Châu thật sự quá gần kinh thành, Ngô Phong vừa phải nghe tổng đà sai phái, e rằng vừa phải kiêng nể Độ Quân Sơn Nhân bên này. Nếu Trương Già quả thực là môn hạ của Độ Quân Sơn Nhân, bắt trói Trương Già trước mới gửi thư hỏi ý, e rằng sẽ chọc giận tới Độ Quân.
Ngô Phong cũng có điều mình phải cố kỵ. Trông thấy bầu không khí giữa sân đã giương cung bạt kiếm, người người đều nhìn về phía hắn, hắn không khỏi liên tục suy tính, ý đồ hòa hoãn bầu không khí: “Những người cướp ngục trở về đông đảo, ngược lại không nên vội vã kết luận, chỉ sợ không tìm ra được nội gián thực sự, lại làm tổn thương hòa khí, không đáng.”
Trương Già rũ mắt không nói gì, người ngoài thấy hắn nửa điểm cũng không chột dạ, quả thực không giống như là nội gián của triều đình.
Phùng Minh Vũ nào chịu nghe lời Ngô Phong nói?
Nếu bàn về địa vị trong giáo, ông ta thực sự còn cao hơn một đoạn so với Ngô Phong, lời của đối phương giờ phút này đã chọc giận ông ta, liền lấy lệnh bài bên hông ra muốn nổi giận.
Ngay tại thời khắc hết sức căng thẳng này, một tiếng động không quá lớn ở bên cạnh vang lên. Là người ngồi nghịch cây quạt đã nửa ngày – Tiêu Định Phi.
Cây quạt mạ vàng kia đã được gấp lại, cán quạt nhẹ nhàng tựa vào chiếc cằm đường nét rõ ràng của hắn, bên môi dường như đang cười, ho khan một tiếng, dáng vẻ hơi ngượng ngùng: “Ngô Đà chủ gì kia, mật, mật hàm của Độ Quân tiên sinh, có thể cho ta mượn xem một chút được không?”
Tất cả mọi người đều ngây ra. Trên đường trở về có ai không coi vị công tử chạy nạn lại như du sơn ngoạn thủy này là một kẻ vô dụng, một công tử bột chứ? Không ai trông cậy vào loại trường hợp này hắn sẽ nói chuyện. Vậy mà lúc này hắn lại chen vào nói muốn mượn xem mật hàm của Độ Quân tiên sinh?
Trương Già đột nhiên nhớ tới ánh mắt dò xét quái dị của Tiêu Định Phi lúc mới gặp hắn bên ngoài miếu hoang. Hắn âm thầm liếc nhìn Mạnh Dương đang đứng trong góc. Mạnh Dương đứng không nhúc nhích, ánh mắt lướt qua Trương Già, lại thinh lặng chú ý đến thần thái động tác của tất cả mọi người ở đó.
Trái lại Ngô Phong đã từng nghe nói đến vị Định Phi công tử này trong giáo, chần chờ một lát, nói: “Công tử xem cái này…”
Cặp mắt đào hoa phong lưu của Tiêu Định Phi nheo lại: “Đưa mật hàm cho ta xem, ta nói với ngươi nội gián là ai.”
Trong đạo quán lập tức yên tĩnh trong chốc lát, sau đó lại xì xào bàn tán. Phùng Minh Vũ cũng kinh ngạc một lát, trái lại ông ta không biết mật hàm mà cả ông ta và Ngô Phong đều không nhận ra sâu cạn, Tiêu Định Phi lại có thể nhận ra manh mối gì. Nhưng dù sao thân phận của Tiêu Định Phi cũng khác biệt. Ngô Phong suy nghĩ một chốc, liền đưa mật hàm ra.
Tiêu Định Phi nhận lấy mở ra nhìn kỹ. Nhất thời trong đạo quán yên tĩnh đến mức có thể nghe thấy tiếng kim rơi, ánh mắt người người đều nhìn vào mặt công tử phóng đãng này, hận không thể nhìn ra chút mánh khóe gì từ trong mắt hắn. Mật hàm kia cũng chỉ ít ỏi chưa đến nửa trang giấy, Tiêu Định Phi lại xem hồi lâu. Đám người Ngô Phong, Phùng Minh Vũ cảm thấy nhịp tim cũng nhanh hơn. Một hồi nhịn không được mà hỏi: “Công tử, thế nào rồi?”
Tiêu Định Phi ngẩng đầu lên, nhẹ nhàng gấp tờ giấy lại, nhìn về phía Trương Già, nhếch môi lên cười khẩy với hắn, lại nói: “Trương đại nhân, trên đường quên nói với ngươi, tại hạ không những đã từng gặp Độ Quân, lại còn biết tiên sinh xưa nay không ở trên núi.” Lời nói của hắn vừa dứt, lập tức mắt Trương Già đã giật một cái.
Phùng Minh Vũ bỗng người lên ha hả: “Được lắm, quả nhiên là ngươi!”
Ngô Phong còn hét to lên: “Bắt lấy hắn!”
Chung quanh đã sớm có người nắm chắc đao kiếm, nghe lệnh liền chém tới Trương Già.
Trương Già cau mày. Trông thấy đao đã sát bên cạnh, hắn không nhúc nhích. Chợt có một bóng dáng màu trắng lướt qua chen vào, còn nhanh hơn ba phần so với bất cứ ai! Cũng không biết cướp được thanh đao từ ai, vung tay liền có một giáo chúng đứng gần Trương Già nhất ngã xuống đất!
Một đao lưu loát tàn nhẫn chém từ mặt trước đâm vào lồng ngực, máu tươi phun ra ào ào như thác! Người cầm đao như tắm trong máu tươi.
Mấy người Phùng Minh Vũ thấy vậy, không khỏi giật mình kêu ra tiếng: “Mạnh Dương!”