img...

Chương 138: may thay

Chương 138

Thượng Thanh Quan là một đạo quán, trong đạo quán dĩ nhiên cất giữ đạo kinh. Đạo Tàng Tâu vốn được dùng để cất trữ sách. Chẳng qua hoang phế thời gian dài cũng như bị Thiên Giáo chiếm đã lâu, không ai đến xem những cuốn đạo kinh rách nát, quá nửa đều bị người ta đem đi đốt lò, giờ đây vừa hay được dọn đi để Khương Tuyết Ninh bày mâm cơm trừ tịch.

Một căn lầu nho nhỏ, hai tầng trên dưới. Phía trên đã có phần hoang tàn rồi. Rượu thịt bèn bày ở tầng dưới.

Trong phòng đốt bếp lò từ sớm, làm ấm một vò Hoa Điêu, chính giữa có chiếc bàn tròn đã bày lên những món ăn nóng hổi. Dù sao giờ đã có Tiêu Định Phi phá rối, bữa cơm này cũng thành một mâm tất niên đúng nghĩa, Khương Tuyết Ninh dứt khoát kêu Tiểu Bảo đừng đi, ở lại cùng ăn. Tiểu Bảo vô cùng kinh ngạc nhìn nàng, nhưng ngẫm lại cũng không từ chối.

Tiêu Định Phi ở trong Thiên Giáo từng gặp Tiểu Bảo, lúc này hừ một cái, lẩm bẩm mấy từ. Khương Tuyết Ninh không nghe rõ: “Ngươi nói gì cơ?” Nàng đang cởi bỏ áo choàng khoác ngoài xuống, gác trên cái ghế bên cạnh, Trương Già thì đang ở bên ngoài thu ô lại.

Tiêu Định Phi sáp đến chỗ nàng, nói nhỏ như tiếng muỗi: “Ngươi phải cảm ơn ta đó.” Khương Tuyết Ninh nhướng mày, nhìn hắn. Tiêu Định Phi như cười như không bắn một ánh mắt về phía Trương Già vừa quay người đi vào, ý tứ đó không thể rõ ràng hơn được nữa. Khương Tuyết Ninh vô thức nhìn sang Trương Già.

Vừa rồi trên đường, Tiêu Định Phi vốn chưa định trả đũa nàng, bắt gặp Trương Già trước cửa lại có thái độ khác thường vo một nắm tuyết ném vào nàng. Nàng không thấy, nhưng Trương Già lại nhìn thấy.

Ánh mắt lóe lên, nàng hiểu rồi. Ý của Tiêu Định Phi là: vừa nãy hắn cố ý. Tiêu Định Phi sớm phát hiện cô nương này vô cùng thông minh chỉ cần nhắc tới liền hiểu, đắc ý nhướng mày cười: “Thế nào?” Khương Tuyết Ninh thay đổi suy nghĩ, nhoẻn miệng cười đáp: “Đến kinh thành ta bảo kê cho ngươi.”

Thứ Tiêu Định Phi cần chính là câu nói này, tức thì mặt mày rạng rỡ, cũng không nói gì thêm, đứng gọn sang một bên khi Trương Già vừa bước vào, sau đó lười biếng vươn vai, toàn thân như thể không xương ngồi phịch xuống chiếc ghế khác bên cạnh bàn tròn, lại còn cầm đũa lên bắt đầu ăn: “Vì ăn bữa này, buổi trưa ta đã cố ý nhịn cho bụng rỗng không, để ta thử trước xem tay nghề đầu bếp này ra sao!”

Điệu bộ này vừa nhìn là biết không có giáo dục, ở bên ngoài phách lối đã thành quen, nửa điểm quy củ và kiêng kị cũng không có. Tiểu Bảo tức thì lộ ra biểu cảm một lời khó nói hết. Khương Tuyết Ninh nhìn thấy hắn như vậy ngược lại cảm thấy thật chân thực, kiếp trước nàng thích nhất là ngồi ăn uống thỏa thuê cùng Tiêu Định Phi, cái mà gì ăn không tiếng ngủ không kêu đều vứt ra sau đầu. Không ngờ rằng, kiếp này còn được thấy lại. Nàng thực không quá phản cảm, chỉ nói một câu: “Chúng ta cũng tùy ý đi.”

Vốn dĩ giờ đã ở Thông Châu, giao tình hoặc sâu hoặc nông, thân phận cũng khác biệt cùng họp lại trên mâm cơm tất niên, lại chẳng phải là những thế gia đại tộc ở kinh thành, càng không phải là hoàng cung quy tắc nghiêm ngặt, thực sự không cần quá để ý làm gì.

Khương Tuyết Ninh ngồi bên cạnh Trương Già.

Vò rượu Hoa Điêu sớm đã ủ nóng, Tiểu Bảo cầm lên, nàng đón lấy, rót đầy ly cho bốn người, nâng ly lên nói: “Mọi người đều coi như gặp nạn ở Thông Châu, gió tuyết vây khốn, bèo nước gặp nhau cũng coi như có duyên, không biết chừng sau này sẽ trở thành tri kỷ. Tuyết rơi đúng lúc báo năm bội thu, ta kính một ly trước!”

Tiêu Định Phi vô cùng cổ vũ: “Nói hay lắm!” Tiểu Bảo âm thầm tặng hắn cái trợn mắt.

Trương Già ngước mắt, đúng lúc chạm phải đôi mắt long lanh dưới ánh đèn vàng của Khương Tuyết Ninh, cầm lên ly rượu nhỏ trước mặt, cuối cùng vẫn chạm nhẹ vào ly của nàng, sau đó liền thấy nét cười nở rộ trên gương mặt nàng, cùng mọi người nâng ly.

Rượu Hoa Điêu nên uống nóng, hương rượu đậm đà, như một dòng nước ấm nóng chảy vào cổ họng rồi tan ra, thấm đến phế tạng, khiến cả cơ thể như dần dần ấm lên, làm giảm đi hàn khí vừa rồi ở bên ngoài.

Trương Già quen kiệm lời, cũng chẳng nói gì cả. Tiêu Định Phi lại là người dễ làm thân, vì biết không bao lâu nữa sẽ đi tới kinh thành, nếu không có gì ngoài ý muốn thì sẽ trở thành Định quốc công thế tử, thái độ đối với người xung quanh tốt chưa từng có, trong lời ngoài lời đều muốn hỏi lề lối của các thế gia đại tộc ở kinh thành, y như chuẩn bị để vào kinh vậy.

Khương Tuyết Ninh biết tên xấu xa này là khắc tinh của Tiêu thị nhất tộc, chỉ mong hắn ở kinh thành quậy tung như cá gặp nước, xem xem đám người Tiêu thị sau khi gặp Tiêu Định Phi sẽ có sắc mặt ra sao, đương nhiên hễ biết gì sẽ nói ra hết, khiến một đám từ già đến trẻ thế gia đại tộc kinh thành như lột trần trước mặt Tiêu Định Phi.

Ai bảo kiếp trước nàng làm hoàng hậu cơ chứ? Đứng ở trên cao, có thể thấy không ít, tuy trước mắt bản thân chưa dùng đến, nhưng có thể lấy ra cho người khác dùng.

Tiêu Định Phi nghe thì gật đầu lia lịa, dáng vẻ như đã coi Khương Tuyết Ninh thành huynh đệ.

Có hắn ở đây, bữa cơm này không trầm lắng cũng không sượng.

Đến cả Tiểu Bảo nghe hắn tâng bốc nhiều quá cũng không nhịn được mà chen miệng châm chọc hắn một câu.

Tiêu Định Phi cũng không để bụng. Ai bảo hắn biết Tiểu Bảo là người của Tạ Nguy chứ? Hơn nữa bị xỏ xiên một câu cũng chẳng mất miếng thịt nào, hắn coi như gió thoảng bên tai, thổi qua là hết.

Tửu lượng Trương Già không tốt, ngày thường cũng không hay uống rượu. Ngày đó vây quét Thiên Giáo, vì hoàn cảnh bắt buộc hắn đã uống ba bát rượu lớn, đầu óc choáng váng, chẳng qua không khiến người khác nhìn ra mà thôi. Về sau bị người đâm vào vai, đã đau thì có say đến mấy cũng tỉnh. Bây giờ lại cùng uống mấy ly.

Hắn uống rượu dễ đỏ mặt. Trên gương mặt buồn tẻ nhạt nhẽo, đã thấy nét đỏ hồng lên, hiếm khi làm giảm được mấy phần nghiêm nghị thường ngày, vẻ lạnh nhạt nhiễm hương rượu, dưới ánh đèn, cũng là ngũ quan đoan chính, gương mặt đẹp đẽ.

Khi Khương Tuyết Ninh gắp đồ ăn vô tình liếc thấy, chỉ cảm thấy hoảng lên, lại có chút không dám nhìn thêm, đến cả việc vốn muốn bắt chuyện với hắn cũng quên mất.

Nàng nâng một ly rượu đứng dậy, nói: “Ly này ta muốn kính Trương đại nhân.” Bàn ăn tức thì yên lặng.

Trương Già khác Tiêu Định Phi hoàn toàn, là một người khắc kỷ thủ lễ, khi ấy cũng cầm ly rượu đứng lên. Hai người đứng đối diện nhau trong căn phòng nhỏ.

Gương mặt Tiêu Định Phi liền treo lên nụ cười quái dị.

Khương Tuyết Ninh cũng không nhìn người xung quanh, chỉ nhìn về Trương Già, nghiêm túc lạ thường nói: “Phen này dấn thân mạo hiểm đến Thông Châu, trên đường nhờ có đại nhân nhiều lần tương trợ mới có thể bảo toàn tính mạng, hôm nay ở đây chỉ có ly rượu nhạt, để bày tỏ lòng cảm kích, mong đại nhân không chê.”

Trương Già đáp: “Trương mỗ cũng nên cảm ơn nhị cô nương.”

Ban đầu dĩ nhiên là hắn bảo vệ Khương Tuyết Ninh, nhưng về sau giữa cảnh loạn lạc tàn sát khốc liệt, nếu không có Khương Tuyết Ninh dẫn binh lính phủ nha tới, sợ rằng hắn cũng chôn thân bởi đao kiếm rồi.

Chẳng qua lời này không thể nói rõ ra. Dù sao cũng dây dưa đến vị Tạ thiếu sư không biết là vô tình hay cố ý kia.

Hôm đó Khương Tuyết Ninh đưa người tới cứu, lại bị hắn nghiêm khắc chất vấn vì sao quay lại, trong lòng khó tránh khỏi tủi thân. Khi ấy chưa từng nghĩ Trương Già sẽ nói như vậy với nàng.

Hắn biết, hắn vẫn nhớ.

Cũng không rõ mấy ly Hoa Điêu vừa uống nóng hơn, hay là vành mắt đượm nước của nàng nóng hơn, nàng vội vàng che giấu bằng cách ngửa đầu uống cạn ly rượu.

Trương Già lặng im nhìn nàng, cũng nâng ly uống cạn.

Tiêu Định Phi ở bên cạnh cười nhạo: “Ôi chao, nhìn hai vị nói nhau ơn sâu như bể tình cảm thân thiết thế này, ai biết thì bảo các người đang ăn cơm tất niên, ai không biết còn tưởng hai người đang bái đường đấy!”

Tên này ăn nói không biết kiêng khem bao giờ. Khương Tuyết Ninh nhíu mày nói: “Ngươi không mở miệng không ai nói ngươi câm đâu.”

Tiêu Định Phi đáp: “Haha, mau ngồi xuống ngồi xuống đi! Nào nào nào, ta rót rượu cho các ngươi, chỉ ăn với uống thôi cũng chán, mọi người cùng chơi tửu lệnh, được không?” Trong lúc nói hắn thật sự rót rượu cho mọi người.

Sau khi Trương Già ngồi xuống, lại có mấy phần ngẩn ngơ. Xa xa truyền tới tiếng pháo nổ giữa màn đêm tĩnh lặng. Hắn nhìn ra ngoài cửa sổ. Đạo Tàng Lâu xây ở trên núi, bên ngoài đường núi khó đi, tuyết tụ trên cây tùng cổ, tuyết bay lượn từ trên cao xuống, đặc biệt còn có cảm giác xa xăm yên ắng, giữa đêm tuyết vây quanh lò sưởi chuyện trò.

Chẳng qua…

Tuyết có đẹp đến mấy, cuối cũng cũng phải tan.

Tiêu Định Phi đã mặc kệ sự phản đối của Tiểu Bảo mà bắt đầu chơi tửu lệnh, xoay vòng đúng vào Trương Già, không ngờ khi nhìn sang Trương Già, lại thấy vị Trương đại nhân này đang im lặng ngồi cạnh mép bàn, lặng thinh nhìn ra ngoài khung cửa. Hắn kêu một tiếng, Trương Già mới quay lại nhìn.

Tiêu Định Phi nhìn mặt đoán ý vô cùng giỏi, cười nói: “Khó được ngày lễ tết tươi đẹp, nhưng nhìn Trương đại nhân lại thấy tinh thần ngẩn ngơ, dường như có chuyện gì nhớ nhung trong lòng?”

Khương Tuyết Ninh cũng nhìn Trương Già.

Trương Già hạ tầm mắt, chậm rãi nói: “Ngày tuyết đêm lạnh, trong kinh có lẽ cũng vậy. Gia mẫu một mình trong viện cũ, Trương mỗ giờ sa thân tại Thông Châu, chưa thể về nhà phụng dưỡng, trong lòng hổ thẹn, lại có chút lo lắng mà thôi.”

Tiêu Định Phi tức thì “A” lên, có phần không ngờ tới.

Mẫu thân của Trương Già…

Dưới ánh đèn mờ nhạt, trong tay Khương Tuyết Ninh cầm ly rượu, rượu chợt sóng sánh, làm cái bóng trong ly nhòe đi, sắc mặt nàng dường như tái đi, thiếu mấy phần huyết sắc.

Trong phòng đột nhiên thật yên tĩnh. Sau đó Tiêu Định Phi lại cười lên phá vỡ bầu không khí trầm lắng, nói mấy câu chúc cát tường với Trương Già, nâng ly chúc nguyện Trương mẫu ở kinh thành xa xôi thân thể khỏe mạnh vạn sự như ý.

Khương Tuyết Ninh trở nên lơ đãng. Về sau nói những gì, làm những tửu lệnh gì, đều quên hết, hiện ra trong đầu là những chuyện cũ từ kiếp trước.

Đêm cung đình, nàng kéo tay áo Trương Già, khẩn cầu hắn giúp mình; trong cung Khôn Ninh, bỗng nhiên nghe tin bại sự, hắn bị Chu Dần Chi và những người khác khép tội giam vào ngục; sau đó đến khi tuyết rơi đầu mùa, nhà Trương Già truyền tới tin dữ…

Vị lão phu nhân ấy, Khương Tuyết Ninh chưa từng gặp mặt. Nhưng ai lường một thân hàn vi, trong cảnh quẫn bách, dạy ra được một đứa con chính trực như vậy, có lẽ là một vị từ mẫu, cũng là một vị nghiêm mẫu, là một người tốt đáng kính.

Nàng nghĩ, kiếp trước khi Trương Già trong ngục nghe được tin dữ, hồi tưởng lại toàn bộ nguyên do, liệu có từng hận nàng hay không? Những ngày đó, nàng đều trải qua trong sự khủng hoảng và áy náy dày vò. Cuối cùng chết đi coi như được giải thoát.

Giờ đây lại từ miệng Trương Già nghe hắn nhắc về mẫu thân, những hối hận kiếp trước của Khương Tuyết ninh dường như lập tức bị chọc thủng mà ào ra, khiến nàng cảm thấy mình thật đê hèn.

May thay. Tất cả đã bắt đầu lại.

Nàng không kiềm được cảm ơn ông trời ban ơn, nhưng bất luận có muốn gượng cười thế nào, chén rượu này, bữa cơm này, cuối cùng cũng chẳng biết có mùi vị thế nào nữa.

Yến tiệc cho đến lúc gần tàn, khi sắp ra khỏi cửa, không biết có phải Tiêu Định Phi nhìn ra đầu mối gì hay không, nhìn nàng trong giây lát, nhỏ giọng nói: “Sao Nhị cô nương cũng ngơ ngơ ngẩn ngẩn thế?”

Khương Tuyết Ninh không trả lời.

Tiêu Định Phi cảm thấy đám người mới quen này đều có phần quái đản, hừ khẽ một tiếng: “Ngươi lười nói bản công tử còn lười nghe đây này! Chỉ nói cho ngươi biết, đêm nay ở bến đò Thông Châu người ta đốt pháo, bách tính toàn thành đều đến đó xem.” Nói xong hắn cười, quay người đi ra ngoài.

Đám người tới đường nào, tất nhiên sẽ về đường nấy. Khi trở về ngang qua tiểu viện của Tạ Nguy, không thấy bóng dáng Kiếm Thư, trong phòng vẫn tối đen như mực.

Tiêu Định Phi kéo Tiểu Bảo nói có chuyện muốn hỏi nó, rẽ đi hướng khác trước. Khương Tuyết Ninh biết tên này lại tạo cơ hội cho mình, ám thị nàng mời Trương Già cùng đến bến đò ngắm pháo hoa. Tuy nhiên nàng có tâm sự, gần đến thời khắc quan trọng, lại vô cùng do dự và sợ sệt. Dũng khí cuồn cuộn của nàng dường như bị dập tắt hết rồi. Cho đến khi tạm biệt Trương Già, những lời đã chuẩn bị cũng không thể nói ra.

Một mình nàng về đến trước phòng mình. Bậc thềm đã phủ một lớp tuyết dày. Khương Tuyết Ninh bước lên, giơ tay muốn mở cửa. Nhưng khung cửa đó đã đông cứng từ lâu, vừa mới chạm vào, đã lạnh đến tận đáy lòng, khiến đầu óc vốn hỗn độn của nàng lập tức trở nên tỉnh táo…

Nàng đang làm gì vậy?

Có gì để do dự cơ chứ?

Sống lại đời này chẳng phải để bù đắp lại những nuối tiếc của kiếp trước, tránh giẫm vào vết xe đổ hay sao? Nếu đã muốn, thì phải theo đuổi, phải truy cầu, dè dặt không phải tác phong của nàng! Hầu bao cầu phúc chuẩn bị từ trước nhưng chưa tặng, vẫn ở trong tay áo nàng, bên trong nặng trịch những thỏi bạc vàng làm thành hình hoa quả đem theo ý tốt lành, Khương Tuyết Ninh lấy ra, có thể sờ thấy rõ một tờ giấy nhỏ bên trong.

Lòng ta vươn đến vầng trăng sáng.

Lồng ngực nàng phút chốc nóng lên, hạ quyết tâm vào khắc này, không đẩy cửa nữa, trực tiếp rảo bước vòng lại con đường vừa rồi, đạp lên dấu chân trên đường còn chưa bị tuyết lấp đi, bước đến nơi Trương Già ở.

Gió lạnh quất vào mặt đến phát đau. Nàng hoàn toàn không cảm thấy gì. Nhưng khi đến trước phòng Trương Già, bên trong cũng tối om, không thắp đèn, cũng không có động tĩnh gì.

Khương Tuyết Ninh ngơ ngác. Đi đi về về chẳng mất bao lâu, Trương Già đã ngủ rồi?

Nàng do dự trong chốc lát, cuối cùng vươn tay gõ cửa khe khẽ: “Trương Đại nhân ngủ rồi sao?”

Bên trong yên lặng không tiếng người. Trả lời nàng chỉ có song cửa sổ tối đen, và tiếng gió trong đình viện hiu hiu lay nhánh tuyết tùng. Qua một chốc, Khương Tuyết Ninh lại gõ cửa: “Trương đại nhân có đó không?”

Bên trong vẫn im lìm.

Nàng nghĩ, Trương Già bị thương, tửu lượng cũng không tốt, có lẽ đã ngủ rồi? Cũng có thể không ở trong phòng, bị ai đó kéo đi cùng đám người đến tiệc khao thưởng binh sĩ rồi.

Chỉ là lòng nàng đột nhiên trống rỗng.

Nàng cúi xuống, nhìn túi gấm nắm trong lòng bàn tay, chỉ thấy mình hèn nhát, ban đầu do do dự dự, khiến giờ đây đến cơ hội bày tỏ tâm ý cũng không có. Nhưng lòng đã quyết, sẽ không thay đổi.

Khương Tuyết Ninh suy nghĩ, chỉ nhẹ nhàng treo túi gấm thêu chữ phúc lên vòng cửa nhỏ bằng đồng ở phía bên trái, mong sáng sớm mai hắn có thể nhìn thấy, sau đó mỉm cười, áp xuống sự thấp thỏm tràn đầy trong lòng, đứng ngoài cửa nhìn một lúc, rồi quay người đi.

Trong đình viện kéo dài ba hàng dấu chân in trên tuyết. Tuyết tích dày trên đầu cành, đè nặng lên cành cây, rơi xuống lộp bộp. Trên bầu trời đêm màu mực bỗng có một âm thanh lớn vang lên. Là hướng bến đò bên ngoài thành, có pháo hoa rực rỡ đẹp mắt bắn lên trời cao, một tiếng nổ đoàng, bung tỏa ánh sáng rực rỡ.

Trương Già tựa lưng vào cánh cửa, ngồi gấp chân trên nền đất lạnh, nghe tiếng bước chân ngoài cửa càng lúc càng xa, rồi không thấy nữa. Cửa sổ mở một nửa, ánh pháo chiếu vào, hắt lên đường nét lạnh lùng trên gương mặt hắn, rơi xuống đôi mắt sâu hút của hắn, chỉ rọi thấy tro tàn còn sót lại sau khi đốt.