img...

Chương 139: chủ nhân chước cầm đường

Chương 139

Khương Tuyết Ninh trở về phòng mình, rửa mặt đi ngủ.

Vốn cho rằng làm chuyện lớn như vậy, đêm nay ắt sẽ trằn trọc suy nghĩ lung tung khó vào giấc, nào ngờ, trên bàn tiệc đã uống không ít rượu, rượu Hoa Điêu không quá mạnh, nhưng tác dụng chậm không nhỏ, đầu nàng vừa đặt xuống gối, nghĩ về chuyện của Trương Già một lúc, đã chìm sâu vào giấc ngủ.

Chỉ là ngủ không được ngon cho lắm. Nàng mộng mị cả đêm. Nhưng sáng sớm vừa mở mắt tỉnh dậy nàng đã quên gần hết.

Trên bàn vẫn còn con dấu ngọc xanh nhỏ nàng đặt lên hôm qua. Con dấu, lúc mua hoàn toàn trống, muốn chữ gì tự mình khắc. Mặt dấu nhỏ khoảng một tấc, khắc không tốn mấy thời gian, nhưng chạm khắc thế nào thì lại phải cất công suy nghĩ. Khương Tuyết Ninh nhìn thoáng qua, tạm thời chưa động đến nó, chỉ mở cửa sổ nhìn ra ngoài: “Tuyết ngừng rồi.”

Khó trách sáng nay tỉnh dậy thấy hơi lạnh.

Nàng duỗi người, ngáp mấy cái, chẳng bao lâu liền nhìn thấy qua khung cửa sổ, Tiểu Bảo mặc y phục thật dày đi đến, nói với nàng: “Nhị cô nương, có tin vừa đến, nói rằng nửa đêm qua sau khi tuyết ngừng, sơn lộ bị sập đã được dọn dẹp quá nửa, sáng nay đã thông. Nhìn có lẽ trưa nay mặt trời còn ló dạng, sau khi Định Quốc công và tiên sinh thương lượng, thì nói phải tranh thủ đi lúc này, sợ rằng nếu đợi thêm mấy ngày nữa tuyết tan lại xảy ra chuyện ngoài ý muốn. Cho nên tới thông báo với cô nương một tiếng, nếu có đồ đạc gì cũng tiện thu dọn sẵn, buổi trưa là đi.”

Đường nối Thông Châu và kinh thành vốn không xa, nếu cưỡi ngựa ngồi xe xuất phát sớm một chút, đi từ trưa, khoảng tầm tối là đến rồi.

Khương Tuyết Ninh gật đầu đáp lại. Nhưng trông thấy Tiểu Bảo quay người đi, không kiềm được mà thốt lên “này”, gọi nó quay lại, hỏi: “Phải rồi, Trương đại nhân đâu?”

Tiểu Bảo tưởng nàng hỏi Trương Già có đi hay không, liền đáp: “Trương đại nhân đã sớm biết tin, tất nhiên sẽ đi cùng mọi người, nhưng binh sĩ theo đến đây có lẽ phải đợi tuyết tan mới đi, suy cho cùng vốn không có nhiều ngựa đến thế.”

Khương Tuyết Ninh cạn lời: “Ta hỏi ngài ấy đang ở đâu.”

Tiểu Bảo giờ mới kịp phản ứng, suy nghĩ, dường như cũng không quá chắc chắn, do dự một chút, nói: “Vừa mới nhìn thấy, vì vẫn còn nhiều người phải ở lại Thông Châu, hình như Định Quốc công kéo tiên sinh và Trương đại nhân cùng đi bàn giao công việc, có lẽ đang ở phủ nha.”

“Ừ…” Vậy tức là không ở đây rồi. Cũng không biết sáng nay hắn thức dậy có nhìn thấy thứ tối qua nàng để lại không. Nghĩ Trương Già bây giờ đang bận không dứt ra được, Khương Tuyết Ninh cũng không tiện quấy rầy, chỉ có thể đợi cơ hội thích hợp để nói thôi.

Nàng tự sắp xếp đồ đạc của mình. Những người khác trong Thượng Thanh Quan cũng đang vô cùng bận rộn, chuẩn bị ngựa xe, thu dọn hành lý. Đợi đến trưa tùy ý ăn gì đó, vừa hay kịp xuất phát.

Quan viên lớn nhỏ thành Thông Châu đều đến, đứng tiễn tại cổng, có người nịnh hót Tạ Nguy, có người chúc mừng Định Quốc công Tiêu Viễn, mừng ông ta tìm lại được đích tử thất lạc nhiều năm. Tiêu Viễn đứng trước đám người, nụ cười ít nhiều có phần miễn cưỡng.

Tạ Nguy không nói gì nhìn qua, thấy rõ sắc mặt kiềm chế u ám này của ông ta, khi đám người sắp khởi hành, hắn bỗng nhiên nói: “Quốc công gia, hay là để xe ngựa của Định Phi công tử đi trước Tạ mỗ đi. Gạt qua chuyện thân phận hắn còn đợi xác minh, thì lúc về kinh thành cũng là người của Thiên Giáo phải bị tập trung thẩm vấn. Động tĩnh ở Thông Châu lớn thế này, khó tránh khỏi Thiên Giáo muốn giết người diệt khẩu. Kiếm Thư bên cạnh ta tuy võ công nông cạn, nhưng vẫn hiểu chút đao kiếm, nếu có xảy ra chuyện gì, cũng kịp thời ứng phó.”

Mọi người chia ra lên rất nhiều xe ngựa. Định Quốc công Tiêu Viễn đi đầu tiên.

Khương Tuyết Ninh ngoài ý muốn bị cuốn vào việc vây quét Thiên Giáo, cô nương trong sạch gặp phải chuyện này nếu bị truyền ra ngoài khó tránh khỏi tiếng xấu, vì thế trong kinh luôn nói rằng nàng bị bệnh, phải ở nhà đóng cửa dưỡng bệnh không ra ngoài. Chuyến này đi về từ Thông Châu, tất nhiên không thể gióng trống khua chiêng.

Xe của nàng ở sau cùng.

Người có thân phận đặc thù giống Tiêu Định Phi, bị coi như một nửa tội phạm, cũng xếp ở phía sau.

Định Quốc công Tiêu Viễn không ngờ Tạ Nguy sẽ đề nghị như vậy, mí mắt giật giật, khó khăn đáp: “Không cần đâu nhỉ? Loạn đảng Thiên Giáo đã chết hết sau lần vây bắt này, dù cho tin tức truyền ra ngoài, cũng không truyền nhanh thế được, đường đi lại không tính là dài, hẳn sẽ không xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn.”

“Sao lại không?” Tạ Nguy cười nhắc nhở: “Quốc Công gia quên rồi, chúng ta đã đối chiếu danh sách tù nhân trốn ra từ thiên lao, quả thực phần lớn đều bị giết cùng loạn đảng Thiên Giáo, nhưng cũng có một số sớm chạy ra ngoài. Trong đó có tên Mạnh Dương vô cùng hung ác, lúc vây quét còn ở đó, sau khi vây quét kiểm tra số lượng thi thể lại không thấy đâu, e là giả chết qua mặt trốn đi rồi. Nếu người này để lộ tin tức, sợ rằng cũng chưa chắc đã an toàn.”

Vậy mà Mạnh Dương lại chạy thoát rồi? Khương Thuyết Ninh vô cùng kinh hãi. Nghĩ lại, vị Mạnh nghĩa sĩ này ngày đó tuy không đáp ứng thỉnh cầu của nàng, nhưng khi trở mặt với đám người Thiên Giáo quả thực cũng giúp Trương Già. Như vậy, dù người này chạy thoát rồi, nhưng nàng cũng không cảm thấy căm phẫn như khi một kẻ thủ ác bỏ trốn.

Ngược lại là Tiêu Viễn bị lời của Tạ Nguy nói làm cho sững sờ, lập tức bỏ ý nghĩ từ chối, trông giống như vừa tỉnh táo lại mà đáp: “Quả là bản công hồ đồ, suýt thì quên mất. Ta cũng nghĩ cả đoạn đường này tốt nhất là yên ổn một chút, muốn chuyển hắn lên đằng trước, chỉ sợ bị người khác lời ra tiếng vào…”

Ý này giống như ông ta chí công vô tư, không vì đối phương là con mình mà đi cửa sau. Đám người nghe xong đều hiểu. Tiêu Viễn chắp tay với Tạ Nguy: “Nếu Tạ tiên sinh đã nói rõ, vốn dĩ ban đầu ta tính toán không chu toàn, vậy để hắn ngồi xe ngựa đằng trước một chút đi.”

Điều này làm thay đổi vị trí xe ngựa của đoàn người.

Có lẽ là vì tiếp xúc thời gian dài, thân quen hơn rất nhiều so với kiếp trước, nên khi Khương Tuyết Ninh nhìn Tạ Nguy, nụ cười trên khuôn mặt hắn mà người ngoài nhìn vào thì hoàn mỹ vô khuyết, nàng lại luôn cảm thấy vô cùng trống rỗng, giả tạo. Thậm chí nàng còn cảm giác bên trong ẩn chứa một chút mỉa mai, trào phúng. Trong phút chốc, nàng thất thần.

Có lẽ vì ánh mắt quan sát này khá rõ ràng, Tạ Nguy nhận ra được, bèn nhìn trở lại nàng, sâu trong mắt là vẻ tĩnh lặng lạnh lùng. Khương Tuyết Ninh tức thì bị dọa sợ, vội vàng nhoẻn cười. Tạ Nguy không trả lời nàng điều gì, chỉ nhìn nàng giây lát, rồi thu lại ánh mắt, quay người cúi lưng bước vào xe. Rèm xe buông xuống, cũng tách biệt hắn khỏi đám người.

Trương Già ở khoảng phía sau một chút. Trông hắn như có tâm sự, khi đám người trước mặt nói chuyện cũng không tập trung, giờ cũng chỉ lên xe ngựa của mình, không nhìn ra chỗ khác chút nào.

Khương Tuyết Ninh nhìn thấy, nhưng trước mặt nhiều người như vậy, tất nhiên không tiện tiến đến chào hỏi. Nhìn thấy dáng vẻ này của hắn, nàng liền nghĩ… Là thứ hôm qua mình để lại dọa hắn sợ, hay làm khó hắn rồi? Trong lòng vì thế sinh ra mấy phần hồi hộp, lại còn thêm mấy phần mừng thầm.

Tiêu Định Phi cọ cán quạt hương phiến trong tay lên đầu, khi nhìn về cỗ xe ngựa của mình, đáy mắt hắn lóe lên sự bất thường, lại cười không để lộ chút sơ hở nào, chỉ nói: “Bản công tử có thể sống sót cũng không hề dễ dàng, sao có thể để người khác dễ dàng hại đến tính mạng được?” Ngay lúc ấy hắn thu lại quạt, nói với Khương Tuyết Ninh: “Đến kinh thành, hãy nhớ lời ngươi đã nói!” Khương Tuyết Ninh nhìn hắn. Hắn phóng khoáng nhảy lên xe ngựa, nói một câu: “Đi thôi!” Khương Tuyết Ninh nghĩ một hồi, mới nhớ ra tối qua đã nói về kinh thành sẽ bảo kê hắn, vì thế cũng cười theo, không nhìn người khác nữa, vịn tay Tiểu Bảo bên cạnh, cũng lên xe.

Túi đựng đồ chỉ nho nhỏ thôi. Bên trong có hai bộ y phục, một xấp ngân phiếu chưa dùng hết, còn cả con dấu và đao khắc của nàng.

Trên đường đi nhàm chán, vừa hay lấy ra khắc. Đây cũng là một trong những “sở thích” nàng học cùng Thẩm Giới trong những lúc nhàm chán kiếp trước, có điều, khi xe đi trong thành còn ổn, không rung lắc mạnh, nhưng vừa ra đến con đường ngoài thành, thanh đao nhỏ khắc chữ trong tay nàng hơi run lên. Vốn có thể khắc xong trong nửa canh giờ, lại thành cả chặng đường. Cuối cùng nàng lấy mực ra ấn lên đóng thử xem hiệu quả thế nào, vẫn không đẹp cho lắm.

“Đúng là làm khó người ta, nếu ở kinh thành, tìm mấy kì trân dị bảo tặng coi như quà năm mới tặng tiên sinh, đâu cần phải phiền phức như này?” Khương Tuyết Ninh nhìn dấu in trên mặt giấy, bĩu môi, lẩm bẩm, lại không kiềm được mà an ủi bản thân: “Của ít lòng nhiều mà, đủ rồi được rồi.”

Đúng lúc này đã đi được nửa đường, Định Quốc công Tiêu Viễn đề nghị mọi người tạm dừng lại nghỉ ngơi.

Một con ngựa nhanh chóng phi từ quan đạo phía trước đến. Đám người trước hết hơi cảnh giác, đến gần mới nghe thấy người trên ngựa vẫy tay hô với bọn họ: “Tín hàm và công báo mới nhất từ trong kinh tới, phụng mệnh giao cho Tạ tiên sinh!”

Hóa ra là đưa thư.

Tạ Nguy không tự mình xuống, chỉ sai Kiếm Thư ra ngoài nhận thư, rồi đem vào trong xe trình cho hắn. Qua một lúc, hắn lại ra ngoài, đi thẳng đến trước xe của Khương Tuyết Ninh, cúi người nói: “Nhị cô nương, tiên sinh nhận được thư từ trong kinh, mời cô nương qua đó nói chuyện.”

Khương Tuyết Ninh hơi kinh ngạc. Nàng đang đắn đo không biết khi nào đưa còn dấu tàng thư cho Tạ Nguy, ai ngờ Tạ Nguy đã sai người gọi nàng qua trước, vì thế đáp: “Đợi một chút.” Nàng vội vàng lau đi vết mực dính trên đáy con dấu, bọc trong túi nhỏ xinh xắn, nhét vào tay áo, rồi mới từ trong xe đi ra.

Kiếm Thư đưa nàng đến trước xe Tạ Nguy. Khương Tuyết Ninh hướng về phía rèm xe, hành lễ: “Học sinh bái kiến tiên sinh, Tạ tiên sinh có gì cần dặn dò?” Giọng nói lạnh nhạt bình tĩnh của Tạ Nguy truyền ra, chỉ nói: “Vào đây.” Khương Tuyết Ninh lưỡng lự một lát, vẫn nhấc váy, leo lên xe ngựa.

Kiếm Thư không dám đỡ nàng, chỉ vén rèm xe cho nàng. Khương Tuyết Ninh khom người bước vào, nhìn thấy Tạ Nguy ngồi bên trong, trước mặt chỉ có kỷ án vuông, bên trên trải một chồng thư thật dày, có cái đã mở, có cái chưa.

Chiếc xe ngựa này là của Tạ Nguy, bên trong trải thảm nhung mềm mại, ở góc kỷ án còn cả lò sưởi tay tùy tiện đặt đó. Hai bên cửa sổ xe có rèm rủ xuống thật dày hoàn toàn kín gió. Chỉ có ô cửa sổ sau lưng Tạ Nguy là dùng giấy dán lên, để tia sáng lọt vào, vừa hay bao phủ hắn, cũng chiếu vào kỷ án trước mặt. Khương Tuyết Ninh vừa thấy đã hơi do dự. Tạ Nguy hạ mắt nhìn một bức thư trong kinh gửi đến, lạnh nhạt chỉ vào bên tay trái: “Ngồi đi.” Khương Tuyết Ninh nói lời đa tạ, rồi quy củ ngồi xuống.

Tạ Nguy đưa phong thư sang, nói: “Thư của Khương đại nhân, ngươi xem đi.”

Khương Bá Du? Khương Tuyết Ninh nhận thư đọc tỉ mỉ, lại phát hiện bức thư này Khương Bá Du không viết cho nàng, mà viết cho Tạ Nguy.

Trong thư trước hết cảm ơn Tạ tiên sinh vì chuyện này mà lên kế hoạch chu toàn, lại nói trong phủ đã sắp xếp rất thỏa đáng, không lộ ra tin tức gì, chỉ mong trên đường đi Tạ Nguy nhọc lòng trông nom. Ngoài ra lại còn nói, đây là chuyện lớn, cuối cùng không giấu nổi Mạnh thị.

Mạnh thị là vợ cả của ông ta, lại là thân mẫu của Khương Tuyết Ninh, trước nay vì chuyện cũ mà có hiềm khích, biết Khương Tuyết Ninh làm loạn bị cuốn vào trong chuyện này liền nổi trận lôi đình, thậm chí suýt nữa đổ bệnh nặng. Gần đây tin tức Lâm Truy Vương điện hạ Thẩm Giới tuyển phi truyền ra, Lễ bộ phụng chỉ lên danh sách những người được chọn, đã thêm tên tỷ tỷ của Khương Tuyết Ninh là Khương Tuyết Huệ vào. Nếu giờ trong nhà xảy ra chuyện xấu, hỏng mất thanh danh của cô nương trong nhà, cũng hỏng mất chuyện tốt này, e rằng Mạnh thị sẽ giận lây sang Ninh nha đầu.

Vì vậy mặt dày nhờ Tạ Nguy, khuyên nhủ Khương Tuyết Ninh. Đợi về đến nhà, tuyệt đối đừng cãi cọ với mẫu thân, gọi dạ bảo vâng nhịn cơn giận xuống, sợ khi ầm ĩ thì cả phủ trên dưới không được yên ổn.

Chuyện trong nhà, vốn không nên nói với người ngoài. Nhưng Khương Bá Du lại kể trong thư viết cho Tạ Nguy, chứng tỏ ông ta vô cùng tín nhiệm vị bằng hữu vong niên này, ở giữa tất nhiên còn có nguyên do Tạ Nguy là tiên sinh của Khương Tuyết Ninh, cảm thấy sau khi Khương Tuyết Ninh vào cung làm thư đồng học hành đã tốt hơn không ít, cho rằng là công lao của Tạ Nguy.

Trong thư có chút dáng vẻ suy nghĩ cho Khương Tuyết Ninh. Nhưng sau khi nàng chậm rãi đọc hết, lại cảm thấy nhiệt độ trong tim nàng tiêu tán sạch sẽ, như đồng tuyết phủ dày mênh mông bên ngoài, thật lạnh lẽo.

Tạ Nguy đánh giá sắc mặt nàng: “Có cần ta khuyên vài câu không?” Khương Tuyết Ninh cười: “Tiên sinh khuyên thế nào?”

Tạ Nguy suy nghĩ, nói: “Cảm tình phụ mẫu ruột thịt, có được không dễ. Nếu không muốn vứt bỏ, cũng không cần phải đối chọi gay gắt. Có những khi lùi một bước là thấy cả trời đất bao la, có được những gì mình muốn là tốt rồi.”

Lùi một bước, thấy cả trời đất bao la.

Khương Tuyết Ninh nhắm mắt lại, không trả lời, chỉ đặt hai tờ giấy viết thư xuống.

Cây Nga Mi của Tạ Nguy trong bao đàn, dựng ở trong góc. Nàng vô tình nhìn thấy, thế là nhớ lại chuyện cũ.

Tình cảnh này, có phần giống với lần đầu nàng gặp Tạ Nguy. Chẳng qua xe ngựa lúc đó không lớn, cũng không bố trí thoải mái như bây giờ, chỉ là một chiếc xe đơn giản mộc mạc, đằng sau có tiếng huyên náo của những đầy tớ già đi theo; lúc ấy Tạ Nguy cũng chưa phải là Thiếu Sư gì đó, chỉ là “họ hàng xa” quần áo giản dị cài trâm gỗ ôm đàn, có một gương mặt đẹp, trông lại là tướng đoản mệnh, dáng vẻ ốm yếu; khi ấy nàng đương nhiên cũng không phải Khương Tuyết Ninh của bây giờ, chỉ là một tiểu cô nương mới chứng kiến Uyển Nương trút hơi thở cuối cùng không lâu, trong lòng tràn ngập sự sợ hãi không dám nói với ai, trên đường trở về kinh thành gặp thân sinh phụ mẫu, sống ở nơi hương dã, dựng hết gai góc quanh thân mình lên, che giấu sự tự ti hốt hoảng cùng bối rối…

Giờ đây lại cùng ngồi trong xe ngựa với Tạ Nguy. Vẫn là trên đường về kinh thành. Có lúc, Khương Tuyết Ninh cảm thấy cuộc đời mình như một trò đùa. Nàng nghĩ rồi cũng thật sự bật cười.

Ngước mắt nhìn Tạ Nguy, lại thấy đối phương cũng đang nhìn mình chăm chú, thế là nhướng mày hỏi: “Tiên sinh khuyên xong rồi?”

Tạ Nguy nhìn ra nàng bây giờ không muốn để ý người khác lắm, liền thu hồi ánh mắt, để tránh cho bản thân trở nên quá mạo phạm, chỉ cầm bức thư trên bàn lên, gập trùng theo nếp cũ bỏ lại vào phong thư, nhàn nhạt “ừm” một tiếng đáp: “Khuyên xong rồi.”

Khương Tuyết Ninh liền nói: “Vậy học sinh xin cáo từ.” Tạ Nguy không cản nàng.

Khương Tuyết Ninh đứng dậy, tuy nhiên khi định vén rèm bước ra, mới nhớ đến vật trong tay áo, thế là dừng lại, lấy túi đựng con dấu ra, hai tay đặt lên trên kỷ án, nói: “Tối qua trên đường đi tới thì nghe bảo tiên sinh đang nghỉ ngơi, không dám đến làm phiền. Trên người không có gì đáng giá, chỉ kịp khắc con dấu tàng thư, coi như tấm lòng của học sinh, tạ ân tiên sinh thu nhận dạy dỗ. Có điều hơi vụng về, khó tránh khỏi bị tiên sinh chê cười.”

Tạ Nguy lại ngây ra một chốc. Tuy nhiên tâm trạng Khương Tuyết Ninh có vẻ không tốt cho lắm, nói xong liền cúi đầu hành lễ, bước ra khỏi xe.

Túi đựng đó đặt trên chồng thư. Nhìn bên ngoài không có gì đặc biệt cả. Tạ Nguy nhấc lên mở ra, bên trong quả nhiên bên trong có con dấu dài hai tấc rưỡi, rộng một tấc, lật phía dưới lên xem, còn dính ít mực đỏ chưa được lau sạch sẽ trong lúc vội vàng, nhìn rất mới.

Bên ngoài đột nhiên truyền tới tiếng kêu kinh ngạc gấp gáp: “Cẩn thận, trong rừng có người!” Là giọng của Kiếm Thư.

Tạ Nguy ngước mắt nhìn từ khe hở của rèm xe, thấy mấy bóng đen mặc y phục gọn gàng chớp nhoáng xông về phía Tiêu Định Phi, trong nháy mắt bên ngoài xe đều là thanh âm đao kiếm va chạm.

Hắn lười đi xem. Thu lại ánh mắt, chỉ cầm con dấu nhỏ, ấn lên lòng bàn tay trái của mình, mực dưới đáy con dấu để lại trên lòng bàn tay sạch sẽ một vết đỏ nhạt nho nhỏ.

Chủ nhân Chước Cầm Đường.

Tạ Nguy nhìn chăm chú mấy chữ trên tay trong giây lát, bỗng nhiên cười, nhỏ giọng tự nói tự nghe: “Hơi xấu nhỉ…”