Chương 146: gây chuyện
Trong phòng khách, Khương Tuyết Ninh ngồi phía bên trái, ngước mắt nhìn người ngồi phía bên phải mình, không khỏi phiền muộn: trông vóc người cũng cao cao gầy gầy sao lá gan trong bụng lại to thế nhỉ?
*Ý Ninh tỷ là vị này to gan, không biết sợ.
Nàng đã nghĩ đối phương sẽ đến tìm mình, nhưng không ngờ lại nhanh như thế.
Còn chưa qua nổi hai ngày mà.
Tiêu Định Phi hoàn toàn không đưa tên quản gia vướng víu đó theo vào, cầm chén trà lên uống một hớp, nheo mắt ra vẻ hưởng thụ, cười híp mắt nói: “Chẳng phải Nhị cô nương từng nói sẽ bảo kê cho ta sao?”
Khương Tuyết Ninh mỉm cười: “Ngươi nhớ rõ thật đấy.”
Hai tay Tiêu Định Phi nâng chung trà, thở ngắn than dài: “Nhị cô nương không biết đâu, ở kinh thành ta thân cô thế cô, sáng nay trên điện Kim Loan còn đắc tội vị phụ thân “nhặt được” kia của ta nữa.”
Khương Tuyết Ninh rất nể mặt: “Ồ?”
Thế là Tiêu Định Phi thêm mắm dặm muối kể lại một lượt tình hình trên triều sáng nay, nhưng hoàn toàn không hề có vẻ tự trách chút nào, ngược lại còn huơ chân múa tay, trong lời nói mang sự đắc ý, như thể đã làm ra chuyện lớn gì vô cùng ghê gớm vậy.
Khương Tuyết Ninh liền biết, hắn căn bản là một tên xấu xa.
Kiếp trước nàng và Tiêu Định Phi rất thân cận, vì nhiều nguyên do, một là khi ấy nàng có quan hệ đối địch với Tiêu Xu và Tiêu thị, tranh đấu rất quyết liệt, mà kẻ thù của kẻ thù là bạn; thứ hai, Tiêu Định Phi làm gì cũng ưa nhìn mặt, là một tên háo sắc, mà nàng lại thích trêu chọc người khác, chẳng phải là ngưu tầm ngưu mã tầm mã hay sao?
Nàng cũng thích kiểu người như Tiêu Định Phi.
Chịu thôi, một thanh đao tốt, có thể thường xuyên đâm chọc cho Tiêu thị nhất tộc tức đến nỗi giậm chân, còn phải bó tay với nàng. Kể cả là Tiêu Xu cao cao tại thượng mặt không biến sắc, cũng thường tức đến độ phải uống thuốc hạ hỏa.
Còn về kiếp này…
Khương Tuyết Ninh thấy điệu bộ đối phương nói gì cũng chuyển tầm mắt như đi dạo trên mặt nàng, trong lòng nhận định tính cách “ưa nhìn mặt” của hắn vẫn không thay đổi, nhưng một nguyên nhân khác có lẽ là vì quan hệ giữa nàng và Dũng Nghị hầu phủ?
Dũng Nghị hầu phủ là nhà ngoại của Tiêu Định Phi, Yến Lâm là biểu đệ hắn.
Trong kinh thành có ai không biết nàng có quan hệ tốt với Yến Lâm chứ?
Vừa nghĩ đến Yến Lâm, tâm trạng Khương Tuyết Ninh lại sa sút đi mấy phần, lúc lấy lại được tinh thần, chỉ nghe thấy vị trước mắt này càng nói càng khoa trương, gì mà Hoàng đế nghe hắn nói thiếu chút nữa cảm động rơi nước mắt, Tiêu Viễn bị hắn làm cho tức đến nỗi gào khóc giậm chân…
Khoác lác chém gió đến độ sắp thổi bay lên trời được rồi!
Nàng chợt cảm thấy đau đầu, không thể không kịp thời mở miệng cắt ngang lời hắn: “Thế tử, ta đã biết. Cho nên ngươi muốn ta bảo kê ngươi thế nào?”
Tiêu Định Phi đang khoác lác vô cùng đắc ý, hận không thể nói ngay cả tên họ Tạ nào đó cũng phải quỳ xuống trước hắn, đột nhiên bị người cắt ngang, trong lòng có chút không vui. Nhưng vừa nhìn lên, người cắt lời hắn là một cô nương môi hồng răng trắng, trong sáng như ánh mặt trời lúc bình minh, diễm lệ như đóa sen nở giữa lớp sóng lay, hàng chân mày cong tinh tế, nhẹ nhàng khắc sâu vào lòng người, liền cảm giác ngay cả chút khó chịu ở đáy lòng cũng trở nên tê dại, toàn thân thư thái, nào còn nhớ chuyện gì không vui nữa?
Hắn sáp lại gần nàng như thể lấy lòng: “Cũng không có gì, chỉ là muốn thỉnh giáo.”
Khương Tuyết Ninh nhíu mày: “Thỉnh giáo?”
Tiêu Định Phi đếm đầu ngón tay: “Ngươi xem, ta có một tên phụ thân “nhặt”, một muội muội “nhặt”, một đệ đệ “nhặt”, thêm một kế mẫu cũng “nhặt” nốt. Aiz, người như ta vừa trở về, bọn họ chắc chắn không thoải mái, muốn xử lý ta. Nghe nói năm đó tại kinh thành ngươi cũng là Hỗn Thế Ma Vương tiếng tăm lừng lẫy, trở về đã giày vò cả nhà trên dưới không yên, nên vốn dĩ ta muốn học ngươi chút ít. Nhưng ta vừa cân nhắc, Tiêu thị vẫn dữ dội hơn nhiều so với Khương phủ đúng không? Ngươi nói xem, ta có nên làm một con rùa đen rụt đầu, trước mắt bảo toàn cái mạng này, hiểu được mọi thứ rồi hãy xử lý bọn họ?”
Khương Tuyết Ninh: “…”
Sao nàng lại biến thành Hỗn Thế Ma Vương rồi?
Tiêu Định Phi nháy mắt mấy cái: “Làm sao thế, chỗ nào không đúng sao?”
Khương Tuyết Ninh mỉm cười: “Không, không có. Chỉ là ta đang nghĩ, ngươi muốn làm một con rùa đen rụt đầu, sợ cũng là vô dụng thôi.”
Tiêu Định Phi không hiểu: “Có ý gì?”
Khương Tuyết Ninh bày ra tư thái của người từng trải, chậm rãi nói: “Về điểm này cũng hàm chứa nhiều tri thức lắm. Phải biết rằng, là người đều chọn quả hồng mềm mà bóp, nếu ngay từ đầu ngươi đã tỏ ra yếu thế, ai cũng đều cho rằng ngươi dễ ức hiếp, về sau đừng hòng sống yên ổn, ai cũng muốn giẫm đạp ngươi. Nghĩ xem trước kia ngươi ở Thiên Giáo sống thế nào, bây giờ quay lại kinh thành, trở về nhà của ngươi, lẽ nào về đây còn phải chịu ấm ức hơn khi ở Thiên Giáo nữa sao? Nếu vậy ngươi quay về làm gì? Huống hồ ngươi cũng đắc tội bọn họ rồi, rụt lại thì có ích gì?”
Tiêu Định Phi gật đầu nói: “Có lý nha.”
Khương Tuyết Ninh thấy dáng vẻ này, không tin hắn không nghĩ được đến đấy.
Nhưng người với người không phải đều là giả vờ sao?
Nàng cười cười nói: “Định Phi công tử trên đời này, có chí hướng gì không?”
Tiêu Định Phi không cần nghĩ ngợi, liền thốt ra: “Ăn món ngon nhất, uống rượu ngon nhất, ngủ cùng cô nương xinh đẹp nhất, sống sung sướng thư thái, đừng ai hòng khiến lão tử quay về cuộc sống khổ cực trước kia!”
Đúng.
Câu trả lời giống kiếp trước như đúc.
Khương Tuyết Ninh yên tâm rồi, mang nụ cười mười hai phần hiền lành, nói: “Vậy ngươi biết ai là người cản trở cuộc sống tốt đẹp của ngươi không?”
Tiêu Định Phi thầm nghĩ “Ngoài tên thối tha họ Tạ kia thì còn ai được nữa”, nhưng nghĩ lại một chút, nếu không có Tạ Nguy thì cũng không có hắn ngày hôm nay.
Chỉ là lời này không thể nói với Khương Tuyết Ninh.
Hắn ra vẻ kính cẩn lắng nghe: “Ai vậy?”
Khương Tuyết Ninh lắc lắc hắn: “Là Tiêu thị đó.”
Tiêu Định Phi nghiêm mặt: “Là ý gì?”
Khương Tuyết Ninh dẫn dắt từng bước: “Ngươi biết Dũng Nghị hầu phủ không?”
Tiêu Định Phi nói: “Biết, là nhà ngoại của ta, đã sụp đổ rồi.”
Đúng vậy, đã sụp đổ rồi.
Khương Tuyết Ninh hơi nheo mắt lại, nhớ tới hôm sinh thần của Yến Lâm, hai tỷ đệ Tiêu thị đều xuất hiện trên yến tiệc, mọi lời nói hành động khi ấy, cộng thêm dáng vẻ ngạo mạn phách lối của Tiêu Viễn sau đó.
Giữa hai hàng lông mày nhiều thêm một phần lạnh lùng.
Chỉ là nàng không thể hiện ra, chớp mắt lại cười lên, rồi nói tiếp: “Ta cũng cảm thấy đáng tiếc thay thế tử. Ly biệt kinh thành hai mươi năm, lại bị tu hú chiếm tổ chim khách. Tiêu Diệp kia do tục huyền sinh ra, lại xem mình là thế tử, vị trí này còn chưa về tay, đã làm mưa làm gió ở kinh thành. Hai tỷ đệ này đều rất ngạo mạn, chiếm đoạt danh phận của ngươi, vị trí của ngươi, tiêu hết tiền tài của ngươi, hưởng hết phúc của ngươi! Cơn tức này, ta ngẫm cũng không thể nhịn nổi. Nếu Hầu phủ vẫn còn, Yến phu nhân chưa mất vì ưu tư sầu muộn, nhất định sẽ làm chỗ dựa sau lưng ngươi, nào đến phiên Quốc Công gia gì đó răn dạy ngươi trên điện Kim Loan? Năm đó nếu không phải Yến phu nhân gả cho ông ta, chỉ sợ vị trí Quốc Công gia này còn chưa đến tay ông ta đâu. Một đám tiểu nhân lấy oán báo ơn! Thế tử, ngươi đường đường là một nam nhi, không nên tỏ ra yếu thế trước mặt đám súc sinh này đâu nhỉ!”
Tiêu Định Phi như suy nghĩ gì đó: “Đúng là không nên.”
Khương Tuyết Ninh nhìn hắn chằm chằm, trong lòng biết rõ tên này mang một bụng suy nghĩ xấu xa, hôm nay tìm đến nàng chỉ sợ cũng không hề có ý tốt, nhưng cũng không ngại lợi dụng lẫn nhau một chút, thế là chậm rãi nói: “Ngươi mới tới kinh thành, nếu vẫn chưa biết gây sự thế nào, muốn ta dạy ngươi không?”
Tiêu Định Phi rốt cuộc cũng nở một nụ cười xán lạn: “Nhị cô nương quả là tốt với ta quá.”
Quấn lấy nửa ngày, điều hắn muốn là những lời này!
Chỉ mình hắn thì không dám quang minh chính đại đi gây sự, có trời mới biết liệu tên họ Tạ kia có khai đao với hắn không? Nhưng nếu hắn “học” những chiêu này từ Khương Tuyết Ninh, họ Tạ kia cũng không thể trách cứ hắn nhỉ? Huống hồ, hắn suy nghĩ từ những lời của Khương Tuyết Ninh, dù họ Tạ chưa bao giờ bảo hắn tới Tiêu thị làm thế nào, nhưng nếu hắn thật sự làm rùa đen rút đầu, họ Tạ kia ngoài miệng không nói, nhưng đáy lòng ắt sẽ cười khẩy.
Ngay lúc đó, Khương Tuyết Ninh cất giọng bảo gã sai vặt bên ngoài cút ra xa một chút, sau khi người đi ra chỗ khác, mới bảo Tiêu Định Phi kề sát tai nói nhỏ, thì thì thầm thầm hơn nửa canh giờ.
Tiêu Định Phi gật đầu liên tục.
Cuối cùng lúc cáo từ, mặt mày hắn hớn nhở, nhìn Khương Tuyết Ninh như nhìn Bồ Tát trong chùa, chắp tay nói: “Hoàng đế ban thưởng cho ta khá nhiều đồ vật, sợ là chưa xuống đến nơi, hôm khác ta sai người mang đến biếu Nhị cô nương.”
Khương Tuyết Ninh nhìn hắn cũng cảm thấy tâm tình rất tốt, khách khí vài câu, nhìn theo hắn đi từ phòng khách ra ngoài.
*
Xe ngựa Quốc công phủ đợi bên ngoài không biết đã bao lâu.
Sắc mặt quản gia cùng xa phu đều tái xanh, rụt cổ lại trong gió lạnh ban đêm, lạnh run bần bật, trông thấy Tiêu Định Phi bước khoan thai từ Khương Phủ ra, hận đến nỗi suýt chút nữa cắn nát hắn.
Tiêu Định Phi cũng không thèm để ý.
Sau khi cáo từ Khương Tuyết Ninh, giống như lấy được kim bài miễn tử, hắn ngạo mạn, mũi vểnh lên trời, không thèm nhìn ai, nhảy lên xe ngựa, tiện thể nói: “CMN còn thất thần cái gì? Tiểu gia ta hồi phủ xem sao.”
Quản gia tức đến nỗi suýt ngất.
Dù sao cũng lăn lộn ở Quốc công phủ kiếm được vốn liếng, leo đến vị trí này, cơn tức như vậy vẫn còn nhẫn nhịn được, còn nghĩ Tiêu Định Phi như vậy nhất định không làm nên trò trống gì, chờ sau khi trở về bẩm báo phu nhân, chưa biết chừng phu nhân vui vẻ lại ban thưởng thật lớn.
Suốt dọc đường hắn đều nén lửa giận, chỉ chờ hồi phủ xem Quốc Công gia cùng phu nhân trừng trị tên ngông cuồng này.
Định Quốc công phủ là hào môn thế gia trong kinh thành, dinh cơ chiếm tới nửa con phố, sát ngoài cánh cửa đỏ thẫm là hai con sư tử đá nhìn vô cùng uy vũ.
Lúc này đại môn (cổng chính) đang mở rộng, nhưng xe ngựa lại sắp đi vào trắc môn (cửa hông).
Tiêu Định Phi từ trong xe ra, liền nhìn thấy, cau mày lại, căn bản không thèm để ý đến quản gia dẫn đường, nhấc chân liền đi về phía đại môn.
Quản gia giật nảy mình, chặn trước mặt Tiêu Định Phi: “Công tử, đại môn này không phải để cho ngài đi.”
Tiêu Định Phi cũng đâu phải là hạng người tốt tính gì.
Hắn liền ngang ngược, cười nhạt, đạp cho lão già quái gở này một cước: “ĐM, tiểu gia ta hai mươi năm trước được Tiên Hoàng đích thân sắc phong làm thế tử hầu phủ, CMN còn nói bậy thêm một tiếng nữa, lão tử liền chặt đầu ngươi đem vào cung! Để xem ai bênh nổi ngươi!”
Quản gia đón hắn trở về, cả đoạn đường, mặc dù cảm thấy hắn không ưa đoái hoài gì đến người khác, nhưng không ngờ hắn phách lối như vậy, nào ngờ được hắn vừa xuống xe liền trở mặt, thẳng thừng đạp một cước.
Đầu gối đau đớn, người thì bị đạp thẳng ra ngoài.
Lăn tròn như hồ lô, bụi bẩn trên đất dính đầy người, đầu cũng đập lên bậc thang trước đại môn, hắn đau đến nỗi kêu ầm lên.
Tiêu Định Phi nhìn cũng không thèm nhìn thêm một lần, thấy nhiều chuyện thảm hại hơn ác độc hơn ở Thiên Giáo, chút cỏn con này chẳng bằng cái rắm nữa, thậm chí lười đổi hướng, cứ thế giẫm trên ngực người ngày bước lên bậc thang.
Người hầu canh cửa đã nhìn ngây người từ lâu, nào ai còn dám ngăn cản hắn?
Cứ như vậy cúi đầu xuống trơ mắt nhìn hắn đi vào.
Lúc này thái giám trong cung đến tuyên chỉ ban thưởng vừa mới đi, trong sảnh cả đám người Tiêu thị đều có mặt, đồ ăn trên bàn đều đã sớm nguội.
Khuôn mặt Tiêu Viễn cực kỳ khó coi.
Tiêu Diệp bị gãy một chân tại Thông Châu, bây giờ cũng đang ôm thương tích ngồi cạnh đó.
Quốc công phu nhân Lư thị nhỏ hơn Tiêu Viễn mấy tuổi, bây giờ trông vẫn còn dáng vẻ quyến rũ thướt tha, được bảo dưỡng vô cùng tốt, chỉ là ở giữa chân mày có thêm mấy phần u ám.
Tiêu Xu hôm nay cũng cố ý xuất cung.
Vừa nghe tin tức Tiêu Định Phi về kinh, Thái hậu liền bất tỉnh, thái y chẩn trị nói rằng cảm xúc quá kích động. Từ Ninh cung đều nói với bên ngoài là thái hậu nương nương thấy cốt nhục Tiêu thị trở về, vui mừng đến nỗi ngất đi.
Nhưng Tiêu Xu biết, căn bản không có chuyện như vậy.
Đối với toàn bộ Tiêu thị, thậm chí đối với Hoàng tộc mà nói, bốn chữ “Định Phi thế tử” này giống như một ma chú, vừa phát ra đã có thể kích thích sự sợ hãi từ nơi sâu nhất trong lòng người, làm cho người ta vừa hoảng hốt, vừa giận dữ lại vừa sợ hãi.
Từ lúc Tiêu Định Phi đạp quản gia ở đại môn đi vào, đã có người chạy trước thông truyền nhanh như chớp.
Tiêu Viễn nghe xong thì cười khẩy.
Ông ta quyết tâm muốn ra oai phủ đầu đứa con bất hiếu này, trừng trị hắn một phen, vì thế cố ý lên mặt, xa xa nhìn thấy người tiến vào, ngồi tại chỗ không hề nhúc nhích, chỉ nói: “Còn biết trở về!”
Tiêu Định Phi đi thẳng từ đại môn đến đây, chỉ cảm thấy phủ đệ Tiêu thị này thật sự quá lớn, lọt vào trong tầm mắt hắn là đình đài núi giả, rường cột chạm trổ, quả thực có thể xưng tụng là tráng lệ, quá xa xỉ!
Ngẫm lại về sau tất cả đều là của mình, thật sự vô cùng phấn chấn.
Cho nên lúc hắn nhấc chân đi vào, trên mặt cũng treo lên nụ cười chân thành tha thiết đến cực điểm: “Ây da, đều đang đợi bản thế tử à? Các ngươi hiểu chuyện như thế này thật không thể tốt hơn, vừa hay bản thế tử đang muốn trở về lập quy củ với các ngươi một chút, ngược lại các ngươi đều ở đây vậy bản thế tử đỡ phải đi tìm từng người một.”
Cái gì?
Tròng mắt Tiêu Viễn suýt chút rơi ra ngoài, bất ngờ không kịp đề phòng thậm chí không nghĩ tới phải trả lời thế nào.
Tiêu Diệp có thể nói là người bất bình trong lòng nhất.
Ngày trước trong kinh thành này, ai dám bất kính với Định quốc công thế tử tương lai là hắn? Phụ thân mẫu thân cũng một mực nói với hắn, sau lễ cập quan, sẽ có thể danh chính ngôn thuận thỉnh thánh thượng phong vị trí thế tử này cho hắn.
Ai biết nửa đường lại có một Trình Giảo Kim nhảy ra!
Vậy mà bây giờ lại nói với hắn, huynh trưởng năm đó đã cứu hoàng đế, còn được tiên hoàng phong làm thế tử kia, thế mà không chết!
Hắn vừa trông thấy Tiêu Định Phi, đôi mắt cũng đã đỏ lên, mắng: “Ngươi nghĩ mình là ai mà muốn lập quy củ? Tôn ti trưởng ấu, phụ thân vẫn còn đây! Ngươi không hành lễ với phụ thân trước sao?”
Lúc này Tiêu Định Phi mới chú ý tới bên cạnh còn có người.
Hắn không khỏi quay đầu lại, nhìn trái, ngó phải.
Đối với sự quát nạt của đối phương, hắn ngược lại không có cảm giác gì. Dù sao từ nhỏ làm ăn mày bị người đánh chửi mà lớn, cũng không phải hai ba câu sẽ bị chọc tức.
Chỉ là nhìn một lượt, cảm thấy dáng dấp tiểu công tử này trông cũng quá phế vật. Dù đôi mắt chân mày trông đẹp đấy, nhưng hợp lại thì trông có vẻ cay nghiệt thâm độc, cử chỉ nghèo nàn keo kiệt, dù cho xưa nay hắn không muốn thừa nhận họ Tạ kia siêu phàm thoát tục, nhưng đánh giá Tiêu Diệp, thực sự không bằng một hai phần mười của Tạ Nguy.
Tiêu Định Phi không khỏi lắc đầu, thở dài, nói: “Ngươi qua đây.”
Tiêu Diệp sững sờ, vẫn chưa hiểu ý tứ của người này.
Tiêu Xu nhìn một thân diễn xuất của người này, không biết tại sao, lại nhớ đến lúc ban đầu ở trong cung, dáng vẻ không biết sợ, hung hăng không coi ai ra gì lúc Khương Tuyết Ninh ngang nhiên vu oan Vưu Nguyệt, hơi cau mày nhẹ đến mức khó mà nhận thấy.
Tiêu Định Phi thấy hắn không bước đến, nghĩ thầm tiểu bằng hữu này còn nhỏ dễ bị lừa, thế là đi tới, mười phần tự nhiên nhấc chân giẫm lên bàn bày đầy mâm ngọc đựng thức ăn trước mặt hắn, tay trái cầm lên một đùi gà ở trong mâm, gặm một cái, cười nói: “Ngươi căng thẳng như vậy làm gì?”
Tiêu Diệp ngồi, hắn lại giẫm lên bàn của Tiêu Diệp.
Nghiễm nhiên đây là một loại vũ nhục!
Từ nhỏ đến giờ Tiêu Diệp đâu từng bị sỉ nhục thế này, mở miệng liền cười khẩy muốn nhục nhã hắn: “Quả là tư thái thấp kém học được từ hang ổ Thiên Giáo đầu trộm đuôi cướp mà ra…”
Nhưng căn bản không đợi hắn nói hết câu!
Trong sảnh sáng trưng chỉ nghe một tiếng “bộp” giòn tan! Tiêu Định Phi nâng tay phải lên cho hắn một bạt tai không lưu tình chút nào, lực đạo cực kỳ mạnh, đánh khiến đầu hắn cũng lệch qua một bên, suýt chút nữa là ngã xuống đất!
“Diệp Nhi!”
“Ngươi làm gì thế?”
Hai tiếng hét hoảng loạn nóng nảy gần như đồng thời vang lên, Tiêu Viễn và Lư thị vạn lần không ngờ hắn lại đột ngột ra tay với Tiêu Diệp, rốt cục không thể ngồi yên nữa, đứng bật dậy, trừng mắt với hắn!
Tiêu Xu cũng không tốt hơn là bao. Nàng đã bao giờ gặp dạng người hỗn đản thế này?
Một cái tát kia cực kỳ tàn nhẫn, làm cho nửa gương mặt của Tiêu Diệp cũng sưng vù lên, nhìn thấy mà giật mình!
Mí mắt nàng giật giật, lạnh lùng nói: “Định Phi huynh trưởng mới về đến nhà, đã động thủ với huynh đệ thủ túc, nếu truyền ra ngoài sợ là làm hỏng thanh danh đó?”
Tiêu Viễn nghiêm mặt đi về phía Tiêu Định Phi. Tiêu Định Phi nhìn ông ta một chút, ngoái nhìn Tiêu Diệp vừa bị hắn cho một bạt tai đang chật vật ngồi thẳng lại, mở miệng dường như muốn nói gì với hắn, trong cổ họng liền phát ra tiếng cười trầm thấp, trở tay lại đánh thêm một bạt tai!
Trong sảnh, đám người Tiêu Viễn quả thực không thể tin nổi vào mắt mình. Bên ngoài, đám người hầu ai nấy đều bị dọa đến nỗi ngây ra!
Thấy Tiêu Diệp như muốn ngất đi, Tiêu Định Phi liền xách lên, cười như không cười nói với Tiêu Viễn: “Khuyên ngươi bình tĩnh lại, phải biết rằng ta là người quan trọng do Tạ thiếu sư đưa về chuyến này, Thánh thượng muốn tiêu diệt Thiên Giáo còn phải dựa vào tin tức của ta cung cấp. Nếu ngươi dám động thủ với lão tử, lão tử có thể sẽ khiến hai đứa con do “tục huyền sinh ra” của ngươi biến thành con do “gian phu dâm phụ sinh ra”!
Tiêu Viễn chỉ cảm thấy trong đầu bị một trận khí huyết tán loạn, lớn từng này tuổi, chưa từng chịu kích thích mãnh liệt như vậy?
Đưa tay ôm ngực, mắt ông ta hoa lên, quả thật đứng không vững nữa.
Thân người lung lay, suýt chút nữa ngã xuống đất.
Lư thị vừa sợ hãi vừa kinh hoàng, nước mắt tuôn ra, xông về phía trước đỡ lấy Tiêu Viễn, khóc ròng nói: “Lão gia, lão gia ông thế nào rồi?”
Tiêu Viễn thật vất vả mới thở đều được, run rẩy nói: “Ngươi, ngươi rốt cuộc muốn làm gì?”
Tiêu Định Phi chỉ cảm thấy một nhà này sống yên ổn đã quen, chỉ một chút giày vò này cũng chịu không nổi, CMN làm hắn thực mất hứng, không khỏi lắc đầu thở dài một hơi, lạnh lùng nói: “Không muốn làm gì. Chỉ là, đám cẩu các người sống tốt, lão tử liền thấy khó chịu.”
Thực tế không phải lão tử muốn đối địch với các ngươi đâu.
Trong lòng hắn nghĩ, những ngày an nhàn của các ngươi đến hôm nay coi như kết thúc, nếu không hành chết các ngươi lão tử làm sao báo cáo kết quả đây!
Tiêu Xu từ trước đến nay là người thông mình hiếm có, từng nghĩ trong đầu vô số lần về tình huống sau khi Tiêu Định Phi trở lại Tiêu thị, nhưng không tình huống nào khớp với cảnh tượng trước mắt.
Người ra bài không theo lẽ thường, ai gặp cũng cảm thấy khó giải quyết.
Chỉ là nàng cũng coi như tỉnh táo, lặng yên nắm chặt tay, ép mình không được nổi giận, treo lên nụ cười nói: “Thánh thượng coi trọng huynh trưởng, vị trí thế tử dù sao vẫn là huynh trưởng, ngày sau Quốc công phủ cũng là của huynh trưởng. Cùng là người nhà, có vinh cùng vinh có nhục cùng nhục, huynh trưởng bây giờ không nhất thiết kiêng kỵ tỷ đệ ta như vậy…”
“Đàn bà thối tha như ngươi còn dám gọi một tiếng “Huynh trưởng”, ta đảm bảo về sau ngươi chết cũng không biết chết như thế nào.” Tiêu Định Phi nghe hai chữ “Huynh trưởng” này cảm giác toàn là dối trá, trông nàng ta có một gương mặt dễ nhìn, nhưng từ mái tóc đến vạt áo, chỗ nào cũng làm cho người khác thấy phiền chán, nhìn một chút cũng mất hết khẩu vị, không khỏi lầm bẩm một câu: “CMN dạng này cởi hết hầu hạ lão tử, lão tử cũng không cứng được.”
Tuy là nói thầm, nhưng âm thanh lại không hề nhỏ.
Tiêu Xu đọc thi thư lễ nghi, chưa từng nghe ngôn từ ô uế như vậy, nháy mắt sắc mặt đã thay đổi!