img...

Chương 155: thẳng thắn

Chương 155

Khương Tuyết Ninh gọi Lưu Dương tiến vào, nhỏ giọng dặn dò một phen.

Lưu Dương trợn mắt há hốc miệng.

Khương Tuyết Ninh lại chỉ thản nhiên cười khẽ, nói: “Mặc dù có người muốn đánh cược một ván, được ăn cả ngã về không. Nhưng ta đoán người khác chưa chắc đã để cho nàng ta được như ý, ngươi cứ theo lời ta nói mà làm.”

Sau khi Lữ Hiển bán một vạn ngân cổ ra, ruộng muối Nhậm thị ngay lập tức gặp khủng hoảng, giá ngân cổ giảm như rơi xuống sườn đồi.

Tám trăm văn tiền, bảy trăm văn tiền…

Cho đến ngày thứ sáu, dứt khoát ngay cả năm trăm văn lúc đầu cũng không được nữa, chỉ còn bốn trăm văn tiền.

Bá phu nhân ở trong phủ gần như rửa mặt bằng nước mắt: “Nương đã sớm nói với con, đại gia khuê tú làm gì không được, cần gì phải chạy tới chạy lui vì thứ đồ bỏ này? Xảy ra chuyện cũng không nghe khuyên bảo, nếu lúc con kiếm lời đủ rồi, sớm bán ngân cổ đó đi, thì bây giờ đâu đến nỗi lâm vào hoàn cảnh thế này! Nguyệt Nhi, Bá gia cũng bị con chọc tức đến nỗi đổ bệnh rồi, con hãy nghe nương khuyên một câu. Sắp đến thời gian tuyển chọn vương phi rồi, đừng giày vò bản thân như vậy nữa…”

Trong phòng, Vưu Nguyệt ngây người ngồi xuống.

Đôi mắt nàng ta nhìn chằm chằm mấy tờ khế ước và bằng chứng giao dịch ngân cổ được đặt trong tráp ở trước mặt, mấy ngày rồi không được ngủ ngon khiến trong mắt nàng ta phủ đầy tơ máu, trông hơi dữ tợn đáng sợ.

Nàng nhắm mắt làm ngơ trước lời nói của Bá phu nhân.

Chỉ là không biết đã là lần thứ bao nhiêu rồi, nàng hỏi nha hoàn bên cạnh: “Có tin tức mới không?”

Những ngày này nha hoàn hầu hạ cũng rất hoảng sợ, người trong phủ nhìn thấy Vưu Nguyệt dạo gần đây không thoải mái, cũng không dám trái ý nàng ta, hầu như cứ cách nửa canh giờ lại phái người đi khách điếm Thục Hương hỏi thăm tin tức mới nhất.

Nhưng hiện giờ, tin tức mới nhất vẫn chưa tới.

Nha hoàn nơm nớp lo sợ, giọng nói nhỏ như muỗi kêu: “Vẫn chưa, tạm thời vẫn chưa có.”

Sắc mặt Vưu Nguyệt đột nhiên nghiêm lại, đứng dậy quăng cho nha hoàn một cái tát vào mặt, lớn tiếng quát tháo: “Đã qua hơn một canh giờ rồi, vẫn còn chưa quay lại, làm gì hết cả rồi?”

Một bên mặt của nha hoàn lập tức đỏ bừng.

Bá phu nhân sợ hãi hét lên: “Con điên rồi, lại muốn làm gì thế này? Người khác có quay lại hay không thì liên quan gì đến nha hoàn ở hậu trạch? Con bị ma quỷ mê hoặc tâm trí thật rồi. Nguyệt Nhi, chẳng qua chỉ là mấy nghìn lượng bạc thôi, buông thì buông thôi! Nếu như con được chọn làm Lâm Truy vương phi, sau này vinh hoa phú quý không phải là dễ như trở bàn tay sao?”

Vị trí này, trước kia không phải là Vưu Nguyệt chưa từng nghĩ đến, nhưng bây giờ nghe thấy lời của Bá phu nhân, lại làm cho nàng ta cảm thấy cực kỳ chói tai, càng kích thích trái tim bị đả kích mấy ngày nay, khiến nàng ta vô cùng bất mãn.

Nàng ta cười khẩy: “Dễ dàng vậy sao?”

Bá phu nhân sững sờ.

Vưu Nguyệt hung dữ nói: “Thục nữ danh viện trong kinh thành đều muốn tham gia tuyển phi, bên trên có một Tiêu Xu, bên dưới có một Khương Tuyết Huệ! Các phủ khác xa hoa vô kể, phủ chúng ta thì sao? Nếu ngay cả chút bạc này cũng mất, thì trang sức quý giá nở mày nở mặt con cũng mua không nối, dù đi dự tuyển cũng chỉ khiến người khác chê cười!”

Mắt thấy người trong phủ đi thăm dò tin tức vẫn chưa trở về, nàng ta không thể đợi được nữa, bỏ qua sự ngăn cản của Bá phu nhân, khóa hộp đựng khế ước trên bàn trang điểm lại, chìa khóa nhét vào áo mình, sau đó lớn tiếng quát lên: “Chuẩn bị xe ngựa cho ta!”

Bá phu nhân hỏi: “Con muốn đi đâu?”

Đầu Vưu Nguyệt cũng không thèm ngoảnh lại nói: “Con muốn đích thân đi khách điếm xem thử, các người cố tình không nói cho con biết tin tức, đừng có mơ!”

Ở trong phủ, nàng ta quen thói ngang ngược, từ lúc được chọn vào Ngưỡng Chỉ Trai làm thư đồng, thì tỷ tỷ Vưu Sương ở trong phủ cũng phải thấp hơn nàng một bậc, vì thế mặc dù hạ nhân khó xử, cũng không dám không chuẩn bị xe ngựa cho nàng ta, sợ bị nàng ta phạt đòn.

Phía sau Bá phu nhân gọi nàng ta, nàng ta hoàn toàn không nghe.

Lúc xe ngựa xuất phủ, có một người trẻ tuổi dáng người cao to lực lưỡng thúc ngựa dừng lại ở trước cửa phủ, nếu là bình thường Vưu Nguyệt nhất định sẽ hỏi thân phận của người đó. Nhưng bây giờ cả người nàng ta giống như phát điên, chỉ liếc mắt một cái rồi lướt qua, thúc giục xa phu đánh xe đi đến khách điếm Thục Hương.

Mấy ngày gần đây, giá ngân cổ của ruộng muối Nhậm thị cứ một đường đi xuống, dùng sức chín con trâu cũng không kéo về được, lúc mới bắt đầu còn có rất nhiều người đến hóng chuyện xem trò vui. Nhưng giảm lâu rồi, không còn thấy kinh ngạc nữa, chỉ cho rằng ruộng muối này đã vô dụng, những người mua ngân cổ bị thua lỗ rồi.

Vì thế vốn dĩ Vưu Nguyệt cho rằng, hôm nay lúc đến đây đáng lý ra sẽ không có nhiều người.

Nhưng không ngờ, vừa xuống xe ngựa, liền nghe thấy tiếng người ồn ào bên trong khách điếm, khá là náo nhiệt.

“Thật không ngờ, thời điểm mấu chốt thế này ai lại có can đảm dám đón lấy một vạn ngân cổ kia vậy?”

“Đều đã giảm xuống ba trăm văn, không ai thèm ngó ngàng tới nữa!”

“Không phải có tin đồn là đất Thục truyền tin nói ruộng muối đang xây dựng lại sao? Chỉ là Nhậm Vi Chí kia đã chế tạo ra trác đồng tỉnh gì đó, khiến cho những ruộng muối xung quanh phải đỏ mắt ghen tị, nhân lúc cháy nhà chạy đến hôi của, nhất định bức bách hắn dạy những ruộng muối khác chế tạo trác đồng tỉnh, mới bằng lòng giúp đỡ, nếu không sẽ ngang ngược cản trở. Ta thấy ruộng muối Nhậm thị không đáng giá nữa, nhưng sợ rằng trác đồng tỉnh còn chút giá trị. Mua vào với giá ba trăm văn một ngân cổ này, ngược lại không xem là lỗ!”

“Nhưng một khi nói biện pháp này cho người khác, cũng không còn giá trị nữa rồi…”

“Đúng vậy, rốt cuộc là ai to gan thế?”

“Chưa biết chừng là người có tiền nhưng không có chỗ tiêu?”

Vưu Nguyệt ở bên ngoài nghe thấy những lời này, trong lòng đột nhiên nhảy lên một cái, nhất thời hoàn toàn quên mất bản thân là tiểu thư khuê các dè dặt, bước vào hỏi người vừa nói một câu: “Một vạn ngân cổ của Lữ lão bản đã có người mua rồi sao?”

Bên trong khách điếm đa phần đều là nam nhân, không ngờ lại có một cô nương chạy tới.

Chỉ là ngẩng đầu lên nhìn thấy mặc dù cô nương này có ngũ quan thanh tú, nhưng thần sắc có hơi hung dữ cố chấp, đôi mắt đỏ hồng đang nhìn chằm chằm, dường như còn cắn chặt răng, khiến người ta nhìn mà trong lòng lạnh toát.

Người kia thấy y phục của nàng không phải là nhà bình thường, cũng không dám chậm trễ, ngay lập tức trả lời: “Đúng là có người mua rồi, còn chưa biết đó là ai, việc xảy ra mới một canh giờ trước. Tuy nhiên, số ngân cổ thời gian trước còn có giá trị một vạn năm ngàn lượng bạc, bây giờ bán ra chỉ có ba ngàn lượng, vụ làm ăn này Lữ lão bản lỗ to rồi.”

Nhịp tim của Vưu Nguyệt đột nhiên đập nhanh hơn.

Một chút hy vọng bí mật le lói: Chỉ cần có người chịu mua, giá ngân cổ sẽ có thể ổn định, chưa biết chừng còn có thể tăng lên!

“Chưởng quầy, chuẩn bị nhã gian trên lầu.”

Nàng ta ước tính đại khái, căn cứ vào thói quen trước đó của ruộng muối Nhậm thị, muộn nhất là hôm nay sẽ có tin tức chính xác từ ruộng muối truyền tới. Nàng ta làm cách nào cũng không thể ở trong phủ chờ tin, chi bằng đích thân tới đây chờ.

Vì thế nàng ta cau mày nói với chưởng quỹ bên quầy.

Chưởng quỹ không khỏi giật mình: “Vị cô nương này, hôm nay nhiều người tới, nhã gian trên lầu đã hết rồi.”

Vưu Nguyệt lập tức cau mày, rõ ràng nhìn thấy cửa sổ một nhã gian trên lầu còn mở, làm như không nhìn thấy, cười khẩy một tiếng: “Ta chính là đích tiểu thư của Thanh Viễn Bá phủ, nơi này của ngươi ngay cả một nhã gian cũng không có sao?”

Dân sợ quan, huống hồ chưởng quỹ còn là thương nhân?

Hắn cũng nhìn lên nhã gian trống không kia, thực sự vô cùng khó xử: “Cô nương, nhã gian trên lầu đã được một vị cô nương khác đặt trước rồi, làm ăn phải coi trọng thành thật, ta thật sự không thể quyết định khác được.”

Vưu Nguyệt nhìn xung quanh một lượt, nhẹ nhàng hếch cằm, khinh thường nói: “Lui tới nơi này của ngươi đều là kẻ buôn bán nhỏ, bản cô nương đến là coi trọng chỗ của ngươi! Ai đặt trước rồi thì bảo hắn nhường lại là được, đoán rằng hắn cũng không dám bất mãn điều gì.”

Sắc mặt những “Kẻ buôn bán nhỏ” xung quanh không khỏi thay đổi.

Ngay cả sắc mặt của chưởng quỹ cũng có mấy phần khó coi.

Ngay lúc này, đột nhiên bên ngoài truyền đến tiếng cười thánh thót: “Sao ngay cả nhã gian ta đã đặt, Vưu cô nương cũng muốn giành trước vậy?”

Giọng nói này….

Vưu Nguyệt đột nhiên biến sắc, toàn thân đều căng thẳng cả lên.

Mặc dù cực kỳ không muốn, nhưng lúc quay đầu lại, vẫn thấy gương mặt khiến nàng ta căm thù đến tận xương tủy – Khương Tuyết Ninh!

Gần đây trong cung vừa chuẩn bị tuyển Vương phi, vừa chuẩn bị hòa thân, nhóm thư đồng không cần phải vào cung nữa, cho nên đã mấy ngày Vưu Nguyệt không gặp Khương Tuyết Ninh rồi.

Lần gặp lại này, thật sự có một loại cảm giác hoa mắt chóng mặt.

Thời tiết bắt đầu ấm hơn, nàng (Khương Tuyết Ninh) mặc một bộ váy xếp ly màu vàng nhạt, áo khoác ngoài mỏng manh, càng làm nổi bật lên vòng eo rất nhỏ, mái tóc xõa tung đen nhánh như lông quạ, rất hợp với vóc dáng nhỏ bé của nàng. Ngũ quan trên gương mặt nhỏ chỉ bằng bàn tay càng thêm rạng rỡ, ánh mắt linh động, chỉ khiến cho người khác tự cảm thấy hổ thẹn.

Không ngờ phía sau nàng vẫn còn một người, chính là vị Định Phi thế tử mà ngày trước ở trong cung từng đối mặt một lần.

Một thân khí chất phú quý mà phong lưu, một đôi mắt hoa đào tà khí mà quyến rũ.

Hắn đứng bên cạnh Khương Tuyết Ninh, nếu như bỏ qua nụ cười xấu xa thoáng hiện trên môi, thì đúng là một đôi trai tài gái sắc, trông vô cùng thích mắt.

Hai người họ một trước một sau tiến vào trong khách điếm, người khác không hề biết bọn họ quen nhau.

Tuy nhiên Vưu Nguyệt nhìn thấy, ngay lập tức chửi rủa trong lòng: Dâm nam đãng nữ*!

*Dâm nam đãng nữ: Chỉ nam nữ quan hệ bất chính, không đứng đắn.

Giữa nàng ta với Khương Tuyết Ninh đã sâu sắc kết thành thù hận, chút việc này không đáng là gì, nhưng đã nghe nói những chuyện liên quan đến việc làm của Tiêu Định Phi khi về kinh, cho nên nàng ta không dám hấp tấp chủ quan.

Thế nhưng hôm nay Khương Tuyết Ninh lại có thái độ khác thường, vui vẻ hòa nhã mà cười với nàng ta, giống như chưa hề có xích mích, nói: “Khó có dịp tình cờ gặp mặt ở nơi thế này, ta với Phương Ngâm cũng thân thiết, hơi lo lắng cho tình hình của nàng ấy ở Thục Trung, vì thế cũng đến chờ tin tức. Nếu như Vưu cô nương chưa tìm được nhã gian, không để bụng, chi bằng đi cùng ta?”

Khương Tuyết Ninh hôm nay uống nhầm thuốc à?

Đây là suy nghĩ đầu tiên xuất hiện trong đầu Vưu Nguyệt. Nàng ta cảnh giác hẳn, nửa điểm cũng không tin, trái lại không nghĩ chuyện nhã gian nữa, cười nhạt: “Ai mà không biết nếu Khương Nhị cô nương muốn hại người sẽ có ngàn vạn thủ đoạn? Nhưng ta lại không hưởng nổi.”

Khương Tuyết Ninh tính toán, hiện tại Lưu Dương đang ở trong Bá phủ thuyết phục Thanh Viễn Bá, muốn tính toán đến bốn ngàn ngân cổ trong tay Vưu Nguyệt, lúc này không thể để cho nàng ta quay về, sẽ làm hỏng việc bên đó.

Vì thế suy nghĩ một lượt, bèn nghĩ biện pháp khích tướng.

Đang lúc nàng muốn mở miệng, tầm nhìn lướt qua, bỗng thoáng thấy một bóng dáng đang từ ngoài cửa tiến vào, lời chưa ra khỏi miệng đã lập tức quên sạch, nhất thời sinh ra cảm giác giống như đã cách mấy đời.

Hắn hình như không thích mặc quan phục, toàn thân mặc trường bào màu xanh đậm như mực nước cứng nhắc vô vị, dù là lúc không nhìn lướt qua khuôn mặt người khác, ánh mắt cũng toát ra mấy phần tĩnh túc trầm ngưng hơn người thường.

*Tĩnh túc trầm ngưng: An tĩnh, nghiêm túc, trầm lắng, cứng nhắc.

Lạnh như tảng đá, tĩnh như hàn đàm*.

*Hàn đàm: Đầm nước lạnh lẽo. Ý nói Trương Già an tĩnh, lạnh lùng cùng cứng nhắc.

Đôi chân mày dài tựa như dao cắt nhíu lại, từ trong tay áo bào rộng lớn lộ ra ngón tay thon dài, đang cầm một cuộn giấy.

Lúc nhìn thấy Khương Tuyết Ninh, cũng nhìn thấy Tiêu Định Phi đứng khá gần nàng, bước chân hơi ngừng lại, nhưng vẫn tiến vào, còn có hai tên sai dịch theo phía sau.

Chưởng quỹ giật nảy mình.

Hắn vội vàng từ sau quầy chạy ra, chắp tay hành lễ: “Ôi chao, có chuyện gì mà làm phiền các vị quan sai đích thân đến một chuyến vậy?”

Thương nhân buôn bán rất khó gặp quan, tất nhiên chưởng quỹ cũng không nhận ra Trương Già.

Hắn cũng không nói rõ thân phận mình, chỉ lấy cuộn giấy trong tay mở ra, mời chưởng quầy nhìn cẩn thận: “Người trên bức họa này, gần đây có đến quý khách điếm không?”

Chưởng quỷ tập trung nhìn kỹ, lắc đầu nói: “Nếu có người thế này từng đến, tiểu nhân nhất định nhớ rõ, nhưng tiểu nhân lại hoàn toàn không có ấn tượng.”

Đầu lông mày Trương già hơi cau lại. Hai tên sai dịch khẽ nói gì đó với hắn. Hắn lại trầm mặc, chỉ cuộn lại bức họa kia, nói một tiếng cảm ơn với chưởng quỹ, sau đó đi ra ngoài khách điếm.

Khoảnh khắc kia, khoảng cách rõ ràng không xa, nhưng Khương Tuyết Ninh cảm thấy người này dường như xa tận chân trời, bỗng có chút thất thần, chỉ nghĩ: Hắn rõ ràng trông thấy ta, lại làm như không nhận ra ta.

Vưu Nguyệt thì nhớ rõ, mình với Khương Tuyết Ninh ban đầu vì một trận tranh cãi về Trương Già này mà kết thành thù hận. Lúc nhìn thấy Trương Già tiến vào, đầu tiên nàng ta sửng sốt một chút, sau đó theo bản năng nhìn biểu cảm của Khương Tuyết Ninh.

Mắt thấy Trương Già tiến vào không giống như quen biết Khương Tuyết Ninh, nàng ta gần như tức khắc che miệng cười lên.

Thốt ra lời mỉa mai, cười trên nỗi đau của người khác: “Chà, ta còn tưởng Khương Nhị cô nương với Trương đại nhân đây là lưỡng tình tương duyệt, hóa ra là nóng lòng mong mỏi không biết xấu hổ, xáp lại à! Cũng khó trách, nghe nói vị Trương đại nhân này cũng không phải kẻ háo sắc, sao có thể để ý đến nữ nhân nào đó, sáng nắng chiều mưa, lả lơi ong bướm!”

Vừa nói nàng ta còn cố ý nhìn về phía Tiêu Định Phi, ám chỉ và khinh miệt trong lời nói quá rõ ràng.

Sự nóng nảy ở nội tâm Khương Tuyết Ninh chẳng biết từ đâu chui ra. Trước mắt bao người, nàng thẳng thừng không chút lưu tình vung tay tát lên mặt Vưu Nguyệt!

“Bốp!” Một tiếng vang thanh thúy.

Toàn bộ sảnh uống trà dưới lầu lập tức an tĩnh, người người đều trợn mắt há miệng, không ít người mang vẻ mặt chứa mấy phần kinh hãi nhìn về Khương Tuyết Ninh.

Tiêu Định Phi nghe tiếng mà da mặt cũng căng chặt, tuyệt đối không ngờ mỹ nhân mềm mại xinh đẹp còn có một mặt khiến người ta ớn lạnh như thế, không khỏi sợ run cả người.

Vưu Nguyệt sửng sốt che mặt một lúc mới lớn tiếng hét lên: “Tiện nhân Khương Tuyết Ninh này!”

Khương Tuyết Ninh nhìn nàng ta lạnh như băng, một câu cũng không nói, xoay người đi thẳng từ trong khách điếm ra ngoài.

Nếu lúc nãy không nhìn thấy Trương Già, gặp hôm nay lại là thời khắc thu lưới đặc thù, có lẽ nàng sẽ nhịn lại tính khí để đối phó Vưu Nguyệt. Nhưng Trương Già chỉ xuất hiện trong chốc lát, đã khuấy đảo tâm tư nàng loạn hết lên.

Nàng biết rõ nếu thời điểm này đi ra ngoài, chỉ sợ ngày mai khắp nơi trong kinh thành sẽ lan truyền lời bịa đặt vô căn cứ.

Nhưng…

Ngay cả loại việc bí mật trù tính ép Tiêu Xu đi hòa thân nàng cũng làm rồi, chút lời đàm tiếu không thể làm hại tính mạng nàng cũng không thể thay đổi được tâm tư nàng, thì có là gì?

Khương Tuyết Ninh không quan tâm!

Bước chân nàng rất vội vã, nôn nóng đuổi theo hướng Trương Già, lúc gần tới sau lưng hắn, kêu một tiếng: “Trương đại nhân!”

Trương Già dừng bước, quay người lại. Hai sai dịch bên cạnh hắn cũng ngạc nhiên quay người lại, lúc nhìn thấy Khương Tuyết Ninh cũng không khỏi sững sờ, ánh mắt do dự hướng về Trương Già. Trương Già lại im lặng không nói gì.

Khương Tuyết Ninh hoàn toàn không quan tâm ánh mắt người xung quanh, dường như xem hai sai dịch kia không hề tồn tại, ưỡn thẳng lưng, đứng trước mặt hắn, không che giấu tâm ý của bản thân nữa, nói thẳng: “Đồ vật ta tặng đêm trừ tịch đó, Trương đại nhân nhận được chưa?”

Ánh mắt hai sai dịch lập tức chấn động vô cùng.