Chương 157: cải tử hoàn sinh
Sau khi Khương Tuyết Ninh quăng cho Vưu Nguyệt một cái tát, liền xoay người rời đi, nhưng bị đánh như vậy sao nàng ta có thể nhịn được? Nàng ta biết rõ ban nãy có ánh mắt mọi người đang nhìn chằm chằm, Khương Tuyết Ninh là đại gia khuê tú lại vì một nam nhân mà đánh nàng ta, đúng là cơ hội ngàn năm hiếm có, thừa cơ lau nước mắt khóc to lên, vừa khóc lóc vừa miệng vừa ấm ức không ngừng dùng lời lẽ bôi nhọ Khương Tuyết Ninh và Trương Già…
Dù thực sự nàng ta chẳng biết gì cả.
Mọi người trong khách điếm Thục Hương không ngờ, chẳng qua chỉ là thời gian uống hai ba ngụm trà, lại diễn ra một vở kịch lớn như vậy, đó còn là gia đình quan lại trong kinh thành, chốc lát không thể không ngừng thì thầm to nhỏ, xì xào bàn tán.
Ngược lại, sớm hơn một chút, Tiêu Định Phi đã biết được giữa Khương Tuyết Ninh và Trương Già không bình thường.
Dù sao lúc cướp ngục từ kinh thành đi Thông Châu, hai người này cưỡi chung một con ngựa.
Nhưng hắn cũng không hiểu rõ được mối quan hệ này.
Lúc thì cảm thấy hai người họ tâm ý tương thông, hai bên đều có ý với đối phương; có khi lại cảm thấy khi bọn họ bên nhau khắc chế mà nhẫn nhịn, giống như ở giữa có một tầng ngăn cách, không ai dám tùy tiện thoải mái.
Trong sảnh chính, nghe thấy Vưu Nguyệt giả mù sa mưa thút thít, trong lời nói còn nói gì mà Khương Tuyết Ninh và Trương Già có tư tình, nếu không phải Khương Tuyết Ninh lẳng lơ quyến rũ, đường đường là Đại tiểu thư của phủ Diêu Thượng thư lại có thể lui hôn với Trương Già được sao… Tiêu Định Phi có một loại kích động muốn xé cái miệng thối của nữ nhân kia ra từng mảnh.
Nhưng nghĩ lại, nhịn.
Hắn vô cớ cười một tiếng, nghiêm chỉnh ung dung vén vạt áo, ngồi xuống cái bàn bên cạnh ở trong sảnh chính, cân nhắc trong lòng bao giờ Khương Tuyết Ninh mới trở lại.
Chỉ là không ngờ, ngồi trọn vẹn hai khắc, đợi đến nỗi có hơi mất kiên nhẫn rồi, cũng không đợi được Khương Tuyết Ninh quay lại, thay vào đó là một tiếng ghìm ngựa vang lên ở ngoài cửa khách điếm Thục Hương.
Hán tử trên ngựa, người còn chưa vào khách điếm, cổ họng kia bởi vì bôn ba liên tiếp mấy ngày nay mà khát khô phát hỏa, giọng nói khàn khàn truyền vào.
Trong sự mỏi mệt tràn đầy vui mừng khôn xiết.
Hô to: “Tin tức của ruộng muối Nhậm thị! Tin tức tốt nhất, đại cát nhất đây…”
Trên mặt Vưu Nguyệt còn đang sưng, lờ mờ hiện ra dấu bàn tay, đang dùng khăn nhúng nước đắp lên, trong lòng ác độc mà nghĩ ngày sau đắc thế nhất định khiến Khương Tuyết Ninh đẹp mặt, mặt khác cũng sốt ruột tin tức từ ruộng muối Nhậm thị sao vẫn chưa đến.
Giờ đây nghe thấy âm thanh bên ngoài, nàng ta đứng bật dậy.
Là người đầu tiên không nhịn được, hỏi: “Tin tức tốt gì?”
Nhất thời, hầu như tất cả mọi người trong khách điếm Thục Hương đều xông lên, âm thanh dò hỏi vang lên liên tục không ngừng, trong giây lát át đi cả giọng nói của Vưu Nguyệt, trái lại cũng không khiến quá nhiều người chú ý đến nàng ta.
Hán tử kia sớm đã gió bụi dặm trường*.
*Gió bụi dặm trường: Ý nói mệt mỏi do đi quãng đường dài xa xôi.
Áo bông cả người dính đầy bụi đất, trên mặt lấm lem, đầu tóc tán loạn, miệng môi sớm đã nứt nẻ bong tróc, nhưng đôi mắt lại rất có tinh thần, sáng rực lên, không kìm nén nổi hưng phấn, cao giọng hô lên: “Chư vị bình tĩnh, chư vị yên lặng, trước tiên nghe ta nói đã! Gia chủ chúng ta, cũng chính là Nhậm công tử, đã hợp lực cùng với phu nhân, giải quyết nguy cơ mà trước mắt ruộng muối gặp phải! Xây dựng lại ruộng muối chẳng qua chỉ mất một tháng thôi.”
Ngay lập tức mọi người cực kỳ ngạc nhiên: “Thật sự có năng lực như thế sao?”
Chưởng quỹ bận rộn chen vào đám người chuyển cho hán tử một chén nước.
Hán tử nói đa tạ rồi nhận lấy, trước tiên rót một chén lớn, mới tóm lược đơn giản tình hình mới nhất cho mọi người: “Sau khi ruộng muối xảy ra chuyện, có rất nhiều người bị thương, ngay cả quan phủ cũng can dự vào chuyện này, rất nhiều người nhà của đầy tớ cũng đến ruộng muối đòi một lời giải thích….”
Lúc đó thật sự có thể nói là “Nghèo rớt mồng tơi”.
Xảy ra việc ruộng muối bị cháy, mà còn gây ra bởi người nhà mẹ đẻ của Vưu Phương Ngâm phái tới, rốt cuộc vẫn khiến một số người phẫn nộ. Có mấy đầy tớ trai tráng trẻ khỏe, hoàn toàn dựa vào sức mình nuôi sống gia đình, hỏa hoạn xảy ra hoặc ít hoặc nhiều đều khiến họ bị thương, ngắn thì nửa tháng dài thì nửa năm không thể xuống giường được, không làm được việc gì, những tổn thất như vậy đều muốn đòi từ gia chủ thuê bọn họ làm công.
Nhậm Vi Chí và Vưu Phương Ngâm đều là người tâm địa thiện lương.
Gần như cùng ngày sự việc xảy ra liền mời rất nhiều đại phu xem bệnh, lại lấy ra tiền bạc vốn chẳng còn lại bao nhiêu để đền bù trấn an.
Đây vốn là một việc tốt to lớn, đám đầy tớ đều không ý kiến gì.
Nhưng trên thế gian này luôn là bỏ đá xuống giếng thì nhiều, đưa than sưởi ấm ngày tuyết rơi thì ít.
Bên này, tàn cuộc của ruộng muối vẫn chưa thu xếp xong, bên kia lại có quản sự và chủ của ruộng muối khác đến tìm, đầu tiên giả vờ giả vịt một hồi nói đồng cảm, chia sẻ khó khăn với ruộng muối Nhậm thị, còn biếu một ít lễ mọn. Nhậm Vi Chí và Vưu Phương Ngâm còn tưởng họ có lòng tốt mà đến, ai ngờ đám người này lại đổi sang đề tài khác, khuôn mặt thèm khát đòi bọn họ (Nhậm Vi Chí và Vưu Phương Ngâm) cách thức chế tạo ra “Trác đồng tỉnh”, nói cái gì mà, dù sao ruộng muối Nhậm thị đều sụp đổ rồi, đồ vật tốt như vậy dù có giữ chặt trong tay cũng vô dụng, không bằng dạy cho người khác.
Kỹ thuật chế tạo Trác đồng tỉnh chính là nguyên nhân trọng yếu để Nhậm Vi Chí có thể vực dậy ruộng muối Nhậm thị một lần nữa, trong thời khắc quan trọng này sao có thể chắp tay dâng cho người khác được?
Hắn miễn cưỡng không trở mặt, sai người tiễn khách.
Vốn tưởng rằng đám người này đòi một lần không được sẽ bỏ cuộc, dù sao người sống cần mặt mũi, cây sống cần vỏ cây, không nên chăm chăm dồn ép lẫn nhau mới đúng. Nhưng không nghĩ tới, một bộ phận ruộng muối ở đất Thục sớm đã nhìn Nhậm Vi Chí không vừa mắt, hạ quyết tâm muốn mượn gió bẻ măng. Đòi kỹ thuật của Trác đồng tỉnh không xong, bèn âm thầm liên kết với những thương nhân buôn muối, thậm chí tập hợp một đám lưu manh vô lại, cảnh cáo toàn bộ đám đầy tớ làm việc, khiến họ không dám làm việc cho ruộng muối Nhậm thị.
Do đó, ruộng muối Nhậm thị bị cô lập.
Đến lúc này, sao Nhậm Vi Chí cùng Vưu Phương Ngâm có thể không nhìn ra được, đám người đó tuyệt đối sẽ không chịu dừng tay?
Mặc dù lúc trước, mọi người đã nghe thấy hán tử nói có tin tức tốt, việc trùng tu ruộng muối Nhậm thị đã bắt đầu, nhưng nghe đến đây cũng không nhịn được mà căng thẳng trong lòng.
Có người lớn tiếng mắng chửi: “CMN vậy thì quá vô liêm sỉ!”
Có người cười: “Thiên hạ nhộn nhịp đều vì lợi nhuận đến, thiên hạ nhốn nháo đều vì lợi nhuận đi, thật ra không có gì kỳ lạ! Từ xưa đến nay, nhìn thấy chuyện như thế còn ít sao?”
Có người nóng nảy truy hỏi: “Sau đó thì sao? Giải quyết như thế nào?”
Tiểu nhị bưng ra hai đĩa món ăn trù phòng vừa nấu, cùng với mấy cái màn thầu ra, đều đặt lên trên bàn.
Hán tử kia một đường từ đất Thục đến, trên đường chỉ có gấp rút lên đường và ngủ, ăn uống đều rất ít, nói được mấy câu thì mắt cũng hoa lên. Thấy tiểu nhị bưng đồ ăn đến, vội vàng cảm ơn.
Trước tiên hắn gặm hai miếng màn thầu, lại hớp một ngụm canh nóng, mới tiếp tục kể.
Có thể nói, đến thời điểm này, ruộng muối Nhậm thị đã cùng đường tuyệt lộ, bị khắp nơi thúc ép.
Nhậm Vi Chí cũng suýt chút muốn từ bỏ.
Nhưng vị phu nhân mới xuất giá từ kinh thành đến đất Thục không lâu kia của bọn họ, trông có vẻ ôn hòa nhã nhặn, nhưng khi đối mặt với việc này lại vô cùng kiên quyết, không chịu nhượng bộ dù là nửa bước. Cũng không biết nàng dùng biện pháp gì, thật sự có thể mời được Tri phủ đại nhân đến ruộng muối, nói muốn xin hắn làm người làm chứng. Tiếp đó còn phân phát thiếp mời những chủ ruộng muối tại đất Thục, đặc biệt là chủ yếu dựa vào việc khai thác muối từ giếng tự chảy, đến dự tiệc.
Hầm sản xuất muối ở đất Thục, mặc dù số lượng không bằng với những ruộng muối ở ngoài biển, nhưng lớn lớn nhỏ nhỏ cũng phải hơn một trăm.
Tiệc rượu bày ra, phục vụ rượu ngon thức ăn ngon.
Tri phủ đại nhân ngồi ở trung tâm, còn những chủ ruộng muối cùng nhau ngồi bên cạnh.
Rượu qua ba tuần, không ai mở lời trước.
Mãi tới khi vị thương nhân buôn muối lớn nhất ngồi phía trong chất vấn vô cùng thẳng thắn: “Nhậm lão bản nói muốn mời chúng ta họp mặt, cùng nhau thảo luận chia sẻ chuyện của Trác đồng tỉnh, bây giờ đồ ăn cũng ăn rồi, rượu cũng uống rồi, chi bằng cứ đi thẳng vào vấn đề nói chính sự đi.”
Nhậm Vi Chí cùng Vưu Phương Ngâm nhìn nhau, lúc này mới đứng lên.
Mọi người đều nhìn về phía phu thê họ, nhưng hai người lại cho quản gia bê vào một xấp giấy Tuyên Thành dày cộm sớm được viết xong, đã đóng ấn, phát cho các chủ ruộng muối đang ngồi đó mỗi người một tờ.
Điều này hoàn toàn vượt xa dự đoán của mọi người.
Cúi đầu xem những gì viết trên giấy, càng nhìn lông mày dần dần nhíu lại, đưa mắt nhìn nhau, thậm chí còn cười khẩy một tiếng: “Nhậm lão bản có ý gì vậy?”
Lúc này, ngay cả Tiêu Định Phi cũng hiếu kỳ: “Trên giấy viết gì vậy?”
Hán tử lại gắp một đũa thức ăn cho vào miệng, nhai mấy miếng rồi nuốt xuống, nhếch miệng cười còn có chút chất phác của nông thôn.
Mọi người vây xung quanh hắn, cũng đều rất sốt ruột…
Hiển nhiên, chính những gì được viết trên giấy đã xoay chuyển tình thế!
Kỳ thực không có gì là phức tạp.
Thậm chí có thể nói là đơn giản.
Chỉ có vài điểm, thứ nhất, ruộng muối Nhậm thị sẵn sàng chia sẻ kỹ thuật chế tạo ra Trác đồng tỉnh; thứ hai, điều kiện để chia sẻ, hễ ruộng muối nào dùng Trác đồng tỉnh, trong vòng năm năm tiếp theo lấy nửa phần mười (5%) lợi nhuận làm hoa hồng cho ruộng muối Nhậm thị; thứ ba, nếu chấp nhận được hai điều kiện trên, có thể ký kết khế ước ngay tại chỗ, tất cả đều do Tri phủ đại nhân làm chứng, ngay lập tức có hiệu lực.
Các chủ ruộng muối ở đây vốn không cần tốn quá nhiều thời gian đều đã xem xong, nửa phần mặc dù không nhiều, nhưng có hơn trăm người đang ngồi ở đây nha!
Thật là hết sức hoang đường, mơ mộng hão huyền!
Gần như cùng lúc xem xong, ngay lập tức có người muốn ném khế ước này đi, nhưng khi quay đầu lại, nhìn nét mặt của những người xung quanh, cẩn thận suy nghĩ, không khỏi kinh hãi mà toát mồ hôi lạnh!
Các chủ ruộng muối lớn luyến tiếc lợi nhuận của bản thân, cầm trong tay số tiền lớn, chiếm giữ những mỏ muối mới nhất vừa được khai thác ra, dồi dào nước mặn. Nhưng đang ngồi tại đây, còn nhiều chủ ruộng muối nhỏ hơn, bản thân kinh doanh khắp nơi gặp khó khăn, bị các ruộng muối lớn chiếm giữ thị trường, thu nhập mỗi năm rất ít, chẳng qua để miễn cưỡng chống đỡ thu chi, mà nắm giữ những giếng muối phần lớn đều đã bị khai thác đến gần như cạn kiệt.
Sở dĩ gọi là giếng muối “khai thác gần như cạn kiệt”, thật ra không có nghĩa giếng muối đó không có nước mặn, mà là phương pháp khai thác hiện tại đang có, không cách gì có thể lấy được nước mặn ở sâu hơn, vì vậy mới thành “Giếng bỏ”.
“Trác đồng tỉnh” mà Nhậm Vi Chí nghiên cứu ra lại có thể đi vào tầng đất sâu hơn!
Giếng bỏ ban đầu cũng có thể một lần nữa có nước mặn, giống như hắn đã tự mình cải tạo lại ruộng muối Nhậm thị, sao có thể không khiến cho những chủ ruộng muối nhỏ đã bị dồn đến bước đường cùng ghen tị, động lòng? Chỉ nửa phần lợi nhuận, lại có thể đổi từ giếng bỏ thành giếng mới, biến không thành có nha!
Vưu Nguyệt nghe đến nỗi hai mắt đều phát sáng.
Tiêu Định Phi càng ngơ ngẩn hơn, không nghĩ đến còn có biện pháp giải quyết tận gốc rút củi dưới đáy nồi như thế này.
Trong khách điếm đa phần đều là thương nhân, sao có thể không nghe ra lợi và hại trong đó?
Ngay lập tức có người đập bàn tán thưởng: “Thật sự là một biện pháp cao minh, tìm đường sống trong tuyệt cảnh! Những chủ ruộng muối lớn chưa chắc đã bằng lòng bỏ ra nửa phần lợi nhuận, nhưng đối với chủ ruộng muối nhỏ mà nói đó lại là cuộc buôn bán không cần bỏ vốn, sau khi thu được lợi nhuận mới phải đưa cho ruộng muối Nhậm thị, vậy còn cần suy nghĩ ký hay không sao! Nếu điều này xảy ra những chủ ruộng muối lớn ắt hẳn sẽ rơi vào thế bị động. Phương pháp múc nước mặn của Trác đồng tỉnh được đưa ra bên ngoài, những ruộng muối ban đầu bỏ đi có thể một lần nữa phồn thịnh lên, kéo theo đó là giá cả nhất định sẽ giảm xuống, muối sản xuất ra đủ để chiếm giữ thị trường của ruộng muối lớn, hình thành uy hiếp đối với bọn họ! Nếu như bọn họ ký, Nhậm lão bản không những có thể thành công vượt qua nguy cơ, còn có thể mang đến cho ruộng muối Nhậm thị một nguồn lợi nhuận ổn định, tương đương với nửa phần từ lợi nhuận của tất cả các ruộng muối ở đất Thục trong năm năm tới đều phải chia cho hắn! Nếu như các chủ ruộng muối lớn không ký, tương lai nhất định sẽ bị vây khốn bởi những ruộng muối nhỏ, sụp đổ trong sự bao vây cũng không có gì hiếm lạ. Tình huống này chắc chắn không thua, quá tuyệt, quá tuyệt!”
Hán tử kia nghe hắn khen ngợi gia chủ của mình, vui đến nỗi cười suốt, ợ một cái nói: “Đây vẫn chưa hết đâu! Vị phu nhân kia của chúng ta quan sát thấy nét mặt của bọn họ không tốt, còn chêm một câu, qua thôn này không còn nhà trọ khác*, nếu các vị tại đây ký xuống thì chỉ mất nửa phần lợi nhuận, nhưng nếu sau ba tháng mới quay lại ký, lúc đó phải bỏ ra một phần lợi nhuận. Ôi chao, các ngươi không được thấy cảnh tượng đấy, ngay trong đêm, lập tức có sáu bảy mươi người ký rồi. Nhậm lão bản dứt khoát trước tiên gác lại việc của ruộng muối, bắt đầu đi đốc công tất cả các ruộng muối lớn, xây dựng Trác đồng tỉnh, hiện tại cảnh tượng bên đất Thục vô cùng náo nhiệt!”
*Ý nói: Trong hoàn cảnh hiện tại, thì điều kiện trước mắt là tốt nhất rồi.
Tất cả mọi người đều hết lời khen ngợi, không ngừng nói vị Nhậm Vi Chí này cùng với phu nhân đều là người tài giỏi.
Ai có thể nghĩ được rằng, ruộng muối Nhậm thị cứ thế mà được hồi sinh?
Vốn dĩ cho rằng ruộng muối không còn hy vọng, giá ngân cổ đã một đường tới đáy, nhưng nếu thế này, sợ rằng ngày mai sẽ tăng vọt lên!
Ngay sau đó, có người sắc mặt đột nhiên kỳ lạ, nhỏ giọng nói: “Vậy, Lữ lão bản hôm trước bán ra một vạn ngân cổ kia, vậy chẳng phải…”
“Thua lỗ rồi, thua lỗ lớn rồi!”
“Bán ra bốn trăm văn một ngân cổ, ai có thể nghĩ được hôm hay lại truyền đến tin tức tốt cơ chứ…”
Tiêu Đinh Phi không biết sự tình buôn bán, nhưng cái tên “Lữ Hiển” này hắn vẫn thường nghe nói đến, nghe thấy có người nói người này lần này thua thiệt lớn rồi, trong lòng thật vui vẻ, thiếu chút nữa cười lên thành tiếng.
Vậy mà bên cạnh đã có người thật sự cười lên rồi.
Mấy ngày gần đây, bề ngoài Vưu Nguyệt đã tiều tụy đi rất nhiều, nhưng giây phút này vẻ mặt lại vô cùng rạng rỡ, tất cả vui mừng trong lòng đều thể hiện ra bên ngoài, cười lớn, liên tiếp nói ba tiếng “Tốt”: “Ta biết ngay, ta biết giá ngân cổ nhất định sẽ tăng lên mà! Ha ha ha, ha ha ha ha…”
Tất cả mọi người đều kinh sợ.
Nàng ta không thèm để ý đến ánh mắt của người khác, nhớ lại những ngày gần đây bản thân cùng với cha nương đối đầu, dù chịu áp lực thế nào cũng không đồng ý bán ra, cả cơ thể tuôn ra một loại cảm giác vui sướng giống như phục thù vậy, nóng lòng muốn quay về phủ, lấy ra bằng chứng giao dịch ngân cổ, nàng ta phải khiến cho phụ mẫu huynh tỷ có tầm nhìn hạn hẹp kia xem…
Ai mới là người thông minh nhất, đúng đắn nhất!
Lần này, ruộng muối Nhậm thị không chỉ vãn hồi tình thế, thậm chí còn có pha trở mình thật là đẹp!
Nếu như kế hoạch thuận lợi, tuyệt đối có thể trở thành ruộng muối đứng đầu đất Thục!
Không dám tưởng tượng, ngày trước giá ngân cổ của ruộng muối Nhậm thị cũng đã có thể tăng cao ngất ngưởng đến một nghìn năm sáu trăm văn, bây giờ tin tức được truyền về bao nhiêu người có suy nghĩ muốn mua lại ngân cổ, giá cả sẽ tăng thêm mấy lần nữa đây?
Đây đều là bạc trắng lóa nha!
Xe ngựa vốn dĩ đậu ở ngoài khách điếm, Vưu Nguyệt thẳng thừng mắng chửi phu xe, cực kỳ hào hứng chạy vào Bá phủ.
Đi qua hành lang nàng ta lại nhìn thấy thanh niên mà lúc xuất phủ đã nhìn thấy.
Có lẽ người ở đâu đó đến bái kiến phụ thân?
Lúc xuất phủ nàng ta lo lắng chuyện của ngân cổ, lúc hồi phủ nàng ta tràn ngập vui mừng muốn khoe khoang với trong phủ, vì vậy hai lần trông thấy người này cũng không hề hỏi thêm vài câu như ngày trước, mà chạy thẳng tới sân viện của mình và tỷ tỷ.
Nhưng nàng ta không ngờ, vừa mới tiến vào cổng viện, nhìn thấy Bá gia Bá phu nhân đều ngồi ở trong khuê phòng của mình, cau mày hình như đang nói chuyện.
Trong lòng Vưu Nguyệt nghĩ bọn họ đang đợi nàng ta.
Ngay lập tức tính khí kiêu căng trên người quay trở lại, nàng ta hơi kiêu ngạo cười một tiếng, lớn giọng nói: “Sớm đã nói với các người, ngân cổ ruộng muối Nhậm thị…”
Lúc lời nói phát ra, một gã sai vặt xách một cái búa sắt từ phòng nàng ta đi ra, gặp đúng vào lúc nàng ta từ bên ngoài tiến vào, bị dọa sợ đến nỗi cúi đầu xuống, vội vàng bước đi, giống như vừa làm chuyện gì khuất tất vậy.
Đột nhiên trong lòng Vưu Nguyệt sinh ra một loại dự cảm chẳng lành.
Giọng nói của nàng ta đột ngột im bặt, từ bên ngoài đi vào, ngay sau đó đã nhìn thấy tình hình bên trong phòng…
Lúc rời đi nàng ta đã khóa hộp đựng bằng chứng và khế ước ngân cổ vào rồi, bây giờ lại bày ra ở giữa bàn.
Ban đầu khóa đồng vốn dĩ chắc chắn, lại bị vật gì đánh lệch qua một bên!
Hộp bị mở to ra, bên trong trống rỗng không còn gì!
Khoảng khắc đó, cả người Vưu Nguyệt giống như bị sét đánh giữa trời quang, nàng ta dừng lại một chút, rồi lao qua đó nhặt cái hộp lên, lục lọi xem xét thế nào cũng không tìm thấy mấy tờ bằng chứng ngân cổ của mình: “Ngân cổ, bằng chứng, khế ước! Đồ của ta đâu? Đồ trong này của ta đâu rồi? Các người đã làm gì rồi?”
Lý trí của nàng ta đã hoàn toàn biến mất, đôi mắt đỏ ngầu lên.
Thanh Viễn bá biết trước nàng ta trở về sẽ nổi điên một trận, những ngày gần đây ông ta đã quá chán ghét dáng vẻ nàng ta không biết nặng nhẹ, lạnh lùng hừ một tiếng: “Hiếm có dịp, hôm nay bên phía Tiêu thị lại phái người tặng đồ cho chúng ta, ta thấy ngươi cũng chưa chắc đã được chọn là Lâm Truy Vương phi, nếu có thể trở thành Thế tử phi của Định Quốc công phủ, cũng không tồi. Người ta nhân phẩm cũng tốt, trong lúc nói chuyện phiếm, vừa khéo nhắc đến chuyện của ruộng muối Nhậm thị, Định Phi thế tử không nói hai lời, lấy ngân phiếu ra, sẵn sàng trả giá ba trăm ba mươi văn một ngân cổ, mua đống ngân cổ bỏ đi kia của ngươi! Ta với nương ngươi làm chủ, đã thay ngươi bán hết rồi! Ta thấy ngươi…”
“Người của Tiêu thị? Ba trăm ba mươi văn, ba trăm ba mươi văn!” Trái tim Vưu Nguyệt đang rỉ máu, thật sự không dám tin vào những gì mình nghe thấy, đôi mắt gần như lập tức trở nên đỏ ngầu, hoàn toàn như phát điên lên vớ lấy chiếc hộp rỗng đang mở đánh tới phụ mẫu mình: “Ai bảo các người bán đi? Đồ của ta, các người dựa vào cái gì mà quyết định? Các người có biết, các người có biết giá ngân cổ của ruộng muối Nhậm thị đến cùng là bao nhiêu không? Bằng chứng đâu? Khế ước đâu? Ta không thèm quan tâm hắn có phải Tiêu thị hay không, các người đều phải lấy về đây cho ta!!!”
Thanh Viễn Bá cùng Bá phu nhân đều ngẩn ra.
Trên góc bàn vẫn còn đè một tờ giấy, cùng hai tờ ngân phiếu mỏng manh.
Vưu Nguyệt sau khi nhìn thấy càng nổi điên hơn, tựa như bắt được cọng rơm cứu mạng vội vàng đoạt ngay về tay, mở ra nhìn, chỉ thấy trên khế ước giấy trắng mực đen viết vô cùng rõ ràng, đã ra giá một ngàn ba trăm hai mươi lượng, mua hết bốn ngàn ngân cổ của nàng ta.
Mà con dấu đóng ở lạc khoản, bất ngờ lại là…
Con dấu của Tiêu Định Phi!
Thanh Viễn bá cùng Bá phu nhân hoàn toàn không biết ở bên ngoài xảy ra chuyện gì, chỉ mơ hồ nghe giống như ruộng muối sống lại rồi, đều không ngừng thắc mắc truy hỏi đến cùng.
Tâm trí Vưu Nguyệt lại trống rỗng.
Nàng ta nắm lấy tờ khế ước kia, run rẩy một chút, lại tiếp tục run rẩy, đủ loại chi tiết trước sau trong mấy ngày gần đây, bây giờ toàn bộ đang cuồn cuộn nổi lên trong đầu, nối lại với nhau: “Không phải Tiêu Định Phi, không phải Tiêu Định Phi! Mà là nàng ta, là nàng ta tính kế ta! Là nàng ta…”
Cổ họng phát ra một tiếng, như thể ngậm máu, nghiến răng nghiến lợi, ác độc căm hận!
Nắm chặt tờ giấy, cuối cùng vì không chịu nổi đả kích việc đại hỉ hóa thành đại bi, hy vọng dấy lên trong chốc lát lại hoàn toàn biến mất, trước mắt tối sầm, nàng ta ngã ầm xuống đất.
Người bên cạnh đâu lường trước được sẽ xảy ra tình huống như vậy?
Nhất thời không kịp đỡ lấy, chỉ trơ mắt nhìn đầu nàng ta đập lên bậc cửa, trực tiếp hôn mê, đã mất đi ý thức nhưng ngón tay vẫn nắm chặt không buông tờ khế ước kia.
*
Lưu Dương may mắn không làm nhục sứ mệnh, hoàn thành mọi việc Khương Tuyết Ninh giao phó, hữu kinh vô hiểm* ra khỏi Thanh Viễn Bá phủ, trên đường đúng lúc gặp phải Tiêu Định Phi, vội vàng từ trong ngực lấy ra ấn tín, khế ước, bằng chứng, giao vào tay hắn (Tiêu Định Phi).
*Ý nói chỉ sợ hãi chứ không gặp nguy hiểm gì to lớn.
Tiêu Định Phi chỉ biết rằng nàng (Khương Tuyết Ninh) mượn danh nghĩa của mình làm việc, nhưng không biết là việc gì.
Lúc này mới vỡ lẽ ra, xoa cằm cười một tiếng: “Hóa ra là như vậy, thật không biết thù gì, oán gì. Ôi, nữ nhân này, trêu chọc không nổi, trêu trọc không nổi nha!”
Hắn xua tay bảo Lưu Dương đi trước, sau đó đi tìm Khương Tuyết Ninh.
Chỉ là trước mắt vẫn không biết người ở nơi nào.
Sau khi từ khách điếm Thục Hương đi ra, hắn theo hướng đi của nàng mà tìm, suốt dọc đường đều chưa thấy nàng, mãi tới khi đi đến trước đình trú mưa trên phố, mới nhìn thấy một bóng dáng đang an tĩnh ngồi đó.
Người đi đường bên ngoài đã thưa thớt, trên bậc tam cấp của đình trú mưa, Khương Tuyết Ninh một mình ngồi bất động, đôi mắt ngưng trệ nhìn về phía trước, giống như đang nhìn, nhưng Tiêu Định Phi cảm thấy nàng không thấy gì cả.
Biểu hiện trên mặt, tựa như đang trong một giấc chiêm bao.
Hắn đi qua gọi một tiếng, nàng mới như tỉnh cơn mê ngẩng đầu lên, nhìn về phía hắn, không khác gì so với bình thường, chỉ hỏi: “Lấy được rồi sao?”
Tiêu Định Phi giao những đồ vật kia lại cho nàng, trong ánh mắt lại mang ý tứ dò xét nhiều hơn, chỉ cảm thấy dáng vẻ lúc nãy của nàng tuyệt đối không như bình thường, nhớ lại là nàng đuổi theo Trương Già, đáy lòng khó tránh khỏi nặng nề, hơi lo lắng.
Hắn chần chừ một một chút, mới hỏi: “Ngươi không sao chứ?”
Khương Tuyết Ninh chớp mắt, chỉ là nghĩ, sao nàng lại có thể quên mất hỏi Trương Già cô nương kia là ai chứ? Có điều nói cũng đã nói rõ ràng cả rồi, nếu hỏi nhiều lại thể hiện nàng không buông bỏ được, da mặt dày bám chặt không buông.
“Ta không sao.”
Nàng trả lời Tiêu Định Phi như vậy, sau đó vùi đầu vào kiểm kê khế ước và bằng chứng.
Tiêu Định Phi đứng trước mặt nàng, lại thấy rõ được từng giọt nước mắt của nàng nối tiếp nhau rơi xuống, làm ướt cả mấy tờ khế ước kia, giọng nói của nàng vẫn không chút gợn sóng như trước: “Đợi qua hai ngày nữa giá tăng lên, cầm bán đi, tiền thu vào cũng không ít.”
*
“Ngươi nói gì?”
Ở Chước Cầm Đường trong phủ Tạ Nguy, Lữ Hiển run tay làm đổ tách trà nóng lên chân mình, nóng đến nỗi cả người hắn lập tức nhảy dựng lên, giọng nói cũng trở nên méo mó, nhưng chỉ giữ lấy tiểu đồng trước mắt, hỏi với vẻ không dám tin.
“Ruộng muối Nhậm thị hồi sinh rồi sao?”
Lúc nghe được tin tức này, tiểu đồng kia biết ngay chưởng quỹ của mình nhất định sẽ bùng nổ, suy cho cùng cách đây không lâu hắn vừa bán ra một vạn ngân cổ với giá thấp, kết quả chưa đến hai ngày lại tăng trở lại, đúng thật là kích thích giống như nhảy vực, lên trời vậy.
Cho dù Lữ Hiển là một con cáo già từng trải trên thương trường, khoảnh khắc này vẫn khó có thể chấp nhận được.
Hắn suy sụp ngồi xuống, cả người gần như đã ngơ ra: “Sao có thể, sao có thể…”
Đó là một vạn ngân cổ!
Một vạn ngân cổ đó!
Lữ Hiển cảm thấy dù xẻ thịt mình ra cũng không đau đến thế, hắn ôm đầu đi tới đi lui trong Chước Cầm Đường: “Trên đời này nào có chuyện khéo đến vậy? Nhất định có người đằng sau tính kế! Không thể vừa vặn đúng lúc như vậy được! Tạ Cư An, Tạ Cư An! Đây là một khoản tiền lớn đó! Ngươi mau phái người, Kiếm Thư, không, Đao Cầm cũng được! Giúp ta điều tra cặn kẽ, CMN lão tử nhất định phải xem, bà nội nhà nó con rùa đen rút đầu khốn nạn nào ăn gan hùm mật gấu mà đến tiền của lão tử cũng dám nuốt! Điều tra, ta muốn điều tra!!!”
Tạ Nguy từ U Hoàng quán đã tìm được gỗ làm đàn thích hợp, lại bắt đầu làm đàn, lúc này nghe thấy giọng nói cực kỳ phẫn nộ của Lữ Hiển, hắn cũng chỉ kéo ống tay áo trắng như tuyết bị trượt xuống phủ lại trên tay cánh tay mình, trong giọng nói không nhiễm chút bụi trần, nói: “Kiếm Thư nghe thấy rồi chứ? Giúp Lữ Hiển điều tra một chút.”
Kiếm Thư: “…”
Thế nhưng hắn vẫn còn nhớ, không lâu trước đó lúc biết Ninh Nhị cô nương động tay động chân với ngân cổ, tiên sinh nhà mình đã nói một câu “Trên việc làm ăn Lữ Chiêu Ẩn tự có tính toán, còn cần ngươi nhúng tay vào sao”, lúc này ngẩng đầu lên nhìn khuôn mặt lãnh đạm thoát tục kia của Tạ Nguy, lại nhìn về phía Lữ Hiển bên kia tức đến mức suýt chút nữa nghiến nát hàm răng, muốn thăng thiên luôn rồi, trong lòng âm thầm đẩy vị thứ của Lữ lão bản này hạ đi một bậc.
Tạ Nguy không nghe thấy hắn trả lời, đảo mắt nhìn hắn, nói nhẹ tênh: “Điều tra thử, đã biết chưa?”
Ngay lập tức trên trán Kiếm Thư toát ra mồ hôi lạnh, ngầm hiểu ý, cúi người nói: “Vâng, thuộc hạ đi điều tra ngay.”
Nếu điều tra ra được khỉ gió gì, xem như ta thua!