img...

Chương 232: tổ chức vây bắt

Chương 232

Vương Phương bất bình nói:

- Đại ca, ngươi chuẩn bị như thế nào?

Vương Hằng nói:

- Chuyện này phần sai là ở Tứ đệ, chặt một tay của hắn là được rồi.

- Cái gì? Chỉ chặt một tay. Tứ đệ không phải rằng sẽ chết vô ích sao?

Vương Phương hô to gọi nhỏ, tựa hồ không thể nào tin được quyết định của Vương Hằng.

Vương Hằng quát lên:

- Nếu không phải ngươi cứ khăng khăng che chở cho bọn hắn thì Tứ đệ đâu có bị người ta giết chết. Người chịu trách nhiệm lớn nhất trong chuyện này chính là ngươi chứ không phải ai khác. Phạt cấm túc ngươi một năm không được tham gia vào đại sự của gia tộc.

Vương Phương ngây ngốc, Vương Hằng rất ít khi nổi giận với nàng. Cho dù có giận thì cũng sẽ không trực tiếp thể hiện rõ ràng như vậy. Lúc này bị khí thế của đối phương áp bách, lực lượng huyết mạch cũng không thể nào khống chế. Trên phương diện uy áp về linh hồn lực thì song phương đều bỏ qua thực lực. Lời nói của nàng vốn đã vọt tới yết hầu rồi nhưng phải nuốt xuống.

Vương Hằng không hề quản nàng, liền phân phó người đi điều tra tung tích của Diệp Trần. Chỉ cần hắn vẫn còn ở phụ cận Bàn Xà Đảo thì nhất định tìm được. Tìm không thấy thì đối phương đã rời đi, hắn cũng không xử lý nữa.

Một lúc lâu sau, Vương Hằng lại nói:

- Truy xét được người này không thể hành động thiếu suy nghĩ. Lập tức chạy về báo cho ta biết.

- Vâng!

Phần đông trưởng lão phụ trách việc này đều lĩnh mệnh rời đi.

Vô Nhân Đảo có diện tích ước chừng mười dặm, trên đảo không có lấy một ngọn núi nào, cả đảo là đồng bằng. Làm cho người ta cảm thấy kỳ quái chính là trên khu vực phía đông nam của hòn đảo lại có một tiểu sơn cốc. Trên sơn cốc có một thác nước từ trên cao rót xuống đầm nước rầm rầm rung động.

Diệp Trần không nhúc nhích ngồi trong cốc, mắt nhìn về phía nham bích đối diện.

Khối nham bích này cùng với nham bích bình thường không giống nhau bởi vì trên đó có một vết kiếm. Vết kiếm sâu ba trượng, rộng ba trượng, hẹp dài sắc bén, tràn ngập Kiếm Ý cường đại. Cỗ Kiếm Ý này phảng phất giống như có thể xuyên thủng nhân tâm, chém giết linh hồn cho đến khi phá vách tường mà ra.

Kiếm Ý đã tồn tại thật lâu, từ khuya ngày hôm qua cho tới tận bây giờ nhưng vẫn như trước không hề tieu tán. Hơn nữa bởi vì nguyên nhân ẩn chứa Kiếm Ý mà vết kiếm kia lưu lại trên nham bích khiến cho nó đặc biệt cứng rắn. Bình thường Diệp Trần chỉ cần một ngón tay là có thể nhẹ nhàng tạo thành một cái lỗ trên nham bích, nhưng hiện tại chỉ có thể lưu lại dấu tay mờ nhạt mà thôi.

Mà vết kiếm này chính là do bội kiếm Chiến Vương chém ra. Lúc ấy Kiếm Hình Thảo cùng bội kiếm Chiến Vương khẽ lại gần nhau. Một tia Kiếm Ý trong Kiếm Hình Thảo liền dung nhập vào bên trong bội kiếm Chiến Vương. Cầm bội kiếm Chiến Vương trong tay, Kiếm Ý của Diệp Trần dâng trào, một kiếm chém lên nham bích. Chính vì thế mà lưu lại một đạo Kiếm Ý trường tồn.

Ngày qua ngày, cuối cùng Diệp Trần cũng bừng tỉnh.

- Kiếm Ý thật cường hãn, rõ ràng có thể khiến ta đắm chìm trong đó, không thể tự kiềm chế mà quên mất cả thời gian.

Diệp Trần thì thào lên tiếng.

Trong lúc Diệp Trần đang lầm rầm tự nói thì Kiếm Ý trên vết kiếm đang theo gió tán đi.

- Một tia Kiếm Ý đại khái có thể tồn tại hai ngày, hoàn toàn kém xa với Kiếm Ý năm trăm năm không tiêu tán ở Thiên Tiệm Hạp. Bất quá sự so sánh này quá khập khiễng đi. Chuẩn nhất vẫn là một tia so sánh với một tia là tốt nhất. Kiếm Ý ở Thiên Tiệm Hạp quá bá đạo, ngay cả cường giả Tinh Cực Cảnh cũng có thể bị chém chết. Ta hiện giờ đến đó không hề có tác dụng gì. Nếu như Kiếm Ý viên mãn thì có thể đến đó xem một chuyến, tiện thể tìm kiếm mảnh vỡ cuối cùng của bội kiếm Chiến Vương.

Tuy nói không thể tự kiềm chế nhưng một khi gặp nguy hiểm, Diệp Trần vẫn có thể cưỡng ép bản thân tỉnh táo lại. Vừa rồi hắn cảm giác được Kiếm Ý sắp tiêu tan cho nên mới tự động thanh tỉnh. Về phần thời gian, đối với hắn mà nói xác thực là trôi qua rất nhanh. Dù sao đây cũng là Kiếm Ý Chiến Vương hoặc ít hoặc nhiều đều khiến cho hắn có chút trầm mê.

Cảm ứng trình độ Kiếm Ý của mình, Diệp Trần mỉm cười. Kiếm Ý của hắn đã đạt tới sáu thành. Một cây Kiếm Hình Thảo lại có thể giúp cho hắn lĩnh ngộ được một thành Kiếm Ý, tựa hồ còn dư dả, khoảng cách cách đến bảy thành Kiếm Ý không còn xa. Không biết cây Kiếm Hình Thảo thứ hai có thể giúp cho hắn đột phát đến bảy thành Kiếm Ý hay không. Lúc đó sức chiến đấu của hắn sẽ tăng mạnh, đạt tới trình độ mà ngay cả bản thân Diệp Trần cũng không thể nắm bắt được. Phải biết rằng lĩnh ngộ Kiếm Ý càng về sau càng khó, mỗi lần tinh tiến một điểm thì sức chiến đấu gia tăng một cách đáng kể. Ban đầu ở phòng đấu giá Kim Đỉnh Thành, vị cường giả Tinh Cực Cảnh kia trong lúc hữu ý vô ý phóng xuất ra Kiếm Ý. Có lẽ còn chưa có đại thành nhưng lại khiến cho người ta cảm giác phát lạnh, giống như tuỳ thời đều có thể chém giết sinh cơ cùng linh hồn của một gã võ giả Bão Nguyên Cảnh.

Lấy ra gốc Kiếm Hình Thảo thứ hai, không cần Diệp Trần khống chế, một tia Kiếm Ý từ bên trong tự động thoát ra ngoài dung nhập vào bên trong bội kiếm Chiến Vương không trọn vẹn.

- Trảm!

Kiếm Ý một lần nữa cô đọng, Diệp Trần chém một kiếm lên nham bích.

Phốc Phốc!

Một vết kiếm xuất hiện, Kiếm Ý đáng sợ tràn ngập, trường tồn không tiêu tan. Thu hồi bội kiếm Chiến Vương, Diệp Trần nhìn vết kiếm mà xuất ra Kiếm Ý của bản thân cùng tiếp xúc giao phong với Kiếm Ý trên vết kiếm mà cảm ngộ sự huyền diệu ở trong đó.

Mặt trời chiều đã ngả về tây. Thời gian lại lưu động, bên ngoài Vô Nhân Đảo mấy trăm dặm có hai đạo nhân ảnh bay vút đến.

- Cao thủ trong gia tộc từng tra xét hòn đảo này cảm nhận được Kiếm Ý mãnh liệt, hắn hẳn là ở đây.

Vương Hằng nói với Vương Phương.

Vương Phương hung ác nói:

- Lần này xem như làm sao trốn thoát được.

Vương Hằng cảnh cáo nói:

- Ngươi thành thật đứng một bên quan sát là được rồi. Không cho phép tự động hành sự. Hết thảy để cho ta quyết định.

Vốn Vương Hằng không định để cho Vương Phương đi theo nhưng đối phương khẩn cầu nài nỉ cho nên mới miễn cưỡng đáp ứng. Điều kiện tiên quyết là phải đứng ở bên ngoài xem không cho pháp khoa chân múa tay.

- Ta biết rõ.

Vương Phương rất muốn nhìn thấy bộ dạng Diệp Trần bị chặt đứt một tay. Đối với phần lớn người mà nói thì bị mất một tay chính là sự tình vô cùng thống khổ, không chỉ là thống khổ trên thân thể mà điều này còn khiến cho đối phương mất đi niềm tin vào tương lai với thân thể không trọn vẹn của bản thân. Điều này đối với sự phát triển về sau có ảnh hưởng rất lớn.