Chương 207: tâm cảnh
Mũi chân lão tú tài nhún một cái, một bước lướt qua núi sông tám trăm dặm, bồng bềnh đáp xuống nơi lúc trước Trần Bình An vung kiếm, bắt đầu đi dạo. Lão giơ tay lên, ngón tay cong lại, tùy ý gõ gõ giống như đang gõ cửa, nhưng không nhận được bất kỳ câu trả lời nào. Lão thu tay lại, bất đắc dĩ nói:
- Không lịch sự, hành vi như vậy chẳng khác nào dựng lều vải trong nhà người khác. Mà thôi, mà thôi, ta chờ là được.
Lão bắt đầu kiên nhẫn chờ đợi kiếm linh hiện thân. Trong quá trình dài đằng đẵng này, lão vẫn đứng yên tại chỗ, suy nghĩ một vấn đề khó khăn, không hề tỏ ra nôn nóng.
Không trung hiện lên một cơn sóng gợn nhỏ bé, chỉ thấy cô gái cao lớn một tay vịn vai Trần Bình An, từ trong hư không mờ mịt bước ra.
Lão tú tài khôi phục tinh thần, câu nói đầu tiên là:
- Ta nhận thua, không đánh nữa. Dù sao hai kiếm còn lại có xuất ra hay không cũng không quan trọng, đúng không?
Cô gái cao lớn như cười mà không cười:
- Vậy hai lần khiêu khích của ngươi thì sao?
Lão tú tài cười ha hả nói:
- Quá tam ba bận mà.
Cô gái cao lớn ngước nhìn về phía núi Tuệ:
- Là đại thần núi Tuệ mới nhậm chức? Đảm nhiệm chức vị này bao lâu rồi?
Lão tú tài đáp:
- Tròn sáu ngàn năm. Trước đó hơn ba ngàn năm quyền lực thay đổi liên tục, cực kỳ hỗn loạn, uy nghiêm mất hết. Núi Tuệ Đông Nhạc này đã đổi ba chủ nhân, lúc hỗn loạn nhất từng bị thế lực được xem là Ma giáo chính thống chiếm giữ, lễ nghi quy tắc đều bị hủy hoại. Đại thần núi Tuệ hiện giờ có thể ngồi vững sáu ngàn năm, tuy nói có phần may mắn, nhưng phần lớn vẫn dựa vào chiến lực kh.ủng bố của cá nhân hắn. Nắm tay đủ cứng, lại dám làm bất cứ chuyện gì, có ai không kiêng dè mấy phần.
Cô gái cao lớn cười nhạo nói:
- Lễ nghi quy tắc bị hủy hoại? Là tam giáo các ngươi ăn chia không đều, hay là bên trong thế giới Hạo Nhiên xuất hiện chính tà sóng đôi? Vị Lễ Thánh kia thì sao, với tính tình của hắn làm sao có thể khoanh tay đứng nhìn?
Lão tú tài thở dài nói:
- Một lời khó nói hết, quên đi.
Cô gái cao lớn hai tay đặt phía sau người, vẻ mặt càng khinh thường:
- Đại cục đã định, tự nhiên lại muốn nội chiến. Ha ha, hay cho đại đạo tranh đấu, trăm nhà đua tiếng. Náo nhiệt thì có náo nhiệt, kết quả như thế nào? Thế đạo quả thật trở nên tốt hơn sao?
Lão tú tài liếc nhìn nàng, cực kỳ cứng rắn nói:
- Bên trong Nho gia chính thống dĩ nhiên không xem là thanh khiết, cũng không phải đều là chính nhân quân tử. Nhưng vì chuyện này mà tiên hiền Nho gia ta đã bỏ ra vô số tâm huyết, nói là dốc hết tâm huyết cũng không quá mức, cho nên vẫn luôn tiến hành cải cách từ gốc. Cô không thể một lời bác bỏ được.
Cô gái cao lớn nghiền ngẫm nói:
- Đây có tính lần thứ ba không?
Trước đó lão tú tài hơi cợt nhả, lúc này lại không hề nhượng bộ, lãnh đạm nói:
- Trong chuyện này nếu cô cảm thấy không đúng, ta có thể nói đạo lý trăm năm ngàn năm với cô. Cô muốn dùng kiếm nói đạo lý của mình cũng không sao.
Cô gái cẩn thận quan sát ông lão gầy gò vóc người không hề cao ráo:
- Ngươi quả thật đã tan hết khí vận thánh nhân, chỉ còn lại hồn phách, dùng nhân gian của thế giới Hạo Nhiên làm nơi sống nhờ?
Lão tú tài trầm mặc một lúc:
- Đúng.
Sát ý đột ngột nảy sinh của cô gái cao lớn lập tức tan biến, ánh mắt phức tạp:
- Nhiều năm như vậy, cũng chỉ có hai người các ngươi làm được. Nhưng ta rất tò mò, ngươi sùng bái lựa chọn của tên kia, hay là không còn cách nào khác? Khả năng đầu tiên rất nhỏ, liên quan đến đại đạo của các ngươi, ta đoán lão già trong Nho giáo chính thống sẽ không để cho ngươi thành công, cho dù đây không phải là chuyện dễ dàng gì.
Lão tú tài bình tĩnh nói:
- Ganh đua với người tài đức, đó là đạo lý hiển nhiên.
Cô gái cao lớn suy nghĩ một lúc, quay đầu nhìn Trần Bình An, cười nói:
- Chẳng những dự tính ban đầu thành công mà còn vượt xa mong đợi. Nể tình ngươi đã đưa ra lựa chọn này, đương nhiên chủ yếu vẫn là nể mặt chủ nhân nhà ta, hai kiếm còn lại cứ để dành. Nếu một ngày nào đó ta đột nhiên thấy ngươi không thuận mắt, nợ mới nợ cũ sẽ tính một lần.
Sắc mặt lão tú tài vẫn luôn căng thẳng, lúc này lập tức giãn ra, vỗ đùi cười nói:
- Để dành, để dành, để dành rất tốt. Ngày ba mươi tết dân chúng đều thích làm như vậy, trong chén còn lại một chút thức ăn, cố ý để dành cho sang năm, dấu hiệu tốt, ngụ ý tốt.
Dáng vẻ vui sướng của lão nhìn thế nào cũng giống như vừa mới sống sót sau kiếp nạn.
Cô gái cao lớn không để bụng chuyện này, lạnh lùng nói:
- Mở cửa.
Lão tú tài phất tay áo một cái, dẫn đầu bước đi, cao giọng nói:
- Ngẩng mặt cười lớn ra khỏi cửa.
Trần Bình An nhớ tới một chuyện, nhỏ giọng hỏi:
- Khi đó một kiếm của ta có phải rất tệ không? Ngọn núi lớn kia hình như chẳng hề dao động. Trước đó lão tiền bối có nói, thiên phú luyện kiếm tốt hay xấu phải xem có thể lấy được mấy chữ. Mặc dù ta vốn không muốn tiếp nhận bọn chúng, nhưng bọn chúng cũng không thích đến gần ta. Đây có phải nói thiên phú luyện kiếm của ta rất bình thường giống như luyện quyền?
Hắn càng nói càng buồn bã:
- Lão tiền bối còn nói nếu ta làm vướng chân, khi đó dù có tu vi cảnh giới thứ mười, một kiếm kia chém ra cũng chỉ có thực lực của cảnh giới thứ bảy tám.
Lời nói hùng hồn chỉ cần mở miệng là có thể nói được, nhưng việc khó trên đời khó ở chỗ phải đi từng bước một.
Thiếu niên chân đất Trần Bình An ở ngõ Nê Bình hiểu rất rõ đạo lý này.
Cô gái cao lớn đưa tay nhéo nhéo hai má thiếu niên, cười híp mắt nói:
- Sau này ngươi sẽ biết.
Trần Bình An đỏ mặt, muốn nói lại thôi.
Cô gái cao lớn đã sớm tâm ý tương thông với Trần Bình An, kéo tay hắn chậm rãi đi về phía cửa lớn của tranh cuộn núi sông, dịu dàng nói:
- Chủ nhân, biết rồi. Sau này ở trước mặt vị cô nương nào đó, ta sẽ không tùy tiện như vậy nữa. Tránh để cô ta nghĩ oan cho ngươi, xem ngươi là kẻ chơi bời đứng núi này trông núi nọ.
Trần Bình An cười rạng rỡ, nhẹ nhõm giống như trút được gánh nặng, cũng vui vẻ vì có thể xem nàng là bằng hữu thổ lộ tâm tình.
Cô gái cao lớn đột nhiên quay đầu, tỏ ra u oán:
- Nhưng ngươi không sợ thần tiên tỷ tỷ cảm thấy ấm ức sao?
Trần Bình An ngẫm nghĩ, nghiêm túc nói:
- Ta sẽ xin lỗi tỷ, nhưng có một số việc ta cảm thấy nên làm như vậy.
Cô gái cao lớn mặt ủ mày chau, lại giống như lã chã muốn khóc.
Trần Bình An mặc dù luống cuống tay chân, nhưng ánh mắt vẫn kiên định, mím chặt môi, không muốn vì vậy mà thay đổi ý định ban đầu.
Cô gái cao lớn bỗng cười vui vẻ, giơ ngón cái với thiếu niên, khen ngợi:
- Có khí chất!
Trần Bình An rụt rè hỏi:
- Thật không giận sao?
Cô gái cao lớn dắt tay hắn, dừng bước ở cửa lớn, đột nhiên khom người ôm lấy hắn, nở một cụ cười ấm áp. Giống như một người thích ngủ nướng, vào mùa đông trốn ở trong chăn ấm ngủ say, cảm giác hạnh phúc đó thật sự không thể miêu tả. Nàng cũng mặc kệ Trần Bình An có cảm nhận gì, vui vẻ nói:
- Chà chà chà, Bình An nhà ta đúng là đáng yêu chết được!
Trong nháy mắt Trần Bình An giống như bị sét đánh, không cử động, đầu óc trống rỗng không nghĩ được gì.
Thần tiên tỷ tỷ... thần tiên chỉ là cảm giác đầu tiên, thực ra tỷ tỷ mới là cảm giác trong lòng Trần Bình An.
Cô gái cao lớn cuối cùng buông Trần Bình An ra, đứng thẳng người, quay đầu nhìn. Có một lão già xuất quỷ nhập thần đang quay lưng về phía hai người, hắng giọng nói:
- Không nhìn thứ không hợp lễ giáo. Yên tâm, ta không thấy gì cả, cũng không nghe gì cả. Lúc trước chỉ là quên mất một thứ, cho nên mới quay lại lấy.
Cô gái cao lớn tâm tình rất tốt, cũng lười so đo những chuyện này.
Lễ pháp, đạo đức, nhân quả? Những thứ cực rộng, cực cao, cực xa này, trước giờ chưa từng trói buộc được nàng.
Trên đại đạo đã từng có người, thân không vật gì, chỉ cầm kiếm đi thẳng.
Hễ có thứ ngăn cản, một kiếm mở đường.
Hễ có chuyện bất bình, một kiếm dẹp yên.
Nàng yên lặng vạn năm, cuối cùng đã tìm được một người khác.
Hai người khác nhau một trời một vực, nhưng nàng không cảm thấy thất vọng.
Nếu nói lúc đầu là vì tin tưởng Tề Tĩnh Xuân, tin tưởng một chút cơ hội rất nhỏ, đánh cuộc một sự “lỡ may” rất ít khả năng thành công, vậy hôm nay cho dù Tề Tĩnh Xuân sống lại, nói rằng hắn sai rồi, nàng không nên lựa chọn thiếu niên kia, mặc hắn nói đạo lý lớn thủng cả trời, nàng cũng sẽ không nghe.
Cô gái cao lớn buông tay, ra hiệu Trần Bình An đi trước.
Con người đều có tâm cảnh (cảnh tượng nội tâm), luyện khí sĩ gọi là buồng đan, người thế tục gọi là cánh cửa tâm hồn. Hồ nước nội tâm chỉ là một trong số đó.
Khi đó nàng đứng trên hồ nước nội tâm của thiếu niên, xung quanh là một mảnh trắng xóa sạch sẽ. Sau đó nàng nhìn thấy một nơi cảnh tượng không sơ sài như trước, tìm được “chân tướng tâm cảnh” mà ngay cả bản thân thiếu niên cũng không ý thức được.
Đó là một đứa trẻ cô đơn bốn năm tuổi, co rúc dưới đất, hai tay ôm gối, một mình trơ trọi, bên chân đặt một đôi giày cỏ nhỏ, cứ ngồi ngẩn người như vậy.
Bên cạnh đứa trẻ này là một ngôi mộ nhỏ không có mộ bia.
Gần ngôi mộ nhỏ lại có hai “mô đất” nhỏ hơn, hình dáng giống như đỉnh núi.
Mỗi khi đứa trẻ nghỉ ngơi đủ rồi, sẽ mang giày cỏ vào, chạy đến nơi rất xa, dời một ngọn núi nhỏ về bên cạnh phần mộ. Nó dời rất tốn sức, mỗi lần chỉ có thể di chuyển một đoạn ngắn.
Lúc chạy đi dời núi, bên hông đứa trẻ có cột một con dấu nhỏ, đội một chiếc nón rộng vành.
Con dấu nhỏ lắc lư theo bước chân của nó.
Kỳ quái là không hề có hình ảnh của ngôi nhà tổ ở ngõ Nê Bình. Có lẽ sâu trong nội tâm đứa trẻ, sau khi cha mẹ qua đời thì đã không còn nhà nữa, cho nên vẫn luôn kiên trì trông chừng ngôi mộ nhỏ kia.
Sắc mặt nó quật cường, nhíu mày mím môi theo thói quen. Nhưng thỉnh thoảng cũng sẽ cười, hẳn là có chuyện đáng để vui vẻ. Chẳng hạn như nó lặng lẽ nói với ngôi mộ nhỏ, môi khẽ mấp máy, cũng không có giọng nói vang lên trong tâm cảnh, nhưng kiếm linh tâm ý tương thông tự nhiên hiểu được nội dung.
- Mẹ à, con đã quen biết một vị thần tiên tỷ tỷ. Lúc tỷ ấy cười rất giống mẹ.
Ngoại trừ dời núi “về nhà”, đứa trẻ gần như không rời khỏi ngôi mộ nhỏ. Chỉ là thỉnh thoảng sẽ đi về phía nam một đoạn, giống như dắt tay một tiểu cô nương, cứ đi một khoảng lại lặng lẽ nhìn về ngôi mộ, tỏ ra lưu luyến.
Chỉ có một trường hợp, đứa trẻ sẽ ba chân bốn cẳng chạy ra ngoài rất xa, vẫn luôn ngẩng đầu chuyên chú nhìn lên cao, giống như đang đuổi theo một người trên không rời xa khỏi hắn.
Bên trong tranh cuộn núi sông, vẻ mặt lão tú tài nghiêm túc.
- Trò giỏi hơn thầy, chưa chắc đã không có cơ hội này.
Lão gật đầu nói:
- Rất tốt.
Sau đó lão trầm mặc rất lâu, phát hiện trời đất bắt đầu khẽ rung chuyển, bất đắc dĩ nói:
- Đã kiên nhẫn với thằng nhóc kia như vậy, lại không thể kiên nhẫn với ta một chút sao? À đúng rồi, hôm nay lại còn biết cười nữa. Nếu lời đồn mà kiếm tiên thượng cổ lưu truyền là thật, với dáng vẻ của ngươi hôm nay, những lão đại năm xưa bị ngươi chém gần chết tận mắt nhìn thấy, còn không lồi cả mắt ra sao?
Lão nhìn lên bầu trời của thế giới nhỏ này, ánh mắt giống như xuyên qua màn trời trùng điệp, đột nhiên tự giễu nói:
- Trời đất không ngừng vận chuyển, quân tử cũng phải không ngừng cố gắng. Nói thật hay, cho dù qua bao nhiêu năm cũng không sai. Chẳng trách ban đầu lão tổ tông Nho gia chúng ta muốn thỉnh giáo học vấn với lão nhân gia ngài. Xem ra về chuyện đạo lý, người đọc sách chúng ta chẳng những nói trễ một chút, cũng còn kém xa chưa nói hết nói thấu triệt