img...

Chương 220: tiên sinh có chuyện thì làm thế nào

Chương 220

Trong lòng Lý Trường Anh cảnh giác, trong cơ thể bỗng sinh ra một luồng khí cương trực, tràn đầy hai tay áo khẽ tung bay. Vị hiền nhân Nho gia trẻ tuổi nhất Đại Tùy này vẫn ôn hoà nói: 

- Ta biết ngươi và đám Lý Hòe là học sinh đồng hương từ xa đến đây. Nếu ngươi cảm thấy bất bình cho bọn họ cũng không sao, nhưng có thể nói đạo lý xong rồi mới đánh không? Nếu ngươi nói thắng ta, ta sẽ không đánh trả, cam tâm tình nguyện cho ngươi đánh mấy quyền.

Bước chân của Vu Lộc vẫn không dừng lại, gương mặt tươi cười, nhưng lại nói những lời khiến Lý Trường Anh khó hiểu:

- Lúc vác hòm sách du học, luôn là ta gác sau nửa đêm. Cho nên chuyện nói đạo lý trước tiên bỏ qua một bên, sau này nếu ngươi có cơ hội gặp được tiểu sư thúc của Lý Bảo Bình, hãy tự mình hỏi hắn. Tối nay ta không nói những chuyện này với ngươi.

Khoảng cách giữa hai người chỉ còn năm bước.

Vu Lộc đạp ra một bước, bước chân hơi lớn, đồng thời cười nói:

- Đến lúc đánh nhau rồi. Cẩn thận một chút, đừng để ta dùng một quyền đánh ngươi gần chết, như vậy sẽ hại ta thiếu nợ quá nhiều. Mượn tiền của tên kia, muốn không trả thì phải là bằng hữu rất thân với hắn mới được, ta còn chưa đủ tư cách.

Nói xong những lời cực kỳ bá đạo này, Vu Lộc đạp mạnh ra bước thứ hai. Lý Trường Anh cảm giác được mặt đất truyền đến một tiếng vang nặng nề. Bởi vì kình lực chỉ thấm vào lòng đất, hoàn toàn không tản ra trên mặt đất, cho nên khí thế bên ngoài không hề kinh người, nhưng càng như vậy thì hắn càng cảm thấy rung động. Một bước này đã nhìn ra được thực lực của thiếu niên cao lớn trước mắt, chắc chắn là một võ phu thuần túy ít nhất cảnh giới thứ tư, không thể xem thường.

Mặc dù tâm tư xoay chuyển, nhưng cũng không làm chậm trễ khí tức trong cơ thể Lý Trường Anh giống như nước lũ vỡ đê, nhanh chóng trút xuống. Luyện khí sĩ dưỡng khí và luyện khí hợp nhất, trời sinh sở hữu ưu thế của nội gia quyền võ đạo, có đủ tu thân và dưỡng khí, cho nên trường thọ hơn xa võ phu. Nhất là Lý Trường Anh từ nhỏ đã có phúc duyên lớn, sau đó dần dần bộc lộ tài hoa, rất nhanh được một vị tông sư luyện khí sĩ Đại Tùy coi trọng, truyền dạy bí thuật trường sinh, cảnh giới tăng lên một ngày ngàn dặm. Hôm nay tuổi chưa tròn hai mươi đã có tu vi cảnh giới thứ sáu Động Phủ. Nếu nói Lâm Thủ Nhất trong thư viện Sơn Nhai chỉ là một khối ngọc thô thượng hạng còn chưa nghiệm chứng, vẫn cần điêu khắc, vậy thì Lý Trường Anh chính là một khối ngọc bích đã thành hình, trong ngoài lấp lánh.

Chênh lệch giữa luyện khí sĩ năm sáu, chín mười là một khoảng cách lớn, cũng giống như võ phu ba bốn, sáu bảy.

Nhìn thấy Vu Lộc xông đến trước mắt, Lý Trường Anh trước tiên lén làm một thủ thế, sau đó ung dung lùi lại mấy bước, hai ngón tay khép lại dựng trước ngực, giống như kiếm tu bày ra kiếm thức. Chỉ một thủ thế đơn giản đã có mấy phần phong độ tông sư, gây cho người ta cảm giác quang minh chính đại. Chẳng những như vậy, từng luồng khí màu xanh nhạt trong lầu sách đột nhiên giống như sống lại, như cá gặp nước điên cuồng tràn về phía Lý Trường Anh.

Cảnh giới thứ sáu Động Phủ, tức là cửa phủ mở rộng, mở khiếu nạp khí, bắt đầu hấp thu linh khí trong trời đất. Thân thể có ba trăm sáu mươi lăm khiếu huyệt, giống như ba trăm sáu mươi lăm động tiên đất lành thiên nhiên, đây cũng là nguyên nhân con người đứng đầu vạn vật. Vì sao yêu tinh quỷ quái trên thế gian trước tiên đều muốn biến ảo thành hình người, sau đó mới tiếp tục tu hành? Nguồn gốc là như vậy.

Ngoại trừ con người lúc sinh ra đã tự nhiên mở “thất khiếu”, nam nhân chỉ cần mở thêm chín khiếu huyệt là có thể bước vào cảnh giới tiếp theo, nữ nhân lại cần mở mười hai khiếu mới có thể thăng cấp. Rất nhiều nữ tu sĩ cảnh giới không quá cao, số lượng năm cảnh giới trung trở lên khá thưa thớt, cũng là do bị ngăn ở bước này. Nhưng phúc họa liền kề, nữ nhân mở khiếu ở cảnh giới này càng nhiều, lợi ích ở năm cảnh giới trung sẽ càng phong phú.

Lý Trường Anh nhẹ giọng nói:

- Khởi trận.

Dứt lời, chung quanh hắn xuất hiện từng thanh trường kiếm không vỏ lấp lánh trong suốt, lượn quanh một vòng, cao thấp khác nhau, mười mấy luồng kiếm khí chậm rãi xoay tròn. Những “bảo kiếm” này do linh khí của Lý Trường Anh ngưng tụ thành, mặc dù chưa biến thành thực chất nhưng đã uy nghiêm sừng sững, khiến người ta nhìn thấy đã sợ.

Vu Lộc ứng phó vừa đơn giản vừa bá đạo, quyền đi đường thẳng như kỵ binh xông trận.

Lý Trường Anh cười nhạt, hai ngón tay chỉ về phía Vu Lộc. Theo đó ba luồng kiếm khí trước người nghiêng tới, muốn dùng mũi kiếm ngăn địch.

Vu Lộc đột nhiên tăng tốc, một bước đạp cho gạch dưới đất vỡ ra, một quyền xé gió, kiếm khí cũng trong nháy mắt tan vỡ.

Ba luồng kiếm khí còn chưa kịp bày trận thị uy, đang “thay đổi trận hình” thì đã bị ba quyền của Vu Lộc đánh nát.

Trong lòng Lý Trường Anh máy động, không nhanh không chậm dời sang ngang mấy bước, đầy vẻ thoải mái phong lưu của thư sinh Nho gia. Cùng lúc này kiếm khí còn lại cũng bày trận bên người hắn.

Vu Lộc dùng chân làm roi quét ngang đến. Tất cả kiếm khí bên trái Lý Trường Anh đồng thời nổ tung, sóng gợn lưu động trong không khí khiến cho tầm mắt của hắn hơi mơ hồ, giống như đang nhìn vào gương đồng chất lượng kém mà dân chúng quê mùa thường dùng.

Lý Trường Anh hơi nổi nóng. Vu Lộc này sao lại ra tay tàn nhẫn, hùng hổ ép người như vậy?

Hắn hừ lạnh một tiếng, chân đạp Bắc Đẩu trong phạm vi hẹp. Trước khi cẳng chân mạnh mẽ hung ác kia quét trúng vai, hắn đã thay hình đổi vị, đi tới chỗ lúc trước Vu Lộc cất bước, hai người đổi vị trí cho nhau.

Khí hải của Vu Lộc hạ thấp, trong nháy mắt đáp xuống đất, mũi chân nhún một cái, như chuồn chuồn chạm nước lướt về phía trước không một tiếng động.

Tốc độ của Vu Lộc nhanh quá tưởng tượng, đến mức Lý Trường Anh muốn mượn khí tức trong trời đất đã không còn kịp, đành phải tạm thời dùng linh khí trong cơ thể thai nghén ra. Hắn không tránh né công kích nữa, hai nắm tay đánh vào thiếu niên cao lớn không chịu buông tha kia. Tuy là luyện khí sĩ nhưng lúc này khí thế của Lý Trường Anh rất hùng dũng, dù là khí thế sát phạt hay thân thể mạnh mẽ, đều không thua kém một kích toàn lực của võ phu thuần túy cảnh giới bốn năm.

Lý Trường Anh đầu tiên dùng thủ đoạn của kiếm tu để phòng ngự, lại dùng thần thông rút đất của Đạo gia để di chuyển, sau đó dứt khoát dùng quyền thuật của Binh gia chính diện nghênh địch, khiến người ta mở rộng tầm mắt. Con đường hắn đi giống như tập hợp sở trưởng của các phái, đúc chung một lò.

Dã tâm rất lớn, chí hướng rất cao.

Hai quyền đơn giản không màu mè va chạm vào nhau, nắm tay đụng vào nắm tay, giữa không trung chỉ có một tiếng vang lớn.

Vu Lộc sừng sững bất động, còn Lý Trường Anh thì lùi lại mấy bước, hai cánh tay buông xuống, sắc mặt hơi tái, vẻ mặt khó tưởng tượng.

Vu Lộc tiếp tục sấn đến gần, không hề có dấu hiệu muốn dừng tay.

Trong lầu vang lên một tiếng thở dài già nua, truyền qua rất nhiều giá sách, bắt nguồn từ dưới một bức tường cách nơi hai người giao thủ chừng hơn hai mươi trượng.

Sau đó một ánh kiếm trắng như tuyết lóe lên. Ánh sáng trắng ba thước nhanh chóng tiến tới, vòng qua một hàng giá sách, băng qua lối đi, như tia chớp vượt qua bên cạnh Lý Trường Anh, lao thẳng tới Vu Lộc.

Bước chân Vu Lộc không dừng lại. Trong lúc ngàn cân treo sợi tóc, cả người hắn nghiêng qua tránh khỏi thanh phi kiếm như cầu vồng trắng kia, dùng một tư thế kỳ quái tiếp tục chạy tới trước.

Giọng nói già nua kia tỏ ra tức giận:

- Còn không dừng tay?

Cầu vồng sáng ba thước bay sát qua vai Vu Lộc, hơi dừng lại, cũng không quay đầu, cứ như vậy dùng chuôi kiếm làm mũi kiếm bay lùi lại.

Rất dễ nhìn thấy, kiếm tu lớn tuổi ẩn nấp trong bóng tối hiểu được, cho dù lão thành thạo thần thông ngự kiếm, một khi quay phi kiếm lại, thời gian trì hoãn này rất có thể sẽ làm lỡ thời cơ chiến đấu, khiến cho nhân tài đọc sách của Đại Tùy kia bị thương. Cho nên lão không thể quan tâm phong độ kiếm thuật gì đó, phi kiếm dùng tốc độ nhanh hơn lướt về sau lưng Vu Lộc.

Thân hình Vu Lộc nhảy lên, một chân giẫm vào giá sách bên tay phải.

Rất nhiều giá sách trong lầu đồng thời chấn động lung lay. Từ bốn phương tám hướng, trong tất cả sách cổ có ghi chép lời dạy của thánh nhân đều bay ra một chuỗi văn tự màu trắng, có lớn có nhỏ, có kiểu chữ giai, chữ triện hoặc chữ hành. Trong nháy mắt bay tới trước người Lý Trường Anh, cuối cùng biến thành một dòng suối văn tự chảy chầm chậm, hào quang lấp lánh. Nước suối tuy nhỏ nhưng lại tỏa ra khí tức thần thánh to lớn.

Thân hình Vu Lộc giữa không trung nhanh chóng đáp xuống, sắc mặt như thường, thuận thế xông tới trước. Chẳng những tránh thoát phi kiếm sắc bén từ phía sau bay thẳng đến, còn đánh một quyền xuống đầu Lý Trường Anh.

Đánh cho nước suối đứt ngang, đánh cho tất cả văn tự vỡ nát.

Một chân Vu Lộc đạp trúng bụng đối phương. Lý Trường Anh bay ra ngoài mấy trượng, té xuống lối đi giữa hai hàng giá sách, sau khi rơi xuống còn trượt ngược ra hơn một trượng, có thể thấy một đạp này mạnh như thế nào.

Một ông lão áo xám xuất hiện bên cạnh Lý Trường Anh, thanh phi kiếm thất bại trở về kia lơ lửng gần vai ông ta, mũi kiếm chỉ về phía hung thủ đối diện. Lão ngồi xổm xuống, sắc mặt hoảng hốt, vội vàng bắt mạch cho Lý Trường Anh, phát hiện cũng không nguy hiểm đến tính mạng, lúc này mới thở phào một hơi. Hiền nhân trẻ tuổi nằm dưới đất này là nhân tài mới xuất hiện của Đại Tùy, ngay cả trọng thần trung tâm cũng phải dùng lễ tiếp đãi, tương lai chắc chắn sẽ là rường cột của Đại Tùy.

Lão không nhịn được trợn mắt nhìn Vu Lộc:

- Tuổi còn trẻ sao lòng dạ lại ác độc như vậy! Ngươi có biết không...

Nhưng rất nhanh lão lại ngưng khiển trách, bởi vì thiếu niên cao lớn kia vẫn chậm rãi đi tới. Cho dù đối thủ đã bị thương, cho dù lão đã hiện thân, hắn vẫn không có ý dừng tay.

Vu Lộc rung cổ tay, tay áo hơi lay động, lúc này mới tiếp tục khép hai tay trong tay áo, giống như dạo chơi trong sân, mỉm cười nói:

- Đạo lý là ở tượng đất mà Lý Hòe còn chưa tìm được, là ở những lời nhục mạ mà Lý Bảo Bình nghe thấy, là ở kẻ nên nói xin lỗi vẫn chưa đánh rắm cái nào.

Hắn hơi dừng lại, nhìn như bước chân chậm chạp, nhưng thực ra khoảng cách đang kéo gần rất nhanh:

- Chứ không phải ở một câu nói hời hợt của Lý Trường Anh cảnh giới Động Phủ, “đừng tranh giành khí thế”. Đương nhiên càng không ở thanh phi kiếm của lão tiền bối cảnh giới Quan Hải ngài... luôn lững thững tới chậm hơn một bước.

Ông lão bị những lời khiêu khích hỗn láo này của Vu Lộc làm cho giận đến râu tóc dựng ngược. Lão vội vàng cho Lý Trường Anh nuốt một viên đan dược, sau đó mới đứng dậy, giận đến cười lên:

- Được được được, lão phu lại muốn xem thử, lát nữa thằng nhóc ngươi nằm dưới đất rồi còn có đạo lý muốn nói hay không.

Vu Lộc cười híp mắt lắc đầu nói:

- Ta thua rồi đương nhiên sẽ không nói nhảm, đến lúc đó tự nhiên sẽ có người khác giúp ta nói đạo lý. Ừ, có thể sẽ hơi chậm một chút, ai bảo hắn tạm thời không có ở đây.

Sau khi ông lão đứng lên, thanh phi kiếm kia cũng chậm rãi bay lên cao, tiếp tục lơ lửng ở bên vai lão.

Nhưng lão dường như vẫn không yên tâm về Lý Trường Anh, cúi đầu nhìn xuống, tràn đầy lo lắng.

Quyền pháp của thiếu niên rất quái lạ. Đầu tiên Lý Trường Anh nhìn như không bị thương đến gân cốt nguyên khí, ngay cả lão cũng cảm thấy không bị trọng thương. Nhưng sau khi cho nuốt viên đan dược phẩm chất rất cao kia, mới thật sự nhìn thấy huyền cơ. Khí hải của Lý Trường Anh vẫn không ổn định, ngược lại càng có dấu hiệu sôi trào không thể khống chế.

Nước biển chảy ngược, cực kỳ nguy hiểm.

Cảnh giới Động Phủ của luyện khí sĩ rất khó tu thành, muốn củng cố lại càng khó hơn. Bởi vì một khi quyết định mở khiếu, nghĩa là khiếu huyệt trên thân thể sẽ thu nạp linh khí bên ngoài, đồng thời cũng sẽ hình thành một cục diện nguy hiểm “nước biển chảy ngược”. Muốn chiếm lấy linh khí bên ngoài, nhất định phải hấp thu vô số khí tức hỗn tạp trong trời đất. Mở khiếu giống như sa trường thế tục, phe thủ thành vứt bỏ ưu thế chủ động mở cửa nghênh địch, rất dễ bị kẻ địch mạnh mẽ dùng một đòn phá vỡ. 

Một khi xuất hiện nước biển chảy ngược, khiếu huyệt và kinh mạch trên thân thể sẽ giống như thành trấn và đường xá bị lũ lụt, đất đai hoang vu, từ đó không thể gượng dậy được. Cho nên cảnh giới Động Phủ là ngưỡng cửa đầu tiên trên đường tu hành đúng như ý nghĩa, thậm chí còn khó hơn đột phá năm cảnh giới thấp bước vào cảnh giới thứ sáu. Rất nhiều tu sĩ, nhất là tu sĩ không chính quy và luyện khí sĩ ở tông môn nhỏ không có bối cảnh chỗ dựa, bởi vì sợ sau khi Động Phủ thất bại sẽ hoàn toàn mất đi cơ sở thành tiên, cho nên vẫn luôn dừng lại ở cảnh giới cuối cùng trong năm cảnh giới thấp.

Chuyện tu hành làm trái thiên đạo, ngược dòng mà lên. Nhất là hai chữ “ngược dòng”, thật sự đã miêu tả hết gập ghềnh và chua xót.

Ông lão là tùy tùng bí mật bên cạnh Lý Trường Anh do triều đình Đại Tùy phái đến, nếu như cảnh giới của Lý Trường Anh bị tổn thương, làm hư tiền đồ đại đạo, lão cũng khó thoát khỏi trách nhiệm.

Vu Lộc cười hỏi:

- Có phải lão tiền bối rất khó xử, nên cứu Lý Trường Anh trước hay là đánh ta nằm sấp trước?

Ông lão giận đến nghiến răng. Vấn đề này của Vu Lộc giống như đánh vào bảy tấc của rắn, khiến một người từng trải như lão cũng thẹn quá hóa giận.

Lão là luyện khí sĩ cảnh giới thứ bảy Quan Hải, hơn nữa còn là một kiếm tu. Hai chữ “Quan Hải” này lấy từ “ta lên lầu nhìn trăm sông, vào biển tức vào lòng ta”. Linh khí trời đất bắt đầu mở rộng kinh mạch thân thể, giống như sông lớn cuối cùng vào biển, lại giống như nhân gian mở đường chuyển thư. Linh khí dần dần ngưng tụ thăng hoa, bắt đầu phụng dưỡng thân thể, từ đó giúp tu sĩ kéo dài tuổi thọ.

Trong Đông Bảo Bình Châu, kiếm tu cảnh giới Quan Hải đã có thể được xưng là “tông sư kiếm đạo”.

Ở Đại Tùy, cho dù là quan lớn triều đình như thị lang sáu bộ có chuyện rời khỏi kinh thành, cũng chưa chắc được kiếm tu cảnh giới như vậy hộ tống.

Ông lão hít sâu một hơi, hạ quyết tâm phải tốc chiến tốc thắng, phân thắng bại trong vòng ba chiêu.

- Nếu lão tiền bối đã không biết lựa chọn thế nào, để ta giúp tiền bối lựa chọn là được.

Thiếu niên cao lớn kia càng hung hăng ngang ngược, nụ cười và giọng nói vẫn rất thiếu giáo dục. Hắn thủ thế bước ra ba bước, bước sau thanh thế kinh người hơn bước trước, gạch bị đạp đến phát ra tiếng vang vỡ nứt.

Ngươi không biết có nên đánh hay không, vậy Vu Lộc ta sẽ buộc ngươi phải đánh, gọn gàng dứt khoát.

Con ngươi ông lão hơi co lại, hồ nước nội tâm xao động. Chỉ thấy khí thế của Vu Lộc vốn không yếu lại tăng thêm một bậc, thần hồn mạnh mẽ, giống như có anh linh sát thần của chiến trường cổ đại trấn giữ bên trong.

Ngay cả ông lão trên mặt cũng lộ vẻ kinh hãi: 

- Võ phu cảnh giới thứ sáu?

Luyện khí sĩ có mười lăm cảnh giới, võ đạo có chín cảnh giới. Luyện khí sĩ và võ phu thuần túy “cùng cảnh giới” đánh nhau, ngoại trừ quái thai trong kiếm tu và tu sĩ Binh gia, nếu lại bỏ đi một số pháp bảo nghịch thiên của luyện khí sĩ, như vậy thắng bại gần như không cần bàn, thậm chí võ phu có thể đánh trọng thương hoặc đánh chết luyện khí sĩ cao hơn một bậc.

Nhưng ông lão kinh ngạc thì kinh ngạc, trong lòng lại không sợ hãi.

Bởi vì lão là kiếm tu từng trải đã tích lũy nhiều năm, là luyện khí sĩ cảnh giới thứ bảy Quan Hải.

Nếu như không chừa đường lui, khăng khăng giết người, cho dù đối diện với võ phu cảnh giới thứ sáu, cũng chỉ cần một chiêu mà thôi.

Vì vậy lão cười lạnh nói:

- Ngươi muốn tìm chết, ta ngại quy củ thư viện nên sẽ không đánh chết ngươi, nhưng khiến ngươi còn nửa cái mạng cũng không sao.

Vu Lộc xông tới trước nhìn như liều chết đánh một trận, thực ra ánh mắt nghiền ngẫm, trong lòng mặc niệm: “Hi vọng ông lợi hại một chút.”

- --------

Trần Bình An bỏ qua đường chuyển thư, dẫn theo hai đứa trẻ cùng nhau trèo đèo lội suối. Nói chuẩn xác là thằng bé áo xanh kia hiện ra chân thân to lớn mười mấy trượng, cõng Trần Bình An qua núi qua nước. Niềm vui bất ngờ là Trần Bình An phát hiện trên lưng rắn nước vẫn có thể luyện tập thế đi của “Hám Sơn phổ”. Lúc đầu chân thường bị trượt, dở dở ương ương, nhưng sau này ngay cả khi rắn nước cố ý lắc lư thân thể, hắn vẫn có thể giống như giẫm trên đất bằng.

Cô bé váy hồng cũng không có tư cách cưỡi rắn nước, chỉ có thể vác hòm sách chạy như bay bên cạnh, vỗ tay khen ngợi lão gia nhà mình.

Ngày hôm nay Trần Bình An tìm một đỉnh núi nghỉ ngơi, ba người cùng nhau ngồi bên đống lửa. Thằng bé áo xanh lại bắt đầu lải nhải:

- Lão gia, tuổi tác của ngài cũng không nhỏ nữa, có muốn thu mấy tiểu thiếp tỳ nữ, nha hoàn làm ấm giường hay không?

Trần Bình An đưa hai tay đến gần đống lửa, lắc đầu nói:

- Không muốn.

Thằng bé áo xanh vươn tay vào đống lửa, bắt lấy một chùm lửa, sau đó dập tắt phát ra tiếng giòn giã như đậu nổ:

- Vì sao? Lão gia ngài yên tâm, người ta chẳng những không thu sính lễ, còn tự mình mang theo của hồi môn phong phú đến đây! Mua bán như vậy, lão gia cũng không động tâm sao?

Trần Bình An cười đáp:

- Không động tâm.

Thằng bé áo xanh khó hiểu, dập tắt một chùm lửa, lại bắt một chùm khác:

- Rốt cuộc là vì sao?

Trần Bình An cười không trả lời.

Thằng bé áo xanh tấm tắc nói: 

- Hóa ra lão gia có cô nương mà mình yêu thích.

Trần Bình An trừng mắt nhìn hắn một cái.

Thằng bé áo xanh nhỏ giọng nói:

- Lão gia ngài thích cô nương cũng không mất mặt, thích đàn ông mới khiến người ta hoảng hốt...

Đột nhiên sắc mặt của hắn trở nên kỳ lạ, uốn éo nói:

- Lão gia, ngài thấy tôi thực ra mày thanh mắt tú...

Trần Bình An da đầu ngứa ngáy, vung tay lên ra lệnh:

- Biến đi.

Thằng bé áo xanh vừa chạy ra xa, vừa hung dữ nói với cô bé váy hồng: 

- Con ngốc, có lén mang theo son phấn không, cho ta mượn dùng một chút!

Trần Bình An đưa tay ôm trán, cuộc sống này đúng là khó qua thật.

Sau đó hắn giống thường ngày tìm thằng bé áo xanh so tài võ đạo, nhằm để rèn luyện thân thể.

Đừng thấy lời nói và hành vi của thằng bé áo xanh không nghiêm túc, vẫn thừa sức đối phó với một võ phu cảnh giới thứ hai như Trần Bình An. Cho dù cảnh giới của Trần Bình An hơn xa võ phu bình thường, nhưng đứng trước loài thuộc giao long trời sinh thân thể vững chắc, nắm tay Trần Bình An đánh vào đối phương giống như gãi ngứa, còn nắm tay thằng bé áo xanh đánh trúng Trần Bình An lại giống như núi lở đất tan. Lần đầu thằng bé áo xanh khống chế sức lực không tốt, làm hại Trần Bình An bị một quyền đánh bay ra ngoài rất xa, đụng gãy một cái cây lớn như bắp đùi, khiến thằng bé cho rằng mình chết chắc rồi. Thế nhưng sau khi Trần Bình An hồi phục, vẫn tìm đến đối phương so quyền.

Hôm nay Trần Bình An vừa mới giơ tay tạo thành thế quyền, còn chưa thật sự xuất quyền, thằng bé áo xanh đã lăn lộn dưới đất, một hơi lăn mấy chục vòng.

Sau đó hắn đứng lên, phủi bụi bặm trên người, ca ngợi: 

- Gió quyền của lão gia thật dũng mãnh, quá dọa người rồi.

Cô bé váy hồng ngồi ở phía xa, nhìn đến trợn mắt há mồm. Chỉ nghe nói tên đầu sỏ dưới sông này tính tình hung ác, suy nghĩ đơn giản, tu vi cao thâm, chứ chưa từng nghe nói lại là một kẻ không biết xấu hổ như vậy.

Trần Bình An đã quen với chuyện này, thở dài nghiêm túc nói:

- Đừng quậy phá nữa.

Thằng bé áo xanh lập tức tạo thành thế gà đứng một chân, hai tay vung loạn, trong miệng phát ra tiếng ê a kỳ quái.

Trần Bình An sầm mặt, xoay người ngồi trở về đống lửa.

Thằng bé áo xanh luống cuống tay chân, chạy như bay đến bên cạnh hắn, cười xòa nói:

- Lão gia đừng tức giận, lát nữa tôi nhất định sẽ nghiêm túc.

Trần Bình An khoát tay nói:

- Không liên quan đến ngươi. Chỉ là ta nghĩ tới một số chuyện, không tĩnh tâm được.

Thằng bé áo xanh “à” một tiếng:

- Vậy chờ lão gia tĩnh tâm rồi nói sau.

- --------

Đêm khuya tại thư viện Sơn Nhai ở chân núi Đông Hoa, có một thiếu niên áo trắng bắt đầu chậm rãi lên núi, không ngừng thở vắn than dài.

Một giọng nói lặng lẽ vang lên trong lòng hắn: 

- Ngươi tới làm gì?

Thôi Đông Sơn bực bội nói:

- Tiên sinh nhà ta có chuyện, học trò phải san sẻ âu lo với ngài.