Chương 223: cần một người biết đánh nhau
Một trước một sau đi đến đỉnh núi, trông thấy Mao Tiểu Đông vẻ mặt nghiêm túc đang đứng bên ngoài đình nghỉ mát.
Trong cả Đông Bảo Bình Châu, võ phu cảnh giới thứ chín ít hơn luyện khí sĩ cảnh giới thứ mười nhiều, đây cũng là nguyên nhân Đại Ly xuất hiện một Tống Trường Kính đã có thể chấn nhiếp quần hùng.
Võ phu cảnh giới thứ chín gần như đã rèn luyện thân thể đến cực hạn của nhân gian, được xưng là vạn pháp bất xâm. Mao Tiểu Đông biết thực ra cũng không khoa trương như lời đồn, dù sao còn có những tu sĩ năm cảnh giới cao thần thông quảng đại, sức có thể dời núi, lực có thể lấp biển. Nhưng chỉ cần nhìn phiên vương Tống Trường Kính sau khi bước vào cảnh giới thứ tám, mấy lần chém giết sinh tử với tu sĩ đỉnh cao, quả thật xứng với đánh giá này. Dù sao tu sĩ năm cảnh giới cao cũng rất hiếm thấy, giống như rồng thần ẩn trong mây mù vậy.
Thôi Đông Sơn cười ha hả giới thiệu:
- Vị lão sư này tên là Mao Tiểu Đông, trước kia là sư đệ của Tề Tĩnh Xuân, hôm nay là phó sơn chủ quản sự của thư viện Sơn Nhai.
Lúc đầu Lý Nhị cũng không nhìn ông lão cao lớn bên hông đeo thước kia, sau khi nghe vậy lập tức chủ động cười nói:
- Mao lão sư, ta là cha của Lý Hòe.
Mao Tiểu Đông ngạc nhiên, Thôi Đông Sơn cũng cảm thấy kỳ lạ. Với tính tình cố chấp thẳng thắn của Lý Nhị, cho dù không trách cứ thư viện Sơn Nhai, trong bụng chắc hẳn cũng có một chút oán hận. Dù sao trong cơn sóng gió này thư viện chẳng làm gì cả, nhìn như trung lập công chính, thật ra là có phần không hợp tình người. Đừng nói đám người trong cuộc như Lý Bảo Bình, ngay cả những học sinh thư viện lúc trước theo Mao Tiểu Đông rời khỏi Đại Ly cũng cảm thấy khó hiểu. Vì sao lão tiên sinh không bênh vực lẽ phải, đòi triều đình Đại Tùy một câu trả lời?
Giống như lúc trước Tề Tĩnh Xuân trấn giữ động tiên Ly Châu, lâm vào ván cờ không thể phá giải, không có khả năng sống sót rời đi. Hoàng đế họ Tống Đại Ly tuy không bỏ đá xuống giếng với Tề Tĩnh Xuân, nhưng cũng không dám có dị nghị gì với những thế lực kia, khiến cho rất nhiều người đọc sách xuất thân từ thư viện Sơn Nhai cũ cảm thấy thất vọng.
Lý Nhị vui vẻ cười nói:
- Ở trấn nhỏ có một lần Tề tiên sinh tìm ta uống rượu, đã nhắc tới Mao lão tiên sinh. Người được Tề tiên sinh đánh giá cao như vậy, Lý Nhị ta cảm thấy chắc chắn là người đọc sách chân chính. Cho nên trong chuyện lần này, lão tiên sinh quản lý một thư viện lớn như vậy, nhất định có chỗ khó xử của mình. Lý Nhị Ta chưa từng đọc sách, nhưng vẫn hiểu được chút đạo lý này.
Xem ra khi không ở trong nhà, người đàn ông chất phác này cũng không phải thật sự im lìm, chỉ là không nhiều người có thể khiến ông ta mở miệng nói chuyện mà thôi. Mao Tiểu Đông hiển nhiên là được thơm lây từ sư huynh Tề Tĩnh Xuân.
Mao Tiểu Đông thở dài một tiếng, bất đắc dĩ nói:
- Thẹn không dám nhận.
Sau khi Lý Nhị nói lời khách sáo, lại bắt đầu nhìn quanh. Ánh mắt sắc bén như thủy triều tràn tới, thỉnh thoảng có một chút hoa sóng xao động như cột đá trong sông, nhưng rất nhanh lại kinh hãi ào ào chìm xuống, tránh né mũi nhọn. Luyện khí sĩ cảnh giới thứ mười Thái Kinh Thần ở gần núi Đông Hoa nhất cũng nằm trong số này.
Lý Nhị tìm được kiến trúc hũng vĩ có diện tích rộng lớn kia, tường đỏ ngói xanh, long khí dày đặc, điển hình của phong thái hoàng gia.
Mao Tiểu Đông hỏi:
- Ngươi muốn tìm người lý luận sao?
Lý Nhị vốn đã chuẩn bị rời khỏi ngọn núi này, nghe ông lão nói liền dừng khí tức vận chuyển trong cơ thể, gật đầu nói:
- Trực tiếp tìm hoàng đế Đại Tùy, nếu hắn dễ nói chuyện, sẽ bảo hắn mời Nam Khê Sở gia, thượng trụ quốc Hàn gia, Hoài Viễn hầu phủ gì đó ra đây. Ta không ức hiếp người khác, có thể đồng ý để người đánh nhau giỏi nhất trong gia tộc bọn hắn ra mặt, là từng người tiến lên hay tất cả cùng lên thì tùy bọn hắn.
Lúc nói lời này sắc mặt ông ta vẫn trầm tĩnh, giọng điệu bình thường.
Thôi Đông Sơn tấm tắc lấy làm kỳ lạ, hắn là người xem náo nhiệt, cũng không sợ trời bị chọc ra một lỗ thủng.
Mao Tiểu Đông cảm thấy nhức đầu, vừa định khuyên nhủ, Lý Nhị đã nhếch miệng lộ ra hàm răng trắng hếu:
- Còn nếu hoàng đế Đại Tùy khó nói chuyện, vậy thì càng đơn giản. Nói đạo lý hay không nói đạo lý đều có cách giải quyết riêng. Hôm nay Lý Nhị ta không hủy đi nửa hoàng cung Đại Tùy, sau này sẽ theo họ Cao của hắn.
Tâm địa gian trá của Thôi Đông Sơn lại bắt đầu rục rịch, ở bên cạnh “thiện ý nhắc nhở”:
- Trận pháp bảo vệ kinh thành Đại Tùy chỉ mạnh khi bị tấn công từ bên ngoài, không mạnh với công kích từ bên trong, uy lực càng kém xa lầu phi kiếm Bạch Ngọc Kinh công thủ toàn diện của Đại Ly. Nhưng nơi này dù sao cũng là trọng địa trung tâm của lãnh thổ Đại Tùy, hoàng cung càng vô cùng quan trọng. Cho dù ngươi là võ phu thuần túy cảnh giới thứ chín đỉnh cao, một khi bị vây công cũng chưa chắc có thể an toàn rút lui.
Lý Nhị nhếch khóe miệng, ánh mắt âm trầm nhìn chằm chằm vào hắn:
- Đó là chuyện riêng của ta, ngươi không cần thổi những lời xúi giục này vào bên tai Lý Nhị ta. Ngươi không phải vợ ta, bà ấy có thể thì thầm bên gối, còn ngươi là cái thứ gì. Ta cảnh cáo trước, ta không quan tâm đến mưu đồ của đám mặt dày vô sỉ các ngươi, nhưng không có nghĩa là ngươi có thể xem ta là kẻ ngốc.
Thôi Đông Sơn cười híp mắt nói:
- Được rồi, lòng tốt lại bị xem như lòng lang dạ thú. Lý Nhị đại gia ngài muốn làm gì thì cứ làm, ta không quản nữa.
Lý Nhị cười nói:
- Có điều vẫn phải phiền ngươi nói với Lý Hòe một tiếng, bảo cha nó ra ngoài mua ít đồ cho ba mẹ con nó, sẽ trở về thư viện muộn một chút.
Mao Tiểu Đông lo lắng nói:
- Chờ đã. Thật không dám giấu, trong cơn sóng gió này ta quả thật có ý đồ riêng, muốn mượn cơ hội này để tạo cho đám nhỏ một hoàn cảnh thật sự an tâm đi học, không muốn tranh đấu giữa Đại Ly và Đại Tùy lan đến thư viện Sơn Nhai. Ta vốn định tự mình đi đến hoàng cung một chuyến, giải quyết xong chuyện này với hoàng đế họ Cao...
Lý Nhị khoát tay nói:
- Lão tiên sinh, đó là chuyện của thư viện các người, ta không quản được. Lần này đến hoàng cung là chuyện nhà của Lý Nhị ta. Dù sao ta đáp ứng sẽ không mang đến phiền phức cho thư viện, điểm này lão tiên sinh ngài có thể yên tâm.
Mao Tiểu Đông cười khổ nói:
- Nói một câu khó nghe, ngươi náo loạn ở hoàng cung càng lớn, ngược lại sẽ càng tốt cho thư viện. Nhưng một người một ngựa giết vào hoàng cung của vương triều, thật sự quá nguy hiểm, nếu không cần thiết thì không cần cứng rắn làm liều như vậy. Nếu được thì vẫn nên để phó sơn chủ thư viện ta đây tự mình đi nói rõ với hoàng đế Đại Tùy, bảo ông ta gây áp lực cho những gia tộc kia. Nếu đến lúc đó Lý Nhị ngươi vẫn không hài lòng, lại ra tay cũng không muộn. Thế nào?
Lý Nhị lắc đầu nói:
- Lý Nhị ta xin nhận ý tốt của lão tiên sinh. Nhưng vừa rồi ta đã nói, đây là chuyện nhà của ta. Là chủ gia đình... là đàn ông trong nhà, là cha của Lý Hòe, chuyện mà ta có thể dùng nắm tay để giải quyết, ta sẽ tự mình đi làm, không cần nghĩ nhiều như vậy.
Mao Tiểu Đông đành phải nháy mắt với Thôi Đông Sơn, hi vọng cái tên miệng mồm lanh lợi này có thể nói giúp, đừng để tình hình rơi vào bế tắc. Chỉ tiếc tên kia lại quyết tâm ngồi trên núi nhìn lũ lụt. Mao Tiểu Đông thở dài, đành phải thay đổi chủ đề, hỏi một vấn đề mà ông ta vẫn luôn tò mò:
- Tề Tĩnh Xuân dạy học ở trấn nhỏ, cả ngày đối diện với một đám trẻ học vỡ lòng, cuộc sống như thế nào?
Lý Nhị sững sốt, có lẽ không ngờ đối phương lại hỏi vấn đề này. Ông ta suy nghĩ một lúc, trả lời:
- Cũng được. Tề tiên sinh từng đến nhà ta một chuyến, trò chuyện không nhiều lắm. Nhưng ông ấy khiến ta rất bội phục, ngay cả một người đanh đá... không dễ nói chuyện như bà nhà ta, cũng khen ông ấy không dứt lời. Bà nhà ta còn nói đùa là nếu trẻ lại hai mươi tuổi nhất định sẽ tái giá, sau đó lại tiếc vì khuê nữ nhà ta tuổi tác còn quá nhỏ.
Nói đến chuyện xấu hổ này, ông ta còn cười rất vui vẻ, bổ sung một câu:
- Ta cảm thấy Lý Hòe có một thầy giáo như Tề tiên sinh, đó là phúc khí lớn nhất.
Vì vậy có thể thấy, Lý Nhị thật lòng sùng bái người đọc sách Tề Tĩnh Xuân.
Lần đó vợ bị người ta cào đến chảy máu mặt, mà gia tộc kia vừa lúc có thần tiên trên núi làm lão tổ tông. Dưới cơn nóng giận Lý Nhị đã giấu người nhà lén rời khỏi động tiên Ly Châu, đi vào trong núi một chuyến, từ chân núi đánh lên, ngay cả nhà tổ cũng bị đánh đến nát bét. Từ đầu đến cuối ông ta đều không nói câu nào, ngay cả tên cũng không báo, đánh xong thì nghênh ngang rời đi.
Một trận đánh đó khiến cho nửa Đông Bảo Bình Châu đều liếc mắt tặc lưỡi.
Sau khi Lý Nhị trở về trấn nhỏ ở động tiên Ly Châu, Tề Tĩnh Xuân đã tìm đến cửa.
Tề Tĩnh Xuân là thầy giáo của Lý Hòe, Lý Nhị vốn tôn trọng ông ta, cho nên đã nhắn với ông ta trước. Sau đó Tề Tĩnh Xuân đến nhà thăm viếng, Lý Nhị thực ra hơi lúng túng, chỉ lo vị tiên sinh ở trường học này sẽ có ấn tượng không tốt với Lý Hòe. Khi đó trong nhà còn có ít rượu trắng rẻ tiền, Lý Nhị sợ mất mặt nên cũng không dám lấy ra.
Kết quả Tề Tĩnh Xuân lại chủ động muốn uống rượu, hai người ngồi trên ghế đẩu nhỏ trong sân, mỗi người một chén. Dùng tạm một cái ghế làm bàn, phía trên đặt một đĩa dưa muối tự ướp và một đĩa đậu phộng muối. Tề Tĩnh Xuân nói sơ qua về chuyện học hành của Lý Hòe, sau đó cười bảo:
- Người mạnh rút đao với người mạnh hơn, ngươi rất giống một huynh trưởng bằng hữu của ta.
Lý Nhị là một người không giỏi ăn nói, phiền muộn trả lời:
- Ta không có đao.
Tề Tĩnh Xuân uống một hớp rượu, nói:
- Vậy thì là người mạnh xuất quyền với người mạnh hơn?
Khi đó Lý Nhị thật sự khẩn trương, không chỉ vì đối phương là thánh nhân Nho gia trấn giữ nơi này, đồng thời là thầy giáo của con trai mình, mà là sư phụ của mình đã từng đánh giá bảy chữ: “Có hi vọng lập giáo xưng tổ”.
Sự khẩn trương của ông ta không phải vì sợ hãi, mà là thành tâm thành ý bội phục. Trời lớn đất lớn, võ đạo càng cao, tu vi càng mạnh, sẽ phát hiện một số người ở nơi cao hơn tài giỏi đến thế nào. Đối với những bóng lưng cao lớn lẻ loi một mình này, Lý Nhị cho dù không sợ trời không sợ đất cũng sẵn lòng bày tỏ sự kính trọng.
Cho nên khi đó ông ta đành có sao nói vậy:
- Cái này thì miễn cưỡng có liên quan một chút... Trẻ con đánh nhau, ta không thể ra tay, nhưng tìm mấy lão tổ tông phía sau bọn họ để nói chuyện thì cũng không khó.
Tề Tĩnh Xuân cụng chén với ông ta một cái, cười hỏi:
- Lần này ra cửa, cảm giác thế nào?
Lý Nhị lắc đầu nói:
- Những kẻ danh tiếng rất lớn, nghe rất vang dội, kết quả lại chẳng một ai biết đánh nhau.
Nói đến đây, ông ta ngượng ngùng cười bảo:
- Rượu không ngon, Tề tiên sinh, xin lỗi.
Tề Tĩnh Xuân lại uống một hớp cạn sạch rượu mạnh trong chén, nhìn về bóng đêm phía xa, vẻ mặt ngơ ngẩn, híp mắt cười nói:
- Uống ngon. Lúc còn trẻ ta thường uống rượu như vậy, hơn nữa tính tình kém hơn ngươi nhiều.
Cuối cùng Lý Nhị biết, cho dù Tề tiên sinh thật sự muốn uống rượu, vẫn cố ý chừa lại cho mình nửa bầu. Ông ta khăng khăng đứng dậy, nói với Lý Nhị:
- Ta không dám nói có thể dạy cho Lý Hòe nhiều học vấn, nhưng nhất định sẽ khiến nó trở thành một người tốt, tâm tính không kém hơn cha nó, điểm này Lý Nhị ngươi có thể yên tâm.
Lý Nhị đứng dậy theo:
- Tề tiên sinh, như vậy là đủ rồi!
Lý Nhị tiễn Tề Tĩnh Xuân đến cửa nhà, nhìn ông ta một mình đi trong ngõ, bóng lưng tịch mịch cô đơn.
Lần cuối cùng nhìn thấy Tề tiên sinh, là lúc Lý Nhị lén nấp ở phòng bên tiệm Dương gia. Ngày đó trời đổ mưa, Tề tiên sinh cầm ô đi trên đường nhỏ. Ô vốn không lớn, còn nghiêng qua che cho thiếu niên ngõ Nê Bình tên Trần Bình An. Hai người trò chuyện, tiên sinh nghiêng người cúi đầu, vẻ mặt tươi cười; thiếu niên nghiêng người ngẩng đầu, mỉm cười bảo “tốt”.
Trước giờ Lý Nhị chưa từng thấy Tề tiên sinh... không cô đơn như vậy.
Vào giây phút này, trên đỉnh núi Đông Hoa ở nước khác, Lý Nhị nhìn thiếu niên và lão tiên sinh bên cạnh, cười cười nói:
- Người đọc sách trên đời không ai hơn được Tề tiên sinh.
Ông ta nghĩ đến Tề Tĩnh Xuân, nghĩ đến Trần Bình An, cuối cùng lại nghĩ đến con trai Lý Hòe của mình.
Trong lòng ông ta không ngừng xao động, chỉ cảm thấy có mấy lời không nói ra thì không thoải mái, nhưng lại không nói được nguyên nhân.
Đã như vậy thì đánh! Chính ông ta cũng không biết tại sao, chỉ cảm thấy năm xưa thiếu Tề tiên sinh nửa bầu rượu, phải sảng khoái đánh với người khác một trận rồi lại uống.
Thân hình Lý Nhị không hề cao lớn, từ phía trên núi Đông Hoa bắn lên, lướt qua không trung, vẽ nên một vòng cung lớn kéo dài nửa kinh thành, đáp xuống trong hoàng cung Đại Tùy.
- --------
Hoàng cung Đại Tùy, trong phòng dưỡng tâm trang nhã giản dị, hoàng đế Đại Tùy lại triệu kiến Lễ bộ thượng thư, nhíu mày hỏi:
- Bên phía thư viện vẫn không có động tĩnh à?
Lễ bộ thượng thư lắc đầu nói:
- Mao lão chỉ nói sẽ bàn giao với bệ hạ, không nói sẽ vào cung lúc nào.
Hoàng đế Đại Tùy bất đắc dĩ nói:
- Là Đại Tùy ta bàn giao với thư viện bọn họ mới đúng. Nhưng Mao lão không đến, quả nhân cũng không thể thúc giục thư viện tới đòi công đạo.
Lễ bộ thượng thư cẩn thận tìm từ, nghĩ sẵn trong đầu, cân nhắc từng câu từng chữ nói:
- Nếu nói nguyên nhân xung đột giữa Lý Hòe và mấy đứa trẻ trong ký túc xá là mâu thuẫn của trẻ con, có thể lý giải được, là Đại Tùy chúng ta sai trước. Nhưng sóng gió lớn nhỏ sau đó lại là đúng sai năm năm. Cuối cùng thiếu niên Vu Lộc kia đúng là hơi quá đáng, mấu chốt là hắn chẳng những ra tay tàn nhẫn mà tâm cơ còn rất thâm trầm. Theo như vị kiếm tu kia nói, Vu Lộc mấy lần xuất thủ phân biệt là thực lực cảnh giới thứ tư, thứ năm và thứ sáu, sau đó vẫn luôn đè nén ở cảnh giới thứ sáu, cuối cùng mới dùng tu vi cảnh giới thứ bảy đột ngột tấn công, khiến ông ta bị trọng thương.
Hoàng đế Đại Tùy gật đầu. Thực ra vị công công mặc mãng phục ngoài cửa đã sớm giải thích, thiếu niên Vu Lộc hẳn là có tu vi võ đạo cảnh giới thứ sáu đỉnh cao, nhưng trong trận đại chiến ở lầu sách kia, đã dùng kiếm tu cảnh giới Quan Hải làm đá mài dao, mượn cơ hội này đột phá cảnh giới. Có thể thấy tố chất, thiên phú, tâm chí của hắn đều thuộc hàng tốt nhất.
Trong mắt của người đàn ông ngồi trên ghế rồng, dù là tốt xấu của con người hay xu hướng của sự việc, đều không giống với Lễ bộ thiên quan nơm nớp lo sợ này.
Đột nhiên trước mắt Lễ bộ thượng thư hoa lên, nhìn thấy một bộ mãng phục đỏ chót chắn trước người hoàng đế Đại Tùy. Lão hoạn quan ngoài cửa đã đi tới bên cạnh hoàng đế, hoàn toàn không quan tâm tới lễ nghi vua tôi gì đó.
Hoàng đế Đại Tùy chỉ hơi tò mò, không tức giận cũng không kinh hãi.
Sau đó cả hoàng cung bỗng rung chuyển kịch liệt giống như động đất.
Chợt nghe có người cao giọng hỏi:
- Hoàng đế Đại Tùy ở đâu?
Hoàng đế Đại Tùy đứng lên, cười hỏi:
- Tên này lá gan thật lớn, rốt cuộc mạnh đến đâu?
Hoạn quan lớn tuổi trầm giọng đáp:
- Võ phu cảnh giới thứ chín, thậm chí có khả năng không phải cảnh giới thứ chín bình thường, có thể nói là rất lợi hại.
Hoàng đế Đại Tùy gật đầu:
- Cũng giống như trong số cờ đợi lệnh của chúng ta, danh thủ bậc chín cũng phân chia mạnh yếu. Nhìn như cấp bậc tương đồng, nhưng thực ra chênh lệch lại rất lớn.
Hoàng đế Đại Tùy được đại công công hộ tống đi ra khỏi phòng dưỡng tâm, chậm rãi nói:
- Vốn nên có bậc mười. Chỉ là đại ma đầu ở thành Bạch Đế Trung Thổ Thần Châu đã tự xưng bậc mười, trên đầu thành còn dựng một lá cờ “mời kỳ thủ thiên hạ đi trước”, vì vậy không có vương triều nào dám ban thưởng danh hiệu bậc mười cho kỳ thủ trong nước. Nói thật kỳ thủ thiên tài của Đại Tùy xuất hiện lớp lớp, vượt trội ở Đông Bảo Bình Châu, nhưng Đại Tùy cũng không dám làm trái quy tắc này. Quả nhân thật muốn đi thành Bạch Đế kia chính mắt xem thử.
Đại công công nói:
- Trước tiên để cao thủ trong cung thăm dò sâu cạn, sau đó bệ hạ hiện thân cũng không muộn.
Hai người vừa mới đi ra hành lang, bỗng có một luyện khí sĩ tóc trắng xóa tới bẩm báo tình hình chiến đấu.
Trên quảng trường bên ngoài Vũ Anh điện, một võ phu cảnh giới thứ bảy vốn là phó thống lĩnh ngự lâm quân, đã bị người nọ dùng một quyền đánh cho bất tỉnh, tạm thời không ai dám đi qua xem xét thương thế.
Ba người đi ra hơn trăm bước, lại có một võ tướng cường tráng mặc giáp vàng tới bẩm báo.
Một vị luyện khí sĩ tông sư cảnh giới thứ mười quanh năm thủ hộ ngoài cung, sau khi khẩn cấp vào cung, vừa mới sử dụng pháp bảo, đã bị người nọ dùng một quyền đánh cho pháp bảo bay ra khỏi hoàng cung, lại dùng một quyền đánh cho tông sư kia đụng vào tường thành, lần này không bất tỉnh nhưng đã không còn sức tái chiến.
Hoàng đế Đại Tùy “ừ” một tiếng, hỏi:
- Trận pháp trong cung đã mở rồi chứ?
Võ tướng giáp vàng gật đầu nói:
- Đã mở, tùy thời có thể sử dụng. Hiện giờ tông sư võ đạo và luyện khí sĩ trong ngoài kinh thành đều đã chạy tới hoàng cung.
Hoàng đế Đại Tùy hỏi:
- Người nọ có từng chủ động ra tay không?
Võ tướng lắc đầu nói:
- Chưa từng, chỉ nói là tới gặp bệ hạ. Nếu chúng ta không chủ động ra tay, hắn chỉ đứng yên tại chỗ.
Hoàng đế Đại Tùy lẩm bẩm nói:
- Quá tam ba bận.
Đại công công cười nói:
- Bệ hạ đừng quan tâm đến những chuyện này. Để thần đi gặp hắn một lần, nếu vẫn thua thì bệ hạ lộ diện cũng không muộn.
Hoàng đế Đại Tùy trêu chọc:
- Các ngươi đều đi theo con đường võ đạo, cũng đừng thua quá khó coi.
Đại công công cười nói:
- Không đến lúc cực chẳng đã, lão đây sẽ không mượn dùng long khí kinh thành.
Mũi chân lão nhún một cái, trong nháy mắt lướt qua nóc một cung điện, giống như chuồn chuồn chạm nước giữa không trung, ngự gió lướt đi như tiên nhân tiêu dao.
Võ phu trên thế gian đạt đến cảnh giới thứ tám Vũ Hóa sẽ có thể lơ lửng trên không, ngự gió đi xa, cho nên còn được gọi là cảnh giới Viễn Du. Mà cảnh giới thứ chín Sơn Điên là đỉnh cao trong mắt giang hồ thế tục, cũng là đại tông sư điểm cuối, ý là võ đạo dưới chân đã đi đến tận cùng, thân thể còn cứng cáp hơn La Hán kim thân của Phật gia. Trong số luyện khí sĩ năm cảnh giới trung, ngoại trừ tu sĩ cảnh giới thứ mười, một khi bị võ phu cảnh giới thứ chín tiếp cận trong vòng mười trượng, nếu không có pháp bảo hộ thân cấp bậc cao thì chắc chắn sẽ chết.
Lão hoạn quan mặc mãng phục đỏ chót, bồng bềnh đáp xuống quảng trường bên ngoài Vũ Anh điện, cách người đàn ông dung mạo bình thường kia hơn hai mươi trượng. Trước khi lão xuất hiện, toàn bộ hoàng cung từ mặt đất, nóc nhà, bức tường đều nổi lên một tầng ánh sáng vàng, giống như dòng chảy màu vàng cuồn cuộn che phủ mặt đất. Trong đó lại thấp thoáng có một hình ảnh giao long hư ảo, nhe nanh múa vuốt, khí thế kinh người.
Trận pháp này của hoàng cung Đại Tùy có tên là “Long Bích” (tường rồng).
Vương triều Đại Tùy thái bình đã lâu, cho nên Long Bích đã hơn trăm năm chưa từng sử dụng.
Sau khi trận pháp này khởi động, cả hoàng cung đều tỏa sáng ra hào quang màu vàng. Đại công công từng đích thân trải qua lần đại chiến thảm liệt năm xưa, lúc này trăm cảm xúc lẫn lộn.
- Không ngờ chúng ta lại gặp mặt.
Một tay lão đặt phía sau người, tay kia nắm lại để ở bụng:
- Giao đấu ba quyền, nếu ngươi thắng thì có thể gặp bệ hạ chúng ta.
Lúc trước ở động tiên Ly Châu, chính người đàn ông này đã xách giỏ Long Vương, muốn bán con cá chép màu vàng bên trong cho một thiếu niên ngõ hẹp. Sau đó bị đại công công và hoàng tử Cao Huyên chen ngang, lấy được hai phần cơ duyên lớn.
Khi đó đối phương ẩn giấu rất sâu, cộng thêm bị pháp thuật của động tiên Ly Châu áp chế, cho nên lão không nhìn ra đối phương cũng là một đại tông sư võ đạo.
Lý Nhị mặt không cảm xúc, cũng không có ý định chào hỏi đối phương, dùng ngôn ngữ chính thống Đông Bảo Bình Châu hơi trúc trắc nói:
- Trước tiên ta để ngươi đánh hai quyền là được.
Đại công công nhướng mày:
- Tốt!
Lý Nhị không nói gì thêm, khí trầm đan điền, giống như một ngọn núi nguy nga sừng sững giữa hoàng cung Đại Tùy. Ông ta không có bất kỳ động tác nào, quảng trường bên ngoài Vũ Anh điện lại bắt đầu phát ra tiếng nổ. Dùng ông ta làm trung tâm, trong vòng mười trượng ánh sáng vàng trên mặt đất bắt đầu ảm đạm.
Đại công công hít sâu một hơi, bắt đầu bước nhỏ tới trước, sau đó bước chân càng lúc càng lớn, bước cuối cùng lướt ra hai trượng, khí thế hùng hồn, đi đến trước người Lý Nhị, một quyền đánh vào ngực đối phương.
Âm thanh nặng nề, giống như chuông lớn vang khắp hoàng cung.
Con giao long màu vàng vốn đang bơi lội trên quảng trường Vũ Anh điện, bị khí tức hùng hậu cuộn trào này đụng trúng, lập tức quay cuồng rút lui trong dòng chảy màu vàng, co rúc ở góc tường cao phía xa, nằm yên bất động.
Lý Nhị lui ra ba bốn bước, hờ hững nói:
- Còn một quyền.
Đại công công không nói lời nào, bộ mãng phục đỏ tươi tung bay phần phật, bước ra một bước, giận dữ quát lên, lại đánh một quyền vào trán Lý Nhị.
Một quyền này không có tiếng động, nhưng trong hoàng cung Đại Tùy, vô số ngự lâm quân và cung nữ hoạn quan đều bị xung kích mạnh. Ngự lâm quân có tu vi căn bản, chỉ cảm thấy màng nhĩ chấn động, khí huyết sôi trào. Còn cung nữ hoạn quan rất nhiều người bay ngược ra, sau khi ngã xuống đất hai tai đều rỉ ra tơ máu đỏ tươi, nhìn thấy mà giật mình.
Lý Nhị bị một quyền này đánh bay ra ngoài, đụng vào trong tường cao. Nhưng rất nhanh hai tay ông ta chống vào ven rìa, thân hình từ trong tường rút ra, nhẹ nhàng đáp xuống đất. Ông ta đi về phía công công lớn tuổi đã đánh hai quyền, mặt không đổi sắc nói:
- Ngươi còn một quyền, cứ ra tay, nhưng ta cũng phải đánh rồi.
Từ võ phu cảnh giới thứ bảy trước đó, cho đến luyện khí sĩ cảnh giới thứ mười tiếp theo, rồi đến vị này đại công công này, ông ta đều chỉ đánh một quyền. Thật sự là một người trung thực chất phác, không muốn ức hiếp người khác.
Đại công công hít sâu một hơi:
- Xin chỉ giáo!
Lý Nhị bắt đầu lao tới, đánh một quyền đơn giản vào ngực đại công công.
Trên quảng trường Vũ Anh điện không còn bóng dáng của vị đại công công này nữa, chỉ là bên phía tường cao có thêm một lỗ thủng lớn.
Lý Nhị chờ một hồi, không thấy có người đi ra, lúc này mới nói:
- Hoàng đế Đại Tùy, ngươi cứ tiếp tục ẩn nấp, hoặc là phái một người biết đánh nhau ra đây. Nếu thật sự không được thì bảo tất cả mọi người cùng lên!