Chương 242: cuộc chiến giữa thiên tài (1)
Nhìn Huyền Thiên, trong ánh mắt hắn tràn đầy cả kinh cùng sợ hãi.
Hắn thân là đệ nhất nội môn đệ tử Thiên Kiếm Tông lại chỉ bị hai chiêu của Huyền Thiên đánh trọng thương.
Đương nhiên đây không phải là nguyên nhân thực sự Đặng Phi sợ hãi mà là sát ý không có chút nào che dấu trong mắt của Huyền Thiên.
Đặng Phi biết mình một khi bại, không chỉ chính mình phải chết, gia tộc của hắn cũng sẽ gặp phải tai hoạ ngập đầu.
Thân ảnh Huyền Thiên nhanh như thiểm điện, thân thể Đặng Phi vừa mới ngã xuống, Huyền Thiên cũng đã thoắt hiện bên cạnh hắn, một cước đạp dẫm nát lồng ngực của Đặng Phi.
Lực lượng nghìn cân bộc phát lập tức nghiền nát ngũ tạng lục phủ của Đặng Phi.
Vạn Xuyên Kiếm trong tay Huyền Thiên trong cùng một lúc đâm xuyên thấu lồng ngực của Đặng Vạn Xuyên thẳng tới mặt đất.
Cho tới giờ khắc này nội môn đệ tử bốn phía mới từ trong công kích Kiếm Ý nhị giai hư ảo kịp phản ứng.
Vừa rồi đám người đã bị dư kình của Kiếm Ý nhị giai công kích nên nguyên một đám thất kinh, tự bảo vệ mình chưa đủ, căn bản chưa kịp phản ứng.
Giờ phút này nguyên một đám chấn kinh đến trợn mắt há hốc mồm.
Đệ tử đệ nhất nội môn Đặng Phi đã ngã xuống trong vũng máu.
Toàn thân đều là máu tươi, trong miệng cũng đang phun máu tươi.
Chính yếu nhất là một kiếm của Huyền Thiên đâm xuyên qua lồng ngực của Đặng Phi.
Đây cũng không phải là đồng môn sư huynh đệ luận bàn, mà là sinh tử quyết đấu.
Huyền Thiên đã lấy mạng của Đặng Phi.
Trước công chúng, trước mắt bao người đánh chết đệ tử đệ nhất nội môn.
Chúng nội môn đệ tử bốn phía sao không khiếp sợ?
Quyết đấu của Huyền Thiên cùng Đặng Phi rất nhanh ngắn ngủn chỉ hơn mười cái hô hấp.
Cho dù có người tiến đến thông tri nội môn trưởng lão cũng không kịp.
Huống chi vừa rồi cũng không có người đi thông tri, còn tưởng rằng hai người thật sự là khiêu chiến, tỷ thí với nhau.
Bá bá bá!!! Bịch Bịch!!!!
Nội môn đệ tử bốn phía ở bên trong sự kinh hãi liên tiếp lui về phía sau.
Trong ánh mắt họ nhìn Huyền Thiên lộ ra vẻ sợ hãi.
Đồng môn đệ tử bởi vì mâu thuẫn, vụng trộm hạ độc thủ không phải là không có.
Nhưng mà trước công chúng, trước mắt bao người đánh chết đệ tử đồng môn thì quá điên cuồng.
Thiên Kiếm Tông có tông quy, sát hại đồng môn đệ tử huỷ bỏ tu vi, xử tử thị chúng.
Nhưng mà hiện tại Huyền Thiên trước mặt nhân sự đường hơn mười vị nội môn đệ tử chém giết Đặng Phi.
Đặng Phi không phải nội môn đệ tử bình thường, mà là đệ tử đệ nhất nội môn, là thiên tài của Thiên Kiếm Tông. Ngày sau là trụ cột của bổn tông, giá trị của hắn vượt qua xa nội môn đệ tử bình thường, hậu quả giết Đặng Phi so với giết nội môn đệ tử bình thường nghiêm trọng hơn rất nhiều.
Tuy rằng Đặng Phi ngang ngược trong tông môn, đại bộ phận nội môn đệ tử, đều nhìn hắn không thuận mắt mắt, giận mà không dám nói gì.
Nhưng Đặng Phi bị Huyền Thiên trước mặt mọi người đánh chết, chúng nội môn đệ tử cũng không có gì khoan khoái dễ chịu ngược lại còn thấy rét lạnh.
Trong lòng gầm to: Huyền Thiên nổi giận lại sát hại đồng môn đệ tử, có thể ra tay đối với ta không?
Thấy nội môn đệ tử nhìn mình như kiểu sát nhân cuồng ma, Huyền Thiên lớn tiếng nói:
- Ở bên trong Âm Phong Sơn Mạch, Đặng Phi phái người truy sát ta, muốn đưa ta vào chỗ chết. Ta may mắn đào thoát, hôm nay đánh chết Đặng Phi là báo mối thù ngày xưa, nay thù đá báo xong, các ngươi không cần kinh hoảng.
Nghe Huyền Thiên vừa nói, thần sắc trong mắt đám nội môn đệ tử lập tức cải biến rất nhiều.
- Cái gì? Đặng Phi sư huynh lại tại Âm Phong Sơn Mạch muốn đưa Huyền Thiên Sư Huynh vào chỗ chết?
- Trách không được hai người vừa thấy mặt, một câu cũng không nói đã lộ ra sát khí.
- Đặng Phi sư huynh là đệ tử đệ nhất nội môn. Huyền Thiên sư huynh không có hướng tông môn xin chỉ thị đã giết hắn, vạn nhất là hiểu lầm thì tội của Huyền Thiên sư huynh khá lớn a.
- Đúng vậy a. Nếu là không có chứng cớ, cứ như vậy giết Đặng Phi sư huynh thì Huyền Thiên sư huynh cũng chạy không thoát vừa chết.
...
Đang tại thời điểm chúng nội môn đệ tử nghị luận nhao nhao thì một giọng nói từ xa xa truyền đến:
- Huyền Thiên, gan của ngươi đúng là lớn hơn gan chó, trong tông môn dám sát hại đồng môn sư huynh đệ. Chà đạp tông môn quy củ, ngươi tội ác tày trời, phải giết chết để thị chúng.
Huyền Thiên theo thanh âm nhìn lại thì thấy một đạo hắc ảnh đang vội vàng chạy tới.
Người tới tuổi chừng 16, diện mục anh tuấn, lưng đeo bảo kiếm, khí độ phi phàm, nhưng hai mắt trầm ngưng, giờ phút này lộ hung quang, nộ khí lan tràn.
- Sở Phong sư huynh đến rồi!
- Sở sư huynh, Đặng Phi sư huynh bị Huyền Thiên sát hại rồi.
- Đánh chết đồng môn đệ tử, tội ác ngập trời, chết trăm lần mới hết tội. Mời Sở Phong sư huynh chủ trì công đạo, thân trương chính nghĩa xử tử ác tặc Huyền Thiên.
- Mời Sở Phong sư huynh thanh lý môn hộ, đánh chết Huyền Thiên dám phản nghịch bổn tông.
....
Không ít đệ tử tới gần Sở Phong nguyên một đám lớn tiếng hô...
Những người này là kẻ theo đuôi Đặng Phi.
Vừa rồi Đặng Phi bị một kiếm của Huyền Thiên đâm thủng ngực dính vào mặt đất, những người này hai chân mềm nhũn, thở mạnh cũng không dám. Sợ Huyền Thiên cuồng phát tiếp tục lấy họ ra khai đao.
Nhưng mà hiện tại Sở Phong vừa đến, những người này như là đánh huyết gà mà hưng phấn, hủy bỏ mọi sự sợ hão chỉ trỏ Huyền Thiên.
- Sở Phong!!!
Huyền Thiên chân đạp đạp Đặng Phi, ánh mắt nhìn Sở Phong cấp tốc chạy đến, hắn hừ nhẹ một tiếng.
Hắn cùng với Sở Phong, còn có ước định trong người.
Năm trước giải thi đấu ngoại môn đệ tử bài danh giải, Huyền Thiên Tằng tại Võ Kỹ Các bị Sở Phong đánh một chưởng, lúc ấy Huyền Thiên khiêu chiến Sở Phong nói một năm sau nhất định vượt qua Sở Phong, muốn cùng Sở Phong chiến một trận.
Hiện tại thời gian mới đi qua hơn bốn tháng chưa tới nửa năm, nhưng mà Huyền Thiên nhìn Sở Phong không còn là ngoại môn đệ nhất đệ tử không có sức hoàn thủ mà hiện tại đã có thực lực chiến một trận cùng Sở Phong.
Tốc độ của Sở Phong rất nhanh, trong tích tắc đã tới trước mặt Huyền Thiên, ngừng lại cách Huyền Thiên ba mươi mét.
Nhìn Đặng Phi trong vũng máu, hơi thở mong manh dưới mặt đất. Khóe mắt Sở Phong nhảy dựng.
Đánh chó phải ngó mặt chủ, người nào không biết Đặng Phi là người của Sở Phong?
Hiện tại Huyền Thiên không chỉ đánh đánh Đặng Phi, còn giết hắn, điều này làm cho Sở Phong giận dữ.
Sắc mặt Sở Phong âm trầm, nguyên bản hai mắt trầm ngưng lộ ra một tia sát ý. Hắn nhìn Huyền Thiên, dùng âm thanh hung ác nói:
- Ta lại nhìn sai rồi, thứ rác rưởi như ngươi hôm nay cũng có tu vi thế này, nhưng trước mặt Sở Phong ta, ngươi vẫn chỉ là đồ rác rưởi. Một đầu ngón tay của lão tử cũng có thể giết ngươi, ngươi tin hay không? Dám can đảm đánh chết đồng môn sư huynh đệ, gan của ngươi khá to, mau thúc thủ chịu trói, tự phế tu vi, dựa theo môn quy, ngươi phải bị xử tử trước mặt mọi người. Nếu không chờ Sở Phong ta động thủ, ngươi sẽ chết rất thảm.