Chương 207: lộ ra thực lực
Nam Cung Ngọc kinh hãi trợn trừng mắt! Yêu quái! Nam Cung Ngọc trong đầu lập tức hiện ra hai chữ này. Đối với việc Lăng Thiên đột nhiên biết nhiều chuyện bí mật như vậy, Nam Cung Ngọc đã có chút kinh hãi quá độ. Lúc này mới xác định rằng, Lăng Thiên đệ nhất hoàn khố trong lời đồn tuyệt đối không phải là một nhân vật đơn giản! Nam Cung Thiên Long bí mật tiến vào Thừa Thiên, ngay cả gia tướng của Nam Cung thế gia đang ở Thừa Thiên cũng có một bộ phận lớn không biết. Không ngờ rằng, Lăng Thiên đã sỡm biết bí mật này rồi.
"Lăng công tử có phần quá khinh người đó!" Nam Cung Vô Danh ở bên cạnh lạnh lùng nói. Trong con mắt đang nhìn về phía Lăng Thiên, hung quang lấp lánh, hiển nhiên đã không thể nhịn được thái độ hùng hổ của Lăng Thiên nữa rồi. Từ lúc Lăng Thiên vào sảnh, Lăng Thiên không một lần nhìn thẳng vào hắn, điều này khiến Nam Cung Vô Danh luôn tự đại sớm đã không thể nhịn nổi nữa!
Lăng Thiên vẫn không nhìn thẳng vào hắn, trên mặt mang theo một nụ cười quái dị, nói với Nam Cung Ngọc: "Kỳ thật, với thực lực hiện của Nam Cung thế gia các người ở Thừa Thiên, bản công tử thực sự có chút xem thường hợp tác với các ngươi! Đặc biệt là loại người này, tại sao cha của ngươi lại phái hắn cùng đi với ngươi! Vì hi vọng đàm phán không thành sao?" Lăng Thiên giơ tay ra sau chỉ vào Nam Cung vô danh rồi ngoắc ngoắc, vẫn nhìn đối diện với Nam Cung Ngọc, nói: "Ta thực sự không nghĩ ra cái thứ này có tác dụng gì, có lẽ chỉ khi để người ta bắt hắn tới lập uy, hắn mới lộ ra tác dụng của mình sao,
Nam Cung Vô Danh gầm lên một tiếng, hắn đã phẫn nộ tới cực điểm! Khuôn mặt trắng bệch đỏ rực lên, nhìn vào bóng lưng Lăng Thiên, xoạt một tiếng rút kiếm ra: "Cuồng đồ! Quay người lại! Bản thiếu gia hôm nay phải giáo huấn ngươi! Để ngươi biết thế nào là thiên ngoại hữu thiên, nhân ngoại hữu nhân!"
Nam Cung Vô Danh luôn tự phụ là thiên phú kỳ tài trong cả thế hệ trẻ của Nam Cung thế gia, dần dần trở thành nhân vật giống như lãnh tụ xuất chúng, luôn tự cao tự đại quen rồi, nào có thể chịu đựng được sự vũ nhục của Lăng Thiên? Nhất thời dưới cơn xung động, lập tức nhiệt huyết trào dâng, không cố kỵ đến bất kỳ điều gì nữa.
Nam Cung Ngọc biết lúc này tuyệt không phải là lúc có thể đắc tội với Lăng Thiên, đang muốn hét lên ngăn cản, thì nghe thấy cười khinh miệt của Lăng Thiên: "Thấy rồi chứ? Nam Cung cô nương, lại là cái giọng điệu này đó. Ha ha ha, cho dù ta ở trước mặt hắn mắng chửi tổ tông tám đời của hắn, hắn cũng tuyệt đối không dám động thủ!"
Nam Cung Vô Danh không thể nhịn nổi nữa, gầm lên một tiếng, ném trường kiếm sang một bên, tay không lao lên. Song quyền mang theo tiếng gió vù vù, ngoan độc ập lên người Lăng Thiên. Tuy đang bạo nộ, nhưng hắn cũng biết nếu như lỡ tay đánh chết Lăng Thiên, e rằng nhóm người của Nam Cung thế gia sẽ không thể ra khỏi Thừa Thiên được nữa, cuối cùng vẫn ném trường kiếm sang một bên.
Đáng tiếc hắn đã lầm rồi, sau lầm này khiến hắn phải trả một cái giá cực kỳ trầm trọng, cơ hồ như đáng giá cả sinh mạng.
"Ha ha, hạt gạo như thế này mà cũng đòi chiếu ra ánh sáng sao?" Lăng Thiên cười lớn, thân hình quỷ dị vọt lên, vẫn đối mặt với Nam Cung Ngọc, tuyệt không quay đầu lại. Nhưng hai tay lại phất ra sau.
Không chút sai lệch, đụng thẳng vào hai quyền đầu của Nam Cung Vô Danh đang đánh tới! Tiếng xương gãy vang lên, dưới sự va chạm với nội lực cương mãnh đã tích tụ rất lâu của Lăng Thiên, xương ngón tay của Nam Cung Vô Danh đã gãy nát! Cơn đau kịch liệt truyền tới, tiếng hô thảm của Nam Cung Vô Danh còn chưa thoát khỏi miệng, tiểu phúc lại trúng thêm một cước nhanh như thiểm điện của Lăng Thiên! Cả người bay lên, một ngụm máu đã trào lên đến tận cổ họng.
Lăng Thiên vẫn không quay người, lưng hướng về phía Nam Cung Vô Danh, mặt đối diện với Nam Cung Ngọc, trên mặt vẫn mang nụ cười ăn nhã. Thân hình cao lớn chợt bay lên, nháy mặt đã tới bên cạnh Nam Cung Vô Danh, đánh ra hai quyền vào giữa ngực Nam Cung Vô Danh vẫn chưa rơi xuống đất.
Thân hình của Nam Cung Vô Danh vốn đang bay xuống lập tức đổi hướng thành bay lên, cơ hồ gần đập vào trần nhà của Lăng phủ rồi nặng nề rơi xuống đất. Lăng Thiên nhấc chân lên, vào khoảnh khắc thân hình của Nam Cung Vô Danh rơi xuống đất, đã ngoan độc đè lên một nửa mặt hăn! Còn chân bên kia thì giẫm mạnh nửa mặt còn lại của Nam Cung Vô Danh xuống nền nhà. Ầm một tiếng, đá xanh trên nền nhà vỡ ra một cái lỗ, còn đầu của Nam Cung Vô Danh thì lõm sâu xuống!
Tất cả đều chỉ phát sinh trong nháy mắt! Cho tới lúc này. Nam Cung Vô Danh không ngờ vẫn chưa kịp kêu lên tiếng nào! Ngay cả máu đã trào lên đến tận cổ họng không ngờ vẫn chưa kịp phọt ra. Bạn đang đọc truyện tại - http://truyenfull.vn
Một chân của Lăng Thiên vẫn giẫm lên mặt Nam Cung Vô Danh. Tiêu sái vỗ vỗ tay, từa hồ như phẩy một chút bụi bẩn đang bám lên tay. Nhìn Nam Cung Ngọc, trên mặt vẫn là nụ cười hòa ái và gần gũi: "Ha ha, Nam Cung cô nương. Hiện tại cuối cùng cũng yên tĩnh rồi."
Lập uy? Đúng vậy! Đúng như những gì Lăng Thiên trước kia đã nói, hắn chính là đang lập uy.
Nếu không để lộ ra một chút thực lực của mình, triệt để chấn nhiếp Nam Cung thế gia, để bọn chúng cảm thấy có một loại nguy cơ đủ để uy hiếp tới sự sinh tồn của nhà mình, Nam Cung thế gia sao có thể ngoan ngoãn giao ra danh sách một trăm gian tế mà chúng đã khổ tâm bồi dưỡng nhiều năm, lại tốn không biết bao nhiêu tâm huyết mới cho chui vào được Lăng gia. Đây chính là muốn để cho Nam Cung Thiên Long tự mình căn nhắc một phen. Rốt cuộc là hiện tại một trăm tính mạng đang ở trong Thừa Thiên quan trọng, hay là tính mạng của những gian tế đó quan trọng hơn! Nếu không chịu chọn lựa, tất nhiên sẽ ngọc nát đá tan!
Khi nên ẩn nhẫn, tự nhiên phải ẩn nhẫn; Nhưng khi nên ra mặt thì Lăng Thiên không sợ bất kỳ một ai.
Hiện tại nhân vật của bát đại thế lực Lăng Thiên cảm thấy đã mò được ra kha khá, tự thấy mình không có lý do để tiếp tục ẩn nhẫn nữa! Đặc biệt là vấn đề lớn liên quan đến nội bộ của Lăng gia, Lăng Thiên dù để lộ thực lực của mình cũng phải đem toàn bộ những tên gia hỏa này từng đứa lôi ra.
Lăng Thiên chỉ biết chuyện Nam Cung thế gia có mưu đồ với Lăng gia đã trù hoạch nhiều năm, mấy năm nay mình điều tra cũng chỉ moi ra được một số đầu mối mà Nam Cung thế gia chôn giấu mà thôi; Căn cứ vào lần trước Lăng Kiếm bức cung cho thấy, giữa những người này tuy lờ mờ biết được sự tồn tại của nhau, nhưng lại không biết rõ được thân phận chân chính của đối phương. Có thể thấy những người này ẩn tàng rất sâu! Lưu lại những người này và phụ tử Lăng Không, thủy chúng là một ẩn hoạn rất lớn! Không thể không trừ.
Hiện tại cục thế đã ngày càng sáng tỏ, Lăng Thiên sớm đã có lòng muốn dùng thủ đoạn lôi đình, một lần tiêu diệt tất cả những kẻ này! Lúc trước ẩn nhẫn là vì sợ đánh rắn động cỏ, nhưng hiện tại, ngay cả con rắn đó cũng gần như bị Lăng Thiên nắm chắc trong tay rồi, hắn còn sợ gì nữa? Vào lúc hạ nhân thông báo có Nam Cung Ngọc tới bái phỏng, Lăng Thiên trong lòng đã phán tội tử hình cho phụ tử Lăng Không! Cho nên Lăng Thiên mới cố ý kích nộ Nam Cung Vô Danh, lại dùng thủ đoạn lôi đình, phế hắn ngay tại đương trường! Ha ha ha, trước tiên dùng đệ nhất cao thủ trong thế hệ trẻ tuổi của Nam Cung thế gia để lập uy.
Thiên hạ dần nổi phong vân, thời đại loạn lạc sắp tới, Lăng Thiên đã không còn nhẫn nại để cùng bọn chúng chơi đùa nữa rồi! Sau khi Lăng Thiên đã tự để lộ mình, quyết không cho phép hậu phương của mình có bất cứ tồn tại nào làm ảnh hưởng đến sự an toàn của Lăng gia! Dù chỉ là hoài nghi, cũng nhất định không được.
Càng huống chi, Nam Cung thế gia lúc này căn bản không dám loan truyền thực lực chân chính của Lăng Thiên! Cho dù lúc này Lăng Thiên đã để lộ thực lực chân chính của mình, Nam Cung thế gia có lòng muốn kết minh với Lăng gia để bảo toàn bản thân hòng đối phó với Dương gia, đương nhiên thực lực của Lăng Thiên càng cao thì càng tốt. Giúp hắn che giấu còn không kịp, huống chi là tuyên dương ra ngoài.
Nếu muốn truyền ra, thì cũng phải là lúc Nam Cung thế gia đã rời khỏi Thừa Thiên! Nhưng tới lúc đó, mọi việc đều đã khác rồi! Huống chi Lăng Thiên cũng không cho phép một người của Nam Cung thế gia sống sót trở về, không để bọn chúng có cơ hội nói ra.
Nhìn khuôn mặt đẹp trai và nụ cười ôn hòa của hắn, Nam Cung Ngọc tựa hồ như đột nhiên nhìn thấy một ác ma! Trong đôi mắt đẹp to tròn đến cực hạn của nàng hiện lên một khuôn mặt đáng sợ hãi, nàng chấn kinh như nhìn thấy quỷ! Môi Nam Cung Ngọc run run, ngón tay thon nhỏ chỉ vào Lăng Thiên, nhưng không nói được tiếng nào.
Là đại tiểu thư của Nam Cung thế gia, Nam Cung Ngọc đương nhiên biết võ công của Nam Cung Vô Danh đã đạt tới mức nào! Trong thế hệ trẻ tuổi của Nam Cung thế Nam Cung Vô Danh luôn yên ổn ngồi ở vị trí thứ nhất, cho dù là dưới tay Nam Cung Thiên Hổ, Nam Cung Vô Danh cũng có thể chống đỡ được hai mươi chiêu mà không bại! Cho dù là ba Nam Cung Ngọc cũng vị tất có thể là đối thủ của Nam Cung Vô Danh! Nhưng hiện tại ở trước mặt Lăng Thiên, Nam Cung Vô Danh giống như một tờ giấy mỏng manh không chịu nổi một kích, không có một chút sức để hoàn thủ!
Tuy võ công thành danh của Nam Cung thế gia cố nhiên là Kiếm Thần Quyết, lấy kiếm pháp làm sở trường; Tuy Nam Cung Vô Danh vừa rồi không dùng kiếm; Tuy vừa rồi Nam Cung Vô Danh có ít nhiều khinh địch và đắn đo... Trong nháy mắt, Nam Cung Ngọc đã tìm ra vô số lý do để giải thích cho thất bại lần này của Nam Cung Vô Danh, nhưng ngay cả tự thuyết phục mình cũng không nổi.
Người sáng mắt vừa nhìn đã có thể nhìn ra, giữa Nam Cung Vô Danh và Lăng Thiên, đơn giản là sự cách biệt giữa trời và đất! Bất kể là Nam Cung Vô Danh có dùng Kiếm Thần Quyết hay không, bất kể Nam Cung Vô Danh có khinh địch không, có lo ngại hay không. Hắn và Lăng Thiên giao thủ, căn bản không thể có kết quả khác.
Đây vẫn là tên hoàn khố du thủ du thực đó sao?
Đây chính là Thừa Thiên đệ nhất hoa hoa công tử sao?
Đây thực sự là tên thiếu gia phóng đãng đó sao?
Trong nháy mắt, Nam Cung Ngọc chỉ cảm thấy đầu mình như phình to lên, không ngờ lại hoàn toàn mất đi năng lực suy nghĩ.
Trước lúc Lăng Thiên giao thủ với Nam Cung Vô Danh, bốn tùy tòng của Nam Cung thế gia ai ai cũng mặt đầy tức giận, tay đặt lên chuôi đao hơi rút ra ngoài một chút. Nhưng lúc này không biết đã đút lại từ lúc nào, cả bốn khuôn mặt đều nhợt nhạt, trong mắt lóe lên ánh sáng vô cùng khủng bố, ai ai cũng đều buông thõng hai tay, vẻ mặt kính cẩn. Đây chính là sự sợ hãi theo bản năng của võ giả đối với siêu cấp võ giả.
Vào giây phút Lăng Thiên quét mắt nhìn họ, tám cái chân của bốn người đều run run như gảy đàn tỳ bà.
Quyển 3