img...

Chương 209: giết người trên đường

Chương 209

Lăng Thiên không khỏi có chút bội phục tổ mẫu Lăng lão phu nhân của mình, vừa phát hiện tình huống không ổn, có thể quyết đoán kịp thời, bảo Kiểu Nguyệt công chúa đích thân tới gọi mình! Quyết định này vô cùng anh minh! Phải biết Lăng Nhiên một khi xảy ra chuyện, tất nhiên là do nhân vật trong cung hạ thủ, nếu phái người khác đi, chỉ cần hơi có chút trì hoãn, sẽ có thể làm hỏng đại sự.

Chỉ cần hơi chậm trễ, tất nhiên sẽ phải trả một cái giá lớn, rất có khả năng là bằng cả một thân hai mạng của cô cô Lăng Nhiên.

Mà Lăng Thiên tuy là ngoại thích, nhưng thân là nam tử, muốn tiến vào hoàng cung, cũng cần phải qua rất nhiều thủ tục rườm ra, đi đi lại lại, không mất nhiều thời gian cũng khó.

Mà Kiểu Nguyệt công chúa tự mình tới, thì hoàn toàn có thể tránh được tất cả những phát sinh này, với thân phận con gái của hoàng đế kiêm trưởng công chúa của Kiều Nguyệt công chúa, ai có gan dám hỏi thêm nửa câu? Nói đi nói lại, nếu có người dám ngăn cản, tất chính là nhất mạch của hoàng hậu Dương Tuyết. Bạn đang đọc truyện tại - http://truyenfull.vn

Hai con ngựa đã dắt tới cạnh cửa lớn của Lăng phủ, Vương Thông đứng chắp tay ở bên cạnh! Trong nháy mắt, Lăng Thiên đã ôm Kiều Nguyệt công chúa dẫn đầu ngồi trên một con ngựa, còn trên con ngựa kia thì xuất hiện một thân ảnh tuyệt sắc áo trắng như tuyết, chính là Lăng Thần.

"Giá!" Lăng Thiên giật cương ngựa, hô một tiếng, hai con ngựa đồng thời xông ra như thiểm điên. Mục tiêu, tới thẳng hoàng cung.

Kiểu Nguyệt công chúa bị Lăng Thiên ôm trong lòng, chỉ cảm thấy xấu hổ không được tự nhiên. Nàng căn bản không biết, vì sao khi Lăng Nhiên xảy ra chuyện, phản ứng đầu tiên của Lăng lão phu nhân là lập tức quyết định bảo mình đi tìm tên biểu đệ hoàn khố tới. Nhưng do đang lo lắng cho mẫu thân, Kiều Nguyệt công chúa vẫn lập tức vung roi thúc ngựa chạy tới Lăng phủ.

Khi đi trên đường, Kiểu Nguyệt công chúa thậm chí còn hoài nghi có phải là vì mẫu phi của mình không ổn, cho nên ngoại tổ mẫu mới bảo mình đi tìm tiểu biểu đệ tới gặp mẫu thân mình lần cuối, Lăng Nhiên ngày thường quả thật là yêu quý Lăng Thiên nhất.

Trong một khoảng thời gian ngắn vừa rồi, Kiểu Nguyệt công chúa lại đột nhiên phát hiện, bản thân mình hoàn toàn không nhận thức đúng về tiểu biểu đệ này. Một tiếng hét lớn kinh thiên động địa của Lăng Thiên, tốc độ di động giống như quỷ mị, sớm đã khiến cho Kiều Nguyệt công chúa cực kỳ chấn kinh! Lúc này, nàng lén lút nhìn trộm khuôn mặt kiên nghị của Lăng Thiên, thấy được vẻ trầm trọng và nghiêm túc trên đó, ánh mắt nhìn về phía trước như chim ưng, cả người trên dưới tràn ngập một loại khí chất lạ lùng, không biết vì sao, Kiểu Nguyệt công chúa bỗng nhiên phát hiện tấm lòng thiếu nữ của mình đột nhiên xao động. Đây mới là mặt thật của biểu đệ sao?

Cảm nhận khí tức nam tính từ trên người biểu đệ truyền tới, Kiểu Nguyệt công chúa lại đỏ mặt nóng tai, đầu dụi sâu vào ngực Lăng Thiên. Đột nhiên cảm thấy trong lòng yên bình, tất cả những sự lo lắng không ngờ lại biến mất hết! Tựa hồ như chỉ cần được nằm trong lồng ngực ấm áp và tráng kiện này, bất luận là thế gian có bao nhiêuưa, đều không chút ảnh hưởng tới mình.

Ngựa chạy rất nhanh.

Mắt Lăng Thiên đỏ rực. Dương Không Quần! Dương Tuyết! Nếu Lăng Nhiên cô cô có gì bất trắc. Đêm nay ta sẽ giết tới tận cửa Dương gia! Gà chó cũng không tha. Cho dù ngươi là hoàng hậu thái tử. Lăng Thiên ta cũng sẽ đem các ngươi tùng xẻo, để các ngươi chết không yên lành.

Khải hoàn đại nhai, chính là con phố phồn hoa nhất trong thành Thừa Thiên, bởi vì sau khi vượt qua khải hoàn nhai là một mảng kiến trúc hùng vĩ, chính là hạch tâm quyền lực của Thừa Thiên quốc - Thừa Thiên hoàng cung.

Trên đường lớn, một công tử trẻ tuổi thân mặc cẩm y hoa phục, đầu dầu má phấn đang dẫn mấy tùy tòng đi đi lại lại. Thỉnh thoảng lại dùng ánh mắt bỉ ổi nhìn lên người những nử tử đi ngang qua, miệng nói những lời bình phẩm tục tĩu, vô cùng hứng trí.

Từ xa truyền tới tiếng vó ngựa ầm ầm như tiếng sấm, mọi người ai cũng ngước mắt lên nhìn, thấy hai con ngựa ở xa xa thì lập tức tránh đường! Mọi người nhao nhao nhốn náo, lập tức giống như thuyền hoa rẽ sóng, người trên đường dạt hết sang hai bên. Chuyện này sớm đã không còn là lạ, một tháng ít cũng có năm ba lần. Lăng gia đại thiếu gia cưỡi ngựa chạy như bay mà thôi.

Tại khu vực Thừa Thiên rất ít người không nhận ra vị thiếu gia đang cưỡi ngựa ở phía trước.

Ngựa phi tới gần, diện mạo của người trên ngựa cũng đã thấy rõ dần, vị công tử trẻ tuổi đầu dầu má phấn khuôn mặt đang đầy nghi hoặc đột nhiên trợn trừng mắt, miệng há hốc, trong mắt bắn ra ánh sáng mê mẩn tới cực điểm, trên khóe miệng, một dòng nước dãi từ từ chảy xuống...

Lăng Thần ở trên ngựa, quần áo trắng muốt tuyệt thế phong tư, nháy mắt đã cướp đi toàn bộ tâm thần của tên gia hỏa này! Đặc biệt là nụ cười băng lãnh như sương và nhãn thần như hàn băng, càng hoàn toàn chính phục các hoàn khố công tử.

Có điều, chỉ cần là hoàn khố tử ở Thừa Thiên thì đều thường xuyên có thể nhìn thấy khuôn mặt như thiên tiên này, nhưng đã rất lâu rồi không có ai dám động tà niệm, bởi vì chỉ cần là người động tà niệm, kết quả cơ bản đều chỉ có một - chết! Không có ngoại lệ!

Rất rõ ràng tên gia hỏa ngu ngốc đang đứng giữa đường,miệng chảy nước dãi này không phải là người sống ở Thừa Thiên, hắn không có chút ý định muốn nhường đường, còn đột nhiên rống lên: "Người đâu, cản nữ tử áo trắng lại cho ta! Trên phố đông đúc mà dám phi ngựa như điên, nhỡ làm bị thương người khác thì sao? Đây là Thừa Thiên hoàng thành đó, sao không có chút quy củ nào vậy!"

Mấy tùy tòng đứng sau hắn đồng thanh vâng dạ, trong lòng biết rõ công tử nhà mình muốn làm gì, lập tức hi hi ha ha ra đứng giữa đường, cản đường ba người bọn Lăng Thiên. Bọn chúng rõ ràng không phải là lần đầu tiên làm chuyện này.

Đáng tiếc bọn chúng không biết rằng, lần này tuyệt đối là lần cuối cùng bọn chúng có thể làm vậy.

Bởi vì bọn chúng không chú ý rằng, cơ hồ toàn bộ người trên phố đều dùng một loại ánh mắt giống như đang nhìn những thằng ngốc để nhìn bọn chúng.

Có kịch hay xem rồi!

Tại Thừa Thiên ai dám cản đường Lăng Thiên công tử chứ? Đối với những năm gần đây thì đúng là một chuyện vô cùng hi hữu, cơ hồ năm sáu năm rồi chưa ai dám làm. Mấy tên gia hỏa này chắc là đám quê mùa mới từ trong rừng núi chui ra. Không ngờ gan lớn như vậy, đúng là dũng cảm không sợ chết.

Lăng Thiên hét lớn một tiếng: "Cút!" Rồi giục ngựa muốn lao qua! Lúc này hắn đang nóng lòng như có lửa đốt, nào có hứng thú nói chuyện tào lao với những tên gia hỏa mới từ rừng núi chui ra này!

"Kéo tên tiểu tử đó xuống cho ta! Mẹ kiếp! Dám khoa trương như vậy trước mặt bản công tử!" Công tử hoa phục vô cùng cuồng ngạo nói. Bước tới gần mới phát hiện, trên ngực tên tiểu tử đang cưỡi ngựa này không ngờ còn có một đại mỹ nhân quốc sắc thiên hương, đúng là không thể nhịn được nữa rồi! Cực phẩm mỹ nữ như thế này, bản công tử vẫn chưa từng được sờ qua, tiểu tử ngươi không ngờ lại ngang nhiên một mình chiếm cả hai người! Cái này, còn có thiên lý hay không?

Công tử hoa phục trong lòng cực kỳ căn giận, ánh mắt nhìn Lăng Thiên càng lúc càng bất thiện.

Mấy tùy tòng nghe thấy vậy, đồng thời bật cười. Mỗi đứa đều khoanh tay đứng giữa đường, cười hắc hắc, đợi Lăng Thiên cưỡi ngựa tới, không ngờ lại không chút để ý tới lực xung kích của con ngựa, hiển nhiên đều có một thân võ công không yếu nên mới dám không chút sợ hãi như vậy! Tất nhiên chắc rằng cũng có thân phận bất tục, mới dám hung hăng hống hách …

Nói thì chậm nhưng diễn biến thì nhanh, ngựa của Lăng Thiên đã phi tới gần, Lăng Thiên giật dây cương, con ngựa hí lên một tiếng, định phi qua đầu mấy tên này, Lăng Thiên thực sự không có thời gian, cho nên không định dây dưa với chúng.

Nhưng ông trời tác nghiệt, mà cũng có thể là chúng tự tác nghiệt, cho nên không thể sống.

"Tiểu tử, xuống mau!" Mấy tên tùy trong cười ác độc, cả người nhảy vọt lên, túm về phía Lăng Thiên đang ở trên ngựa, một người khác thì không ngờ lại thuận tay rút ra một cây gậy bằng đồng ngắn rồi vung mạnh, mang theo kình phong vi vút, đập lên chân sau của con ngựa.

Ở bên kia, tên gia hỏa đầu dầu má phấn đã cản Lăng Thần lại, "Ha ha ha, mỹ nữ, chạy chắc mệt rồi, xuống nghỉ ngơi đi!"

Lăng Thiên đại nộ!

Bạo nộ!

Cuồng nộ!

Các ngươi đã muốn chết, vậy thì, đừng trách bản công tử tâm ngoan thủ lạt.

Hắn nhìn lên một cái là biết mấy tên này khẳng định không phải là người ở Thừa Thiên, bởi vì tất cả những hoàn khố công tử ở Thừa Thiên, bao gồm cả huynh đệ Dương Vĩ của Dương gia, không một ai dám láo xược như vậy trước mặt Lăng Thiên! Mấy tên này chắc là công tử của nhà nào đó trong các đại thế lực đến Thừa Thiên lần này!

Nhưng hiện tại, Lăng Thiên không có chút hứng thú đối với lai lịch, thân phận của bọn chúng! Lăng Nhiên cô cô trong hoàng cung không biết tình huống như thế này, mình chậm dù chỉ một khắc, tình thế sẽ nguy hiểm thêm một phần.

Bất kể các ngươi là người của nhà nào, cũng bất kể thân phận của các ngươi là gì, lúc này dám cản đường của Lăng Thiên ta, vậy thì tới đăng ký tên trên Diêm Vương điện đi, chắc chắc là muốn có mặt ở đó lắm rồi.

Đã muốn vậy thì bản công tử sẽ tiễn các ngươi lường.

Ghìm dây cương một cái, ngựa hí dài một tiếng rồi đứng thẳng dậy, hai chân giơ lên không, tránh khỏi một côn đang quẹt ngang đó! Tên đang phi thân túm về phía Lăng Thiên chỉ cảm thấy trước mặt mình hoa lên một cái, Lăng Thiên đang ở trên mình ngựa đã biến mất.

Đặt Kiểu Nguyệt công chúa xuống đất, Lăng Thiên đột nhiên quay người, nhìn bốn người ở trước mặt, trong mắt lóe lên sát cơ lạnh lùng! Hừ lạnh một tiếng, đột nhiên người lại biến mất như quỷ mị, rồi bỗng nhiên lại xuất hiện trước mặt bốn người! Cự ly bốn trượng, tựa như chỉ dùng một bước là vượt qua.

Nụ cười độc ác trên mặt của bốn người lập tức cứng lại, trong lòng chấn động kịch liệt! Biết rằng lần này đã đụng phải thứ khó chơi rồi! Đang định mở miệng thương lượng thì thấy tay phải của Lăng Thiên giơ lên rồi lập tức đập xuống.

Trong giây phút này, bốn người có cùng một loại cảm giác, đó chính là một chưởng này đều nhắm vào mình! Không hẹn mà cùng đưa tay lên đỡ.

"Ầm" một tiếng, thủ chưởng của Lăng Thiên đã đụng vào tay của một người trong đó, một chưởng toàn lực ngăn cản của người đó không ngờ lại không có chút hiệu quả nào, thủ chưởng của Lăng Thiên nhẹ nhàng đè lên cánh tay đang vung lên đỡ đòn của hắn như đang đè lên một tờ giấy trắng, rồi ép nó xuống chính đầu hắn, tiếp theo, giống như thiết chuỳ tám cân được một đại hán vung lên đập xuống một quả dưa hấu, đầu của đại hán đó nháy mắt phát ra một tiếng nổ khe khẽ, rồi giống như vỏ dưa hấu bị đập vỡ, nứt ra năm sáu mảnh rồi bay ra tứ phía! Thân hình mất đầu chầm chậm ngã xuống.

Quyển 3