img...

Chương 212: thần công bức độc

Chương 212

Lăng Lão phu nhân một bên nhíu mày "Tô đại nhân. Trong số các Ngự y có vị nào họ Tô ư" rồi đột nhiên nhớ tới nhiều năm trước, trong số các ngự y quả thật là có một người họ Tô, không khỏi thốt lên:"Là Tô Hoài Nhân sao. Hắn không phải là đã cáo lão hồi hương rồi ư?"

Long Tường trên mặt đầy tử khí quát:" Truyền ý chỉ của ta, lập tức phong bế cửa thành, lục soát toàn bộ thành và lập tức triệu tập Tô Hoài Nhân cùng Tiểu Cúc quy án. Sống phải thấy người, chết phải thấy xác."

Lăng Thiên bĩu môi, bây giờ đã xế chiều, cơ hồ gần một ngày đã trôi qua, ai còn có thể ngu ngốc ở lại Thừa Thiên thành chờ ngươi đuổi bắt. Nhìn Lăng Thần đứng bên cạnh nháy mắt ra dấu, Lăng Thần hiểu ý, xoay người đi ra phía ngoài.

Long Tường mới vừa rồi vẫn không chú ý tới Lăng Thần, chỉ tưởng rằng nàng là một cung nữ bình thường, lúc này khi Lăng Thần quay người lại, dung mạo tuyệt thế nhất thời lộ ra trước mắt Long Tường. Long Tường cho dù là vua của một nước nhưng cũng chưa từng thấy tuyệt sắc mỹ nhân như Lăng Thần, ánh mắt nhất thời không rời đi được.

Lăng Thần có chút chau mày, liền từ bên người hắn đi ra ngoài.

Ánh mắt Long Tường nhìn theo dáng người yểu điệu thướt tha của Lăng Thần đi ra ngoài, không khỏi xoay người nhìn Lăng Thiên hỏi:" Thiên Nhi, vị cô nương này là..."

Lăng Thiên không khỏi trong lòng giận dữ. Quý phi của ngươi đang mang thai hài tử của ngươi, giờ đang bị người ta hãm hại hấp hối nằm ở trên giường, ngươi dĩ nhiên còn có tâm tư nổi sắc tâm đối với Lăng Thần. Quả nhiên là không bằng cầm thú. Sắc mặt lạnh lẽo tức giận nói:" Là lão bà của ta."

"Ách." Long Tường như đụng phải một cây đinh, không khỏi xấu hổ đỏ hồng mặt, có chút tiếc nuối nhìn hướng Lăng Thần vừa rời đi. Rồi lại cảm giác được không ổn, ngượng ngùng nhìn Sở Đình Nhi nói:" Thiên Nhi thành thân lúc nào, sao không thông báo cho Trẫm một tiếng, để ượng môn uống chén rượu mừng, ha ha"

Sở Đình Nhi tâm kế ra sao, sao có thể bị hắn che dấu nói lấp đi. Hơn nữa nàng đã chứng kiến Lăng Thần từ nhỏ lớn lên, sớm đã coi như người của con mình, há để người khác rình mò. Nàng nhìn Lăng Thiên liếc mắt một cái, không mặn không nhạt nói:" Cũng chỉ là việc Thiên Nhi nạp thiếp mà thôi, huống hồ bây giờ chánh thất còn chưa có. Nạp thiếp nếu làm phô trương quá thì không khỏi làm cho mọi người chê cười."

"Ách, ha ha a." Long Tường con ngươi lưu chuyển, cười khan hai tiếng, cuối cùng không nói gì nữa.

Không bao lâu. Lăng Thần bước nhanh vào, đi đến đứng sau lưng Lăng Thiên. Lăng Thiên nhất thời hiểu ý.

Từ lúc Lăng Thần đi vào cửa, đôi mắt Long Tường cũng không rời khỏi khuôn mặt Lăng Thần khiến nàng cực kỳ tức giận. Trên mặt không khỏi càng thêm lạnh như băng sương. Nếu là người khác thì Lăng Thần sớm đã vận dụng Huyền băng thần công trừng trị một phen. Nhưng trước mắt chính là vua của một nước. Lăng Thần cũng đành phải ẩn nhẫn.

Lăng Thiên thần sắc buông lỏng. Độc tố trong cơ thể Lăng Nhiên đã được dồn về một chỗ nhưng cũng đã tiêu hao gần một nửa nội lực của Lăng Thiên. Đơn giản là do Lăng Nhiên bây giờ là người đang mang thai. Lăng Thiên không thể không cẩn thận nên tốn gấp mấy lần công phu.

Bây giờ độc tố mặc dù đã tụ về một chỗ nhưng lấy công lực Lăng Thiên trước mắt thì lại không thể bức ra. Nguyên nhân chủ yếu là do Lăng Nhiên đang mang thai nên không thể toàn lực bức độc. Nếu kinh mạch bị chấn động thì có thể không giữ được thai nhi. Chỉ có một biện pháp.

Lăng Thiên chau mày nhìn Lăng Lão phu nhân nói:" Nãi nãi. Cô cô trúng độc. Ta bây giờ cùng Thần nhi liên thủ bức độc. Những người nhàn rỗi hỗn tạp khác đều nên lui ra đi."

Đám người nhàn rỗi hỗn tạp đương nhiên nếu ở lại trong phòng sẽ làm vướng chân vướng tay nhưng câu nói đó lại có hàm ý về sắc tâm đang nổi lên của hoàng đế Long Tường. Điểm này há Lăng Lão phu nhân lại không biết.

Lão phu nhân ngầm hiểu đứng dậy, hướng Long Tường nói:" Đã như thế, việc Thiên Nhi bức độc không thể bị quấy rầy. Nếu không mẫu tử đều có hại, Hoàng thượng nên ra bên ngoài chờ đi, một khi có tin tức nhất lập tức thông tri cho Hoàng thượng."

"Hảo. Hảo." Long Tường có chút không yên lòng nhìn Lăng Nhiên đang nằm ở trên giường, lại lưu luyến nhìn Lăng Thần một chút rồi mới từ từ đi ra ngoài.

Kiểu Nguyệt Công Chúa đứng một bên sớm đã vì hành động của phụ hoàng mình mà cảm thấy hổ thẹn không thôi, khuôn mặt xinh xắn khẽ đỏ lên, cúi đầu nhìn xuống, cũng không có ý tứ ngẩng lên.

Lăng Thiên nghiêm mặt nói:" Nãi nãi, ngài cùng Kiểu Nguyệt bảo vệ cửa. Vô luận là ai ngàn vạn lần không nên cho tiến vào. Nếu không hậu quả thật sự là không chịu nổi. Không chỉ có hài tử mà cô cô cũng có thể nguy hiểm đến tánh mạng"

Hai người thấy hắn nói rất trịnh trọng thì không khỏi cùng hô to đáp ứng. Lăng Lão phu nhân dứt khoát mang thái sư ỷ ngồi chặn ở cửa, chống long đầu quải trượng uy phong lẫm lẫm ngồi ở đó, như lâm đại địch. Thấy vậy Lăng Thiên nói:" Thần nhi, vận Hàn băng thần công lên, lòng bàn tay áp vào huyệt Đại chuy của cô cô, từ từ dùng nội lực bao bọc lấy độc tố hút ra, đợi tới lúc độc tố lên tới huyệt Đại chuy, ta liền thối lui nội lực, ngươi thì phụ trách toàn lực đem hút ra ngoài. Cần phải nhất cử đem độc tố rút ra. Nhớ lấy nhớ lấy. Còn có, ngươi dùng hàn khí bao vây lấy độc tố, nếu không nó sẽ gây nguy hại cho bản thân ngươi, ngàn vạn lần cẩn thận."

Lăng Thần vẻ mặt nghiêm túc đáp ứng một tiếng, song mục khép hờ, toàn lực vận chuyển thần công, trong lúc nhất thời, mấy người đang ngồi bên cạnh đều đột nhiên cảm giác nhiệt độ trong phòng giảm xuống mười mấy độ, đang nóng thành lạnh. Bây giờ đã vào đầu hạ, khí trời đã từ từ nóng bức nhưng trong nháy mắt lại phảng phất như điên đảo thời gian, như thể đã vào đông, mọi người đều không nhịn được rùng mình một cái.

Lăng Thiên rủ mi nhắm mắt, một tay đỡ thân thể Lăng Nhiên lên, toàn lực vận chuyển tiên thiên chân khí, lục thức chỉ một thoáng đã mở ra tới cực hạn, tựa hồ "chứng kiến" một đoàn nội lực của mình đang tầng tầng lớp lớp bao bọc lấy loại độc tố vô danh nọ, chậm rãi vận chuyển trong kinh mạch Lăng Nhiên.

Không khỏi trong lòng âm thầm kêu lên may mắn không thôi, may mắn công lực của mình mấy ngày trước mới đột phá Kinh long cửu trọng, thật sự tiến nhập tiên thiên cảnh giới, tuần hoàn không ngừng, sinh sôi không dứt. Nếu không hôm nay thật đúng là vô kế khả thi. Lấy công lực Kinh long thất trọng quyết không thể nhẹ nhàng bao bọc lấy độc tố lưu chuyển trong kinh mạch như vậy.

Nội lực vận chuyển đã tới mức cực hạn, trên đỉnh đầu Lăng Thiên đã có một tầng sương mù màu trắng sữa nổi lên, sương mù càng ngày càng đậm, tụ mà không tan. Trên đỉnh đầu Lăng Thiên lúc này tựa như ấm nước sôi, sương mù không ngừng bốc lên cuồn cuộn.

Nếu có cao nhân bên cạnh nhìn thấy tất nhiên sẽ thất kinh. Loại hiện tượng chỉ xảy ra khi tu vi nội lực đã đạt tới cảnh giới cực kỳ cao thâm " tam hoa tụ đỉnh, ngũ khí triều nguyên", cảnh giới tuyệt đỉnh. Dĩ nhiên lại hiện lên trên người một thanh niên mười lăm mười sáu tuổi. Sao lại không đáng kinh ngạc.

Thời khắc cuối cùng đã đến. Lăng Thiên đã cảm giác được rõ ràng, chỉ cần chính mình gia tăng thêm thêm một chút kình lực là có thể bức độc tố đến trận địa Lăng Thần đang bày ra ở huyệt Đại chuy. Không khỏi trong lòng vui vẻ.

Chánh vào lúc này, ngoài cửa vang lên thanh âm the thé:" Hoàng hậu nương nương giá lâm."

Tiếp theo liền nghe được thanh âm Long Tường có chút không vui nói:" Ngươi tới đây làm gì."

Hoàng hậu Dương Tuyết nói:" Hoàng thượng nói gì vậy, thần thiếp nghe nói Lăng Nhiên muội muội quý thể có bệnh nhẹ, hận không thể chắp cánh bay tới thăm, sao Hoàng thượng lại nói như thế." Thanh âm Dương Tuyết vừa kiều vừa lại nhu, mang theo một cỗ mị lực kỳ dị.

Tiếp theo Long Tường không biết nói câu gì, liền nghe thấy thanh âm Dương Tuyết dường như làm nũng nói:" Hoàng thượng người còn chưa tránh ra à, thần thiếp đi vào thăm Lăng Nhiên muội muội một chút, ai nha, chẳng lẽ người sợ thần thiếp trộm đi tiểu mỹ nhân của ngươi ư? Hi hi..."

Thanh âm Long Tường có chút làm khó nói:" Bên trong Nhiên nhi trúng độc, đang đến giai đoạn bức độc quan trọng, ngươi chờ một chút đi."

Tiếp theo liền nghe được thanh âm Dương Tuyết biến đổi:" Gì cơ? Làm sao lại trúng độc. Như vậy thần thiếp càng muốn đi vào nhìn Lăng Nhiên muội muội một cái, thật sự là không yên lòng mà, người nào lại nhẫn tâm hạ độc với người quốc sắc thiên hương Đại mỹ nhân như Lăng Nhiên muội muội hả. Hoàng thượng, bên trong là vị ngự y nào vậy. Người tránh ra một chút, thần thiếp muốn vào xem qua.

Tiếp theo Long Tường hàm hàm hồ hồ nói câu gì đó, rồi liền nghe được tiếng chân một người hướng vào trong phòng bên này đi tới.

Lăng Thiên rốt cục đã đem độc tố bức tới huyệt Đại Chuy, lúc này trên mặt mồ hôi như mưa rào mùa hạ. Cúi đầu quát:" Thần nhi."

Lăng Thần sớm đã chuẩn bị thỏa đáng. Hữu chưởng ẩn chứa đầy chân khí Hàn băng thần công như tia chớp áp vào, vận công cuồng hấp, đem hàn khí nhanh chóng bao vây lấy độc tố, thông qua cơ thể mình để bài trừ ra ngoài. Cùng lúc đó, Lăng Thiên đem tiên thiên nội lực lặng yên rút lui quay về, nhắm mắt điều tức. Pháp môn chữa thương như thế, nếu không phải Lăng Thần cũng là một bậc cao thủ thì khó có thể làm được. Đổi lại là người bên ngoài, cho dù có thể hấp thụ độc tố thì cũng tất phải trúng độc, nếu như không hút hết độc lực, khiến cho độc tố cắn trả thì chẳng những mẫu tử Lăng Nhiên phải chết mà ngay cả người thi triển công phu hút độc cũng không có cách nào may mắn thoát khỏi.

Ở ngoài cửa, thanh âm Lăng Lão phu nhân không mặn không nhạt nói:" Lão thân tham kiến Hoàng hậu nương nương."

Thanh âm Dương Tuyết có chút vui mừng lẫn sợ hãi:" À, Lão phu nhân dĩ nhiên đã ở đây à. Ha ha, là lo lắng cho nữ nhi sao. Yên tâm đi, Lăng Nhiên muội muội cát nhân thiên tướng, nhất định không có việc gì a. Ha ha, Lão phu nhân, xin ngài nhường đường một chút, bổn cung vào thăm muội muội một chút nha."

Lăng Lão phu nhân không kiêu ngạo không xiểm nịnh nói:" Nhiên nhi đang ở trong bức độc, bất luận kẻ nào cũng không thể vào."

Thanh âm kiều mỵ của Dương Tuyết cười rộ lên:" Lão phu nhân sao lại nói lời này, nơi này không phải là Lăng Gia, chẳng lẽ Lão phu nhân muốn đem gia quy của Lăng Gia áp đặt trong hoàng cung sao. Bổn hậu là người đứng đầu hậu cung, chẳng lẽ trong hoàng cung còn có chỗ bổn hậu không thể đi vào ư. Ha ha a, Lão phu nhân chẳng lẽ là nói đùa sao?"

Dương Tuyết nói như vậy nhưng hàm ý lại hết sức hiểm độc. Dĩ nhiên mơ hồ ám chỉ Lăng Gia muốn tạo phản. Ngay cả Long Tường đứng ngoài cửa sắc mặt cũng hơi biến đổi.

Quyển 3